Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô
-
Chương 76
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Chu Văn Nhã bị cơn sóng tiền tệ siêu to khổng lồ làm choáng váng, Phương Mãn đang ngồi trên ghế đá trong công viên ăn bánh kếp Jian bing.
Bên trái là các bà các cô đang nhảy vũ điệu quảng trường, đằng sau là lũ lít nhít đang hò hét ầm ĩ, Phương Mãn hòa mình vào các bà thím ông chú hàng xóm, một tay cầm bánh kếp nóng hổi vừa thổi vừa ăn, gác chân chơi cờ tướng với ông chú đối diện.
Thế cờ đang rất chi là căng thẳng, ông chú chau mày, đắn đo mãi chưa đi được. Phương Mãn đã tính toán trong đầu, nếu không có gì bất ngờ thì chắc ba nước cờ nữa thôi gã sẽ thịt được tướng của ông chú.
Ông chú này là tuyển thủ hy vọng của cả công viên, gánh trên vai sự kỳ vọng cao của những anh em đồng đội phía sau, ấy nên bước nào bước nấy là đi hết sức cẩn thận.
Mấy phút sau, ông chú vỗ tay hoan hô, đứng dậy đập tay với dàn anh em đồng đội đang theo dõi chiến trận đằng sau.
“Ha ha nhóc con, cuối cùng cũng nóng vội!” Ông chú ngồi lại chỗ, phe phẩy quạt: “Làm ván nữa chứ?”
Phương Mãn nuốt gọn miếng bánh kếp cuối cùng, nhoẻn cười mở một lon cô-ca giơ ra với ông chú: “Lần sau đi chú, con phải về rồi.”
Ông chú đánh bại Phương Mãn chỉ trong gang tấc, hiển nhiên đang rất sung sướng, cũng mở lon cô-ca cụng với Phương Mãn.
Phương Mãn nhường ông chú một nước, tuy thua nhưng lại chiều lòng được hơn chục ông già, mấy bác vui khiến gã cũng vui lây.
Gã vẫn nghĩ, nếu bố gã còn sống thì hoạt động thường ngày của hai bố con mỗi khi chiều tà chắc sẽ thế này. Hai bố con mượn cớ dắt chó đi dạo nhưng thực chất là ra ngoài la cà ăn quà vặt, rồi đánh cờ, no nê xong mới đi chậm cho xuôi bụng về nhà.
Phương Mãn và ông chú cười sảng khoái nốc mấy ngụm cô-ca, sau đấy Phương Mãn xách túi gia vị và vài lon cô-ca đi về.
Vừa đi được mấy bước, di động trong túi Phương Mãn tự dưng rung bần bật.
Phương Mãn tưởng là mẹ gọi giục về, ai dè là Ngụy Lai.
Phương Mãn khó hiểu, nghi ngờ ấn nghe: “Nghe Gà, có chuyện gì đấy?”
“Chúc mừng Chó nhá,” Ngụy Lai cười hí hí mấy tiếng, “Đang đâu đó? Nào nhậu đê?”
Phản ứng đầu tiên của Phương Mãn là tưởng Ngụy Lai cũng biết tin gã sắp đính hôn với Khổng Khuyết, bèn bảo: “Đang nhà mẹ. Nhậu nhẹt làm gì, cứ vác mồm về đây anh khao, thích ăn gì anh chuẩn bị trước cho.”
“… Yo, tình yêu nói cái gì dzạ,” Ngụy Lai khựng lại, “Ế bồ định rủ người ta đến nhà bồ ăn thật hả? Thôi tui hổng dám đâu, tay nghề của cô, ui… Dẹp đê, chiều người ta mua ủng hộ mấy chục vé nhá, khỏi mời cơm.”
Phương Mãn sờ mũi, “Vé gì? Sao tôi cảm thấy ta như đang không nói đến cùng một chuyện nhỉ?”
“Ớ, Khác loài được ra rạp rồi nè, dự kiến 8.1 ó. Đừng bảo tui bồ là đạo diễn mà hổng biết gì đó nhé?!”
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn không biết thật.
Dạo gã chỉ lên wechat bán phim chứ chẳng ngó ngàng đến weibo. Mà vòng bạn bè, người biết số điện thoại gã cũng chả có mấy, với lại Khổng Khuyết bị đánh cho ngơ ngơ nên mấy nay gã chẳng bén mảng lên mạng, đúng như kiểu đã cô lập với thế giới bên ngoài.
Ngụy Lai hiểu được sự im lặng của Phương Mãn, xúc động nói: “Lắp mạng đi Chó. Người ta đến để chia sẻ niềm vui với bồ chớ hông phải chia sẻ cô đơn nghen.”
Phương Mãn mất một lúc mới hiểu ra, đệch một tiếng. Ngụy Lai nói: “Tui cúp đây, bồ tự xem đi nhé.”
Phương Mãn: “Ok ok ok gọi lại sau nhé ờ ờ ờ ờ ờ…”
Ngụy Lai đã quá quen với câu kết điện thoại cồng kềnh của Phương Mãn, vì vậy chủ động cúp máy.
Phương Mãn tìm một góc khuất rồi lên mạng seach Khác loài.
Phương Mãn là đạo diễn của Khác loài chứ không phải nhà sản xuất. Sau khi Khác loài bị thu hồi thì vẫn chôn ở kho phim của công ty không được thấy ánh mặt trời, hoặc bị một số tay đầu cơ bán lại. Cơ hội duy nhất được xem nó là trong thư viện phim lậu.
Phương Mãn vốn chẳng còn hy vọng được gặp lại nó, nên lúc Ngụy Lai nói chuyện, gã thậm chí còn cảm thấy từ Khác loài này có vẻ xa lạ.
Gã không dám nghĩ đến bộ phim này, vừa nghĩ đã khó mà thở nổi.
Công ty nào đã mua Khác loài và cho nó cơ hội được chiếu?
Phương Mãn phải hít sâu mấy hơi, mới tìm kiếm tên công ty: Điện ảnh Ánh Trăng.
Phương Mãn: “…” Một cảm giác rất chi là quen thuộc.
Logo của Điện ảnh Ánh Trăng khiến Phương Mãn khá ấn tượng, với nền đen tuyền và một hình con công xòe đuôi chiếm nửa logo, rất đơn giản thế thôi, song lại khá là sang so với hàng đống logo phức tạp lòe loẹt hiện giờ.
Ánh trăng, Khổng Tước.
Và trong thoáng chốc, Phương Mãn đã nghĩ ngay đến Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết là người đứng sau tất cả chuyện này? Tuy nghe có vẻ vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Phương Mãn nốc thêm ngụm cô-ca nữa rồi gọi điện cho Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết bắt máy rất nhanh, đầu bên kia có vẻ ồn ào, song giọng Khổng Khuyết lại rất rõ.
“Phương Mãn.” Khổng Khuyết gằn từng chữ một, làn sóng vô tuyến tựa như đã mài mòn những góc cạnh trong giọng điệu mang tố chất thần kinh của hắn, khiến giọng điệu của hắn trở nên đặc biệt trong và rõ ràng.
“Ơi.” Phương Mãn sờ mũi, hắng giọng nói: “Cảm ơn nhé, Khuyết er.”
Phương Mãn cảm ơn Khổng Khuyết là vì hắn đã cho Khác loài được ra rạp lại, còn Khổng Khuyết lại tưởng gã cảm ơn vì món quà hắn tặng mẹ gã. Khổng Khuyết chống ba-toong gõ xuống đất, lịch sự đáp: “Không có gì, nên làm.”
“Anh không ngờ em sẽ…” Phương Mãn khịt mũi, hít ngược lại nước mắt: “Đệch mợ, Nam thần của em sửa xong chưa?”
Khổng Khuyết: “…”
“Anh” mới sửa được một nửa.
Khổng Khuyết đẩy kính, lo lắng nói: “Đầu của ‘anh’ vẫn còn ở trong lều.”
Phương Mãn: “… Làm ơn đừng nói kinh dị thế, còn thiếu đầu thôi phải không?”
Khổng Khuyết: “Em gặp anh một lúc rồi về sửa tiếp.”
Phương Mãn: “Ừ ừ, nhanh lên em. Cơ mà giờ sao gặp nhau được, hay là video call? Add wechat trước đã.”
Khổng Khuyết: “Ừm.”
Chỉ cách nhau có vài trăm mét, hai người add wechat nhau rồi gọi video rất chi là cồng kềnh.
Phương Mãn ngồi trên ghế đá dành cho các cụ ngồi nghỉ trong công viên với đôi mắt ngấn lệ.
Khổng Khuyết mặc một bộ vest trắng, chống ba-toong như đi trên thảm đỏ, đứng thẳng tắp ở lối vào của siêu thị Sunshine, giống một tấm biển quảng cáo sống tinh tế và đẹp mắt, thu hút ánh nhìn của già trẻ gái trai đi ngang qua.
Trông cái siêu thị này quen thế nhỉ, Phương Mãn vừa vào đó mua gia vị và quà vặt cách đây 40 phút xong.
Phương Mãn nhảy cẫng lên, hét oang oang: “… Siêu thị phía sau em, vê lù, em ở Tấn Giang hả?”
Khổng Khuyết gật đầu.
“Chờ anh!”
Phương Mãn loẹt quẹt đôi tông lào lao vù đến siêu thị, cả hai đều không tắt video.
Mãnh chó Phương Mãn chạy nước rút, khoảng hai mươi giây sau đã thấy tấm biển màu xanh lá cây của siêu thị Sunshine, và Khổng Khuyết trắng lóa một phương ngay phía dưới. Ráng chiều đổ xuống, khiến bộ đồ trắng trông như một tấm gương phản chiếu, chiếu sáng nước da trắng ngần và dung mạo mỹ miều của Khổng Khuyết, tựa thần tiên dạo chơi chốn nhân gian.
Filter thần tiên cao quý sang choảnh của Khổng Khuyết lập tức vỡ tan tành khi nhìn thấy Phương Mãn. Hắn tức tốc nhảy khỏi bậc thềm, lao vào lòng Phương Mãn.
Phương Mãn bị đầu Khổng Khuyết đập cho cái phải lảo đảo, ngực hơi đau, thầm nghĩ nếu không có mỡ giảm xóc thì đúng là toang. Đợi đính hôn xong, nhất định phải ăn thịt cho bù lại mới được.
“Sao em lại ở đây?” Phương Mãn xoa trán Khổng Khuyết: “Hê, bảo không đến cơ mà?”
Khổng Khuyết ngẩng mặt lên, nhìn chằm chặp Phương Mãn.
“Lý Bí bảo, em nhớ anh.”
“Đệt,” Vốn vì phim có cơ hội được chiếu lại đã khiến Phương Mãn chực khóc, giờ nghe xong câu này thì mắt lại đỏ bừng, cúi đầu nhanh lẹ hôn Khổng Khuyết một cái: “Thực ra anh cũng nhớ em lắm. Nhưng không dám gọi, sợ em vẫn còn giận mà. Tất nhiên anh cũng giận chứ, cơ mà giờ hết rồi.”
Khổng Khuyết kiễng chân, định bụng làm phát hôn lưỡi với Phương Mãn.
Phương Mãn vội ấn đầu Khổng Khuyết khiến hắn lùn đi mấy cm, trở lại độ cao bình thường, ôm chặt vào lòng: “Đừng nhúc nhích, cho anh ôm lát nào.”
Khổng Khuyết lại cảm nhận được cảm giác nhẹ bẫng như sắp bay lên của Phương Mãn.
Hắn biết, điều này có nghĩa là Phương Mãn đang rất vui.
Khổng Khuyết nghĩ, mình cũng muốn làm bóng bay để bay lên cùng Phương Mãn.
Hắn tháo kính ra, vùi mặt vào cổ Phương Mãn hít sâu một hơi.
Bởi cộng cảm nên Khổng Khuyết có thể ngửi thấy mùi trà xanh trên người Phương Mãn, mùi rượu vang của mình và mùi của bánh kếp Jing bing.
Sau khi Phương Mãn bỏ đi, Khổng Khuyết chỉ uống vài ly rượu chứ chả thiết ăn gì, ngay cả kẹo cũng chẳng thấy ngọt nữa.
Bấy giờ, Khổng Khuyết tự nhiên thèm ăn ghê gớm, ấm ức nói: “Em đói.”
Phương Mãn quyết định lần này cho Khổng Khuyết “ăn” xả láng luôn: “… Mình vào khách sạn nhé? Nhưng anh phải về đưa gia vị đã.”
Khổng Khuyết: “Em muốn ăn cái anh vừa ăn cơ.”
Phương Mãn sửng sốt: “… Bánh kếp Jing bing á?”
Khổng Khuyết dụi mặt xoa cơ ngực mềm mại của Phương Mãn, một tay đeo kính gọng bạc vào, “Em không biết. Người anh có mùi gia vị.”
“Hê… bánh kếp Jing bing đó.” Phương Mãn xoa gáy, nắm tay Khổng Khuyết dắt đến quán bánh kếp, thầm nghĩ, toang, đầu óc anh mày đen tối rồi.
Lúc Chu Văn Nhã bị cơn sóng tiền tệ siêu to khổng lồ làm choáng váng, Phương Mãn đang ngồi trên ghế đá trong công viên ăn bánh kếp Jian bing.
Bên trái là các bà các cô đang nhảy vũ điệu quảng trường, đằng sau là lũ lít nhít đang hò hét ầm ĩ, Phương Mãn hòa mình vào các bà thím ông chú hàng xóm, một tay cầm bánh kếp nóng hổi vừa thổi vừa ăn, gác chân chơi cờ tướng với ông chú đối diện.
Thế cờ đang rất chi là căng thẳng, ông chú chau mày, đắn đo mãi chưa đi được. Phương Mãn đã tính toán trong đầu, nếu không có gì bất ngờ thì chắc ba nước cờ nữa thôi gã sẽ thịt được tướng của ông chú.
Ông chú này là tuyển thủ hy vọng của cả công viên, gánh trên vai sự kỳ vọng cao của những anh em đồng đội phía sau, ấy nên bước nào bước nấy là đi hết sức cẩn thận.
Mấy phút sau, ông chú vỗ tay hoan hô, đứng dậy đập tay với dàn anh em đồng đội đang theo dõi chiến trận đằng sau.
“Ha ha nhóc con, cuối cùng cũng nóng vội!” Ông chú ngồi lại chỗ, phe phẩy quạt: “Làm ván nữa chứ?”
Phương Mãn nuốt gọn miếng bánh kếp cuối cùng, nhoẻn cười mở một lon cô-ca giơ ra với ông chú: “Lần sau đi chú, con phải về rồi.”
Ông chú đánh bại Phương Mãn chỉ trong gang tấc, hiển nhiên đang rất sung sướng, cũng mở lon cô-ca cụng với Phương Mãn.
Phương Mãn nhường ông chú một nước, tuy thua nhưng lại chiều lòng được hơn chục ông già, mấy bác vui khiến gã cũng vui lây.
Gã vẫn nghĩ, nếu bố gã còn sống thì hoạt động thường ngày của hai bố con mỗi khi chiều tà chắc sẽ thế này. Hai bố con mượn cớ dắt chó đi dạo nhưng thực chất là ra ngoài la cà ăn quà vặt, rồi đánh cờ, no nê xong mới đi chậm cho xuôi bụng về nhà.
Phương Mãn và ông chú cười sảng khoái nốc mấy ngụm cô-ca, sau đấy Phương Mãn xách túi gia vị và vài lon cô-ca đi về.
Vừa đi được mấy bước, di động trong túi Phương Mãn tự dưng rung bần bật.
Phương Mãn tưởng là mẹ gọi giục về, ai dè là Ngụy Lai.
Phương Mãn khó hiểu, nghi ngờ ấn nghe: “Nghe Gà, có chuyện gì đấy?”
“Chúc mừng Chó nhá,” Ngụy Lai cười hí hí mấy tiếng, “Đang đâu đó? Nào nhậu đê?”
Phản ứng đầu tiên của Phương Mãn là tưởng Ngụy Lai cũng biết tin gã sắp đính hôn với Khổng Khuyết, bèn bảo: “Đang nhà mẹ. Nhậu nhẹt làm gì, cứ vác mồm về đây anh khao, thích ăn gì anh chuẩn bị trước cho.”
“… Yo, tình yêu nói cái gì dzạ,” Ngụy Lai khựng lại, “Ế bồ định rủ người ta đến nhà bồ ăn thật hả? Thôi tui hổng dám đâu, tay nghề của cô, ui… Dẹp đê, chiều người ta mua ủng hộ mấy chục vé nhá, khỏi mời cơm.”
Phương Mãn sờ mũi, “Vé gì? Sao tôi cảm thấy ta như đang không nói đến cùng một chuyện nhỉ?”
“Ớ, Khác loài được ra rạp rồi nè, dự kiến 8.1 ó. Đừng bảo tui bồ là đạo diễn mà hổng biết gì đó nhé?!”
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn không biết thật.
Dạo gã chỉ lên wechat bán phim chứ chẳng ngó ngàng đến weibo. Mà vòng bạn bè, người biết số điện thoại gã cũng chả có mấy, với lại Khổng Khuyết bị đánh cho ngơ ngơ nên mấy nay gã chẳng bén mảng lên mạng, đúng như kiểu đã cô lập với thế giới bên ngoài.
Ngụy Lai hiểu được sự im lặng của Phương Mãn, xúc động nói: “Lắp mạng đi Chó. Người ta đến để chia sẻ niềm vui với bồ chớ hông phải chia sẻ cô đơn nghen.”
Phương Mãn mất một lúc mới hiểu ra, đệch một tiếng. Ngụy Lai nói: “Tui cúp đây, bồ tự xem đi nhé.”
Phương Mãn: “Ok ok ok gọi lại sau nhé ờ ờ ờ ờ ờ…”
Ngụy Lai đã quá quen với câu kết điện thoại cồng kềnh của Phương Mãn, vì vậy chủ động cúp máy.
Phương Mãn tìm một góc khuất rồi lên mạng seach Khác loài.
Phương Mãn là đạo diễn của Khác loài chứ không phải nhà sản xuất. Sau khi Khác loài bị thu hồi thì vẫn chôn ở kho phim của công ty không được thấy ánh mặt trời, hoặc bị một số tay đầu cơ bán lại. Cơ hội duy nhất được xem nó là trong thư viện phim lậu.
Phương Mãn vốn chẳng còn hy vọng được gặp lại nó, nên lúc Ngụy Lai nói chuyện, gã thậm chí còn cảm thấy từ Khác loài này có vẻ xa lạ.
Gã không dám nghĩ đến bộ phim này, vừa nghĩ đã khó mà thở nổi.
Công ty nào đã mua Khác loài và cho nó cơ hội được chiếu?
Phương Mãn phải hít sâu mấy hơi, mới tìm kiếm tên công ty: Điện ảnh Ánh Trăng.
Phương Mãn: “…” Một cảm giác rất chi là quen thuộc.
Logo của Điện ảnh Ánh Trăng khiến Phương Mãn khá ấn tượng, với nền đen tuyền và một hình con công xòe đuôi chiếm nửa logo, rất đơn giản thế thôi, song lại khá là sang so với hàng đống logo phức tạp lòe loẹt hiện giờ.
Ánh trăng, Khổng Tước.
Và trong thoáng chốc, Phương Mãn đã nghĩ ngay đến Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết là người đứng sau tất cả chuyện này? Tuy nghe có vẻ vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Phương Mãn nốc thêm ngụm cô-ca nữa rồi gọi điện cho Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết bắt máy rất nhanh, đầu bên kia có vẻ ồn ào, song giọng Khổng Khuyết lại rất rõ.
“Phương Mãn.” Khổng Khuyết gằn từng chữ một, làn sóng vô tuyến tựa như đã mài mòn những góc cạnh trong giọng điệu mang tố chất thần kinh của hắn, khiến giọng điệu của hắn trở nên đặc biệt trong và rõ ràng.
“Ơi.” Phương Mãn sờ mũi, hắng giọng nói: “Cảm ơn nhé, Khuyết er.”
Phương Mãn cảm ơn Khổng Khuyết là vì hắn đã cho Khác loài được ra rạp lại, còn Khổng Khuyết lại tưởng gã cảm ơn vì món quà hắn tặng mẹ gã. Khổng Khuyết chống ba-toong gõ xuống đất, lịch sự đáp: “Không có gì, nên làm.”
“Anh không ngờ em sẽ…” Phương Mãn khịt mũi, hít ngược lại nước mắt: “Đệch mợ, Nam thần của em sửa xong chưa?”
Khổng Khuyết: “…”
“Anh” mới sửa được một nửa.
Khổng Khuyết đẩy kính, lo lắng nói: “Đầu của ‘anh’ vẫn còn ở trong lều.”
Phương Mãn: “… Làm ơn đừng nói kinh dị thế, còn thiếu đầu thôi phải không?”
Khổng Khuyết: “Em gặp anh một lúc rồi về sửa tiếp.”
Phương Mãn: “Ừ ừ, nhanh lên em. Cơ mà giờ sao gặp nhau được, hay là video call? Add wechat trước đã.”
Khổng Khuyết: “Ừm.”
Chỉ cách nhau có vài trăm mét, hai người add wechat nhau rồi gọi video rất chi là cồng kềnh.
Phương Mãn ngồi trên ghế đá dành cho các cụ ngồi nghỉ trong công viên với đôi mắt ngấn lệ.
Khổng Khuyết mặc một bộ vest trắng, chống ba-toong như đi trên thảm đỏ, đứng thẳng tắp ở lối vào của siêu thị Sunshine, giống một tấm biển quảng cáo sống tinh tế và đẹp mắt, thu hút ánh nhìn của già trẻ gái trai đi ngang qua.
Trông cái siêu thị này quen thế nhỉ, Phương Mãn vừa vào đó mua gia vị và quà vặt cách đây 40 phút xong.
Phương Mãn nhảy cẫng lên, hét oang oang: “… Siêu thị phía sau em, vê lù, em ở Tấn Giang hả?”
Khổng Khuyết gật đầu.
“Chờ anh!”
Phương Mãn loẹt quẹt đôi tông lào lao vù đến siêu thị, cả hai đều không tắt video.
Mãnh chó Phương Mãn chạy nước rút, khoảng hai mươi giây sau đã thấy tấm biển màu xanh lá cây của siêu thị Sunshine, và Khổng Khuyết trắng lóa một phương ngay phía dưới. Ráng chiều đổ xuống, khiến bộ đồ trắng trông như một tấm gương phản chiếu, chiếu sáng nước da trắng ngần và dung mạo mỹ miều của Khổng Khuyết, tựa thần tiên dạo chơi chốn nhân gian.
Filter thần tiên cao quý sang choảnh của Khổng Khuyết lập tức vỡ tan tành khi nhìn thấy Phương Mãn. Hắn tức tốc nhảy khỏi bậc thềm, lao vào lòng Phương Mãn.
Phương Mãn bị đầu Khổng Khuyết đập cho cái phải lảo đảo, ngực hơi đau, thầm nghĩ nếu không có mỡ giảm xóc thì đúng là toang. Đợi đính hôn xong, nhất định phải ăn thịt cho bù lại mới được.
“Sao em lại ở đây?” Phương Mãn xoa trán Khổng Khuyết: “Hê, bảo không đến cơ mà?”
Khổng Khuyết ngẩng mặt lên, nhìn chằm chặp Phương Mãn.
“Lý Bí bảo, em nhớ anh.”
“Đệt,” Vốn vì phim có cơ hội được chiếu lại đã khiến Phương Mãn chực khóc, giờ nghe xong câu này thì mắt lại đỏ bừng, cúi đầu nhanh lẹ hôn Khổng Khuyết một cái: “Thực ra anh cũng nhớ em lắm. Nhưng không dám gọi, sợ em vẫn còn giận mà. Tất nhiên anh cũng giận chứ, cơ mà giờ hết rồi.”
Khổng Khuyết kiễng chân, định bụng làm phát hôn lưỡi với Phương Mãn.
Phương Mãn vội ấn đầu Khổng Khuyết khiến hắn lùn đi mấy cm, trở lại độ cao bình thường, ôm chặt vào lòng: “Đừng nhúc nhích, cho anh ôm lát nào.”
Khổng Khuyết lại cảm nhận được cảm giác nhẹ bẫng như sắp bay lên của Phương Mãn.
Hắn biết, điều này có nghĩa là Phương Mãn đang rất vui.
Khổng Khuyết nghĩ, mình cũng muốn làm bóng bay để bay lên cùng Phương Mãn.
Hắn tháo kính ra, vùi mặt vào cổ Phương Mãn hít sâu một hơi.
Bởi cộng cảm nên Khổng Khuyết có thể ngửi thấy mùi trà xanh trên người Phương Mãn, mùi rượu vang của mình và mùi của bánh kếp Jing bing.
Sau khi Phương Mãn bỏ đi, Khổng Khuyết chỉ uống vài ly rượu chứ chả thiết ăn gì, ngay cả kẹo cũng chẳng thấy ngọt nữa.
Bấy giờ, Khổng Khuyết tự nhiên thèm ăn ghê gớm, ấm ức nói: “Em đói.”
Phương Mãn quyết định lần này cho Khổng Khuyết “ăn” xả láng luôn: “… Mình vào khách sạn nhé? Nhưng anh phải về đưa gia vị đã.”
Khổng Khuyết: “Em muốn ăn cái anh vừa ăn cơ.”
Phương Mãn sửng sốt: “… Bánh kếp Jing bing á?”
Khổng Khuyết dụi mặt xoa cơ ngực mềm mại của Phương Mãn, một tay đeo kính gọng bạc vào, “Em không biết. Người anh có mùi gia vị.”
“Hê… bánh kếp Jing bing đó.” Phương Mãn xoa gáy, nắm tay Khổng Khuyết dắt đến quán bánh kếp, thầm nghĩ, toang, đầu óc anh mày đen tối rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook