Ánh Trăng Trong Lòng Hắn
-
Chương 33
Đầu thu, bầu trời Bắc Kinh cao xanh thăm thẳm, tựa như mặt biển không một gợn sóng.
Nghe theo sắp xếp của Dụ Tiêu, Dụ Thần hẹn lịch với bác sĩ Chu trên danh thiếp, ôm một chút hy vọng mong manh mà đến Bắc Kinh.
Hắn không hy vọng bệnh của mình sẽ được chữa khỏi, mà hy vọng rằng… mình có thể tìm được Hạ Hứa ở nơi có nhiều quân nhân này.
Trước đây, vì một câu nói của hắn mà anh đã từ bỏ tương lai xán lạn, dấn thân vào quân ngũ, chỉ vì mong chờ được gặp lại hắn. Nay đến lượt hắn ôm chút mong đợi nhỏ bé này, hy vọng sẽ tìm được anh giữa biển người mênh mông.
Nhưng sau khi đến viện, ý nghĩ đó liền thay đổi.
Viện tâm lý này nằm trong một quần khu trực thuộc quân đội, hầu hết người ra vào đều mặc quân phục hoặc đồ thường ngày kiểu chiến sĩ. Dụ Thần đến đó sớm hơn giờ hẹn một tiếng, lấy cớ làm quen để đi bộ trong sân.
Một người đàn ông cao lớn bước ra từ một phòng tư vấn, các chiến hữu đang chờ ngoài cửa của người đó lập tức tiến lên đỡ. Ánh mắt người đó đờ đẫn, nhìn vẻ ngoài thì rất cao lớn cơ bắp; nhưng ngay khi bị chạm vào, gã chợt ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, toàn thân run rẩy, lẩm bẩm sợ hãi.
Chiến hữu vừa dỗ vừa cố kéo gã lên, nhưng gã vẫn ngồi im lại chỗ, run lên bần bật, nửa oan ức nửa sợ sệt hô: “Anh Cường! Em không chữa đâu, em không quên được! Các anh đừng có ép em!”
Người được gọi là “anh Cường” trông rất nghiêm túc, đỡ gã lên đi chậm về phía trước, kiên trì và lo lắng: “Rồi tất cả sẽ ổn thôi. Tin anh đi, các anh em đều đang chờ em đấy.”
Lúc đi lướt qua nhau, Dụ Thần thấy phù hiệu của họ – là tia chớp và thanh gươm.
Thì ra là quân nhân đặc chủng tác chiến của Tổng bộ.
Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy, thì hắn rất khó tưởng tượng được – một người lính đặc chủng cao 1m9 lại bật khóc như một đứa trẻ, đôi mắt vừa bất lực vừa trống rỗng. Gã tóm lấy cánh tay của chiến hữu, khom lưng mà đi, nào còn dáng vẻ của một quân nhân nữa.
Dụ Thần nhìn theo bọn họ tới cầu thang, chợt lui về sau hai bước, nghiêng ngả tựa trên tường.
Người có thể đeo phù hiệu tia chớp và kiếm thì đều từng là vua trong binh sĩ, trải qua tất thảy những cuộc huấn luyện ma quỷ, từng chấp hành những nhiệm vụ khó khăn với cường độ cao. Ý chí và tố chất cơ thể họ đã vượt xa những quân nhân bình thường, nhưng bây giờ… những cú sốc lại làm họ trở nên hèn yếu như thế.
Không trải qua thì không biết được – họ đã phải chịu đựng áp lực lớn cỡ nào, nhận những nỗi đau sinh ly tử biệt, chống chịu những thủ đoạn hành hạ tàn nhẫn…
Dụ Thần nghĩ – vậy còn Hạ Hứa thì sao?
Cửa một phòng tư vấn khác chợt mở ra. Một bác sĩ nữ trung niên cao gầy tiễn một binh sĩ nữ về, hai người cười cười nói nói. Lúc tạm biệt, binh sĩ kia còn ôm bác sĩ một cái.
Nhưng khi cô quay lại, Dụ Thần thấy — nụ cười trên khóe môi cô lập tức biến mất.
Cô tới đây một mình, hẳn là tình trạng của cô tốt hơn gã đặc chủng bật khóc khi nãy nhiều. Nhưng chính Dụ Thần cũng là một người giỏi che giấu đau đớn, nên từ đôi mắt trống rỗng không chút sinh khí của cô, hắn có thể thấy được… hình ảnh của chính mình.
Bọn họ cùng là một loại người – tỏ ra rất tích cực trị liệu, nhưng sâu trong tim lại không muốn tỉnh lại, thà sống trong ảo ảnh còn hơn.
Cảm giác mâu thuẫn đó có thể xé rách một người từ bên trong – dù trông người đó có thể rất bình thường.
Lúc binh sĩ nữ đó đi ngang qua mình, Dụ Thần nhìn thấy huân chương trên tay cô, đoán cô thuộc về Đại đội Đặc chủng của chiến khu phía Bắc, cùng cấp bậc với Đại đội Đặc chủng phía Tây của Hạ Hứa.
Dụ Thần đã hỏi Dụ Tiêu – thực ra trong mỗi chiến khu đều có đầy đủ cơ sở phụ trợ, khi trung tâm tâm lý trong chiến khu không thể chữa trị nổi thì mới đưa đến viện tâm lý Bắc Kinh này. Nói cách khác – tất cả ai đã phải đến nơi này thì đều có vấn đề tâm lý cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn bật lửa hút một điếu thuốc, nghe tiếng thét xé gan xé phổi bên ngoài, chợt chán nản ôm đầu, lẩm bẩm nói: “Dụ Thần à, mày đang nghĩ cái quái gì thế?”
Sao hắn lại muốn gặp Hạ Hứa ở đây được?
Sao anh có thể bị đưa đến nơi như thế này chứ?!
Hắn dí đầu thuốc lên tay, cơn đau nhói lên làm hắn tỉnh táo hơn chút. Tiếng khóc trên hành lang vẫn chưa dừng lại, hắn sửa lại quần áo trên người, rời khỏi căn phòng rất đỗi ngăn nắp này.
Người đang gào khóc là một chiến sĩ trông rất non nớt, hẳn là chưa quá 20 tuổi. Hai chân cậu bị chặt mất, một tay không có bàn tay. Hắn nghe cậu nức nở hô: “Các người cứu tôi làm gì?! Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?!”
Một người có khuôn mặt vẫn đang ở tuổi thanh xuân, nhưng lại thốt ra những lời như khoan vào tim như thế.
Hơi thở hắn dồn dập, những mảnh ký ức vụn vỡ đẫm máu trong những cơn ác mộng chợt ùa về trong tâm trí hắn. Hắn nghe thấy Hạ Hứa kêu thảm thiết, thấy anh máu thịt be bét nằm sõng soài trên đất, từng đoạn ruột bị cắt nát ứa máu tươi. Lại thấy cảnh anh bị xả súng liên tục, khi anh ngã xuống, nửa bên mặt đã bị bắn nát bét….
Dụ Thần không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống đất ôm đầu thở dốc. Rồi hắn lại thấy anh nằm trên giường ở bệnh viện chiến khu, tay chân đều mục rữa, người gầy như que củi, gò má và hốc mắt lõm xuống, trên tay có rất nhiều lỗ kim. Bác sĩ đứng bên thở dài, nói anh đã nhiễm độc quá nặng trong lúc nằm vùng, không thể cứu được nữa.
Viền mắt hắn nóng lên. Hắn lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi những tưởng tượng đáng sợ đó, lầm bầm như kẻ điên: “Không thể nào, không thể nào!”
Người lính có khuôn mặt trẻ con đã được chiến hữu đưa đi, hành lang yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của hắn.
Khoảng 10 phút sau, cuối cùng Dụ Thần cũng bình tĩnh lại được, hút thêm hai điếu thuốc nữa, rồi mới đến phòng khám của bác sĩ Chu.
Tuy nói là viện điều trị tâm lý đặc biệt của quân đội, nhưng người ta cũng không thể giải quyết gọn ghẽ mọi chuyện chỉ sau một lần nói chuyện phiếm – huống gì, bất cứ ai đến đây đều đã mắc bệnh rất nặng.
Dụ Thần đã đến gặp bác sĩ tâm lý hơn nửa năm rồi, đã quen nói chuyện với họ, không hề giấu diếm bệnh tình của mình, hai người hàn huyên đến hơn một tiếng. Cuối cùng, bác sĩ Chu kê thuốc cho hắn, rồi hẹn lần đến khám tiếp theo.
Sau khi từ Bắc Kinh về thành phố An, Dụ Thần lại đến Vân Nam lần nữa. Lần này không phải để tìm Hạ Hứa, mà hắn chỉ muốn.. đến thăm nơi anh từng chiến đấu, từng huấn luyện chút thôi.
Trời thu nơi biên giới rất đỗi phẳng lặng, gió vẫn còn lưu lại chút hương vị mùa hè. Dụ Thần trọ ở thị trấn nơi Doanh trại Quân – Cảnh liên hợp đóng quân, thường xuyên nghe tiếng súng bắn vào bia.
Hạ Hứa lại đến nữa, mang theo giáo trình về bắn súng, nhất nhất muốn dạy hắn cho giỏi môn này.
Lúc cầm cây súng, anh nở nụ cười tự tin rạng rỡ, toàn thân như tỏa ra ánh sáng mặt trời.
Sau đó, Dụ Thần lại đến Bắc Kinh vài lần, không hề ôm hy vọng gặp lại anh nữa. Hắn đi không phải vì mong bệnh mình sẽ khỏi, mà chỉ để Dụ Tiêu an lòng thôi. Hắn định sau mấy lần nữa, hắn sẽ giả bộ mình đã khỏe là được.
Trời đã vào đông, cả Bắc Kinh và thành phố An đều bắt đầu đổ tuyết. Dụ Thần định đi nốt lần này rồi sẽ về bảo Dụ Tiêu là mình đã khỏi. Bác sĩ Chu nhìn ra được toan tính của hắn, nhưng vẫn im lặng chưa nói gì.
Người đến nơi này đều là kẻ đáng thương, có thể bắt được một tia hy vọng đã là tốt lắm rồi.
Dụ Thần cảm ơn bác sĩ Chu, bước ra khỏi phòng tư vấn rồi thì thở phào một tiếng. Hắn thong thả bước ra ngoài, lúc đi qua đại sảnh ở tầng một, khóe mắt hắn chợt lướt qua một bóng hình cao lớn mặc áo khoác dày nhìn không rõ màu sắc.
Hình bóng kia… hệt như Hạ Hứa vào đêm 30 đó!
Trái tim hắn nóng lên, cả người cứng đờ, sững sờ trong khoảnh khắc. Nhưng người đó đã rẽ vào một góc quanh, biến mất giữa trời tuyết mịt mù.
“Hạ Hứa!” Dụ Thần hét lên, vẻ mặt gần như là dữ tợn. Hắn lao ra ngoài, hai chân lún sâu vào tuyết, di chuyển cực kỳ khó khăn.
Dường như người nọ cảm nhận được có người sau lưng mình, nghiêng người quay lại, nghi ngờ nhìn hắn.
Khi thấy rõ khuôn mặt của đối phương, tất cả sức lực trong người hắn chợt bị hút đi hết. Hắn quỳ sụp xuống mặt tuyết, hai tay nắm chặt lại.
Không phải là Hạ Hứa, chỉ là một người xa lạ có vóc dáng rất giống rất giống anh mà thôi.
Người nọ đứng chờ hắn một lúc, không thấy hắn nói gì thì rời đi. Hắn quỳ gối trong tuyết thật lâu, không biết là không đứng dậy nổi hay không muốn đứng dậy.
Tuyết dưới chân hắn hơi tan đi, nước thấm ướt gấu quần, lạnh lẽo bao trùm đầu gối, cóng đến phát đau.
Nhưng có đau đến mấy… cũng không bằng đau đớn trong lòng.
Một tràng tiếng bước chân vang lên sau lưng hắn – có người đến đây.
Dụ Thần hít sâu một hơi, không muốn nhiều người thấy hình ảnh chật vật này của mình, liền chống đất muốn đứng lên, nhưng đôi chân tê dại làm hắn thoáng lảo đảo.
Nhưng lần này… hắn không ngã xuống nữa.
Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy hắn, hắn chưa kịp nói cảm ơn thì đã nghe thấy giọng nói mình hằng thương nhớ kia —
“Cẩn thận tí đi người anh em, trời lạnh thế này, anh quỳ trong tuyết làm gì? Tạ lỗi với vợ hả?”
Nghe theo sắp xếp của Dụ Tiêu, Dụ Thần hẹn lịch với bác sĩ Chu trên danh thiếp, ôm một chút hy vọng mong manh mà đến Bắc Kinh.
Hắn không hy vọng bệnh của mình sẽ được chữa khỏi, mà hy vọng rằng… mình có thể tìm được Hạ Hứa ở nơi có nhiều quân nhân này.
Trước đây, vì một câu nói của hắn mà anh đã từ bỏ tương lai xán lạn, dấn thân vào quân ngũ, chỉ vì mong chờ được gặp lại hắn. Nay đến lượt hắn ôm chút mong đợi nhỏ bé này, hy vọng sẽ tìm được anh giữa biển người mênh mông.
Nhưng sau khi đến viện, ý nghĩ đó liền thay đổi.
Viện tâm lý này nằm trong một quần khu trực thuộc quân đội, hầu hết người ra vào đều mặc quân phục hoặc đồ thường ngày kiểu chiến sĩ. Dụ Thần đến đó sớm hơn giờ hẹn một tiếng, lấy cớ làm quen để đi bộ trong sân.
Một người đàn ông cao lớn bước ra từ một phòng tư vấn, các chiến hữu đang chờ ngoài cửa của người đó lập tức tiến lên đỡ. Ánh mắt người đó đờ đẫn, nhìn vẻ ngoài thì rất cao lớn cơ bắp; nhưng ngay khi bị chạm vào, gã chợt ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, toàn thân run rẩy, lẩm bẩm sợ hãi.
Chiến hữu vừa dỗ vừa cố kéo gã lên, nhưng gã vẫn ngồi im lại chỗ, run lên bần bật, nửa oan ức nửa sợ sệt hô: “Anh Cường! Em không chữa đâu, em không quên được! Các anh đừng có ép em!”
Người được gọi là “anh Cường” trông rất nghiêm túc, đỡ gã lên đi chậm về phía trước, kiên trì và lo lắng: “Rồi tất cả sẽ ổn thôi. Tin anh đi, các anh em đều đang chờ em đấy.”
Lúc đi lướt qua nhau, Dụ Thần thấy phù hiệu của họ – là tia chớp và thanh gươm.
Thì ra là quân nhân đặc chủng tác chiến của Tổng bộ.
Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy, thì hắn rất khó tưởng tượng được – một người lính đặc chủng cao 1m9 lại bật khóc như một đứa trẻ, đôi mắt vừa bất lực vừa trống rỗng. Gã tóm lấy cánh tay của chiến hữu, khom lưng mà đi, nào còn dáng vẻ của một quân nhân nữa.
Dụ Thần nhìn theo bọn họ tới cầu thang, chợt lui về sau hai bước, nghiêng ngả tựa trên tường.
Người có thể đeo phù hiệu tia chớp và kiếm thì đều từng là vua trong binh sĩ, trải qua tất thảy những cuộc huấn luyện ma quỷ, từng chấp hành những nhiệm vụ khó khăn với cường độ cao. Ý chí và tố chất cơ thể họ đã vượt xa những quân nhân bình thường, nhưng bây giờ… những cú sốc lại làm họ trở nên hèn yếu như thế.
Không trải qua thì không biết được – họ đã phải chịu đựng áp lực lớn cỡ nào, nhận những nỗi đau sinh ly tử biệt, chống chịu những thủ đoạn hành hạ tàn nhẫn…
Dụ Thần nghĩ – vậy còn Hạ Hứa thì sao?
Cửa một phòng tư vấn khác chợt mở ra. Một bác sĩ nữ trung niên cao gầy tiễn một binh sĩ nữ về, hai người cười cười nói nói. Lúc tạm biệt, binh sĩ kia còn ôm bác sĩ một cái.
Nhưng khi cô quay lại, Dụ Thần thấy — nụ cười trên khóe môi cô lập tức biến mất.
Cô tới đây một mình, hẳn là tình trạng của cô tốt hơn gã đặc chủng bật khóc khi nãy nhiều. Nhưng chính Dụ Thần cũng là một người giỏi che giấu đau đớn, nên từ đôi mắt trống rỗng không chút sinh khí của cô, hắn có thể thấy được… hình ảnh của chính mình.
Bọn họ cùng là một loại người – tỏ ra rất tích cực trị liệu, nhưng sâu trong tim lại không muốn tỉnh lại, thà sống trong ảo ảnh còn hơn.
Cảm giác mâu thuẫn đó có thể xé rách một người từ bên trong – dù trông người đó có thể rất bình thường.
Lúc binh sĩ nữ đó đi ngang qua mình, Dụ Thần nhìn thấy huân chương trên tay cô, đoán cô thuộc về Đại đội Đặc chủng của chiến khu phía Bắc, cùng cấp bậc với Đại đội Đặc chủng phía Tây của Hạ Hứa.
Dụ Thần đã hỏi Dụ Tiêu – thực ra trong mỗi chiến khu đều có đầy đủ cơ sở phụ trợ, khi trung tâm tâm lý trong chiến khu không thể chữa trị nổi thì mới đưa đến viện tâm lý Bắc Kinh này. Nói cách khác – tất cả ai đã phải đến nơi này thì đều có vấn đề tâm lý cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn bật lửa hút một điếu thuốc, nghe tiếng thét xé gan xé phổi bên ngoài, chợt chán nản ôm đầu, lẩm bẩm nói: “Dụ Thần à, mày đang nghĩ cái quái gì thế?”
Sao hắn lại muốn gặp Hạ Hứa ở đây được?
Sao anh có thể bị đưa đến nơi như thế này chứ?!
Hắn dí đầu thuốc lên tay, cơn đau nhói lên làm hắn tỉnh táo hơn chút. Tiếng khóc trên hành lang vẫn chưa dừng lại, hắn sửa lại quần áo trên người, rời khỏi căn phòng rất đỗi ngăn nắp này.
Người đang gào khóc là một chiến sĩ trông rất non nớt, hẳn là chưa quá 20 tuổi. Hai chân cậu bị chặt mất, một tay không có bàn tay. Hắn nghe cậu nức nở hô: “Các người cứu tôi làm gì?! Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?!”
Một người có khuôn mặt vẫn đang ở tuổi thanh xuân, nhưng lại thốt ra những lời như khoan vào tim như thế.
Hơi thở hắn dồn dập, những mảnh ký ức vụn vỡ đẫm máu trong những cơn ác mộng chợt ùa về trong tâm trí hắn. Hắn nghe thấy Hạ Hứa kêu thảm thiết, thấy anh máu thịt be bét nằm sõng soài trên đất, từng đoạn ruột bị cắt nát ứa máu tươi. Lại thấy cảnh anh bị xả súng liên tục, khi anh ngã xuống, nửa bên mặt đã bị bắn nát bét….
Dụ Thần không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống đất ôm đầu thở dốc. Rồi hắn lại thấy anh nằm trên giường ở bệnh viện chiến khu, tay chân đều mục rữa, người gầy như que củi, gò má và hốc mắt lõm xuống, trên tay có rất nhiều lỗ kim. Bác sĩ đứng bên thở dài, nói anh đã nhiễm độc quá nặng trong lúc nằm vùng, không thể cứu được nữa.
Viền mắt hắn nóng lên. Hắn lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi những tưởng tượng đáng sợ đó, lầm bầm như kẻ điên: “Không thể nào, không thể nào!”
Người lính có khuôn mặt trẻ con đã được chiến hữu đưa đi, hành lang yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của hắn.
Khoảng 10 phút sau, cuối cùng Dụ Thần cũng bình tĩnh lại được, hút thêm hai điếu thuốc nữa, rồi mới đến phòng khám của bác sĩ Chu.
Tuy nói là viện điều trị tâm lý đặc biệt của quân đội, nhưng người ta cũng không thể giải quyết gọn ghẽ mọi chuyện chỉ sau một lần nói chuyện phiếm – huống gì, bất cứ ai đến đây đều đã mắc bệnh rất nặng.
Dụ Thần đã đến gặp bác sĩ tâm lý hơn nửa năm rồi, đã quen nói chuyện với họ, không hề giấu diếm bệnh tình của mình, hai người hàn huyên đến hơn một tiếng. Cuối cùng, bác sĩ Chu kê thuốc cho hắn, rồi hẹn lần đến khám tiếp theo.
Sau khi từ Bắc Kinh về thành phố An, Dụ Thần lại đến Vân Nam lần nữa. Lần này không phải để tìm Hạ Hứa, mà hắn chỉ muốn.. đến thăm nơi anh từng chiến đấu, từng huấn luyện chút thôi.
Trời thu nơi biên giới rất đỗi phẳng lặng, gió vẫn còn lưu lại chút hương vị mùa hè. Dụ Thần trọ ở thị trấn nơi Doanh trại Quân – Cảnh liên hợp đóng quân, thường xuyên nghe tiếng súng bắn vào bia.
Hạ Hứa lại đến nữa, mang theo giáo trình về bắn súng, nhất nhất muốn dạy hắn cho giỏi môn này.
Lúc cầm cây súng, anh nở nụ cười tự tin rạng rỡ, toàn thân như tỏa ra ánh sáng mặt trời.
Sau đó, Dụ Thần lại đến Bắc Kinh vài lần, không hề ôm hy vọng gặp lại anh nữa. Hắn đi không phải vì mong bệnh mình sẽ khỏi, mà chỉ để Dụ Tiêu an lòng thôi. Hắn định sau mấy lần nữa, hắn sẽ giả bộ mình đã khỏe là được.
Trời đã vào đông, cả Bắc Kinh và thành phố An đều bắt đầu đổ tuyết. Dụ Thần định đi nốt lần này rồi sẽ về bảo Dụ Tiêu là mình đã khỏi. Bác sĩ Chu nhìn ra được toan tính của hắn, nhưng vẫn im lặng chưa nói gì.
Người đến nơi này đều là kẻ đáng thương, có thể bắt được một tia hy vọng đã là tốt lắm rồi.
Dụ Thần cảm ơn bác sĩ Chu, bước ra khỏi phòng tư vấn rồi thì thở phào một tiếng. Hắn thong thả bước ra ngoài, lúc đi qua đại sảnh ở tầng một, khóe mắt hắn chợt lướt qua một bóng hình cao lớn mặc áo khoác dày nhìn không rõ màu sắc.
Hình bóng kia… hệt như Hạ Hứa vào đêm 30 đó!
Trái tim hắn nóng lên, cả người cứng đờ, sững sờ trong khoảnh khắc. Nhưng người đó đã rẽ vào một góc quanh, biến mất giữa trời tuyết mịt mù.
“Hạ Hứa!” Dụ Thần hét lên, vẻ mặt gần như là dữ tợn. Hắn lao ra ngoài, hai chân lún sâu vào tuyết, di chuyển cực kỳ khó khăn.
Dường như người nọ cảm nhận được có người sau lưng mình, nghiêng người quay lại, nghi ngờ nhìn hắn.
Khi thấy rõ khuôn mặt của đối phương, tất cả sức lực trong người hắn chợt bị hút đi hết. Hắn quỳ sụp xuống mặt tuyết, hai tay nắm chặt lại.
Không phải là Hạ Hứa, chỉ là một người xa lạ có vóc dáng rất giống rất giống anh mà thôi.
Người nọ đứng chờ hắn một lúc, không thấy hắn nói gì thì rời đi. Hắn quỳ gối trong tuyết thật lâu, không biết là không đứng dậy nổi hay không muốn đứng dậy.
Tuyết dưới chân hắn hơi tan đi, nước thấm ướt gấu quần, lạnh lẽo bao trùm đầu gối, cóng đến phát đau.
Nhưng có đau đến mấy… cũng không bằng đau đớn trong lòng.
Một tràng tiếng bước chân vang lên sau lưng hắn – có người đến đây.
Dụ Thần hít sâu một hơi, không muốn nhiều người thấy hình ảnh chật vật này của mình, liền chống đất muốn đứng lên, nhưng đôi chân tê dại làm hắn thoáng lảo đảo.
Nhưng lần này… hắn không ngã xuống nữa.
Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy hắn, hắn chưa kịp nói cảm ơn thì đã nghe thấy giọng nói mình hằng thương nhớ kia —
“Cẩn thận tí đi người anh em, trời lạnh thế này, anh quỳ trong tuyết làm gì? Tạ lỗi với vợ hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook