Anh Trai Thành Bạn Trai
-
Chương 13
Giật mình tỉnh dậy với cơ thể đau nhức, có lẽ tối hôm qua tôi đã uống quá nhiều champane rồi.
- Dậy rồi đấy à?
Nhìn sang bên cạnh thấy Nguỵ Tà đang ngồi đó, mắt thì dán vào màn hình laptop.
- Anh không đến công ti sao?
- Anh không thể bỏ cô vợ tương lai bé nhỏ ở nhà một mình mãi được.
Câu nói ấy làm tôi ngại ngùng hết sức.
- Đứng dậy và đi thay đồ nhanh lên!!
Nguỵ Tà nói như ra lệnh, kể ra làm vợ của anh cũng tốt đấy chứ, ngoài việc anh hay ra ngoài để thoả mãn thú tính thì chẳng có gì để lo lắng thêm cả.
Không thắc mắc gì nhiều, anh bảo sao thì tôi nghe vậy thôi.
Chui tọt vào phòng tắm, lúc này tôi mới nhớ đến chuyện ngày hôm qua, không biết mà cũng không muốn biết con bé Thiên Ngân giờ này ra sao, tôi chỉ cảm thấy bản thân mình thật tệ khi làm trò đó, làm tổn thương một đứa con gái còn chưa biết gì về sự đời.
Nhưng hiện tại thì tôi không muốn nhường Nguỵ Tà cho bất cứ ai nữa, và sau này cũng thế.
- Em làm cái quái gì mà lâu thế hả?
Câu nói của anh đã kéo tôi về với thực tại.
- Em xong ngay đây!!
Liếc sang xô quần áo bên cạnh, cái váy hôm qua tôi mặc nằm lăn lóc bên trong, bao phủ xung quang nó là cái thứ gì đó có màu như kem tươi, tôi nhớ là hôm qua mình đâu có đủ tỉnh táo để cởi chiếc váy đó ra rồi leo lên giường ngủ ngay ngắn như vậy.
- Anh ơi, hôm qua em lại ngã vào cái bánh nào đó lần nữa à?
Sau tiếng gập laptop là tiếng bước chân của Nguỵ Tà, anh đẩy cửa ngó vào.
- Không, hôm qua em ngã vào cơ thể của anh.
Như hiểu được vấn đề, tôi vội vàng đóng sầm cửa lại khiến cho đầu của anh đập mạnh, tiếng kêu rõ to.
Ngắm nghía bản thân chán chê rồi tôi mới bắt đầu mò ra.
- Thay đồ xong rồi thì làm gì?
- Đi chơi thôi.
Ngụy Tà tiến tới bế xốc tôi lên rồi tung tăng đi xuống nhà trước sự chứng kiến của toàn thể giúp việc, tất nhiên là sẽ có cả Minh Hạo.
- Anh thả em xuống!! Mọi người nhìn kìa!!
Nguỵ Tà không nói gì mà chỉ ậm ẹ trong miệng đúng một tiếng, vậy mà cả đám cũng sợ mà chạy mất hút đấy.
- Hết người nhìn rồi nhé.
Tôi thở dài rồi yên vị nằm trên tay cho anh bế ra ngoài mảnh sân rộng lớn.
- Hôm nay anh sẽ cho em lái xe.
Ngụy Tà thả tôi xuống rồi đưa chìa khoá con Ferrari đen nhám của anh cho tôi, không cần phải nói cũng biết là anh cưng chiều tôi đến mức nào rồi vì trước đó tôi đã làm hỏng khoảng 3, 4 cái chỉ vì cái tật hay giật mình mỗi khi nghe thấy tiếng còi xe, kết quả là không đâm vào người ta thì cũng lao lên vỉa hè rồi tông đầu xe gãy cả cột đèn.
- Anh chắc chứ?
Nguỵ Tà giật đầu, anh mở cửa xe bên ghế phụ lái rồi chui vào, sau đó còn nhìn tôi với ánh mắt đầy khiêu khích.
- Sao nào? Sợ thì ra đây bobo anh một cái rồi anh sẽ miễn cưỡng lái xe cho em cả đời.
Tôi vênh mặt.
- Không bao giờ nhé!!
Nguỵ Tà cười nửa môi rồi khẽ lắc đầu.
Địa điểm "hẹn hò" đầu tiên sẽ là công viên giải trí, mong là bọn tôi sẽ đến đó một cách yên bình.
- Lạy chúa cho vợ con lái xe an toàn.
Tôi vừa đạp ga vừa cười nắc nẻ trước câu nói của anh, Nguỵ Tà cũng có lúc đáng yêu như thế đấy.
- Dậy rồi đấy à?
Nhìn sang bên cạnh thấy Nguỵ Tà đang ngồi đó, mắt thì dán vào màn hình laptop.
- Anh không đến công ti sao?
- Anh không thể bỏ cô vợ tương lai bé nhỏ ở nhà một mình mãi được.
Câu nói ấy làm tôi ngại ngùng hết sức.
- Đứng dậy và đi thay đồ nhanh lên!!
Nguỵ Tà nói như ra lệnh, kể ra làm vợ của anh cũng tốt đấy chứ, ngoài việc anh hay ra ngoài để thoả mãn thú tính thì chẳng có gì để lo lắng thêm cả.
Không thắc mắc gì nhiều, anh bảo sao thì tôi nghe vậy thôi.
Chui tọt vào phòng tắm, lúc này tôi mới nhớ đến chuyện ngày hôm qua, không biết mà cũng không muốn biết con bé Thiên Ngân giờ này ra sao, tôi chỉ cảm thấy bản thân mình thật tệ khi làm trò đó, làm tổn thương một đứa con gái còn chưa biết gì về sự đời.
Nhưng hiện tại thì tôi không muốn nhường Nguỵ Tà cho bất cứ ai nữa, và sau này cũng thế.
- Em làm cái quái gì mà lâu thế hả?
Câu nói của anh đã kéo tôi về với thực tại.
- Em xong ngay đây!!
Liếc sang xô quần áo bên cạnh, cái váy hôm qua tôi mặc nằm lăn lóc bên trong, bao phủ xung quang nó là cái thứ gì đó có màu như kem tươi, tôi nhớ là hôm qua mình đâu có đủ tỉnh táo để cởi chiếc váy đó ra rồi leo lên giường ngủ ngay ngắn như vậy.
- Anh ơi, hôm qua em lại ngã vào cái bánh nào đó lần nữa à?
Sau tiếng gập laptop là tiếng bước chân của Nguỵ Tà, anh đẩy cửa ngó vào.
- Không, hôm qua em ngã vào cơ thể của anh.
Như hiểu được vấn đề, tôi vội vàng đóng sầm cửa lại khiến cho đầu của anh đập mạnh, tiếng kêu rõ to.
Ngắm nghía bản thân chán chê rồi tôi mới bắt đầu mò ra.
- Thay đồ xong rồi thì làm gì?
- Đi chơi thôi.
Ngụy Tà tiến tới bế xốc tôi lên rồi tung tăng đi xuống nhà trước sự chứng kiến của toàn thể giúp việc, tất nhiên là sẽ có cả Minh Hạo.
- Anh thả em xuống!! Mọi người nhìn kìa!!
Nguỵ Tà không nói gì mà chỉ ậm ẹ trong miệng đúng một tiếng, vậy mà cả đám cũng sợ mà chạy mất hút đấy.
- Hết người nhìn rồi nhé.
Tôi thở dài rồi yên vị nằm trên tay cho anh bế ra ngoài mảnh sân rộng lớn.
- Hôm nay anh sẽ cho em lái xe.
Ngụy Tà thả tôi xuống rồi đưa chìa khoá con Ferrari đen nhám của anh cho tôi, không cần phải nói cũng biết là anh cưng chiều tôi đến mức nào rồi vì trước đó tôi đã làm hỏng khoảng 3, 4 cái chỉ vì cái tật hay giật mình mỗi khi nghe thấy tiếng còi xe, kết quả là không đâm vào người ta thì cũng lao lên vỉa hè rồi tông đầu xe gãy cả cột đèn.
- Anh chắc chứ?
Nguỵ Tà giật đầu, anh mở cửa xe bên ghế phụ lái rồi chui vào, sau đó còn nhìn tôi với ánh mắt đầy khiêu khích.
- Sao nào? Sợ thì ra đây bobo anh một cái rồi anh sẽ miễn cưỡng lái xe cho em cả đời.
Tôi vênh mặt.
- Không bao giờ nhé!!
Nguỵ Tà cười nửa môi rồi khẽ lắc đầu.
Địa điểm "hẹn hò" đầu tiên sẽ là công viên giải trí, mong là bọn tôi sẽ đến đó một cách yên bình.
- Lạy chúa cho vợ con lái xe an toàn.
Tôi vừa đạp ga vừa cười nắc nẻ trước câu nói của anh, Nguỵ Tà cũng có lúc đáng yêu như thế đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook