Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô
-
Chương 21
Phương Mãn bị thằng nhóc choai đấm cho ê cả răng, gã nuốt tạm viên thuốc giảm đau cho đỡ rồi đi ngủ, lúc tỉnh lại full máu hồi sinh, hết mình cho cảnh quay buổi chiều.
Là người bị ăn đấm nhưng Phương Mãn cũng chẳng bận tâm lắm, không cau có mặt mày không ghim thù tất báo, mà người phẫn nộ hơn cả lại là trợ lý đạo diễn.
“Chết tiệt, loại người đéo gì? Đếch thích quay thì nói sớm đi, quay xong mới đến gây chuyện! Không dạy cho bọn nó một bài học thì không được!” Trợ lý đạo diễn nghĩ mất một lúc chưa nghĩ được ra nên dạy bài học gì, đành hèn hèn nói: “Mình đừng photoshop cho Trịnh Doanh Doanh nữa, cho khán giả biết bộ mặt thật của nó luôn!”
Phương Mãn phì cười, an ủi anh ta: “Thôi, kết thúc tại đây đi. Chừa một con đường, sau này còn nhìn mặt nhau.”
Phương Mãn những tưởng chuyện này đến đây là chấm dứt, ngờ đâu mới chỉ là bắt đầu.
Kết thúc cảnh quay vào độ mười giờ tối, tính ra khá sớm. Phương Mãn ăn tối xong thì ngâm nga về khách sạn, bất ngờ trông thấy sếp Triệu đang ôm hộp quà đứng trước cửa phòng mình.
Hộp quà dài phải bằng một cánh tay, rộng tầm một gang, bọc giấy gói hồng, bên trên là một cái nơ hồng to tướng trông đến là hường huệ.
Lòng Phương Mãn lóe lên dự cảm bất thường, buột miệng nói: “Sếp Triệu à hai ta không được đâu! Tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi không già như anh!”
Sếp Triệu đặt hộp quà vào tay Phương Mãn, mặt đầy vẻ nghi thức thần thánh: “Tất nhiên anh biết.”
Cái hộp nặng trĩu, không biết bên trong đựng gì.
Phương Mãn cứng ngắc người, cảm thấy như nhận thánh chỉ, “Gì mà nặng thế?”
Sếp Triệu nháy mắt cười tươi rói, “Bất ngờ đó.”
Dứt lời, sếp Triệu bí ẩn rời đi. Phương Mãn ngửi thấy mùi hoa hồng chui ra từ trong hộp.
Xưa giờ Phương Mãn luôn sống với phương châm “Chừa một con đường, sau này còn nhìn mặt nhau”, đã nói đến nước đấy rồi mà không nhận quà thì khác gì cạch mặt nhau. Phương Mãn không muốn xích mích với nhà đầu tư, gã bê hộp đứng đấy một lúc, sau rồi vẫn không vứt đi mà bê vào phòng.
Đoàn phim ma quỷ gì vậy?! Phương Mãn đặt bừa hộp quà lên bàn rồi đi tắm.
Sau khi rửa sạch mồ hôi nhớp dính trên người, trong hương thơm thanh mát của trà, chỉ số IQ của Phương Mãn đã quay trở lại. Nếu chỉ là hoa hồng thì không lý nào nặng được thế, hẳn có đồ khác bên trong. Nếu là đồ giá trị cao thì nhất định phải trả lại cho sếp Triệu.
Phương Mãn quấn khăn tắm, một tay lau tóc tay kia cởi dây ruy băng gói quà. Động tác của gã rất tùy ý, chỉ một mực nghĩ xem bên trong sẽ là món hàng xa xỉ nào.
Vừa mở hộp, hương thơm nồng nàn của hoa hồng ập thẳng vào mặt gã. Bên trên lớp hoa được trải bằng cánh hoa hồng có đặt một tấm thiệp nom rất sang và đẹp, phía trên là được viết dòng chữ tiếng anh còn đẹp hơn: Surprise ^ _ ^
Phương Mãn nhìn chòng chọc biểu tượng mặt cười, tự dưng nhớ đến nụ cười y hệt trên mặt tên biến thái nào đấy, da gà da vịt nhất thời nổi cả tảng. Phương Mãn cầm tấm thiệp gạt lớp cánh hoa hồng, lộ ra mảnh da trắng xanh được bọc trong lớp ni-lông. Đó là một cánh tay có đeo một chiếc đồng hồ nạm kim cương được đóng gói trong túi hút chân không.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc…
Đồng hồ vẫn đang chạy, tiếng kim giây chuyển động vô tận khuếch đại bên tai Phương Mãn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành một tiếng nổ lớn. Dạ dày bắt đầu co thắt, thức ăn vọt lên cổ họng, Phương Mãn bụm miệng lao nhanh vào nhà vệ sinh.
“Ọeeeeee…!”
Bữa tối của Phương Mãn thế là đi tong, tắm rửa cũng thành vô ích. Gã ói xong thì bụng quặn lại từng cơn, người mướt mát mồ hôi lạnh.
Phương Mãn đã nhìn thấy cái đồng hồ ấy, là của bạn trai Trịnh Doanh Doanh.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nó chết rồi ư?
Phương Mãn run run cầm di động tính báo cảnh sát, tay hắn mướt mồ hôi nên mãi không mở được vân tay, vất lắm mới mở được, vừa bấm được ba số 110 đã thình lình nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
Dưới tình huống lúc đó, bất cứ âm thanh nào cũng thật khủng khiếp nói chi đến tiếng gõ cửa!
Phương Mãn như chim sợ cành cong mà nhảy bắn người lên, khăn tắm quấn ngang hông tuột xuống đất, “bửu bối trời ban 18cm” rung lắc dữ dội như dùi cui chạy bằng điện.
“Vãi cả lờ…”
Phương Mãn cuống cuồng tròng quần áo vô chuẩn bị nhảy cửa sổ tẩu thoát. Gã thầm thấy may mắn vì để phòng biến thái mà chọn ở tầng hai, hành động khôn ngoan của gã đã giúp gã tẩu thoát một cách cực kỳ thuận lợi.
“Cốc cốc cốc cốc cốc… Đạo diễn Phương có đó không?”
Động tác Phương Mãn chợt khựng lại, ơ, sao nghe giống… giống tiếng Sơ Ân thế.
Phương Mãn ló cái đầu xác xơ rũ rượi ra khỏi cổ tay áo ngắn, nuốt nước bọt rồi hét lên: “Có! Gì đấy!” Như thể nói càng to thì gan cũng phình theo.
Sơ Ân cũng hét lại: “Tôi đến trả quần cả hòm thuốc!”
Phương Mãn lau lớp mồ hôi túa trên trán, lại cuống cuồng đóng nắp hộp quà rồi chạy ra mở cửa.
Trông thấy Phương Mãn mặt tái như đít nhái, người thì mướt mồ hôi, Sơ Ân giật nảy cả mình, nghi Phương Mãn đang “chơi đồ” dở. Cậu ta cảnh giác lùi lại một bước, cau mày hỏi: “Anh sao đấy?”
Phương Mãn hốt hoảng mất lúc mới tỉnh lại: “Không sao. Tôi… bị giật mình.”
Sơ Ân: “Anh gặp ác mộng hả?”
Phương Mãn miễn cưỡng gượng cười, đáp: “Coi là thế đi. Đúng là… trông thấy ma.”
Sơ Ân bèn moi moi móc móc trong túi quần, cuối cùng lấy ra một lá bùa màu vàng, trịnh trọng đưa cho Phương Mãn: “Đặt dưới gối, đêm ngủ nhớ thu cả hai chân vào chăn.”
Sao Sơ Ân lại mang bùa theo người, đây không phải thứ đạo sĩ trừ ma mới có sao?! Chả có nhẽ ngoài nghề chính là ngôi sao cậu ta còn nghề tay trái nữa?
Phương Mãn nhận lấy lá bùa vàng với một dấu chấm hỏi, “… Sao phải thu chân vào chăn?”
Sơ Ân: “Vì ma sẽ theo chân anh chui vào chăn.”
Phương Mãn: “… Cảm ơn nhé.”
Sơ Ân nói nghiêm túc: “Không có gì. Tôi đi đây.”
Sự xuất hiện của Sơ Ân phần nào giúp Phương Mãn vơi đi nỗi sợ. Gã sực tỉnh, nếu gã gọi cảnh sát thì e sếp Triệu sẽ không thoát được.
Phương Mãn gọi cho sếp Triệu hỏi trước đã. Sếp Triệu vừa nhấc máy, Phương Mãn đã đón đầu hỏi ngay: “Anh biết trong hộp đựng gì không sếp Triệu?”
Sếp Triệu hoang mang style: “Không, chú không mở ra xem à?”
Phương Mãn nghe vậy biết ngay không phải quà của sếp Triệu, trong lòng mơ hồ lóe ra đáp án, khó nhọc cất lời: “Ai bảo anh đưa hộp này cho tôi?”
Sếp Triệu: “Cậu thư ký của sếp Khổng, Lý Bí ấy. Cậu ta bảo đây là món quà bất ngờ sếp Khổng tặng chú. Sao thế? Bên trong rỗng tuếch à? Anh không lấy đâu nha…”
Phương Mãn hít sâu một hơi, bảo: “Ok, tôi biết rồi, cúp đây.”
Cúp máy xong, Phương Mãn không dám báo cảnh sát nữa.
Nếu làm lớn chuyện, gã không chắc liệu Khổng Khuyết có giết luôn sếp Triệu để bịt miệng hay không, và hết thảy căn nguyên chỉ là do thằng nhóc choai choai kia đã đấm gã một phát.
Chẳng lẽ Ngụy Lai cũng là người của Khổng Khuyết?
Phương Mãn: Rợn tóc gáy.
Phương Mãn ngó đăm đăm vào hộp quà màu hồng có hương hoa hồng trên bàn, nghĩ đến một vấn đề lửa sém lông mày.
Nếu không báo cảnh sát thì gã phải xử lý con “hàng nóng” này thế nào?
Phương Mãn chùm kín chăn, gom hết dũng khí gửi tin nhắn cho Lý Bí.
—— Hú, bạn trai Trịnh Doanh Doanh còn sống không?
Lý Bí trả lời chỉ sau vài giây: Thích món quà này chứ?
Phương Mãn: Đù, ai thích nổi cái của ấy? Hai người họ còn sống chứ? Trả lời tôi!
Năm phút sau Lý Bí mới phản hồi: Ồ… Anh không thích à.
Phương Mãn với lấy cây mát xa da đầu ở trong ngăn kéo bàn đầu giường, cắm xuống đầu mình gãi mấy lần rồi mới gõ chữ hỏi lại: “Cái kia ấy… Tôi phải làm gì giờ?”
Lý Bí, hay chính là Khổng Khuyết vốn định truyền lại cho Phương Mãn mấy cách hủy thi diệt thể đơn giản và nhanh chóng, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, vì đây là quà hắn tặng mà.
“Cất cẩn thận vào, cho dù không thích cũng phải trân trọng món quà ngài Khổng tặng anh.”
Phương Mãn: “… Tôi đang ở khách sạn! Nếu để lâu sẽ bị phát hiện đấy! Mà thôi dẹp đi, trả lời tôi trước, bạn trai Trịnh Doanh Doanh còn sống không?”
Lý Bí: “Anh muốn nó sống không?”
Phương Mãn: “Hỏi thừa! Cánh tay kia… còn gắn lại được không?”
Lý Bí: “Không. Nó bị tai nạn giao thông, cái này được cắt từ người nó.”
Phương Mãn càng nghĩ càng ớn, run rẩy gõ chữ: “Sao nó lại bị tai nạn???”
Lý Bí: ^_^
Phương Mãn: “… Nói cho tôi.”
Lý Bí: “Uống rượu lái xe.”
Vô luận tai nạn giao thông có phải do Lý Bí dàn xếp hay không, nếu không có bằng chứng, cho dù có gọi cảnh sát cũng chỉ làm liên lụy đến công cụ người sếp Triệu thôi. Phương Mãn nghiến răng ken két, hằm hằm gõ chữ: “Chuyện này xong từ đời rồi! Bảo ngài Khổng nhà anh đừng có chõ mũi vào chuyện của tôi nữa!”
Lý Bí: “Nếu anh không thích món quà này, vậy tôi sẽ đến giúp anh xử lý.”
Phương Mãn: “Xử như nào?”
Hồi lâu sau vẫn không thấy Lý Bí trả lời lại.
Phương Mãn kiệt sức nhét di động vào túi quần, cảm thấy ớn lạnh từng cơn. Đêm nay chắc chắn gã sẽ mất ngủ. Một tay gã cầm cái mát xa điên cuồng cào đầu, tay kia cầm chặt con dao gọt hoa quả, nằm liệt trên ghế sô pha.
Lần cuối cùng bị dọa sợ rụt đầu như này là hồi Phương Mãn học lớp năm. Gã ở với ông bà nội, và con mèo già nhà nuôi rất dính gã, hôm nào cũng tặng quà cho gã. Đôi khi là lá cây, khi là con chuột chết, khi lại là con chim đang hấp hối, những thứ như thế cứ vài ngày lại xuất hiện ở đầu giường của Phương Mãn khiến tâm hồn non nớt của gã đã phải chịu một cú sốc lớn.
Trải qua nhiều năm, Phương Mãn tự nhận mình đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với khi còn nhỏ, song vẫn cứ là chịu cú sốc lớn.
Quá khủng khiếp.
Như để làm bùng lên nỗi sợ hãi trong lòng Phương Mãn, bên ngoài tự dưng vang lên một tiếng sấm, kế đó là gió rét rít gào, mưa xả xuống như thác đổ.
Phương Mãn ôm bụng mê man chịu đựng đến hai giờ đêm mới thiu thiu buồn ngủ thì lại bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Người ngoài cửa không nhanh không chậm gõ ba lần, Phương Mãn bật người khỏi sô pha, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy hai tiếng bíp, cửa đột nhiên mở ra!
Đèn hành lang mờ ảo, Phương Mãn trông thấy một bóng người mặc vest đứng ở cửa, tay trái cầm cây ba-toong đầu chim công hoa lệ.
Phương Mãn không nhìn rõ mặt người đến, nhưng từ mùi máu nồng gắt mũi cũng đủ hiện rõ danh tính của hắn.
“Đinh công mệnh, Khổng Khuyết!???”
Phương Mãn đứng ngay sát mép giường, vô thức giơ thứ đang nắm lên chĩa vào người Khổng Khuyết.
“Ha.” Khổng Khuyết bật cười.
Phương Mãn hoàn hồn, phát hiện thứ mình giơ ra là cái cây mát xa đầu xả stress, gã sững sờ, vội thu về rồi giơ tay cầm dao lên.
Khổng Khuyết mỉm cười bước vào phòng và đóng cửa lại.
“Cậu đến đây làm gì!!!???”
Phương Mãn không ngờ Khổng Khuyết sẽ đích thân đến. Tổng giám đốc bá đạo có hơn 100 tình nhân chẳng lẽ đếch cần ngủ đếch cần làm việc hả?
Khổng Khuyết nở một nụ cười siêu biến thái mà không mất đi vẻ lịch sự: “Tôi đói.”
Là người bị ăn đấm nhưng Phương Mãn cũng chẳng bận tâm lắm, không cau có mặt mày không ghim thù tất báo, mà người phẫn nộ hơn cả lại là trợ lý đạo diễn.
“Chết tiệt, loại người đéo gì? Đếch thích quay thì nói sớm đi, quay xong mới đến gây chuyện! Không dạy cho bọn nó một bài học thì không được!” Trợ lý đạo diễn nghĩ mất một lúc chưa nghĩ được ra nên dạy bài học gì, đành hèn hèn nói: “Mình đừng photoshop cho Trịnh Doanh Doanh nữa, cho khán giả biết bộ mặt thật của nó luôn!”
Phương Mãn phì cười, an ủi anh ta: “Thôi, kết thúc tại đây đi. Chừa một con đường, sau này còn nhìn mặt nhau.”
Phương Mãn những tưởng chuyện này đến đây là chấm dứt, ngờ đâu mới chỉ là bắt đầu.
Kết thúc cảnh quay vào độ mười giờ tối, tính ra khá sớm. Phương Mãn ăn tối xong thì ngâm nga về khách sạn, bất ngờ trông thấy sếp Triệu đang ôm hộp quà đứng trước cửa phòng mình.
Hộp quà dài phải bằng một cánh tay, rộng tầm một gang, bọc giấy gói hồng, bên trên là một cái nơ hồng to tướng trông đến là hường huệ.
Lòng Phương Mãn lóe lên dự cảm bất thường, buột miệng nói: “Sếp Triệu à hai ta không được đâu! Tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi không già như anh!”
Sếp Triệu đặt hộp quà vào tay Phương Mãn, mặt đầy vẻ nghi thức thần thánh: “Tất nhiên anh biết.”
Cái hộp nặng trĩu, không biết bên trong đựng gì.
Phương Mãn cứng ngắc người, cảm thấy như nhận thánh chỉ, “Gì mà nặng thế?”
Sếp Triệu nháy mắt cười tươi rói, “Bất ngờ đó.”
Dứt lời, sếp Triệu bí ẩn rời đi. Phương Mãn ngửi thấy mùi hoa hồng chui ra từ trong hộp.
Xưa giờ Phương Mãn luôn sống với phương châm “Chừa một con đường, sau này còn nhìn mặt nhau”, đã nói đến nước đấy rồi mà không nhận quà thì khác gì cạch mặt nhau. Phương Mãn không muốn xích mích với nhà đầu tư, gã bê hộp đứng đấy một lúc, sau rồi vẫn không vứt đi mà bê vào phòng.
Đoàn phim ma quỷ gì vậy?! Phương Mãn đặt bừa hộp quà lên bàn rồi đi tắm.
Sau khi rửa sạch mồ hôi nhớp dính trên người, trong hương thơm thanh mát của trà, chỉ số IQ của Phương Mãn đã quay trở lại. Nếu chỉ là hoa hồng thì không lý nào nặng được thế, hẳn có đồ khác bên trong. Nếu là đồ giá trị cao thì nhất định phải trả lại cho sếp Triệu.
Phương Mãn quấn khăn tắm, một tay lau tóc tay kia cởi dây ruy băng gói quà. Động tác của gã rất tùy ý, chỉ một mực nghĩ xem bên trong sẽ là món hàng xa xỉ nào.
Vừa mở hộp, hương thơm nồng nàn của hoa hồng ập thẳng vào mặt gã. Bên trên lớp hoa được trải bằng cánh hoa hồng có đặt một tấm thiệp nom rất sang và đẹp, phía trên là được viết dòng chữ tiếng anh còn đẹp hơn: Surprise ^ _ ^
Phương Mãn nhìn chòng chọc biểu tượng mặt cười, tự dưng nhớ đến nụ cười y hệt trên mặt tên biến thái nào đấy, da gà da vịt nhất thời nổi cả tảng. Phương Mãn cầm tấm thiệp gạt lớp cánh hoa hồng, lộ ra mảnh da trắng xanh được bọc trong lớp ni-lông. Đó là một cánh tay có đeo một chiếc đồng hồ nạm kim cương được đóng gói trong túi hút chân không.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc…
Đồng hồ vẫn đang chạy, tiếng kim giây chuyển động vô tận khuếch đại bên tai Phương Mãn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành một tiếng nổ lớn. Dạ dày bắt đầu co thắt, thức ăn vọt lên cổ họng, Phương Mãn bụm miệng lao nhanh vào nhà vệ sinh.
“Ọeeeeee…!”
Bữa tối của Phương Mãn thế là đi tong, tắm rửa cũng thành vô ích. Gã ói xong thì bụng quặn lại từng cơn, người mướt mát mồ hôi lạnh.
Phương Mãn đã nhìn thấy cái đồng hồ ấy, là của bạn trai Trịnh Doanh Doanh.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nó chết rồi ư?
Phương Mãn run run cầm di động tính báo cảnh sát, tay hắn mướt mồ hôi nên mãi không mở được vân tay, vất lắm mới mở được, vừa bấm được ba số 110 đã thình lình nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
Dưới tình huống lúc đó, bất cứ âm thanh nào cũng thật khủng khiếp nói chi đến tiếng gõ cửa!
Phương Mãn như chim sợ cành cong mà nhảy bắn người lên, khăn tắm quấn ngang hông tuột xuống đất, “bửu bối trời ban 18cm” rung lắc dữ dội như dùi cui chạy bằng điện.
“Vãi cả lờ…”
Phương Mãn cuống cuồng tròng quần áo vô chuẩn bị nhảy cửa sổ tẩu thoát. Gã thầm thấy may mắn vì để phòng biến thái mà chọn ở tầng hai, hành động khôn ngoan của gã đã giúp gã tẩu thoát một cách cực kỳ thuận lợi.
“Cốc cốc cốc cốc cốc… Đạo diễn Phương có đó không?”
Động tác Phương Mãn chợt khựng lại, ơ, sao nghe giống… giống tiếng Sơ Ân thế.
Phương Mãn ló cái đầu xác xơ rũ rượi ra khỏi cổ tay áo ngắn, nuốt nước bọt rồi hét lên: “Có! Gì đấy!” Như thể nói càng to thì gan cũng phình theo.
Sơ Ân cũng hét lại: “Tôi đến trả quần cả hòm thuốc!”
Phương Mãn lau lớp mồ hôi túa trên trán, lại cuống cuồng đóng nắp hộp quà rồi chạy ra mở cửa.
Trông thấy Phương Mãn mặt tái như đít nhái, người thì mướt mồ hôi, Sơ Ân giật nảy cả mình, nghi Phương Mãn đang “chơi đồ” dở. Cậu ta cảnh giác lùi lại một bước, cau mày hỏi: “Anh sao đấy?”
Phương Mãn hốt hoảng mất lúc mới tỉnh lại: “Không sao. Tôi… bị giật mình.”
Sơ Ân: “Anh gặp ác mộng hả?”
Phương Mãn miễn cưỡng gượng cười, đáp: “Coi là thế đi. Đúng là… trông thấy ma.”
Sơ Ân bèn moi moi móc móc trong túi quần, cuối cùng lấy ra một lá bùa màu vàng, trịnh trọng đưa cho Phương Mãn: “Đặt dưới gối, đêm ngủ nhớ thu cả hai chân vào chăn.”
Sao Sơ Ân lại mang bùa theo người, đây không phải thứ đạo sĩ trừ ma mới có sao?! Chả có nhẽ ngoài nghề chính là ngôi sao cậu ta còn nghề tay trái nữa?
Phương Mãn nhận lấy lá bùa vàng với một dấu chấm hỏi, “… Sao phải thu chân vào chăn?”
Sơ Ân: “Vì ma sẽ theo chân anh chui vào chăn.”
Phương Mãn: “… Cảm ơn nhé.”
Sơ Ân nói nghiêm túc: “Không có gì. Tôi đi đây.”
Sự xuất hiện của Sơ Ân phần nào giúp Phương Mãn vơi đi nỗi sợ. Gã sực tỉnh, nếu gã gọi cảnh sát thì e sếp Triệu sẽ không thoát được.
Phương Mãn gọi cho sếp Triệu hỏi trước đã. Sếp Triệu vừa nhấc máy, Phương Mãn đã đón đầu hỏi ngay: “Anh biết trong hộp đựng gì không sếp Triệu?”
Sếp Triệu hoang mang style: “Không, chú không mở ra xem à?”
Phương Mãn nghe vậy biết ngay không phải quà của sếp Triệu, trong lòng mơ hồ lóe ra đáp án, khó nhọc cất lời: “Ai bảo anh đưa hộp này cho tôi?”
Sếp Triệu: “Cậu thư ký của sếp Khổng, Lý Bí ấy. Cậu ta bảo đây là món quà bất ngờ sếp Khổng tặng chú. Sao thế? Bên trong rỗng tuếch à? Anh không lấy đâu nha…”
Phương Mãn hít sâu một hơi, bảo: “Ok, tôi biết rồi, cúp đây.”
Cúp máy xong, Phương Mãn không dám báo cảnh sát nữa.
Nếu làm lớn chuyện, gã không chắc liệu Khổng Khuyết có giết luôn sếp Triệu để bịt miệng hay không, và hết thảy căn nguyên chỉ là do thằng nhóc choai choai kia đã đấm gã một phát.
Chẳng lẽ Ngụy Lai cũng là người của Khổng Khuyết?
Phương Mãn: Rợn tóc gáy.
Phương Mãn ngó đăm đăm vào hộp quà màu hồng có hương hoa hồng trên bàn, nghĩ đến một vấn đề lửa sém lông mày.
Nếu không báo cảnh sát thì gã phải xử lý con “hàng nóng” này thế nào?
Phương Mãn chùm kín chăn, gom hết dũng khí gửi tin nhắn cho Lý Bí.
—— Hú, bạn trai Trịnh Doanh Doanh còn sống không?
Lý Bí trả lời chỉ sau vài giây: Thích món quà này chứ?
Phương Mãn: Đù, ai thích nổi cái của ấy? Hai người họ còn sống chứ? Trả lời tôi!
Năm phút sau Lý Bí mới phản hồi: Ồ… Anh không thích à.
Phương Mãn với lấy cây mát xa da đầu ở trong ngăn kéo bàn đầu giường, cắm xuống đầu mình gãi mấy lần rồi mới gõ chữ hỏi lại: “Cái kia ấy… Tôi phải làm gì giờ?”
Lý Bí, hay chính là Khổng Khuyết vốn định truyền lại cho Phương Mãn mấy cách hủy thi diệt thể đơn giản và nhanh chóng, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, vì đây là quà hắn tặng mà.
“Cất cẩn thận vào, cho dù không thích cũng phải trân trọng món quà ngài Khổng tặng anh.”
Phương Mãn: “… Tôi đang ở khách sạn! Nếu để lâu sẽ bị phát hiện đấy! Mà thôi dẹp đi, trả lời tôi trước, bạn trai Trịnh Doanh Doanh còn sống không?”
Lý Bí: “Anh muốn nó sống không?”
Phương Mãn: “Hỏi thừa! Cánh tay kia… còn gắn lại được không?”
Lý Bí: “Không. Nó bị tai nạn giao thông, cái này được cắt từ người nó.”
Phương Mãn càng nghĩ càng ớn, run rẩy gõ chữ: “Sao nó lại bị tai nạn???”
Lý Bí: ^_^
Phương Mãn: “… Nói cho tôi.”
Lý Bí: “Uống rượu lái xe.”
Vô luận tai nạn giao thông có phải do Lý Bí dàn xếp hay không, nếu không có bằng chứng, cho dù có gọi cảnh sát cũng chỉ làm liên lụy đến công cụ người sếp Triệu thôi. Phương Mãn nghiến răng ken két, hằm hằm gõ chữ: “Chuyện này xong từ đời rồi! Bảo ngài Khổng nhà anh đừng có chõ mũi vào chuyện của tôi nữa!”
Lý Bí: “Nếu anh không thích món quà này, vậy tôi sẽ đến giúp anh xử lý.”
Phương Mãn: “Xử như nào?”
Hồi lâu sau vẫn không thấy Lý Bí trả lời lại.
Phương Mãn kiệt sức nhét di động vào túi quần, cảm thấy ớn lạnh từng cơn. Đêm nay chắc chắn gã sẽ mất ngủ. Một tay gã cầm cái mát xa điên cuồng cào đầu, tay kia cầm chặt con dao gọt hoa quả, nằm liệt trên ghế sô pha.
Lần cuối cùng bị dọa sợ rụt đầu như này là hồi Phương Mãn học lớp năm. Gã ở với ông bà nội, và con mèo già nhà nuôi rất dính gã, hôm nào cũng tặng quà cho gã. Đôi khi là lá cây, khi là con chuột chết, khi lại là con chim đang hấp hối, những thứ như thế cứ vài ngày lại xuất hiện ở đầu giường của Phương Mãn khiến tâm hồn non nớt của gã đã phải chịu một cú sốc lớn.
Trải qua nhiều năm, Phương Mãn tự nhận mình đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với khi còn nhỏ, song vẫn cứ là chịu cú sốc lớn.
Quá khủng khiếp.
Như để làm bùng lên nỗi sợ hãi trong lòng Phương Mãn, bên ngoài tự dưng vang lên một tiếng sấm, kế đó là gió rét rít gào, mưa xả xuống như thác đổ.
Phương Mãn ôm bụng mê man chịu đựng đến hai giờ đêm mới thiu thiu buồn ngủ thì lại bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Người ngoài cửa không nhanh không chậm gõ ba lần, Phương Mãn bật người khỏi sô pha, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy hai tiếng bíp, cửa đột nhiên mở ra!
Đèn hành lang mờ ảo, Phương Mãn trông thấy một bóng người mặc vest đứng ở cửa, tay trái cầm cây ba-toong đầu chim công hoa lệ.
Phương Mãn không nhìn rõ mặt người đến, nhưng từ mùi máu nồng gắt mũi cũng đủ hiện rõ danh tính của hắn.
“Đinh công mệnh, Khổng Khuyết!???”
Phương Mãn đứng ngay sát mép giường, vô thức giơ thứ đang nắm lên chĩa vào người Khổng Khuyết.
“Ha.” Khổng Khuyết bật cười.
Phương Mãn hoàn hồn, phát hiện thứ mình giơ ra là cái cây mát xa đầu xả stress, gã sững sờ, vội thu về rồi giơ tay cầm dao lên.
Khổng Khuyết mỉm cười bước vào phòng và đóng cửa lại.
“Cậu đến đây làm gì!!!???”
Phương Mãn không ngờ Khổng Khuyết sẽ đích thân đến. Tổng giám đốc bá đạo có hơn 100 tình nhân chẳng lẽ đếch cần ngủ đếch cần làm việc hả?
Khổng Khuyết nở một nụ cười siêu biến thái mà không mất đi vẻ lịch sự: “Tôi đói.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook