Ánh Trăng Mang Tên Anh
-
5: Nguyệt Nguyệt
Diệp Chu Mãn đi học về liền nhốt mình trong phòng, tay cầm thẻ ngân hàng nhìn đã lâu vẫn chưa cất nó đi, ngón tay bất giác sờ vào chữ "Lữ Nguyệt" được in trên tấm thẻ, nhớ lúc cô mơ màng nhưng ý thức vẫn còn sót lại đã cảm nhận được hơi ấm từ người kia, cả lần cô ngã vào lòng người đó chẳng hạn.
Cứ nghĩ lần đó do cơ thể bị ướt nên cô mới sinh ra cảm giác như vậy, nhưng lần thứ hai cô lại thấy nó không phải như cô đã nghĩ, người này thật sự mang lại ấm áp trong lòng cô.
"Hoa Sen Trắng xuống dùng bữa, trời cũng sắp tối rồi."
Nghe bà Đường gọi cô mới giật mình, liền ngồi dậy cất tấm thẻ ngân hàng đi, sau đó mới bước xuống sảnh.
Ông Lữ cười rất hiền hòa: "Con nhìn xem, món ăn chay mà ông đã gọi người chuẩn bị, ăn thử có hợp khẩu vị con không."
Diệp Chu Mãn nhìn trên bàn ăn, cô gật đầu nhanh chóng gắp ăn thử, sau đó ngước mắt môi hơi cong cong lên: "Rất ngon ạ."
"Ngon thì ăn nhiều vào."
Anh hai Lữ Trương bỗng lên tiếng: "Hôm nay Lữ Nguyệt về nhà riêng rồi à?"
Nghe đến cái tên này Diệp Chu Mãn ngừng nhai thức ăn trong giây lát, nhưng rất nhanh chóng che giấu đi cảm xúc của mình.
"Cái thằng đó nhắc làm gì, nó về nhà này được có bao lâu đâu, nó gấp về cái nhà không bóng người kia, nơi đó có những vong hồn lạnh lẽo cùng tần số mới bầu bạn được với nó."
Ông Lữ dứt lời liền nghe tiếng ho sặc sụa bên cạnh: "Hoa Sen Trắng không sao chứ?"
Diệp Chu Mãn bị nghẹn có chút mà đỏ cả mặt, cô xua tay ý nói mình không sao.
Đột ngột bà Lan liền hỏi: "Chú tư tặng thẻ ngân hàng cho con à?"
Nhắc đến chuyện này trong nhà mới nhớ ra, ông Lữ có ý nhìn rất xa xăm, buột miệng thốt: "Không biết nó ở lâu bên căn nhà kia có khi nào bị ai nhập không."
Quả thật chuyện lạ lùng trong nhã họ Lữ, trước giờ đâu phải chưa biết danh tiếng chú tư Lữ Nguyệt như thế nào, tính tình rất vô vị, nhạt nhẽo như nước lã, còn sắc mặt lại lạnh như cục đá, trước đến nay có để tâm ai vào mắt, ngoài công việc ra, con mắt đó chỉ chứa sự trống rỗng, bỗng một ngày lại từ tâm tặng ngay tấm thẻ của mình.
"Đặc biệt nha, trong nhà này người đầu tiên ăn được tài sản của nó là Hoa Sen Trắng."
Người đầu tiên?
Diệp Chu Mãn không khỏi kinh ngạc, ngồi đơ cả người ra.
"Đúng vậy ạ, chú ấy từ đó đến giờ không mua cho con được một que kem, ấy mà hôm đó lại mua cho Sen Trắng, con cũng bất ngờ đến ngơ ngác luôn mà."
Ông Lữ nghĩ gì lúc sau mới nói: "Không lẽ kiếp trước con bé Sen Trắng này là con gái của Lữ Nguyệt?"
"..."
"Chắc là vậy rồi.", Ông Lữ tự nói cảm thấy cũng đúng, âm thầm gật đầu vài cái.
Trong lúc mọi người im lặng ăn cơm thì bắt thình lình xuất hiện thêm một người, mọi người trên bàn ăn cũng khá bất ngờ mà tròn mắt nhìn qua.
Lữ Nguyệt không nói không gì lại trở về nhà chính, đã vậy trên tay còn cầm thêm một cái hộp gì đó bé bé lại xinh xinh.
"Ủa con sao về đây?", Ông Lữ vừa nói xấu tên này không bao lâu đột nhiên giờ đứng ở đây nên ông hơi bất ngờ.
"Con để quên đồ.", Lữ Nguyệt nói rồi, chân tiến đến dừng ở phía sau Diệp Chu Mãn, không để ý những ánh mắt xung quanh mà đặt bánh gato nhỏ đến trước mặt Diệp Chu Mãn.
Cô cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn người đứng gần bên cạnh mình: "Cái này?"
"Bánh kem.", Lữ Nguyệt bình thản nói.
Cả nhà bất ngờ suýt muốn bật ngửa ra sau ghế rồi.
Lan Nhiễm hô lên một tiếng: "Chú tư có phần con không?"
"Không có."
"Không có á?", Lan Nhiễm to mắt, còn muốn nói thì chú tư đã nói trước.
"Chừng nào giảm cân thành công, muốn ăn thì tự đi mà mua."
A, rõ ràng thiên vị mà.
Phòng ăn thoáng cái im lặng lại hết, Lữ Nguyệt đút hai tay vào túi quần, rồi xoay người đi, đi được một vài bước hắng giọng nói: "Mọi người tiếp tục đi."
"Về sao?", Ông Lữ hỏi.
Lữ Nguyệt đi cũng không dừng lại cũng chẳng quay đầu, mà thẳng thừng nói một cách thoải mái: "Không, hôm nay có chút mệt nên con ngủ lại đây."
Thật là hiếm có như vậy?
Diệp Chu Mãn cảm thấy bối rối vô cùng, cô hơi đẩy cái hộp bánh qua Lan Nhiễm: "Chị ăn đi."
"Không đâu, chú tư mua cho em mà.", Lan Nhiễm thở dài nói tiếp: "Chị đã mập lắm rồi, ăn miếng đồ ngọt mai chắc lên thêm hai cân mất."
Hiện tại Diệp Chu Mãn không biết nói gì là hơn, ăn xong liền xách cái bánh lên lầu, cái bánh này lại vừa vặn đủ cho một người ăn.
Đột nhiên cô không kìm lòng được mà tim đập nhanh, cảm giác cơ thể đang nóng ran, thấy hiện tượng lạ của mình có có chút giật mình không rõ nguyên nhân.
Lớp kem mịn cho vào khoang miệng, ánh mắt cô sáng bừng lên, vị ngọt ngào muốn lan tỏa đến trái tim cô, lần này trái tim đập kịch liệt hơn vừa rồi.
Nửa giờ sau, Diệp Chu Mãn rón rén đi vào bếp, tìm một cái nồi, nhìn cái bếp nấu này cô luống cuống không biết bật lửa bằng cách nào, lúc trước toàn là sử dụng bếp củi nên hiện tại nhìn cái trước mặt cô cảm thấy hơi đau đầu.
"Cô Chu Mãn?"
Diệp Chu Mãn giật mình xoay người lại nhìn dì giúp việc: "Dạ...!Con..."
"Cô đói bụng sao?"
"Dạ, có chút.", Nói xong bỗng líu lưỡi.
"Cô muốn ăn gì, tôi nấu cho?"
Diệp Chu Mãn lắc đầu: "Không cần đâu ạ, con chỉ muốn nấu một chén canh hạt sen thôi...!Nhưng mà cái bếp này.", Cô nói được nữa câu, gãi đầu ngại ngùng.
Người giúp việc hiểu ra: "Để tôi bật bếp cho cô."
"Dì đừng xưng hô là cô, nghe trông thật xa lạ."
Dì giúp việc cười cười: "Được, để dì chỉ cách sử dụng bếp, nó rất dễ không khó."
"Vâng."
Sau 15 phút, cô bưng chén canh đi lên lầu, nhìn xung quanh bốn phía, rồi nhấc chân lên tầng tiếp theo, thôi xong, chỗ này cô chưa từng đặt chân lên, nên không biết phòng nào là phòng của người kia.
Diệp Chu Mãn đứng đực ra trong chốc lát, chân định di chuyển rồi dừng lại, cô mím môi cúi đầu nhìn chén canh nóng trong tay mình, mùi rất thơm và lại cô nấu kiểu chay nên không để thịt gì cả, nếu như không biết là phòng nào vậy cô đành phải ăn nó rồi.
Diệp Chu Mãn xoay người lại, bất ngờ âm thanh trầm đằng sau cất lên.
"Diệp Chu Mãn?"
Lữ Nguyệt gọi đầy đủ họ và tên cô gái này, lúc nãy chuẩn bị gọi anh đã chần chừ có nên gọi là Hoa Sen Trắng? Hay là Chu Mãn? Cảm thấy nó có chút thân quá chỉ sợ cô gái này lại đỏ mặt.
"Diệp Chu Mãn?", Lữ Nguyệt thấy cô gái đứng đưa lưng về phía anh, cả người như pho tượng không động đậy, anh mới gọi lần nữa.
Cô ơ ơ bật ra khỏi cổ họng mình, chậm rãi quay người lại, chân cùng tiến lại gần, Diệp Chu Mãn nâng chén canh lên, mềm giọng nói: "Cái này cho chú."
Lữ Nguyệt rũ mắt nhìn chén canh đang bốc ra khói trắng pha lẫn mùi thơm nhẹ, anh chuyển tầm mắt đi lên gương mặt nhỏ nhắn, hai giây mới vươn tay ra.
Diệp Chu Mãn đưa đến mới buông tay, lúc cô buông thì bỗng chén canh đổ xuống, cô hoảng hốt chưa kịp đỡ lấy thì nó đã rơi xuống sàn "choang".
"Aaa."
Nghe tiếng kêu đau, Lữ Nguyệt cũng giật mình, vội vàng nắm lấy cánh tay mềm mại lôi gần đến trước mặt: "Không sao chứ?"
Diệp Chu Mãn nhăn mặt, nóng, cảm thấy tay và chân rất nóng, cô kìm nén hốc mắt ươn ướt của mình, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay kia, rồi lắc đầu: "Không sao."
Nhìn canh đã đổ mất, chén cũng vỡ ra bốn mảnh, cô mím chặt môi ngồi xuống nhặt lấy, nhưng chỉ vừa cầm lên một mảnh thì bàn tay cô chợt bị một lực bắt lấy, kéo cô vào thẳng trong phòng.
"Một lát nữa tôi gọi người lên dọn."
Diệp Chu Mãn bị kéo vào trong phòng còn đang ngơ ngác thì hai bên vai được một lực không mạnh ấn ngồi xuống ghế.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng rộng rãi, đồ đạc khá ít, vô cùng sạch sẽ thoáng mát.
Trong lúc còn chưa để ý thì có người đã ngồi xổm trước mặt cô, Diệp Chu Mãn ngạc nhiên không thôi.
Lữ Nguyệt cầm cổ chân nhỏ lên, mắt ánh lóe sáng, mềm mại, nhỏ nhắn, được nằm gọn vào lòng bàn tay anh nhưng vẫn còn dư, cái này có thể đặt thêm một chân vào tay anh cũng được nữa, thật sự nhỏ bé đến nỗi anh không dám mạnh tay.
"Không...!Không cần con tự làm được.", Diệp Chu Mãn ngượng ngùng rút chân ra nhưng bị bàn tay ghì chặt lại, sắc mặt cô đỏ bừng.
"Ngồi yên, tôi muốn chuộc lỗi."
Vừa ngồi quả thật Lữ Nguyệt nhìn cô gái này đến thất thần, tay còn chưa cầm lấy thì cô nhóc này đột ngột buông ra mới thành ra chuyện như vậy, có trách cũng phải trách anh trước.
"Canh vừa rồi là ai nấu?"
Diệp Chu Mãn nhìn người đàn ông quỳ ở dưới, lông mi rũ xuống, mái tóc ngắn cũng một phần che một nửa cái trán, cô cảm thấy nó lại rất là không thích hợp, nhất là khung cảnh người đàn ông đang cầm lấy chân cô lực tay nhẹ nhàng, tỉ mỉ xoa lên vùng da đỏ ở chân.
"Là, là con ạ."
Lữ Nguyệt nghe cái từ xưng hô "con" này anh không khỏi hít một hơi sâu, Lan Nhiễm xưng hô như vậy rất là bình thường, nhưng đến cô bé này cũng gọi như vậy lại khiến lòng anh không được thoải mái.
Anh không ngước mắt nhìn lên gương mặt kia, mắt vẫn rơi vào cái chân nhỏ này, "bùng" một cái, nhớ đến phân cảnh, cái chân nhỏ gọn quấn lấy eo mình, tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn câu chặt lấy cổ anh, ánh mắt ngập nước long lanh nhìn anh vô cùng đáng thương, môi đỏ hé mở không ngừng gọi tên "Nguyệt Nguyệt".
Chú đứng lên đi, con tự mình làm được., Chân cô bị tay cầm lấy, nhiệt độ từ lòng bàn tay có chút thô ráp này vô cùng nóng, làm cho trái tim cô cũng nôn nóng theo.
Lữ Nguyệt nghe tiếng nói nhanh chóng hoàn hồn lại, anh vội đứng dậy, đưa tuýt thuốc cho Diệp Chu Mãn: Tự bôi tay đi.
Diệp Chu Mãn cũng ngoan ngoãn nhận lấy: Cảm ơn chú.
Chính Lữ Nguyệt cũng phát hiện ra giọng nói của mình cũng trở nên khàn đi, trong đầu cũng rất chấn động, con gái mẹ nó! Vậy mà anh lại mộng xuân, là lần đầu trong cuộc đời năm 33 tuổi, nhưng người dưới thân anh không ai khác...!Cô bé còn chưa vị thành niên.
Mẹ kiếp!
Cầm Thú!
Diệp Chu Mãn thấy đã tối mà ở trong phòng người đàn ông chưa vợ cũng không tốt lắm, cô liền đứng dậy: Đáng ra con nấu chén canh hạt sen để cảm ơn chú vì chiếc bánh kem, nhưng đã bị đổ, vậy thì lần sau con sẽ nấu một chén khác cho chú.
Cô bé ngây thơ lại tốt bụng với mày như vậy, là đóa hoa sen trắng thoát tục biết bao nhiêu, mà mày lại biến thái có suy nghĩ của một tên cầm thú như vậy.
Nguyệt Nguyệt cái rắm gì!
Ừ.
Lữ Nguyệt đã suy nghĩ kỹ rồi, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ không về đây một thời gian, nên ở riêng để phục hồi lại tâm trí của mình.
Diệp Chu Mãn cũng không muốn chần chừ ở lâu quá, nói câu tạm biệt, nhanh chóng ra khỏi phòng, trước lúc ra cô phải ngó nhìn xung quanh xác định không có ai mới yên tâm.
Hình như cảm thấy mình đang vụng trộm gì đó, vừa rồi người nọ còn thoa thuốc cho cô, làm cô ngượng đến đỏ cả mặt.
Sen Trắng!
Diệp Chu Mãn giật nảy mình, nhìn qua có chút kinh ngạc: Sao chị còn chưa ngủ?
Chị xuống tìm em hỏi một chút bài tập, nhưng mà em lại từ trên kia đi xuống?, Lan Nhiễm híp mắt tiến lại gần sát Diệp Chu Mãn, âm giọng như gọi hồn ai đó, vô cùng quỷ dị: Em tại sao đỏ mặt? Rốt cuộc đã làm chuyện gì?
Thấy như bị bắt tại trận vì lén lút, Diệp Chu Mãn không khống chế được mà lùi lại hai bước: Không có, em chỉ là định cảm ơn chú tư vì cái bánh kem lúc nãy thôi.
Ồ.
Lan Nhiễm cũng bỏ qua sự suy diễn trong đầu mình, vội vàng mở trang tập ra: Em biết đề này không?, Cô thấy thành tích học tập của Diệp Chu Mãn giỏi hơn cô, nên mới hỏi bài.
Đề này em cũng chưa giải được.
A, phải làm sao đây, nhỡ đâu ngày mai ông đầu hói gọi chị thì xác định ăn trứng vịt luôn., Lan Nhiễm buồn rầu chưa được bao lâu, đã sáng mắt cuống quýt nắm lấy tay Diệp Chu Mãn: Em họ, chú tư rất giỏi, hỏi chú ấy đáp án sẽ có ngay.
Chú tư?
Đúng rồi, em mau lên hỏi đi, chú ấy chắc vẫn còn làm việc chưa ngủ sớm đâu.
Nhưng mà..., Diệp Chu Mãn do dự: Sao chị không hỏi, lại bắt em đi?
Lan Nhiễm ôm ngực trái, vẻ mặt buồn đến tan nát cõi lòng: Chị không quá thân với chú ấy, chị lại rất sợ chú tư như sợ ma vậy làm gì dám hỏi chứ, nhưng chú ấy lại rất tốt với em, chính vì thế mà chị mới kêu em lên đó hỏi.
Chú ấy tốt với cô sao?
Hình như có chút tốt đi.
Cô thở dài: Được rồi.
Lữ Nguyệt đang ôm đống văn kiện trên bàn, cắm đầu làm việc để cho quên đi những hình ảnh đen tối kia, không lâu lại nghe tiếng gõ cửa truyền đến, ngòi bút khẽ khựng lại, hai bên mày cũng nhíu xuống.
Vừa mở cửa, khuôn mặt cau có vừa rồi thoáng chốc thay đổi: Có chuyện gì sao?
Diệp Chu Mãn có hơi chần chừ, nói: Lại làm phiền chú rồi., Cô đưa vở ra, chỉ đề bài trên trang giấy: Chú có biết đề này giải như nào không?
Bất ngờ thân thể thiếu nữ hơi nghiêng về phía anh, Lữ Nguyệt lập tức thẳng sống lưng, còn ngửi được mùi dầu gội trên mái tóc đen dài này, mí mắt anh giật nhẹ.
Vừa cụp mắt lại thấy ngón tay trắng nõn như búp sen đang chỉ vào đề bài, tiếng nói nhẹ nhàng ngọt ngào không ngừng vang lẩn quẩn vào tai anh.
Vậy chú có biết không ạ?, Cô nói sơ qua đề phân tích, nhanh ngước mắt lên.
Lữ Nguyệt dùng tay che miệng ho nhẹ, người hơi lách qua một bên: Vào trong đi rồi nói.
Không thể..., Chữ "nói ở đây" còn chưa thốt ra, đã thấy có cánh tay ở góc cầu thang phất phất bảo cô đi vào trong đi.
Diệp Chu Mãn: ..."
Vào bên trong, Lữ Nguyệt liền sai cô đi lấy bút trên bàn làm việc.
Cô nghe lời nhanh đến bàn làm việc tìm bút, vô tình màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, một dòng tin nhắn gửi đến "Lão tứ, Viễn Xuân Kỳ muốn gặp cậu", chưa xong lại thêm một tin nhắn tiếp, "Đang ở quán bar cũ đợi cậu, nhanh lên không em gái người ta sẽ buồn đó".
Diệp Chu Mãn cắn môi, thấy lòng có chút chua xót, thì ra chú ấy đã có bạn gái, cô rời mắt cầm bút đi lại chỗ ngồi.
"Đây ạ."
Diệp Chu Mãn muốn mở miệng nói cho người này hay một tiếng, nhưng do dự muốn lát mới dám mở lời: "Chú, điện thoại..."
Lữ Nguyệt ngước mắt lên: "Điện thoại làm sao?"
"Có, có tin nhắn.", Diệp Chu Mãn nói xong, nhanh chóng ngồi xuống cầm bút lên chăm chú nhìn vào đề bài tập.
Lữ Nguyệt đứng lên, lại bàn làm việc cầm điện thoại lên xem, sau đó nâng mắt thấy cô gái ngoan ngoãn ngồi ở đó, ánh mắt trở lại điện thoại, gân xanh trên tay nổi lên, con ngươi cũng bắn ra tia lửa nho nhỏ, thẳng thắn bắn vào màn hình điện thoại.
Lão tứ: [Đị.t mẹ mày còn nhắc đến cô ta thì tao fuck luôn cả dòng họ mày!]
Đại tiểu gia gia Đặng: ".........."
Bạch công tử: "......"
Thiếu gia Hải đánh cá: "......"
Ba thanh niên im như hớn, đọc xong tin nhắn chỉ biết âm thầm thoát ra khỏi nhóm chat..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook