Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời
56: “cảm Ơn Em Vẫn Luôn Ở Bên Cạnh Anh Bất Kể Bao Nhiêu Khó Khăn Cũng Không Rời Bỏ Anh”


Mộc Hề, thật sự là món quà của thượng đế ban cho anh.
Tô Mộc Hề đã uống rượu, nên bước chân nhẹ tênh, lảo đảo đi theo sau Thì Phỉ, vào một căn phòng rất đẹp.
Thật ra thì mỗi phòng ở đây đều rất đẹp, nhưng căn phòng này thì không giống, vì đó là phòng vệ sinh…
Vào khoảnh khắc Thì Phỉ đóng cửa lại, trực tiếp hôn cô, sức nặng đột ngột tiến tới khiến cô phải lui về phía sau, cho đến khi đụng vào bồn rửa tay, mới đành phải dừng lại.
Chân cô vốn đã mềm nhũn, cộng với sức tấn công của anh, thì gần như không thể đứng vững được, anh ôm cô, đặt cô lên bồn rửa tay.
Cánh tay của Tô Mộc Hề ôm cổ của anh, ánh mắt xấu hổ, tựa như có một tầng sương mù, anh bước một bước, cô trốn một bước, “Chúng ta như vậy có phải không tốt lắm không?”
“Có gì không tốt?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ: “Nếu như có người đi vào thì sao?”
“Ai dám?”
Giọng nói của anh vừa dứt, thì lại nghiêng người hôn cô, còn cô cũng bởi vì tấm gương sau lưng, mà không thể lui được nữa, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Đã sáu ngày không gặp, một trăm bốn mươi giờ, hơn tám nghìn phút, tất cả nhớ nhung, đều hóa thành nụ hôn triền miên này.
Bọn họ hôn đến quên mình, hôn đến khó mà tách ra.

Không biết từ lúc nào, mà tay của Thì Phỉ đã luồn vào bên dưới vạt áo của cô, cô bị hôn đến mê man, đợi đến khi cô ý thức được, thì tay của anh đã để trên eo của cô.

Cô không biết nên làm gì, chỉ là vô thức cầm lấy bàn tay đang dạo chơi của anh: “Đừng, đừng như vậy.”
Đột nhiên, có tiếng chốt cửa bị chạm vào truyền tới, Tô Mộc Hề tỉnh táo lại, quay đầu tránh nụ hôn của anh, tay của Thì Phỉ cũng dừng lại.
Rất nhanh, ngoài cửa lại yên tĩnh, có lẽ là người bên ngoài nhận ra bên trong có người, nên rời đi.
Tô Mộc Hề có chút ngại ngùng, muốn đẩy Thì Phỉ ra, nhưng anh lại bóp mặt cô quay về phía mình: “Nghiêm túc một chút.”
Tô Mộc Hề hít hít mũi, giọng nói ngọt ngào nhưng cố giả bộ nghiêm nghị: “Anh bỏ tay ra!”
Thì Phỉ nhìn cặp mắt mờ sương và đôi môi hơi sưng đỏ của cô, cố ý làm khó dễ cô: “Gọi anh dễ nghe một chút.”
“Gọi gì?”
“Làm cho anh vui.”
Tô Mộc Hề suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: “Anh?”
“Bình thường.”
“Lão đại?”
“Rất bình thường.”
Tô Mộc Hề trầm ngâm suy nghĩ: “Thì tổng?”
Thì Phỉ véo eo cô một cái, Tô Mộc Hề bị đau kêu “sh” một tiếng, anh cắn môi của cô lẩm bẩm: “Đều không thể làm cho anh hài lòng.”
“A Phỉ?” Âm cuối hơi cao, mang theo một chút nghi hoặc, còn có trêu ghẹo dò xét, cả khuôn mặt đều là nhu tình vô tận, nhìn chằm chằm anh, anh lại khóa chặt môi của cô lần nữa, đầu lưỡi lướt qua hàm răng của cô, dây dưa với lưỡi của cô.

Chính là cái miệng nhỏ này đã gọi anh là A Phỉ, trái tim của anh thật ngứa ngáy, thật muốn nổ tung.
Cốc, cốc, cốc.
Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, Thì Phỉ thầm chửi một câu trong lòng.
“Lão đại, anh có ở trong đó không?”
Tô Mộc Hề nép mình trong vòng tay của Thì Phỉ, nói thầm, “Hà Ngộ.”
Người bên ngoài lại xì xào bàn tán: “Kỳ quái, đi đâu rồi.”
Một lúc sau, người bên ngoài dường như đã bỏ đi, Tô Mộc Hề vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì điện thoại của Thì Phỉ vang lên.

Thì Phỉ không nói nên lời, là Hà Ngộ gọi tới.

Tô Mộc Hề cắn môi, gục đầu vào trong ngực của anh, hận không thể khoan một cái lỗ trên ngực của anh.
Hà Ngộ lại gõ cửa: “Lão đại anh có ở trong không?”
“Có.”
“Người anh em tìm anh.”
“Biết rồi.”
Thì Phủ cúi đầu nhìn người trong vòng tay mình, mặt đỏ gần như chảy ra máu, nghe được tiếng càu nhàu của cô, anh buồn cười hỏi: “Em nói gì?”
“Vứt mặt qua nhà bà nội rồi!”
Thì Phỉ nắm tay Tô Mộc Hề, mở cửa phòng vệ sinh, Hà Ngộ vẫn còn ở ngoài cửa.
Tô Mộc Hề núp sau lưng Thì Phỉ, Hà Ngộ uống hơi nhiều, đầu choáng váng, nên nhất thời không nhìn rõ phía sau Thì Phỉ còn có một người.
“Người anh em tìm anh.”
Vừa nãy ở bên trong không nghe rõ Hà Ngộ nói về ai, lúc này nghe cậu ấy nói người anh em, thì Thì Phỉ không khỏi nhíu mày: “Cậu nói ai?”
Hà Ngộ le lưỡi lặp lại: “Người anh em, chính là anh họ của lão đại, gọi tắt là người anh em.”
Thì Phỉ liếc nhìn cô, mở miệng nói: “Biết rồi, cậu đi trước đi.”
“Lão đại anh nhanh lên một chút, người anh em đã chờ anh rất lâu rồi.”
Hà Ngộ vừa định lảo đảo rời đi, Tô Mộc Hề vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì Phùng Ly lại đi tới, nói liền mọt mạch.
Phùng Ly hỏi: “Cậu tìm được lão đại chưa?”
Hà Ngộ quay đầu lại chỉ, “Nhưng mà thật kỳ quái, Mộc Hề đi đâu vậy?”
“Bọn họ không ở cùng nhau sao?”
Hà Ngộ lắc đầu.
Phùng Ly cũng thắc mắc: “Tôi nhớ hai người bọn họ đang ở trên ghế salon, rồi đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.”
Tô Mộc Hề lén ló đầu ra, thấy Hà Ngộ và Phùng Ly như bạn khố rách áo ôm khoác vai nhau rời đi, cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

Cô kéo tay của Thì Phỉ ở sau lưng ra, anh lập tức quay lại nhìn cô.
Cô nói nhỏ: “Anh đi trước đi, em đợi một lát rồi ra.”
Cách một chỗ rẽ, phòng khách không thấy được chỗ này, nhưng tiếng cười nói ồn ào bên tai thì không dứt.

Dựa theo đức hạnh của đám nhóc đó, một khi cô bước ra, bọn họ chắc chắn sẽ khiến cô xấu hổ, anh làm sao có thể ném cô vào bầy sói mặc cho người ta xâu xé chứ?
Anh nhéo khuôn mặt của cô, trùm chiếc mũ của áo sweater lên đầu cô, nắm tay cô nói: “Đi với anh.”
Tô Mộc Hề sửng sốt: “Không, không được…”
Tô Mộc Hề vùng vẫy một hồi, nhưng không chống lại được sức lực và sự kiên quyết của anh.
Lúc Thì Phỉ và Tô Mộc Hề cùng xuất hiện, đám người kia lại nhao nhao, lại hò hét gọi loạn, hận không thể lật đổ căn biệt thự tiền tỷ này.
Mọi người có lẽ thật sự đã uống nhiều rồi, lúc trước Thì Phỉ vừa nhìn qua, thì bọn họ lập tức không dám rục rịch, hôm nay rượu vào gan cũng lớn hơn, dám cười nhạo bọn họ.
Cốc Yến Yến cười ra tiếng, giả vờ ngạc nhiên: “Mộc Hề cậu đã đi đâu?”
Chung Sở An thì trực tiếp hơn, chỉ bàn tay to của mình: “Hai người vào phòng vệ sinh làm gì?”
Hà Ngộ ngẩn ra: “Không phải nói không ở cùng nhau sao?”
Hà Ngộ ngốc đến nỗi mọi người đều không nhìn nổi, Nam Tụng lấy gối đập thẳng vào mặt cậu ấy.
Tô Mộc Hề vẫn luôn cúi đầu, mặc cho Thì Phỉ dắt đi, ở dưới con mắt của mọi người, đi qua phòng khách khổng lồ của Ôn Tu Viễn, giờ phút này cô rất không thích căn nhà rộng lớn này, tại sao lại xây phòng khách lớn như vậy chứ? Cô cảm thấy đi thật lâu, mà vẫn chưa đi ra khỏi tầm mắt của bọn họ, còn có thể nghe thấy bọn họ dùng đủ thứ tiếng trêu.

Chu Chính cũng nhếch mép nói: “Này, hai người đi đâu vậy?”
Chung Sở An: “Đừng đi mà, tới nói chuyện đi.” Thấy hai người đều phớt lờ mình, anh ta lại bắt đầu làm trò ngốc: “Mọi người chắc chắn là không biết, có một lần, lão đại của mọi người, chặn Mộc Hề người ta ở trong thang máy…”
“Như thế nào?”
Chung Sở An nhướng mày, cho mọi người một ánh mắt, tự mình lĩnh hội.
“H”ôn?” Cố Nam Sơn vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nghiêm túc hỏi.
“Phụt!”
“Ha ha Nam Sơn thật dễ thương.”
Tô Mộc Hề vốn đã cảm thấy không ngóc đầu lên được, nghe đến chỗ này, thì lại kéo mũ xuống nữa, đám người này quá không nể mặt rồi, bình thường quan hệ bền như sắt, nhưng bây giờ lại mỏng như tờ giấy.
Thì Phỉ đột nhiên dừng lại mà không báo trước, Tô Mộc Hề tiếp tục đi về phía trước nhưng lại bị anh kéo lại, chân loạng choạng một chút, may mà Thì Phỉ kịp thời đỡ eo giúp cô đứng vững.
Tay thì đầy nhu tình, nhưng ánh mắt lại sắc bén tựa như dao quét qua từng người một, một đám người sau khi uống rượu thì không sợ trời không sợ đất, đột nhiên ngừng lại, từng cặp mắt đỏ kia, ngoan ngoãn giống như con thỏ trắng nhỏ.
Thì Phỉ lạnh lùng mở miệng: “Tiền lương tháng sau không muốn nhận? Làm người phát ngôn cho Berry xong liền lớn gan như thế này?”
Những con thỏ trắng nhỏ lắc đầu tựa như lục lạc.
Chung Sở An lập tức phản chiến: “Tôi thấy các cậu hay thật, đại ca đại tẩu mà cũng dám chọc.”
Cốc Yến Yến kéo áo của anh ta để anh xoay người lại: “Không biết xấu hổ.”
“Tối nay trở về kiểm tra tốc độ tay, không tới 400 thì sáng sớm ngày mai thêm 3000 mét.” Nói xong chỉ vào Chung Sở An: “Cậu, sáng mai tới căn cứ tìm tôi.” Món nợ của chúng ta, sẽ từ từ tính toán.
Đám thỏ trắng nhỏ bởi vì đều đã uống rượu nên tay hơi run, lập tức muốn chạy đến chỗ Thì Phỉ ôm đùi hét lớn: Lão đại đừng mà.
Nhưng Thì Phỉ đã dẫn Tô Mộc Hề, đi vào thư phòng của Ôn Tu Viễn.
====
Ôn Tu Viễn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, có lẽ cũng đoán được bọn họ đang cười cái gì, lúc thấy Thì Phỉ và Tô Mộc Hề cùng đi vào, cũng không bất ngờ.
“Tới đây ngồi đi.”
Ôn Tu Viễn dẫn bọn họ ra khỏi thư phòng, trong thư phòng có một mặt tường kính, lúc này cửa trên tường kính mở ra, thông với vườn hoa, lắp sàn gỗ, phía trên để mấy bộ ghế salon.
Màn đêm bao trùm cả sân trong bóng tối, mặc dù đã bật đèn ở hai bên, nhưng vẫn trông tối đen như mực.
Ôn Tu Viễn và Thì Phỉ ngồi đối diện nhau, Tô Mộc Hề ngồi bên cạnh Thì Phỉ.

Giờ phút này, cô có hơi thấp thỏm.

Đầu tiên, Ôn Tu Viễn là anh họ của Thì Phỉ, là người nhà của anh, gặp người nhà của anh, cô sẽ không tự chủ được mà hồi hộp; thứ hai, bọn họ dường như đang thảo luận về một chuyện quan trọng, mà cô thì lại ở đây, có vẻ không thích hợp lắm.
Ôn Tu Viễn khách sao mở miệng: “Còn chưa kịp chúc mừng em.”
Thì Phỉ hờ hững nhún vai: “Dù sao giành được quyền phân phối cũng là chuyện trong dự đoán.”
“Tiếp theo tính thế nào?”
“Nghe ngóng hợp tác sao?”
Ôn Tu Viễn và Thì Phỉ đều ăn ý cười một tiếng, ​​Tô Mộc Hề cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm, giành được quyền phân phối, nghe thì là chuyện tốt, nhưng bọn họ vừa không có kinh nghiệm kinh doanh, vừa không biết cách mở rộng bán hàng như thế nào, không thể thay đổi chuyện hiện tại vẫn không có tiền, có thể hợp tác với Ôn Tu Viễn, dĩ nhiên là tốt nhất.
“Anh đã sắp xếp đoàn đội chuyện nghiệp quản lý hoạt động kinh doanh, đang tìm kiếm cao ốc thu xếp văn phòng, em không cần tham gia vào việc quản lý, 10% lợi nhuận hàng năm sẽ đầu tư cho chiến đội WDF, dùng để duy trì sự phát triển của chiến đội.”
“Không được, nếu như năm đầu không có lãi, hoặc là lãi quá thấp, thì WDF ăn không khí sao? Đảm bảo không thấp hơn đi, tối thiểu là 1 triệu, hơn thì thì chia theo tỷ lệ 10%.”
Ôn Tu Viễn cân nhắc một chút, rồi gật đầu nói: “Nhưng mà anh còn có một yêu cầu khác.”
Nghe đến đây, Thì Phỉ không khỏi nheo mắt lại, cảnh giác nhìn Ôn Tu Viễn.
“Chuyện phát sóng trực tiếp kia, em cân nhắc như thế nào.”

“Gần đây không có thời gian cân nhắc.”
“Kinh phí hoạt động của chiến đội WDF đã được giải quyết, thành tích cũng không tệ, em có thể chuyển dần tâm tư về chiến đội của mình đi rồi, để làm chuyện khác.”
Thì Phỉ rốt cuộc cũng nghe hiểu được, hóa ra Ôn Tu Viễn có chút hứng thú với phát sóng trực tiếp.
Ôn Tu Viễn nói tiếp: “Không giấu gì em, anh cảm thấy có thể làm được.

Nếu như em có thể đưa ra phương án làm anh hài lòng, thì anh có thể đầu tư cho em con số này.” Ôn Tu Viễn duỗi ra hai ngón tay, làm thành hình chữ V.
Tô Mộc Hề kìm nén sự kích động, nắm lấy tay mình cố gắng trấn tĩnh.
Đợi đến khi bọn họ đi ra khỏi thư phòng của Ôn Tu Viễn, Tô Mộc Hề nhìn xung quanh một chút, chắc chắn không có ai khác, mới để tay thành chữ V, thấp giọng kích động nói: “Anh ấy nói đến 20 triệu sao?”
Thì Phỉ cười, nhẹ nhàng búng trán cô: “20 triệu đủ làm gì?”
Miệng của Tô Mộc Hề suýt nữa nuốt được một quả trứng, trợn mắt há mồm, ngờ vực hỏi: “Chẳng lẽ là, 200 triệu?”
“Đừng kích động, có cho hay không còn chưa chắc chắn.”
Tô Mộc Hề cố gắng áp chế huyết dịch dâng trào, gật đầu nói: “Ừm, em sẽ cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhưng mà, phát sóng trực tiếp gì vậy?”
“Rảnh sẽ nói chi tiết.”
====
Cả đêm hôm đó Tô Mộc Hề đều cảm thấy có chút bay bổng, 200 triệu đó, nhiều tiền như vậy, cô cũng chỉ từng thấy trong sách vở, chứ chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Trong đầu của cô đều lơ lửng mấy con số không, thật nhiều số không.
Sau đó Ôn Tu Viễn cũng đi ra thư phòng, tham gia cùng mọi người.
Ôn Tu Viễn ngồi giữa một đám nhóc, liền cảm thấy mình cũng trẻ ra không ít, khuôn mặt trẻ tuổi và nụ cười phóng khoáng như vậy đã sớm xa vời với anh ấy, thậm chí anh ấy cũng đã sắp quên mất tâm hồn đơn thuần mà đơn giản khi theo đuổi ước mơ ban đầu, chỉ vì theo đuổi ước mơ, không phải vì tiền bạc, giống như bọn họ ngày hôm nay.
Mọi người đều uống rất nhiều, không còn thận trọng như lúc mới tới, trò chuyện rất high, không biết là ai khởi đầu, mà bắt đầu gọi Ôn Tu Viễn là người anh em, anh ấy cũng chỉ cười híp mắt cười.
Lúc kết thúc cũng đã muộn, Ôn Tu Viễn sắp xếp xe đưa mọi người về, Tô Mộc Hề phải về nhà, hướng đi khác với mọi người, nên Thì Phỉ ném hành lý cho Chu Chính, bản thân bắt taxi với Tô Mộc Hề.
Xe taxi chỉ có thể đi tới bên ngoài tiểu khu, nên Tô Mộc Hề bảo Thì Phỉ đi về thẳng, nhưng anh lại càng muốn đưa cô tới dưới nhà.

Gần một tuần không gặp nhau, bây giờ chỉ hận không muốn chia cách.
Bọn họ tay nắm tay, bước từng bước chậm rãi, đi tới dưới nhà Tô Mộc Hề.
“Em đi lên đây, anh mau trở về đi.”
“Ừ.”
Cô rút tay mình ra, lưu luyến không nỡ quay người, đi tới trước cửa, lại thúc giục anh lần nữa: “Đi mau đi, muộn lắm rồi.”
Thì Phỉ gật đầu, vẫy tay với cô.
Tô Mộc Hề xoay người bước vào ngưỡng cửa, bước nhẹ nhàng lên tầng hai, nhưng đột nhiên lại dừng lại, do dự một chút, rồi chạy nhanh xuống lầu, vừa bước ra cửa liền nhìn thấy anh.

Trong nháy mắt kia, trái tim gần như ngừng đập, sau đó, liền mất kiểm soát, đập càng nhanh hơn.
Cô không cử động, anh cũng như vậy.

Bọn họ cách màn đêm nhìn nhau.
Cô nhướng mày ngượng ngùng, đã biết nhưng còn hỏi: “Tại sao anh còn chưa đi?”
“Mất đồ.”
Tô Mộc Hề đột nhiên khẩn trương, bước nhanh tới: “Mất cái gì? Điện thoại di động? Ví tiền?”
Thì Phỉ lắc đầu: “Trái tim.”
Ánh mắt anh đầy sự dịu dàng và ngọt ngào, những gì anh nói tuy nghiêm túc, nhưng hết lần này tới lần khác đều đánh thẳng vào tim cô.
Cô cười, đưa tay về phía anh: “Cầm lấy.”
Dựa theo lời cô, đặt một tay vào lòng bàn tay của, cô mở bàn tay của anh ra, lòng bàn tay hướng lên trên, để một thứ gì đó lên tay anh: “Trái tim của em, cầm chắc.”
Một đổi một, tiền trao cháo múc, không lừa dối già trẻ.

Anh rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười, cánh tay dài giang ra ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
Hình ảnh thật đẹp thật ngọt ngào, trăng sáng tựa như e ấp, núp trong mây không chịu ra.
Anh chống cằm lên đầu cô, thở thật dài: “Cảm ơn em vẫn luôn ở bên cạnh anh, bất kể bao nhiêu khó khăn, cũng không rời bỏ anh.”
“Em không cảm thấy khó khăn mà, ngược lại cảm thấy, một năm này là năm viên mãn nhất, ý nghĩa nhất trong cuộc đời em.

Mặc dù, ban đầu anh chỉ thích vẻ ngoài của em, nhưng bây giờ anh đã biết trái tim của em đẹp hơn.”
Nói xong lời này, chính cô cũng không kiềm chế được mà bật cười.
Vốn là lời bày tỏ thâm tình, nhưng lại bị cô làm cho xiêu vẹo.
Thì Phỉ cũng cười theo, ôm cô chặt hơn: “Đúng vậy, em nói cũng đúng.”
Mộc Hề, thật sự là món quà của thượng đế ban cho anh.
Thời gian đã không còn sớm, còn ở đây dây dưa nữa, thì trời sẽ sáng mất.

Vì vậy, Tô Mộc Hề nghiến răng tạm biệt Thì Phỉ, lên lầu cũng không quay đầu nhìn lại.
Đỗ Thanh Linh đã ngủ rồi, Tô Mộc Hề rón rén trở về phòng, bật đèn rồi đi thẳng tới bên cửa sổ, anh vẫn còn ở dưới lầu, người cao như ngọc, ngọn đèn đường kéo dài bóng của anh, lúc này anh vẫn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ của cô, tựa như đang đợi đèn của cô sáng lên.
Cô cong môi cười, trái tim ngập tràn hạnh phúc, sắp không thể chứa nổi nữa.

Cô đẩy cửa sổ ra, thò đầu ra ngoài cửa sổ, sợ làm phiền hàng xóm ngủ, nên không dám nói gì, chỉ có thể im lặng vẫy tay, giục anh mau rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh dần biến mất trong màn đêm, cô mới đóng cửa sổ lại.

Dựa vào tường, sờ vào khuôn mặt nóng bừng, trái tim vẫn đập rộn ràng.
Tô Mộc Hề cầm đồ lót sạch đi tắm, lúc đi ra thì phát hiện trên điện thoại có rất nhiều tin nhắn, đều là do Thì Phỉ gửi tới.
“Anh đây.”
“Tại sao không để ý tới anh?”
“Mộc Hề, Mộc Hề, tại sao lại không để ý tới anh?”
“Ngủ rồi?”
“Thật sự ngủ rồi?”
“Ngày mai đến căn cứ, có chuyện.”
Tô Mộc Hề kéo xuống, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
Tô Mộc Hề trả lời: “Vừa mới tắm xong.

Chiều mai em qua.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, thì Tô Mộc Hề mới nhận ra có lẽ anh đã ngủ rồi, nhưng không ngờ anh lại trả lời rất nhanh: “Anh còn tưởng rằng em bị mẹ vợ đại nhân thẩm vấn tại sao lại về nhà muộn như vậy.”
Tô Mộc Hề bò lên giường, nhướng mày thanh tú: “Mẹ vợ đại nhân là ai vậy? Em biết sao?”
“Biết còn hỏi.”
Tô Mộc Hề ôm gối, cười ngốct: “Anh còn chưa ngủ sao?”
“Bọn họ đang đo tốc độ tay.”
Bây giờ? Cô liếc nhìn thời gian, đã hơn hai giờ rồi.

Chiêu này mặc dù tàn nhẫn, nhưng mà rất hả giận.

Ai bảo bọn họ không nể mặt như vậy chứ? Bị hành hạ cũng đáng đời!
“Đi ngủ sớm đi, nhớ mơ thấy anh.”
“Ừm, ngủ ngon.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương