Ánh Trăng Mang Tên Anh
30: Chồng Thứ Hai


Sáng sớm Diệp Chu Mãn là người thức dậy trước, ánh nắng từ khe cửa sổ lọt vào bên trong cô nheo mắt lấy tay che lại, nhanh chóng trở người xoay vào trong quay lưng về phía ánh nắng đang rọi vào.
Người cựa quậy làm Lữ Nguyệt cũng tỉnh hẳn, anh hé mắt nhìn cô gái đang vặn vẹo trong lòng mình, anh vuốt ve tóc cô khàn giọng hỏi: Làm sao vậy?
Cô rúc mặt vào ngực anh, tay chỉ ra bên ngoài: Nắng rọi vào mắt em.
Lữ Nguyệt cong môi nắm lấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, há miệng ngậm ngón tay sạch sẽ được cắt tỉa rất tỉ mỉ vào bên trong dây dưa ngậm lấy.
Hôm nay chúng ta đi thử nhẵn cưới đúng không?
Ừm.

Trưa trưa một lát hẵng đi., Lữ Nguyệt còn trầm trọng nói tiếp: Chúng ta ngủ thêm một lát nữa đi, giấc tối em vất vả rồi.
Diệp Chu Mãn nghe xong lập tức đỏ mặt, cô hờn giận cầm nắm đấm đấm thẳng vào ngực anh, ngay sau đó liền nghe tiếng cười trầm trầm rất gợi cảm phát ra từ đỉnh đầu cô, nâng mắt nhìn lên nụ cười của người đàn ông này vô cùng chói chang, một bên nghiêng về ôn hòa lại còn lẫn nụ cười xinh đẹp sáng chói của ánh trăng giữa bầu trời đêm, thật là khiến người nhìn không thể nào rời khỏi nụ cười này được.
Lữ Nguyệt anh đừng cười nữa.
Anh dần thu môi xuống, rũ mắt nhìn cô: Sao vậy?
Cười xấu, nếp nhăn hiện ra rất rõ, cho nên anh hạn chế cười một chút đi.
Lữ Nguyệt đương nhiên biết lời nói này có vấn đề, anh cúi đầu xuống: Hửm? Anh cười đẹp quá em không chịu nổi hay là ghen anh sẽ cười với người khác?
Nhìn thấy cô im lặng không nói gì anh liền cong môi, đem mũi cọ với gương mặt trắng như quả trứng gà này, tiếng cười lẫn tiếng nói khàn đặc cất ra: Yên tâm, anh chỉ cười như vậy với mình em.
Em không có ý đó.
Ngoài ý đó ra còn ý nào?
Diệp Chu Mãn mím môi không nói được gì, cô kéo chăn lăn ra khỏi người anh, im lặng nằm một bên.
Lại đây., Thấy cô nằm không động đậy, anh thở dài lăn người sát đến, dang tay ôm cơ thể nhỏ vào lòng: Đêm qua anh mới bắn một lần em còn chưa thấy đủ mệt hay muốn thử lại lần nữa?
Không thử!, Rõ ràng là anh yếu mà.
Hai người loay hoay một lúc khi rời giường thì đã 9 giờ sáng, lúc bước xuống cầu thang thấy bàn tay ở sau lưng đang ấn ấn thắt lưng mình, Diệp Chu Mãn chợt dừng chân, mắt ngước lên.
Lữ Nguyệt thấy cô đang nhìn anh nhướng mày: Sao nhìn anh?
Buông tay anh ra, anh làm thế mọi người sẽ suy diễn lung tung.
Nghĩ lung tung thì cũng đúng vốn vĩ anh và em làm chuyện đen tối cấm trẻ em mà."
Nhìn người đàn ông đáp lại câu này cô há miệng không phản bác lại được câu nào, cô trừng mắt, hẹn quá hoá giận gằn giọng lên: Em đi được, tính ra anh chỉ mới đi vào và bắn có một cái còn chưa động đậy gì, cho nên em không có đau như anh thấy, cũng không mệt như anh nói.
Lữ Nguyệt lại nghe cô gái nhắc lại chuyện xấu hổ đêm qua của mình, anh tức giận nhưng chỉ bật cười một cái nhưng hai bên khóe môi lại cứng ngắc: Ý em là chê anh sao?
Cô lắc đầu nhanh đáp sự thật mình biết: Nhìn anh cao lớn thế này lại yếu thế về phương diện đó.
Rõ ràng dáng dấp thẳng tắp, cơ bắp và cơ ngực săn chắc, múi nào ra múi đó, nhìn cấm dục đến hoocmon nam tính tràn trề...!Vậy mà lại kém trong chuyện này.
Lữ Nguyệt: ...
Được, được lắm, lần sau anh phải cho cô nhóc này nếm mùi mới được.
Khi cả hai dùng bữa xong thì liền lái xe thẳng đến chỗ đã đặt sẵn nhẵn cưới.
Chiếc nhẫn được Lữ Nguyệt đeo vào tay, cô xoè tay ra cùng cho anh ngắm: Đẹp không?
Lữ Nguyệt nhìn năm ngón tay xinh đẹp linh hoạt đang uốn lượn trước mặt anh, anh không kiềm được túm lấy bàn tay cô tiếp đó cúi xuống hôn lên mu bàn tay: Rất đẹp.

Mấy cô nhân viễn thấy liền gãi trán rồi che mắt đi.
Diệp Chu Mãn có chút ngại ngùng mà rút tay ra khỏi tay anh, cô ho nhẹ một cái.
Lúc ra khỏi cửa tiệm không bao lâu có bóng người đàn ông chạy ào đến làm cả hai của chút giật mình mà lùi lại, Lữ Nguyệt kéo cô ra sau mình che chắn lại, anh nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, thấy người đó còn muốn nhìn người phía sau anh liền nghiêng người qua không cho người đó có cơ hội nhìn thấy.
Hắn không chịu thua cũng nghiêng qua nghiêng lại: Bắt được rồi, em gái Chu Mãn!
Nghe tiếng nói này Diệp Chu Mãn từ đằng sau vội ra trước, cô không khỏi vui vẻ: Anh Gia Hòa.
Em đi đâu đây, còn người này?
Nhìn bọc nilon treo đầy trên tay Phạm Gia Hòa cô liền đoán ra người này đi đâu.

Lúc này Diệp Chu Mãn mới nhớ người đứng bên cạnh cô kéo cánh tay anh đến gần mình: Giới thiếu với anh đây là chồng em., Cô nói xong còn cong cong môi.
Phạm Gia Hòa sặc nước miệng: Á? Chồng em á?, Em gái này lần trước bảo có bạn trai giờ lại giới thiệu chồng mình rồi?
Cô gật đầu, nghiêng người thấp giọng với người kế bên: Đây là đồng nghiệp em.
Lữ Nguyệt lịch sự đưa tay ra: Xin chào tôi là Lữ Nguyệt chồng của Mãn Mãn."
Phạm Gia Hòa hô lên, còn chùi tay vào áo rồi mới dám vươn tay ra bắt lấy bàn tay của người đàn ông ăn mặc sang trọng này: Xin, xin chào tôi là Phạm Gia Hòa đồng nghiệp thân thiết với em gái Chu Mãn.
Em gái Chu Mãn lại giấu người thật kỹ nhe, anh còn định tìm kiếm vài người cho em làm quen ấy mà em lại thẳng một cái là có chồng., Phạm Gia Hòa âm thầm giơ ngón tay cái lên, rồi cười rộ nói tiếp: Nhớ phát kẹo mừng cho anh và mọi người đó, không còn gì nữa anh đi trước đây, không làm phiền hai người nữa.
Diệp Chu Mãn cong môi: Tạm biệt.
Chào hỏi xong quay qua thấy sắc mặt người bên cạnh có chút không tốt: Anh bị say nắng sao?
Lữ Nguyệt cụp mắt nhìn cô: Anh Gia Hòa? Còn gọi ngọt ngào như thế? Lại thân thiết nữa chứ?, Anh đây cực kỳ không vui trong lòng.
Cô sững người vài giây sau đó bật cười, vội vàng câu lấy cánh tay anh nũng nịu: Nguyệt Nguyệt của em đừng giận mà, có gì đâu mà phải anh giấm chứ.
Nghe câu Nguyệt Nguyệt đó anh liền cứng đờ người, khóe môi giật liên tục, ánh mắt đảo qua gương mặt nhỏ đang nũng nịu với anh, thật hiếm thấy cô bày ra dáng vẻ trẻ con này, sự bực tức cũng bị cô đánh bay mất.
Tha cho em lần này., Anh nói xong còn cưng chiều dùng ngón tay điểm nhẹ vào chóp mũi cô.
Cảnh tưởng thân mật này của hai người bị đám người phụ nữ bắt gần đó bắt thấy.
Xuân Kỳ đây chẳng phải là bạn trai cậu sao?
Viễn Xuân Kỳ chợt nhìn, cô ngậm ngùi lắc đầu: Đừng nói lung tung.
Thấy cô bạn mình cứ cắn răng đưa mắt nhìn về phía đó, họ không chịu đựng được kéo người đi đến.
Bạn trai của Xuân Kỳ?
Nghe giọng nói xa lạ của một người phụ nữa phát ra, hai người liền nhìn qua, Diệp Chu Mãn có chút cau mày.
Đúng thật là người này rồi.

Bỏ bạn gái đi theo người khác đây mà.
Viễn Xuân Kỳ ngượng nghịu kéo tay bạn mình, cảm thấy xấu hổ kéo bạn mình lại: Đừng, chúng ta mau đi thôi.
Diệp Chu Mãn nghe xong cô không nhịn được nhéo eo người đàn ông bên cạnh.
Anh mím môi nhìn cô, sau đó gương mặt không vui ngước nhìn đám người trước mặt: Mấy cô nói tôi là bạn trai của cô ta?

Còn không phải, Xuân Kỳ đã đưa ảnh cho bọn tôi nhìn thấy, rõ ràng anh và người trong điệt thoại giống nhau như đúc.
Viễn Xuân Kỳ thật sự không biết nên giấu mặt đi đâu, cô nhanh chóng lên tiếng xin lỗi: Anh đừng hiểu lầm, bạn em chỉ nói đùa mong anh bỏ qua.
Không cần.

Mong cô giải thích rõ tránh cho vợ tôi suy nghĩ không tốt.
Khuôn mặt Diệp Chu Mãn thật sự có chút không được tốt định xoay người rời đi thì tay đã bị nắm lại, cô ngoái đầu bình tĩnh nói: Em ra xe đợi, anh nói chuyện đi.
Em không được đi.
Viễn Xuân Kỳ nhanh chóng giải thích: Em đừng hiểu lầm, chị và anh ấy không có quan hệ gì cả, chỉ là chị mến mộ nên mới nói như vậy cho nên em đừng tin là thật.
Diệp Chu Mãn lắc đầu: Không sao., Tuy biết như vậy nhưng cô không tránh được việc không vui trong người.
Mọi người hiểu rõ ra, không khỏi áy náy xin lỗi vì vừa rồi đã mạo phạm.
Lữ Nguyệt liếc mắt đi, anh nhanh tay kéo cô gái mình đi đến xe, vào xe thấy cô bên cạnh chỉ cắm đầu xuống không chịu ngẩng lên nhìn anh, lòng anh nôn nóng.
Anh thề thật sự anh và cô ta không có quan hệ gì hết, anh vô cùng trong sạch, ngoài em ra anh chưa từng có ý nghĩ bất chính nào với người khác.
Diệp Chu Mãn ngẩng đầu, cong môi cười khẽ một cái: Em biết mà.
Thấy cô cười anh cũng thở nhẹ ra một hơi, anh nghiêng người đến gần cô, đem bàn tay nhỏ đặt lên ngực mình: Nha đầu nhà em, anh đã có tuổi rồi đừng làm cho anh sợ chứ.
Cô trề môi, ngón tay không an phận mà chọt chọt môi mỏng trước mặt mình, cô còn chơi rất vui, không để ý đến ánh mắt thâm thúy đang dán trên người cô.
Anh hé miệng ngậm ngón đang nghịch lại.
Diệp Chu Mãn kinh hô: "Nhả ra."
Lữ Nguyệt cười khẽ sau đó buông tha ngón tay cô ra, anh nhéo má cô một cái, còn nhướng người đến hôn lên cái môi đỏ mọng còn nói ra tiếng lòng: "Thích em chết mất."
Nghe lời này cô không trốn khỏi đỏ mặt: "Lái, lái xe đi."
"Chở em đi ăn, vả lại gặp mặt một người."
Lúc đầu nghe anh nói cô tưởng là ai không ngờ là anh họ của cô.

"Em gái.", Diệp Phàm Nhân giơ tay huơ huơ.
Lữ Nguyệt kéo ghế cho cô rồi mới ngồi xuống kế bên.
"Anh dạo này cũng ổn chứ?"
"Khá được, có điều tuần nay bác hai em đã gọi mắng anh rất nặng lời, còn nghi ngờ anh lấy cắp cái thẻ USB của ông ấy.

Hiện giờ bắt anh phải quay trở về không thôi thì sẽ lục tung nơi ở để anh bắt về."
Diệp Chu Mãn siết chặt tay lại, nghiến răng nói: "Ông ta dám em sẽ không nương tay nữa."
Nhìn thấy tâm trạng kia thay đổi Diệp Phàm Nhân vội đem chuyện này quăng qua một bên: "Em gái mau gọi món đi."
Lữ Nguyệt cũng thấy vậy, tìm kiếm tay cô để nắm lấy, anh để menu qua, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Cô buông lỏng tay, rũ mắt chỉ tuỳ tiện chỉ đại vài món thường dùng.
Anh gật đầu, một lát món ăn được đưa ra.
Diệp Phàm Nhân lúc này bất mãn: "Em gái Mãn Mãn em rể rất hung dữ, lần trước anh lỡ sai một tí ấy mà giận đùng đùng làm anh sợ muốn chết."
Diệp Chu Mãn nhìn qua, cô nghiêng đầu hỏi: "Có không?"
"Có."
Cô gật đầu, rồi đưa mắt nhìn người đối diện: "Em tin chồng em sẽ không chửi oan anh, cho nên anh mách lẻo với em thì cũng vô dụng."
Nghe từ chồng em Lữ Nguyệt hít vào một hơi, cả người vui sướng, khó thể nhịn mà âm thầm cúi đầu cười nhẹ một tiếng.
"Lữ Nguyệt anh làm sao siết chặt tay em."
Anh a một tiếng, chợt buông lỏng: "Đau sao?"
"Không đau nữa."
Diệp Phàm Nhân bĩu môi: "Nhìn là ăn không vô rồi, anh đây có vợ sẽ không làm chuyện buồn nôn giống như em, anh nói một là một vợ anh dám cãi anh đánh đòn cô ấy."
Cô không khỏi hừ lạnh: "Chừng nào có hả nói, đừng có mạnh miệng nói trước, sự thật vô cùng đẫm khóc." Diệp Chu Mãn còn quay qua hỏi người bên cạnh: "Anh có như anh ấy mà đánh vợ mình không?"
"Không có, anh làm sao nỡ làm đau bảo bối của mình được."
Diệp Phàm Nhân liền sặc nước, em rể này nhìn vậy nhưng thật chất vô cùng xảo quyệt, hắn làm việc chung một thời gian thì đã biết kha khá về con người này, chỉ có khi bên cạnh em gái hắn thì mới có bộ mặt như hiện giờ, còn ở công ty lại thay đổi thành còn người khác, là sếp lớn mà nhân viên phải e dè không dám động vào.
"Ôi mẹ ơi sến chết đi được."
Diệp Chu Mãn liếc mắt: "Ăn đồ của anh đi."
Cô lấy bánh tráng gắp đồ bỏ vào cẩn thận cuộn chúng lại, chấm một ít vào trong chén nước chấm rồi đưa qua: "Lữ Nguyệt."
Nhìn vài giây anh thích ứng mới há miệng ra cắn một phần, nhìn thấy phần còn lại cô tự nhiên cho vào miệng mình, ánh mắt anh sáng lên trong lòng vô cùng ngọt ngào.
"Em ăn gì anh gắp cho?"
Cô chỉ tay: "Cái đó."
Lữ Nguyệt rất hăng hái phục vụ cho vợ nhỏ nhà mình, gắp đồ đến khi đầy cái chén mới dừng lại.
Hắn ngồi ăn thấy cảnh tượng này liền nuốt không trôi, Diệp Phàm Nhân lắc đầu ngán ngẫm, anh có vợ thì bọn họ còn dám cho hắn ăn thức ăn chó nữa không, chứ hắn nhìn thấy vô cùng ngứa mắt.

Em họ hắn có tiếng xinh đẹp nhưng lại là một bình hoa di động, ấy mà giờ đây là gì, con người không nói không cười bây giờ đã không còn như trước nữa, nhưng mà tình trạng hiện tại thế này hắn cũng đỡ lo, hơn nữa em rể này quá xuất sắc nên hắn cũng không bận tâm gì đến.
Khi ăn xong tiễn Diệp Phàm Nhân rồi hai người liền kéo nhau đến siêu thị.
"Em định mau gì sao?"
Cô lắc đầu: "Đi một vòng xem chúng ta nên mua gì không."
Lữ Nguyệt không nói âm thầm đi phía sau cô, cô dừng lại thì anh cũng dừng lại, cô đi thì anh đi.
Đến kệ bvs Diệp Chu Mãn dừng chân, cô đưa tay cầm lấy loại mình thường dùng sau đó quay lại cho vào cái sọt người đàn ông đang cầm, cô còn vươn tay lấy thêm bỏ vào bên trong.
Anh rũ mắt nhìn vào có chút liếm môi: "Cái này dùng như thế nào?"
Tay Diệp Chu Mãn cứng đờ, cô xoay người lại tròn mắt nhìn anh: "Hỏi làm gì? Anh định dùng nó sao?"
"Không, anh thắc mắc."
Cô ngẫm một lúc gật đầu: "Khi về em giải đáp thắc mắc đó cho anh biết."
Nhiều vật dụng lạ của vợ nhỏ để trong phòng anh không hiểu lắm, quần áo các loại cũng vậy, nhỏ thật sự anh không nhìn nhận nó ra là cái gì nữa, còn rất nhiều món đồ lạ lùng khác.
"Em còn mua gì nữa không?"
Diệp Chu Mãn mím môi, cô ho nhẹ sau đó nhón chân nói nhỏ vào tai anh.
Nghe xong Lữ Nguyệt cũng rất sửng sốt rồi câu nhẹ môi, liền lắc đầu: "Mua làm gì lần trước đã không dùng, nếu mà xài nó anh sẽ đâm thủng bao, như vậy rất phí tiền."

"..."
Cô kinh ngạc a một cái: "Anh nói thật á?"
"Thật.

Anh sẽ đâm thủng nó."
Diệp Chu Mãn nuốt nước bọt: "Không lẽ anh bắt em sinh đến triệt sản hay sao?"
Anh giật mình vì câu nói này, Lữ Nguyệt cười cười: "Anh bắn ra ngoài."
Cô che miệng người này lại, ngó nghiêng nhìn xung quanh xác định chuyện bàn vừa rồi không có ai nghe thấy cô mới yên tâm bỏ tay xuống.
"Anh đừng nói ở đây."
"Em hỏi anh đáp."
Cô xua tay: "Về nhà, hiện giờ đang bên ngoài không tiện thảo luận chuyện tế nhị này."
Anh nhướng mày nhìn cô, cong môi cười một lúc: "Vậy là em muốn dùng hay sao?"
"Em dùng ba thứ đó làm gì, em có cái đó đó đâu.", Nói xong cô ngượng ngùng gãi gãi chóp mũi mình.
Lữ Nguyệt buồn cười, nghiêng người qua đùa giỡn: "Cái đó đó là cái gì? Em nói thế làm sao anh biết được chứ, có muốn nói thì nói cho rõ ra."
Cô giương mắt nhìn anh, nghiến răng không ngừng, qua vài giây sau mới cong môi lên, liền nói nhỏ vào tai anh: "Là chồng thứ hai của em."
"..."
Lữ Nguyệt bị chọc ghẹo lại cả người đứng ngắc, anh đứng đực ra đó nhìn cô gái cười khoái chí rồi xoay lưng chạy đi mất, anh hoàn hồn lại liền nhanh chân đuổi theo.
"Đừng đi lung tung."
Diệp Chu Mãn nào có nghe, cô càng nhanh để người già đó đuổi theo cô, cô hạ bước chậm lại thấy anh gần đi đến thì cô sẽ co chân chạy nhanh hơn.
Đoán ra trò chơi trẻ con này, Lữ Nguyệt cũng bất đắc dĩ, bước hai bước chân rộng, tay vươn ra đã tóm vòng eo nhỏ vào lòng mình.
"Aaa.", Nhìn xuống đất thấy hai chân cô đang ở không trung Diệp Chu Mãn khiếp sợ ngoái đầu nhìn lại.
"Muốn chạy đi đâu?"
Cô đánh nhẹ lên mu bàn tay ở bụng mình, đỏ bừng mặt nói: "Thả xuống, thằng bé kia đang cười em kìa."
Lữ Nguyệt đặt cô xuống, nhìn thằng bé đứng cười đằng kia, anh nhìn qua thấy cô đỏ mặt lén lút đưa mắt nhìn, anh dở khóc dở cười, vươn tay bẹo nhẹ má cô.
Biết mắc cỡ nữa này.

Yêu chết đi được.
"Chu Mãn."
Hai người đồng thời quay đầu lại, Diệp Chu Mãn vô cùng bất ngờ: "Dượng."
Ông cũng bất ngờ không kém đã lâu như vậy giờ mới gặp lại cô bé này, lớn như vậy rồi, thời gian mau thật, ông đứng trước mặt nét cười trên môi không giấu sự vui mừng: "Thật sự là con."
Sau khi lấy lại tinh thần cô nhìn ông một lúc mới hỏi: "Dượng sống ở đây sao?"
"Đúng rồi.", Ông nói xong nhìn qua người đàn ông bên cạnh con bé, gương mặt này ông vẫn còn nhớ là người nhà của ông lão kia.
Diệp Chu Mãn cũng nhanh hỏi một chút: "Dượng biết mẹ con đang sống ở đâu không?"
Ông lắc đầu: "Sau khi ly hôn dượng liền rời đi, cũng một thời gian thì gặp được vợ hiện tại của dượng, còn mẹ con thì dượng không biết."
Cô nghiền ngẫm lúc, gật đầu: "Cảm ơn dượng."
Dù sao bà cũng sinh ra cô, tung tích không biết, nhưng cô vẫn mong là bà sống tốt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương