Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô
-
Chương 24
Khổng Khuyết nói là một giờ, nhưng thực tế mười lăm phút là xong phim rồi.
Chu Hướng Vãn lắng nghe động tĩnh bên phía Khổng Khuyết qua tai nghe.
Thoạt đầu rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của Khổng Khuyết, sau đó tiếng súng lẻ tẻ vang lên, Chu Hướng Vãn đoán Khổng Khuyết đã hạ gục được mấy tên. Còn chưa kịp lắng xuống đã thình lình nghe thấy tiếng gào khóc tru tréo, kế đó là tiếng xả đạn không ngừng nghỉ, loáng thoáng xen lẫn tiếng cười khùng khục của Khổng Khuyết, hai bên đang giao đấu kịch liệt.
Khổng Khuyết giết người đến sảng rồi à?
Chu Hướng Vãn sợ Khổng Khuyết phát điên giết luôn cả chó nên vội vã sai người vác đại bác đến, còn mình thì chạy trước vào trong.
Hầm trú ẩn nằm dưới lòng đất u ám và lạnh lẽo. Chu Hướng Vãn lần theo vị trí của Khổng Khuyết rồi đi một mạch đến A. Dọc đường ngổn ngang thi thể mặc áo chống đạn. Chu Hướng Vãn lật họ lại xem và hết sức ngạc nhiên khi thấy tất cả đều tự sát bằng cách nuốt súng, không có ngoại lệ.
Chết kiểu này khó tin thật, là hít phải ma túy đá hay trúng lời nguyền gì?
Suy nghĩ của Chu Hướng Vãn đang không ngừng qua lại giữa khoa học và tâm linh thì chợt nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc. Gã nhìn theo hướng phát ra tiếng, trông thấy nơi ánh đèn le lói cuối con đường hầm tối hù, Khổng Khuyết xách theo lồng chó, trên người chợt sáng chợt tối như chớp điện và bước về phía gã. Vệ sĩ phía sau Chu Hướng Vãn sợ hãi, vô thức lùi lại hai bước rồi nắm chặt súng.
Còn Chu Hướng Vãn thì không hề cảm giác được, gã dang hai tay lộc cộc chạy đến: “Ha Ha!!!”
Husky ngửa cổ tru tréo: “À húuuuuuuuuu!”
Bẹp, một người một chó ôm nhau gào rú, cảnh tượng phải nói hết sức cảm động.
Buồn vui của con người không giống nhau, Khổng Khuyết chỉ cảm thấy ồn.
Hắn đứng một bên, nhớ lại những gì Chu Hướng Vãn nói: Ha Ha là người thân tôi yêu.
Đây là tình yêu? Khổng Khuyết nghiêng đầu nghĩ, yêu là sẽ thấy vui khi được gặp gỡ?
Khổng Khuyết giẫm trên nền máu bước ra khỏi hầm tối. Hắn đè mạnh vào vết thương bị đạn bắn trên bả vai, nghĩ, hắn muốn gặp Phương Mãn, nhưng không phải vì vui, mà muốn trói gã lại lôi đi hút mỡ.
———–
《 Cất Ma tôn vào chiếc lọ nhỏ 》công chiếu toàn mạng, rating tăng chóng mặt. Phương Mãn chủ chi kiêm luôn chủ trì, mời toàn bộ đoàn phim đến Nông Gia Nhạc ăn nướng.
So với xã giao thì Phương Mãn thích ăn hơn.
Phương Mãn phát phì ngồi lù lù một đống trên băng ghế nhỏ, phất tay quạt cho Ngụy Lai: “Thêm thì là đi Ngụy gà!”
Ngụy Lai thành thạo lật mặt nắm xiên thịt rồi rắc thì là lên, sau đó đặt vào khay, cống nộp cho Phương Mãn.
Phương Mãn nhấc một xiên đưa Ngụy Lai nếm trước, “Đây, mời cụ xơi trước.”
Ngụy Lai trợn mắt ra chiều ghét bỏ: “Tui chưa điên, ăn vào chỉ tổ béo lú mề, còn chưa kiếm được ông xã đây này!”
Phương Mãn tay bia tay thịt, vừa nhồm nhoàm vừa sung sướng nói: “Ông xã là cái đinh gì, ngon bằng thịt không? Lâu lắm tôi mới lại được xơi bữa thịt xả láng thế này đấy.”
Phương Mãn rất dễ tăng cân, hồi trước vì muốn kiếm bạn giai nên mới sống “heo thỳ”. Ăn uống điều độ vận động nhiều đã thành thói quen, hình tượng đàn ông đẹp trai vô đối là thứ gã hằng theo đuổi và không béo như Lươn Văn Chó là giới hạn cuối cùng của gã.
Có điều, giờ gã đã trở thành một thằng đàn ông không có giới hạn cuối rồi.
Ngụy Lai đau đớn tột cùng nhìn Phương Mãn: “Ông thồn ít thôi! Bị gì kích thích mà mới quay phim hai tháng đã thành hai cằm rồi! Cả đoàn phim ai nấy đều gầy rộc đi mà đạo diễn béo lú lên! Ông học Sơ Ân nhà người ta kia kìa, ngày nào cũng gặm súp lơ rồi ức gà mới được cái dáng đó đó!”
Phương Mãn không muốn tranh luận với Ngụy Lai, vừa nhai vừa gật gù: “Ờ ờ, giữ dáng, biết rồi…”
Chỉ trong chớp mắt, Phương Mãn đã gió cuốn mây tan hết bay khay xiên nướng, vỗ vai Ngụy Lai ra hiệu cho anh ta đi nướng thêm.
Ngụy Lai nói thì như ông bố nghiêm khắc song hành động thì như người mẹ hiền từ, lại hùng hổ đi nướng xiên cho Phương Mãn.
Phương Mãn uống đến có phần chếch choáng, phe phẩy quạt lan bảo: “Tôi ấy à… yêu được một lần thì thành bóng ma tâm lý… với giờ cũng chẳng yêu được nữa thì giữ bụng tám múi cho ai ngắm? Thà đối tốt với bản thân còn hơn.”
Ngụy Lai: “… Giờ ông trong làng giải trí rồi, có ngày sẽ phải gặp lại Triệu Nặc Hoằng, ông định gặp nó với bộ dạng này hả? Thế khác gì bóng ma càng lớn hơn?”
Phương Mãn duỗi cái eo lười, nói: “Ủa, sao phải vì bạn trai cũ mà làm khổ mình?”
Phương Mãn nghĩ, nếu Khổng Khuyết chẳng buồn quan tâm thì gã cứ đà béo như này cũng được ra phết.
Thích gì ăn nấy, quá là hạnh phúc luôn!
Ngụy Lai còn muốn thuyết phục thêm, nhưng bỗng trông thấy diễn viên đóng thế của Diêu Triêu Vụ cầm cuốn sổ nhỏ mon men đến.
“Đạo diễn Phương ơi,” Cậu chàng ngượng ngùng thỏ thẻ, “Anh ký tên cho em được không ạ?”
Phương Mãn với khăn giấy lau tay, cầm lấy bút, vừa viết vừa nói: “Mắt nhìn tốt đấy, nhớ giữ gìn cho kỹ, sau này chữ ký của anh sẽ tăng giá đấy…”
Ngụy Lai nghĩ thầm, mới dăm ba xu giấm đã bắt đầu tự sướng rồi!
Phương Mãn trả lại cuốn sổ cho cậu diễn viên đóng thế. Cậu diễn viên cúi xuống, thấy trên đó viết là: Chúc Khương Vũ Hùng bình an và hạnh phúc! – Phương Mãn.
Cậu nhóc Khương mừng húm hô lên: “Đạo diễn Phương nhớ tên em! Là do em diễn tốt sao ạ?!”
Thực ra Phương Mãn nhớ tên của tất cả thành viên trong đoàn, nhưng gã vẫn gật gù bảo: “Ừ, cậu diễn rất khá, khiến tôi rất ấn tượng!”
Khương Vũ Hùng hạnh phúc nở mày nở mặt, nâng chén rượu trắng mời Phương Mãn rồi hí hửng cầm sổ rời đi.
Ngụy Lai thở dài bảo: “Ông dỗ nhóc đó làm gì? Làm diễn viên đóng thế khó bật trong cái giới này lắm.”
Phương Mãn đã ngà ngà say, gã nói: “… Đóng thế cũng có ánh sáng của đóng thế. Dù khán giả không thấy thì tôi vẫn nhìn thấy và nhất định sẽ nhớ.”
Phương Mãn là “một chén đã ngất”, đặc biệt là rượu trắng. Ngụy Lai thấy sai sai bèn hỏi: “Ông say rồi hở?”
Phương Mãn thè lưỡi hít thở vài cái, nói: “Đâu có.”
Ngụy Lai: “Say vắt lưỡi ra rồi còn không! Đứng lên tui đưa ông về. Mà tự đi đó chớ tui không cõng được đâu.”
Mỡ tăng, tửu lượng của Phương Mãn cũng tăng theo. Bấy giờ gã cũng coi là hơi tỉnh tỉnh ngồi trên băng ghế nhỏ, lúc lắc đầu, một cơn gió mát thổi tới mang theo cả mùi máu tanh quen thuộc.
Mùi giống Khổng Khuyết thế nhỉ.
Phương Mãn ngó quanh quất không thấy ai. Gã say nên gan cũng phình hơn, tự nhủ thay vì đợi Khổng Khuyết thình lình xuất hiện làm giật cả mình thì thà chủ động tìm hắn còn hơn.
“Người cõng được tôi tới rồi.” Phương Mãn khẽ vỗ vai Ngụy Lai, “Tôi ra kia gặp lát, đừng đợi tôi, qua chơi với Diêu Triêu Vụ đi.”
Ngụy Lai: “Gặp ai?”
Phương Mãn: “… Một tên biến thái đẹp giai nhưng bị hôi.”
Ngụy Lai: “…”
Phương Mãn phe phẩy quạt lan rồi chân nam đá chân chiêu đi sâu vào rừng cây nhỏ.
Càng đi vào trong, mùi máu càng nồng nặc. Phương Mãn bước đến bãi đậu xe bên hồ, trông thấy Khổng Khuyết.
Trời nóng như đổ lửa, Phương Mãn phải mặc áo cộc quần đùi nhưng Khổng Khuyết lại vẫn vest hai lớp và đi giày da tươm tất. Hắn đứng bên hồ, nhìn Phương Mãn bằng ánh mắt quái dị.
Hay lắm… một cục mỡ to đùng, mũm mĩm được bọc trong ánh trăng mềm mượt như nhung, được cái bớt xấu hơn trong video.
Tâm trạng Khổng Khuyết thoáng hồi phục được chút.
Phương Mãn đã đến giới hạn cách Khổng Khuyết năm mét, nếu đến gần Khổng Khuyết hơn, khả năng gã sẽ biu-ti-phun ngay đống thịt nướng vừa mới ăn xong.
Phương Mãn thầm nhủ toang rồi, gã chưa từng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc cỡ này từ Khổng Khuyết. Nếu phải giải mã mùi ấy có nghĩa gì, khả năng là muốn tùng xẻo gã.
Khổng Khuyết mỉm cười mở lời: “Tôi đợi anh mười lăm phút.”
Phương Mãn: “Nhanh lắm rồi đấy, ngửi được mùi của cụ là tôi tốc biến luôn qua đấy.”
Khổng Khuyết: “Đi thôi.”
Phương Mãn chả hiểu mô tê gì: “Đi đâu?”
Khổng Khuyết: “Hút mỡ.”
Phương Mãn: “!!!”
Vạch bụng, cắm ống, sau khi hút mỡ, toàn bộ da sẽ nhăn nhúm rồi xếp chồng lên nhau thành lớp!
Phương Mãn hãi hùng lùi liên tùng tục: “Vãi lều, tôi không đi!!! Tôi chỉ tăng có mười cân thôi mà!”
Khổng Khuyết ép sát từng bước: “Quá nhiều.”
Phương Mãn: “Ê ê từ đã, ông nói cho mầy biết. Ông mầy không có tăng mỡ đâu nhá!”
Khổng Khuyết: “Thế tăng gì?”
Phương Mãn ưỡn ngực, dõng dạc tuyên bố: “Năm cân nhí nhảnh đáng yêu, năm cân trưởng thành ổn trọng.”
Khổng Khuyết tức đến nhức cả đầu, nhếch miệng nói: “Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.”
Phương Mãn hết đường lui, ngồi bịch xuống đầu xe gào rú: “Tôi có chê cậu khắm đâu mà cậu dám chê tôi béo! Thế thì tuẫn tình cái nỗi gì?!”
Khổng Khuyết đứng ngay trước mặt Phương Mãn: “Tôi bốc mùi?”
Phương Mãn ra sức phất quạt lan về phía Khổng Khuyết để cho mùi máu bay bớt đi, rồi bịt mũi nói: “Vâng anh không bốc mùi là do mũi tôi lởm, ok chưa. Đù mợ cách xa tôi ra, sắp ngất rồi đây này.”
Khổng Khuyết: “Không.”
Khổng Khuyết kéo tay Phương Mãn, bất động, tăng thêm sức kéo, vẫn vững chắc như núi.
Cơ thể Phương Mãn vững vàng như chó mập, nội tâm càng chắc chắn như đá tảng.
Nụ cười của Khổng Khuyết dần mất kiểm soát, “Anh… chỉ tăng có mười cân?”
Phương Mãn kho khan tiếng: “… Ờ thì… mười cân lẻ mấy lạng…”
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết giơ ba-toong, quyết định sẽ đập Phương Mãn bất tỉnh rồi vác đi.
Phương Mãn “ối dồi ôi” tiếng rồi thực hiện chiến thuật ngả người ra sau. Lúc thì bật hack né rồi chơi đuổi bắt với Khổng Khuyết, khi thì vượt chướng ngại vật nhảy lên nóc xe như Mario. Bước chân gã nhanh lẹ phải biết, dáng vẻ thiếu đấm vô cùng.
Khổng Khuyết mất quá nhiều máu, tinh thần vốn đã không ổn định rồi còn bị Phương Mãn vần cho nhức cả óc, thậm chí đã nhìn thấy bóng chồng, bèn giơ tay nã một phát súng về phía Phương Mãn.
“Đoàng” một tiếng khiến Phương Mãn tỉnh rượu kha khá, tức tốc chui tọt ra sau đít xe rồi hèn hèn giơ quạt lên vẫy như cờ trắng đầu hàng: “Hey Khổng Khuyết! Anh Khuyết đừng bắn đừng bắn, bình tĩnh nào, em hứa sẽ giảm cân! Em giảm cân nhanh lắm, em thề em hứa em đảm bảo trong hai tuần sẽ lấy lại được dáng như Ngô Ngạn Tổ của Bắc Kinh!”
Phương Mãn nói xong, đợi mãi không thấy Khổng Khuyết í ới gì, bèn dè dặt ló nửa con mắt ra dòm, thấy Khổng Khuyết đang khuỵu một gối, tay trái chống ba-toong như chực đứng dậy.
Sao đột nhiên hẹo thế kia!
Lòe nhau đúng không?
Phương Mãn hít mũi ngửi thử thì thấy mùi máu đã loãng đi trông thấy. Gã gãi đầu, gom hết dũng khí bước lại gần Khổng Khuyết, “… Ê sao đấy? Chớ ăn vạ nha, tôi chưa làm gì cậu đâu…”
Chưa nói dứt mồm, Khổng Khuyết thậm chí còn không cầm nổi gậy nữa, lảo đảo ngã vào chân Phương Mãn.
Phương Mãn hãi hồn, vô thức đỡ lấy vai Khổng Khuyết, cảm thấy bàn tay ướt nhẹp, là máu.
Phương Mãn: “… Vãi lều!”
Bình thường Phương Mãn thấy người ta chảy máu mũi đã sợ hết hồn hết vía rồi nói chi là chảy máu bậc này. Gã quỳ xuống đến “thùm” một tiếng, run rẩy xoa hai tay đầy máu lên quần Khổng Khuyết, “… Bị thương thế này còn mò đến bắt tôi đi hút mỡ? Tôi lạy cụ luôn đấy!!!”
Phương Mãn thừa dịp mình còn chưa ngất củ tam thất gọi ngay cho Lý Bí.
Điều đáng mừng là Lý Bí đáng tin cậy hơn ông chủ vô đối của anh ta nhiều lắm, chưa đầy mười phút đã mang người đến hót người đi. Phương Mãn đã chống đỡ đến cực hạn, dõi mắt nhìn Khổng Khuyết được đưa lên cáng xong mới kiệt sức ngất xỉu.
Phương Mãn vừa ngã xuống, Khổng Khuyết nằm trên cáng đã ngồi dậy. Hắn đẩy mắt kính, nở một nụ cười biến thái đầy mưu mô, “Đưa anh ta đi.”
Chu Hướng Vãn lắng nghe động tĩnh bên phía Khổng Khuyết qua tai nghe.
Thoạt đầu rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của Khổng Khuyết, sau đó tiếng súng lẻ tẻ vang lên, Chu Hướng Vãn đoán Khổng Khuyết đã hạ gục được mấy tên. Còn chưa kịp lắng xuống đã thình lình nghe thấy tiếng gào khóc tru tréo, kế đó là tiếng xả đạn không ngừng nghỉ, loáng thoáng xen lẫn tiếng cười khùng khục của Khổng Khuyết, hai bên đang giao đấu kịch liệt.
Khổng Khuyết giết người đến sảng rồi à?
Chu Hướng Vãn sợ Khổng Khuyết phát điên giết luôn cả chó nên vội vã sai người vác đại bác đến, còn mình thì chạy trước vào trong.
Hầm trú ẩn nằm dưới lòng đất u ám và lạnh lẽo. Chu Hướng Vãn lần theo vị trí của Khổng Khuyết rồi đi một mạch đến A. Dọc đường ngổn ngang thi thể mặc áo chống đạn. Chu Hướng Vãn lật họ lại xem và hết sức ngạc nhiên khi thấy tất cả đều tự sát bằng cách nuốt súng, không có ngoại lệ.
Chết kiểu này khó tin thật, là hít phải ma túy đá hay trúng lời nguyền gì?
Suy nghĩ của Chu Hướng Vãn đang không ngừng qua lại giữa khoa học và tâm linh thì chợt nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc. Gã nhìn theo hướng phát ra tiếng, trông thấy nơi ánh đèn le lói cuối con đường hầm tối hù, Khổng Khuyết xách theo lồng chó, trên người chợt sáng chợt tối như chớp điện và bước về phía gã. Vệ sĩ phía sau Chu Hướng Vãn sợ hãi, vô thức lùi lại hai bước rồi nắm chặt súng.
Còn Chu Hướng Vãn thì không hề cảm giác được, gã dang hai tay lộc cộc chạy đến: “Ha Ha!!!”
Husky ngửa cổ tru tréo: “À húuuuuuuuuu!”
Bẹp, một người một chó ôm nhau gào rú, cảnh tượng phải nói hết sức cảm động.
Buồn vui của con người không giống nhau, Khổng Khuyết chỉ cảm thấy ồn.
Hắn đứng một bên, nhớ lại những gì Chu Hướng Vãn nói: Ha Ha là người thân tôi yêu.
Đây là tình yêu? Khổng Khuyết nghiêng đầu nghĩ, yêu là sẽ thấy vui khi được gặp gỡ?
Khổng Khuyết giẫm trên nền máu bước ra khỏi hầm tối. Hắn đè mạnh vào vết thương bị đạn bắn trên bả vai, nghĩ, hắn muốn gặp Phương Mãn, nhưng không phải vì vui, mà muốn trói gã lại lôi đi hút mỡ.
———–
《 Cất Ma tôn vào chiếc lọ nhỏ 》công chiếu toàn mạng, rating tăng chóng mặt. Phương Mãn chủ chi kiêm luôn chủ trì, mời toàn bộ đoàn phim đến Nông Gia Nhạc ăn nướng.
So với xã giao thì Phương Mãn thích ăn hơn.
Phương Mãn phát phì ngồi lù lù một đống trên băng ghế nhỏ, phất tay quạt cho Ngụy Lai: “Thêm thì là đi Ngụy gà!”
Ngụy Lai thành thạo lật mặt nắm xiên thịt rồi rắc thì là lên, sau đó đặt vào khay, cống nộp cho Phương Mãn.
Phương Mãn nhấc một xiên đưa Ngụy Lai nếm trước, “Đây, mời cụ xơi trước.”
Ngụy Lai trợn mắt ra chiều ghét bỏ: “Tui chưa điên, ăn vào chỉ tổ béo lú mề, còn chưa kiếm được ông xã đây này!”
Phương Mãn tay bia tay thịt, vừa nhồm nhoàm vừa sung sướng nói: “Ông xã là cái đinh gì, ngon bằng thịt không? Lâu lắm tôi mới lại được xơi bữa thịt xả láng thế này đấy.”
Phương Mãn rất dễ tăng cân, hồi trước vì muốn kiếm bạn giai nên mới sống “heo thỳ”. Ăn uống điều độ vận động nhiều đã thành thói quen, hình tượng đàn ông đẹp trai vô đối là thứ gã hằng theo đuổi và không béo như Lươn Văn Chó là giới hạn cuối cùng của gã.
Có điều, giờ gã đã trở thành một thằng đàn ông không có giới hạn cuối rồi.
Ngụy Lai đau đớn tột cùng nhìn Phương Mãn: “Ông thồn ít thôi! Bị gì kích thích mà mới quay phim hai tháng đã thành hai cằm rồi! Cả đoàn phim ai nấy đều gầy rộc đi mà đạo diễn béo lú lên! Ông học Sơ Ân nhà người ta kia kìa, ngày nào cũng gặm súp lơ rồi ức gà mới được cái dáng đó đó!”
Phương Mãn không muốn tranh luận với Ngụy Lai, vừa nhai vừa gật gù: “Ờ ờ, giữ dáng, biết rồi…”
Chỉ trong chớp mắt, Phương Mãn đã gió cuốn mây tan hết bay khay xiên nướng, vỗ vai Ngụy Lai ra hiệu cho anh ta đi nướng thêm.
Ngụy Lai nói thì như ông bố nghiêm khắc song hành động thì như người mẹ hiền từ, lại hùng hổ đi nướng xiên cho Phương Mãn.
Phương Mãn uống đến có phần chếch choáng, phe phẩy quạt lan bảo: “Tôi ấy à… yêu được một lần thì thành bóng ma tâm lý… với giờ cũng chẳng yêu được nữa thì giữ bụng tám múi cho ai ngắm? Thà đối tốt với bản thân còn hơn.”
Ngụy Lai: “… Giờ ông trong làng giải trí rồi, có ngày sẽ phải gặp lại Triệu Nặc Hoằng, ông định gặp nó với bộ dạng này hả? Thế khác gì bóng ma càng lớn hơn?”
Phương Mãn duỗi cái eo lười, nói: “Ủa, sao phải vì bạn trai cũ mà làm khổ mình?”
Phương Mãn nghĩ, nếu Khổng Khuyết chẳng buồn quan tâm thì gã cứ đà béo như này cũng được ra phết.
Thích gì ăn nấy, quá là hạnh phúc luôn!
Ngụy Lai còn muốn thuyết phục thêm, nhưng bỗng trông thấy diễn viên đóng thế của Diêu Triêu Vụ cầm cuốn sổ nhỏ mon men đến.
“Đạo diễn Phương ơi,” Cậu chàng ngượng ngùng thỏ thẻ, “Anh ký tên cho em được không ạ?”
Phương Mãn với khăn giấy lau tay, cầm lấy bút, vừa viết vừa nói: “Mắt nhìn tốt đấy, nhớ giữ gìn cho kỹ, sau này chữ ký của anh sẽ tăng giá đấy…”
Ngụy Lai nghĩ thầm, mới dăm ba xu giấm đã bắt đầu tự sướng rồi!
Phương Mãn trả lại cuốn sổ cho cậu diễn viên đóng thế. Cậu diễn viên cúi xuống, thấy trên đó viết là: Chúc Khương Vũ Hùng bình an và hạnh phúc! – Phương Mãn.
Cậu nhóc Khương mừng húm hô lên: “Đạo diễn Phương nhớ tên em! Là do em diễn tốt sao ạ?!”
Thực ra Phương Mãn nhớ tên của tất cả thành viên trong đoàn, nhưng gã vẫn gật gù bảo: “Ừ, cậu diễn rất khá, khiến tôi rất ấn tượng!”
Khương Vũ Hùng hạnh phúc nở mày nở mặt, nâng chén rượu trắng mời Phương Mãn rồi hí hửng cầm sổ rời đi.
Ngụy Lai thở dài bảo: “Ông dỗ nhóc đó làm gì? Làm diễn viên đóng thế khó bật trong cái giới này lắm.”
Phương Mãn đã ngà ngà say, gã nói: “… Đóng thế cũng có ánh sáng của đóng thế. Dù khán giả không thấy thì tôi vẫn nhìn thấy và nhất định sẽ nhớ.”
Phương Mãn là “một chén đã ngất”, đặc biệt là rượu trắng. Ngụy Lai thấy sai sai bèn hỏi: “Ông say rồi hở?”
Phương Mãn thè lưỡi hít thở vài cái, nói: “Đâu có.”
Ngụy Lai: “Say vắt lưỡi ra rồi còn không! Đứng lên tui đưa ông về. Mà tự đi đó chớ tui không cõng được đâu.”
Mỡ tăng, tửu lượng của Phương Mãn cũng tăng theo. Bấy giờ gã cũng coi là hơi tỉnh tỉnh ngồi trên băng ghế nhỏ, lúc lắc đầu, một cơn gió mát thổi tới mang theo cả mùi máu tanh quen thuộc.
Mùi giống Khổng Khuyết thế nhỉ.
Phương Mãn ngó quanh quất không thấy ai. Gã say nên gan cũng phình hơn, tự nhủ thay vì đợi Khổng Khuyết thình lình xuất hiện làm giật cả mình thì thà chủ động tìm hắn còn hơn.
“Người cõng được tôi tới rồi.” Phương Mãn khẽ vỗ vai Ngụy Lai, “Tôi ra kia gặp lát, đừng đợi tôi, qua chơi với Diêu Triêu Vụ đi.”
Ngụy Lai: “Gặp ai?”
Phương Mãn: “… Một tên biến thái đẹp giai nhưng bị hôi.”
Ngụy Lai: “…”
Phương Mãn phe phẩy quạt lan rồi chân nam đá chân chiêu đi sâu vào rừng cây nhỏ.
Càng đi vào trong, mùi máu càng nồng nặc. Phương Mãn bước đến bãi đậu xe bên hồ, trông thấy Khổng Khuyết.
Trời nóng như đổ lửa, Phương Mãn phải mặc áo cộc quần đùi nhưng Khổng Khuyết lại vẫn vest hai lớp và đi giày da tươm tất. Hắn đứng bên hồ, nhìn Phương Mãn bằng ánh mắt quái dị.
Hay lắm… một cục mỡ to đùng, mũm mĩm được bọc trong ánh trăng mềm mượt như nhung, được cái bớt xấu hơn trong video.
Tâm trạng Khổng Khuyết thoáng hồi phục được chút.
Phương Mãn đã đến giới hạn cách Khổng Khuyết năm mét, nếu đến gần Khổng Khuyết hơn, khả năng gã sẽ biu-ti-phun ngay đống thịt nướng vừa mới ăn xong.
Phương Mãn thầm nhủ toang rồi, gã chưa từng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc cỡ này từ Khổng Khuyết. Nếu phải giải mã mùi ấy có nghĩa gì, khả năng là muốn tùng xẻo gã.
Khổng Khuyết mỉm cười mở lời: “Tôi đợi anh mười lăm phút.”
Phương Mãn: “Nhanh lắm rồi đấy, ngửi được mùi của cụ là tôi tốc biến luôn qua đấy.”
Khổng Khuyết: “Đi thôi.”
Phương Mãn chả hiểu mô tê gì: “Đi đâu?”
Khổng Khuyết: “Hút mỡ.”
Phương Mãn: “!!!”
Vạch bụng, cắm ống, sau khi hút mỡ, toàn bộ da sẽ nhăn nhúm rồi xếp chồng lên nhau thành lớp!
Phương Mãn hãi hùng lùi liên tùng tục: “Vãi lều, tôi không đi!!! Tôi chỉ tăng có mười cân thôi mà!”
Khổng Khuyết ép sát từng bước: “Quá nhiều.”
Phương Mãn: “Ê ê từ đã, ông nói cho mầy biết. Ông mầy không có tăng mỡ đâu nhá!”
Khổng Khuyết: “Thế tăng gì?”
Phương Mãn ưỡn ngực, dõng dạc tuyên bố: “Năm cân nhí nhảnh đáng yêu, năm cân trưởng thành ổn trọng.”
Khổng Khuyết tức đến nhức cả đầu, nhếch miệng nói: “Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.”
Phương Mãn hết đường lui, ngồi bịch xuống đầu xe gào rú: “Tôi có chê cậu khắm đâu mà cậu dám chê tôi béo! Thế thì tuẫn tình cái nỗi gì?!”
Khổng Khuyết đứng ngay trước mặt Phương Mãn: “Tôi bốc mùi?”
Phương Mãn ra sức phất quạt lan về phía Khổng Khuyết để cho mùi máu bay bớt đi, rồi bịt mũi nói: “Vâng anh không bốc mùi là do mũi tôi lởm, ok chưa. Đù mợ cách xa tôi ra, sắp ngất rồi đây này.”
Khổng Khuyết: “Không.”
Khổng Khuyết kéo tay Phương Mãn, bất động, tăng thêm sức kéo, vẫn vững chắc như núi.
Cơ thể Phương Mãn vững vàng như chó mập, nội tâm càng chắc chắn như đá tảng.
Nụ cười của Khổng Khuyết dần mất kiểm soát, “Anh… chỉ tăng có mười cân?”
Phương Mãn kho khan tiếng: “… Ờ thì… mười cân lẻ mấy lạng…”
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết giơ ba-toong, quyết định sẽ đập Phương Mãn bất tỉnh rồi vác đi.
Phương Mãn “ối dồi ôi” tiếng rồi thực hiện chiến thuật ngả người ra sau. Lúc thì bật hack né rồi chơi đuổi bắt với Khổng Khuyết, khi thì vượt chướng ngại vật nhảy lên nóc xe như Mario. Bước chân gã nhanh lẹ phải biết, dáng vẻ thiếu đấm vô cùng.
Khổng Khuyết mất quá nhiều máu, tinh thần vốn đã không ổn định rồi còn bị Phương Mãn vần cho nhức cả óc, thậm chí đã nhìn thấy bóng chồng, bèn giơ tay nã một phát súng về phía Phương Mãn.
“Đoàng” một tiếng khiến Phương Mãn tỉnh rượu kha khá, tức tốc chui tọt ra sau đít xe rồi hèn hèn giơ quạt lên vẫy như cờ trắng đầu hàng: “Hey Khổng Khuyết! Anh Khuyết đừng bắn đừng bắn, bình tĩnh nào, em hứa sẽ giảm cân! Em giảm cân nhanh lắm, em thề em hứa em đảm bảo trong hai tuần sẽ lấy lại được dáng như Ngô Ngạn Tổ của Bắc Kinh!”
Phương Mãn nói xong, đợi mãi không thấy Khổng Khuyết í ới gì, bèn dè dặt ló nửa con mắt ra dòm, thấy Khổng Khuyết đang khuỵu một gối, tay trái chống ba-toong như chực đứng dậy.
Sao đột nhiên hẹo thế kia!
Lòe nhau đúng không?
Phương Mãn hít mũi ngửi thử thì thấy mùi máu đã loãng đi trông thấy. Gã gãi đầu, gom hết dũng khí bước lại gần Khổng Khuyết, “… Ê sao đấy? Chớ ăn vạ nha, tôi chưa làm gì cậu đâu…”
Chưa nói dứt mồm, Khổng Khuyết thậm chí còn không cầm nổi gậy nữa, lảo đảo ngã vào chân Phương Mãn.
Phương Mãn hãi hồn, vô thức đỡ lấy vai Khổng Khuyết, cảm thấy bàn tay ướt nhẹp, là máu.
Phương Mãn: “… Vãi lều!”
Bình thường Phương Mãn thấy người ta chảy máu mũi đã sợ hết hồn hết vía rồi nói chi là chảy máu bậc này. Gã quỳ xuống đến “thùm” một tiếng, run rẩy xoa hai tay đầy máu lên quần Khổng Khuyết, “… Bị thương thế này còn mò đến bắt tôi đi hút mỡ? Tôi lạy cụ luôn đấy!!!”
Phương Mãn thừa dịp mình còn chưa ngất củ tam thất gọi ngay cho Lý Bí.
Điều đáng mừng là Lý Bí đáng tin cậy hơn ông chủ vô đối của anh ta nhiều lắm, chưa đầy mười phút đã mang người đến hót người đi. Phương Mãn đã chống đỡ đến cực hạn, dõi mắt nhìn Khổng Khuyết được đưa lên cáng xong mới kiệt sức ngất xỉu.
Phương Mãn vừa ngã xuống, Khổng Khuyết nằm trên cáng đã ngồi dậy. Hắn đẩy mắt kính, nở một nụ cười biến thái đầy mưu mô, “Đưa anh ta đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook