Khoảnh khắc ấy trái tim Phương Mãn đập rộn lên, da đầu tê dại, cổ họng chua loét muốn ói, lòng trào dâng một cảm giác tuyệt vọng khi bị ác quỷ quấn thân.

Biến thái chết tiệt, một khi dính vào không thoát nổi ra. Chẳng lẽ chỉ khi Khổng Khuyết chết, gã mới có thể còn sống trong tù ư?

Dựa vào đâu?

Phương Mãn dấy lên lửa giận ngút trời, vặn eo thụi một cú vào xương sườn Khổng Khuyết. Cú đấm này chẳng nương tay chút nào, Khổng Khuyết đập mạnh vào thang máy rồi ho khù khụ.

Lạ thay, Khổng Khuyết không đánh trả. Phương Mãn chộp lấy cơ hội chồm tới nắm cổ tay của Khổng Khuyết giơ lên ​​cao, ấn hắn vào thành thang máy, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đệch mẹ mày đủ chưa! Đủ chưa! Tao giết cả nhà mày hay cướp vợ mày hả? Đừng tưởng tao không dám ra tay!”

Hai người thở gấp gáp sát sịt vào nhau, mùi máu của Khổng Khuyết hòa quyện với mùi trà trên người Phương Mãn trong buồng thang chật hẹp tạo ra thứ mùi càng thêm quỷ dị.

Máu không ra máu, trà không ra trà, hơi ngả về mùi rượu hơn.

Khổng Khuyết vẫn không có nhúc nhích gì lớn, hai tay bị khống chế, vòng eo xinh đẹp căng ra, nhưng cơ bắp ở những bộ phận khác lại thả lỏng, cứ khùng khục cười thấp.

“Rạn xương sườn,” Khổng Khuyết cười khoái chí, ngẩng cổ đập đầu vào thành thang máy, “… thoải mái quá.”

Phương Mãn: “…”

Tiếng cười của Khổng Khuyết nghe hết sức vui thích, mà thứ mùi lạ ấy cũng càng lúc càng đậm. Phương Mãn ngửi kỹ lại, chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Mùi đó không phải do gã và Khổng Khuyết tạo ra mà là một mùi mới. Một mùi hoàn toàn khác với mùi máu tanh hung hãn đang liên tục thoát ra từ người Khổng Khuyết.

Thơm, êm dịu và say lòng người, tựa một chai vang đỏ hảo hạng bị đổ trong thang máy.

Theo tiếng thở càng gấp gáp của Khổng Khuyết, mùi rượu càng thêm nồng say. Phương Mãn như đang tắm trong bể rượu, đầu óc như say như mơ.

Phương Mãn lắc mạnh đầu, thái dương chảy xuống một giọt mồ hôi. Gã nắm lấy chiếc cổ mảnh mai của Khổng Khuyết, xúc cảm lạnh lẽo và trơn nhẵn hệt như đang cầm một ly rượu. Yết hầu ngang họng trượt lên trượt xuống trong lòng bàn tay, mời gọi Phương Mãn hãy nếm thử thức rượu thơm ngọt ngào ngạt này.

Phương Mãn chếch choáng, lâng lâng, vừa buồn ngủ song lại cực phấn khích.

Cổ họng rất khô, khát khô như người đã ba ngày không uống nước, dường như chỉ có nụ hôn mới có thể giải tỏa cơn khát lúc này, dẫu biết rõ đây chẳng khác gì uống rượu độc giải khát.

Phương Mãn bị mê hoặc tiến sát vào môi Khổng Khuyết. Khổng Khuyết thoáng nghiêng đầu, tia sáng thẳng đứng từ khe cửa vừa khéo chiếu vào con ngươi đen nhánh của hắn.

Phương Mãn như bị dội một gáo nước lạnh, gã tỉnh táo lại khá nhiều, miễn cưỡng rời khỏi người Khổng Khuyết, kiềm nén hỏi: “Đây là gì?”

Sao lại thế được?

Sao gã lại muốn hôn Khổng Khuyết được chứ!

Khổng Khuyết hít sâu một hơi, nở nụ cười kỳ quái, “Anh phải hỏi mình chứ, anh tiêm tôi thuốc gì?”

Thuốc mê?

Gây mê không nên là loại phản ứng này. Phương Mãn chợt nhớ lại lời nói của Lý Bí, “Nếu không phải thuốc mê thì là thuốc kích dục. Chỉ cần xả ra một trận là xong.”

Phương Mãn: “…”

Thứ gã chích cho Khổng Khuyết là cái của nợ đó hả?!

Mà khoan đã! Phương Mãn thay đổi suy nghĩ, liên quan quái gì đến gã, kim đâu có châm vào người gã đâu, tại sao gã lại có ham muốn phịch Khổng Khuyết!

Tình huống này như thể gã đã du hành đến thế giới ABO và tuân theo con đường cũ rích tệ lậu. Trong một không gian hạn hẹp, Khổng Khuyết phát tình khiến gã cũng hứng khởi theo.

Vấn đề là, gã đang ở thế giới thực kia mà, sao có giả thiết nực cười như vậy!

Phương Mãn nghiêm túc hỏi: “… Sao tôi lại bị ảnh hưởng? Chuyện quái gì đang xảy ra!”

“Này à…” Khổng Khuyết nhếch khóe miệng, “Tôi có thể nói cho anh đáp án, nhưng anh lấy gì để đổi đây?”

Phương Mãn: “Muốn nói hay không thì tùy.”

Phương Mãn nói xong lập tức buông cổ tay Khổng Khuyết. Khổng Khuyết mất đi điểm tựa liền trượt ngồi dọc theo vách thang máy. Phương Mãn bịt mũi lui vào một xó, hận không thể biến thành làn khói xanh lượn ngay khỏi đây theo kẽ hở thang máy.

Khổng Khuyết thở dồn dập, vừa cười vừa hụt hơi bảo: “Anh làm tình với bạn trai cũ chưa?”

“Nghe bảo sướng lắm.”

“Mình làm đi.”

Bóng tối bao phủ tầm nhìn, khiến âm thanh và mùi hương trong thang máy kín gió được phóng đến vô hạn. Phương Mãn cố ghìm thằng cu em xuống, dục vọng không thuyên giảm mà còn tăng lên.

Tiếng sột soạt quần áo vang lên, Khổng Khuyết lê sang ngồi lên đùi Phương Mãn rồi sờ mó loạn xạ. Phương Mãn nín nhịn xong lập tức vặn mình đè Khổng Khuyết xuống, kẹp chặt tay hắn không cho hắn động đậy, khàn giọng nói: “Tại sao người của mày còn chưa đến cứu?”

“Cứu tôi? Ha ha ha,” Khổng Khuyết cười đến người rung bần bật, “Họ dám vào? Không có lệnh của tôi, dù tôi chết đói bên trong cũng không ai dám vào. Họ sợ chết.”

“Cái quái gì đang xảy ra với mày vậy?!” Phương Mãn trở mình bóp cổ Khổng Khuyết, “Mày còn là người à? Mẹ kiếp, mày là người ngoài hành tinh phải không!”

Khổng Khuyết nắm tóc Phương Mãn kéo xuống, khàn khàn cười nói: “Tôi đã nói… muốn biết được câu trả lời sẽ phải trả giá.”

Phương Mãn: “Đệch mẹ… giá cặ.c gì?”

“Hưm…” Khổng Khuyết nghiêm túc nghĩ ngợi, chợt nhếch môi, thích thú nói: “Trong túi tôi có một viên kẹo, anh ngậm nó rồi hôn tôi đi.”

Phương Mãn: “…”

Khổng Khuyết bổ sung, “Là kẹo cô-ca.”

Phương Mãn: “Phá giá gì kinh thế! Đùa tao à? Tao không hôn nổi.”

Khổng Khuyết bật cười, “Anh có thể coi tôi thành bạn trai cũ.”

“Xì, mày nghĩ ai cũng thất đức như mày, hơi tí là coi người ta thành người thay thế? Với cả tao chỉ hôn người tao thích thôi!”

Khổng Khuyết hỏi một cách kỳ quái: “Nhưng lúc trước anh hôn tôi mà, không lẽ là thích tôi?”

“Đâu có giống nhau… đấy là tao đang phục thù…”

Có điều dùng nụ hôn để trả đũa dường như không phải là cách gì hay ho. Phương Mãn nghẹn họng, “Quên đi… túi nào?”

Giọng của Khổng Khuyết đột nhiên chứa đầy những mong đợi mê hoặc, “Túi quần… bên trái.”

Sờ túi.

Sờ túi quần người khác trong bóng tối là một thử thách đấy, vì xét cho cùng trước khi chạm được vào túi, rất có thể bạn sẽ vô tình chạm vào một số vị trí khó nói.

Phương Mãn duỗi tay chạm vào đùi của Khổng Khuyết. Lúc này dù chỉ một xíu đụng chạm da thịt bất kỳ cũng có thể nhóm lên lửa dục mãnh liệt. Phương Mãn tức khắc thu tay về, “…. Tự lấy đi.”

“Ồ…” Khổng Khuyết đụng tay.

“Khoan đã!”

Lòng Phương Mãn chợt lóe lên dự cảm bất thường, lỡ trong túi quần Khổng Khuyết không phải kẹo mà là dao, sau đó hắn sẽ giơ tay cầm lưỡi dao rạch một phát qua cổ gã y hệt như phim《 Cô gái mất tích 》, máu tóe ra phọt thẳng lên trời như vòi xịt nước và gã sẽ đăng xuất khỏi Trái Đất thì sao?

“Mày không được động, để tao.”

“Ồ…” Khổng Khuyết hỏi, “Sao không đánh cược một phen?”

Phương Mãn lại duỗi tay ra, “Sợ, không dám.”

Đưa tay vào đường may của túi và đi xuống qua một lớp vải mỏng, chạm vào phần thịt hơi nhô lên, kẹo đâu? Sao vẫn chưa mò thấy? Không lừa mình đấy chứ?

Phương Mãn túa mồ hôi hột, kìm nén sắp đến cực hạn.

Khổng Khuyết cũng khổ sở chẳng kém, hắn thở hổn hển hô lên: “… Giờ đổi từ hôn sang làm tình còn kịp không?”

“Không, quá muộn rồi!” Phương Mãn lấy kẹo ra trong khi cố gắng không chạm vào Khổng Khuyết. Gã xé vỏ kẹo rồi ngửi thử, đúng là kẹo cô-ca.

“Đúng là thần kinh…”

Câu này của Phương Mãn không biết là mắng mình hay Khổng Khuyết. Gã chau mày nhét viên kẹo vào mồm, cúi xuống ngậm lấy môi Khổng Khuyết.

Đôi môi vừa chạm đã buông ra. Phương Mãn chỉ chạm nhẹ Khổng Khuyết rồi rời, song Khổng Khuyết lại túm tóc Phương Mãn, kẹp chặt eo gã rồi trở mình đè lên cắn môi Phương Mãn.

Khổng Khuyết nếm được vị ngọt.

Hóa ra ngọt ngào không phải màu hồng, hình như cũng không thuộc về màu sắc nào.

Nếu muốn cố chấp giữ hương vị này trong tim, thì ngọt ngào chính là một cái ôm nóng bỏng, một chiếc lông vũ khẽ khàng phớt qua cổ họng.

Hai người cuốn lấy nhau trong thang máy, cuối cùng viên kẹo cô-ca không biết tan vào miệng ai. Khổng Khuyết cướp lấy kẹo, cướp lấy không khí, cắn chặt hàm răng, tựa hồ còn muốn cướp cả máu thịt của Phương Mãn.

“Ưm…”

Mùi máu tanh cùng với cơn đau dữ dội bùng lên, Phương Mãn giật nảy mình rồi đấm thẳng vào mặt Khổng Khuyết. Khổng Khuyết ăn đau, thình lình dừng động tác. Phương Mãn thừa cơ nâng đầu gối thụi Khổng Khuyết ra xa.

“Hộc hộc…. hộc…” Phương Mãn đau đến rớm nước mắt, bịt lấy mồm, song vì quá đau mà mãi mới phun được một chữ: “… đệt.”

“Hahahahaha…”

Khổng Khuyết thỏa mãn liếm môi rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo, mùi rượu vang nồng đượm bao trùm cả mùi máu tanh.

Phương Mãn khá chắc chắn rằng vừa rồi nếu gã không đá Khổng Khuyết ra thì rất có thể Khổng Khuyết sẽ ăn luôn môi gã.

“Đệch mợ, biến thái.” Phương Mãn khó khăn thở một hơi, “Rồi, hôn rồi đấy, mau nói cho tao.”

“Khụ…” Khổng Khuyết cười hỏi lại, “Anh thực sự muốn biết?”

Phương Mãn lau sạch máu nơi khóe miệng, hừ lạnh nói: “Tao biết, càng biết nhiều bí mật thì chết càng nhanh. Nhưng giờ cho dù tao đếch biết gì thì mày vẫn muốn mạng của tao. Vậy thì biết hay không biết khác mẹ gì nhau?”

Khổng Khuyết phì cười: “Cũng đúng. Được rồi.”

Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Khổng Khuyết lên tiếng tiếp. Phương Mãn thúc giục: “Đừng bịp tao, dù gì cũng là tổng giám đốc, ăn xong chùi mép thì có mà bẽ mặt!”

Sau rốt Khổng Khuyết cũng mở miệng: “Thật ra thì, như anh đã nói đấy, bởi vì tôi là thằng biến thái. Cả thể xác lẫn tinh thần.”

Theo như mẹ bảo, thì là một con quái vật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương