Ánh Trăng Xanh
Chương 31: Cách xa tôi ra

Thượng tuần tháng 12, giải đấu bóng rổ cho học sinh THPT được chờ đợi nửa năm cuối cùng đã đến trận bán kết.

Lớp 12 – 3 đại diện trường Trung học số 2 Tầm Thành ra trận, Vương Côn còn nói: “Lần này lớp chúng ta có thể đi thẳng vào trận chung kết là dựa vào 10% thiên thời địa lợi nhân hoà, với 90% may mắn.”

Trong 10% thì có đến chín phần mười công lao của Từ Ngạn Hoàn.

Lượng Dịch không đồng tình: “Một đội bóng rổ năm người, cậu ta chiếm chín phần mười, những người còn lại mỗi người 0.25 hả?”

Thẩm Đạt Dã cũng phụ hoạ: “Phải đấy phải đấy, Tiểu Dịch à môn Toán của ông giỏi quá trời.”

Đội viên dự bị Du Tâm Kiều thì khách quan hơn: “Tất nhiên hợp tác cả đội quan trọng, nhưng nếu không có cậu ấy tham gia, chắc chắn chúng ta không thể vào vòng bán kết.”

Sau đó Vương Côn thuật lại lời của Du Tâm Kiều cho Từ Ngạn Hoàn nghe, Từ Ngạn Hoàn ôm bóng trong tay, ngước mắt nhìn về phía Du Tâm Kiều đang khởi động ở chỗ không xa, hỏi lại một câu chẳng rõ ý: “Vậy à.”

Du Tâm Kiều xem như anh đang nói với cậu, thoải mái đáp: “Chứ sao, vậy nên cậu phải chơi cho tốt, nếu không vào được chung kết thì là nồi của cậu cả.”

Lời đã nói ra ngay trước mặt, vậy nên khi lớp 12 – 3 chạm mặt đối thủ mạnh rồi bại trận ở vòng bán kết, Vương Côn cười bảo: “Anh Từ, nhận nồi của mình đi này, buổi tối đợi cậu mời cơm nhé.”

Từ Ngạn Hoàn hỏi một cách bình tĩnh: “Mấy cậu muốn ăn gì?”

Du Tâm Kiều nhảy ra lật lọng ngay tức thì: “Tôi thấy lần này chúng ta thua trận, ngoài lí do bên đối phương toàn là học sinh thể dục thực lực quá mạnh, thì còn bởi vì trạng thái của Đại gia hôm nay không ổn định.”

Thẩm Đạt Dã:?

“Có mấy lần cậu chuyền hụt bóng còn gì.” Du Tâm Kiều đụng Thẩm Đạt Dã, ra hiệu hắn nhận nồi: “Nếu không chuyền hụt, biết đâu chúng ta có thể liều một phen.”

Thẩm Đạt Dã hiểu rõ, Du Tâm Kiều không muốn để Từ Ngạn Hoàn tốn tiền mời khách, thế là hắn vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, đều tại tôi.”

Vương Côn: “…” Giả trân đến mức không thể giả hơn luôn á.

Cuối cùng bữa cơm này vẫn do Từ Ngạn Hoàn mời. Mặc dù anh đến đội bóng rổ để cứu nguy, nhưng dẫu sao cũng được mọi người quan tâm, vả lại trước đây đều do những người khác mời, về tình về lý cũng nên đến lượt anh chủ chi.

Mọi người cũng biết tình hình nhà anh nên ồn ào đòi ăn đồ nướng ở cổng trường. Sau khi tan học, đội bóng rổ lớp 12 – 3 lôi kéo nhau nhốn nháo đi vào cái lán phủ bạt bên đường, gọi một bàn đồ ăn giá rẻ nhưng hương thơm tỏa khắp nơi.

Khẩu vị của Du Tâm Kiều khá nhạt, cậu không quen ăn mấy món nướng dầu mỡ cay nồng bèn gọi vài xiên oden. Cậu ôm cốc oden giấy được rưới thêm nước canh nóng hổi cùng ngồi ăn với mọi người.

Có lẽ đều ngầm thừa nhận giải đấu bóng rổ đã kết thúc, thân là học sinh lớp 12, họ khó mà tìm được một cơ hội khác để thoải mái cười nói ầm ĩ như bây giờ. Vương Côn là đội trưởng đội bóng, cậu ta dùng đồ uống thay rượu, nâng ly với mọi người: “Ban đầu tôi còn tưởng có thể chơi đến chung kết trường đã khá lắm rồi, không ngờ chúng ta còn chạm được tới ngưỡng cửa trận chung kết các trường. Nói tóm lại phải cảm ơn tất cả anh em đã giúp tôi thực hiện ước mơ, đến già đến chết tôi vẫn sẽ ghi nhớ.”

Con gái đa sầu đa cảm, vành mắt Hà Đường Nguyệt ửng đỏ: “Chết gì mà chết, cậu mới bao nhiêu tuổi hả?”

Những người khác cũng thổn thức cảm khái, lần lượt phụ hoạ: “Chị dâu nói đúng lắm, chúng ta đều phải sống đến trăm tuổi.”

Vương Côn uống hết một ly lại rót đầy ly khác, lần này cậu ta quay sang chỗ Từ Ngạn Hoàn: “Cảm ơn anh Từ đã chơi cùng bọn tôi, nếu không có cậu gia nhập đội bóng, tôi thật sự… mơ cũng không dám mơ.”

Hiếm khi Từ Ngạn Hoạn tham gia các hoạt động xã giao, anh bị lời cảm ơn nghiêm túc ấy làm cho ngẩn ngơ, nâng ly hồi lâu cũng chỉ thốt được một lời: “Không có gì.”

Du Tâm Kiều trông vậy bật cười, cậu cũng nâng ly giúp xoa dịu bầu không khí: “Mọi người cùng cạn nào, uống hết ly rượu này, làm bạn mãi về sau!”

Nhốn nháo đến hơn 8 giờ mới tàn tiệc, mọi người ai về nhà nấy.

Trong lán đồ nướng có lửa hun nên không lạnh. Vừa chui ra ngoài, Du Tâm Kiều lạnh run cầm cập hắt xì một cái.

Tầm Thành gần thủ đô nên thời tiết có phần tương đương. Bây giờ trời đông tháng Mười hai, hà hơi là ra khói. Người thể hàn như cậu quả thật không hợp để ở bên ngoài quá lâu.

Trả tiền xong, Từ Ngạn Hoàn là người đi ra cuối cùng. Anh thấy Du Tâm Kiều mặc áo lông vũ màu trắng đứng bên đường, cậu chà hai tay vào nhau, rụt đầu rụt cổ. Trông Du Tâm Kiều tròn ủm không khác nào người tuyết được đắp nên giữa trời đông.

Cậu lạnh đến nỗi nói chuyện còn không lưu loát.

Thấy Từ Ngạn Hoàn đi ra, Du Tâm Kiều nhảy về phía trước đón anh: “Đi đi đi, cử cử cử động chút, nếu không sẽ đóng đóng đóng băng mất.”

Đường về nhà của hai người có một đoạn chung lối. Hôm nay, đoạn đường ấy đi hết rồi, nhưng Du Tâm Kiều vẫn theo sau Từ Ngạn Hoàn.

Từ Ngạn Hoàn hỏi cậu muốn làm gì, Du Tâm Kiều ngước nhìn trời: “Nghe nói tối hôm nay sẽ đổ tuyết, tôi nhìn thử có thật không.”

Câu trả lời nghe có vẻ hợp lý nhưng lại rất vô lý. Từ Ngạn Hoàn hỏi: “Ở nhà cậu không nhìn được à?”

“Nhìn được chứ.” Du Tâm Kiều đá hòn sỏi dưới chân, lầm bầm đáp: “Nhưng ở nhà tôi… làm gì có cậu.”

Vẫn vô lý như cũ, nhưng Từ Ngạn Hoàn nghe xong thì trái tim bỗng mềm nhũn, lời từ chối đến bên miệng nhưng chẳng thể nào nói ra được.

Cuối cùng Từ Ngạn Hoàn không đáp, anh xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy bước chân anh chậm dần, đợi người phía sau nối gót.

Chặng đường đi không đến mười lăm phút, hoàn toàn dựa vào một mình Du Tâm Kiều khuấy động bầu không khí. Cuộc đối thoại giữa hai người tiến hành bằng những câu nói không đầu không đuôi, song lại hòa hợp đến lạ.

“Cậu nghe nhạc không, tôi chia cho cậu một bên tai nghe nhé?”

“Không cần.”

“Tôi giặt găng tay mà cậu tặng rồi đấy, đeo vào vẫn ấm lắm, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy vết máu.”

“Ờ.”

“Mặc dù hôm nay tôi không vào sân, nhưng tôi cổ vũ cho các cậu ở bên ngoài đấy, cậu có nghe thấy không?”

“Ừm.”

Nhớ đến lúc nãy ăn đồ nướng, Vương Côn suýt bật khóc, Du Tâm Kiều cười ha ha: “Gần đây A Côn đang hẹn hò với Nguyệt Nguyệt, tính cách cũng trở nên dễ thương hẳn.”

Từ Ngạn Hoàn nhìn Du Tâm Kiều một cái, không nói gì.

Trời quá tối, Du Tâm Kiều không nhận ra. Cậu đi bên cạnh Từ Ngạn Hoàn, ngẩng đầu như vừa hạ quyết tâm, thở ra một luồng hơi ấm trắng xoá.

“Chúng ta 18 cả rồi.” Cậu nhìn đường nét của tòa kiến trúc màu xám chì ở phía xa: “Cậu đã nghĩ mai này muốn làm gì chưa?”

Hỏi xong, không đợi Từ Ngạn Hoàn trả lời, cậu đã tự nói trước: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba có lẽ tôi sẽ ra nước ngoài học piano. Cho dù thực sự vô dụng không thể trở thành nghệ sĩ, tôi vẫn có thể làm giáo viên dạy nhạc, đằng nào cả đời này cũng sẽ gắn liền với cây đàn.”

Du Tâm Kiều nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Đợi tôi đi rồi, cậu sẽ nhớ tôi chứ?”

Bước chân thoáng ngừng, Từ Ngạn Hoàn hé môi định nói gì đó, Du Tâm Kiều sợ anh đưa ra đáp án phủ định nên vội ngắt lời: “Không nhớ cũng chẳng sao, bây giờ Internet phát triển, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu mỗi ngày để cậu không thể nào quên được tôi.”

Tựa như không ngờ cậu lại thẳng thắn đến vậy, đầu tiên Từ Ngạn Hoàn sững sờ, sau đó anh thả lỏng nét mặt, biểu cảm cũng trở nên dịu dàng.

Kể từ khi bắt đầu có ký ức, anh đã là một người theo chủ nghĩa bi quan, anh luôn dự tính trường hợp xấu nhất cho mọi chuyện. Đương nhiên phần lớn thực tế giống như anh nghĩ, xảy ra theo hướng tồi tệ nhất.

Nhưng, có lẽ vừa trải qua một bữa ăn ấm áp, hoặc có lẽ vì ánh đèn đường trên đầu mang tông màu ấm, bỗng nhiên Từ Ngạn Hoàn cảm thấy, có những lúc cũng không cần phải ép bản thân quá mức.

Thỉnh thoảng, anh cũng có thể mang chút chờ mong, bất kể là với bản thân hay là với tương lai.

Từ Ngạn Hoàn nhìn về phía Du Tâm Kiều: “Đến lúc đó…”

Nhưng mới nói được nửa lời, anh đã thấy Du Tâm Kiều giơ tay bịt mũi. Bịt xong mới nhận ta mình đang đeo găng tay, Du Tâm Kiều xót xa: “Cái đống máu mũi này chắc chắn cố ý!”

Từ Ngạn Hoàn bật cười, bảo cậu đợi bên góc tường chắn gió ở đầu hẻm một lúc, mình thì đi mua ít đồ.

Chỗ này cách khu nhà ngang chỉ có một con hẻm, nơi Từ Ngạn Hoàn đến là quầy ăn vặt lần trước. Anh mua khăn giấy và nước khoáng, cầm trong tay chuẩn bị quay về thì bất chợt nghe thấy tiếng phụ nữ kêu cứu thảm thiết truyền đến từ tòa đối diện, cũng chính là toà nhà mà anh sống cùng mẹ.

Du Tâm Kiều đợi rất lâu.

Lâu đến nỗi gió ngừng thổi, máu mũi cũng ngừng chảy.

Thực ra trong túi áo của cậu có khăn giấy, bởi vì muốn ở bên Từ Ngạn Hoàn thêm một lát nên mới vờ như không có.

Du Tâm Kiều cũng biết Từ Ngạn Hoàn không muốn người ngoài vào nhà anh, lần trước là tình huống đặc thù. Do đó cậu nghe lời anh đợi ở chỗ này, nhưng sau khi chờ hơn mười phút, cậu lặng lẽ thò đầu ra quan sát con ngõ chật hẹp, bắt lấy bất kỳ tiếng gió nào nổi lên khi có người bước ngang qua.

Cậu lại lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết, màn hình hiển thị chín giờ tối sẽ có tuyết rơi, nhưng sao chẳng thấy chút động tĩnh nào?

Lại mười phút nữa trôi qua, Du Tâm Kiều lạnh đến nỗi chạy bước nhỏ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn một cái, bầu trời không trăng không sao, tựa như cái miệng màu đen khổng lồ.

Cậu mơ hồ cảm thấy bất an, cái bóng trên tường phủ xuống đất như bao phủ tâm trí cậu. Cậu ngẩng đầu nhìn dây điện bên trên, coi chúng như khuông nhạc mà đếm từ một đến năm, rồi lại đến từ năm về một. Thực sự không đợi được nữa, Du Tâm Kiều ném giấy ăn đã dùng hết vào thùng rác ở bên cạnh, đút hai tay trong túi rồi bước vào con hẻm thăm thẳm.

Chưa được hai bước, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân ở phía trước. Nơi xa xa, một bóng người đi ra từ trong màn đêm, rõ ràng đang đứng, nhưng lại giống như mang theo gánh nặng.

Hô hấp chợt nghẹn lại, Du Tâm Kiều bị dọa bởi dự cảm không rõ lý do, cậu vội vàng tiến lên mấy bước: “Cậu đi đâu vậy, sao lâu thế?”

Đến gần mới phát hiện Từ Ngạn Hoàn đang cúi mặt, tóc mái che cả mắt, vai hơi rũ xuống, tựa như chỉ cần một cọng rơm cũng đủ đè ngã anh.

Anh đưa túi ni lông đựng nước và khăn giấy trong tay cho Du Tâm Kiều, hơi hé môi nhưng chẳng nói điều gì.

Du Tâm Kiều nhận lấy túi ni lông, đang định hỏi tiếp thì Từ Ngạn Hoàn đã quay người, nhấc chân đi về.

“Đợi đã.”

Du Tâm Kiều đuổi theo, Từ Ngạn Hoàn gằn giọng: “Đừng qua đây.”

Du Tâm Kiều thấy bàn tay rũ bên người anh đã siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, như đã nhẫn nhịn đến cực điểm, đang ở bờ vực sắp sụp đổ.

“Cậu sao thế?” Du Tâm Kiều tiến lên hai bước: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bảo cậu đừng lại gần.” Từ Ngạn Hoàn cao giọng, gần như là gào lên: “Cách xa tôi ra.”

Nhưng Du Tâm Kiều vẫn đi lên phía trước, thậm chí cậu còn bước nhanh hơn vì sợ người trước mặt chạy mất. Cậu ném đồ trong tay xuống, ôm lấy bóng dáng kia từ phía sau.

Trực giác nói cho cậu biết, bây giờ Từ Ngạn Hoàn rất đau khổ, cần ai đó vỗ về anh.

Du Tâm Kiều chưa từng thấy Từ Ngạn Hoàn thế này, má cậu áp vào lưng anh, chỉ cảm nhận được anh khẽ run rẩy. Lồng ngực Từ Ngạn Hoàn phập phồng dữ dội, hơi thở gấp gáp trộn lẫn mùi máu tanh thoang thoảng, còn u ám hãi hùng hơn cả đêm tối.

Tựa như nếu cứ để anh rời đi thế này, có khả năng sẽ xảy ra chuyện không thể cứu vãn.

“Vậy tôi không hỏi, cậu đừng đi.” Dù rằng đang sợ, hai tay Du Tâm Kiều vẫn vòng lấy eo anh, ôm anh chặt cứng: “Cậu đừng đi vội, ở đây một lát, chỉ một lát thôi.”

“Đợi cậu ổn rồi tôi sẽ đi, bảo đảm cách cậu thật xa… được không?”

***

Mười giờ đêm, Từ Ngạn Hoàn chầm chậm đi lên dọc theo cầu thang bên ngoài, trước hết là qua nhà bác gái hàng xóm ở tầng hai xem tình hình của Bạch Vi.

Ban nãy lúc bước vào nhà, Bạch Vi đang bị Từ Chấn kéo lên khỏi mặt đất rồi đập đầu vào tường. Nếu không phải Từ Ngạn Hoàn kịp thời xuất hiện, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Thấy Từ Ngạn Hoàn, Bạch Vi cố gắng ngồi dậy khỏi sô pha: “Con bình tĩnh đã, tuyệt đối từng ra tay với ông ta, lần trước suýt nữa… Lần này nếu đánh ông ta gặp nguy hiểm…”

Từ Ngạn Hoàn tiến lên phía trước, bác gái đang ngồi trên cái ghế đẩu be bé, dùng khăn lau vết thương trên mặt Bạch Vi. Đều là vết thương ngoài da, không có gì đáng lo.

“Tình huống lần này không khác lần trước là bao, có báo cảnh sát cũng chẳng thể kết tội ông ta được, nhiều nhất là tạm giam mấy ngày.” Bác gái thở dài: “Hay là cháu cứ nghe lời mẹ, thả ông ta đi. Nửa năm nữa cháu thi Đại học rồi, vào lúc quan trọng thế này, không đáng vì tên vô lại đó mà huỷ đi tương lai của mình. Hơn nữa chẳng phải đã đệ đơn ly hôn rồi sao? Đến lúc đó nếu cần, bác cũng có thể giúp làm nhân chứng…”

“Đúng, đã đệ đơn ly hôn rồi, sẽ sớm có kết quả thôi, chúng ta trình chứng cứ.”

Bạch Vi nắm chặt tay Từ Ngạn Hoàn, bà hé khóe miệng đọng máu, mắt rớm lệ: “Nghe lời mẹ, nhẫn nhịn thêm chút nữa, đừng đánh nhau với ông ta. Con đã 18 rồi, nếu động đến cảnh sát, con phải ngồi tù mất, con sẽ ngồi tù…”

Về đến cửa nhà họ nơi tầng thượng, gương mặt Từ Ngạn Hoàn vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào, ánh mắt cũng không một gợn sóng.

Nhưng trong hơi thở có cảm giác ngột ngạt bất lực mơ hồ.

Lúc nãy sau khi cứu mẹ ra ngoài, anh đá Từ Chấn về phòng, khóa trái bên trong, chuẩn bị lát sau xử lý. Trước mắt người này vẫn còn sức, đang đập cửa ầm ầm trong đó, cửa sổ cũng bị đập một cái lỗ to, trên mặt đất toàn là mảnh vỡ thuỷ tinh.

Từ Ngạn Hoàn lấy chìa khoá ra, vặn mấy cái, đột ngột đẩy cửa. Từ Chấn ở sau cửa bị đẩy cho thoáng lảo đảo, ngồi bệt xuống sàn.

“Mẹ nó mày…” Từ Chấn vịn bàn đứng dậy, rồi lại vấp ngã bởi lọ dưa muối đổ trên sàn, gã chửi mắng: “Con trai đánh cha, còn có pháp luật không hả?”

Từ Ngạn Hoàn không đáp, anh rút con dao gọt hoa quả nhét trong túi trước khi ra ngoài, ném cả dao lẫn bao đựng vào bồn nước.

Cùng với tiếng ùm vang lên, mắt Từ Chấn lập tức trừng to: “Mẹ nó, mày định giết cha ruột hả?”

Trong phòng đã bị lục lọi lung tung, mới nhốt ở đây một chốc mà Từ Chấn cũng không rảnh rỗi. Trừ tủ quần áo, chạn chén bát, còn đâu gã lật hết cả gối đầu chăn ga.

Tầm mắt của Từ Ngạn Hoàn nhìn lướt qua, anh thấy sách mình chồng trên bệ cửa sổ đều bị ném xuống sàn. Cuốn từ điển dày cộp mở bung úp xuống, lộ ra một góc hình vẽ phím đàn màu đen trắng.

Anh bước qua, ngồi xổm xuống, nhặt hai tấm vé hòa nhạc quá hạn lên, phủi bụi, kẹp vào cuốn từ điển.

Một chuỗi động tác của anh thong dong và bình tĩnh, hoàn toàn khác với lúc nãy, đáy mắt đỏ bừng, dáng vẻ điên cuồng xông lên phía trước. Nếu không phải Bạch Vi liều mạng kéo anh, bây giờ có lẽ Từ Chấn đã lên xe cấp cứu rồi.

Dường như cũng nhận ra hiện giờ Từ Ngạn Hoàn đã lấy lại bình tĩnh, Từ Chấn vốn hơi sợ lại gom hết sự dũng cảm: “Sao, không dám? Sợ ngồi tù, sợ không đi học được chứ gì?”

Bôn ba trốn nợ liên miên đã khiến Từ Chấn trông giống một tên cướp liều lĩnh. Hốc mắt trũng sâu và xương gò má nhô lên càng lộ rõ vẻ thậm thụt lấm lét của gã ta. Từ Ngạn Hoàn đặt cuốn từ điển về chỗ cũ, ngước mắt nhìn về phía gã. Bỗng nhiên anh nhớ Du Tâm Kiều từng nói nửa trên khuôn mặt của anh giống Bạch Vi.

Nửa dưới khuôn mặt giống ai chẳng cần nghi ngờ. Thỉnh thoảng soi gương, Từ Ngạn Hoàn sẽ nhìn chằm chằm dáng môi và nét cằm mà ngẩn ngơ, một suy nghĩ giống như phải phá huỷ nó rục rịch nảy lên trong lòng anh.

Anh hận Từ Chấn bao nhiêu thì cũng hận bộ phận giống với Từ Chấn trên cơ thể của mình bấy nhiêu.

Bao gồm cả sự u ám, thối nát, nỗi xung động biến chất không một ai hay.

Chú ý đến ánh mắt gần như hung ác nham hiểm của anh, Từ Chấn bật cười.

“Giả vờ làm con ngoan trước mặt mẹ mày mười tám năm không mệt hả? Tao biết mày phải kìm hãm bản thân bao nhiêu. Dù sao chúng ta đều là người ở đáy xã hội, là loại người có thể dễ dàng phá huỷ bản thân.”

“Việc gì cứ giả vờ thanh cao, liều mạng vạch rõ ranh giới với tao? Hahaha, mày đừng quên, trên người mày đang chảy dòng máu của tao.”

Từ Ngạn Hoàn hít sâu một hơi, tựa như không nghe thấy. Anh rút một xấp tài liệu từ trong chồng sách rồi lấy thêm cây bút, đưa hết qua: “Ký tên vào đơn ly hôn này, tôi nói mẹ rút đơn kiện.”

Đơn ly hôn đã được chuẩn bị xong từ lâu, ngặt nỗi Từ Chấn mãi không xuất hiện, bất đắc dĩ mới phải đệ đơn tố tụng trước.

Từ Chấn vẫn đang cười, gã lật tờ đơn kia: “Sao bên trên không viết cho tao bao nhiêu tiền? Không có tiền mà đòi ly hôn?”

“Ông đã mang đi rất nhiều tiền rồi.” Từ Ngạn Hoàn nói.

Bây giờ Từ Chấn đã chắc chắn Từ Ngạn Hoàn sẽ không làm gì ông ta hết nên cười càng điên dại: “Vậy thì tao không ly hôn, tao cứ không ly hôn đấy, có giỏi thì mày đâm tao chết đi, chẳng phải mày cầm dao định giết tao hả?”

Từ Chấn xé vụn tài liệu, ném xuống đất giẫm mấy cái: “Mày không dám, vậy nên mày với mẹ mày đừng hòng thoát khỏi tao!”

Kết quả trong dự liệu.

Thậm chí anh có thể lường trước, cho dù tố tụng ly hôn thành công, Bạch Vi và Từ Chấn xoá bỏ quan hệ vợ chồng, họ cũng không thể nào hoàn toàn thoát khỏi gã ta.

Nhiều năm về trước, có lẽ là lúc Từ Ngạn Hoàn vẫn còn học tiểu học, có một lần Từ Chấn quay về đòi tiền, cũng đập đồ trong nhà lung tung thế này. Anh bị Từ Chấn đánh đến nỗi không đứng dậy được, Bạch Vi nhào qua bảo vệ anh trong lòng bà. Anh nhìn người đàn ông như điên như dại trước mặt từ giữa kẽ hở cánh tay của mẹ, bỗng nhiên một suy nghĩ nảy sinh trong tâm trí anh— Giết ông ta.

Chỉ cần giết gã, để gã nằm trong hòm, đậy nắp đóng đinh, rồi đẩy vào trong lò hỏa táng, anh và mẹ mới có thể có được sự giải thoát thật sự.

Ngay lúc nãy, anh đã định bất chấp tất cả hiện thực hóa suy nghĩ ấy, dù rằng anh biết một khi ra tay, cuộc đời anh cũng rơi xuống đáy vực, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa.

Là Du Tâm Kiều, cậu thiếu niên chói mắt tựa mặt trời ấy đã ngăn cản anh. Bằng cái ôm nồng nhiệt ấm áp, vây giữ linh hồn tội lỗi chực chờ phá vỡ cơ thể, để anh thả lỏng bàn tay siết chặt con dao, kéo anh trở về từ mép vách núi.

Từ Ngạn Hoàn nhớ đến lời hứa mà mình từng lập trong thinh lặng. Dù trái tim bị cảm xúc nặng nề và lạnh lẽo níu kéo, anh cũng sẽ cắn răng chịu đựng, cố hết sức ràng buộc bản thân mình.

Thấy anh không nói gì, Từ Chấn lấy ra một xấp nhân dân tệ mà gã phải lục khắp mới tìm được, vừa đếm vừa nói: “Thế này từ đầu chẳng phải tốt hơn à, tội gì mỗi lần lại làm ầm một trận?”

Gã hừ lạnh: “Thân là cha mày tao nhắc nhở mày một câu, đừng giãy giụa nữa, đừng mơ mộng hão huyền dựa vào việc học hành trở mình làm kẻ hơn người gì đó. Loại người như chúng ta mang gen thấp kém, hư hỏng từ gốc rồi, có leo lên cũng phải té xuống thôi, leo càng cao thì ngã càng đau, tội gì?”

Đếm tiền xong nhét vào túi, Từ Chấn đi ra cửa, như nhớ ra gì đó lại ngoảnh đầu.

“Cái đứa bạn họ Du của mày nhiều tiền lắm đúng không?”

Từ Ngạn Hoàn thoáng giật mình.

“Tháng trước mày đi tìm nó, tao đi theo đến cửa nhà, một mình nó mà ở trong căn nhà to chừng ấy, ba mẹ cũng không ở đây nhỉ?” Từ Chấn chậc một tiếng: “Lần sau không có tiền thì hẹn bạn mày ra ngoài, nếu mày sợ mất mặt thì để tao…”

“Cậu ấy không có tiền, căn nhà đó không phải của cậu ấy.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Cậu ấy không thân với tôi, ông đừng đi tìm.”

Từ Chấn cười gằn: “Không thân mà nắm tay? Tao thấy hai đứa mày sắp ôm nhau luôn rồi.”

Là tối hôm sinh nhật Du Tâm Kiều, Từ Ngạn Hoàn tặng quà cho cậu, đứng trước cổng nhà cậu mấy phút.

Chẳng ngờ lại bị Từ Chấn theo đuôi.

“Ông nhìn lầm rồi.” Cưỡng ép khống chế trái tim đang đập chệch nhịp, Từ Ngạn Hoàn cố hết sức để nét mặt của mình trong bình tĩnh nhất có thể: “Cậu ấy là học sinh chuyển trường, sắp đi rồi.”

Từ Chấn nhướng mày: “Thế lại vừa hay, tao có mấy anh em ngày trước từng bắt cóc con nhà giàu, lừa một khoản lớn từ tay ba mẹ đứa trẻ, nhân lúc nó vẫn chưa về, hai ba con ta lên kế hoạch, mày cung cấp hành tung, để tao…”

Từ Ngạn Hoàn vội vàng đi đến cửa nhà, cản bước đường của Từ Chấn: “Ông đừng động vào cậu ấy.”

Từ Chấn lại cười, thầm nhủ rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, dễ bị kích động, để ý gì viết lên mặt hết rồi.

“Nếu ban nãy mày không đá tao một cú, có lẽ tao vẫn có thể vì tình nghĩa cha con mà cho mày mặt mũi, mày cũng biết tao ăn mềm không ăn cứng mà.” Từ Chấn tóm lấy điểm yếu của Từ Ngạn Hoàn cố ý ra vẻ, xoa bả vai đau nhức: “Bây giờ tao đang bực mình, vậy mày nói thử xem, phải làm thế nào để ba mày bớt giận đây?”

Thứ Từ Chấn muốn chẳng gì khác ngoài tiền.

Từ Ngạn Hoàn vội vàng về phòng, rút một cuốn sách từ trong đống đồ linh tinh, lật mở bìa sách bên ngoài lấy tấm thẻ ngân hàng giấu trong đó.

Anh nói hết số tiền và mật mã, Từ Chấn nhận thẻ, hàng mày nhíu lại: “Chỉ có chút xíu thế này thôi?”

“Chỉ có vậy thôi.”

Đây là học phí dành dụm từ tiền làm công của Từ Ngạn Hoàn.

“Cũng chẳng đủ để tiêu mấy ngày, tao thấy chúng ta vẫn nên tính toán một chút, bắt cóc thằng bạn có tiền của mày, xảy ra chuyện thì cùng lắm đẩy hết lên người tao, đến lúc đó tao làm trước một cái hộ chiếu giả, cầm tiền chạy trốn…”

Càng là người cùng đường bí lối, càng không sợ trời không sợ đất, trong mắt họ mạng người giống với cỏ dại hơn. Lần trước Từ Ngạn Hoàn đến sòng bạc ngầm hỏi thăm đã nghe được chuyện của “đám anh em” trong lời Từ Chấn. Người đó bắt cóc một đứa trẻ, đòi chuẩn bị mấy chục triệu tiền chuộc. Hắn cao chạy xa bay ra nước ngoài trốn tội, ba mẹ đứa bé chỉ nhận được một thi thể lạnh như băng.

Đó là nỗi sợ hãi và thống khổ gấp ngàn vạn lần so với việc rơi xuống vực thẳm.

Bỗng nhiên một tiếng bụp trầm nặng vang lên, là tiếng hai đầu gối chạm vào mặt sàn.

“Ba, ba đừng động vào cậu ấy.”

Từ Ngạn Hoàn đã không còn nhớ mình gọi chữ “ba” từ bao nhiêu năm về trước, cũng không nhớ lần trước yếu thế là vào lúc nào.

Anh chỉ biết trên đời này chẳng bao giờ có cách vẹn cả đôi đường. Khi anh bỏ dao xuống, từ bỏ việc cùng chết, đã định sẵn phải giao hết quyền chủ động và điểm yếu ra ngoài.

Kẻ cùng đường bí lối thực sự là bản thân anh.

“Ba giận gì thì cứ trút lên tôi, chỉ cần ba đừng động vào cậu ấy, ba muốn tôi làm gì cũng được.” Từ Ngạn Hoàn ngước nhìn Từ Chấn, vì sợ hãi mà giọng nói run rẩy: “Ba, tôi cầu xin ba.”

Thứ anh sợ không phải tự tay phá huỷ chính mình, mà là bản thân thế đơn lực mỏng, không bảo vệ được cậu ấy.

Càng sợ việc vì thế mà đánh mất đi.

Mà lúc này ở một hướng khác, Du Tâm Kiều bước trên con đường về nhà, bỗng nhiên thấy đỉnh đầu lành lạnh.

Cậu ngẩng mặt, nhìn thấy trong màn đêm vắng lặng, màu trắng như lông ngỗng bay lả tả, rơi xuống trong lặng thinh.

Là trận tuyết đầu tiên trong năm nay ở Tầm Thành.

Hết chương 31.

Dư Trình:

1. Sự thỏa hiệp của Từ Ngạn Hoàn chỉ là kế trì hoãn, không phải chịu thua thật, đọc chương quá khứ tiếp theo để biết thêm chi tiết.

2. Nếu bạn hỏi tại sao không báo cảnh sát thì có thể xem lại một lượt, tôi đã viết rất rõ.

Trong thực tế, phần lớn những vụ ly hôn đều là một cuộc đấu tranh dai dẳng, không phải muốn ly hôn là được ngay. Bên cạnh tôi có trường hợp thế này, một người dì phải chịu bạo hành của chồng cũ lúc say rượu trong thời gian dài. Cảnh sát từng đến, Hội phụ nữ cũng từng đến, cuối cùng vẫn không được gì, bởi vì vết thương không ảnh hưởng đến tính mạng, còn chẳng cần nhập viện, sau cùng ly hôn cũng tốn rất nhiều sức lực tiền của. Bây giờ người dì ấy của tôi tái hôn, người chồng này còn chẳng bằng chồng cũ. Hi vọng mỗi cô gái đọc tới đây đều sẽ thêm cẩn thận khi đối diện với hôn nhân, có một số người, một số việc, khi đã dây vào thì muốn thoát ra còn khó hơn lên trời. Không nên ôm quá nhiều ảo tưởng với hôn nhân và đàn ông trong thực tế, bảo vệ bản thân, đối xử với chính mình tốt một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương