Ánh Trăng Mang Tên Anh
-
10: Rời Đi
Sau khi trở lại nhà chính hỏi thăm người giúp việc mới biết cô đã trở về, Lữ Nguyệt thở nhẹ, đứng dưới sảnh nhà nhìn lên lầu như muốn xuyên thẳng vào cánh cửa phòng ngủ thiếu nữ bên trong, cuối cùng Lữ Nguyệt cũng thu mắt người quay đi ra ngoài, lái xe trở về nhà riêng của mình, trước đường đi nhớ lại từng câu nói từng biểu hiện biến hóa trên gương mặt nhỏ ấy, khiến tim anh bị siết chặt lại, làm sao có thể được, khoảng cách quá lớn, tình cảm nhiều khi của cô gái nhỏ đó chỉ là nhất thời, anh sợ câu hối hận từ cô gái nói ra.
Hôm nay anh cho cô là nhất thời sinh ra nông nỗi.
Diệp Chu Mãn bơ phờ ngồi trước mặt ông Lữ, cô cảm giác như mọi thứ ông trời đã sắp đặt vậy, hình như ông ấy còn muốn giúp cô thoát khỏi nơi đau khổ này.
"Nếu người nhà con đã đến tìm, ông không thể ích kỷ mà không cho người thân nhận lại con, Hoa Sen Trắng à đã đến lúc con phải trở về rồi, sống tốt, con vẫn luôn là thành viên trong nhà đình họ Lữ này, con muốn trở lại lúc nào cũng được nơi đây vẫn luôn chào đón con."
Cô nhìn ông, sau đó từ trên ghế quỳ gối xuống dập đầu với ông: "Ông nội Lữ, trong thời gian qua cảm ơn ông rất nhiều, con rất biết ơn ông và mọi người trong nhà đã yêu thương con."
Ông Lữ cười một tiếng, vuốt đầu Diệp Chu Mãn: "Đứa trẻ ngoan."
Sau khi biết chuyện Lan Nhiễm ôm Diệp Chu Mãn khóc đến nửa đêm: "Chị không muốn, đang vui vẻ mà, tại sao em phải rời đi, ở lại đây có được không Hoa Sen Trắng?"
Diệp Chu Mãn vuốt tóc Lan Nhiễm: "Không được đâu chị.", Đúng vậy nơi này ai cũng đón nhận cô, nhưng sự thật vẫn là sự thật cô không phải là thành viên ruột thịt máu mủ trong ngôi nhà này, cô nên trở về nơi thật sự thuộc về thân phận mình.
Ông nội ruột cô đã tìm tung tích người con đã bỏ nhà đi năm xưa không ai khác chính là ba cô, sau khi biết ba cô qua đời nhưng họ biết cô con gái đã được một gia đình giàu có nhận nuôi, cuối cùng ông ấy đã tìm đến đây, Diệp Chu Mãn không thể nào không đi được.
Anh chị hai nhìn thấy người em thứ ba vừa nhận con bé làm con chưa được bao lâu lại phải xa cách.
Diệp Chu Mãn nhìn gia đình đưa tiễn mình, chỉ có bóng dáng người kia là không thấy đâu, cô âm thầm cười giễu, người đó lại trốn tránh cô rồi làm sao có chuyện sẽ đứng đây nhìn cô, cô nhìn cảnh tượng trước mắt có chút đau lòng, không thể nén quá lâu nhanh chóng xoay người vào trong xe.
"Sen trắng! Hoa Sen Trắng chị sẽ đợi em về!", Lan Nhiễm chạy bám đuổi theo chiếc xe hét vọng lên.
Cô ngoái đầu nhìn lại không kiềm được hốc mắt đỏ ửng, bỗng bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô, Diệp Chu Mãn xoay lại, khẽ gọi một tiếng: "Ông nội."
Ông Diệp cười vô cùng ấm áp: "Đừng buồn."
Giờ cô mới phát hiện, cô là thiên kim tiểu thư của nhà họ Diệp giàu có bên đất nước Anh, lúc trước vì một vài lời nói mà ba cô cãi nhau với ông nội bỏ trốn qua nước bên đây, sau đó gặp được mẹ cô hai người nên duyên vợ chồng, nếu bây giờ mẹ cô mà biết được thông tin này chắc tiếc nuối không thôi, bà ta là người ham hư vinh, mỗi lần cãi nhau với ba cô đều lôi những thứ công việc ba làm không đáng một đồng, cũng may ba đã không nói thân phận mình ra, như thế mới có thể thấy rõ lòng người đó như thế nào.
Lữ Nguyệt đi công tác trở về nước, đã hai tuần rồi nên anh nghĩ cô gái nhỏ chắc đã thông suốt những lời nói của mình, nhưng anh lại nén thêm một ngày sau mới trở về nhà chính của Lữ gia.
Bước vào thấy mọi người trong nhà ngồi ăn cùng với nhau, anh lướt mắt nhưng chẳng thấy bóng dáng kia đâu.
"Về đó à? Công ty bên đó trao đổi có thuận lợi không?"
Lữ Nguyệt gật đầu: "Khá ổn."
Anh cũng ngồi xuống ăn một ít, một lúc sau mới thản nhiên hỏi: "Diệp Chu Mãn đâu sao không thấy xuống ăn cơm?"
Ông Lữ đặt đôi đũa xuống, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi sẵn tiện trả lời: "Con bé đi rồi."
Tay cầm đũa của Lữ Nguyệt dừng lại, ánh mắt không biểu hiện cảm xúc ngước lên đảo vòng một người trong nhà, vài giây sau lời nói khó khăn cất lên: "Con bé đã đi đâu?"
"Đương nhiên về nơi con bé nên về.", Ông Lữ nói xong cũng đi ra ngoài.
Lan Nhiễm không ăn, cầm đũa đâm đâm chén cơm trước mặt mình, liền bị bà Lan nhéo vào tay một cái làm cho tỉnh táo: "Ăn mau lên, sắp xếp đồ đạc ngày mai còn lên đường đến đại học đấy."
Sau khi bàn ăn từng người từng người một rời đi hết, chỉ còn Lữ Nguyệt ngồi đần ra đó, tay cầm đũa nhưng không động đến thức ăn, anh nhìn chằm chằm bát canh trước mặt, mới cất giọng hỏi người giúp việc.
"Diệp Chu Mãn đi từ lúc nào?"
"Cũng đã hai tuần rồi cậu."
Hai tuần? Hôm đó anh lên máy bay cô cũng như vậy mà rời đi, Lữ Nguyệt bỏ đũa xuống, lấy tay che khuất cả gương mặt mình.
"Chú tư.", Lan Nhiễm khẽ gọi, cô nghĩ chú tư làm việc nên thấy mệt, vì vậy mới đặt cái thẻ trên bàn, rồi nói: "Đây là đồ mà Hoa Sen Trắng gửi lại cho chú."
Lữ Nguyệt nhìn qua, không tự chủ móc lấy điện thoại mở nguồn, đi vào hộp thư để kiểm tra tin nhắn, quả nhiên con bé chưa dùng đến tiền của anh.
"Có biết con bé đã đi đâu không?"
Lan Nhiễm thấy ánh mắt đỏ ngầu của chú tư làm cho giật mình không thôi: "Dạ, dạ con không biết."
Một tiếng sau trên lầu bốn phát ra tiếng âm thanh đổ vỡ từ phòng của Lữ Nguyệt, mọi người cũng vì tiếng động đó làm cho kinh ngạc, cả nhà liền cùng nhau kéo lên lầu coi chuyện gì đã xảy ra, càng đến gần tiếng đập đồ vô cùng rõ ràng.
Lữ Nguyệt hiện giờ như người mất khống chế, đồ đạc trong căn phòng chỗ nào đập được anh đều đập hết, đến cả điện thoại bấm dãy số vẫn không liên lạc được, anh không do dự thẳng thắn ném một tiếng "bóp" vào tường, mắt đỏ bừng nhìn qua đèn ngủ vẫn còn sáng, đôi chân dài đưa lên vung một đạp đá bay nó đi, cả căn phòng chìm vào mảnh đen tối.
Ông Lữ đứng bên ngoài hét vọng vào trong: "Lữ Nguyệt anh bị điên?! Ở ngoài gặp chuyện gì lại về đây lên cơn đập phá cái gì đó?! Những đồ đạc bên trong rất đắt anh đem nó phá hoại hết đi!"
Ông Lữ dứt lời không bao lâu cánh cửa phòng mở ra, người bên trong xuất hiện, đầu tóc bù xù, áo cũng xộc xệch, đôi mắt thì đã đỏ hiện lên cả tia máu, gương mặt lại vô hồn không cảm xúc, cả nhà bị bộ dạng thảm hại của Lữ Nguyệt làm cho khiếp sợ, đây là lần đâu thấy tình trạng Lữ Nguyệt như vậy.
Lữ Nguyệt không nói, cũng chẳng nhìn ai, đi xuống lầu, lái xe rời khỏi nhà.
Cửa phòng bar bị mở ra, nhìn người mới đi vào, Đặng Văn liền bị sặc rượu: "Mẹ kiếp lão tứ đây sao!", Trời đất lần đầu thấy bộ dạng không ăn mặc chỉnh chu của Lữ Nguyệt.
Lữ Nguyệt im lặng, mở chai rượu còn mới trên bàn, đưa lên miệng uống ừng ực một hơi một, sau đó đem chai rượu rỗng vứt đi, tiếng thủy tinh và sàn nhà va chạm với nhau tạo ra âm thanh không dễ nghe.
Viễn Bạch trổ mắt nhìn người nọ lấy bao thuốc lá trên bàn, yên lặng châm lửa.
Cả ba người vì một màn này cũng đơ người ra, còn dụi mắt chứng minh đây không phải là mơ.
Lữ Nguyệt rít một hơi thuốc thật sâu, như cả người đang rơi vào trạng thái tĩnh lặng, sau khi hút xong hết một điếu thuốc, anh liền móc điện thoại gọi cho trợ lý.
Trong thời gian 10 phút điều tra Diệp Chu Mãn đang ở đâu.
Vừa rồi mới đập hết một cái điện thoại thường dùng, may vẫn còn cái dự phòng trong công việc, Lữ Nguyệt tiếp tục rút thêm điếu thuốc thứ hai, vừa hút vừa kiên nhẫn nhìn điện thoại.
Đám người Đặng Văn ngồi nhìn đến ngơ ra luôn: Lão tứ? Phải lão tứ không?
Lữ Nguyệt nhẹ dùng tay bóp nát đầu thuốc, đốm lửa vừa rồi còn sáng giờ đã được dập tắt, anh hé môi: Đừng ai nói chuyện.
Tưởng Tần Hải thấy người kia bóp đầu lửa bằng tay mình, há mồm kinh ngạc không thôi, không ổn rồi, lão tứ hiện tại không thể chọc.
Nhìn lại điếu thuốc trên tay mình, Viễn Bạch cũng có vài phần kinh ngạc, trước đây hắn không thấy lão tứ hút thuốc, rượu thì có đôi lúc uống một ít, nhưng chưa bao giờ thấy người đó cầm điếu thuốc trên tay, nhưng hôm nay đã thấy rõ, còn rất là thuần thục nữa không như người mới bắt đầu hút, đã vậy còn dùng tay dụi tắt điếu thuốc, đó là chuyện trước đây hắn chưa bao giờ làm.
Qua một lát sau nhận được điện thoại rồi, Lữ Nguyệt cắn răng, siết chặt cái điện thoại trong tay đến nổi gân xanh.
Cuối cùng cũng ngả người sau cái ghế, tay không ngừng ấn ấn lên trán mình, anh không tin không thể tìm được cô bé đó.
Đi không từ mà biệt, nực cười, mày đã từ chối người ta, với lại mày là gì với người ta mà khi đi phải thưa trình với mày chứ.
Lữ Nguyệt cười giễu cợt.
- -----
Từ ngày sau khi Diệp Chu Mãn rời đi tinh thần của Lữ Nguyệt sa sút, ảnh hưởng đến công ty không nhỏ, ông Lữ biết tin công ty gặp vấn đề, đã lôi người đầu sỏ mắng một trận.
"Rốt cuộc anh đang làm cái gì?!"
Lữ Nguyệt im lặng không nói một câu, nhưng vậy ông Lữ càng tức thêm: "Anh không thấy thiệt hại mà anh làm sao?"
"Một thời gian nữa nó sẽ trở lại mình thường."
"Anh nói hay quá, như anh là tiên tri không bằng, công ty đâu phải chuyện đùa, rốt cuộc anh bị cái quái gì mà không chú tâm đến cái tập đoàn nhà họ Lữ? Định làm phá sản?!"
Lữ Nguyệt mím môi không nói, một lát sau anh đứng lên, thái độ không nóng không lạnh, đưa mắt nhìn ông Lữ: Ba đừng lo vấn đề này.
Anh bước ra ngoài xoa huyệt thái dương, đi lên lầu ba bỗng chốc thấy căn phòng hơi hé cửa anh dừng chân lại vài giây, sau đó cầm chốt mở ra.
Ôi trời hú hồn!, Lan Nhiễm nhìn chú tư mà vỗ nhẹ ngực.
Lữ Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng này một lượt, rồi chuyển tầm mắt lại người đang đứng gần bàn học: Vào đây làm gì?
Lan Nhiễm rất bình tĩnh trả lời: Con tìm sách, lần trước Sen Trắng đi có để lại vài quyển sách mà con đang muốn dùng đến, nên mới vào đây tìm.
Ừ., Lữ Nguyệt xoay người đi sau đó xoay lại: Diệp Chu Mãn có gọi về nhà không?
Nghe chú tư hỏi làm Lan Nhiễm cũng bị dọa sợ hết hồn, nhanh chóng lắc đầu: Không có, lần trước Sen Trắng chỉ báo mình đã đến nơi an toàn, về sau con cũng có liên lạc với em ấy nhưng không được, có thể đã không còn dùng số điện thoại này nữa.
Lữ Nguyệt không nói gì gật đầu ra khỏi phòng, nhưng chỉ mới đi vài bước thì đã dừng lại.
Chú tư chuyện lần trước..., Lan Nhiễm nuốt nước miếng mấy ngụm mới dám nói: Lần ở quán bar chú đã phát hiện rồi không?
Ừ.
Nhớ lại Lan Nhiễm thấy áy náy với Diệp Chu Mãn không thôi: Thật ra con là người xúi em ấy đi, chú mắng Sen Trắng là không phải, thực sự là lỗi của con mới đúng.
Lữ Nguyệt nhíu mày không hiểu là đang nói cái gì: Mắng gì?
Thì là đêm đó chú mắng em ấy, hình như Sen Trắng khóc đến hai con mắt sưng húp."
Một câu nói chí mạng giáng thẳng vào lòng ngực Lữ Nguyệt, cả hai bên quai hàm đều căng ra: Ra ngoài.
Lan Nhiễm trợn mắt: Dạ?
Đi ra ngoài.
Cô nghe theo, vừa bước ra khỏi phòng thì cánh cửa liền đóng lại, cạch còn nghe cả tiếng khóa chốt.
Chú tư vào đó làm gì?
Lữ Nguyệt lại bàn học đứng rất lâu, bên ngoài cửa sổ bóng đêm đã bao trùm, anh nương theo ánh sáng nhìn lên bầu trời, bỗng phát hiện ra chỗ bàn học gần cửa sổ có thể thấy gần rõ mặt trăng.
Bước chân xoay lại nhẹ đến chiếc giường màu hồng nhạt, nơi này cô gái nhỏ thường say giấc ở đây, Lữ Nguyệt đặt lưng xuống chiếc giường, mùi hương thoang thoảng ập đến, tay anh để lên trán, đuôi mắt trái xuất hiện một giọt nước đọng, vài giây sau đó lăn xuống.
Đúng lúc này Lữ Nguyệt như đã nghĩ ra chuyện gì đó, anh liền nhanh chóng lau nước ở khóe mắt mình, vội ra khỏi phòng.
Ông Lữ thấy người quay lại cũng giật mình: Chưa đi nữa?
Có phải ba biết Diệp Chu Mãn đang ở đâu đúng không?
Hỏi làm gì?, Ông Lữ liếc một cái, chỉnh lại bàn cờ, nói: Ta và con bé đã trao đổi bí mật với nhau rồi, nên bất cứ ai có hỏi ta sẽ không nói.
Ánh mắt Lữ Nguyệt hiện lên sự phức tạp, mày nhíu chặt: Tại sao?
Sao ta biết, khi nào con bé trở lại thì con tự đi mà hỏi, ông già như ta có liên can gì.
Với lại con từ khi nào lại quan tâm đến người khác như vậy?
Ông Lữ cảm thấy có gì đó bất thường, mấy ngày nay tình trạng của Lữ Nguyệt rất lạ, cũng thường xuyên dò hỏi thông tin của Hoa Sen Trắng: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lữ Nguyệt liếc mắt qua, cười như không cười: Không liên can đến ba.
Ông Lữ nghe xong đỏ bừng mặt mày, không làm được gì tức đến thở không nổi, ông cầm cây gậy bên cạnh chỉ vào thẳng Lữ Nguyệt: Đi ra ngoài! Nhanh! Và ngay lập tức!
Mọi người trong nhà nghe tiếng mắng chửi của ông Lữ, cho nên đi xuống xem có chuyện.
Vừa thấy bóng dáng Lữ Nguyệt ra khỏi phòng, thì cây gậy của ông Lữ cũng theo đó mà bay ra, tạo âm thanh không lớn không nhỏ.
Anh làm sao đó làm, chuyện ở công ty không lo ổn thỏa được thì đừng có về cái nhà này nữa!
Anh hai Lữ Trương liền gọi Lữ Nguyệt ra đây một lát.
Chưa vào chủ đề câu chuyện, đã thấy Lữ Nguyệt rút một điếu thuốc trong bao thuốc lá ra, bật lửa, rồi rít một hơi, giọng có chút uể oải nói.
Anh có chuyện gì?
Lữ Trương hỏi đến vấn đề công ty hiện nay.
Anh đừng lo em có cách của mình.
Nghe xong Lữ Trương gật đầu, trong nhà người đáng trong cậy vào là Lữ Nguyệt, công ty ông Lữ lúc trước cũng rất có tiếng nhưng sau này lại bàn giao chuyện công ty lại cho con trai người thứ tư của mình, đến một thời gian kể từ ngày Lữ Nguyệt tiếp quản công ty thì độ vang dội càng lớn, sức ảnh hưởng đến các công ty lớn cạnh tranh còn có khi lùi bước, hiện giờ tập đoàn của Lữ gia là hùng mạnh nhất ở cái thành phố này, đã vậy còn lan rộng cả nước khác.
Nâng lực làm việc của Lữ Nguyệt quả là không thể thất vọng được, ngược lại còn rất là tự hào.
Thấy tâm trạng em dạo này không tốt, có chuyện gì buồn phiền mà không thể chia sẻ?
Lữ Nguyệt gạt tàn thuốc, hơi cúi đầu cười nhạt một cái: Nói ra anh cũng không hiểu.
Thấy vậy Lữ Trương cũng không hỏi thêm, tay vỗ lên bả vai của Lữ Nguyệt một cái: Hút nhiều thuốc lá không tốt, nên hạn chế lại một chút.
Người đã đi, nơi này chỉ còn một mình Lữ Nguyệt cô đơn đứng ngoài đây, anh ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, sau đó phả ra một làn khói trắng, gương mặt trong bóng tối cũng mờ ảo vô cùng.
Lúc này Lữ Nguyệt nâng tay đỡ trán cười khổ một tiếng, hình như cô bé đó trốn anh rồi, không đúng, còn muốn quên đi anh, đến cả thông tin cũng bị chặn lại.
Thật sự là muốn quên đi anh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook