Edit: Tiểu Màn Thầu

“Mẹ ơi, hoa này đẹp quá.” Cô bé nhà bên cạnh nhìn về phía này.

Kiều Tịnh mỉm cười, đem bó hoa trên tay đưa cho cô bé.

“Cảm ơn chị.”

Cô bé ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, nhận lấy bó hoa chạy trốn sau lưng ba mẹ, ánh mắt đầy thẹn thùng.

Không hiểu vì sao bó hoa này lại xuất hiện ở đây, Kiều Tịnh nghĩ không ra hoa là do ai tặng, không biết phải xử lý thế nào, đành đem những bó hoa phân phát cho mọi người trong trấn.

Đầu năm, Kiều Tịnh nhận được giấy báo trúng tuyển của học viện điện ảnh, năm trước cô đã đăng ký vào học viện này, hiện tại ở Trung Quốc có rất nhiều loại trường học nghệ thuật như thế này các minh tinh đều có thể ghi danh vào học, còn có chính sách ưu tiên, giống như trong lúc tham gia đóng phim vẫn có thể học tập, khi không có hoạt động có thể đến trường, thực sự rất khoan dung.

Trước khi Kiều Tịnh nhập học, liền thông báo với công ty, nháy mắt đã có công văn chấp thuận chuyển xuống.

Chỉ là công ty có yêu cầu với nghệ sĩ, trong hợp đồng có ghi rõ mỗi năm phải kiếm về cho công ty bao nhiêu lợi nhuận, vì vậy ngày thường công ty đưa cho Kiều Tịnh không ít tài nguyên quảng cáo, Kiều Tịnh nhất định phải nhận lấy.

Hôm nay, cô đến công ty thảo luận chuyện hợp đồng quảng cáo, đứng bên ngoài hành lang hít thở không khí, lại bắt gặp cảnh tượng các cổ đông lớn của công ty giải trí Hoa Hạ bước vào phòng hội nghị.

Trên hành lang tầng ba, Kiều Tịnh nghe thấy động tĩnh liền nhìn xuống phía dưới, ở đại sảnh tầng một, tổng giám đốc Vương cùng một đám cổ đông vây quanh một người đàn ông mặc tây trang màu đen, ngũ quan lạnh lùng.

Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông đó, Kiều Tịnh không được tự nhiên lập tức quay mặt đi.

Lúc này, một tiếng huýt sáo vang lên bên cạnh Kiều Tịnh.

Nguỵ Tịnh Huyên mặt mày tươi rói, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía đại sảnh lầu một, ánh mắt ấy thật sắc bén, mọi người lập tức quay đầu nhìn đến người đàn ông đang đứng bên cạnh bọn họ.

Thẩm Luân dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt đan chéo, Nguỵ Tịnh Huyên nháy mắt với Thẩm Luân. Ngũ quan tinh xảo của Thẩm Luân không xuất hiện biểu tình gì, ngược lại còn liếc nhìn về phía bên cạnh mấy phân.

“……”

Tim Kiều Tịnh chợt đập nhanh liên hồi, nháy mắt có chút sợ hãi Thẩm Luân.

Cô nhấp môi, lấy lại bình tĩnh.

Kiều Tịnh thầm an ủi chính mình, không sao đâu sẽ không sao đâu, anh không còn ký ức về cô nữa. Nghĩ như vậy, cô cố bình tĩnh nhìn thẳng vào anh.

Từ sau khi trọng sinh, cô vẫn luôn tránh đến công ty, vì sợ sẽ gặp mặt Thẩm Luân.

Thẩm Luân lấy thân phận là đại cổ đông, ngồi vào vị trí chủ tịch.

Căn bản trong lòng cô vẫn cảm thấy hoảng sợ, lo lắng anh lại gây ra chuyện gì đó làm cô chán ghét.

Chỉ là, Kiều Tịnh muốn tránh cũng không tránh được.

Nếu cô muốn sinh tồn trong thế giới này, không thể từ bỏ công việc, từ bỏ rồi lấy cái gì mà kiếm sống.

Cô cũng không thể rời khỏi Hoa Hạ, cô gánh không nổi tiền vi phạm hợp đồng, hơn nữa cũng không có công ty giải trí nào đến kéo cô đi.

Kiều Tịnh đã từng nghĩ, nếu tìm được công ty phù hợp còn bằng lòng trả tiền vi phạm hợp đồng thay cô, rất có khả năng cô sẽ đầu quân cho công ty đó.

Cho dù có một chút cơ hội, cô cũng muốn nắm lấy, chỉ cần có thể không chạm mặt với Thẩm Luân.

Cô đã từng chết một lần, mọi chuyện quá khứ xem như bỏ qua, nhưng tổn thương vẫn còn ở đó, cô không có cách nào tiếp nhận được Thẩm Luân.

Cũng may, điều làm Kiều Tịnh vui mừng, chính là Thẩm Luân đã không còn nhớ gì nữa. Hơn nữa Thẩm Luân cái con người này, Kiều Tịnh ở chung với anh lâu ngày, đối với tính cách của anh cũng hiểu biết được phần nào. Mắt cao hơn đầu, nhìn ai cũng cảm thấy chướng mắt. Cô càng ngày càng không giống nữ chính, cho nên anh sẽ không còn tâm tư muốn biến cô thành kẻ thế thân của nữ chính.

Nghe thấy Diêu Diêu gọi mình, Kiều Tịnh thu hồi suy nghĩ, mỉm cười xoay người.

Mấy năm nay cô đã dần dần thay đổi, gương mặt không còn điểm nào giống với nữ chính Ôn Thư, ngược lại càng trở nên kiều diễm, xinh đẹp mà không tầm thường.

Kiều Tịnh nở nụ cười, làm cho một đám vệ sĩ đứng trong đại sảnh khí huyết tuông trào mở to mắt nhìn cô, thậm chí còn có người chảy cả máu mũi, rơi xuống sàn nhà sạch bóng.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Tên vệ sĩ kia lau vết máu trên sàn nhà, đỏ mặt quay đầu chạy vào toilet.

Thẩm Luân nhíu mày, trong mắt hiện lên một loại cảm xúc không tên, cuối cùng, vẫn nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, bước vào thang máy.

Kiều Tịnh đứng nói chuyện với Diêu Diêu, Nguỵ Tịnh Huyên khoanh tay, nhìn Kiều Tịnh bằng ánh mắt bất mãn, buông lời châm chọc: “Đừng có mơ tưởng nữa.”

Thanh âm khá lớn, rước lấy không ít sự chú ý của mọi người đứng trong hành lang.

Ngụy Tịnh Huyên ra mắt sớm hơn Kiều Tịnh, sớm hơn hai năm con đường sự nghiệp khá thuận lợi, trẻ tuổi hơn so với Kiều Tịnh, thậm chí là nổi tiếng hơn Kiều Tịnh, tất nhiên cô ta không xem trọng Kiều Tịnh, còn muốn ra sức chèn ép.

“Yên tâm, tôi sẽ không đoạt giấc mơ của cô đâu.” Kiều Tịnh lãnh đạm nói.

“Cho dù cô có muốn cũng không có bản lĩnh, đừng tưởng nịnh bợ được đạo diễn Triệu, còn tạo tin đồn với Cung Trình xem như là mình tài giỏi. Nhưng tôi cảnh cáo cô, không nên tơ tưởng đến người khác, ngàn vạn lần đừng có động tâm tư đó, bằng không cô không yên ổn đâu.”

Nguỵ Tịnh Huyên cao hơn Kiều Tịnh một chút, cô ta thấp giọng nói bên tai Kiều Tịnh, căn bản người bên cạnh không nghe thấy gì.

Từ sau khi hệ thống xoá sạch quá khứ giữa cô và Thẩm Luân, cô luôn nhận được tài nguyên tốt, vì thế đám paparazzi đặt điều nói cô dùng quy tắc ngầm đổi lấy tài nguyên, nếu không nắm được chứng cứ, thì mọi lời đồn đều vô căn cứ.

Thời Trần nói, có minh tinh nổi tiếng nào không từng gặp tai tiếng, bảo Kiều Tịnh không cần để ý.

Kiều Tịnh chỉ muốn an ổn đảm nhận vai trò của một nghệ sĩ, không muốn dấn thân quá sâu, cô có nguyên tắc, thà rằng không cần tài nguyên, nhất định cũng không làm những việc trái với lương tâm. Con đường này khẳng định sẽ vô cùng gian khổ, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Gần đây Nguỵ Tịnh Huyên muốn tạo tin đồn với một vị phụ nhị đại, hình như đối tượng đó chính là Thẩm Luân, Kiều Tịnh không quan tâm đến những tin đồn bát quái, chỉ là sáng nay khi Diêu Diêu đến đón cô, trên đường kẹt xe, trong lúc nhàm chán đã nói ra.

Kiều Tịnh nghe xong, chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, ừ một tiếng.

“Kiều tiểu thư có thể làm người phát ngôn cho sản phẩm lần này của chúng tôi, bên phía chúng tôi rất hài lòng.”

Người đại diện cho thương hiệu này là một người đàn ông trung niên dáng vẻ ngả ngớn, sau khi được Thời Trần chỉ dạy, Kiều Tịnh đã bắt đầu biết phòng bị với những nhà đầu tư muốn quấy rối mình. Người đàn ông trung niên không cam tâm, vẫn muốn bắt lấy tay cô, đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng ho nhẹ.

Thân ảnh cao lớn của Thẩm Luân đứng trước cửa, rất có khí thế, ánh mắt dữ tợn nham hiểm, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên kia.

Ông ta nhìn thấy bộ tây trang đắt tiền trên người Thẩm Luân, khí thế không giống người bình thường, là người không dễ chọc vào, đành tạm thời bỏ qua ý niệm xấu xa trong đầu, cầm hợp đồng rời đi. Kiều Tịnh cúi thấp đầu, cũng muốn đi ra ngoài.

Thẩm Luân di chuyển, cả thân thể chắn trước mặt Kiều Tịnh.

Sau một lúc, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên: “Vị tiểu thư này, xin hỏi chúng ta đã từng gặp qua nhau chưa?”

“Chưa từng.”

Kiều Tịnh dừng một chút, ngẩng đầu lên.

Ánh mắt thuần khiết, biểu tình mang theo sự nghi hoặc.

Kỳ thật Kiều Tịnh rất cảm kích Thẩm Luân, tuy rằng dùng thân phận thế thân ở bên cạnh anh hai năm, nhưng cô đã học được không ít kỹ năng diễn xuất.

Thẩm Luân nghe xong cảm thấy khá thất vọng, yết hầu khẽ động, đôi mắt mang theo sự chua xót nhìn về hướng khác: “Tôi còn cho rằng chúng ta từng gặp nhau.”

Kiều Tịnh mở to đôi mắt.

Hệ thống làm việc không đáng tin cậy như thế sao?! Rốt cuộc Thẩm Luân có phải đã hoàn toàn quên hết mọi chuyện không, thật hồ đồ!

Bất quá Kiều Tịnh vẫn có khuynh hướng cho rằng Thẩm Luân đã quên hết mọi chuyện, nếu anh còn nhớ rõ, theo như tính cách của anh sẽ bắt người trở về, căn bản sẽ không để cô ở bên ngoài tự do tự tại lâu như vậy.

Cô nghiêng đầu, sắc mặt nhợt nhạt, thầm thở nhẹ một hơi.

Cuối cùng cô vẫn luôn sợ anh.

Trái tim Thẩm Luân đau nhói, đồng thời cũng cảm thấy có chút bất ngờ, cô sợ anh, chứng tỏ cô vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện. Bất chợt cổ họng có chút chua xót, cô còn sống là tốt rồi. Cho dù mọi người xung quanh quên hết mọi chuyện, nhưng cô vẫn còn sống, vẫn nhớ rõ anh là ai, có lẽ việc cô nhớ đến chỉ là anh đã làm tổn thương cô thế nào mà thôi.

Thẩm Luân cười nói: “Thật xin lỗi, em đi đi.”

Nhìn thấy cô càng đi càng xa, Thẩm Luân nhịn không được lại lên tiếng: “Đợi một chút.”

Kiều Tịnh dừng bước, “Hả? Tiên sinh anh còn còn chuyện gì sao?” Cô quay đầu lại, gương mặt trắng nõn biểu tình xa cách, còn thể hiện sự cảnh giác khi gặp người lạ.

“Em làm rơi đồ.”

Thẩm Luân mỉm cười ôn hoà, nhặt cái kẹp giấy trên mặt đất lên, Kiều Tịnh có chút kinh ngạc, tim đập càng ngày càng nhanh bước về phía đó, muốn lấy lại cái kẹp giấy từ trong tay anh.

“Em sợ anh sao?”

Trên môi Thẩm Luân xuất hiện nụ cười khổ.

Kiều Tịnh ngẩn người, mím môi, nhận lấy kẹp giấy trong tay anh.

Thực sự Thẩm Luân rất kỳ quái.

Ánh mắt anh trở nên ôn nhu, thân thể cao lớn cúi xuống, áy náy nói: “Đừng sợ anh, thực xin lỗi.”

Lúc này, sắc mặt Kiều Tịnh trắng bệch, “Xin, xin lỗi chuyện gì?”

Thẩm Luân khẽ cười: “Xin lỗi, vì đã làm phiền em.”

Kiều Tịnh có chút ngoài ý muốn, nhưng lại an tâm. Cô cảm thấy từ sau khi Thẩm Luân mất đi ký ức, tính tình cũng thay đổi rất nhiều. Ít ra, anh không còn nhớ rõ cô, thì sẽ không tiếp tục cưỡng ép cô nữa.

“Không sao.”

Kiều Tịnh mỉm cười, ánh mắt sáng ngời.

Cô đúng là một người đơn thuần lại lương thiện, đối với loại người như anh còn miễn cưỡng tặng một nụ cười.

Thẩm Luân nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt mang theo sự kích động. Anh cũng biết như vậy là không tốt, vì thế liền rũ mắt, không để cô nhìn thấy cảm xúc ái mộ trong đôi mắt mình, anh sợ dọa đến cô.

Sau khi Kiều Tịnh xoay người rời đi, Thẩm Luân thu hồi nụ cười trên mặt, dùng loại ánh mắt gần như si mê nhìn chăm chú bóng dáng cô.

Anh không đến quấy rầy cô, là vì sợ cô sẽ rời đi một lần nữa.

Nhưng một lần nữa cô lại xuất hiện trước mặt anh, thực sự anh không thể nhẫn nhịn được nữa, nhiệt độ thân thể của cô thật ấm áp, có thể chạy nhảy, so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

Anh không thể kìm chế được ham muốn gặp mặt cô, muốn ôm lấy cô. Anh không nghĩ đến việc từ bỏ, mỗi giờ mỗi phút anh tồn tại, chỉ là vì muốn gặp lại cô, muốn yêu thương cô thêm lần nữa.

Lúc Thời Trần đến tìm Kiều Tịnh, cô đang ở phòng tập gym chạy bộ. Thời Trần mang đến hai tài nguyên, một là trở thành huấn luyện viên trong một chương trình gameshow, cái còn lại chính là vai nữ chính của một bộ phim tiên hiệp.

Kiều Tịnh đọc sơ tài liệu, lắc đầu: “Em không muốn tham gia chương trình này.”

Cô lên tiếng giải thích: “Em xuất thân từ chương trình tuyển chọn thần tượng, chỉ mới ra mắt được hai năm, không đủ trình độ đảm nhận vai trò huấn luyện viên. Hơn nữa em nhìn thấy trong tư liệu của tổ sản xuất, bọn họ muốn lấy em làm mồi nhử, bọn họ không có ý tốt gì, e rằng có không ít cái hố đã đào sẵn chờ em. Thời Trần, em cảm thấy không cần phải tự tìm phiền phức cho bản thân mình.”

Thời Trần nói: “Ừ, anh và em có cùng suy nghĩ. Hơn nữa anh có nhận được tin, tổ sản xuất còn mời thành viên cũ của nhóm nhạc SJ. Em không nên bị cuốn vào những trò dơ bẩn này. Vậy đi, một lúc nữa anh sẽ bàn bạc lại với công ty. Đúng rồi, quay trở về trường cảm giác như thế nào?”

Thời Trần mỉm cười, giọng điệu sủng nịch.

Kiều Tịnh tắt máy chạy bộ bước xuống, dùng khăn lông lau mồ hôi trên trán, mỉm cười ngọt ngào: “Cảm giác vô cùng tốt.”

Cô buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra cần cổ trắng nõn, xinh đẹp kiêu ngạo như một chú thiên nga.

Kiều Tịnh rót cho mình một ly nước ấm, ánh mắt sáng ngời: “Thời Trần, anh biết không, làm sinh viên chính là công việc nhẹ nhàng nhất trên thế gian này.”

Thời Trần cũng cười, cầm lòng không đặng nói nhỏ: “Nhìn em như vậy thật tốt biết bao.”

Nhìn tổng quan cô trước kia, lúc nào cũng ẩn giấu một loại cảm giác bi quan và tiêu cực, không giống như hiện giờ, tinh thần phấn chấn làm người khác nhìn thấy liền cảm giác cuộc sống đầy nhiệt huyết.

“Hả, anh vừa nói cái gì?” Kiều Tịnh quay đầu mỉm cười.

“Không có gì đâu. Vậy em cảm thấy bộ phim truyền hình này thế nào.”

Gương mặt trắng nõn của Thời Trần có chút mất tự nhiên nhiễm một tầng đỏ, anh ta cố tình đẩy nhẹ gọng kính, che giấu cảm xúc trong đôi mắt mình.

Kiều Tịnh cầm kịch bản sắc mặt hiện lên sự do dự. Bộ phim này từ khâu đạo diễn, nhà đầu tư, hay là đội ngũ diễn viên đều hoàn mỹ, hơn nữa cô còn được chọn đóng vai nữ chính.

Kiều Tịnh chần chừ, nhìn tên người đầu tư trên tư liệu, bộ phim này do Thẩm Luân đầu tư. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định cắn răng nhận lấy.

Nhận!

Cô không làm việc trái với lương tâm, cần gì phải trốn tránh anh.

Hơn nữa Thẩm Luân đã không còn ký ức, Kiều Tịnh cũng có phần nào yên tâm.

Vốn dĩ mối quan hệ của cô và Thẩm Luân khá phức tạp, nếu Thẩm Luân vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện, cô không biết bản thân mình phải xử lý mối quan hệ này như thế nào. Nhưng nhờ vào hệ thống đánh bậy đánh bạ đã giải quyết được vấn đề nan giải này.

Kiều Tịnh không hận Thẩm Luân, nhưng cô không chấp nhận được tính cách như người bệnh thần kinh của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương