17.
Ta thật ra rất không muốn đến Diệp phủ.
Chức quan của vị bá phụ này của ta quá cao, hầu hết biểu huynh đệ tỷ muội đều không ai dám gọi thẳng một tiếng “bá phụ”, mà đều học theo người khác gọi “Diệp thừa tướng”.
Còn vị bá mẫu ở Diệp phủ kia vẫn luôn cười tủm tỉm trước mặt mọi người nhưng trong ánh mắt bà ta lại chứa đầy sự khinh bỉ của kẻ bề trên.
Lúc nhỏ khi ta vẫn còn thân thiết với biểu tỷ, cùng nàng trêu gà chọc chó khắp nơi.

Bá mẫu lúc đó sợ biểu tỷ chơi cùng ta sẽ mất hết thanh danh, liền hung dữ oán trách đuổi ta ra khỏi phủ.

Bà ta từng lạnh lùng đứng trước mặt ta, nói:
“Tô Thư ngươi xuất thân chỉ là một tiểu môn hộ, thảo nào lại không có chút gia giáo nào.


Biểu tỷ ngươi sau này sẽ vào cung, ta đã thỉnh ma ma trong cung đến dạy nàng lễ nghi, không giống như ngươi.”
Lần này theo Lộ Uyên đến Diệp phủ, ta có chút khẩn trương.
Sắc mặt bá mẫu lập tức sa sầm xuống khi thấy ta.
“Tô Thư, sao ngươi dám đến đây?”
Diệp thừa tướng khoát tay.
“Đến cũng đến rồi, tại đây nói cho rõ ràng hết đi đừng phí lời nữa.”
Bà ta lại gật đầu, thở dài nói:
“Lộ tướng quân, chuyện xảy ra trong cung hôm nay chúng ta đều đã nghe kể.

Ngươi cùng đứa nhỏ ngốc Thanh Nhàn kia lại làm sao phải đi đến bước này a!”
Diệp thừa tướng cũng xụ mặt.
“Lộ Uyên, ta gọi ngươi đến thương lượng chuyện hôn sự với nữ nhi ta.”
“Chỉ cần ngươi từ quan, tiến cử môn hạ của ta là Trần Lâm lên làm Phiêu Kỵ tướng quân, giao ra binh quyền, ta sẽ đích thân cầu thánh thượng tứ hôn.”
“Còn ngươi, Tô Thư, ngươi hòa ly với hắn đi.

Nể tình hai nhà chúng ta là thân thích, ta sẽ kiểm kê trả lại toàn bộ của hồi môn cho ngươi.”
Bá mẫu không đồng ý.
“Của hồi môn cái gì? Không phải là Lộ Uyên đem sính lễ đưa qua trước cho nàng ta thể diện sao? Những thứ Lộ Uyên đem làm sính lễ phải giữ lại, còn lại trả lại hết cho nàng ta.”
Hai người liên tục phụ họa cho nhau, chẳng mấy chốc đã an bày hết thảy cho Lộ Uyên.
Thật sự không biết bọn họ lấy tự tin ở đâu ra nữa.
18.

Ta còn chưa lên tiếng, Lộ Uyên đã lạnh mặt châm chọc.
“Ta còn thắc mắc tại sao Diệp tiểu thư là quý nữ nổi tiếng kinh thành lại có bệnh khó nói như thế, thì ra là do di truyền.”
“Diệp thừa tướng, ngài có phải đã già đến mức hồ đồ rồi không? Nếu vậy ta khuyên ngài nên từ quan nhường lại cái ghế thừa tướng này đi thôi.”
“Láo xược.”
Diệp thừa tướng tức giận đập mạnh tay xuống bàn trà, biểu tỷ nấp sau tấm bình phong cũng đỏ hoe mắt chạy ra đỡ lấy ông ta.
“Cha, người đừng tức giận.

Lộ Uyên, sao chàng có thể nói chuyện với cha ta như thế? Chàng mau nhận lỗi với cha ta.”
“Ta cũng không là gì của ngươi, sao ta lại phải nhượng bộ cha ngươi.”
Lộ Uyên như muốn phát điên.
“Diệp gia các ngươi có phải có thù với ta không? Lúc trước còn cho người tung tin đồn nhảm về ta, nói ta muốn cưới Diệp Thanh Nhàn.

Hiện tại ta cũng đã thành thân, các ngươi còn không chịu buông tha cho ta.”
“Các người bôi nhọ thanh danh ta, ta phải báo lên thánh thượng!”.


Lộ Uyên bước lớn đến trước mặt Diệp thừa tướng bắt lấy tay ông ta, “Đi, theo ta tiến cung!”
Biểu tỷ lại bắt đầu khóc rống.
“Lộ Uyên, chàng làm sao lại đối xử với ta như thế! Nếu chàng thật sự không có ý với ta, tại sao hôm nay lại cứu ta,để cho ta c h ế t đi?”
Lộ Uyên nghe xong lại cảm thấy tức đến nghẹn.
“Ngươi lại nổi điên cái gì, cút!”
“Ta căn bản không quen biết ngươi, ngươi ba lần bảy lượt hắt nước bẩn lên người ta.

Một cô nương như ngươi hở xíu là đòi sống đòi c h ế t, còn ra thể thống gì?”
“Hôm nay nếu không làm rõ mọi chuyện ở đây, ta sẽ cho người san bằng Diệp phủ!”
Lộ Uyên tức giận đạp đổ chiếc bàn gỗ trước mặt, hung hăng nắm lấy tay Diệp thừa tướng.
“Người đâu, chuẩn bị ngựa cho ta và Diệp thừa tướng tiến cung!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương