Anh Trình – Vạn Lí Bình Trù
-
Chương 15
71.
Nhìn vết thương trước ngực, bạn ngớ người, con dao trong tay rơi thẳng xuống đất kêu “leng keng”.
Bạn chợt phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, tự do đã cách bạn rất xa rồi. Tiền bán mì xào rõ ràng đủ cho bạn ăn uống qua ngày, bạn rõ ràng đã có thể tự nuôi sống mình rồi, thế nhưng, không biết vì sao, bạn vẫn dần dần đánh mất bản thân.
Bạn mất đi sự tự tin.
Bạn dựa dẫm vào người khác.
Bạn đánh mất tự do.
Đó là sự tự do mà hồi nhỏ dù có phải nằm gai nếm mật bạn cũng phải giữ lấy.
Đó là sự tự do mà chị dùng tính mạng để đổi cho bạn.
72.
Bạn bật cười, như điên như dại.
Bạn cười rất lâu, cười đến nỗi không kìm được nước mắt rơi.
Cười xong, bạn rút điện thoại ra, kiểm tra số dư tài khoản chung của hai người, bắt đầu tính toán từng khoản một.
Trừ đi số tiền hai người cùng sử dụng, bạn móc hết từng xu từng hào của số tiền thuộc về bạn ra.
Bạn chuyển số tiền của Tả Thành vào thẻ ngân hàng của hắn.
Bạn chuyển về căn hộ cũ mà bạn mua.
Bạn bỏ đi
73.
Sau khi nhận được tiền chuyển khoản, Tả Thành vội vàng gọi điện thoại, hắn hoảng hốt hỏi bạn đang ở đâu, bạn bảo hắn bạn đang ở căn hộ cũ bạn mua – khúc mắc giữa hai người quá sâu, có quá nhiều chuyện cần xử lí, bạn không thể mặc kệ được.
Bạn tính toán rành mạch tài sản cá nhân của hai người, vạch sơ ra một quy tắc phân chia, sau đó đối chiếu với lịch, xác định thời gian đến nhà Tả Thành lấy đồ. Điều này làm bạn rất buồn, bạn thậm chí khó chịu đến mức run rẩy.
Nhưng cảm giác khó chịu này khác xa mấy ngày trước.
Bạn cảm thấy những thứ đang phủ mờ trước mắt bạn như sương mù đang dần biến mất.
74.
Tả Thành níu kéo bạn, ân hận không thôi, nước mắt giàn giụa. Nhờ vào đó, bạn cuối cùng cũng chắc chắn rằng hai mươi mấy năm nay, bạn không phải luôn quá quắt đến vậy. Điều này khiến bạn được an ủi đôi chút.
Nhưng điều kì quái là, nhìn hắn khóc, bạn chẳng hề có chút cảm xúc mãnh liệt nào.
Đau lòng thì đau lòng, nhưng cũng chỉ là đau lòng mà thôi. Mây mù phủ trước mắt bạn dường như đã trôi cả vào kí ức của bạn, bạn vẫn còn nhớ được mấy chuyện đó, nhưng cũng chỉ là nhớ mà thôi.
Chỉ trong khoảnh khắc như vậy.
Trong khoảnh khắc mà cái bình vỡ tan.
“Bộp” một cái.
Những tình cảm đó giống như hơi nước trong nồi hấp, bạn mở nắp ra, chúng tràn ra ngoài, sau đó biến mất trong không khí, chẳng còn để lại dấu vết gì.
75.
Tả Thành không đồng ý với đề nghị của bạn, hắn ngăn cản bạn bỏ đi, giữ chặt số tài sản bạn đáng được hưởng, thậm chí cắt đứt con đường sống một mình của bạn.
Bạn ra ngoài xin việc, tuy nhiên không tìm được việc làm, muốn rời khỏi thành phố này, nhưng lại không thể bán căn hộ đi. Từ khi rời khỏi Tả Thành, bạn làm gì cũng khó khăn muôn phần, nhưng trong lòng bạn rất bình lặng – không thể nào khó khăn hơn thuở thơ ấu của bạn nữa. Giờ bạn đã lớn rồi, có tiền để dành, có nhà để ở, một năm hai năm thôi, bạn có thể chi trả được, chẳng ai dồn chết được bạn cả.
Thấy tìm việc thực sự vô vọng, bạn dứt khoát rửa nồi thái rau, đẩy xe hàng làm nghề cũ.
Bạn về các khu trường học bán hàng. Khó lắm mới mời chào được người xung quanh, lấy lại “tư cách bán hàng”, bán chưa được hai ngày, quầy lại bị đập vỡ. Một hôm hai hôm, mọi người còn giúp đỡ bạn, mười ngày nửa tháng, tất cả đều biết bạn đắc tội người ta, họ tránh bạn như tránh tà, chỉ sợ bị dây vào.
Bạn đành phải tìm chỗ khác mở hàng, nhưng người đập quầy vẫn luôn theo sát bạn.
Không bán được mì xào, bạn liền đi làm phục vụ, không làm được phục vụ, bạn dứt khoát ra đường bán đồng nát.
Bạn là người sinh ra từ khổ đau, chẳng để ý đến cái gọi là tôn nghiêm, không có bệnh nhà giàu thanh cao. Kiểu người như bạn rất bền bỉ, một khi đã quyết thì chẳng có gì thay đổi được.
Nhìn vết thương trước ngực, bạn ngớ người, con dao trong tay rơi thẳng xuống đất kêu “leng keng”.
Bạn chợt phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, tự do đã cách bạn rất xa rồi. Tiền bán mì xào rõ ràng đủ cho bạn ăn uống qua ngày, bạn rõ ràng đã có thể tự nuôi sống mình rồi, thế nhưng, không biết vì sao, bạn vẫn dần dần đánh mất bản thân.
Bạn mất đi sự tự tin.
Bạn dựa dẫm vào người khác.
Bạn đánh mất tự do.
Đó là sự tự do mà hồi nhỏ dù có phải nằm gai nếm mật bạn cũng phải giữ lấy.
Đó là sự tự do mà chị dùng tính mạng để đổi cho bạn.
72.
Bạn bật cười, như điên như dại.
Bạn cười rất lâu, cười đến nỗi không kìm được nước mắt rơi.
Cười xong, bạn rút điện thoại ra, kiểm tra số dư tài khoản chung của hai người, bắt đầu tính toán từng khoản một.
Trừ đi số tiền hai người cùng sử dụng, bạn móc hết từng xu từng hào của số tiền thuộc về bạn ra.
Bạn chuyển số tiền của Tả Thành vào thẻ ngân hàng của hắn.
Bạn chuyển về căn hộ cũ mà bạn mua.
Bạn bỏ đi
73.
Sau khi nhận được tiền chuyển khoản, Tả Thành vội vàng gọi điện thoại, hắn hoảng hốt hỏi bạn đang ở đâu, bạn bảo hắn bạn đang ở căn hộ cũ bạn mua – khúc mắc giữa hai người quá sâu, có quá nhiều chuyện cần xử lí, bạn không thể mặc kệ được.
Bạn tính toán rành mạch tài sản cá nhân của hai người, vạch sơ ra một quy tắc phân chia, sau đó đối chiếu với lịch, xác định thời gian đến nhà Tả Thành lấy đồ. Điều này làm bạn rất buồn, bạn thậm chí khó chịu đến mức run rẩy.
Nhưng cảm giác khó chịu này khác xa mấy ngày trước.
Bạn cảm thấy những thứ đang phủ mờ trước mắt bạn như sương mù đang dần biến mất.
74.
Tả Thành níu kéo bạn, ân hận không thôi, nước mắt giàn giụa. Nhờ vào đó, bạn cuối cùng cũng chắc chắn rằng hai mươi mấy năm nay, bạn không phải luôn quá quắt đến vậy. Điều này khiến bạn được an ủi đôi chút.
Nhưng điều kì quái là, nhìn hắn khóc, bạn chẳng hề có chút cảm xúc mãnh liệt nào.
Đau lòng thì đau lòng, nhưng cũng chỉ là đau lòng mà thôi. Mây mù phủ trước mắt bạn dường như đã trôi cả vào kí ức của bạn, bạn vẫn còn nhớ được mấy chuyện đó, nhưng cũng chỉ là nhớ mà thôi.
Chỉ trong khoảnh khắc như vậy.
Trong khoảnh khắc mà cái bình vỡ tan.
“Bộp” một cái.
Những tình cảm đó giống như hơi nước trong nồi hấp, bạn mở nắp ra, chúng tràn ra ngoài, sau đó biến mất trong không khí, chẳng còn để lại dấu vết gì.
75.
Tả Thành không đồng ý với đề nghị của bạn, hắn ngăn cản bạn bỏ đi, giữ chặt số tài sản bạn đáng được hưởng, thậm chí cắt đứt con đường sống một mình của bạn.
Bạn ra ngoài xin việc, tuy nhiên không tìm được việc làm, muốn rời khỏi thành phố này, nhưng lại không thể bán căn hộ đi. Từ khi rời khỏi Tả Thành, bạn làm gì cũng khó khăn muôn phần, nhưng trong lòng bạn rất bình lặng – không thể nào khó khăn hơn thuở thơ ấu của bạn nữa. Giờ bạn đã lớn rồi, có tiền để dành, có nhà để ở, một năm hai năm thôi, bạn có thể chi trả được, chẳng ai dồn chết được bạn cả.
Thấy tìm việc thực sự vô vọng, bạn dứt khoát rửa nồi thái rau, đẩy xe hàng làm nghề cũ.
Bạn về các khu trường học bán hàng. Khó lắm mới mời chào được người xung quanh, lấy lại “tư cách bán hàng”, bán chưa được hai ngày, quầy lại bị đập vỡ. Một hôm hai hôm, mọi người còn giúp đỡ bạn, mười ngày nửa tháng, tất cả đều biết bạn đắc tội người ta, họ tránh bạn như tránh tà, chỉ sợ bị dây vào.
Bạn đành phải tìm chỗ khác mở hàng, nhưng người đập quầy vẫn luôn theo sát bạn.
Không bán được mì xào, bạn liền đi làm phục vụ, không làm được phục vụ, bạn dứt khoát ra đường bán đồng nát.
Bạn là người sinh ra từ khổ đau, chẳng để ý đến cái gọi là tôn nghiêm, không có bệnh nhà giàu thanh cao. Kiểu người như bạn rất bền bỉ, một khi đã quyết thì chẳng có gì thay đổi được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook