Anh Trai của Nấm
-
Quyển 2 - Chương 18: Con không điên!
Hình như tôi bị....điên thật!
Lúc tôi đang lim dim ngủ tôi có lờ mờ nghe thấy bố mẹ tôi nói chuyện với bác sĩ, giọng bố tôi kích động lắm.
Chú bác sĩ đó nói.
-"Nếu thêm vài ngày nữa mà không ổn thì sẽ chuyển lên tuyến trên! Nếu không nữa...thì đưa đến bệnh viện Châu Quỳ, bệnh viên này thực sự không có khoa trị liệu đối với những trường hợp như cháu, mấy ngày nay toàn tiêm thuốc an thần, thực sự mà nói rất không tốt cho cháu, anh chị cân nhắc lời tôi nói, sớm quyết định để cháu còn được chữa sớm ngày nào hay ngày đó!!"
Bệnh viện Châu Quỳ à? Chẳng phải đó là nơi dành cho bệnh nhân tâm thần hay sao?
Mẹ tôi nghe thì bật khóc tức tưởi. Đến tôi dù cố gắng trong đôi ba phút ít ỏi tỉnh táo còn cảm thấy sống lưng lạnh ngắt. Bố tôi kích động, ông túm lấy cổ áo bác sĩ gằn tiếng:
-"Bác sĩ! Mất bao nhiêu tiền cũng được, cách nào cũng được, làm cho con bé tỉnh táo lại bình thường cho chúng tôi, giá nào tôi cũng trả!"
-"Anh bình tĩnh...!!"
-"Bĩnh tĩnh thế nào, anh bảo chúng tôi phải bình tĩnh thế nào được hả... Con gái chúng tôi còn chưa 18 tuổi, anh nghĩ...chúng tôi đồng ý để con bé vào Châu Quỳ sao, Nếu là anh, anh có nỡ để con gái mình như thế không?"
Chú bác sĩ trầm ngâm, đoạn nói:
-"Cháu nhà anh có hiện tượng rối loạn tâm thần nhẹ, chỉ có tiêm thuốc thôi không đủ, cháu bị ảnh hưởng tâm lí vì quá shock, tôi có quen một bác sĩ tâm lí,
Tôi không biết nữa!
Nghe bố nói vậy, tôi nằm trên này, cay sống mũi lắm. Nước mắt tôi rơi!
Ngày xưa Lâm Vũ Minh như thế, bố vẫn còn giữ được bình tĩnh, mà hiện tại, tôi thấy bố đã mất kiểm soát luôn rồi. Rõ ràng, bố mẹ vẫn luôn thương tôi, thương rất nhiều, có lẽ còn nhiều hơn thương lão, vậy mà lâu nay tôi chẳng thấu, tôi chẳng hiểu, chỉ suốt ngày tị nạnh rồi làm khổ bố mẹ thôi!
Chú bác sĩ đi rồi, bố cũng đi theo chú ấy. Mình mẹ ở lại với tôi, bà cứ nắm tay tôi, chắc mẹ buồn lắm, khi tự dưng tôi hâm hâm dở dở như thế này.
-"Mẹ này!" -Tôi mở mắt, hướng cái ánh mắt đỏ hoe lên nhìn mẹ:"Con xin lỗi nhé!"
-"Mai Hương...con...tỉnh rồi à?"
-"Con bình thường mà..bố mẹ cho con về nhà nhé, con sợ bệnh viên lắm, cho con về nhà với Vũ Minh nhé mẹ! Con ổn lắm rồi!"
-"..."
-"...Đi mà mẹ! Mẹ ơi...đừng bắt con đi Châu Quỳ...tội nghiệp con lắm, con sẽ ngoan mà, mẹ đừng nói họ tiêm thuốc cho con thêm nữa, con đau lắm mẹ ạ, con muốn tỉnh táo, để chờ Vũ Minh về, mẹ nói các chú bác sĩ đừng bắt tiêm con, đừng bịt mũi cho con uống thuốc nữa nhé mẹ!"
-"Mai Hương...mẹ xin lỗi con mà! Con đừng thế này nữa!"
-"Mẹ xin lỗi con làm gì? Mẹ có làm gì sai đâu? Con đi tìm anh nhé! Rồi chúng ta về nhà!"
-"Không được, con ở lại đây đã, chờ bác sĩ khám bệnh, hết bệnh chúng ta về!"
-"Mẹ lừa con, mẹ để họ bắt con đi Châu Quỳ, mẹ cũng nghĩ con điên chứ gì????" -Tôi gào lên.
Tôi ngồi dậy, nhổ cái dây chuyền dịch trên tay ra, nhảy thốc xuống giường, chắc bị tiêm nhiều quá, nên lúc này chẳng còn đau gì nữa cả.
Tôi chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh, tôi cần chạy khỏi nơi này trước khi họ bắt tôi đi bệnh viên tâm thần.
Tôi không thể để họ đưa tôi đến nơi đó được, tôi cần tìm Lâm Vũ Minh để cầu cứu. Mẹ tôi thấy tôi vậy thì hét lên, bà khiếp đảm gọi người.
Mẹ à, đừng gọi người bắt con như vậy, con không thể ở lại nơi này được đâu.
***
Sân thượng bệnh viện, đẹp thât!
Không khí thoãng đãng vô cùng, bên dưới còn nhiều cây cối nữa, thật không ngờ một nơi chán ghét và tẻ nhạt như vậy, cũng có được chỗ đẹp thế này.
Nếu nhảy xuống từ chỗ này...liệu có chết được không nhỉ?
Ây! Tôi tự chửi cái suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu, sao tôi lại phải chết, tôi chết rồi, đứa con trong bụng tôi sẽ thế nào? Bố mẹ, bà ngoại và mọi người chắc sẽ buồn lắm!
-"Mai Hương! Em làm cái gì vậy! Em xuống đây cho anh! Cái đứa này! Em cứng đầu nó vừa vừa thôi chứ!"
Tôi ngồi trên lan can, hai chân tôi đá trong không khí, mỉm cười nói với anh Nin:
-"Em thua rồi anh ạ! Lâm Vũ Minh trốn kĩ quá rồi! Em không tìm được anh ấy!"
Mẹ tôi khóc thét ở phía sau, đám người bọn họ cứ không ngừng tụ tập đông thật đông sau lưng tôi, bọn họ là muốn bắt tôi đi bệnh viên tâm thần thật hay sao?
-"Mai Hương! Con xuống đây đi mà! Mẹ sẽ đi tìm Vũ Minh về cho con!"
Tôi ngoảnh đầu nhìn mẹ, nước mắt tôi lăn dài:
-"Mẹ lừa con nữa, mẹ lừa con để họ bắt con đến Châu Quỳ à, con không bị lừa đâu!"
-"Mẹ không lừa đâu, thật đấy, con đừng vậy mà!"
-"Mẹ à, con yêu Vũ Minh mẹ ạ, bọn con dấu bố mẹ lâu nay rồi, mẹ có giận con không, mẹ có cấm con không, mẹ có bắt con rời xa anh không?"
-"Không! Không! Không đâu! mẹ không cấm, con muốn yêu ai thì yêu, mẹ không cấm, con xuống đây với mẹ đi!"
Tôi vui quá!
Mẹ đồng ý cho tôi yêu Vũ Minh rồi, mẹ không cấm rồi! Thật không ngờ, chuyện tôi lo lắng bao lâu nay lại được mẹ đồng tình dễ dàng như vậy, biết thế đã không cần dấu mẹ.
Vũ Minh anh nghe thấy không, mẹ ủng hộ chúng mình đấy.
-"Mẹ à, Vũ Minh đợi con dưới kia rồi, con đi với anh nhé!"
-"Đi đâu? COn định đi đâu?" -Mẹ tôi giọng khản đặc gọi với tôi lại. Bà tiến lại gần tôi hơn.
-"Dưới kia ạ!" -Tôi chỉ tay xuống dưới kia, khoảng trời vô định trước mắt, nhưng tôi loáng thoáng nghe thấy lão gọi mình dưới đó. từng chút một, rất rõ ràng.
"Nấm!"
"Nấm ơi!"
"Nấm ơi! Anh ở đây này!"
"Xuống với anh đi em!"
Đấy! Lâm Vũ Minh đang gọi tôi, giọng lão rất bé, bé xíu nhưng chính xác là giọng lão rồi.
Tôi phải đi gặp lão.
-"Nấm! Em xuống ngay cho anh!"
Ngay cái lúc tôi định buông mình xuống, giọng Lâm Vũ Minh tức giận vang lên bên tai. Tôi ngoảnh người lại, không thấy bố, không thấy mẹ, không thấy anh Nin, đám bác sĩ kia cũng không thấy, tôi thấy mình lão. Khuôn mặt nhợt nhạt, dơ tay về phía tôi!
-"Xuống đây với anh, không ai bắt em đi đâu hết, anh ở đây rồi, không ai được phép mang em đi đâu hết...xuống đây với anh, chúng ta về nhà!"
-"Nấm ngoan! Nghe lời anh đi em!"
Tôi bật khóc nức nở.
Chết tiệt! Bác sĩ nói đúng lắm! Tôi cần đến Châu Quỳ! Tôi điên thật rồi!
Lâm Vũ Minh đã chết, tại sao lại còn xuất hiện ở đây, tôi nhớ lão đến sinh ra ảo giác luôn rồi!
Bàn tay đó dơ ra trước mặt tôi, rồi đột nhiên lôi tôi xuống, tóm chặt. Tôi nghe thấy tiếng thở đầy khó nhọc, khuôn mặt ai đó đầy nộ khí, nhưng cũng đầy yêu thương nhìn tôi. Mọi thứ cứ chân thực đến nỗi tôi tin tưởng người trước mặt là lão. Người đó đột nhiên cất giọng:
-"Nấm ngốc! Anh đã nói gì với em nào....rằng sau này không được tự ý bỏ đi cơ mà! Anh đã nói em không được chạy trốn khỏi tầm mắt anh cơ mà, sao em vẫn.... không nghe lời như vậy chứ...em bướng thật đấy!"
-"Là anh thật à? là Vũ Minh? Là Lâm Vũ Minh phải không?" -Tôi run lẩy bẩy hỏi lại.
-"Là anh! Anh về với Nấm rồi đây!"
Cái thứ kim loại nhọn hoắt và sáng lóe lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi tức giận vùng dậy, tôi cố gắng cắn tay người đó, gào lên:
-"Mẹ kiếp! Anh lừa tôi à? Lâm Vũ Minh của tôi đã chết rồi, các người lừa gạt để tiêm thuốc cho tôi chứ gì, cút hết, cút hết đi!!!!"
-"Nấm!!!"
<3 chapters left>
Lúc tôi đang lim dim ngủ tôi có lờ mờ nghe thấy bố mẹ tôi nói chuyện với bác sĩ, giọng bố tôi kích động lắm.
Chú bác sĩ đó nói.
-"Nếu thêm vài ngày nữa mà không ổn thì sẽ chuyển lên tuyến trên! Nếu không nữa...thì đưa đến bệnh viện Châu Quỳ, bệnh viên này thực sự không có khoa trị liệu đối với những trường hợp như cháu, mấy ngày nay toàn tiêm thuốc an thần, thực sự mà nói rất không tốt cho cháu, anh chị cân nhắc lời tôi nói, sớm quyết định để cháu còn được chữa sớm ngày nào hay ngày đó!!"
Bệnh viện Châu Quỳ à? Chẳng phải đó là nơi dành cho bệnh nhân tâm thần hay sao?
Mẹ tôi nghe thì bật khóc tức tưởi. Đến tôi dù cố gắng trong đôi ba phút ít ỏi tỉnh táo còn cảm thấy sống lưng lạnh ngắt. Bố tôi kích động, ông túm lấy cổ áo bác sĩ gằn tiếng:
-"Bác sĩ! Mất bao nhiêu tiền cũng được, cách nào cũng được, làm cho con bé tỉnh táo lại bình thường cho chúng tôi, giá nào tôi cũng trả!"
-"Anh bình tĩnh...!!"
-"Bĩnh tĩnh thế nào, anh bảo chúng tôi phải bình tĩnh thế nào được hả... Con gái chúng tôi còn chưa 18 tuổi, anh nghĩ...chúng tôi đồng ý để con bé vào Châu Quỳ sao, Nếu là anh, anh có nỡ để con gái mình như thế không?"
Chú bác sĩ trầm ngâm, đoạn nói:
-"Cháu nhà anh có hiện tượng rối loạn tâm thần nhẹ, chỉ có tiêm thuốc thôi không đủ, cháu bị ảnh hưởng tâm lí vì quá shock, tôi có quen một bác sĩ tâm lí,
Tôi không biết nữa!
Nghe bố nói vậy, tôi nằm trên này, cay sống mũi lắm. Nước mắt tôi rơi!
Ngày xưa Lâm Vũ Minh như thế, bố vẫn còn giữ được bình tĩnh, mà hiện tại, tôi thấy bố đã mất kiểm soát luôn rồi. Rõ ràng, bố mẹ vẫn luôn thương tôi, thương rất nhiều, có lẽ còn nhiều hơn thương lão, vậy mà lâu nay tôi chẳng thấu, tôi chẳng hiểu, chỉ suốt ngày tị nạnh rồi làm khổ bố mẹ thôi!
Chú bác sĩ đi rồi, bố cũng đi theo chú ấy. Mình mẹ ở lại với tôi, bà cứ nắm tay tôi, chắc mẹ buồn lắm, khi tự dưng tôi hâm hâm dở dở như thế này.
-"Mẹ này!" -Tôi mở mắt, hướng cái ánh mắt đỏ hoe lên nhìn mẹ:"Con xin lỗi nhé!"
-"Mai Hương...con...tỉnh rồi à?"
-"Con bình thường mà..bố mẹ cho con về nhà nhé, con sợ bệnh viên lắm, cho con về nhà với Vũ Minh nhé mẹ! Con ổn lắm rồi!"
-"..."
-"...Đi mà mẹ! Mẹ ơi...đừng bắt con đi Châu Quỳ...tội nghiệp con lắm, con sẽ ngoan mà, mẹ đừng nói họ tiêm thuốc cho con thêm nữa, con đau lắm mẹ ạ, con muốn tỉnh táo, để chờ Vũ Minh về, mẹ nói các chú bác sĩ đừng bắt tiêm con, đừng bịt mũi cho con uống thuốc nữa nhé mẹ!"
-"Mai Hương...mẹ xin lỗi con mà! Con đừng thế này nữa!"
-"Mẹ xin lỗi con làm gì? Mẹ có làm gì sai đâu? Con đi tìm anh nhé! Rồi chúng ta về nhà!"
-"Không được, con ở lại đây đã, chờ bác sĩ khám bệnh, hết bệnh chúng ta về!"
-"Mẹ lừa con, mẹ để họ bắt con đi Châu Quỳ, mẹ cũng nghĩ con điên chứ gì????" -Tôi gào lên.
Tôi ngồi dậy, nhổ cái dây chuyền dịch trên tay ra, nhảy thốc xuống giường, chắc bị tiêm nhiều quá, nên lúc này chẳng còn đau gì nữa cả.
Tôi chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh, tôi cần chạy khỏi nơi này trước khi họ bắt tôi đi bệnh viên tâm thần.
Tôi không thể để họ đưa tôi đến nơi đó được, tôi cần tìm Lâm Vũ Minh để cầu cứu. Mẹ tôi thấy tôi vậy thì hét lên, bà khiếp đảm gọi người.
Mẹ à, đừng gọi người bắt con như vậy, con không thể ở lại nơi này được đâu.
***
Sân thượng bệnh viện, đẹp thât!
Không khí thoãng đãng vô cùng, bên dưới còn nhiều cây cối nữa, thật không ngờ một nơi chán ghét và tẻ nhạt như vậy, cũng có được chỗ đẹp thế này.
Nếu nhảy xuống từ chỗ này...liệu có chết được không nhỉ?
Ây! Tôi tự chửi cái suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu, sao tôi lại phải chết, tôi chết rồi, đứa con trong bụng tôi sẽ thế nào? Bố mẹ, bà ngoại và mọi người chắc sẽ buồn lắm!
-"Mai Hương! Em làm cái gì vậy! Em xuống đây cho anh! Cái đứa này! Em cứng đầu nó vừa vừa thôi chứ!"
Tôi ngồi trên lan can, hai chân tôi đá trong không khí, mỉm cười nói với anh Nin:
-"Em thua rồi anh ạ! Lâm Vũ Minh trốn kĩ quá rồi! Em không tìm được anh ấy!"
Mẹ tôi khóc thét ở phía sau, đám người bọn họ cứ không ngừng tụ tập đông thật đông sau lưng tôi, bọn họ là muốn bắt tôi đi bệnh viên tâm thần thật hay sao?
-"Mai Hương! Con xuống đây đi mà! Mẹ sẽ đi tìm Vũ Minh về cho con!"
Tôi ngoảnh đầu nhìn mẹ, nước mắt tôi lăn dài:
-"Mẹ lừa con nữa, mẹ lừa con để họ bắt con đến Châu Quỳ à, con không bị lừa đâu!"
-"Mẹ không lừa đâu, thật đấy, con đừng vậy mà!"
-"Mẹ à, con yêu Vũ Minh mẹ ạ, bọn con dấu bố mẹ lâu nay rồi, mẹ có giận con không, mẹ có cấm con không, mẹ có bắt con rời xa anh không?"
-"Không! Không! Không đâu! mẹ không cấm, con muốn yêu ai thì yêu, mẹ không cấm, con xuống đây với mẹ đi!"
Tôi vui quá!
Mẹ đồng ý cho tôi yêu Vũ Minh rồi, mẹ không cấm rồi! Thật không ngờ, chuyện tôi lo lắng bao lâu nay lại được mẹ đồng tình dễ dàng như vậy, biết thế đã không cần dấu mẹ.
Vũ Minh anh nghe thấy không, mẹ ủng hộ chúng mình đấy.
-"Mẹ à, Vũ Minh đợi con dưới kia rồi, con đi với anh nhé!"
-"Đi đâu? COn định đi đâu?" -Mẹ tôi giọng khản đặc gọi với tôi lại. Bà tiến lại gần tôi hơn.
-"Dưới kia ạ!" -Tôi chỉ tay xuống dưới kia, khoảng trời vô định trước mắt, nhưng tôi loáng thoáng nghe thấy lão gọi mình dưới đó. từng chút một, rất rõ ràng.
"Nấm!"
"Nấm ơi!"
"Nấm ơi! Anh ở đây này!"
"Xuống với anh đi em!"
Đấy! Lâm Vũ Minh đang gọi tôi, giọng lão rất bé, bé xíu nhưng chính xác là giọng lão rồi.
Tôi phải đi gặp lão.
-"Nấm! Em xuống ngay cho anh!"
Ngay cái lúc tôi định buông mình xuống, giọng Lâm Vũ Minh tức giận vang lên bên tai. Tôi ngoảnh người lại, không thấy bố, không thấy mẹ, không thấy anh Nin, đám bác sĩ kia cũng không thấy, tôi thấy mình lão. Khuôn mặt nhợt nhạt, dơ tay về phía tôi!
-"Xuống đây với anh, không ai bắt em đi đâu hết, anh ở đây rồi, không ai được phép mang em đi đâu hết...xuống đây với anh, chúng ta về nhà!"
-"Nấm ngoan! Nghe lời anh đi em!"
Tôi bật khóc nức nở.
Chết tiệt! Bác sĩ nói đúng lắm! Tôi cần đến Châu Quỳ! Tôi điên thật rồi!
Lâm Vũ Minh đã chết, tại sao lại còn xuất hiện ở đây, tôi nhớ lão đến sinh ra ảo giác luôn rồi!
Bàn tay đó dơ ra trước mặt tôi, rồi đột nhiên lôi tôi xuống, tóm chặt. Tôi nghe thấy tiếng thở đầy khó nhọc, khuôn mặt ai đó đầy nộ khí, nhưng cũng đầy yêu thương nhìn tôi. Mọi thứ cứ chân thực đến nỗi tôi tin tưởng người trước mặt là lão. Người đó đột nhiên cất giọng:
-"Nấm ngốc! Anh đã nói gì với em nào....rằng sau này không được tự ý bỏ đi cơ mà! Anh đã nói em không được chạy trốn khỏi tầm mắt anh cơ mà, sao em vẫn.... không nghe lời như vậy chứ...em bướng thật đấy!"
-"Là anh thật à? là Vũ Minh? Là Lâm Vũ Minh phải không?" -Tôi run lẩy bẩy hỏi lại.
-"Là anh! Anh về với Nấm rồi đây!"
Cái thứ kim loại nhọn hoắt và sáng lóe lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi tức giận vùng dậy, tôi cố gắng cắn tay người đó, gào lên:
-"Mẹ kiếp! Anh lừa tôi à? Lâm Vũ Minh của tôi đã chết rồi, các người lừa gạt để tiêm thuốc cho tôi chứ gì, cút hết, cút hết đi!!!!"
-"Nấm!!!"
<3 chapters left>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook