Edit: Tiểu Màn Thầu

Vương Hiểu vừa cúp điện không bao lâu, Thẩm Luân liền gọi đến.

“Anh đã phái người đến đón, mau đến đây.” Anh nói xong liền cúp điện thoại, dường như đang rất nôn nóng.

Kiều Tịnh nhìn màn hình điện thoại.

Sự vui sướng bổng biến thành đau khổ, thực sự cô rất muốn lấy dao đâm một nhát vào đầu chó của nam chính!

Chỉ mười phút sau, đã có một chiếc xe đứng trước cửa nhà. Kiều Tịnh mặc áo khoác vào, đeo kính râm, bước lên xe. Chiếc xe yên lặng chạy ra khỏi tiểu khu, lúc đi ngang qua cổng lớn, bảo vệ tiểu khu còn cung kính cúi chào tài xế.

Kiều Tịnh mua một căn chung cư ở một tiểu khu xa hoa, tuy rằng mọi phương diện không bằng căn chung cũ của Thẩm Luân đưa cho, nhưng khi ra vào tiểu khu này luôn được kiểm tra rất cẩn thận.

Trách sao Thẩm Luân lại có thể dễ dàng bắt cóc cô như vậy, hoá ra bảo vệ tiểu khu không kiểm tra bọn họ.

Kiều Tịnh biết Thẩm Luân là người có tiền, nhưng cô vẫn cảm thấy có điểm không hợp lý.

Chiếc xe rời khỏi tiểu khu, vẫn luôn chạy về hướng Bắc, trên đường gặp kẹt xe, ước chừng một tiếng rưỡi mới đến được trước cổng một trang viên.

Giữa trưa hè, hàng rào bên ngoài trang viên hoa tường vi nở rộ, hương thơm của hoa thấm vào lòng người.

Trong sân, có một bà lão ngồi xe lăn đang tưới hoa, Ôn Thư đứng bên cạnh bà ấy, hai người vừa nói vừa cười.

Kiều Tịnh đi đến trước sân vườn, lóng ngóng nhìn vào bên trong.

Bà nội Thẩm thấy bên ngoài có bóng người, ngẩng mặt lên nhìn về phía đó, liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trong sân vườn.

Cô gái mặc áo khoác, với khuôn mặt nhỏ nhắn hai tay đan vào nhau đi qua đi lại, dường như nhìn có chút quen mắt. Bà nội Thẩm bất động thanh sắc quan sát Ôn Thư. Cô gái đứng ở đó có khuôn mặt có chút giống với nha đầu Ôn.

Sắc mặt Ôn Thư chợt kém đi, nhìn chằm chằm Kiều Tịnh, thầm nghĩ sao Kiều Tịnh lại đến đây?

Kiều Tịnh cũng nhìn thấy Ôn Thư.

Sau đó lại nhìn thấy bà nội Thẩm.

Cô rũ mắt, trong lòng thầm suy nghĩ.

Thẩm Luân đi xuống lầu, nhìn thấy Kiều Tịnh đứng ở đó chậm chạp không muốn bước vào đây.

Dưới sự phụ trợ của hoa tường vi, cô đứng ở nơi đó, với đôi chân thon dài, bàn chân trắng nõn, người so với hoa còn đẹp hơn.

Yết hầu Thẩm Luân khẽ động, ý cười trong mắt lan toả. Anh đi qua, nắm lấy tay Kiều Tịnh.

Kiều Tịnh bình tĩnh không quan tâm đến hành động này của anh, hàng mi dài khẽ chớp, che khuất sự giận dữ trong đôi mắt, Thẩm Luân dẫn cô đi đến trước mặt bà nội Thẩm.

“Bà nội, đây là Kiều Tịnh.”

Nghe Thẩm Luân giới thiệu xong, bà nội Thẩm kinh ngạc nhìn Kiều Tịnh, sau đó lại quay sang nhìn Ôn Thư.

Thần sắc Ôn Thư lãnh đạm, có chút mất tự nhiên.

Cô ta không ngờ rằng Thẩm Luân lại hành động tuyệt tình như vậy, cũng không thể tin được Thẩm Luân đã động lòng với Kiều Tịnh.

Mấy ngày trước Ôn Thư âm thầm liên lạc với bà nội Thẩm đang ở Đế Đô, biết được việc bà muốn đến Ma Đô thăm Thẩm Luân, cô ta xung phong nhận việc đón bà, muốn ở chơi cùng bà mấy ngày, trông cậy vào việc này để gương vỡ lại lành với Thẩm Luân.

Sáng nay, từ bà nội Thẩm cô ta mới biết được số điện thoại của Thẩm Luân, lập tức gọi đi, nói cho anh biết bà nội đã đến Ma Đô.

Thẩm Luân đi đến trang viên, không thèm liếc mắt tới Ôn Thư một cái. Cả buổi sáng cô ta bận trước bận sau, cảm giác bản thân mình giống như một người giúp việc.

Nhưng mà, Ôn Thư vẫn không muốn từ bỏ. Cô ta vẫn luôn cảm thấy, Thẩm Luân phải thuộc về mình, nếu cô ta chủ động hơn một chút, nhất định anh sẽ hồi tâm chuyển ý.

Kiều Tịnh đứng yên một chỗ, cô cảm giác như Thẩm Luân đã đào sẵn cái hố cho mình, trong lòng không tình nguyện, nhưng trong truyện, bà nội Thẩm là một con người tốt.

Cô đành kiềm chế xúc động muốn đánh chết nam chính, lễ phép mỉm cười: “Chào bà nội Thẩm.”

Trước đó anh không muốn gặp mặt bà ngoại của nguyên thân, bây giờ lại còn không biết xấu hổ mang cô đến đây gặp mặt bà nội Thẩm.

Kiều Tịnh thầm nghĩ, Thẩm Luân đúng thật là một cái tên lưu manh vô liêm sỉ.

Bà nội Thẩm nhìn về phía cháu trai của mình, sau khi cô gái này xuất hiện, ánh mắt của anh liền thay đổi, trong lòng bà nội Thẩm thầm thở dài, nở nụ cười của một trưởng bối đối với Kiều Tịnh.

Ôn Thư đi đến bên cạnh bà nội Thẩm, cười dịu dàng nói: “Bà nội, Thẩm Luân, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.”

Thẩm Luân nhìn Ôn Thư một cái: “Cô có thể đi rồi.”

Nụ cười trên mặt Ôn Thư ngưng đọng lại.

Ánh mắt Thẩm Luân lạnh lùng, nhướng mày. Anh mặc áo sơ mi, trông thật phong độ càng làm Ôn Thư vừa yêu vừa hận.

Thẩm Luân dời mắt, nhìn về phía Kiều Tịnh, ánh mắt cùng giọng điệu như ra lệnh: “Đẩy bà nội vào nhà.”

Ôn Thư cắn môi, bàn tay nắm chặt tay đẩy của xe lăn hết xanh rồi lại trắng.

Kiều Tịnh đứng trước mặt ba người bọn họ, cảm giác bản thân mình thật dư thừa. Nam nữ chính bầu bạn với bà nội Thẩm, cô còn ở đây làm gì?

Đôi mắt Kiều Tịnh sáng lên, cô không muốn để nam chính thoải mái. Cô muốn anh tức chết.

Cô mỉm cười nói lời xin lỗi: “Bà ơi, thời gian trước tay cháu vừa bị thương, không thể cử động quá nhiều, có thể nhờ Ôn Thư giúp bà không?”

Tất nhiên bà nội Thẩm cũng cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, cười đồng ý: “Vậy được rồi, nha đầu Ôn, làm phiền cháu.”

Ôn Thư nhìn Kiều Tịnh, ánh mắt đầy cảnh giác, nhỏ giọng vâng một tiếng.

Để hai người đi ở phía trước, Thẩm Luân cố ý đi chậm một bước, anh nắm lấy tay Kiều Tịnh, gãy nhẹ vào lòng bàn tay cô.

Kiều Tịnh không chịu nổi việc khi ai đó chạm vào lòng bàn tay và lòng bàn chân mình, đặc biệt là bị người khác khều nhẹ vào lòng bàn tay, khiến cô nổi cả da gà, gương mặt cũng ửng đỏ.

Kiều Tịnh muốn rút tay về, nhưng Thẩm Luân gắt gao nắm lấy.

Vì sao anh lại vô lại như vậy.

Kiều Tịnh kịch liệt giãy giụa. Thẩm Luân dứt khoát cường ngạnh nâng tay cô lên đặt một nụ hôn, còn liếm lòng bàn tay cô một chút.

Đôi mắt sắc bén của anh mang theo sự si mê, khoé môi cong lên, chăm chú nhìn cô.

“……”

Kiều Tịnh cảm thấy ghê tởm muốn chết. Cô khóc không ra nước mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên. Lấy bàn tay bị thương đánh vào người anh, anh cũng không né tránh, dù sao với sức lực của cô, đánh không đau chút nào.

Bà nội Thẩm nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không động. Ôn Thư khoé mắt dư quang nhìn thấy hành vi vô sỉ của hai người bọn họ, Ôn Thư tức giận cắn môi. Kiều Tịnh có biết xấu hổ hay không? Có biết hai chữ mất mặt viết như thế nào không?

“Bà ơi, bà có khát nước không, để cháu rót nước cho bà uống nhé.”

Ôn Thư cố ý xoay xe lăn của bà nội Thẩm dừng lại trước mặt bọn họ, để trưởng bối nhìn thấy, mục đích khiến Kiều Tịnh phải xấu mặt.

Lúc này, gương mặt Kiều Tịnh ửng đỏ, vừa tức lại vừa bực khi phải đối mặt với trưởng bối, từ nhỏ cô đã được giáo dục không bao giờ làm qua việc gì quá phận. Cũng may Thẩm Luân còn biết xấu hổ, trước lúc bà nội Thẩm quay người lại, anh đã buông tay cô ra.

Khuôn mặt Kiều Tịnh vẫn còn ửng đỏ, đôi môi hồng nhuận khẽ nhấp, vừa uỷ khuất vừa ngại ngùng.

“Đừng xấu hổ, bà nội sẽ thích em thôi.” Thẩm Luân mỉm cười, ngữ khí an ủi, dỗ ngọt Kiều Tịnh.

Kiều Tịnh bình tĩnh, rũ mắt, lười để ý đến Thẩm Luân.

Phòng khách được trang trí theo phong cách Châu Âu, Kiều Tịnh ngồi đối diện với bà nội Thẩm, Ôn Thư đích thân bưng trà rót nước, thật ra những người giúp việc đang đứng ở một bên.

Cuối cùng, bà nội Thẩm nói: “Nha đầu Ôn, cháu đừng làm nữa, bà đã lớn tuổi rồi, không thể ngồi trò chuyện quá lâu, bà có chút mệt, đám người trẻ tuổi các cháu cứ tiếp tục trò chuyện đi.”

“Đúng rồi, Kiều tiểu thư, cháu cùng bà lên lầu một chút.”

Bà nội Thẩm nhìn đến Kiều Tịnh.

Cô ngoan ngoãn đứng dậy, thay người giúp việc đẩy bà nội Thẩm lên lầu.

Nhìn thân ảnh hai người biến mất ở chỗ ngoặc cầu thang, Thẩm Luân ngồi trên sô pha, nhìn Ôn Thư nói: “Đi ra ngoài.”

Đây là lần thứ hai Thẩm Luân đuổi Ôn Thư đi, còn đuổi trước mặt người khác.

“Thẩm Luân.”

Hiện giờ Kiều Tịnh và bà nội Thẩm không có ở đây, vẻ mặt Ôn Thư đầy ủy khuất, đi về phía Thẩm Luân, ngồi xuống bên cạnh anh, nắm lấy tay anh.

“Không nghe thấy sao? Biến đi.”

Thẩm Luân quay mặt nhìn thẳng Ôn Thư, đáy mắt cùng khoé môi đều mang theo sự lạnh lùng.

“Em sai rồi, bốn năm trước em đã sai rồi….”

Thẩm Luân hất tay Ôn Thư ra, lãnh đạm nói: “Ôn Thư đừng làm trò này nữa. Từ nay về sau, nếu cô còn xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ tìm đám lưu manh ngày đó, đến tận nhà cô hỏi thăm cô đấy.”

Sắc mặt Ôn Thư trắng bệch.

Thẩm Luân đứng dậy, đi lên lầu.

Anh không nói dối Ôn Thư, anh thực sự sẽ làm như vậy.

Đột nhiên Ôn Thư cảm thấy sợ hãi, cô ta cắn chặt môi, cũng không nói lời chào tạm biệt với bà nội Thẩm, liền rời khỏi trang viên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương