Ánh Trăng Xa
-
Chương 5
6
Ta quay đầu lại, đập vào mắt ta là một người mặc y phục dạ hành giống y vậy.
“Ngươi có bệnh à?” Sau cổ ta đau đến choáng váng.
Hắn thấy ta quay đầu lại thì tròn mắt hoảng sợ: “Sao cô không ngất xỉu?”
“Bớt đọc thoại bản đi!” Ta vung chân đá văng hắn ra.
“Đúng không, A Cường.”
Ta kéo xuống tấm che mặt của người bị ta ấn trên tường, nói với hắn.
Người che mặt đúng là A Cường buổi sáng hôm đó vừa không từ mà biệt.
Ta đoán không sai mà.
Chỉ có A Cường mới có đôi mắt đẹp như vậy.
Hắn khẽ cười một tiếng, thấp giọng gọi tên ta: “Tạ Điều Điều.”
Như tình nhân nỉ non, vô cùng mê hoặc.
Lỗ tai ta cũng đỏ bừng.
Người vừa mới bị ta đánh lại bò dậy, hung tợn uy hiếp ta: “Buông chủ tử nhà ta ra, nếu không cô sẽ đẹp mặt đấy.”
Ta lại giơ chân gạt hắn ngã.
Có thế mà còn muốn xử ta à.
Con gà yếu đuối.
Ta buông A Cường ra, nhéo nhéo khuôn mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao lại không từ mà biệt?”
Gã sai vặt trên mặt đất vẫn giãy giụa bò dậy: “Buông…… chủ tử……nhà ta.”
Không biết có phải ảo giác của ta không, ánh mắt hắn lại rất dịu dàng: “Tại hạ còn có chuyện quan trọng, ngày khác rảnh lại sẽ tới nhà bái phỏng?”
“Ngày khác là khi nào?”
Hắn trầm mặc nửa ngày, bất đắc dĩ thở dài: “5 ngày sau được không?”
Ta lắc lắc đầu: “Không được, lâu lắm, nhiều nhất là ngày mai.”
“Được, vậy ngày mai ta lại đến.”
Đầu óc ta đã mơ màng không chịu được, vốn dĩ uống rượu xong đã hơi choáng váng, vừa rồi còn bị gã nằm trên mặt đất kia gõ một một cái sau cổ nên càng hôn mê.
Trước khi hôn mê, ta quấn lấy cổ hắn, bẹp một cái hôn trên mặt hắn.
“Nói lời giữ lời nha.”
Đáp lại ta là bàn tay cứng đờ đỡ lấy eo ta, cùng với một tiếng hét tê tâm liệt phế đầy tức giận: “Buông chủ tử của ta ra!!”
Chờ đến lúc ta tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
A Thuần như mẹ già kéo ta từ trên giường dậy, tay chân lanh lẹ rửa mặt chải đầu mặc quần áo cho ta.
“Định làm gì thế?” Đầu óc của ta còn hơi mơ hồ.
“Lão gia đại thắng, Thánh Thượng muốn mở tiệc cho ngài ở trong cung để tẩy trần đón gió, nữ quyến trong nhà đều sẽ tiến cung ạ.”
Ồ, ngày hôm qua cha ta đã trở lại rồi.
Buổi tối chúng ta còn cùng nhau uống rượu mà.
Từ từ! Uống rượu!
Ta bỗng tỉnh táo, trong đầu lướt qua những chuyện xảy ra tối hôm qua.
Cuối cùng dừng lại vào lúc ta hôn A Cường một cái, còn ép hắn phải tới nhà tìm ta.
Cứu mạng a!!
Sao ta lại nhớ rõ những việc này kia chứ? Vì sao ta không biết e thẹn chút nào?!
Tối hôm qua rốt cuộc ta đã nói gì nhỉ?!
“Tiểu thư à, sao đột nhiên mặt tiểu thư lại hồng như vậy, không thoải mái sao?” A Thuần hỏi.
Ta che mặt lại không trả lời nàng, một lúc lâu sau mới gian nan mà nói: “Tối hôm qua ta về phòng thế nào vậy?”
A Thuần trả lời: “Ta cũng không biết, sau khi đưa lão gia trở về xong thì tiểu thư cũng đã ở trên giường rồi, chăn cũng đắp luôn.”
Ta hổ thẹn khó nói.
Tội của ta đáng chết vạn lần.
Ta không phải là người mà!
Mượn rượu khinh bạc người khác, ta có khác gì thổ phỉ đâu?!
À quên, ta là đại đương gia của thổ phỉ.
Trong đầu nàng đang có trận giao chiến điên cuồng, khiển trách mình đạo đức suy đồi, trước khi lương tâm mất đi, A Thuần lại đột nhiên lấy một miếng ngọc bội đưa cho ta.
“Không biết miếng ngọc bội này từ đâu tới nữa, tối hôm qua lúc ngủ tiểu thư vẫn giữ chặt lấy nó, khó lắm ta mới lấy được ra.”
Ta nhận lấy ngọc bội, ngay lúc ngón tay vừa chạm vào, ký ức hôm đó bắt đầu điên cuồng công kích lấy ta.
Tối hôm qua sau khi được A Cường đưa vào nhà, ta đưa viên dạ minh châu mà cha cho cho hắn, cũng nói với hắn: “Đây là tín vật đính ước của ta và huynh, nhận đi……”
Hắn thoái thác không xong, đành phải nhận lấy.
Thấy hắn nhận lấy rồi, ta xòe tay ra: “Thế của ta đâu?”
Hắn tỏ vẻ kinh ngạc: “Cái gì?”
“Tín vật đính ước.” Ta nghiêm túc nói.
Đây cũng là ngọn nguồn của miếng ngọc bội này.
Ta quay đầu lại, đập vào mắt ta là một người mặc y phục dạ hành giống y vậy.
“Ngươi có bệnh à?” Sau cổ ta đau đến choáng váng.
Hắn thấy ta quay đầu lại thì tròn mắt hoảng sợ: “Sao cô không ngất xỉu?”
“Bớt đọc thoại bản đi!” Ta vung chân đá văng hắn ra.
“Đúng không, A Cường.”
Ta kéo xuống tấm che mặt của người bị ta ấn trên tường, nói với hắn.
Người che mặt đúng là A Cường buổi sáng hôm đó vừa không từ mà biệt.
Ta đoán không sai mà.
Chỉ có A Cường mới có đôi mắt đẹp như vậy.
Hắn khẽ cười một tiếng, thấp giọng gọi tên ta: “Tạ Điều Điều.”
Như tình nhân nỉ non, vô cùng mê hoặc.
Lỗ tai ta cũng đỏ bừng.
Người vừa mới bị ta đánh lại bò dậy, hung tợn uy hiếp ta: “Buông chủ tử nhà ta ra, nếu không cô sẽ đẹp mặt đấy.”
Ta lại giơ chân gạt hắn ngã.
Có thế mà còn muốn xử ta à.
Con gà yếu đuối.
Ta buông A Cường ra, nhéo nhéo khuôn mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao lại không từ mà biệt?”
Gã sai vặt trên mặt đất vẫn giãy giụa bò dậy: “Buông…… chủ tử……nhà ta.”
Không biết có phải ảo giác của ta không, ánh mắt hắn lại rất dịu dàng: “Tại hạ còn có chuyện quan trọng, ngày khác rảnh lại sẽ tới nhà bái phỏng?”
“Ngày khác là khi nào?”
Hắn trầm mặc nửa ngày, bất đắc dĩ thở dài: “5 ngày sau được không?”
Ta lắc lắc đầu: “Không được, lâu lắm, nhiều nhất là ngày mai.”
“Được, vậy ngày mai ta lại đến.”
Đầu óc ta đã mơ màng không chịu được, vốn dĩ uống rượu xong đã hơi choáng váng, vừa rồi còn bị gã nằm trên mặt đất kia gõ một một cái sau cổ nên càng hôn mê.
Trước khi hôn mê, ta quấn lấy cổ hắn, bẹp một cái hôn trên mặt hắn.
“Nói lời giữ lời nha.”
Đáp lại ta là bàn tay cứng đờ đỡ lấy eo ta, cùng với một tiếng hét tê tâm liệt phế đầy tức giận: “Buông chủ tử của ta ra!!”
Chờ đến lúc ta tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
A Thuần như mẹ già kéo ta từ trên giường dậy, tay chân lanh lẹ rửa mặt chải đầu mặc quần áo cho ta.
“Định làm gì thế?” Đầu óc của ta còn hơi mơ hồ.
“Lão gia đại thắng, Thánh Thượng muốn mở tiệc cho ngài ở trong cung để tẩy trần đón gió, nữ quyến trong nhà đều sẽ tiến cung ạ.”
Ồ, ngày hôm qua cha ta đã trở lại rồi.
Buổi tối chúng ta còn cùng nhau uống rượu mà.
Từ từ! Uống rượu!
Ta bỗng tỉnh táo, trong đầu lướt qua những chuyện xảy ra tối hôm qua.
Cuối cùng dừng lại vào lúc ta hôn A Cường một cái, còn ép hắn phải tới nhà tìm ta.
Cứu mạng a!!
Sao ta lại nhớ rõ những việc này kia chứ? Vì sao ta không biết e thẹn chút nào?!
Tối hôm qua rốt cuộc ta đã nói gì nhỉ?!
“Tiểu thư à, sao đột nhiên mặt tiểu thư lại hồng như vậy, không thoải mái sao?” A Thuần hỏi.
Ta che mặt lại không trả lời nàng, một lúc lâu sau mới gian nan mà nói: “Tối hôm qua ta về phòng thế nào vậy?”
A Thuần trả lời: “Ta cũng không biết, sau khi đưa lão gia trở về xong thì tiểu thư cũng đã ở trên giường rồi, chăn cũng đắp luôn.”
Ta hổ thẹn khó nói.
Tội của ta đáng chết vạn lần.
Ta không phải là người mà!
Mượn rượu khinh bạc người khác, ta có khác gì thổ phỉ đâu?!
À quên, ta là đại đương gia của thổ phỉ.
Trong đầu nàng đang có trận giao chiến điên cuồng, khiển trách mình đạo đức suy đồi, trước khi lương tâm mất đi, A Thuần lại đột nhiên lấy một miếng ngọc bội đưa cho ta.
“Không biết miếng ngọc bội này từ đâu tới nữa, tối hôm qua lúc ngủ tiểu thư vẫn giữ chặt lấy nó, khó lắm ta mới lấy được ra.”
Ta nhận lấy ngọc bội, ngay lúc ngón tay vừa chạm vào, ký ức hôm đó bắt đầu điên cuồng công kích lấy ta.
Tối hôm qua sau khi được A Cường đưa vào nhà, ta đưa viên dạ minh châu mà cha cho cho hắn, cũng nói với hắn: “Đây là tín vật đính ước của ta và huynh, nhận đi……”
Hắn thoái thác không xong, đành phải nhận lấy.
Thấy hắn nhận lấy rồi, ta xòe tay ra: “Thế của ta đâu?”
Hắn tỏ vẻ kinh ngạc: “Cái gì?”
“Tín vật đính ước.” Ta nghiêm túc nói.
Đây cũng là ngọn nguồn của miếng ngọc bội này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook