Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh)
-
Chương 20: Phiên ngoại: Kết cục
Ngoài ý liệu là, lúc ta cho rằng mệnh của mình đã hoàn toàn kết thúc, ta được cứu.
Phụ vương của ta đau khổ cầu xin Thiên đế khai ân, Liễu Mộ Đình đã thành tiên cũng tức là Linh Đạo Thiên Quân cùng nhau hướng lên Thiên đế cầu xin, tha mạng cho ta. Thiên đế cuối cùng xuất phát từ thiện tâm, tha ta một mạng, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Thiên đế phạt ta cách năm ngày một lần đều phải chịu thiên lôi trừng phạt, chờ đến khi chuộc lại tội nghiệt bản thân gây ra, mới có thể tha tội. Ta còn phải trấn thủ cả đời dưới địa ngục Hoàng tuyền, không thể ra khỏi nhân gian.
Thời điểm thiên lôi đánh xuống, đau đớn vô tình tra tấn thân thể cùng trái tim ta, toàn bộ quá trình ta vẫn luôn năm chặt tay Yên Trì, ý đồ dựa vào lòng bàn tay ấm áp của y phát tiết chút đau đớn.
Khi trừng phạt kết thúc, ta đau đến ngất đi trong lòng Yên Trì, bất tỉnh nhân sự.
Không biết đã ngủ bao lâu, ta mới một thân mồ hôi lạnh tỉnh lại, mà Yên Trì thì ở bên cạnh lau mồ hôi cho ta.
“Không, ngươi tỉnh rồi?”
Ta khó khăn gật đầu, nắm tay Yên Trì, muốn nói gì, rồi lại bởi vì đau đớn chưa tan mà không cách nào mở miệng, ngay cả môi đều run rẩy.
“Đến, uống chút nước ấm.” Yên Trì nâng ta dậy, để ta gối đầu trên vai y, đút từng muỗng từng muỗng nước cho ta.
Dưới bụng ấm áp, ta cảm thấy thoải mái rất nhiều, tham luyến hít một hơi mùi vị trên người Yên Trì, vô lực xoa nắn khuôn mặt của y: “Yên Trì, đau quá.”
Yên Trì nắm chặt tay ta, vẻ mặt phức tạp mà xoa xoa đầu ta: “Có ta ở đây, đau cũng không sợ.”
“Yên Trì…” Ta chẳng biết tại sao, đột nhiên liền rơi nước mắt. Mấy trăm năm kia, ta mỗi lần giết người xong, đều khống thổ vô cùng, ngay cả trong mộng đều có thể nhìn thấy những người bị ta giết chết, vẻ mặt dữ tợn hướng ta đòi mạng. Đoạn thời gian đó, quả thật chính là một cuộc tra tấn tàn khốc.
Mỗi khi đó, thứ ta hy vọng nhất chính là có thể nghe thấy giọng nói của Yên Trì, lại để cho y ôm ta nói một câu: “Đừng sợ.”
Đáng tiếc khi đó, ngay cả muốn thấy y một lần cũng rất khó khăn.
Bây giờ nghe rồi, ta nhưng lại sợ hãi sau một khắc rốt cuộc nghe không được.
“Yên Trì, ngươi sẽ đi sao?”
Địa ngục Hoàng tuyền đều là âm linh, Yên Trì là nhân loại, không có cách nào vĩnh viễn ở đây.
Yên Trì đặt tay lên vai ta, nở nụ cười: “Ngươi vất vả vì ta nhiều năm như vậy, ta như thế nào không thể vất vả vì ngươi mấy năm, luyện thành thân thể của linh hồn bất tử.”
“Yên Trì ngươi…” Ta kinh ngạc mở to mắt, không dám tin. Linh hồn bất tử người thường há có thể luyện thành, bởi vì nó trường sinh bất tử, người thường muốn luyện thành, nhất định phải trải qua trắc trở không giống bình thường.
Yên Trì rồi lại không thèm để ý, y đè miệng ta xuống, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn: “Ngươi có thể làm được, ta cũng có thể. Ta tâm ý đã quyết, ngươi không cần nói nữa. Không, ngươi đau khổ chờ ta trăm năm, vậy có thể chờ ta thêm mấy năm này.”
Ta cười chua xót, bao nhiêu năm đều chờ được, ta như thế nào lại sợ chờ thêm mấy năm.
Yên Trì vui mừng cười cười, xoa mặt ta, dâng môi mình lên…
Sau một ngày này, ta cùng Yên Trì vành tai tóc mai chạm mấy ngày, y gối lên ngực ta, nói lúc y ở trong cơ thể Phệ Hồn Thú thì đã có ý thức, có thể nghe được tiếng ta gọi, nhưng y vẫn không cách nào biểu đạt được suy nghĩ của mình.
Y còn nói, y vẫn một mực chờ ta, nhưng không phải đợi ta cứu y, mà là chờ ta buông tha cho cứu y, trở về chính đạo.
Ta vẫn im lặng nghe, không nói được lời nào, chỉ ở lúc thương tâm, kích động hôn y.
Mấy ngày này, chúng ta nói rất nhiều rất nhiều, cao hứng, thương tâm, thậm chí là thống khổ. Ta dường như về tới thời điểm ta cùng Yên Trì mới quen nhau, chỉ là người mặc dù ở đây, cảm giác cũng đã không phải.
Chúng ta vẫn yêu nhau như trước, chỉ là bởi vì ta có thân người cùng với trưởng thành của ta, khiến cho tình cảm của chúng ta không còn đơn thuần.
Kẻ đã từng ngây thơ mà ngu ngốc trong tình yêu đã không còn tồn tại, bây giờ ta ở trong mắt Yên Trì đã không còn là xương khô ngốc nghếch kia, mà là một nam nhân thật thụ.
Kết quả như vậy, lại khiến cho Yên Trì trong một khoảng thời gian ngắn không tiếp thu được. Y vẫn luôn xoa đầu ta, cảm thán nói, thật đúng là nhớ tên xương khô ngây ngốc kia.
Vì thế, ta thở phì phò dùng miệng chặn lời y nói.
Xương khô nhỏ là hồi ức tốt đẹp nhất giữa chúng ta, nhưng những ngày ấy đã qua, cũng chỉ có thể trở thành một đoạn hồi ức tốt đẹp mà thôi.
Về sau, Yên Trì vì có thể tu thành thân thể linh hồn bất tử, hướng phụ thân ta thỉnh giáo phương pháp tu luyện, tuy rằng phụ vương cố hết sức ngăn cản, rồi lại thắng không nổi kiên trì của Yên Trì.
Vì thuận lợi tu hành, vứt bỏ tạp niệm, Yên Trì từ biệt ta tiến vào mật thất tu hành. Ta lưu luyến cùng Yên Trì trao nhau nụ hôn tiễn biệt, nhìn y vào mật thất, ta cũng quay người rời đi.
Đây là canh bạc lớn giữa chúng ta, có thể tồn tại cùng Yên Trì hay không, toàn bộ nhờ vào ván bạc này.
May mắn, Yên Trì đánh bạc thắng.
Mấy tháng ngắn ngủi, Yên Trì lại dựa vào năng lực cùng ý chí vượt qua người thường, chịu đựng qua đoạn thời gian thống khổ đó, đi ra khỏi mật thất, dùng một loại linh thể đồng loại đến trước mặt ta.
Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, qua hồi lâu, ôm nhau mà khóc không ra tiếng.
Ta ở trên người y ngửi được hương vị của đồng loại, Yên Trì thành công, y rốt cuộc có thể cùng tồn tại với ta rồi.
Ta nắm tay Yên Trì, vui vẻ dạt dào, ta hỏi Yên Trì, có khổ không, có mệt không.
Y cười nói, khổ hay mệt đi nữa, cũng không so được năm đó ta trả giá vì y.
Ta cái gì cũng không nói nữa, hôn y thật sâu.
Ta nghĩ, một nhà chúng ta có thể đoàn viên rồi, nhưng hiện thực lại đánh ta một vố.
Phụ vương của ta già rồi, năm đó bởi vì ta thả ra Phệ Hồn Thú, dẫn đến đại loạn cho địa ngục Hoàng tuyền, phụ vương đòi hỏi phải hao phí thật nhiều tinh thần đi bảo vệ trật tự của địa ngục Hoàng tuyền. Lâu dần, áp lực cực lớn cùng hao tổn linh lực cực độ, kéo ngã thân thể của ông.
Sau mấy chục năm, phụ vương rốt cuộc nhịn không được mà đi.
Trước khi đi, ông truyền cho ta địa ngục Hoàng tuyền cùng linh lực còn sót lại, vỗ tay cười nói với ta: “Con ta, con nhất định phải hạnh phúc…”
Ta im lặng nghẹn ngào, chỉ có thể nắm chặt tay Yên Trì không nói được một lời.
Phụ vương là cười, nhưng ta là khóc tiễn ông rời đi.
Đêm hôm ấy, ta ôm Yên Trì khóc đến tê tâm liệt phế.
Ta là tội nhân, là đứa con bất hiếu, là một kẻ không xứng có được hạnh phúc.
Yên Trì không an ủi ta, chỉ vào lúc ta khóc đến đứt từng khúc ruột mới cầm khăn lên, lau sạch nước mắt cho ta. Nhưng đảo mắt, khăn tay lại bị ta làm ướt.
Ta cả đêm không ngủ, ôm Yên Trì trằn trọc, ta không ngừng hỏi Yên Trì ta có phải thật thất bại hay không, Yên Trì không trả lời, chỉ hỏi ta một câu, ngươi hối hận sao.
Ta vậy mà không cách nào trả lời.
Hai từ hối hận này cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trong đầu ta, ta lúc ấy chỉ nghĩ phải cứu ra Yên Trì, phải cứu Yên Trì, sau đó liền xúc động như vậy rồi.
Yên Trì cũng không truy hỏi nữa.
Sau khi chôn cất phụ thân, ta nắm tay của Yên Trì, đi về phía vương tọa của chủ nhân địa ngục Hoàng tuyền.
Ta hiện tại là chủ nhân của địa ngục Hoàng tuyền, là vương của linh hồn bất tử, những linh hồn bất tử đã từng cười nhạo ta đều phải thuần phục ta, bởi vì, ta có được quyền lợi chí cao vô thượng.
Ta là tội nhân, cũng là một đứa con bất hiếu, tội lỗi của ta suốt đời không cách nào bù đắp, duy nhất ta có thể làm, chính là canh giữ địa ngục Hoàng tuyền bị ta phá hủy này. Từ nay về sau, địa ngục Hoàng tuyền là ta, ta chính là địa ngục Hoàng tuyền.
Ta sinh, nó tắc sinh, ta chết, nó tắc vong.
Cả đời ta vĩnh viễn cùng nơi này.
Ta hỏi Yên Trì ngươi hối hận không, rời khỏi nhân gian rộng lớn, đành phải cùng ta ở lại nơi không ánh mặt trời này.
Yên Trì lại hỏi ta, vậy ngươi hối hận sao, hối hận bởi vì tội lỗi của mình, khiến cho cả đời phải canh giữ tại địa ngục Hoàng tuyền?
Ta nắm chặt tay Yên Trì, cùng y bốn mắt nhìn nhau.
Vấn đề này, ta không trả lời.
Bởi vì đáp án của vấn đề này quá mức tàn khốc, ta không cách nào trả lời.
Ta suốt đời đều phải gánh vác tội lỗi nhục nhã, cho đến vạn năm, cho đến khi ta tan thành mây khói, ta đều không thể thoát khỏi tội danh của ta.
Ta là một tội nhân, ta còn là một đứa con bất hiếu, ta lẽ ra phải ở trong tội nghiệt mà thống khổ qua cả đời này, ở trong khiển trách của lương tâm đi hết cả đời này.
May mắn, trong hạnh phúc cùng cực khổ trường tồn.
Ta còn có Yên Trì, còn có y cùng ta đi qua đoạn thời gian áy náy cùng đau khổ này.
Ta, đủ rồi.
Phụ vương của ta đau khổ cầu xin Thiên đế khai ân, Liễu Mộ Đình đã thành tiên cũng tức là Linh Đạo Thiên Quân cùng nhau hướng lên Thiên đế cầu xin, tha mạng cho ta. Thiên đế cuối cùng xuất phát từ thiện tâm, tha ta một mạng, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Thiên đế phạt ta cách năm ngày một lần đều phải chịu thiên lôi trừng phạt, chờ đến khi chuộc lại tội nghiệt bản thân gây ra, mới có thể tha tội. Ta còn phải trấn thủ cả đời dưới địa ngục Hoàng tuyền, không thể ra khỏi nhân gian.
Thời điểm thiên lôi đánh xuống, đau đớn vô tình tra tấn thân thể cùng trái tim ta, toàn bộ quá trình ta vẫn luôn năm chặt tay Yên Trì, ý đồ dựa vào lòng bàn tay ấm áp của y phát tiết chút đau đớn.
Khi trừng phạt kết thúc, ta đau đến ngất đi trong lòng Yên Trì, bất tỉnh nhân sự.
Không biết đã ngủ bao lâu, ta mới một thân mồ hôi lạnh tỉnh lại, mà Yên Trì thì ở bên cạnh lau mồ hôi cho ta.
“Không, ngươi tỉnh rồi?”
Ta khó khăn gật đầu, nắm tay Yên Trì, muốn nói gì, rồi lại bởi vì đau đớn chưa tan mà không cách nào mở miệng, ngay cả môi đều run rẩy.
“Đến, uống chút nước ấm.” Yên Trì nâng ta dậy, để ta gối đầu trên vai y, đút từng muỗng từng muỗng nước cho ta.
Dưới bụng ấm áp, ta cảm thấy thoải mái rất nhiều, tham luyến hít một hơi mùi vị trên người Yên Trì, vô lực xoa nắn khuôn mặt của y: “Yên Trì, đau quá.”
Yên Trì nắm chặt tay ta, vẻ mặt phức tạp mà xoa xoa đầu ta: “Có ta ở đây, đau cũng không sợ.”
“Yên Trì…” Ta chẳng biết tại sao, đột nhiên liền rơi nước mắt. Mấy trăm năm kia, ta mỗi lần giết người xong, đều khống thổ vô cùng, ngay cả trong mộng đều có thể nhìn thấy những người bị ta giết chết, vẻ mặt dữ tợn hướng ta đòi mạng. Đoạn thời gian đó, quả thật chính là một cuộc tra tấn tàn khốc.
Mỗi khi đó, thứ ta hy vọng nhất chính là có thể nghe thấy giọng nói của Yên Trì, lại để cho y ôm ta nói một câu: “Đừng sợ.”
Đáng tiếc khi đó, ngay cả muốn thấy y một lần cũng rất khó khăn.
Bây giờ nghe rồi, ta nhưng lại sợ hãi sau một khắc rốt cuộc nghe không được.
“Yên Trì, ngươi sẽ đi sao?”
Địa ngục Hoàng tuyền đều là âm linh, Yên Trì là nhân loại, không có cách nào vĩnh viễn ở đây.
Yên Trì đặt tay lên vai ta, nở nụ cười: “Ngươi vất vả vì ta nhiều năm như vậy, ta như thế nào không thể vất vả vì ngươi mấy năm, luyện thành thân thể của linh hồn bất tử.”
“Yên Trì ngươi…” Ta kinh ngạc mở to mắt, không dám tin. Linh hồn bất tử người thường há có thể luyện thành, bởi vì nó trường sinh bất tử, người thường muốn luyện thành, nhất định phải trải qua trắc trở không giống bình thường.
Yên Trì rồi lại không thèm để ý, y đè miệng ta xuống, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn: “Ngươi có thể làm được, ta cũng có thể. Ta tâm ý đã quyết, ngươi không cần nói nữa. Không, ngươi đau khổ chờ ta trăm năm, vậy có thể chờ ta thêm mấy năm này.”
Ta cười chua xót, bao nhiêu năm đều chờ được, ta như thế nào lại sợ chờ thêm mấy năm.
Yên Trì vui mừng cười cười, xoa mặt ta, dâng môi mình lên…
Sau một ngày này, ta cùng Yên Trì vành tai tóc mai chạm mấy ngày, y gối lên ngực ta, nói lúc y ở trong cơ thể Phệ Hồn Thú thì đã có ý thức, có thể nghe được tiếng ta gọi, nhưng y vẫn không cách nào biểu đạt được suy nghĩ của mình.
Y còn nói, y vẫn một mực chờ ta, nhưng không phải đợi ta cứu y, mà là chờ ta buông tha cho cứu y, trở về chính đạo.
Ta vẫn im lặng nghe, không nói được lời nào, chỉ ở lúc thương tâm, kích động hôn y.
Mấy ngày này, chúng ta nói rất nhiều rất nhiều, cao hứng, thương tâm, thậm chí là thống khổ. Ta dường như về tới thời điểm ta cùng Yên Trì mới quen nhau, chỉ là người mặc dù ở đây, cảm giác cũng đã không phải.
Chúng ta vẫn yêu nhau như trước, chỉ là bởi vì ta có thân người cùng với trưởng thành của ta, khiến cho tình cảm của chúng ta không còn đơn thuần.
Kẻ đã từng ngây thơ mà ngu ngốc trong tình yêu đã không còn tồn tại, bây giờ ta ở trong mắt Yên Trì đã không còn là xương khô ngốc nghếch kia, mà là một nam nhân thật thụ.
Kết quả như vậy, lại khiến cho Yên Trì trong một khoảng thời gian ngắn không tiếp thu được. Y vẫn luôn xoa đầu ta, cảm thán nói, thật đúng là nhớ tên xương khô ngây ngốc kia.
Vì thế, ta thở phì phò dùng miệng chặn lời y nói.
Xương khô nhỏ là hồi ức tốt đẹp nhất giữa chúng ta, nhưng những ngày ấy đã qua, cũng chỉ có thể trở thành một đoạn hồi ức tốt đẹp mà thôi.
Về sau, Yên Trì vì có thể tu thành thân thể linh hồn bất tử, hướng phụ thân ta thỉnh giáo phương pháp tu luyện, tuy rằng phụ vương cố hết sức ngăn cản, rồi lại thắng không nổi kiên trì của Yên Trì.
Vì thuận lợi tu hành, vứt bỏ tạp niệm, Yên Trì từ biệt ta tiến vào mật thất tu hành. Ta lưu luyến cùng Yên Trì trao nhau nụ hôn tiễn biệt, nhìn y vào mật thất, ta cũng quay người rời đi.
Đây là canh bạc lớn giữa chúng ta, có thể tồn tại cùng Yên Trì hay không, toàn bộ nhờ vào ván bạc này.
May mắn, Yên Trì đánh bạc thắng.
Mấy tháng ngắn ngủi, Yên Trì lại dựa vào năng lực cùng ý chí vượt qua người thường, chịu đựng qua đoạn thời gian thống khổ đó, đi ra khỏi mật thất, dùng một loại linh thể đồng loại đến trước mặt ta.
Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, qua hồi lâu, ôm nhau mà khóc không ra tiếng.
Ta ở trên người y ngửi được hương vị của đồng loại, Yên Trì thành công, y rốt cuộc có thể cùng tồn tại với ta rồi.
Ta nắm tay Yên Trì, vui vẻ dạt dào, ta hỏi Yên Trì, có khổ không, có mệt không.
Y cười nói, khổ hay mệt đi nữa, cũng không so được năm đó ta trả giá vì y.
Ta cái gì cũng không nói nữa, hôn y thật sâu.
Ta nghĩ, một nhà chúng ta có thể đoàn viên rồi, nhưng hiện thực lại đánh ta một vố.
Phụ vương của ta già rồi, năm đó bởi vì ta thả ra Phệ Hồn Thú, dẫn đến đại loạn cho địa ngục Hoàng tuyền, phụ vương đòi hỏi phải hao phí thật nhiều tinh thần đi bảo vệ trật tự của địa ngục Hoàng tuyền. Lâu dần, áp lực cực lớn cùng hao tổn linh lực cực độ, kéo ngã thân thể của ông.
Sau mấy chục năm, phụ vương rốt cuộc nhịn không được mà đi.
Trước khi đi, ông truyền cho ta địa ngục Hoàng tuyền cùng linh lực còn sót lại, vỗ tay cười nói với ta: “Con ta, con nhất định phải hạnh phúc…”
Ta im lặng nghẹn ngào, chỉ có thể nắm chặt tay Yên Trì không nói được một lời.
Phụ vương là cười, nhưng ta là khóc tiễn ông rời đi.
Đêm hôm ấy, ta ôm Yên Trì khóc đến tê tâm liệt phế.
Ta là tội nhân, là đứa con bất hiếu, là một kẻ không xứng có được hạnh phúc.
Yên Trì không an ủi ta, chỉ vào lúc ta khóc đến đứt từng khúc ruột mới cầm khăn lên, lau sạch nước mắt cho ta. Nhưng đảo mắt, khăn tay lại bị ta làm ướt.
Ta cả đêm không ngủ, ôm Yên Trì trằn trọc, ta không ngừng hỏi Yên Trì ta có phải thật thất bại hay không, Yên Trì không trả lời, chỉ hỏi ta một câu, ngươi hối hận sao.
Ta vậy mà không cách nào trả lời.
Hai từ hối hận này cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trong đầu ta, ta lúc ấy chỉ nghĩ phải cứu ra Yên Trì, phải cứu Yên Trì, sau đó liền xúc động như vậy rồi.
Yên Trì cũng không truy hỏi nữa.
Sau khi chôn cất phụ thân, ta nắm tay của Yên Trì, đi về phía vương tọa của chủ nhân địa ngục Hoàng tuyền.
Ta hiện tại là chủ nhân của địa ngục Hoàng tuyền, là vương của linh hồn bất tử, những linh hồn bất tử đã từng cười nhạo ta đều phải thuần phục ta, bởi vì, ta có được quyền lợi chí cao vô thượng.
Ta là tội nhân, cũng là một đứa con bất hiếu, tội lỗi của ta suốt đời không cách nào bù đắp, duy nhất ta có thể làm, chính là canh giữ địa ngục Hoàng tuyền bị ta phá hủy này. Từ nay về sau, địa ngục Hoàng tuyền là ta, ta chính là địa ngục Hoàng tuyền.
Ta sinh, nó tắc sinh, ta chết, nó tắc vong.
Cả đời ta vĩnh viễn cùng nơi này.
Ta hỏi Yên Trì ngươi hối hận không, rời khỏi nhân gian rộng lớn, đành phải cùng ta ở lại nơi không ánh mặt trời này.
Yên Trì lại hỏi ta, vậy ngươi hối hận sao, hối hận bởi vì tội lỗi của mình, khiến cho cả đời phải canh giữ tại địa ngục Hoàng tuyền?
Ta nắm chặt tay Yên Trì, cùng y bốn mắt nhìn nhau.
Vấn đề này, ta không trả lời.
Bởi vì đáp án của vấn đề này quá mức tàn khốc, ta không cách nào trả lời.
Ta suốt đời đều phải gánh vác tội lỗi nhục nhã, cho đến vạn năm, cho đến khi ta tan thành mây khói, ta đều không thể thoát khỏi tội danh của ta.
Ta là một tội nhân, ta còn là một đứa con bất hiếu, ta lẽ ra phải ở trong tội nghiệt mà thống khổ qua cả đời này, ở trong khiển trách của lương tâm đi hết cả đời này.
May mắn, trong hạnh phúc cùng cực khổ trường tồn.
Ta còn có Yên Trì, còn có y cùng ta đi qua đoạn thời gian áy náy cùng đau khổ này.
Ta, đủ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook