Ánh Trăng Rớt Lại
-
C38: Chương 38
Tối nay đương nhiên Tần Việt ngủ không an giấc, chưa đến năm giờ đã tỉnh, Lâm Khinh Chu mắc trên người nhóc như con mực, đè đến mức nhóc mơ mấy cơn ác mộng liền.
Sau đó nhóc mở mắt nhìn trần nhà suốt, chờ đến khoảng sáu giờ, sắc trời bắt đầu sáng lên, ngoài phòng lục tục vang lên tiếng người. Đó là du khách chuẩn bị ra ngoài buổi sớm.
Thêm vài phút nữa, dường như nhóc nghe thấy giọng của Đậu Hiểu Hoa. Tối qua lúc đưa cơm cho hai nhóc, Đậu Hiểu Hoa nói sẽ tìm Chu Chính Tắc nói chuyện, Tần Việt không chắc họ đã nói xong chưa, kết quả như thế nào, cũng không chắc rốt cuộc mình có thể được ở lại hay chăng.
Số mệnh chưa từng đứng về phía nhóc, Tần Việt lo sợ ngay lúc bản thân đã quyết tâm ở lại, rồi sẽ bị đánh một đòn phủ đầu.
Song tối qua ngoài những cơn ác mộng, nhóc còn mơ thấy bé mù và nhóc tì, hai đứa đứng trong bóng tối sâu hoắm, nhóc muốn đi về phía tụi nó, nhưng lại bị hai đứa đẩy về phía trước, tụi nó nói: "Anh tiểu Việt, đi về trước đi, về nơi có ánh sáng, tiến về phía trước đi..."
Ba người đi trong bóng tối lâu thật là lâu, Tần Việt muốn ngoảnh đầu nói tụi nó rằng, sẽ không có ánh sáng, người giống như nhóc, chỉ mãi hợp sống trong bóng tối không ai chú ý, làm gì có ánh sáng chiếu vào được chứ.
Nhưng ánh sáng đã thật sự đến, một chú đom đóm bé nhỏ nhẹ nhàng từ phương xa bay đến, đầu tiên lượn quanh Tần Việt mấy vòng, sau đó đậu trong lòng bàn tay nhóc, tỏa ra tia sáng sáng sủa.
"Anh ơi," chú đom đóm kia đột nhiên cất lời, là giọng bé trai trong trẻo, em nói, "Đừng sợ, sau này em sẽ bảo vệ anh."
Bé mù và nhóc tì ra sức đẩy nhóc mạnh hơn, cười với nhóc, cùng tạm biệt nhóc: "Đi về phía trước đi, anh ơi..."
Sau đó Tần Việt tỉnh dậy.
Bảy giờ mười lăm phút, Tần Việt cũng chuẩn bị thức dậy, nhóc còn phải giúp bà Đậu chuẩn bị bữa sáng cho một số khách trọ, đây là thời gian rời giường buổi sáng của nhóc.
Thế nhưng nhóc vừa cử động Lâm Khinh Chu đã tỉnh theo, cậu nhỏ dụi đôi mắt mệt mỏi, mơ màng kêu nhóc: "Anh ơi."
Tần Việt khẽ dỗ dành nó: "Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi, anh dậy làm việc."
Lâm Khinh Chu không buông tay, ngọ nguậy cũng muốn bò dậy: "Em đi với anh."
Mắt nó đã không thể nhìn được nữa, cho dù trước khi ngủ đã đắp khăn ấm, bây giờ cũng sưng không tưởng tượng nổi, trông còn ghê hơn hôm qua, ngoài thấy thương còn hơi buồn cười.
Tần Việt vểnh khoé môi: "Ừ, vậy dậy thôi."
Trong nhà bếp Đậu Hiểu Hoa đang bận bịu, thấy một lớn một nhỏ vào, cũng không nói lời dư thừa, trực tiếp sai hai đứa làm việc: "Bé Chu trộn tương này, nhóc Việt đi luộc bắp cải!"
Lâm Khinh Chu trộn tương, tầm mắt thường hay nhìn bà ngoại nó, Đậu Hiểu Hoa thấy cũng chỉ xem như không thấy, trong lòng Lâm Khinh Chu ngột ngạt đến hoảng.
Lúc làm sắp xong việc, Đậu Hiểu Hoa múc cháo cho hai đứa nhỏ, ba bà cháu đứng ở cạnh bếp lò vừa ăn vừa nói chuyện.
Lâm Khinh Chu lại nhìn bà: "Bà ngoại..."
Đậu Hiểu Hoa cuối cùng cũng mở miệng: "Bà đã nói chuyện với viện trưởng Chu rồi, ông ta đồng ý để nhóc Việt ở lại, nhưng ông ta muốn nói chuyện thêm với nhóc Việt."
"Không được!" Đây vốn là chuyện vui, nhưng Lâm Khinh Chu quả quyết cự tuyệt, "Tần Việt với lão có cái gì hay mà nói, bảo lão mau xéo! Có bao xa thì xéo bao xa!"
Đậu Hiểu Hoa liếc nó, sau đó nhìn Tần Việt: "Nhóc Việt, con nghĩ sao?"
Tần Việt vẫn còn ở trong tin tức vừa mới nghe khó mà hoàn hồn, chậm chạp mở miệng, không nói ra được chữ nào.
Nhóc nghĩ sao có thể chứ, Chu Chính Tắc sao có thể buông tha cho nhóc dễ dàng như vậy, phía sau liệu có âm mưu gì không?
Hay là bây giờ nhóc vẫn còn ở trong mơ, bà Đậu và Lâm Khinh Chu hiện giờ là giả, là người trong giấc mơ của nhóc.
Nhóc cấu mạnh lòng bàn tay, nhưng không cảm thấy đau, cho đến khi Lâm Khinh Chu đẩy nhẹ nhóc một cái, "Tần Việt, anh sao vậy?"
"Anh không sao." Tần Việt hít sâu, ngập ngừng hỏi Đậu Hiểu Hoa, "Ông ta đồng ý, thật ạ?"
Đậu Hiểu Hoa cười nói: "Bà có thể lừa các con hay sao, đến lúc đó mái nhà chẳng phải sẽ bị hai con lật à?"
Tần Việt: "..."
"Thật sự đã đồng ý, sau này ấy, con cứ yên tâm ở lại, bầu bạn với bà cụ già này." Đậu Hiểu Hoa nói.
Cứ ngỡ đã đến đường cùng, kết quả tình thế xoay chuyển, đây quả thật là chuyện Tần Việt nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nhóc kích động đến mức hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể run giọng cất một tiếng: "Dạ."
Cơ thể cũng đang run rẩy không ngừng, là xúc động sống sót sau tai kiếp, là vui sướng không dám tin tưởng.
"Bà ngoại bà lợi hại quá, bà nói với lão biến...lão già kia thế nào vậy?"
Đậu Hiểu Hoa dùng sức chọc trán nó: "Nói thế nào trẻ con các con đừng quan tâm, dù sao đã giúp con giữ người lại rồi, vậy nên về sau hai con phải sống hòa hợp, đừng cãi nhau, bằng không bà ngoại sẽ trả nhóc Việt về, có một mình con đã đủ đau đầu rồi, không thể thêm một đứa nữa, không phiền phức lắm."
Lâm Khinh Chu tiện đà ôm lấy cánh tay bà, dịu giọng làm nũng: "Không đâu không đâu, sau này chắc chắn con sẽ không cãi nhau với anh nữa, người hãy yên tâm, hơn nữa lúc con đi học anh còn có thể ở cùng người, người không thấy cô đơn nữa rồi..."
Đậu Hiểu Hoa vui mừng khôn xiết: "Ơ, hoá ra con còn nghĩ cho bà nữa..."
Lâm Khinh Chu lựa cột bò lên, không cần mặt mũi: "Đó là đương nhiên, con thương người lắm..."
Đậu Hiểu Hoa: "Vậy bà cảm ơn con nhiều..."
Hai bà cháu trước mặt kẻ xướng người hoạ, Tần Việt nhìn bọn họ, hai mắt cay cay, bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng tối qua.
Mộng đã thành thật, chú đom đóm nhỏ ấy đã đậu vào lòng bàn tay nhóc, mà nhóc cuối cùng...đã nắm được chòm sáng kia.
Bởi vì có sự ngăn cản của Lâm Khinh Chu, cuối cùng Tần Việt không gặp mặt Chu Chính Tắc, không chỉ vậy, Lâm Khinh Chu còn nhốt nhóc trong phòng, cho đến khi Chu Chính Tắc rời khỏi homestay mới thả nhóc ra.
Nhưng xuyên qua cửa sổ phòng, Tần Việt vẫn nhìn thấy Chu Chính Tắc, tên súc sinh kia cũng đang nhìn nhóc, nở nụ cười không nóng không lạnh lần hệt như mỗi lần làm nhục nhóc một cách ác ý, ra dấu tay với nhóc con số 3.
Tần Việt không hiểu lão ta có ý gì, phiền muộn trong lòng vẫn luôn tích tụ, sợ chuyện này thật ra vẫn chưa xong.
Khi đó dẫu sao nhóc vẫn còn nhỏ, ở trong mắt thiếu niên ác quỷ không dễ bị đánh bại như vậy, nó sẽ thiêu hủy mọi người và vật nhóc yêu thương, để tâm. Vậy nên Tần Việt rất sợ.
Nhóc cũng từng lén lút tìm Đậu Hiểu Hoa, muốn nghe ngóng chút tin tức trong miệng bà cụ, ít nhất phải biết bà đã giao dịch gì với ác quỷ.
Nhưng bà ngoại Đậu không hề đề cập đến việc này, chỉ bảo nhóc yên tâm. Tần Việt cũng chỉ có thể nhắc nhở mình thường xuyên chú ý, đề phòng tên súc sinh kia tới nữa.
Chuyện vui duy nhất là Lâm Khinh Chu sắp khai giảng, sắp sửa rời khỏi đảo San Hô.
Hôm trước khi đi, Lâm Khinh Chu để điện thoại của mình lại cho Tần Việt, còn ngoéo tay giao hẹn, chờ mùa hè sang năm lúc nó về lại đảo San Hô, nhất định phải gặp được Tần Việt.
Tần Việt đồng ý với nó, cùng Đậu Hiểu Hoa tiễn mẹ con Lâm Khinh Chu đến bến đò, phà từ từ lái đi, Lâm Khinh Chu đứng trên boong tàu, ra sức vẫy tay với nhóc: "Bà ngoại, Tần Việt -- chờ năm sau con lại về -- hẹn năm sau gặp -- nhớ phải nhớ con đó --"
Ngoài miệng Đậu Hiểu Hoa mắng nó: "Thằng nhóc thúi, làm ồn khiến bà đau cả đầu, ai thèm nhớ nó." Quay lưng thì lại thầm lau nước mắt, lưu luyến thằng bé.
Tần Việt không biết nên an ủi bà làm sao, chỉ có thể khô khan nói: "Bà ngoại, bà còn con mà."
Xưng hô mới được sửa gần đây, lúc trước Tần Việt không dám xem trọng mình quá, chỉ xưng hô với Đậu Hiểu Hoa bằng tiếng "bà Đậu", vẫn cảm thấy bản thân là một người ngoài.
Nhưng sau khi trải qua chuyện của Chu Chính Tắc, Lâm Khinh Chu đã đưa nó vào "trong vòng bảo vệ" của mình, nó là cháu ngoại ruột của Đậu Hiểu Hoa, nên cũng muốn Tần Việt cùng gọi là "bà ngoại".
Ngay cả Đậu Hiểu Hoa cũng bảo: "Phải đó nhóc Việt, về sau con chính là cháu ngoại lớn của bà, nên kêu bà tiếng bà ngoại..."
Tần Việt đã có nhà, có bà ngoại, cũng có một cậu em trai.
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa
Bé Việt: anh có nhà rồi!
Bé Chu: có lẽ sắp có một bạn trai ngoan ngoãn hiểu chuyện lại còn nghe lời nữa?
Bà ngoại: ngoan ngoãn hiểu chuyện? Con nói ai?
Sau đó nhóc mở mắt nhìn trần nhà suốt, chờ đến khoảng sáu giờ, sắc trời bắt đầu sáng lên, ngoài phòng lục tục vang lên tiếng người. Đó là du khách chuẩn bị ra ngoài buổi sớm.
Thêm vài phút nữa, dường như nhóc nghe thấy giọng của Đậu Hiểu Hoa. Tối qua lúc đưa cơm cho hai nhóc, Đậu Hiểu Hoa nói sẽ tìm Chu Chính Tắc nói chuyện, Tần Việt không chắc họ đã nói xong chưa, kết quả như thế nào, cũng không chắc rốt cuộc mình có thể được ở lại hay chăng.
Số mệnh chưa từng đứng về phía nhóc, Tần Việt lo sợ ngay lúc bản thân đã quyết tâm ở lại, rồi sẽ bị đánh một đòn phủ đầu.
Song tối qua ngoài những cơn ác mộng, nhóc còn mơ thấy bé mù và nhóc tì, hai đứa đứng trong bóng tối sâu hoắm, nhóc muốn đi về phía tụi nó, nhưng lại bị hai đứa đẩy về phía trước, tụi nó nói: "Anh tiểu Việt, đi về trước đi, về nơi có ánh sáng, tiến về phía trước đi..."
Ba người đi trong bóng tối lâu thật là lâu, Tần Việt muốn ngoảnh đầu nói tụi nó rằng, sẽ không có ánh sáng, người giống như nhóc, chỉ mãi hợp sống trong bóng tối không ai chú ý, làm gì có ánh sáng chiếu vào được chứ.
Nhưng ánh sáng đã thật sự đến, một chú đom đóm bé nhỏ nhẹ nhàng từ phương xa bay đến, đầu tiên lượn quanh Tần Việt mấy vòng, sau đó đậu trong lòng bàn tay nhóc, tỏa ra tia sáng sáng sủa.
"Anh ơi," chú đom đóm kia đột nhiên cất lời, là giọng bé trai trong trẻo, em nói, "Đừng sợ, sau này em sẽ bảo vệ anh."
Bé mù và nhóc tì ra sức đẩy nhóc mạnh hơn, cười với nhóc, cùng tạm biệt nhóc: "Đi về phía trước đi, anh ơi..."
Sau đó Tần Việt tỉnh dậy.
Bảy giờ mười lăm phút, Tần Việt cũng chuẩn bị thức dậy, nhóc còn phải giúp bà Đậu chuẩn bị bữa sáng cho một số khách trọ, đây là thời gian rời giường buổi sáng của nhóc.
Thế nhưng nhóc vừa cử động Lâm Khinh Chu đã tỉnh theo, cậu nhỏ dụi đôi mắt mệt mỏi, mơ màng kêu nhóc: "Anh ơi."
Tần Việt khẽ dỗ dành nó: "Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi, anh dậy làm việc."
Lâm Khinh Chu không buông tay, ngọ nguậy cũng muốn bò dậy: "Em đi với anh."
Mắt nó đã không thể nhìn được nữa, cho dù trước khi ngủ đã đắp khăn ấm, bây giờ cũng sưng không tưởng tượng nổi, trông còn ghê hơn hôm qua, ngoài thấy thương còn hơi buồn cười.
Tần Việt vểnh khoé môi: "Ừ, vậy dậy thôi."
Trong nhà bếp Đậu Hiểu Hoa đang bận bịu, thấy một lớn một nhỏ vào, cũng không nói lời dư thừa, trực tiếp sai hai đứa làm việc: "Bé Chu trộn tương này, nhóc Việt đi luộc bắp cải!"
Lâm Khinh Chu trộn tương, tầm mắt thường hay nhìn bà ngoại nó, Đậu Hiểu Hoa thấy cũng chỉ xem như không thấy, trong lòng Lâm Khinh Chu ngột ngạt đến hoảng.
Lúc làm sắp xong việc, Đậu Hiểu Hoa múc cháo cho hai đứa nhỏ, ba bà cháu đứng ở cạnh bếp lò vừa ăn vừa nói chuyện.
Lâm Khinh Chu lại nhìn bà: "Bà ngoại..."
Đậu Hiểu Hoa cuối cùng cũng mở miệng: "Bà đã nói chuyện với viện trưởng Chu rồi, ông ta đồng ý để nhóc Việt ở lại, nhưng ông ta muốn nói chuyện thêm với nhóc Việt."
"Không được!" Đây vốn là chuyện vui, nhưng Lâm Khinh Chu quả quyết cự tuyệt, "Tần Việt với lão có cái gì hay mà nói, bảo lão mau xéo! Có bao xa thì xéo bao xa!"
Đậu Hiểu Hoa liếc nó, sau đó nhìn Tần Việt: "Nhóc Việt, con nghĩ sao?"
Tần Việt vẫn còn ở trong tin tức vừa mới nghe khó mà hoàn hồn, chậm chạp mở miệng, không nói ra được chữ nào.
Nhóc nghĩ sao có thể chứ, Chu Chính Tắc sao có thể buông tha cho nhóc dễ dàng như vậy, phía sau liệu có âm mưu gì không?
Hay là bây giờ nhóc vẫn còn ở trong mơ, bà Đậu và Lâm Khinh Chu hiện giờ là giả, là người trong giấc mơ của nhóc.
Nhóc cấu mạnh lòng bàn tay, nhưng không cảm thấy đau, cho đến khi Lâm Khinh Chu đẩy nhẹ nhóc một cái, "Tần Việt, anh sao vậy?"
"Anh không sao." Tần Việt hít sâu, ngập ngừng hỏi Đậu Hiểu Hoa, "Ông ta đồng ý, thật ạ?"
Đậu Hiểu Hoa cười nói: "Bà có thể lừa các con hay sao, đến lúc đó mái nhà chẳng phải sẽ bị hai con lật à?"
Tần Việt: "..."
"Thật sự đã đồng ý, sau này ấy, con cứ yên tâm ở lại, bầu bạn với bà cụ già này." Đậu Hiểu Hoa nói.
Cứ ngỡ đã đến đường cùng, kết quả tình thế xoay chuyển, đây quả thật là chuyện Tần Việt nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nhóc kích động đến mức hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể run giọng cất một tiếng: "Dạ."
Cơ thể cũng đang run rẩy không ngừng, là xúc động sống sót sau tai kiếp, là vui sướng không dám tin tưởng.
"Bà ngoại bà lợi hại quá, bà nói với lão biến...lão già kia thế nào vậy?"
Đậu Hiểu Hoa dùng sức chọc trán nó: "Nói thế nào trẻ con các con đừng quan tâm, dù sao đã giúp con giữ người lại rồi, vậy nên về sau hai con phải sống hòa hợp, đừng cãi nhau, bằng không bà ngoại sẽ trả nhóc Việt về, có một mình con đã đủ đau đầu rồi, không thể thêm một đứa nữa, không phiền phức lắm."
Lâm Khinh Chu tiện đà ôm lấy cánh tay bà, dịu giọng làm nũng: "Không đâu không đâu, sau này chắc chắn con sẽ không cãi nhau với anh nữa, người hãy yên tâm, hơn nữa lúc con đi học anh còn có thể ở cùng người, người không thấy cô đơn nữa rồi..."
Đậu Hiểu Hoa vui mừng khôn xiết: "Ơ, hoá ra con còn nghĩ cho bà nữa..."
Lâm Khinh Chu lựa cột bò lên, không cần mặt mũi: "Đó là đương nhiên, con thương người lắm..."
Đậu Hiểu Hoa: "Vậy bà cảm ơn con nhiều..."
Hai bà cháu trước mặt kẻ xướng người hoạ, Tần Việt nhìn bọn họ, hai mắt cay cay, bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng tối qua.
Mộng đã thành thật, chú đom đóm nhỏ ấy đã đậu vào lòng bàn tay nhóc, mà nhóc cuối cùng...đã nắm được chòm sáng kia.
Bởi vì có sự ngăn cản của Lâm Khinh Chu, cuối cùng Tần Việt không gặp mặt Chu Chính Tắc, không chỉ vậy, Lâm Khinh Chu còn nhốt nhóc trong phòng, cho đến khi Chu Chính Tắc rời khỏi homestay mới thả nhóc ra.
Nhưng xuyên qua cửa sổ phòng, Tần Việt vẫn nhìn thấy Chu Chính Tắc, tên súc sinh kia cũng đang nhìn nhóc, nở nụ cười không nóng không lạnh lần hệt như mỗi lần làm nhục nhóc một cách ác ý, ra dấu tay với nhóc con số 3.
Tần Việt không hiểu lão ta có ý gì, phiền muộn trong lòng vẫn luôn tích tụ, sợ chuyện này thật ra vẫn chưa xong.
Khi đó dẫu sao nhóc vẫn còn nhỏ, ở trong mắt thiếu niên ác quỷ không dễ bị đánh bại như vậy, nó sẽ thiêu hủy mọi người và vật nhóc yêu thương, để tâm. Vậy nên Tần Việt rất sợ.
Nhóc cũng từng lén lút tìm Đậu Hiểu Hoa, muốn nghe ngóng chút tin tức trong miệng bà cụ, ít nhất phải biết bà đã giao dịch gì với ác quỷ.
Nhưng bà ngoại Đậu không hề đề cập đến việc này, chỉ bảo nhóc yên tâm. Tần Việt cũng chỉ có thể nhắc nhở mình thường xuyên chú ý, đề phòng tên súc sinh kia tới nữa.
Chuyện vui duy nhất là Lâm Khinh Chu sắp khai giảng, sắp sửa rời khỏi đảo San Hô.
Hôm trước khi đi, Lâm Khinh Chu để điện thoại của mình lại cho Tần Việt, còn ngoéo tay giao hẹn, chờ mùa hè sang năm lúc nó về lại đảo San Hô, nhất định phải gặp được Tần Việt.
Tần Việt đồng ý với nó, cùng Đậu Hiểu Hoa tiễn mẹ con Lâm Khinh Chu đến bến đò, phà từ từ lái đi, Lâm Khinh Chu đứng trên boong tàu, ra sức vẫy tay với nhóc: "Bà ngoại, Tần Việt -- chờ năm sau con lại về -- hẹn năm sau gặp -- nhớ phải nhớ con đó --"
Ngoài miệng Đậu Hiểu Hoa mắng nó: "Thằng nhóc thúi, làm ồn khiến bà đau cả đầu, ai thèm nhớ nó." Quay lưng thì lại thầm lau nước mắt, lưu luyến thằng bé.
Tần Việt không biết nên an ủi bà làm sao, chỉ có thể khô khan nói: "Bà ngoại, bà còn con mà."
Xưng hô mới được sửa gần đây, lúc trước Tần Việt không dám xem trọng mình quá, chỉ xưng hô với Đậu Hiểu Hoa bằng tiếng "bà Đậu", vẫn cảm thấy bản thân là một người ngoài.
Nhưng sau khi trải qua chuyện của Chu Chính Tắc, Lâm Khinh Chu đã đưa nó vào "trong vòng bảo vệ" của mình, nó là cháu ngoại ruột của Đậu Hiểu Hoa, nên cũng muốn Tần Việt cùng gọi là "bà ngoại".
Ngay cả Đậu Hiểu Hoa cũng bảo: "Phải đó nhóc Việt, về sau con chính là cháu ngoại lớn của bà, nên kêu bà tiếng bà ngoại..."
Tần Việt đã có nhà, có bà ngoại, cũng có một cậu em trai.
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa
Bé Việt: anh có nhà rồi!
Bé Chu: có lẽ sắp có một bạn trai ngoan ngoãn hiểu chuyện lại còn nghe lời nữa?
Bà ngoại: ngoan ngoãn hiểu chuyện? Con nói ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook