Ngày hôm sau, ánh ban mai chiếu qua ô cửa sổ làm căn phòng tràn ngập ánh sáng, Lâm Ngữ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy đầu nằng nặng.
Cậu cầm điện thoại xem giờ, đã chín rưỡi sáng.
Màn hình còn hiện một tin nhắn của Giang Hoài Tả: “Hai ngày nay A Ngữ vất vả quá! Tân Cổ gọi cho thầy rồi, hôm nay con không cần tới viện nghiên cứu đâu, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Lâm Ngữ ngẩn ra, Lạc Tân Cổ hỏi thăm thầy rồi?
À, tối qua cậu ăn tối cùng Lạc Tân Cổ, hơn nữa còn uống chút rượu.
Sau đó… hình như uống nhiều quá.
Lâm Ngữ lập tức tỉnh táo, cậu ngồi bật dậy, nhìn lại bản thân, không biết mình đã thay đồ ngủ từ bao giờ.

Cửa phòng mở, có tiếng nước truyền tới từ phía phòng tắm.
Lâm Ngữ xỏ dép lê bước ra khỏi phòng ngủ, vừa lúc thấy cửa phòng tắm bị kéo ra từ bên trong, Lạc Tân Cổ mặc bộ ngủ đi ra, trên cổ quàng một chiếc khăn lông màu trắng, tóc ướt sũng còn đang nhỏ nước.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người bất động.
Lạc Tân Cổ phản ứng lại trước, theo lẽ thường treo lên nụ cười: “A Ngữ tỉnh rồi đấy à?”
Lâm Ngữ bị xưng hô này đập cho ngớ người, nét mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Lạc Tân Cổ dường như không có việc gì hỏi lại: “Sao? Chẳng phải cậu bảo tôi gọi như thế à?”
Lâm Ngữ càng giật mình: “Tôi?”
“Đúng vậy.” Lạc Tân Cổ bước chậm về phía Lâm Ngữ, “Hôm qua cậu say rượu, kéo tay tôi gọi anh xưng em, kêu từng tiếng “anh Lạc”, còn chê tôi gọi “tiến sĩ Lâm” quá xa lạ.”
Lâm Ngữ hít một hơi.

Không thể nào, sao lại có loại chuyện này cơ chứ?
Nhưng từng nghe Tô Mộng kể lại trạng thái sau khi say rượu của mình nên Lâm Ngữ cảm thấy chuyện này không phải không có khả năng.
Lâm Ngữ cười ngượng: “Ngại quá, tôi uống say hay nói mê sảng, tôi không nói linh tinh gì khác chứ?”
Lạc Tân Cổ gật đầu: “Cậu còn bảo căn nhà này quá lớn, buổi tối ngủ không an tâm, vì vậy yêu cầu tôi ở lại cùng cậu.”
Lâm Ngữ suýt chút nữa sặc nước miếng, không dám tin nhìn Lạc Tân Cổ: “Tôi nói như thế thật?!”
“Thật.”
Lâm Ngữ lập tức tê cả đầu, giọng nói chứa đựng thái độ xin lỗi: “Phiền anh quá, thật ra tôi vẫn bình thường, phòng ở cũng thoải mái, cứ quấy rầy anh mãi tôi cực kì bối rối…”

Còn chưa dứt lời, Lâm Ngữ đã nghe thấy Lạc Tân Cổ bật cười.
Cậu ngẩng đầu nhìn sang, Lạc Tân Cổ đã quay về vẻ mặt đứng đắn ho khan hai tiếng.
Lạc Tân Cổ: “Không đùa cậu nữa, hôm qua hẳn là cậu rất mệt, uống được một lát thì gục trên bàn ăn luôn, không nói gì cũng không làm ra hành động gì kì lạ.

Là tôi đưa cậu về phòng.

Còn tôi…” Lạc Tân Cổ tạm dừng, “Hôm nay tôi có việc ở gần đây nên ở lại bên này.”
Lâm Ngữ nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, cười khổ: “Dáng vẻ anh như vậy hoàn không nhìn ra đang nói đùa.”
“Cảm ơn đã khích lệ.”
Đây có phải đang khen đâu!
Lâm Ngữ oán thầm, sau đó lại mở miệng: “Thật không ngờ một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng như Lạc Tân Cổ lại…”
“Lại không đứng đắn như thế!” Lạc Tân Cổ thoải mái bổ sung.
Lâm Ngữ thành thật gật đầu: “Không quen lắm.”
Lạc Tân Cổ “à” một tiếng, cầm khăn lông lau tóc, cười nói: “Vậy phiền cậu quen dần đi thôi!”

Lâm Ngữ cảm thấy hai ngày nay Lạc Tân Cổ không bình thường.
Rất không bình thường, cực kỳ không bình thường!
Hình tượng Lạc Tân Cổ trong lòng cậu đang có xu hướng sụp đổ.
Ngoại trừ việc nói nhiều lên thì anh còn ở lại biệt thự, ban ngày ngoài làm việc thì vẫn là làm việc, buổi tối về biệt thự luyện đàn sau đó nghỉ ngơi.
Lâm Ngữ vô cùng hoài nghi mình say rượu đã nói linh tinh gì đó, tuy nhiên Lạc Tân Cổ cú khăng khăng không nghe thấy gì hết nên cậu đành bỏ qua, không nghĩ đến nữa.
Thứ sáu Lâm Ngữ ở lại viện nghiên cứu tăng ca, về đến nhà đã mười rưỡi tối.

Lạc Tân Cổ còn chưa ngủ, anh đang đổ dung dịch vào bình nhỏ rồi cắm mấy cái que.

Lâm Ngữ cởi áo khoác vắt lên cẳng tay, tò mò đi về phía sô pha: “Anh đang làm gì đấy?”
“Sáp hương.” Lạc Tân Cổ lời ít ý nhiều, “An Kỳ đưa tới.”

Lâm Ngữ nhớ tên này: “Lộ An Kỳ đúng không?”
“Ừ, ngày mai con bé làm hôn lễ mà vẫn nhớ tới chuyện của cậu.” Lạc Tân Cổ cười bảo, “Nó dặn dò tôi mãi, nhất định phải mời được cậu, nếu không sẽ không cho tôi tiến vào nhà thờ.”
Lâm Ngữ đẩy mắt kính.
Nói đến mức này rồi, nếu cậu không đi thì vừa không nể mặt vừa như cố ý làm ra vẻ.
“Sáng mai tôi đưa báo cáo số liệu cho chị rồi sẽ ghé qua lễ đường.” Lâm Ngữ nói.
“Chị? Là vị tôi gặp mặt lần trước đúng không?”
“Ừm.”
“Tôi lái xe đưa cậu đi.”
“Không cần.” Lâm Ngữ vội từ chối, “Rất gần, hơn nữa không tiện đường, ngày mai anh hẳn là bận rộn lắm, không cần để ý đến tôi đâu.”
Lạc Tân Cổ không kiên trì, chỉ dặn nếu có chuyện gì thì liên lạc với anh.
Sáng hôm sau, Lâm Ngữ tới nơi ở của Tô Mộng đưa tài liệu cho cô.
Tô Mộng lật xem qua rồi bảo: “Cái này được rồi, chị rà soát lại rồi gửi về trường đại học để họ tiếp tục tiến hành dựa theo kết quả này.”
Lâm Ngữ gật đầu: “Thế là tốt rồi, em còn có việc nên đi trước đây.”
Tô Mộng nhướng mày: “Ồ, khó lắm mới thấy A Ngữ nhà chúng ta không vùi mình trong phòng thí nghiệm vào cuối tuần đấy, đây là… đi hẹn hò hử?”
Lâm Ngữ hắng giọng: “Chị đừng trêu em, em muốn đi ăn cưới thôi.”
Tô Mộng mở to hai mắt: “Ăn cưới? Em mới đến Hải Đô có mấy ngày, lấy tính tình của em mà nhanh như vậy đã thân quen đến mức được mời đi ăn cưới rồi á?”
Lâm Ngữ đành phải ăn ngay nói thật: “Là em họ của Lạc Tân Cổ, học định hướng chuyên ngành của chúng ta, cô ấy nhiệt tình mời em tham gia hôn lễ, em cảm thấy từ chối thì không ổn lắm.”
“Ồ… Định hướng khoa học trí năng à, như thế thì cảm thấy hứng thú với em là điều dễ hiểu.” Tô Mộng suy tư gì đó rồi bỗng hỏi lại, “Từ từ, em bảo em họ của ai cơ? Lạc Tân Cổ?! Tụi em thân nhau như thế từ bao giờ?”
Lâm Ngữ bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “Ngẫu nhiên nhắc tới thôi.”
Nét mặt Tô Mộng viết to ba chữ “Chị không tin”.
Lâm Ngữ đẩy mắt kính: “Tóm lại em vẫn là khách tham gia hôn lễ.

Nếu số liệu có vấn đề gì thì chị cứ gọi cho em.”
“Ấy, từ từ.” Tô Mộng bất đắc dĩ kéo Lâm Ngữ lại, “Em đừng quên chuẩn bị quà cho người ra đấy.”
Lâm Ngữ: “Em chuẩn bị rồi.”

Tô Mộng vui mừng: “Thế được rồi, chị còn tưởng lấy tính tình của em sẽ không để ý mấy thứ này.”
“Là mô hình máy tính thông minh mới nhất, dùng hàm số Fourier và phép tính giảm độ cứng.” Lâm Ngữ mỉm cười, “Em còn cố ý tạo hiệu ứng 3D nữa.”
“…” Tô Mộng cứng đờ, một lát sau mới đỡ trán bất lực thở dài.

Khoảng mười giờ sáng, Lâm Ngữ đến nhà thờ thánh Fogg, bên ngoài nhà thờ là con đường nhựa rộng rãi, hai bên là hai hàng cây bạch quả, lá vàng phủ kín nền đường, bước đi như dẫm lên tấm thảm mềm mại.
Xa xa đã nghe thấy tiếng thơ ca phát ra từ bên trong nhà thờ, giọng thiếu nữ thánh thót trong trẻo mang theo đặc trưng trầm bổng ngắn của tiếng Nga.
“Giữa thâm sơn cùng cốc, giữa năm tháng cầm tù không ánh sáng, sinh mệnh ta cứ lẳng lặng trôi đi.”
“Không có thần tính, không có linh cảm, không có nước mắt, không có sức sống, không có tình yêu.”
Âm thanh thong thả xa xăm kết hợp với tiếng sáo và dương cầm.
Hai tay Lâm Ngữ đút túi, im lặng tiến gần đến cửa lớn nhà thờ.
“Bỗng nhiên linh hồn ta được đánh thức.

Bởi vì sự xuất hiện của người, như phù dung sớm nở tối tàn, như tinh linh thuần khiết mỹ lệ.”
“Trái tim ta đập như điên vì vui mừng.

Vì người, hết thảy lại thức tỉnh một lần nữa, lưu giữ thần tính, nảy sinh linh cảm, tràn ngập sức sống, cảm nhận tình yêu.”
(Trích “Gửi K” của Pushkin)
Cuối cùng cậu bước tới cửa nhà thờ, ánh mắt lướt qua đám đông, ngay lập tức trông thấy Lạc Tân Cổ.
Vị thiếu gia đứng trên bậc thứ hai ở vị trí dành cho gia chủ, mặc tây trang màu xanh đậm, trước ngực có một bông hoa diên vĩ.

Giữa nhiều người như vậy, giữa không gian đầy tạp âm nhưng cậu vừa liếc mắt đã thấy Lạc Tân Cổ.
Giống như ba năm trước, cậu chỉ hứng thú với duy nhất một người.
Có một thứ tình cảm không thể diễn tả, dường như đã ăn sâu vào xương cốt, không thể trốn tránh.
Cậu tiến vào nhà thờ, cô dâu chú rể đứng trước đài, dưới sự dẫn dắt của mục sư, bọn họ bày tỏ tình yêu và đọc lời thề, bên cạnh có đôi vợ chồng trung niên rơi lệ, Lâm Ngữ đoán là cha mẹ nhà trai hoặc nhà gái xúc động vì hạnh phúc của con cái.
Tiếng ca vẫn vang lên liên lục, tiếng người ồn ào, Lâm Ngữ lẳng lặng đứng ở góc bên phải hội trường, sau đó…
Cậu thấy Lạc Tân Cổ quay đầu nhìn về phía này.
Lâm Ngữ không xác định được có phải anh đang nhìn cậu hay không nhưng đúng là ánh mắt Lạc Tân Cổ đang dừng lại ở phía này và không có ý định rời đi.
Bắt đầu chuyển sang ca khúc mới.
“Ta từng lạc giữa bóng tối, nay đã quay về chính đạo.”
“Ta từng chìm trong hiểm nguy, nay đã bình an trở về.”

“Trời ban ân sủng, khoan dung lòng ta.”
Cô dâu chú rể trao nhẫn rồi trao nhau nụ hôn giữa sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Voan trắng của cô dâu còn dính một vài cánh hoa hồng khi bước qua cửa vào.
Lâm Ngữ nghe thấy khách khứa bên cạnh bàn tán: “Người đứng ở bậc thang bên cạnh cô dâu là ai thế? Có khí chất ghê!”
“Là người nhà của cô dâu, ra nước ngoài thường xuyên, nghe nói là nghệ sĩ dương cầm.”
“Con cả nhà họ Lạc?”
“Đúng vậy.”
“Thảo nào, kết hôn chưa? Con gái nhà chú hai của tôi năm nay tốt nghiệp, muốn giới thiệu cho con bé.”
“Không thấy nghe nói, để tôi hỏi lại mấy đứa em.”
Lâm Ngữ nhíu mày, cậu vòng qua cột lớn đi về phía nhân viên phục để hỏi đường tới phòng vệ sinh.
“Ào ào…” Nước ấm thoát khỏi vòi nước rơi xuống tay Lâm Ngữ tạo ra vô số bọt bong bóng.
Cậu hứng nước rửa mặt, gạt bỏ hết cảm xúc phức tạp trong óc đi.
Lâm Ngữ khóa vòi nước, hai tay chống bệ rửa mặt, nhìn bản thân trong gương.
Lâm Ngữ.

Cậu thầm gọi tên mình.
Đừng nghĩ, đừng nhìn, đừng ước muốn xa vời.

Như vậy sẽ không khổ sở.
Hiện tại đã là khoảng cách tốt nhất rồi, Lạc Tân Cổ có thể xem cậu như bạn tốt đã không dễ dàng, không phải sao?
Giọt nước theo sợi tóc nhỏ xuống, đôi mắt cậu vẫn còn tơ máu do thức đêm.
Một lát sau, Lâm Ngữ đứng dậy.

Cậu rút khăn giấy lau mặt, sau đó đẩy cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài.
Hành lang chỉ có hai người, phía cuối là cửa kính màu hình nan quạt.
Xuyên qua lớp khói mỏng manh, cậu thấy Lạc Tân Cổ cầm khăn tay đang dựa lưng vào tường.
~Hết chương mười hai~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương