Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời
20: Tô Mộc Hề Lại Khóc


Mặc dù tiến vào trận chung kết thì tương đương với lấy được tư cách tham gia trận đấu khu vực, nhưng mà WDF nhất định phải giành được hạng nhất.

Không phải có câu châm ngôn thế này sao? Không ai nhớ nổi tên người đứng thứ hai.
Thực lực của WDF mạnh, nhưng một vài sai lầm nhỏ đã để lộ độ ăn ý giữa các đội viên vẫn cần được nâng cao, cũng may là những sai sót nhỏ này không tạo thành ảnh hưởng gì nghiêm trọng, ngược lại năng lực cá nhân của Cố Nam Sơn quá tốt, một mình tóm được bảy đầu người của đối phương, tất cả những sai sót đều được tài năng của cậu ấy che đậy, liên tục giành được MVP [1] trong hai trận.
[1] MVP (Most Valuable Player): Game thủ có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.
Xuyên suốt trận đấu, WDF tấn công mạnh mẽ, phòng thủ chặt chẽ, vẫn luôn chiếm ưu thế, bất luận là đơn lẻ hay đấu đội, G-heart cũng không thể đánh bại WDF, đầu người, tháp phòng thủ đều rớt lại sau WDF, chỉ mình đường binh là bận rộn đối phó, căn bản không có cơ hội tấn công, cả ván đều diễn ra ở nửa khu vực của G-heart, thắng hay bại đã sớm không còn hồi hộp nữa.

Vào phút thứ 25 của trận đấu, WDF giành được Đại Long, G-heart chạy tới ngăn cản, WDF không chỉ thành công bắt được Đại Long, mà còn tiêu diệt đối phương.

WDF thừa thắng truy kích, đánh thẳng một mạch vào căn cứ G-heart, đập vỡ thạch anh, giành chiến thắng trong ván đầu tiên.
Ở ván thứ hai, G-heart đã có những điều chỉnh cả về đội hình và chiến thuật, chiến tích đôi bên vẫn luôn giằng co, ở giữa ván WDF có hơi thụt lùi về sau.

WDF đánh không kiêu không nóng nảy, làm cái gì chắc cái đó, chớp lấy thời cơ tiêu diệt đối thủ, từ đường giữa đẩy thẳng vào căn cứ của đối phương.
WDF đánh thắng G-heart với tỷ số đậm 2:0, thuận lợi tiến vào trận bán kết.
Khoảnh khắc thạch anh vỡ ra, Phùng Ly nắm chặt nắm đấm, giơ hai tay lên thật cao.

Hà Ngộ và Thạch Đầu thì nhảy cẫng lên, kích động ôm nhau.

Cố Nam Sơn thì trông như thể chỉ thắng một trận đấu vòng loại bình thường, bình tĩnh tháo tai nghe ra, uống một ngụm nước, ba người con trai khác cao hứng ôm lấy cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng chỉ ngượng ngùng mím môi.
Nam Tụng lại nằm sấp trên bàn, không nhúc nhích.
Chu Chính ở dưới khán đài theo dõi trận đấu kích động chạy lên sân khấu, Tô Mộc Hề cũng nhảy cẫng lên hoan hô, trận đấu này thắng không dễ, tâm trạng kích động không chỉ đơn giản là vì chiến thắng.
Thì Phỉ thì trông bình tĩnh hơn nhiều, vẫn ngồi như cũ, môi mím chặt, tựa như đang kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng ánh mắt của anh lại bán đứng anh, ở đó có một cơn sóng cảm xúc mạnh mẽ cuồn cuộn.
Anh đã từng chứng kiến ​​năng lực thao tác của Cố Nam Sơn ở căn cứ, nhưng biểu hiện của Cố Nam Sơn ngày hôm nay, vẫn khiến cho anh bất ngờ, sự yên lặng nói chuyện không khéo này, ở trong mắt người ngoài là hơi tự kỷ, thậm chí có không ít người ở sau lưng nói cậu ấy là một cậu bé có vấn đề tâm lý, nhưng không ngờ lại có thực lực mạnh như vậy.
Tô Mộc Hề nhìn Nam Tụng đang nằm sấp trên bàn, lẩm bẩm nói: “Nam Tụng sao vậy?”
Thì Phỉ nhớ lại ngày hôm qua Nam Tụng nói nhất định phải thắng G-heart, nên bây giờ thắng trận thì kích động đến mức khóc sao?
Dựa theo thông lệ của cuộc thi, bên thắng trận phải chủ động đi tới bên thua bắt tay, thể hiện tình hữu nghị, Nam Tụng đứng dậy, lấy tay áo lau mặt, cúi đầu đi theo Phùng Ly, đi tới chỗ đối phương, bắt tay với từng thành viên của bọn họ.
Tô Mộc Hề nhìn thấy rất rõ, trong đó có một người con trai nắm chặt tay Nam Tụng, cuối cùng bị Nam Tụng mạnh mẽ rút ra.
Người con trai đó chắc là bạn trai cũ của Nam Tụng nhỉ?
Tô Mộc Hề hỏi Thì Phỉ: “Người kia là ai?”
Thì Phỉ cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, đương nhiên biết cô đang ám chỉ ai, “Phó Lập, xem thông tin của cậu ta, thì rất có thực lực, nhưng mà hôm nay phát huy rất kém.”

====
Buổi chiều sẽ diễn ra trận chung kết, trước mắt bọn họ phải thoát khỏi cảm xúc chiến thắng, dùng tâm trạng bình tĩnh nghênh đón trận cuối cùng của vòng chia bảng này.
Mặc dù tiến vào trận chung kết thì tương đương với lấy được tư cách tham gia trận đấu khu vực, nhưng mà WDF nhất định phải giành được hạng nhất.

Không phải có câu châm ngôn thế này sao? Không ai nhớ nổi tên người đứng thứ hai.
Bữa trưa được sắp xếp ở nhà hàng phía tây của khách sạn, Tô Mộc Hề bưng đồ ăn về, nhưng lại không thấy Nam Tụng đâu.
Tô Mộc Hề đặt đĩa cơm xuống, nói với Thì Phỉ nói: “Mọi người ăn trước đi, em đi tìm Nam Tụng.”
Phó Lập kéo Nam Tụng đi tới một góc không có ai đi qua.

Giờ phút này anh ta vẫn rất lo lắng, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ thua ván này, không những thua thảm, mà còn thua bởi Nam Tụng Chi!
Phó Lập nghiến răng nghiến lợi nói: “Em có biết em làm gì không? Em như vậy là đang phá hoại anh, em biết không?”
Lúc này Nam Tụng đã bình tĩnh hơn nhiều, cô ấy cười lạnh một tiếng nói: “Anh phát huy không tốt, thì liên quan cái rắm gì đến tôi.

Anh vẫn giống như trước kia, chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm cho người khác.”
Nói xong, Nam Tụng xoay người định rời đi, nhưng Phó Lập lại kéo tay lôi trở lại.
Mặt mũi Phó Lập dữ tợn, ép Nam Tụng vào góc tường, “Em hẳn đã biết thể thao điện tử đối với anh quan trọng như thế nào, trận đấu này đối với anh quan trọng như thế nào.”
“Vậy thì anh càng nên tập luyện cho tốt, đừng lãng phí thời gian và sức lực lên trên người phụ nữ, đây chính là những gì anh đã nói, không nhớ sao?” Nam Tụng cười chế nhạo, “Cũng đúng, anh xưng là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng lại trở thành bại tướng dưới tay tôi, hẳn rất không cam lòng đi?”
Phó Lập ngây người một lúc, lẩm bẩm nói: “Em hận anh như vậy?”
“Tôi không hận anh, tôi chỉ muốn để cho anh nếm thử tuyệt vọng.” Nam Tụng dừng lại một chút, “Anh mang tổn thương tới cho tôi, thì dù thế nào đi nữa tôi cũng phải đòi lại.

Tôi đã đợi rất lâu rồi, đợi đến ngày dùng thứ anh quan tâm nhất, đánh thắng anh hoàn toàn.

Phó Lập, chúng ta đã thanh toán xong rồi, sau này gặp lại, thì đừng chào tôi, coi như chưa từng quen biết nhau đi.”
Nam Tụng vỗ bàn tay đang nắm lấy tay cô ấy, xoay người rời đi.

Lần này, Phó Lập không kéo cô ấy nữa, nhưng lại chán nản, mệt mỏi đứng đó.
Nam Tụng đi tới cửa nhà hàng, đúng lúc gặp Tô Mộc Hề đi ra tìm cô ấy.
Tô Mộc Hề thấy cô ấy không ổn, thì quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Nam Tụng lắc đầu.
Tô Mộc Hề nắm tay cô ấy nói: “Chúng ta đi ăn thôi.”

Sau bữa trưa, mọi người chia ra về phòng nghỉ ngơi.

Thì Phỉ kéo Tô Mộc Hề đi phía sau cùng, nhân lúc mọi người không chú ý thấp giọng nói: “Trạng thái của Nam Tụng không ổn, em nói chuyện với cô ấy một chút.”
Tô Mộc Hề biết trong các chiến đội khác đều có bác sĩ tâm lý, chuyên phụ trách đủ loại vấn đề tâm lý mà các thành viên trong đội có thể mắc phải, vì vậy hỏi: “Thêm tiền không?”
Thì Phỉ nói một cách sâu xa: “Em còn trẻ, đừng để bị tiền làm mờ mắt.”
Tô Mộc Hề khẽ nói: “Nói coi tiền như rác rưởi, mà còn không phải là keo kiệt.”
Thì Phỉ: “…”
Thật ra thì Tô Mộc Hề rất lo lắng cho Nam Tụng.

Hai người các cô lần lượt đi vào phòng, Nam Tụng đi tới bên giường ngồi xuống, rũ vai, cúi đầu, tâm trạng hiển nhiên rất thấp.
Tô Mộc Hề đi tới, “Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, thì có thể trò chuyện với tôi.”
Nam Tụng lắc đầu, “Tôi chỉ là, đột nhiên cảm thấy rất mệt.”
“Sau khi trận đấu buổi chiều kết thúc là cậu có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, trận khu vực phải đến đến Giáng sinh mới diễn ra.”
Tô Mộc Hề suy nghĩ về lời của Nam Tụng, cẩn thận hỏi: “Cậu sẽ không phải muốn rút khỏi cuộc thi chứ?”
Nam Tụng cười: “Yên tâm, tôi còn có hợp đồng, tôi không thể trả nhiều tiền vi phạm hợp đồng như vậy.

Chỉ là mục tiêu mà tôi vẫn luôn dồn hết sức lực theo đuổi, hiện tại đã đạt được, nên có chút mệt mỏi.”
“Cậu rất yêu anh ta, phải không?”
Nam Tụng cười khổ, “Tôi đã từng nghĩ rằng, thứ duy nhất có thể chia cắt chúng tôi là cái chết.

Là tôi quá ngây thơ rồi.”
“Tôi cũng không biết phải an ủi cậu như thế nào.”
“Từ nhỏ tôi đã không có mẹ, ba tôi thích uống rượu, uống say thì liền đánh tôi.

Mùa hè lớp tám năm ấy, ông ấy lại tìm lý do đánh tôi, tôi chạy ra khỏi nhà, thì vừa vặn gặp đám Phó Lập mới chơi game về, một đám anh em hùng hổ lao vào nhà tôi.

Phó Lập đã cứu tôi, ba tôi thấy người đông thế mạnh, nên bỏ đi.

Mặc dù chúng tôi học cùng lớp, nhưng tôi là người đứng đầu lớp, còn anh ấy lại là học sinh đứng bét lớp, là vấn đề nhức đầu của giáo viên, cho nên chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau.


Từ đó, chúng tôi dần trở nên thân thiết, sau đó, anh ấy theo đuổi tôi, một đám đàn em gặp tôi thì gọi là chị dâu.” Nam Tụng nói đến đây, thì nở nụ cười, một nụ cười rất dịu dàng.
“Sau khi tốt nghiệp cấp hai, tôi đi học trường cấp ba trọng điểm, anh ấy đi học trung cấp nghề, bạn bè xung quanh tôi đều khuyên tôi chia tay, nhưng mà chúng tôi yêu nhau thật lòng, anh ấy nói sẽ cố gắng hết mình vì tôi, để cho tôi không mất niềm tin vào tương lai của chúng tôi.”
“Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, anh ấy đột nhiên nói sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.

Chúng tôi đã cãi nhau rất dữ dội, tôi cảm thấy anh ấy chưa bao giờ cân nhắc đến tương lai của chúng tôi.

Nhưng anh ấy lại nói, đây không phải là chơi game, đây là một nghề nghiệp, được trả lương, anh ấy nói muốn vươn ra một thế giới mới, nở mày nở mặt mà cưới tôi.

Nhưng mà.” Hốc mắt của Nam Tụng tuôn trào nước mắt, “Đột nhiên có một ngày, một cô gái gọi điện cho tôi, nói cô ấy đã mang thai ba tháng, bọn họ định kết hôn rồi.”
Ngón tay của Nam Tụng nắm chặt vào nhau, khớp xương ửng đỏ.

Tô Mộc Hề nhìn dáng vẻ cố gắng kiềm nén của Nam Tụng, mà rất đau lòng, đi qua ngồi ôm cô ấy.
Nam Tụng để cho Tô Mộc Hề ôm, một lúc sau, cô ấy cảm thấy bả vai lành lạnh.

Tô Mộc Hề vậy mà lại khóc.
Nam Tụng có chút không biết làm sao.
Vốn là Tô Mộc Hề an ủi Nam Tụng, nhưng cuối cùng lại biến thành Nam Tụng an ủi Tô Mộc Hề, “Khoảng thời gian khó khăn nhất đều đã qua rồi, đoạn tình cảm này, nên hoàn toàn buông bỏ rồi.”
Nam Tụng không quá giỏi an ủi người ta, nên chỉ có thể nói: “Cậu đừng khóc, tôi thật sự không sao, thật sự.”
Tô Mộc Hề lấy hai tay lau nước mắt, “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn khóc đâu, nhưng mà tôi nghĩ đến mẹ tôi, bà ấy không mạnh mẽ như cậu, cả đời này đều liên tục nhượng bộ.”
“Mẹ cậu còn có người con gái như cậu chăm sóc, bà ấy chắc hẳn cũng rất hạnh phúc, cho nên cậu cũng phải mạnh mẽ.”
Tô Mộc Hề hít hít mũi, “Đúng vậy, chúng ta đều phải mạnh mẽ, bất kỳ chuyện gì cũng không thể đánh gục chúng ta!”
Sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, mọi người tập trung bên ngoài sảnh tiệc lầu hai.

Một cách khó hiểu, mắt của Tô Mộc Hề và Nam Tụng đều đỏ hoe, nhìn kỹ thì còn hơi sưng, điều này khiến một đám con trai lớn bối rối, cũng không biết nên an ủi thế nào, nên chỉ có thể thận trọng nói chuyện, sợ vô tình giẫm phải mìn, bắt lửa lên người.
====
Trong trận chung kết buổi chiều, ban tổ chức mời rất nhiều người nổi tiếng trong giới thể thao điện tử, còn mời không ít giới truyền thông, sân khấu được bao quanh bởi đủ các loại máy quay.

Chiếc cúp vô địch được đặt trên sân khấu, dường như để kích thích mọi người đoạt cúp, càng cổ vũ cho trận đấu.
Sau khi liên tiếp loại đi hai đội nổi tiếng POP và G-heart, WDF trở thành chiến đội có thời gian thành lập ngắn nhất được truyền thông đua nhau phỏng vấn.
Một đám con trai to xác bị đoàn phóng viên bên ngoài sân bu vào, bọn họ chưa từng nhận được sự chú ý nhiều như vậy, khi đối mặt với ống kính bọn họ vừa phấn khích vừa lo lắng, nói năng không lưu loát, bộ dạng trẻ con non nớt, làm cho Thì Phỉ nhớ đến bản thân mấy năm trước.

Hơn nữa, Thì Phỉ cũng tin chắc, bọn họ của mấy năm sau, có thể sẽ xuất sắc hơn anh hiện tại.
Thì Phỉ đội mũ là vì không muốn bị người khác chú ý, nhưng chuyện lại phát triển theo hướng ngược với dự định ban đầu.


Sau khi có một nhân viên thể thao điện tử thâm niên nào đó nhận ra anh, thì những vị khách quý khác đều rối rít vây quanh anh nói chuyện.

Mọi người đều rất tiếc cho anh vì đã nghỉ thi đấu khi bản thân đang ở trạng thái tốt nhất, hỏi anh gần đây đang bận làm gì, có muốn làm gì đó với nhau không, vân vân.
Thì Phỉ thẳng thắn nói WDF là chiến đội của anh, lần này là anh dẫn đội tham gia thi đấu.

Mọi người mới chợt hiểu ra, một chiến đội không có tiếng tăm gì mà lại có thành tích cao như vậy, hóa ra là có cao nhân chỉ điểm.
Thì Phỉ khiêm tốn nói: “Nhờ có A Chính cực khổ huấn luyện bọn họ, các thành viên rất xuất sắc, tôi chỉ tập hợp bọn họ lại mà thôi.”
Có người nói: “Đầu năm nay, Bá Lạc [2] càng khó khăn hơn, muốn tìm tuyển thủ tốt, khó biết bao.”
[2] Bá Lạc: là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa.

Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Những lời này làm cho mọi người liên tục gật đầu, tuấn mã thì luôn luôn có, nhưng Bá Lạc thì rất khó.
Ban tổ chức biết được Thì Phỉ cũng ở đây, nên nhanh chóng xếp vị trí ở giữa hàng đầu tiên cho anh.

Thịnh tình khó chối từ, Thì Phỉ chỉ có thể vui vẻ tiếp nhận.
Tô Mộc Hề biết anh nổi tiếng, bất kể ở đâu, cũng có thể gặp được cảnh người hâm mộ đến tìm anh xin chữ ký, nhưng mà cho đến giờ phút này cô mới thật sự cảm nhận được độ nổi tiếng của anh lớn cỡ nào.

Có thể xếp cho anh ngồi hàng đầu, mà còn là vị trí chính giữa trong trận đấu quan trọng như vậy, thì có thể thấy được địa vị của anh trong giới thể thao điện tử.
Khi anh bỏ mũ xuống, đường đường chính chính ngồi xuống, Tô Mộc Hề không khỏi cảm khái, một bên khuôn mặt kia quá hoàn hảo, quả là đẹp trai đến thăng thiên.
Khán giả ở hàng ghế sau nhìn thấy anh, thì rối rít lấy điện thoại ra để chụp ảnh, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục lóe lên.
Trước khi bắt đầu trận đấu, ban tổ chức lần lượt giới thiệu các khách mời có mặt ngày hôm nay.

Khi giới thiệu đến Thì Phỉ, bầu không khí tại hiện trường sôi nổi hẳn lên, tiếng hò hét bên tai không ngớt.
Thì Phỉ đứng dậy, quay lại chào khán giả phía sau, khẽ mỉm cười, vẫy tay, nhẹ nhàng cúi chào, tiếng hoan hô tại hiện trường gần như sắp lật tung cả mái nhà.

Đây chắc chắn là cảnh náo nhiệt nhất trận đấu.
Lão đại của bọn họ tuyệt vời như vậy, các thành viên WDF trên sân khấu cũng cảm rất có mặt mũi, ngực ưỡn thẳng hơn.
Thì Phỉ ngồi xuống nở nụ cười nhìn bọn họ, ánh mắt nóng rực, như muốn nói: Thân phận của tôi đã bại lộ rồi, bây giờ mọi người đều biết các cô cậu là người của tôi, các cô cậu biết làm như thế nào đi!
Những đương sự trên sân khấu đương nhiên đều hiểu, trận đấu này chỉ có thể thắng, không thể thua! Mặt mũi của lão đại không thể ném đi! WDF, liều mạng!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Kịch nhỏ:
Tô Mộc Hề: Nói coi tiền như rác rưởi, mà còn không phải là keo kiệt
Ba ba Mã Nghị: Nói mò nói ra sự thật gì vậy?!
Thì Phỉ: Tôi không còn mặt mũi nữa!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương