Trên chiếc xe đen tuyền hàng chục tỷ, người đàn ông bước xuống. Dáng người rất cao, phong thái ngút trời. Từng ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều xuyên qua kẽ tóc người đàn ông. Chân mày đậm, ngũ quan như tạc. Đôi mắt phượng khẽ chớp, ngón tay thon dài chỉnh lại áo khoác vest, bước thẳng vào nhà.

Trong phút chốc, Sanh Tiêu bị choáng ngợp trước vẻ tiêu sái của người đàn ông. Chỉ đến khi hắn ta gần tiến vào phòng khách, cô mới hoàn hồn chạy theo. Sanh Tiêu quỳ xuống cởi giày, thay một bộ dép lông cừu đắt tiền cho hắn.

Hắn không nhìn cô mà nhìn về phía Trương Huyền. Âm trầm ấm cất tiếng gọi:

"Mẹ!"

Trương Huyền ngồi ở sofa, bà thấy con trai liền bước đến ôm hắn:

“Chào mừng con về nhà!”

Duật Tôn không trả lời. Hắn không nhanh không chậm ngồi xuống, thoải mái dựa vào sofa. Hắn ngắm nhìn căn nhà đã lâu không về.

Căn nhà hầu như không có gì thay đổi. Chỉ là mẹ hắn tóc bạc nhiều lên trong thấy.

Sanh Tiêu vào bếp, sau đó bưng ra một tách trà ấm. Cô quỳ ở bên cạnh, thổi nhẹ vào tách trà. Sau khi nhiệt độ của tách trà là thích hợp, Sanh Tiêu mới đưa cho Duật Tôn.

“Anh trai uống trà.”


Duật Tôn nhận tách trà. Hắn liếc mắt nhìn Sanh Tiêu một lượt.

Cô chẳng phải là em gái nuôi của hắn?

Sao lại mặc quần áo của người hầu?

Không cần hỏi đã có câu trả lời. Giọng nói chăm biếm nhìn về phía mẹ mình:

“Bao năm thói quen của mẹ không đổi. Vẫn thích đào tạo ra những con búp bê biết nghe lời?”

“Tôn, vừa về đã muốn chọc tức mẹ?”

Hắn cười khẩy đứng dậy đi lên phòng mình. Bà Huyền tức giận nhưng dù sao đó cũng là con của bà, do chính bà sinh ra.

Bà nhìn sang Sanh Tiêu trút giận:

“Còn không nhanh đi hầu hạ anh trai? Phải đợt nhắc à?”

Sanh Tiêu đang quỳ đứng dậy ngay. Cô đi lên lầu, đứng trước cửa phòng của Duật Tôn rất lâu mới dám gõ cửa:

“Anh trai, mẹ bảo em lên.”

Duật Tôn ở trong phòng, hắn nghe thấy tiếng của Sanh Tiêu nhưng giả vờ như không nghe. Những người thích làm con rối như cô, hắn rất khinh thường.

Sanh Tiêu ở ngoài vẫn kiên trì. Nếu cô có sai sót chọc giận anh trai, ăn đòn là chuyện tất nhiên.

“Mẹ bảo em phục vụ anh…Xin anh cho em vào…”

Tiếng gõ cửa làm Duật Tôn rất phiền. Nhưng hắn biết tính khí của mẹ mình, xem như chừa cho cô con gái nuôi này một con đường sống. Hắn đi ra mở cửa.

“Suốt ngày cứ mẹ bảo? Không thấy mệt sao?”

Sanh Tiêu cúi đầu. Cô cũng biết mệt chứ. Nhưng như vậy thì đã sao?

Chẳng phải cô ăn của nhà họ Duật. Ở của nhà họ Duật hay sao?


“...”

“Phiền phức!”

Nghe câu nói này, Sanh Tiêu thấy chua xót cho chính bản thân mình. Cô cúi đầu, người đứng yên không nhúc nhích.

Duật Tôn phát cáu: “Còn đứng ngây ra đó? Chẳng phải phục vụ tôi sao? Mau cởi áo ra cho tôi!”

Sanh Tiêu nghe hắn mắng, đôi tay cô run rẩy chạm vào cúc áo của hắn.

Duật Tôn dang tay, đầu hơi ngẩng tuỳ ý để cô giúp mình.

Hắn cao hơn cô một cái đầu. Khi cởi nút cho hắn, cô phải kiễng chân lên. Sanh Tiêu không giữ được thăng bằng ngã vào lòng hắn.

Duật Tôn chán ghét đẩy cô ra:

“Chơi trò gì vậy? Còn không nhanh thì mau cút ra ngoài!”

Sanh Tiêu nghe hắn hét, cô run lên bần bật. Cô chỉ muốn làm cho xong việc để quay về phòng.

Sanh Tiêu cởi xong hàng cúc áo. Cô bắt đầu kéo dây thắt lưng của hắn ra. Tiếp theo là đến nút quần.

Lúc chuẩn bị kéo khoá quần xuống, Duật Tôn rất nhanh đã chặn tay cô lại.


“Muốn làm cái gì?”

Sanh Tiêu trong tư thế quỳ. Đầu ngẩng lên, khoảng cách rất gần phần thân dưới của hắn. Chưa kịp trả lời, Duật Tôn đã tung chân đá Sanh Tiêu ngã ra phía sau.

“Tôi không bảo cô cởi quần cho tôi. Mau cút về phòng đi.”

“Xin lỗi!”

Sanh Tiêu bị ngã rất đau, nghe được anh đuổi đi cô mừng còn không kịp. Cô đứng dậy chạy về phòng.

Thấy cô gái nhỏ chạy đi, Duật Tôn ra vẻ khinh thường chán ghét.

“Đúng là nghe lời chẳng khác gì búp bê. Nhàm chán.”

Anh vào phòng tắm xả nước sẵn tiện trút đi bực bội sôi sục trong lòng. Tắm xong, Duật Tôn quấn khăn bước ra. Nhìn thấy người trước mắt khiến anh giật mình ngã về sau.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương