Một cái cuối tuần có thể nói là kinh tâm động phách mà trôi qua, buổi sáng thứ hai, trong thời gian nghỉ giữa giờ Kiều Kiều thấy Tiêu Tình, cô ta làm như không có chuyện gì xảy ra, chủ động đi tới nói chuyện phiếm với cô: “Hôm đó người tới đón cậu, là người lần trước cậu nói, cái người xem mắt với cậu à?”

Kiều Kiều không ngoài ý muốn khi bị cô ta nhìn thấy “Ừm” một tiếng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Tình đẩy đẩy cánh tay cô, “Các cậu thật sự đang tìm hiểu nhau à?”

Kiều Kiều không muốn nhiều lời với cô ta, mơ hồ nói: “Cứ xem như là thế đi.”

Sắc mặt Tiêu Tình nháy mắt tốt hơn rất nhiều: “Hôm đó cậu đừng hiểu lầm, con người tôi có đôi lúc thần kinh hơi thô, cho nên lúc gọi món cũng không nghĩ nhiều như thế, vậy mà lại không để ý tới cậu...”

Cô ta còn chưa dứt lời, Kiều Kiều đã rút kéo cánh tay đang đụng đến tay mình ra.

Cô ta còn hơi kinh ngạc, Kiều Kiều nhìn cô ta nói: “Tôi không để ý đâu. Tôi còn có việc, đi trước nhé.”

Tiêu Tình nhìn bóng dáng lảng tránh của cô, nhíu mày, sau đó không để bụng mà đi tìm một giáo viên khác nói chuyện.

Kiều Kiều cũng rất nhanh chóng quên luôn chuyện này, đối với những người không quan trọng với cô, cô đã học được cách không đặt trong lòng không nhìn trong mắt. Chỉ là... nhớ tới lời Chu Tiểu Á và mẹ Kiều nói, bỗng nhiên trong lòng Kiều Kiều có chút bất an, chẳng lẽ nhân phẩm uống rượu của cô thật sự rất không tốt sao?

Cũng không biết Lâm Viễn Chu có bị cô làm cho bối rối hay không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nếu thật sự mang lại phiền phức gì cho người ra, hình như nên nói lời xin lỗi mới phải.

Hạ quyết tâm, Kiều Kiều liền gửi một tin nhắn qua cho Lâm Viễn Chu. Từ sau khi xóa wechat, bọn họ đều ăn ý không đề cập tới chuyện thêm wechat đối phương nên đều dùng số điện thoại để liên hệ. Nhưng chuyện trước mắt này, nếu nói qua điện thoại thì có chút xấu hổ.

Kiều Kiều cân nhắc thật lâu, cuối cùng dùng từ cực kỳ cẩn thận, “Hôm đó tôi uống say, có phải gây thêm phiền phức cho anh rồi hay không?”

Thời buổi này, thực ra rất ít người sẽ kịp thời xem tin nhắn, cho nên Kiều Kiều cũng không xác định được tin nhắn này của mình có phải sẽ như đá chìm vào đáy biển hay không.

Thời khóa biểu thứ hai của cô không nhiều tiết lắm, thời gian rảnh rỗi đều không tự chủ được mà liếc mắt nhìn điện thoại một cái. May mắn Lâm Viễn Chu đã trả lời, chỉ là nội dung trả lời...

Kiều Kiều nhíu mày nhìn vài lần, cái gì gọi là bộ dạng uống say của cô, thật làm người khác kinh ngạc.

“Có ý gì?” suy nghĩ một lát, cuối cùng không nhịn được bắt đầu gửi tin nhắn qua hỏi anh.

Tin nhắn này, tận đến lúc họp buổi chiều vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.


Trước kia lúc còn tìm hiểu nhau cũng thế, anh luôn rất bận rộn, một tin nhắn wechat có thể đến hai ngày sau mới trả lời cũng có, có lẽ hai ngày nay cùng với anh thân cận hơn một chút nên suýt nữa đã quên bản thân công việc của anh là cực kỳ bận rộn. Kiều Kiều thu điện thoại lại, đem lực chú ý tất cả đều tập trung vào nội dung của cuộc họp.

***

Nội dung cuộc họp hôm nay rất đơn giản, thành phố tổ chức một cuộc thi hội họa về chủ đề “anh hùng”. Trường học tích cực hưởng ứng, Kiều Kiều là giáo viên mỹ thuật cũng thông báo với học sinh các lớp, muốn tham gia đều có thể báo danh. Cô vẫn luôn rất cổ vũ bọn nhỏ tham gia những thi đấu loại này, mỗi lần tham gia một trận thi đấu có thể mang đến cho bọn trẻ những kinh nghiệm đều cực kỳ quý giá.

Chỉ là trong tiết học hôm nay, đám trẻ lớp ba có học sinh hỏi cô: “Cô ơi, anh hùng chân chính có phải giống như Iron Man hay không ạ, cực kỳ rắn chắc nhẫn nại.”

“Sao có thể được.” Có một học sinh nam khác phản bác: “Bọn họ tựa như Spiderman vậy, gặp được người xấu liền biến thân.”

“Tớ cảm thấy giống như Ultraman, có những kỹ năng thần kỳ.”

...

Đám trẻ cậu một lời tôi một lời, thảo luận cực kỳ náo nhiệt, nhưng Kiều Kiều bỗng nhiên nghĩ, nhận thức của đám trẻ đối với anh hùng, hóa ra tất cả đều gắn liền với những tác phẩm điện ảnh. Bọn trẻ thậm chí còn không biết, những người đã trả giá cho cuộc sống hòa bình là như thế nào.

Cô và đám trẻ thảo luận về quân nhân, cảnh sát, bác sĩ, nhân viên cứu hỏa....

Nhưng bọn họ ở trong cảm nhận của đám trẻ đều là những hình tượng hết sức trừu tượng, chỉ có cái đồng phục trên người kia.

Kiều Kiều bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng, muốn mời người tới dạy cho bọn nhỏ một chút về phương diện này, thi đấu sau đó, cô cũng hy vọng bọn trẻ có thể cảm nhận rõ ràng được hàm nghĩa của hai chữ “anh hùng” này, tạo càng nhiều giá trị quan tốt. Dường như người đầu tiên mà cô nghĩ tới đó chính là Lâm Viễn Chu.

Nhưng từ lần trước gửi tin nhắn xong sau đó Lâm Viễn Chu liền không hề để ý tới cô, Kiều Kiều suy đoán có lẽ anh đang cực kỳ bận.

… Hoặc có thể, thật sự anh bị dáng vẻ say rượu của cô dọa muốn tránh còn không kịp.

Kiều Kiều nhớ tới lần trước chị Trương đã cho cô một phương thức liên hệ, nói sau này nhỡ lớp học bổ túc có vấn đề gì, tiện để liên lạc.

Kiều Kiều liền gọi điện thoại cho chị Trương. Chị Trương vừa nghe liền cực kỳ thoải mái mà đồng ý: “Đây là chuyện nhỏ, không tốn nhiều công sức, cứ tin ở chị.”

Kiều Kiều cực kỳ cảm kích, còn nói muốn mời đối phương ăn cơm, chị Trương cười nói: “Chúng ta cũng đừng khách sáo với nhau làm gì, chuyện của em chính là chuyện của đội trưởng Lâm, chị nhất định sẽ lo liệu thỏa đáng.”

Kiều Kiều: “Em với Lâm...”

Lời này còn chưa dứt thì chị Trương đã vội vàng mà cúp máy, “Đội trường Lâm tới, trước tiên đến đây đã.”

Kiều Kiều có chút bối rối khi Lâm Viễn Chu thấy cô gọi điện cho chị Trương như thế không biết sẽ nghĩ thành cái suy nghĩ gì nữa...


***

Mà bên này, Lâm Viễn Chu vừa báo cáo xong công việc với Diệp Tầm Chi, trong thời gian ngắn anh luôn phải chạy đua, đây là thái độ bình thường của anh với công việc.

Diệp Tầm Chi thấy anh sớm đã chú ý đến điện thoại đang đặt trên mặt bàn vang lên, nhướng mày nhắc nhở: “Không nhìn xem sao?”

“Một lát nữa xem.”

Diệp Tâm Chi không tiếp tục hỏi đến nữa, vừa đúng lúc Điền Thụ đi vào đưa cho bọn họ cà phê để lấy lòng, Lâm Viễn Chu như đang xem kịch vui vậy, chống tay lên xem. Đáng tiếc hai người này cũng quá không tôn trọng người khác, đặc biệt là Diệp Tầm Chi, làm như không thấy Điền Thụ, ánh mắt chăm chú nhìn ra tòa nhà mới xây ngoài cửa sổ.

Điền Thụ có chút mất mát, dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, tâm tư toàn bộ đều viết lên mặt, cầm cốc cà phê mua cho Diệp Tầm Chi đặt thật mạnh xuống mặt bàn.

Diệp Tầm Chi đưa lưng về phía cô ấy, khóe miệng hình như có chút bất đắc dĩ mà cong lên.

Đợi người đi rồi, Lâm Viễn Chu vừa uống cà phê đá kiểu Mỹ vừa cảm thán: “Ngày thường đến cà ly cà phê hòa tan cũng đều không có mà uống, vẫn là mặt mũi của cậu lớn.”

Diệp Tầm Chi ngồi trở lại sô pha đối diện anh, ánh mắt nhàn nhạt quét ra bên ngoài văn phòng, nhìn thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa đưa lưng về phía anh ta, đang nói gì đó với một thanh niên trẻ tuổi, lúc tức giận liền cầm văn kiện ném qua.

Anh ta thu lại tầm mắt, nhìn về phía cháu trai nhà mình: “Công việc nói xong rồi, nói đến chuyện tư đi.”

“Cháu còn có thể có cái việc tư gì?” Lâm Viễn Chu khẽ nhếch cằm ra hiệu ra ngoài cửa sổ: “Không thì nói về cậu đi.”

Diệp Tầm Chi dường như không có hứng thú gì vậy, cũng không theo suy nghĩ của anh mà chạy: “Ông nội cháu giới thiệu đối tượng cho cháu.”

“Tình báo của cậu cũng quá lạc hậu rồi.”

“Không nhìn trúng cô gái kia?”

Lâm Viễn Chu trầm mặc: “Người ta không nhìn trúng cháu.”

Diệp Tầm Chi thật đúng là không nghĩ tới, có chút ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy có tình lý bên trong. Anh ta cười nhạt, lắc đầu: “Cháu cũng không còn nhỏ, người thích hợp cũng nên định ra sớm một chút, mỗi lần đi công tác không có ai để nhớ, về nhà không có ai chờ, không cô đơn sao?”

Lâm Viễn Chu không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu: “Không cô đơn.”


Diệp Tầm Chi: “...”

“Nhưng ngược lại là cậu.” Lâm Viễn Chu hỏi vặn lại, “Nghe nói, hình như là cậu phát xuân.” Xong lại còn gật đầu: “Quả nhiên người càng lớn tuổi, thì càng sợ cô độc.”

Diệp Tầm Chi nhẫn nhịn, không nhịn được, cầm gạt tàn lên trực tiếp đáp lên mặt anh.

Lâm Viễn Chu cười tiếp được.

Hai cậu cháu lại nói chuyện một lát, Lâm Viễn Chu đưa Diệp Tầm Chi ra cửa. Diệp Tầm Chi ở cửa châm một điếu thuốc, trời quá nóng, cũng lười nói nhảm với anh: “Bố cháu lần trước lại tới tìm cậu, nhắc tới chuyện để cháu từ chức, cậu biết cháu không muốn. Có rảnh thì quay về nói chuyện với ông ấy đi, đừng quá tuyệt tình. Người còn sống, không thể nào một chút cảm tình đều không để ý.”

Lâm Viễn Chu xoa bóp ấn đường: “Cậu mau về đi.”

Diệp Tầm Chi bất đắc dĩ, phun ra vài vòng khói, nhớ tới chuyện anh đi công tác lần này, đến bên miệng chỉ còn một câu: “Trăm sự cẩn thận.”

Nhìn Diệp Tầm Chi đi về phía cạnh xe, suy nghĩ của Lâm Viễn Chu bay xa. Gia đình anh rất phức tạp, đúng giống như Diệp Tầm Chi nhắc tới, anh không có ai để nghĩ tới, cũng không có ai sẽ chờ anh, nhiều năm như thế, thật ra anh cũng không cảm thấy có chuyện gì. Nhưng vừa rồi Diệp Tầm Chi nói với anh câu “Trăm sự cẩn thận” kia, anh vẫn … có một tia lay động.

Có người đụng phải bả vai anh rồi chạy đi hai bước, vẫn không đuổi kịp, chiếc xe đắt đỏ của Diệp Tầm Chi phóng đi.

Điền Thụ đứng tại chỗ, trong tay là cốc cà phê Diệp Tầm Chi chạm cũng không chạm qua một cái.

Lâm Viễn Chu nghĩ ngợi, đi qua vỗ vỗ bả vai cô nhóc, Điền Thụ im lặng, có điều chẳng qua cũng chỉ trong hai ba giây, quay đầu lại liền một bộ dạng vân đạm phong khinh: “Chạy nhanh hơn cả thỏ, cứ như là sợ tôi ăn cậu ấy vậy.”

Về tâm tư của nhóc con này, toàn bộ đội, thậm chí chỉ cần là người quen Điền Thụ và Diệp Tầm Chi đều đã biết. Lâm Viễn Chu cũng không vạch trần, thông báo cho cô ấy: “Tôi phải đi tới huyện Mạc một chuyện, có việc thì gọi điện cho tôi.”

“Ừm.” Điền Thụ gật đầu, cúi đầu, vừa nhìn thấy ly giấy trong tay kia, oán hận mà đưa lên miệng uống một ngụm lớn.

Không biết vì sao, Lâm Viễn Chu liền nhớ tới bộ dạng Kiều Kiều uống rượu hôm đó, cứ thế một ngụm lớn, mang theo sự tích tụ khó thể bình tĩnh được.

Nghĩ thế, cuối cùng anh cũng nhớ tới chuyện tin nhắn, lấy điện thoại ra vừa xem vừa đi phía văn phòng, sau đó liền nghe được chị Trương đang hỏi Tần Lượng, buổi sáng ngày mai có thời gian hay không.

***

Kiều Kiều và chị Trương đã hẹn trước là buổi sáng 9h tiết thứ hai. Cô tự mình chuẩn bị notebook, điện thoại cũng sạc đầy, đến lúc đó quay lại, còn dư lại mấy lớp khác liền tự mình giảng cho các bạn học. Tiết thứ nhất vừa hết điện thoại liền vang lên, dãy số lại là... Lâm Viễn Chu?

Kiều Kiều có chút ngốc, nhận máy. Sau đó anh nói: “Tôi ở cổng trường.”

“A” tận đến lúc Kiều Kiều nhìn thấy anh cũng vẫn cảm thấy không quá chân thực, “Vì sao anh...”

Chị Trương không phải nói sắp xếp những người khác sao, sao lại sắp xếp anh tới.

Lâm Viễn Chu nghe thế thoáng suy nghĩ một chút: “Có lẽ bởi vì toàn đội tôi là người rảnh nhất chăng.”

“...” Kiều Kiều cảm thấy người này đang chọc mình.


“Tin nhắn trả lời hơi muộn, sợ có người nào đó không vui.” Lâm Viễn Chu liếc nhìn cô một cái: “Tự mình tới giải thích một chút.” Ngữ khí quá mức đứng đắn, Kiều Kiều cảm thấy bản thân không nên nghĩ nhiều.

Cô mím môi, vẫn có chút không được tự nhiên, cũng không biết chị Trương lại lén nói gì với người này, sau đó chỉ chỉ vào cổng: “Anh đi theo tôi.”

Dọc theo đường đi, Kiều Kiều cảm thấy nhiệt độ hôm nay có vẻ cao quá mức rồi, lúc đi tới lớp học thì cả khuôn mặt cô đều đã hồng lên. Thời điểm này các giáo viên khác đều ở lớp học hoặc là văn phòng, cho nên cũng không ai để ý tới Lâm Viễn Chu xuất hiện, Kiều Kiều dẫn anh đi vào lớp, giới thiệu cho đám trẻ: “Chú này chính là chú Lâm ở đội cảnh sát hình sự.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ lớp học liền trở nên lặng ngắt như tờ, bọn nhỏ đáng lẽ còn đang rất nhàn nhàn thư thái, nháy mắt trở nên quy củ.

Cô không khỏi mỉm cười nói: “Chú cảnh sát tới, chia sẻ cho các em một số câu chuyện của chú ấy. Đừng lo lắng.”

Các bạn nhỏ vừa nghe có chuyện để nghe, lập tức hai mắt đều tỏa sáng, tay nhỏ giao nhau đặt lên trên bàn nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Lâm Viễn Chu.

Hôm nay Lâm Viễn Chu mặc áo trắng quần đen, ngắn gọn dứt khoát, cổ tay áo sơ mi được xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc. Anh đứng ở trên bục giảng, tựa như một chiếc cây cao lớn thẳng tắp, ánh mắt trong suốt trang nghiêm, một khắc đó, tim Kiều Kiều cũng không tự chủ mà bắt đầu đập nhanh như trống.

Hẳn là trước khi tới Lâm Viễn Chu cũng đã chuẩn bị trước, anh kể mấy câu chuyện nhỏ, nghe qua đều hãi hùng khiếp vía, nhưng những cái máu me tàn nhẫn đều bị anh cắt đi. Bọn trẻ nghe cực kỳ chuyên chú, Kiều Kiều cũng nghe đến mê mẩn, ẩn tượng sâu nhất là anh nói sau khi anh tốt nghiệp đại học, tạm biệt với người bạn tốt nhất, sau đó đến lúc gặp lại chính là một tấm ảnh chụp trên bia mộ.

Kiều Kiều có thể nhìn thấy đáy mắt đen thuần của anh, cố gắng áp chế xuống cảm xúc, tim cô cảm thấy cực kỳ chấn động.

Một tiết học rất nhanh liền kết thúc, chỉ ngắn ngủi 40 phút nhưng Kiều Kiều bỗng nhiên cảm thấy, bản thân mình lúc này mới thực cách cuộc sống của anh gần thêm một chút.

Lâm Viễn Chu đi xuống bục giảng, lại là bộ dạng không dễ thân cận không dễ đối phó kia.

Hai người cùng nhau rời khỏi trường học, Kiều Kiều nói: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi.”

Lâm Viễn Chu giơ tay nhìn đồng hồ, cũng không đáp lại lời khách sáo của cô, lấy điện thoại ra, nhanh chóng có một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy tới.

“Tôi phải đi công tác.” Anh nhìn cô chậm rãi nói: “Có lẽ mất tầm bốn năm ngày.”

“...À, được.”

Anh như là đang thông báo lịch trình cho cô, mà không biết vì sao cô cũng ngoan ngoãn nghe hết.

Lâm Viễn Chu lại nói: “Hẹn gặp lại.”

Kiều Kiều gật đầu, ánh mặt trời sáng sớm cực kỳ chói mắt, thân hình cao lớn của anh khiến cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn, thế nên cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ngũ quan thanh tú của anh, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô liền nói một câu: “Trên đường cẩn thận.”

Anh bình tĩnh, gật đầu, lại khó có được mà xuất hiện ý cười ngắn ngủi.

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương