Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác
Chương 26: Sản phẩm thành công "thức tỉnh thực nghiệm"

Nhìn mấy người liếc liếc Dịch Đường Đường và Dịch Kiêu, Sở Súc bất giác hiểu ra.

"Này," Sở Súc sờ soạng đỉnh đầu chợt đổ mồ hôi, cười gượng, "Ở đây chỉ còn nhà ở bốn phòng này, nếu không tôi đổi chỗ khác cho các người?"

Căn cứ vì dị năng giả cung cấp nhà ở nhưng cũng không phải có thể tùy tiện an bài, căn nhà này vốn là yêu cầu hai dị năng giả một phòng, cấp cho họ bảy người bốn phòng, Sở Súc có thể nói là biến tướng lấy lòng họ, nào nghĩ ra bị hố đến như vậy...

Dọc theo đường đi, Dịch Đường Đường bên người Dịch Kiêu, động tác thân mật liên tục, đáy lòng Sở Súc vẫn luôn cho rằng đây là hai vợ chồng trẻ tình nồng ý mật, nào biết phán đoán là sai lầm?

Dịch Đường Đường sờ sờ chìa khóa cưng cứng, trong lòng vô cùng xấu hổ.

Cô mới vừa vươn tay định đưa chìa khóa trả lại cho Sở Súc, lại bị Dịch Kiêu chặn lại.


"Không cần, bốn phòng này là được." Dịch Kiêu chặn lại tay Dịch Đường Đường, nhìn thằng Sở Súc mà nói, thanh âm thật bằng phẳng. Khóe mắt hơi nheo lại, phối hợp với ngũ quan lạnh lùng cứ tự nhiên mà làm người cảm thấy thật lạnh lẽo.

"Được được, vậy chìa khóa các người giữ đi, tôi đi trước." Sở Súc nhanh nhanh trả lời, mất tự nhiên mà né tránh tầm mắt Dịch Kiêu, cảm giác như sống lưng đều lạnh toát.

Anh run run một chút, nói xong liền nhanh như chớp mà biến mất, giống như có người đuổi đi.

Sở Súc vừa đi, không khí càng thêm xấu hổ thêm.

Bảy người mắt to trừng mắt nhỏ, thế nhưng trong lúc nhất thời không tìm được phương pháp gì đánh vỡ phần xấu hổ này.

Dịch Đường Đường chôn đầu, chỉ hận không rút ra được miếng gạch dưới chân mà chui vào trốn đi.


Mà Dịch Kiêu, tuy rằng mặt lạnh, nhưng nhận thấy được thần sắc vi diệu của năm người kia mà cũng trở nên không được tự nhiên.

"Gâu, gâu gâu!" Vẫn là Đậu Tương không chịu nổi tịch mịch, lớn tiếng kêu la.

Nó kêu xong, vươn móng vuốt lay lay ống quần Dịch Kiêu, không rõ vì cái gì tất cả mọi người không nói?

Có nhà mới ở không tốt sao? Như thế nào cả đám biểu tình đều quái quái?

Dịch Kiêu ho khan hai tiếng, đánh vỡ không khí đình trệ: "Trước thu dọn chỗ ở đi, Đường Đường và tôi một phòng, tình huống ở căn cứ chúng ta đều không hiểu biết, tôi không yên tâm để cô ấy ở một mình."

Dịch Kiêu trong mắt năm người Đặng Lâm Siêu trước giờ nói chuyện ngắn gọn, đây vẫn là lần đầu tiên nghe anh nói nhiều như vậy, lại là lời giải thích, mấy người biểu tình trở thành thật vi diệu ——


Vì sao lại có cảm giác giấu đầu lòi đuôi ở đây?

"Thời gian không còn sớm, chúng ta mau thu dọn chỗ ở, bằng không chút nữa ngừng điện càng không có phương tiện." Đinh Dao thấy tình hình tựa hồ càng ngày càng khó nói, chủ động thay đổi đề tài.

Bốn phòng thu dọn sạch sẽ xong tốn hơn một giờ.

Tinh thần Dịch Đường Đường hôm nay không tồi, toàn bộ dọn dẹp xong còn có thể ngồi trên chiếu, hứng thú mà xoa xoa đầu Đậu Tương.

Trong phòng chỉ được trang bị một cái giường đôi, chiếm hơn nửa phòng, bởi vì Dịch Đường Đường không thể ngủ cùng giường với Dịch Kiêu, cô thu giường đôi vào trong không gian, đổi thành hai giường đơn.

Dịch Đường Đường thật ra thật thích an bài như vậy, thậm chí ở đuôi giường còn cho Đậu Tương một cái đệm to làm giường cho nó.

"Đậu Tương, hôm nay vui vẻ không?" Dịch Đường Đường ngồi trên ghế đệm ôm Đậu Tương to xác, chọc chọc mũi nó.
"Gâu gâu!" Đậu Tương vươn đầu lưỡi liếm đầu ngón tay cô, trong tiếng kêu tràn đầy hưng phấn!

Dịch Kiêu đi ra ngoài lấy nước trở về, Dịch Đường Đường và Đậu Tương đã đùa giỡn thành một khối, tứ chi nó bị Dịch Đường Đường đè lên đệm, vừa nhấc lên lại bị người xấu chụp đè xuống.

"Ngao ô ~" Thấy Dịch Kiêu trở về, nó vô cùng đáng thương nâng đầu lên hướng đến Dịch Kiêu, lên án hành vi phạm tội của Dịch Đường Đường.

Dịch Kiêu thoải mái cong cong môi, chỉ nói: "Đường Đường mau tới đây rửa mặt."

"Được!" Cô trả lời thật nhanh, lại sờ soạng đầu Đậu Tương một phen, "Đậu Tương cũng tới đi!"

Đậu Tương nghe xong lỗ tai dựng đứng, vẫy vẫy đuôi cùng Đường Đường vào trong phòng vệ sinh.

Dịch Đường Đường rửa mặt đánh răng, Đậu Tương đem miệng thổi thổi một hồi chậu nước của nó, xem như đã rửa nha, cuối cùng đem chân nhúng nhúng nước xoa xoa, xem như rửa mặt.
Từ phòng vệ sinh ra, mí mắt Dịch Đường Đường đã đóng hơn phân nửa, đi đường như mơ như màng, bước chân như đang đi trên mây.

"10 giờ rưỡi, Đường Đường nên ngủ." Dịch Kiêu đi nhanh đến ôm cô lên, nhìn đến đồng hồ phía sau.

"Ừm, buồn ngủ quá." Dịch Đường Đường dựa đầu vào cổ anh, thanh âm lười nhác, ý thức chậm rãi chìm vào trong mơ.

Đêm chậm rãi an tĩnh xuống.

Đậu Tương ngoan ngoãn mà bò trở về trên đệm mềm, hai chân trước lót trụ đầu, mắt chớp chớp liên tục nhìn Dịch Kiêu nhẹ nhàng để Dịch Đường Đường lên giường, tiếp theo, lưu lại một nụ hôn thật nhẹ trên môi cô.

Ngao ô ~

Đậu Tương trong lòng hò hét, dùng hai móng vuốt che lại đôi mắt.

Kiêu cư nhiên trộm liếm Đường Đường, người xấu!

***

Ngày hôm sau, Dịch Đường Đường lại được Dịch Kiêu kéo từ trong chăn ra.
"Ca ca." Mí mắt Dịch Đường Đường như dính vào nhau, muốn mở cũng không mở được, cô ôm chăn, thân mình lại súc lên giường.

Ngủ, cô buồn ngủ.

"Đường Đường ăn cơm trước, ăn cơm xong ngủ tiếp." Dịch Kiêu bất đắc dĩ mà ôm lấy cơ thể cô trượt xuống, tận tình khuyên nhủ.

Đi trên đường nửa tháng, bởi vì vẫn luôn không ngủ được tốt, hiện giờ được yên ổn ngủ một đêm, tật xấu ngủ nướng lúc trước lại bộc phát.

"Không ăn không ăn, Đường Đường buồn ngủ!" Dịch Đường Đường trong miệng lải nhải, không được nằm lại giường, cô liền túm quần áo Dịch Kiêu rồi hướng phác lên người anh, theo bản năng muốn tìm một vị trí thoải mái để ngủ tiếp.

Tay chân cô vô ý thức mà sờ soạng cọ xát trên người Dịch Kiêu, cô mê man tới nỗi tưởng chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ như heo, nhưng lại đốt lên ngọn lửa trên thân thể Dịch Kiêu.
Mắt Dịch Kiêu như đen hơn, anh âm thầm thở hổn hển.

Thấy mặt cô dán vào trong lòng ngực mình, bởi vì thế giới rốt cuộc an tĩnh mà môi mở mở ra, cổ họng Dịch Kiêu căng lên, nhịn không được cúi đầu...

"Gâu gâu gâu gâu ~"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Đậu Tương cùng với âm thanh kiên trì cào cửa.

Dục hỏa trong thân thể Dịch Kiêu trong nháy mắt hơn một nửa chuyển thành lửa giận!

Anh khó nhịn mà cắn chặt răng, sinh ra một cỗ xúc động muốn đánh Đậu Tương một trận tơi bời.

Đậu Tương cũng không biết Kiêu chủ nhân trong lòng nghĩ cái gì, nó bám riết không tha mà cào cào cửa, chờ mãi mới thấy cửa mở.

"Gâu!" Bé Đường Đường đâu?

Sắc mặt Dịch Kiêu nặng nề như tảng đá, nhìn Đậu Tương xẹt qua người chạy vào phòng thật nhanh.

Dịch Đường Đường cũng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, cô hạnh phúc mà lùi về giường, lại lần nữa ngủ đi... Sau đó, bị cái giọng lớn của Đậu Tương rống mà tỉnh lên.
Cô căng đôi mắt nhập nhèm, đổ quạu với Đậu Tương: "Đậu Tương ngốc, em mà kêu nữa, chị kêu ca ca phạt em đứng góc tường!"

Đậu Tương run rẩy lỗ tai liếm tay cô, không bị uy hiếp chút nào: Đậu Tương hiện tại là đang giúp Kiêu đánh thức Đường Đường, Kiêu sẽ không thu thập Đậu Tương đâu!

Dịch Kiêu trong lòng đã hiện lên cả ngàn vạn chiêu gậy đánh chó, cười lạnh: Ha hả ~

......

Dịch Đường Đường cuối cùng vẫn là thỏa hiệp mà rời giường.

Nước lạnh rửa mặt làm cô thanh tỉnh không ít, rửa mặt xong, cô cùng Dịch Kiêu và Đậu Tương cùng đi đến phòng Triệu Bồng.

Triệu Bồng ở một mình cũng đổi thành giường đơn, ban ngày dẹp giường đi, phòng trở thành một phòng khách.

"Đường Đường tỷ chị rốt cuộc tỉnh, chị mà chưa tỉnh Đậu Tương có lẽ chảy nước miếng đến cả chén!" Triệu Bồng ngồi ở bàn cơm đã bày xong, hướng tới bọn họ làm mặt quỷ.
Đậu Tương cũng không bận tâm Triệu Bồng nói bậy mình, nó lanh lẹ chạy đến bên chén đựng đầy thịt, ngồi xổm xuống, chờ đợi ăn cơm.

"Hì hì, lần sau tôi sẽ cố gắng nhanh hơn một chút." Dịch Đường Đường ngượng ngùng cười cười, đảo mắt nhìn đến bàn cơm sáng, cô có chút kinh ngạc, hỏi: "Sao lại có nhiều chủng loại như vậy, không phải là Đinh Dao tỷ làm chứ?"

Đồ ăn bọn họ đơn giản sẽ là mì, cơm cùng rau dưa, thịt biến dị, trên đường hay lấy bột làm thành bánh giản dị dễ mang, hiện giờ bữa sáng lại rất phong phú, không chỉ có đồ ăn, cháo loãng, còn có bánh bao nóng hầm hập, thậm chí có sữa đậu nành bánh quẩy, củ cải chua săn sáng, cùng với trứng luộc, bày đầy ra một bàn, cực kỳ giống như bữa sáng trước mạt thế đi ra cửa hàng mua.

Triệu Bồng: "Là ca ca bọn họ buổi sáng đi mua, Đường Đường tỷ dậy trễ như vậy, chỉ có thể ăn đồ làm sẵn."
Nhắc tới nhà ăn, bên cạnh Triệu Nghiêu hứng thú lên cao: "Buổi sáng chúng tôi đi ra ngoài dạo qua một vòng, thuận đường đem đồ vật trong không gian đi đổi chút tiền dị năng, mấy thứ này là lúc tới nhà ăn mua, đều không mắc, Đường Đường nếm thử xem thế nào?"

"Thật sự nha, tôi sẽ nếm thử." Dịch Đường Đường căn bản không nghĩ tới trong căn cứ sẽ có kinh hỉ như vậy, trong đầu còn sót lại chút buồn ngủ bị cô vứt sang một bên, nhấc đũa lên chọn một cái bánh bao cho vào miệng.

"Ăn ngon!" Bánh bao bọc thơm nồng nước canh, rau xanh cùng thịt nạc làm nhân, một ngụm ăn xuống miệng đầy lưu hương.

Ăn được hai cái bánh bao nhỏ, một cái bánh quẩy, một ly sữa đậu nành, một cái trứng, thỏa mãn no nê, không bao lâu Dịch Đường Đường lại mệt nhọc.

Dịch Kiêu đem cô về phòng, năm người cùng Đậu Tương còn lại trong phòng thổi quét bữa sáng thật sạch.
Có thể nói, kể từ mạt thế đến nay, đây là bữa sáng phong phú nhất của họ, năm người một chó thật phi thường thỏa mãn.

Khi Dịch Kiêu quay lại phòng, trong phòng đồ vật đã thu dọn xong xuôi, Triệu Bồng lấy từ không gian ra một loạt sô pha, năm người ngồi chờ lão đại trở về.

Ở chung một tháng, bọn họ đã tự phát nhận định Dịch Kiêu là lão đại trong đội ngũ, đi theo không hối hận, hiện giờ đến chỗ mới, đương nhiên phải nghe lão đại an bài.

Dịch Kiêu ngồi xuống trên một sô pha đơn, Đậu Tương bị Triệu Bồng vuốt lông cũng không chạy về bên anh mà tiếp tục ngồi tại chỗ.

Dịch Kiêu chỉ lạnh lạnh liếc nó một cái.

Lông phía sau Đậu Tương muốn dựng lên, nó thức thời mà chạy về bên chân Dịch Kiêu.

Dịch Kiêu nhìn năm người, rút một xấp thẻ dị năng ra.

Năm người nhìn thấy tư thế của Dịch Kiêu tư thế, trong lòng đồng thời lộp bộp, đại khái đoán ra lão đại đây là cho "lễ vật chia tay".
"À, Dịch ca, chúng tôi năm người đã thương lượng qua, đều nguyện ý vẫn luôn đi theo các người." Triệu Nghiêu đại biểu lên tiếng, anh nói xong lại sợ Dịch Kiêu hiểu lầm nên vội bổ sung, "Trong khoảng thời gian này nếu không có anh và Đường Đường, chúng tôi không có khả năng thuận lợi tới kinh đô, càng không có biện pháp tăng dị năng nhanh như vậy."

Dịch Đường Đường và Dịch Kiêu tuy rằng ban đầu làm năm người sợ chết khiếp, nhưng lại là thật sự bảo vệ mệnh của bọn họ.

Đầu tiên là thực vật biến dị ở Khải Dương, sau đó là kế hoạch "vây thành" ở Bạc Mộc, bọn họ có thể nói đã sát vai với tử thần. Sau đó dị năng tăng lên, vũ lực, thể lực được cường hóa làm cho bọn họ càng gia tăng bội phục đối với hai người.

Triệu Nghiêu tiếp tục nói: "Chúng tôi buổi sáng có hỏi qua sự tình ở căn cứ, cho dù không gia nhập quân đội cũng có thể lấy hình thức tổ đội đăng ký, trừ ra mười ngày làm nhiệm vụ, thời gian khác có thể đều có thể tự chủ. Cho dù thân thể Đường Đường còn cần phải khôi phục, chúng ta ngày thường cũng có thể mang cô ấy cùng nhau đi ra ngoài, làm nhiệm vụ cũng không cần thiết cả đội phải đi, chúng ta có thể thay phiên nhau lưu lại chiếu cố cho Đường Đường."
Triệu Nghiêu nghiêm túc mà nói một đoạn dài.

Lựa chọn lập tổ đội với Dịch Kiêu và Dịch Đường Đường, bọn họ không phải vì báo ân, càng không phải muốn ôm đùi vàng, ở mạt thế này khó có thể gặp được người thiệt tình tương giao, bọn họ chỉ nghĩ đến đôi bên cùng có lợi, xây dựng một hoàn cảnh tất cả đều được thoải mái.

Triệu Nghiêu nói xong, cùng bốn người còn lại khẩn trương chờ Dịch Kiêu hồi đáp.

Dịch Kiêu không nghĩ tới Triệu Nghiêu sẽ đột nhiên nói ra một hồi như vậy, tay cầm thẻ dị năng siết chặt, lại khăng khăng đưa đám thẻ cho họ.

"Dịch ca?" Đặng Lâm Siêu ngồi gần nhất, thẻ tự nhiên mà bị nhét vào trong tay anh.

Mặt một 囧, anh nhịn không được nói câu: "Chúng tôi thật sự không muốn rời khỏi các người!"

Dịch Kiêu biểu tình một mặc.

"Là Đường Đường đưa cho các người, nói lấy những tấm thẻ này đi đổi tiền dị năng, không đủ thì cô ấy còn rất nhiều."
Đặng Lâm Siêu, Triệu Nghiêu, Triệu Bồng, Chu Hiểu, Đinh Dao: "......"

Không chia tay như thế nào không nói sớm!!

Dịch Kiêu thấy biểu tình bọn họ đồng thời như hít thở không thông, khóe miệng anh cong lên, đợi một hồi, tiếp tục nói: "Mặt khác, có quan hệ đến dị năng của Đường Đường, cũng không cần thiết gạt các người."

Năm người nghe, cùng nhìn nhau.

Tối hôm qua mấy người cào tâm cào phổi đoán cả đêm lại không dám hỏi ra, như vậy lại dễ dàng sẽ nghe được đáp án?

Tuổi nhỏ nhất Triệu Bồng nhìn các anh các chị, nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng dò hỏi: "Đường Đường tỷ... có phải vì "thực nghiệm thức tỉnh" mới biến thành như vậy?"

Dịch Kiêu bình tĩnh gật gật đầu, ánh mắt chớp động.

Ở Bạc Mộc sau khi nói với Đặng Lâm Siêu về "thực nghiệm thức tỉnh", anh nghĩ bọn họ sẽ đoán được.
"Đường Đường ở phòng thí nghiệm ba năm, thực nghiệm cải tạo dị năng của cô ấy, Đường Đường có thể tùy ý sử dụng một tấm thẻ, hơn nữa còn có thể trong nháy mắt đem tấm thẻ tăng lên đến mãn cấp." Dịch Kiêu tận lực đè nén cảm xúc, lấy ngữ khí trần thuật nói ra, "Lúc ấy ở Bạc Mộc, Đường Đường sử dụng thẻ "thời gian yên lặng" của Tề Hạo, nhưng thân thể cô ấy lại không có biện pháp chống đỡ lại dị năng cường đại."

"Mà trong cơ thể cô ấy thực tế chỉ có một thẻ: đoạt lấy."

Dịch Kiêu nói, không khác gì ném một quả lựu đạn vào trong ao nước.

Triệu Nghiêu năm người ngơ ngẩn nghe, tim như bị siết chặt.

"Thực nghiệm thức tỉnh" đến cuối cùng làm chết bao nhiêu đứa trẻ, sợ rằng không ai biết được, chỉ biết hơn vạn trẻ em bị mang đi, ở phòng thí nghiệm bị tiêu diệt, khi ra tới tổng cộng không còn đến một ngàn.
Mà một ngàn kia, cho dù rời khỏi phòng thí nghiệm, bởi vì sức thuốc tàn phá, cũng lục tục tử vong, hay không còn tồn tại, đã thành không biết bao nhiêu.

Năm người khi biết được Dịch Đường Đường là một đứa trẻ "thực nghiệm thức tỉnh" liền hiểu được trạng huống thân thể của cô tất nhiên là di chứng của thực nghiệm.

Nhưng, hiện giờ Dịch Kiêu lại nói, cô ấy ở phòng thí nghiệm ba năm?

Rõ ràng năm thứ ba mạt thế, lúc thực nghiệm tiến hành được hai năm rưỡi đã bị thông báo rõ ràng là "con mắt gϊếŧ chóc" Dịch Kiêu đã san bằng phòng thí nghiệm cuối cùng...

Nguyên lai, còn có cá lọt lưới.

Thật lâu sau, Triệu Bồng phun ra nuốt vào, hỏi một câu: "Vậy Đường Đường tỷ, cô ấy là một thành công của "thực nghiệm thức tỉnh" sao?"

Dịch Kiêu bị hỏi đến sửng sốt, nụ cười chua xót lên.
Anh lắc nhẹ đầu, hít sâu một hơi, thanh âm phai nhạt xuống: "Không phải."

Lúc bị tiễn đi, cô ấy còn không phải là dị năng giả, cho nên... Cô ấy căn bản không có khả năng trở thành một thành công.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương