Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô
-
Chương 31
Một đĩa trứng xào sầu riêng được đặt trước mặt Khổng Khuyết. Mặt Phương Mãn đã nhúm lại thành một nắm, bịt mũi lùi lại mấy bước như vừa đặt đĩa cứt.
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết không thể ngửi thấy mùi gì, nhìn bề ngoài thì món này có màu vàng óng ả trông khá đẹp mắt. Hắn ưu nhã cầm dao nĩa lên, ăn một miếng, mặt không đổi sắc nhận xét: “Không tệ.”
Phương Mãn: “…?”
Không một ai sẽ thấy món này không tệ cả. Phương Mãn bị mùi sầu riêng xông cho váng cả đầu nên cứ thấy đường muối mắm là đổ vào vô tội vạ, khiến món ăn đã kinh dị rồi giờ càng thêm dã man.
Phương Mãn quan sát Khổng Khuyết, đầu chợt nảy số, bèn hỏi: “Có bị chua quá không? Tôi cho cả giấm đấy.”
Khổng Khuyết mỉm cười đáp: “Cũng được.”
Phương Mãn gật gù, cụp mắt không nhìn Khổng Khuyết, nói: “Tôi qua kia ngồi lát đã, không ngửi được mùi sầu.”
Khổng Khuyết: “Ừm.”
Phương Mãn nặng nề vòng ra sau lưng Khổng Khuyết rồi đi về phía ban công, nặng nề dựa vào lan can, nặng trĩu lòng dạ, chau mày nhìn lũ kiến di chuyển.
Trứng xào sầu riêng có thể ngọt, có thể mặn chứ nhất định không thể chua được. Rốt cuộc Phương Mãn cũng phát hiện ra một điều mà gã đã lơ là bấy lâu nay.
Khổng Khuyết không có vị giác, thậm chí có thể còn không có khứu giác.
Thảo nào lúc gã bị Khổng Khuyết cộng cảm ngược sẽ xuất hiện ảo giác và huyễn thính, nhưng không hề cảm nhận được bất kỳ mùi vị nào.
Có thật Khổng Khuyết ám ảnh với gã như thế là do gã giống Ánh Trăng Sáng? Hay bởi Khổng Khuyết có thể cộng hưởng vị giác của gã thông qua trao đổi dịch thể?
Chắc là vế sau rồi, nếu không thì Khổng Khuyết cũng chả lấy một viên kẹo mỗi khi hôn gã.
Sau khi nghĩ thông vấn đề này thì Phương Mãn tự nhiên tức lộn cả lòng mề. Gã những tưởng Khổng Khuyết nghiện hôn gã là do kỹ thuật gã tốt chớ, ai dè là coi gã thành cái đũa.
Phương Mãn cáu đúng ba giây, lòng dần lắng xuống rồi dần nghẽn đặc như ngã giao vành đai 2 Bắc Kinh lúc sáu giờ tối. Khổng Khuyết đã làm bao nhiêu hành động dâm dật như vậy cũng chỉ để được ăn vài viên kẹo, vài viên kẹo mà thôi.
Chủ tịch bá đạo gia tài bạc tỷ đến viên kẹo cũng chẳng được ăn, đúng là chuyện hề hước nhất mà Phương Mãn nghe được trong năm nay, thế nhưng gã lại không sao cười nổi.
Đáng lẽ buổi sáng gã không nên nuốt nửa viên kẹo đó. Rồi làm sao bây giờ, kiếm đâu ra kẹo trả hắn đây?
Phương Mãn vò đầu bứt tai lao vào bếp sục sạo, song vẫn chẳng thấy cái kẹo nào, mà bị mùi sầu riêng trên người xông cho ngạt thở, quay đầu đi vào nhà vệ sinh.
Nước lạnh tạt vào mặt, trong lòng Phương Mãn chùng xuống, tự nhiên không muốn đi tìm kẹo nữa.
Để đút ăn một viên kẹo phải mất năm phút, chẳng lẽ gã còn phải đút cho Khổng Khuyết cả đời?
Nhất thời xúc động mà cố gắng cứu vớt một người là hành vi cực kỳ ngu xuẩn. Giống như gã cứu mạng Triệu Nặc Hoằng, cuối cùng Triệu Nặc Hoằng suýt thì lấy mạng của gã.
Đợi hết thời hạn một năm, gã sẽ ôm tiền chạy biến, đi ngao du thiên hạ, à húuuuu!
Đúng lúc này, Phương Mãn thình lình ngửi thấy mùi dầu hoa trà. Đúng như dự đoán, một giây sau Triệu Nặc Hoằng đã tiến vào.
“Rơi gì sao A Mãn?” Ánh mắt Triệu Nặc Hoằng bắn ra vẻ quan tâm, “Ban nãy thấy anh ra lan can, hình như tâm tình không tốt. Em có thể đi tìm cùng anh.”
Phương Mãn lau nước trên tay, nói: “Nhìn thấy cậu tôi càng không vui. Đừng gọi tôi là A Mãn, chối tỉ.”
Triệu Nặc Hoằng cười khổ: “Đừng vậy mà. Em biết anh hận em nhưng em vẫn luôn yêu anh. Lần này em tham gia show là muốn giải thích với anh bài weibo hồi đó không phải do em đăng.”
“Ngay sau khi ảnh của mình bị phát tán, em đã bảo Lý Vĩnh Ba dập tin xuống trước đi. Nhưng anh ta quản lý tài khoản weibo của em, không những không dập mà dội hết nước bẩn lên người anh. Sau đó… điện thoại của em cũng bị tịch thu. Em muốn giải thích với anh, nhưng làm thế nào em cũng không tìm được anh…”
Phương Mãn nói nhạt: “Biết rồi, tránh ra.”
Triệu Nặc Hoằng nghẹn ngào khẽ bảo: “Phương Mãn à, cho em thêm một cơ hội nữa nhé? Cho em một cơ hội để bù đắp cho anh, được không anh?”
Phương Mãn hừ cười, nói: “Được, giờ cậu lập tức đăng weibo làm rõ mọi chuyện, nói cậu tán tôi trước, nói ông đây đéo bao giờ quấy rối cậu. Nói ông đây không chỉ cứu cái mông cậu còn cứu cả mạng đấy, cậu dám không? Triệu Nặc Hoằng, cậu dám không?”
Triệu Nặc Hoằng: “…”
Phương Mãn cười khẩy, “Cậu đâu dám, nếu dám thì đã đăng từ lâu rồi.”
Triệu Nặc Hoằng thì thào: “Anh Lý… Không, Lý Vĩnh Ba đã đi cùng em mười năm, chưa từng bỏ em. Nếu em lên tiếng thì sự nghiệp của anh ấy sẽ chấm hết.”
Phương Mãn cười gằn: “Vậy cậu không nghĩ, năm năm trước tôi cũng chấm hết à?”
“Em tưởng anh sẽ khác!” Triệu Nặc Hoằng nắm chặt tay, mặt tỏ tận mang tai, nói: “Khắp cái Bắc Kinh này ai gặp anh mà không chào một tiếng cậu Phương? Ông nội là Giám đốc Sở, mẹ là diễn viên nữ xuất sắc nhất, biết bao người yêu mến anh. Anh quay bừa một bộ phim, phòng vé cũng có thể phá 100 triệu. Có quấy rối diễn viên trẻ thì sao, sẽ bị dập xuống ngay thôi. Với cả anh mạnh mẽ như vậy, sẽ không bao giờ ngã gục… Còn em thì chẳng có gì hết, nếu không nghe lời công ty thì sẽ bị ném không thương tiếc.”
“Yo, nghe hay phết nhỉ? Do tôi mạnh nên tôi đáng đời bị vậy?” Phương Mãn ném văng cục giấy trong tay vào thùng rác, “Đừng bao biện nữa Triệu Nặc Hoằng à. Thật ra cậu ghen ăn tức ở tôi chứ gì? Cậu ghen tị tôi cho nên mới theo đuổi tôi. Nghĩ rằng có tôi là sẽ có cả cuộc đời của tôi.”
“… Điều tôi hối hận nhất là đã từng thích cậu, mà cái yêu mà cậu nói bây giờ nó chỉ là giẻ rách thôi.”
Triệu Nặc Hoằng không cam lòng nói: “… Thế tình yêu của Khổng Khuyết thì được chứ gì? Nó bảo với Lý Vĩnh Ba là anh bao nuôi nó, anh cho nó tiền, cho nó đi show, nhưng trong mắt nó không hề có cái gì là tình cảm hết. Vừa liếc cái đã biết là thằng lươn lẹo, nó chỉ lợi dụng anh thôi. Phương Mãn, em không muốn thấy anh bị tổn thương thêm lần nữa!”
… Nói cái quái gì đấy?
Chẳng lẽ Triệu Nặc Hoằng tưởng gã bao nuôi Khổng Khuyết?
Phương Mãn tính nói lại thôi, quên đi, không phải chuyện gì to tát, cứ để Khổng Khuyết chơi đi.
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết không thể ngửi thấy mùi gì, nhìn bề ngoài thì món này có màu vàng óng ả trông khá đẹp mắt. Hắn ưu nhã cầm dao nĩa lên, ăn một miếng, mặt không đổi sắc nhận xét: “Không tệ.”
Phương Mãn: “…?”
Không một ai sẽ thấy món này không tệ cả. Phương Mãn bị mùi sầu riêng xông cho váng cả đầu nên cứ thấy đường muối mắm là đổ vào vô tội vạ, khiến món ăn đã kinh dị rồi giờ càng thêm dã man.
Phương Mãn quan sát Khổng Khuyết, đầu chợt nảy số, bèn hỏi: “Có bị chua quá không? Tôi cho cả giấm đấy.”
Khổng Khuyết mỉm cười đáp: “Cũng được.”
Phương Mãn gật gù, cụp mắt không nhìn Khổng Khuyết, nói: “Tôi qua kia ngồi lát đã, không ngửi được mùi sầu.”
Khổng Khuyết: “Ừm.”
Phương Mãn nặng nề vòng ra sau lưng Khổng Khuyết rồi đi về phía ban công, nặng nề dựa vào lan can, nặng trĩu lòng dạ, chau mày nhìn lũ kiến di chuyển.
Trứng xào sầu riêng có thể ngọt, có thể mặn chứ nhất định không thể chua được. Rốt cuộc Phương Mãn cũng phát hiện ra một điều mà gã đã lơ là bấy lâu nay.
Khổng Khuyết không có vị giác, thậm chí có thể còn không có khứu giác.
Thảo nào lúc gã bị Khổng Khuyết cộng cảm ngược sẽ xuất hiện ảo giác và huyễn thính, nhưng không hề cảm nhận được bất kỳ mùi vị nào.
Có thật Khổng Khuyết ám ảnh với gã như thế là do gã giống Ánh Trăng Sáng? Hay bởi Khổng Khuyết có thể cộng hưởng vị giác của gã thông qua trao đổi dịch thể?
Chắc là vế sau rồi, nếu không thì Khổng Khuyết cũng chả lấy một viên kẹo mỗi khi hôn gã.
Sau khi nghĩ thông vấn đề này thì Phương Mãn tự nhiên tức lộn cả lòng mề. Gã những tưởng Khổng Khuyết nghiện hôn gã là do kỹ thuật gã tốt chớ, ai dè là coi gã thành cái đũa.
Phương Mãn cáu đúng ba giây, lòng dần lắng xuống rồi dần nghẽn đặc như ngã giao vành đai 2 Bắc Kinh lúc sáu giờ tối. Khổng Khuyết đã làm bao nhiêu hành động dâm dật như vậy cũng chỉ để được ăn vài viên kẹo, vài viên kẹo mà thôi.
Chủ tịch bá đạo gia tài bạc tỷ đến viên kẹo cũng chẳng được ăn, đúng là chuyện hề hước nhất mà Phương Mãn nghe được trong năm nay, thế nhưng gã lại không sao cười nổi.
Đáng lẽ buổi sáng gã không nên nuốt nửa viên kẹo đó. Rồi làm sao bây giờ, kiếm đâu ra kẹo trả hắn đây?
Phương Mãn vò đầu bứt tai lao vào bếp sục sạo, song vẫn chẳng thấy cái kẹo nào, mà bị mùi sầu riêng trên người xông cho ngạt thở, quay đầu đi vào nhà vệ sinh.
Nước lạnh tạt vào mặt, trong lòng Phương Mãn chùng xuống, tự nhiên không muốn đi tìm kẹo nữa.
Để đút ăn một viên kẹo phải mất năm phút, chẳng lẽ gã còn phải đút cho Khổng Khuyết cả đời?
Nhất thời xúc động mà cố gắng cứu vớt một người là hành vi cực kỳ ngu xuẩn. Giống như gã cứu mạng Triệu Nặc Hoằng, cuối cùng Triệu Nặc Hoằng suýt thì lấy mạng của gã.
Đợi hết thời hạn một năm, gã sẽ ôm tiền chạy biến, đi ngao du thiên hạ, à húuuuu!
Đúng lúc này, Phương Mãn thình lình ngửi thấy mùi dầu hoa trà. Đúng như dự đoán, một giây sau Triệu Nặc Hoằng đã tiến vào.
“Rơi gì sao A Mãn?” Ánh mắt Triệu Nặc Hoằng bắn ra vẻ quan tâm, “Ban nãy thấy anh ra lan can, hình như tâm tình không tốt. Em có thể đi tìm cùng anh.”
Phương Mãn lau nước trên tay, nói: “Nhìn thấy cậu tôi càng không vui. Đừng gọi tôi là A Mãn, chối tỉ.”
Triệu Nặc Hoằng cười khổ: “Đừng vậy mà. Em biết anh hận em nhưng em vẫn luôn yêu anh. Lần này em tham gia show là muốn giải thích với anh bài weibo hồi đó không phải do em đăng.”
“Ngay sau khi ảnh của mình bị phát tán, em đã bảo Lý Vĩnh Ba dập tin xuống trước đi. Nhưng anh ta quản lý tài khoản weibo của em, không những không dập mà dội hết nước bẩn lên người anh. Sau đó… điện thoại của em cũng bị tịch thu. Em muốn giải thích với anh, nhưng làm thế nào em cũng không tìm được anh…”
Phương Mãn nói nhạt: “Biết rồi, tránh ra.”
Triệu Nặc Hoằng nghẹn ngào khẽ bảo: “Phương Mãn à, cho em thêm một cơ hội nữa nhé? Cho em một cơ hội để bù đắp cho anh, được không anh?”
Phương Mãn hừ cười, nói: “Được, giờ cậu lập tức đăng weibo làm rõ mọi chuyện, nói cậu tán tôi trước, nói ông đây đéo bao giờ quấy rối cậu. Nói ông đây không chỉ cứu cái mông cậu còn cứu cả mạng đấy, cậu dám không? Triệu Nặc Hoằng, cậu dám không?”
Triệu Nặc Hoằng: “…”
Phương Mãn cười khẩy, “Cậu đâu dám, nếu dám thì đã đăng từ lâu rồi.”
Triệu Nặc Hoằng thì thào: “Anh Lý… Không, Lý Vĩnh Ba đã đi cùng em mười năm, chưa từng bỏ em. Nếu em lên tiếng thì sự nghiệp của anh ấy sẽ chấm hết.”
Phương Mãn cười gằn: “Vậy cậu không nghĩ, năm năm trước tôi cũng chấm hết à?”
“Em tưởng anh sẽ khác!” Triệu Nặc Hoằng nắm chặt tay, mặt tỏ tận mang tai, nói: “Khắp cái Bắc Kinh này ai gặp anh mà không chào một tiếng cậu Phương? Ông nội là Giám đốc Sở, mẹ là diễn viên nữ xuất sắc nhất, biết bao người yêu mến anh. Anh quay bừa một bộ phim, phòng vé cũng có thể phá 100 triệu. Có quấy rối diễn viên trẻ thì sao, sẽ bị dập xuống ngay thôi. Với cả anh mạnh mẽ như vậy, sẽ không bao giờ ngã gục… Còn em thì chẳng có gì hết, nếu không nghe lời công ty thì sẽ bị ném không thương tiếc.”
“Yo, nghe hay phết nhỉ? Do tôi mạnh nên tôi đáng đời bị vậy?” Phương Mãn ném văng cục giấy trong tay vào thùng rác, “Đừng bao biện nữa Triệu Nặc Hoằng à. Thật ra cậu ghen ăn tức ở tôi chứ gì? Cậu ghen tị tôi cho nên mới theo đuổi tôi. Nghĩ rằng có tôi là sẽ có cả cuộc đời của tôi.”
“… Điều tôi hối hận nhất là đã từng thích cậu, mà cái yêu mà cậu nói bây giờ nó chỉ là giẻ rách thôi.”
Triệu Nặc Hoằng không cam lòng nói: “… Thế tình yêu của Khổng Khuyết thì được chứ gì? Nó bảo với Lý Vĩnh Ba là anh bao nuôi nó, anh cho nó tiền, cho nó đi show, nhưng trong mắt nó không hề có cái gì là tình cảm hết. Vừa liếc cái đã biết là thằng lươn lẹo, nó chỉ lợi dụng anh thôi. Phương Mãn, em không muốn thấy anh bị tổn thương thêm lần nữa!”
… Nói cái quái gì đấy?
Chẳng lẽ Triệu Nặc Hoằng tưởng gã bao nuôi Khổng Khuyết?
Phương Mãn tính nói lại thôi, quên đi, không phải chuyện gì to tát, cứ để Khổng Khuyết chơi đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook