Anh Trình – Vạn Lí Bình Trù
-
Chương 5
21.
Bán mì xào ở đây được hơn ba năm, bạn quen được hắn ta.
Lúc đầu bạn chỉ nhận ra được mặt hắn, về sau bạn gọi hắn là “mười giờ năm mươi”, lúc hắn gần tốt nghiệp, bạn gọi hắn là “thằng chó con”.
Lúc đầu hắn gọi bạn là ông chủ, về sau gọi là chú, lúc sắp tốt nghiệp, hắn gọi bạn là “anh Trình”.
Hắn cúi đầu gọi bạn là anh Trình, giọng nói lầm bầm, nghẹn trong cổ họng, rõ vẻ kiềm nén. Bạn không thích vậy. Bạn hi vọng hắn phấn chấn hơn. Khác với bạn, mặc dù từng chịu khổ, nhưng hắn vẫn còn có tương lai. Thế là mỗi lần hắn gọi bạn như vậy, bạn đều đập đầu hắn một cái, bảo thằng chó con, đứng thẳng lưng lên. Bị bạn đánh nhiều, vừa nghe bạn gọi thằng chó con hắn sẽ tự động ưỡn thẳng ngực ra, từng ngày trôi qua, cái lưng hơi gù của thằng chó con biến mất, không còn thấy nữa.
22.
Thằng chó con đi học muộn, tốt nghiệp cấp ba thì đã mười chín rồi. Hắn thi đại học rất tốt, thế nhưng để giảm bớt học phí, hắn chọn một trường chẳng ra sao, học nông học.
Bạn cảm thấy nông học không tốt lắm. Bạn đến từ nông thôn, bạn cảm thấy học nông học là làm hỏng hắn. Bạn khiến hắn thay đổi nguyện vọng, hắn hỏi bạn lấy học phí ở đâu ra, bạn cứng cổ nói tiền rồi sẽ có.
Các bạn cãi nhau.
Bạn tức đến nỗi đau cả đầu, đến cả nỗi thiết tha muốn “chém chết vợ chồng lão béo” hồi nhỏ cũng ứa ra, thằng chó con cũng bị bạn làm cho tức đến nghẹn người, hắn ta là cái kiểu càng tức giận càng lạnh lùng, cãi nhau với bạn đến cuối, hắn lạnh đến nỗi gần như không còn hơi người.
Cuối cùng hắn khoanh tay không buồn lựa lời nói nữa, lạnh lùng hỏi một câu “Anh là gì của tôi”.
“Anh là gì của tôi?” Hắn hỏi.
Bạn không đáp được.
Bạn lập tức bình tĩnh trở lại.
23.
Bạn xoa mặt, quay người bỏ đi. Bạn vẫn thuê phòng trong xóm nhỏ đó, cái căn từng sống cùng chị mình. Cửa sổ nó vỡ nát tả tơi, tí động tĩnh thôi bên ngoài cũng nghe thấy hết.
Bạn đã phát hiện ra mấy bà sống gần đó thò đầu ra nhìn cửa nhà bạn từ lâu. Bạn thấy họ rất phiền phức, nhưng bạn càng không muốn đối mặt với thằng chó con hơn.
Bạn quay người đi ra ngoài, thằng chó con níu bạn lại, bạn hất hắn ra, hắn vặn mặt bạn lại, cắn lên môi bạn.
Hắn bật khóc.
24.
Thằng chó con không mấy khi khóc.
Bạn thấy hắn từng khóc ba lần.
Một lần là “Tôi làm sao biết được”, một lần là lúc tốt nghiệp cấp ba, một lần là khi bà nội hắn mất.
Lần lúc tốt nghiệp cấp ba hắn khóc rất lâu, lúc mới hôn bạn khóc, sau đó ôm bạn khóc, cuối cùng được bạn ôm khóc. Bạn ôm hắn từ đằng sau, ôm đến nỗi hắn hít thở rối loạn, ôm đến nỗi mấy bà ngoài cửa sổ kêu “ây da”, “ái chà”, ôm đến độ cuối cùng hắn cuộn tròn người lại, bạn ôm hắn, vuốt ve lưng hắn, không biết nước trên mặt hắn là do đau lòng hay vì gì khác.
“Anh Trình.” Hắn khóc gọi bạn.
“Anh Trình.”
25.
Cuối cùng thằng chó con không học nông học, hắn học ngành công nghệ mà hắn muốn học nhất.
Bạn mang quầy mì xào đi theo hắn.
Thực ra mấy năm nay bạn bán mì xào kiếm được không ít tiền. Mặc dù nơi này vắng vẻ thưa người, mì xào bán không được giá, một suất cũng bảy tệ mười tệ. Một suất bạn lãi ba tệ, một ngày bán được bảy mươi tám mươi suất, một tháng là được hơn sáu ngàn tệ. Bạn không tiêu tiền gì cả, bớt đi kì nghỉ đông buôn bán không tốt cho lắm, thì mỗi tháng giữ được bốn năm ngàn tệ, sáu năm cũng để được ba mươi bốn mươi ngàn.
Bạn để dành số tiền đó, vốn định mua phòng, cho mình một căn nhà, bạn không định cho thằng chó con dùng, bạn không cao thượng đến vậy.
Nhưng ai bảo hắn biến thành người của bạn đây.
Bạn đã ôm hắn, hôn hắn, tiến vào trong hắn, hắn đã trở thành người phụ nữ của bạn.
Hắn đã trở thành người của bạn.
Bạn cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm với hắn. Về mặt này bạn rất cổ hủ. Bạn phải chịu trách nhiệm với hắn, cho nên bạn đưa hết tiền mồ hôi nước mắt mình kiếm được cho hắn tiêu. Bạn dùng tiền vốn định mua phòng của mình để mua máy tính cho hắn, cho hắn đi học, thuê phòng ở cạnh trường hắn, nộp học phí cho hắn.
Khi rời khỏi căn phòng trong xóm nhỏ, bạn rất luyến tiếc, bạn cảm thấy như róc xương lóc thịt vậy. Bạn nhớ rõ lỗ thủng trên bàn là do chị cắt phải lúc thái rau, vết bẩn trên đầu giường là vết thương trên đầu chị để lại, cái tủ cũ ba chân cạnh tường đã từng đặt hũ tro cốt của chị.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, bạn phải đi theo thằng chó con.
Hắn là người của bạn rồi, bạn phải chăm sóc hắn.
Bán mì xào ở đây được hơn ba năm, bạn quen được hắn ta.
Lúc đầu bạn chỉ nhận ra được mặt hắn, về sau bạn gọi hắn là “mười giờ năm mươi”, lúc hắn gần tốt nghiệp, bạn gọi hắn là “thằng chó con”.
Lúc đầu hắn gọi bạn là ông chủ, về sau gọi là chú, lúc sắp tốt nghiệp, hắn gọi bạn là “anh Trình”.
Hắn cúi đầu gọi bạn là anh Trình, giọng nói lầm bầm, nghẹn trong cổ họng, rõ vẻ kiềm nén. Bạn không thích vậy. Bạn hi vọng hắn phấn chấn hơn. Khác với bạn, mặc dù từng chịu khổ, nhưng hắn vẫn còn có tương lai. Thế là mỗi lần hắn gọi bạn như vậy, bạn đều đập đầu hắn một cái, bảo thằng chó con, đứng thẳng lưng lên. Bị bạn đánh nhiều, vừa nghe bạn gọi thằng chó con hắn sẽ tự động ưỡn thẳng ngực ra, từng ngày trôi qua, cái lưng hơi gù của thằng chó con biến mất, không còn thấy nữa.
22.
Thằng chó con đi học muộn, tốt nghiệp cấp ba thì đã mười chín rồi. Hắn thi đại học rất tốt, thế nhưng để giảm bớt học phí, hắn chọn một trường chẳng ra sao, học nông học.
Bạn cảm thấy nông học không tốt lắm. Bạn đến từ nông thôn, bạn cảm thấy học nông học là làm hỏng hắn. Bạn khiến hắn thay đổi nguyện vọng, hắn hỏi bạn lấy học phí ở đâu ra, bạn cứng cổ nói tiền rồi sẽ có.
Các bạn cãi nhau.
Bạn tức đến nỗi đau cả đầu, đến cả nỗi thiết tha muốn “chém chết vợ chồng lão béo” hồi nhỏ cũng ứa ra, thằng chó con cũng bị bạn làm cho tức đến nghẹn người, hắn ta là cái kiểu càng tức giận càng lạnh lùng, cãi nhau với bạn đến cuối, hắn lạnh đến nỗi gần như không còn hơi người.
Cuối cùng hắn khoanh tay không buồn lựa lời nói nữa, lạnh lùng hỏi một câu “Anh là gì của tôi”.
“Anh là gì của tôi?” Hắn hỏi.
Bạn không đáp được.
Bạn lập tức bình tĩnh trở lại.
23.
Bạn xoa mặt, quay người bỏ đi. Bạn vẫn thuê phòng trong xóm nhỏ đó, cái căn từng sống cùng chị mình. Cửa sổ nó vỡ nát tả tơi, tí động tĩnh thôi bên ngoài cũng nghe thấy hết.
Bạn đã phát hiện ra mấy bà sống gần đó thò đầu ra nhìn cửa nhà bạn từ lâu. Bạn thấy họ rất phiền phức, nhưng bạn càng không muốn đối mặt với thằng chó con hơn.
Bạn quay người đi ra ngoài, thằng chó con níu bạn lại, bạn hất hắn ra, hắn vặn mặt bạn lại, cắn lên môi bạn.
Hắn bật khóc.
24.
Thằng chó con không mấy khi khóc.
Bạn thấy hắn từng khóc ba lần.
Một lần là “Tôi làm sao biết được”, một lần là lúc tốt nghiệp cấp ba, một lần là khi bà nội hắn mất.
Lần lúc tốt nghiệp cấp ba hắn khóc rất lâu, lúc mới hôn bạn khóc, sau đó ôm bạn khóc, cuối cùng được bạn ôm khóc. Bạn ôm hắn từ đằng sau, ôm đến nỗi hắn hít thở rối loạn, ôm đến nỗi mấy bà ngoài cửa sổ kêu “ây da”, “ái chà”, ôm đến độ cuối cùng hắn cuộn tròn người lại, bạn ôm hắn, vuốt ve lưng hắn, không biết nước trên mặt hắn là do đau lòng hay vì gì khác.
“Anh Trình.” Hắn khóc gọi bạn.
“Anh Trình.”
25.
Cuối cùng thằng chó con không học nông học, hắn học ngành công nghệ mà hắn muốn học nhất.
Bạn mang quầy mì xào đi theo hắn.
Thực ra mấy năm nay bạn bán mì xào kiếm được không ít tiền. Mặc dù nơi này vắng vẻ thưa người, mì xào bán không được giá, một suất cũng bảy tệ mười tệ. Một suất bạn lãi ba tệ, một ngày bán được bảy mươi tám mươi suất, một tháng là được hơn sáu ngàn tệ. Bạn không tiêu tiền gì cả, bớt đi kì nghỉ đông buôn bán không tốt cho lắm, thì mỗi tháng giữ được bốn năm ngàn tệ, sáu năm cũng để được ba mươi bốn mươi ngàn.
Bạn để dành số tiền đó, vốn định mua phòng, cho mình một căn nhà, bạn không định cho thằng chó con dùng, bạn không cao thượng đến vậy.
Nhưng ai bảo hắn biến thành người của bạn đây.
Bạn đã ôm hắn, hôn hắn, tiến vào trong hắn, hắn đã trở thành người phụ nữ của bạn.
Hắn đã trở thành người của bạn.
Bạn cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm với hắn. Về mặt này bạn rất cổ hủ. Bạn phải chịu trách nhiệm với hắn, cho nên bạn đưa hết tiền mồ hôi nước mắt mình kiếm được cho hắn tiêu. Bạn dùng tiền vốn định mua phòng của mình để mua máy tính cho hắn, cho hắn đi học, thuê phòng ở cạnh trường hắn, nộp học phí cho hắn.
Khi rời khỏi căn phòng trong xóm nhỏ, bạn rất luyến tiếc, bạn cảm thấy như róc xương lóc thịt vậy. Bạn nhớ rõ lỗ thủng trên bàn là do chị cắt phải lúc thái rau, vết bẩn trên đầu giường là vết thương trên đầu chị để lại, cái tủ cũ ba chân cạnh tường đã từng đặt hũ tro cốt của chị.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, bạn phải đi theo thằng chó con.
Hắn là người của bạn rồi, bạn phải chăm sóc hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook