Ánh Trăng Trước Cửa Sổ
-
Chương 4
Song Tiền Nguyệt
(Ánh trăng trước cửa sổ)
| 004 |
Ra khỏi phòng, hai người đứng dưới hiên, nước mưa trút vào hồ sen phía trước, hoa sen trong hồ ngả trái nghiêng phải.
A Nhuyễn vui vẻ thò tay ra hứng mưa, lòng bàn tay se lạnh, y lại thấy thú vị, bèn quay đầu lại cười với Chiết Ninh.
"Phu quân, có cá." A Nhuyễn vịn lan can nhìn mặt hồ, một bầy cá chép gấm đủ màu đang bơi ven hồ, ùng ục phun bong bóng, lại bị giọt mưa đánh tan.
"Chúng mập quá."
A Nhuyễn nhìn bầy cá này, bầy cá cũng tò mò nhìn y.
Cá chép trong hồ đều đã thành tinh, bong bóng là âm thanh nói chuyện chúng phun ra.
Đáng tiếc A Nhuyễn nghe không hiểu chúng nói gì.
"Phu quân." A Nhuyễn quay đầu nhìn Chiết Ninh, hỏi, "Mấy con cá này ăn được không?"
Mập như vậy, hẳn là ngon lắm.
Cũng không trách A Nhuyễn, ở trong suy nghĩ của y, cá nuôi là dùng để ăn, tự nhiên cũng cho rằng mấy con cá này là nuôi lấy thịt.
Cá chép trong hồ nghe được lời A Nhuyễn nói, lập tức bơi trối chết.
Đáng sợ quá, một người đáng yêu như vậy lại muốn ăn cá chép!
Chạy mau! Chạy mau!
"Chúng là cá chép gấm, không ăn được." Chiết Ninh cười giải thích.
"Dạ." A Nhuyễn gật đầu, cá đẹp như vậy y cũng không nỡ ăn.
"Bên ngoài lạnh lắm, về phòng thôi." Chiết Ninh sờ tay của y, có hơi lạnh.
"Dạ."
"Phu quân, A Nhuyễn lại mệt rồi."
A Nhuyễn uể oải dụi mắt, y vừa mới dậy không bao lâu, sao lại mệt rồi.
"Vậy thì ngủ một lát đi."
Cơ thể A Nhuyễn yếu ớt, hôm qua mệt cả ngày, mới ngủ lâu như thế, mà giờ là vì uống linh ngọc tủy, nó đang cải thiện thể chất của y, thế nên y mới thấy buồn ngủ.
A Nhuyễn cởi áo ngoài và giày ra, bò lên giường nằm nghiêng, y đã mệt lắm rồi, nhưng vẫn kiên trì không chịu nhắm mắt ngủ.
Chiết Ninh cũng nằm lên giường, ôm A Nhuyễn vào lòng, vuốt nhẹ lưng của y.
Mặt A Nhuyễn đỏ lên, nhưng không giãy giụa, y còn nhớ lời bà bà dặn hôm qua.
"Ngủ đi." Chiết Ninh khẽ nói.
A Nhuyễn thế mới nhắm mắt lại, ngủ.
Sáng hôm sau, mây tan sương tán, Mặt Trời ló dạng.
Mưa vừa dừng, trưởng làng đã vội vã dẫn người vào núi tìm A Nhuyễn, đường núi lầy lội trơn trượt, rất dễ té, nhưng không ai oán giận cả.
Đã qua hai ngày một đêm, trời lại đổ cơn mưa lớn như vậy, A Nhuyễn ở trong miếu Sơn Thần, nhất định là vừa đói vừa lạnh.
Đường vào núi rõ ràng chỉ có một, nhưng họ đi lâu như vậy mà vẫn chưa nhìn thấy miếu Sơn Thần.
Càng miễn bàn A Nhuyễn.
Sắc trời dần tối, lương khô mọi người mang theo đã cạn rồi, chỉ có thể vòng về trước.
Con sông nhỏ ở chỗ cổng làng đang chậm rãi dâng lên, hoa màu ngoài ruộng có nước tưới tiêu, đã khôi phục sinh cơ.
Chỉ có A Nhuyễn không biết tung tích.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, trưởng làng sau đó lại vào núi mấy lần, nhưng vẫn không tìm được miếu Sơn Thần, giống như nó chưa từng tồn tại vậy, ông lúc này mới bỏ cuộc, nhưng lúc nào cũng cầu nguyện mong cho A Nhuyễn được bình an vô sự.
Có lẽ A Nhuyễn bị thợ săn hoặc là tiều phu đốn củi cứu đi.
A Nhuyễn ngủ bảy ngày, khi tỉnh dậy, y cảm thấy mình hình như có chỗ nào đó là lạ.
Nhưng y lại không thể nói rõ được.
Chiết Ninh lại nhìn rất rõ, vóc người y cao lên, làn da tinh tế trơn nhẵn, giống như ngọc, mái tóc xơ vàng ban đầu cũng đen hơn nhiều, không chỉ mượt mà còn thêm vài phần óng ả, mấy sợi tóc vểnh lên vốn dĩ mềm oặt nay cũng cứng cáp hơn, cong thành hình trăng non ngả về phía sau.
"Phu quân." A Nhuyễn vừa dậy, đã thấy Chiết Ninh ngồi bên mép giường, lập tức bò qua, sợi tóc vểnh lên ấy theo động tác này đong đưa một cái.
"A Nhuyễn đã ngủ suốt bảy ngày rồi." Chiết Ninh vuốt ve khuôn mặt của A Nhuyễn, nghĩ thầm còn phải chăm thêm chút nữa.
Linh ngọc tủy tuy rằng hiếm có, nhưng tích lũy vạn năm từ mạch ngọc cũng đủ để A Nhuyễn uống một thời gian.
"Lâu như vậy à?" A Nhuyễn không hề che giấu sự kinh ngạc của mình.
Sao y lại ngủ lâu như vậy?
Phu quân có phải cảm thấy y ngủ nướng quá không thích y nữa không?
Nghĩ đến khả năng này, A Nhuyễn có chút rầu rĩ, y rất thích phu quân, nếu phu quân không thích y thì làm sao đây?
Cái đầu của A Nhuyễn không thể nghĩ rõ những vấn đề phức tạp như thế, y gục đầu xuống, sợi tóc vểnh lên cũng có vẻ uể oải, mềm oặt.
"A Nhuyễn, sao vậy?" Chiết Ninh dịu dàng hỏi, sao lại đột nhiên không vui hửm?
Có phải thấy khó chịu ở đâu không?
"Phu quân có thể đừng ghét A Nhuyễn không?" A Nhuyễn ngẩng đầu lên, ủy khuất hỏi, lại cúi đầu, ngón tay nặn góc áo.
"Sao ta lại ghét A Nhuyễn chứ?"
Chiết Ninh thấy lạ, sao A Nhuyễn lại cảm thấy mình không thích y?
"A Nhuyễn ngủ nướng quá." A Nhuyễn chậm rãi nói, không dám ngẩng lên nhìn Chiết Ninh.
"Đương nhiên là không rồi, A Nhuyễn ngủ lâu như vậy là vì uống linh ngọc tủy." Chiết Ninh dở khóc dở cười, ôn nhu ôm A Nhuyễn, "Mặc kệ A Nhuyễn như thế nào, phu quân cũng thích A Nhuyễn."
A Nhuyễn lập tức ngẩng lên, cặp mắt hạnh vừa sáng vừa tròn, "A Nhuyễn cũng rất thích phu quân."
Y không biết linh ngọc tủy là gì, cũng không biết tại sao mình lại ngủ lâu như vậy, chỉ biết phu quân thích y.
Sợi tóc vểnh trên đầu cũng khôi phục sức sống.
Chiết Ninh cọ nhẹ mái tóc của y, "Thời tiết hôm nay rất tốt, chúng ta ra ngoài chơi nhé?"
Cũng để y làm quen với hoàn cảnh xung quanh.
"Dạ."
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, bóng cây loang lổ đong đưa.
Chiết Ninh dắt A Nhuyễn đi dọc theo đường núi, nơi này tuy rằng hẻo lánh hiếm có dấu chân người, nhưng trong rừng có tẩu thú, con đường này là chúng dẫm ra.
A Nhuyễn chưa từng lên núi, chỉ có những khi đi hái rau dại, từng tới chân núi Vân Lê thôi.
Cây cối xanh um, hoa tươi kiều diễm, thú vật cũng không sợ con người, tự do tự tại kiếm ăn nô đùa.
Tất cả những thứ này đối với A Nhuyễn đều là mới lạ.
"Phu quân, đó là con gì thế?" A Nhuyễn chỉ vào một con huơu đang cúi đầu ăn rêu hỏi.
Sừng của nó giống như cành cây.
"Hươu." Chiết Ninh trả lời.
Con hươu ở xa giật nhẹ lỗ tai, nghe thấy tiếng nói chuyện, ngẩng lên nhìn họ một cái, lại cúi đầu ăn tiếp.
Dọc đường đi A Nhuyễn hỏi rất nhiều câu hỏi, Chiết Ninh luôn kiên nhẫn trả lời.
Không biết từ khi nào có một bầy thú theo sau lưng họ, đều là tiểu yêu quái thành tinh, mấy trăm năm qua lần đầu tiên nhìn thấy Sơn Thần đại nhân, còn dẫn theo một nhân loại.
Chúng rất tò mò.
Thỏ tinh gặm một củ cà rốt, tò mò hỏi: "Nhân loại đó là ai vậy?"
Sóc tinh gãi đầu, "Nghe mấy con cá chép gấm béo trong hồ sen nói, đó là tân nương của Sơn Thần đại nhân."
Tân nương?
Bầy tiểu yêu quái này khó hiểu nhìn bóng của họ, trong cái đầu nhỏ xíu của chúng, có một câu hỏi rất lớn, tân nương là gì?
"Cá chép gấm béo không nói gì với ngươi nữa à?" Vàng anh tinh mổ cái đuôi xõa tung của sóc tinh một cái.
"Có, chúng nói tân nương là vợ của Sơn Thần đại nhân." Sóc tinh vội vã tránh xa vàng anh tinh, đừng có coi thường nó bé xíu như vậy, mổ đuôi đau lắm đó.
Nói nôm na là bạn đời.
Hai người càng lúc càng xa, đã đi lâu như vậy rồi, A Nhuyễn cũng không thấy mệt, tung tăng chạy về phía trước, sợi tóc vểnh lên trên đầu bị gió thổi đong đưa, ngây thơ hồn nhiên, như tinh linh trong rừng.
Chiết Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi đi theo y.
Ánh nắng vừa ấm, gió thổi khoan khoái.
Lúc trở lại miếu Sơn Thần, thái dương đã xuống núi.
A Nhuyễn mới thấy mệt, Chiết Ninh dẫn y tới ao tắm rửa nghỉ ngơi.
A Nhuyễn vẫn thẹn thùng, không cho Chiết Ninh cởi đồ của mình.
Nhưng khi Chiết Ninh cởi đồ lại không tránh y, A Nhuyễn ngượng ngùng che mắt lại, lại nhịn không được nhìn lén qua kẽ tay.
Chiết Ninh phát hiện động tác nhỏ của y, nhưng không vạch trần.
Vóc người của Chiết Ninh cao lớn, đường cong cơ thể săn chắc, tay chân thon dài, A Nhuyễn còn chưa tới được ngực hắn.
Chiết Ninh xuống ao, tựa bên bờ nhắm mắt dưỡng thần, A Nhuyễn ở cách hắn không xa vọc nước chơi đùa.
"Phu quân."
Chiết Ninh mở mắt ra, không biết từ khi nào, A Nhuyễn đã tới bên cạnh hắn.
"Sao thế?"
A Nhuyễn nhìn Chiết Ninh, lại nhìn mình, tâm tư không cần nói cũng biết, sợi tóc vểnh lên vì dính nước, ngoan ngoãn nằm úp xuống.
"A Nhuyễn uống nhiều linh ngọc tủy, là có thể lớn lên." Chiết Ninh kéo môi cười nhạt.
"Thật vậy à?" A Nhuyễn cúi đầu nhìn tay chân nhỏ xíu của mình, kém phu quân quá xa.
"Ừm." Chiết Ninh vuốt ve khuôn mặt của y, "Phu quân không lừa A Nhuyễn đâu."
Y lớn lên chậm như vậy, là vì cơ thể suy yếu không hấp thụ được linh lực của Hộ Tâm Lân, uống linh ngọc tủy điều trị rồi, có thể chịu được, tự nhiên sẽ lớn lên bình thường thôi.
"Dạ." A Nhuyễn vui vẻ gật đầu.
Bóng đêm buông xuống, hai người nương theo ánh trăng trở về phòng.
A Nhuyễn nằm trên giường, đắp chăn, vẫn chưa ngủ.
Chiết Ninh thì ngồi đả tọa ở giường đối diện.
"Phu quân, ta muốn uống nước." A Nhuyễn quay đầu lại nói với Chiết Ninh.
"Được." Chiết Ninh mở mắt ra, xuống giường, bưng một chén nước tới.
Nó cũng không phải là nước bình thường, tên của nó là bách thảo hàm sương lộ, ngưng kết từ tinh hoa của bách thảo, cũng có thể tẩm bổ thân thể, rất thích hợp với A Nhuyễn.
A Nhuyễn uống một ngụm, chớp mắt, "Ngon quá."
Mang theo mùi hương thanh mát, còn có vị ngọt dịu.
"Phu quân không ngủ à?" A Nhuyễn uống nước xong, lại nằm xuống, ánh mắt trông mong nhìn Chiết Ninh.
A Nhuyễn muốn ngủ chung với phu quân.
Chiết Ninh nhìn ra tâm tư của y, cười nhéo mặt y, thuận thế nằm xuống, vung tay lên, ánh nến tắt.
Mặt của A Nhuyễn đỏ lên, chậm rãi dịch vào lòng Chiết Ninh.
Trên người phu quân có một mùi hương rất thơm.
Chiết Ninh để y gối lên cánh tay mình, ôm chặt, ôn nhu nói: "Ngủ đi."
A Nhuyễn bị hương thơm vây lấy, ngoan ngoãn thiếp đi.
Hôm sau thức dậy, Chiết Ninh cầm giấy và bút mực tới, A Nhuyễn đang ôm một cái chén hổ phách uống linh ngọc tủy, thò người qua tò mò hỏi.
"A Nhuyễn, muốn học chữ không?" Chiết Ninh vén tay áo lên mài mực, ôn hòa hỏi.
"Muốn." Ánh mắt A Nhuyễn sáng lên.
"Ừm, hôm nay phu quân dạy A Nhuyễn học chữ."
A Nhuyễn ực một cái uống hết linh ngọc tủy, lộ ra vẻ mong chờ.
"Ta muốn biết tên của phu quân." A Nhuyễn bị Chiết Ninh ôm vào lòng, tay nắm tay cầm bút.
Lần đầu tiên học chữ, y muốn biết nhất là tên của phu quân.
"Được, tên của phu quân là Chiết Ninh." Chiết Ninh vừa nói, vừa nắm tay y viết từng nét.
"Tên của A Nhuyễn phải viết như thế nào?" A Nhuyễn nhìn chằm chằm hai chữ trên giấy, hóa ra tên của phu quân là Chiết Ninh, thật dễ nghe.
Chiết Ninh lại viết cái tên Ôn Nhuyên của y bên cạnh, "Ôn Nhuyên, là tên của A Nhuyễn."
"Ôn, Nhuyên." Lần đầu tiên A Nhuyễn biết tên của mình, nhấn từng chữ một thì thầm.
Cả buổi sáng, hai người ở trong phòng học chữ, A Nhuyễn học rất chuyên tâm, đã có thể viết được tên của hai người, đoan chính thẳng thớm.
"A Nhuyễn, chúng ta ra ngoài một lát nhé, ngày mai học tiếp được không?" Chiết Ninh nhìn A Nhuyễn vẻ mặt nghiêm túc, đã học hai canh giờ rồi, nên ra ngoài nghỉ ngơi một lát.
"Dạ." A Nhuyễn viết xong nét cuối cùng, đặt bút xuống.
Hai người nắm tay nhau đi ra miếu Sơn Thần, dọc theo một con đường khác.
...
(Ánh trăng trước cửa sổ)
| 004 |
Ra khỏi phòng, hai người đứng dưới hiên, nước mưa trút vào hồ sen phía trước, hoa sen trong hồ ngả trái nghiêng phải.
A Nhuyễn vui vẻ thò tay ra hứng mưa, lòng bàn tay se lạnh, y lại thấy thú vị, bèn quay đầu lại cười với Chiết Ninh.
"Phu quân, có cá." A Nhuyễn vịn lan can nhìn mặt hồ, một bầy cá chép gấm đủ màu đang bơi ven hồ, ùng ục phun bong bóng, lại bị giọt mưa đánh tan.
"Chúng mập quá."
A Nhuyễn nhìn bầy cá này, bầy cá cũng tò mò nhìn y.
Cá chép trong hồ đều đã thành tinh, bong bóng là âm thanh nói chuyện chúng phun ra.
Đáng tiếc A Nhuyễn nghe không hiểu chúng nói gì.
"Phu quân." A Nhuyễn quay đầu nhìn Chiết Ninh, hỏi, "Mấy con cá này ăn được không?"
Mập như vậy, hẳn là ngon lắm.
Cũng không trách A Nhuyễn, ở trong suy nghĩ của y, cá nuôi là dùng để ăn, tự nhiên cũng cho rằng mấy con cá này là nuôi lấy thịt.
Cá chép trong hồ nghe được lời A Nhuyễn nói, lập tức bơi trối chết.
Đáng sợ quá, một người đáng yêu như vậy lại muốn ăn cá chép!
Chạy mau! Chạy mau!
"Chúng là cá chép gấm, không ăn được." Chiết Ninh cười giải thích.
"Dạ." A Nhuyễn gật đầu, cá đẹp như vậy y cũng không nỡ ăn.
"Bên ngoài lạnh lắm, về phòng thôi." Chiết Ninh sờ tay của y, có hơi lạnh.
"Dạ."
"Phu quân, A Nhuyễn lại mệt rồi."
A Nhuyễn uể oải dụi mắt, y vừa mới dậy không bao lâu, sao lại mệt rồi.
"Vậy thì ngủ một lát đi."
Cơ thể A Nhuyễn yếu ớt, hôm qua mệt cả ngày, mới ngủ lâu như thế, mà giờ là vì uống linh ngọc tủy, nó đang cải thiện thể chất của y, thế nên y mới thấy buồn ngủ.
A Nhuyễn cởi áo ngoài và giày ra, bò lên giường nằm nghiêng, y đã mệt lắm rồi, nhưng vẫn kiên trì không chịu nhắm mắt ngủ.
Chiết Ninh cũng nằm lên giường, ôm A Nhuyễn vào lòng, vuốt nhẹ lưng của y.
Mặt A Nhuyễn đỏ lên, nhưng không giãy giụa, y còn nhớ lời bà bà dặn hôm qua.
"Ngủ đi." Chiết Ninh khẽ nói.
A Nhuyễn thế mới nhắm mắt lại, ngủ.
Sáng hôm sau, mây tan sương tán, Mặt Trời ló dạng.
Mưa vừa dừng, trưởng làng đã vội vã dẫn người vào núi tìm A Nhuyễn, đường núi lầy lội trơn trượt, rất dễ té, nhưng không ai oán giận cả.
Đã qua hai ngày một đêm, trời lại đổ cơn mưa lớn như vậy, A Nhuyễn ở trong miếu Sơn Thần, nhất định là vừa đói vừa lạnh.
Đường vào núi rõ ràng chỉ có một, nhưng họ đi lâu như vậy mà vẫn chưa nhìn thấy miếu Sơn Thần.
Càng miễn bàn A Nhuyễn.
Sắc trời dần tối, lương khô mọi người mang theo đã cạn rồi, chỉ có thể vòng về trước.
Con sông nhỏ ở chỗ cổng làng đang chậm rãi dâng lên, hoa màu ngoài ruộng có nước tưới tiêu, đã khôi phục sinh cơ.
Chỉ có A Nhuyễn không biết tung tích.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, trưởng làng sau đó lại vào núi mấy lần, nhưng vẫn không tìm được miếu Sơn Thần, giống như nó chưa từng tồn tại vậy, ông lúc này mới bỏ cuộc, nhưng lúc nào cũng cầu nguyện mong cho A Nhuyễn được bình an vô sự.
Có lẽ A Nhuyễn bị thợ săn hoặc là tiều phu đốn củi cứu đi.
A Nhuyễn ngủ bảy ngày, khi tỉnh dậy, y cảm thấy mình hình như có chỗ nào đó là lạ.
Nhưng y lại không thể nói rõ được.
Chiết Ninh lại nhìn rất rõ, vóc người y cao lên, làn da tinh tế trơn nhẵn, giống như ngọc, mái tóc xơ vàng ban đầu cũng đen hơn nhiều, không chỉ mượt mà còn thêm vài phần óng ả, mấy sợi tóc vểnh lên vốn dĩ mềm oặt nay cũng cứng cáp hơn, cong thành hình trăng non ngả về phía sau.
"Phu quân." A Nhuyễn vừa dậy, đã thấy Chiết Ninh ngồi bên mép giường, lập tức bò qua, sợi tóc vểnh lên ấy theo động tác này đong đưa một cái.
"A Nhuyễn đã ngủ suốt bảy ngày rồi." Chiết Ninh vuốt ve khuôn mặt của A Nhuyễn, nghĩ thầm còn phải chăm thêm chút nữa.
Linh ngọc tủy tuy rằng hiếm có, nhưng tích lũy vạn năm từ mạch ngọc cũng đủ để A Nhuyễn uống một thời gian.
"Lâu như vậy à?" A Nhuyễn không hề che giấu sự kinh ngạc của mình.
Sao y lại ngủ lâu như vậy?
Phu quân có phải cảm thấy y ngủ nướng quá không thích y nữa không?
Nghĩ đến khả năng này, A Nhuyễn có chút rầu rĩ, y rất thích phu quân, nếu phu quân không thích y thì làm sao đây?
Cái đầu của A Nhuyễn không thể nghĩ rõ những vấn đề phức tạp như thế, y gục đầu xuống, sợi tóc vểnh lên cũng có vẻ uể oải, mềm oặt.
"A Nhuyễn, sao vậy?" Chiết Ninh dịu dàng hỏi, sao lại đột nhiên không vui hửm?
Có phải thấy khó chịu ở đâu không?
"Phu quân có thể đừng ghét A Nhuyễn không?" A Nhuyễn ngẩng đầu lên, ủy khuất hỏi, lại cúi đầu, ngón tay nặn góc áo.
"Sao ta lại ghét A Nhuyễn chứ?"
Chiết Ninh thấy lạ, sao A Nhuyễn lại cảm thấy mình không thích y?
"A Nhuyễn ngủ nướng quá." A Nhuyễn chậm rãi nói, không dám ngẩng lên nhìn Chiết Ninh.
"Đương nhiên là không rồi, A Nhuyễn ngủ lâu như vậy là vì uống linh ngọc tủy." Chiết Ninh dở khóc dở cười, ôn nhu ôm A Nhuyễn, "Mặc kệ A Nhuyễn như thế nào, phu quân cũng thích A Nhuyễn."
A Nhuyễn lập tức ngẩng lên, cặp mắt hạnh vừa sáng vừa tròn, "A Nhuyễn cũng rất thích phu quân."
Y không biết linh ngọc tủy là gì, cũng không biết tại sao mình lại ngủ lâu như vậy, chỉ biết phu quân thích y.
Sợi tóc vểnh trên đầu cũng khôi phục sức sống.
Chiết Ninh cọ nhẹ mái tóc của y, "Thời tiết hôm nay rất tốt, chúng ta ra ngoài chơi nhé?"
Cũng để y làm quen với hoàn cảnh xung quanh.
"Dạ."
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, bóng cây loang lổ đong đưa.
Chiết Ninh dắt A Nhuyễn đi dọc theo đường núi, nơi này tuy rằng hẻo lánh hiếm có dấu chân người, nhưng trong rừng có tẩu thú, con đường này là chúng dẫm ra.
A Nhuyễn chưa từng lên núi, chỉ có những khi đi hái rau dại, từng tới chân núi Vân Lê thôi.
Cây cối xanh um, hoa tươi kiều diễm, thú vật cũng không sợ con người, tự do tự tại kiếm ăn nô đùa.
Tất cả những thứ này đối với A Nhuyễn đều là mới lạ.
"Phu quân, đó là con gì thế?" A Nhuyễn chỉ vào một con huơu đang cúi đầu ăn rêu hỏi.
Sừng của nó giống như cành cây.
"Hươu." Chiết Ninh trả lời.
Con hươu ở xa giật nhẹ lỗ tai, nghe thấy tiếng nói chuyện, ngẩng lên nhìn họ một cái, lại cúi đầu ăn tiếp.
Dọc đường đi A Nhuyễn hỏi rất nhiều câu hỏi, Chiết Ninh luôn kiên nhẫn trả lời.
Không biết từ khi nào có một bầy thú theo sau lưng họ, đều là tiểu yêu quái thành tinh, mấy trăm năm qua lần đầu tiên nhìn thấy Sơn Thần đại nhân, còn dẫn theo một nhân loại.
Chúng rất tò mò.
Thỏ tinh gặm một củ cà rốt, tò mò hỏi: "Nhân loại đó là ai vậy?"
Sóc tinh gãi đầu, "Nghe mấy con cá chép gấm béo trong hồ sen nói, đó là tân nương của Sơn Thần đại nhân."
Tân nương?
Bầy tiểu yêu quái này khó hiểu nhìn bóng của họ, trong cái đầu nhỏ xíu của chúng, có một câu hỏi rất lớn, tân nương là gì?
"Cá chép gấm béo không nói gì với ngươi nữa à?" Vàng anh tinh mổ cái đuôi xõa tung của sóc tinh một cái.
"Có, chúng nói tân nương là vợ của Sơn Thần đại nhân." Sóc tinh vội vã tránh xa vàng anh tinh, đừng có coi thường nó bé xíu như vậy, mổ đuôi đau lắm đó.
Nói nôm na là bạn đời.
Hai người càng lúc càng xa, đã đi lâu như vậy rồi, A Nhuyễn cũng không thấy mệt, tung tăng chạy về phía trước, sợi tóc vểnh lên trên đầu bị gió thổi đong đưa, ngây thơ hồn nhiên, như tinh linh trong rừng.
Chiết Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi đi theo y.
Ánh nắng vừa ấm, gió thổi khoan khoái.
Lúc trở lại miếu Sơn Thần, thái dương đã xuống núi.
A Nhuyễn mới thấy mệt, Chiết Ninh dẫn y tới ao tắm rửa nghỉ ngơi.
A Nhuyễn vẫn thẹn thùng, không cho Chiết Ninh cởi đồ của mình.
Nhưng khi Chiết Ninh cởi đồ lại không tránh y, A Nhuyễn ngượng ngùng che mắt lại, lại nhịn không được nhìn lén qua kẽ tay.
Chiết Ninh phát hiện động tác nhỏ của y, nhưng không vạch trần.
Vóc người của Chiết Ninh cao lớn, đường cong cơ thể săn chắc, tay chân thon dài, A Nhuyễn còn chưa tới được ngực hắn.
Chiết Ninh xuống ao, tựa bên bờ nhắm mắt dưỡng thần, A Nhuyễn ở cách hắn không xa vọc nước chơi đùa.
"Phu quân."
Chiết Ninh mở mắt ra, không biết từ khi nào, A Nhuyễn đã tới bên cạnh hắn.
"Sao thế?"
A Nhuyễn nhìn Chiết Ninh, lại nhìn mình, tâm tư không cần nói cũng biết, sợi tóc vểnh lên vì dính nước, ngoan ngoãn nằm úp xuống.
"A Nhuyễn uống nhiều linh ngọc tủy, là có thể lớn lên." Chiết Ninh kéo môi cười nhạt.
"Thật vậy à?" A Nhuyễn cúi đầu nhìn tay chân nhỏ xíu của mình, kém phu quân quá xa.
"Ừm." Chiết Ninh vuốt ve khuôn mặt của y, "Phu quân không lừa A Nhuyễn đâu."
Y lớn lên chậm như vậy, là vì cơ thể suy yếu không hấp thụ được linh lực của Hộ Tâm Lân, uống linh ngọc tủy điều trị rồi, có thể chịu được, tự nhiên sẽ lớn lên bình thường thôi.
"Dạ." A Nhuyễn vui vẻ gật đầu.
Bóng đêm buông xuống, hai người nương theo ánh trăng trở về phòng.
A Nhuyễn nằm trên giường, đắp chăn, vẫn chưa ngủ.
Chiết Ninh thì ngồi đả tọa ở giường đối diện.
"Phu quân, ta muốn uống nước." A Nhuyễn quay đầu lại nói với Chiết Ninh.
"Được." Chiết Ninh mở mắt ra, xuống giường, bưng một chén nước tới.
Nó cũng không phải là nước bình thường, tên của nó là bách thảo hàm sương lộ, ngưng kết từ tinh hoa của bách thảo, cũng có thể tẩm bổ thân thể, rất thích hợp với A Nhuyễn.
A Nhuyễn uống một ngụm, chớp mắt, "Ngon quá."
Mang theo mùi hương thanh mát, còn có vị ngọt dịu.
"Phu quân không ngủ à?" A Nhuyễn uống nước xong, lại nằm xuống, ánh mắt trông mong nhìn Chiết Ninh.
A Nhuyễn muốn ngủ chung với phu quân.
Chiết Ninh nhìn ra tâm tư của y, cười nhéo mặt y, thuận thế nằm xuống, vung tay lên, ánh nến tắt.
Mặt của A Nhuyễn đỏ lên, chậm rãi dịch vào lòng Chiết Ninh.
Trên người phu quân có một mùi hương rất thơm.
Chiết Ninh để y gối lên cánh tay mình, ôm chặt, ôn nhu nói: "Ngủ đi."
A Nhuyễn bị hương thơm vây lấy, ngoan ngoãn thiếp đi.
Hôm sau thức dậy, Chiết Ninh cầm giấy và bút mực tới, A Nhuyễn đang ôm một cái chén hổ phách uống linh ngọc tủy, thò người qua tò mò hỏi.
"A Nhuyễn, muốn học chữ không?" Chiết Ninh vén tay áo lên mài mực, ôn hòa hỏi.
"Muốn." Ánh mắt A Nhuyễn sáng lên.
"Ừm, hôm nay phu quân dạy A Nhuyễn học chữ."
A Nhuyễn ực một cái uống hết linh ngọc tủy, lộ ra vẻ mong chờ.
"Ta muốn biết tên của phu quân." A Nhuyễn bị Chiết Ninh ôm vào lòng, tay nắm tay cầm bút.
Lần đầu tiên học chữ, y muốn biết nhất là tên của phu quân.
"Được, tên của phu quân là Chiết Ninh." Chiết Ninh vừa nói, vừa nắm tay y viết từng nét.
"Tên của A Nhuyễn phải viết như thế nào?" A Nhuyễn nhìn chằm chằm hai chữ trên giấy, hóa ra tên của phu quân là Chiết Ninh, thật dễ nghe.
Chiết Ninh lại viết cái tên Ôn Nhuyên của y bên cạnh, "Ôn Nhuyên, là tên của A Nhuyễn."
"Ôn, Nhuyên." Lần đầu tiên A Nhuyễn biết tên của mình, nhấn từng chữ một thì thầm.
Cả buổi sáng, hai người ở trong phòng học chữ, A Nhuyễn học rất chuyên tâm, đã có thể viết được tên của hai người, đoan chính thẳng thớm.
"A Nhuyễn, chúng ta ra ngoài một lát nhé, ngày mai học tiếp được không?" Chiết Ninh nhìn A Nhuyễn vẻ mặt nghiêm túc, đã học hai canh giờ rồi, nên ra ngoài nghỉ ngơi một lát.
"Dạ." A Nhuyễn viết xong nét cuối cùng, đặt bút xuống.
Hai người nắm tay nhau đi ra miếu Sơn Thần, dọc theo một con đường khác.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook