Cảm nhận ánh nắng chói chang ở bên ngoài Thừa Công mới buông tay cô mà thở hổn hển.Vi Vân bỗng thấy ghét con người này,bởi Thừa Công không cho cô cảm thấy có chút an toàn nào .

Thừa Công đưa mắt nhìn Vi Vân,nét mặt cô thản nhiên có chút thờ ơ với anh. Thừa Công bỗng thấy hắn thật sự mất mặt,thấp kém trước cô.

Thừa Công nhăn mặt,,,hắn chở cô tới an trưa ở một nhà hàng lớn gần công viên.

Thừa Công sợ cô cười chê, nên gọi toàn bộ món đắt tiền bày biện trước mắt cô. Nhưng làm chuyện đó trước mắt cô cũng vô ích,cô không thể hiểu,cũng không thể ăn được mấy đồ ăn như thế.

Bởi bây giờ cô cho vào miệng là nôn ngay ra. Dù Thừa Công nói thế nào cô cũng không chịu ăn. Hắn cảm giác cô gái này có gì đó rất lạ,từ lúc gặp anh cô chỉ nói đúng một câu,nét mặt thản nhiên gần như bất cần đời,điều này rất giống Hạo Minh.

Thừa Công không thể không cảm thán hai anh em này, hắn thấy bực mình.

Người phục vụ đẩy bàn thức ăn chứa đầy những thức ăn cho khách,trên đó có chứa hai ly rượi whisky. Thừa Công đặt một ly trước mặt cô một ly,bảo cô:

-uống thử đi.

Vi Vân nhìn hắn rồi không ngần ngại đưa lên miệng uống,mùi vị quả thật rất ngon.

Cô đang lưu giữ vị này trong miệng để Hạo Minh sau này làm cho cô. Nhớ tới Hạo Minh,cô liền đẩy ghế đứng dậy,nói với Thừa Công:

-Đi gặp Hạo Minh.

Thừa Công cười:

-Ăn xong đi đã

Mặt cô đỏ lên tức giận,sự biến thiên trên khuôn mặt cô có sức biểu cảm rất lớn,khiến Thừa Công nhăn mặt phải đứng dậy.

Nhã Bình từ căng tin chạy ra nhưng không thấy cô đâu, hốt hoảng gọi vội cho Hạo Minh nhưng Hạo Minh tắt máy, Nhã Bình vội lấy xe phóng đi tìm, đến 2 giờ chiều Hạo Minh mới bật máy,nghe tin cô mất tích mà anh hoảng sợ,sai người đi tìm,dù có phải lật tung trường học cũng phải tìm cho bằng được.

Nhưng đều không thấy

Đứng trước tốp xe của mình, Hạo Minh ra lệnh:

-Dù phải lật tung cái thành phố này lên cũng phải tìm cho ra người.rõ chưa?

-Vâng,anh.

Tiếng xe máy nổ vang động cả một dãy nhà nhưng rồi bỗng dưng im bặt,vì có một chiếc mô tô phóng đến. Mà từ trên xe,Vi Vân bước xuống,cô tháo mũ bảo hiểm trả lại Thừa Công.

Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau. Hạo Minh đưa mắt nhìn cô rồi lại nhìn Thừa Công,trong ánh mắt anh có ngọn lửa đang cháy dữ dội.

Chính điều này làm Thừa Công thích thú,hắn nói bằng cái giọng nhừa nhựa:

-Trả lại cho anh cô em gái yêu quý đấy,tôi thề là chưa làm gì cô ấy đâu

Hạo Minh mặt tím rịm,anh đến túm cổ áo hắn lôi xuống khỏi xe, Thừa Công lãnh luôn một quả đấm vào mặt,ngã xuống đường.

Tiếng đấm của Hạo Minh vang lên dồn dập, Vi Vân nheo mắt khó hiểu,cô tiến lại gần kéo vai Hạo Minh về phía sau,cản anh đánh Thừa Công.

Tất cả đều không nghĩ cô sẽ làm vậy.

Vi Vân giơ tay đỡ Thừa Công đứng dậy,Thừa Công dù bị đánh rất đau nhưng hắn cảm thấy vô cùng sung sướng bởi chỉ cần thế này thôi thì Hạo Minh cũng đã đủ tức chết rồi.

Hạo Minh quả thật sững sờ,anh nhìn cô với ánh mắt thất vọng. Anh đứng lùi lại,lùi lại,leo lên xe,nổ máy rồi phóng vụt đi.

Vi Vân thấy lòng mình nghẹn lại.

Tất nhiên anh và mọi người biết cô vốn không hiểu được những gì cô đang làm, nhưng anh vẫn thấy rất giận cô,bản thân không kìm nén được mà nổi giận.

Thừa Công ăn no đòn trận nữa rồi ra về,hắn làm gì dám phản kháng,đơn giản vì kinh doanh của nhà hắn phải phụ thuộc vào nhà họ Tường mà lại huynh hoang ta là đại gia.

Hạo Minh bỏ đi, chỉ còn lại Nhã Bình và Hiếu Sinh, hai anh đưa cô vào nhà,kể cho cô nhiều chuyện trước đây của Hạo Minh và Thừa Công.

Vi Vân không hiểu được nhiều nhưng cô vẫn chăm chú nghe và nhớ.

Hiếu Sinh hỏi cô:

-Em có thương anh Hạo Minh không?

Vi Vân nhìn anh gật đầu.

Hiếu Sinh hỏi tiếp:

-Vậy những người Hạo Minh gét em có gét không?

Cô gật đầu:

-Gét.

-Những hành động của em vừa rồi đã làm tổn thương Hạo Minh, em biết tổn thương là gì không?

-Em không.

-Nó giống như cơn đau đầu của em vậy, em phải uống thuốc mới khỏi,,,nhưng tổn thương của Hạo Minh không có thuốc để chữa khỏi

Vi Vân nhăn trán suy nghĩ:

-Vậy có nghĩa là anh Hạo Minh sẽ ốm nặng

Hiếu Sinh bật cười,gật đầu.

Vi Vân thấy trống ngực đập thình thịch,cái ý nghĩ rằng Hạo Minh sẽ bị ốm nặng làm cô không chịu đựng được.

Cô đứng vụt dậy định ra ngoài thì Hiếu Sinh cản cô,Hiếu Sinh biết cô muốn đi tìm Hạo Minh. Nhưng anh muốn để Hạo Minh tĩnh tâm một chút đã.

Nhưng Vi Vân bỗng òa khóc. Hai người dỗ dành mãi đều không được,đành phải chở cô đi đến chỗ Hạo Minh.

Trời bên ngoài, không khí đã xuống,gió rất lạnh.Vi Vân ngồi đằng sau mô tô để Hiếu Sinh chở đến một quán bar.

Tiếng nhặc đinh tai nhức óc làm cô nhức nhối,sợ hãi. Hiếu Sinh cầm tay cô,dắt cô vào trong:

-Yên tâm, Hạo Minh đang ở bên trong.

Cô không nghe rõ,nhưng có thể hiểu sơ sơ Hiếu Sinh đang trấn an mình, cô gật đầu.

Đây là quán bar anh với bạn hay đến,quả thật Hạo Minh đang uống say bí tỉ gục trên bàn. Hiếu Sinh lay anh dậy,anh khè khà mở mắt. Đáp lại ánh mắt đầy vẻ hối lỗi của Vi Vân là vẻ tức giận của anh, anh vung tay ra bộ chẳng cần gì cả. Hơi rượi nồng nàn. Việc cô cười với hắn,dìu hắn đứng dậy ùa về trong trí nhớ anh,lòng anh lại ngùn ngụt lửa.

Hạo Minh đưa bàn tay xiết chặt cổ cô,càng ngày càng chặt,cô thấy khó thở,nhưng không phản kháng.

Hiếu Sinh sửng sốt,vội gỡ tay anh:

-Mày điên à,muốn Vi Vân ngạt chết sao hả? buông mau

Hạo Minh không lên tiếng,sự im lặng của anh làm không khí trở nên ngột ngạt,,người ta đã để ý câu chuyện của đại thiếu gia .

Đột nhiên cơn đau đầu của Vi Vân kéo đến,cô vô thức đưa tay lên đầu,vò một cách đau đớn. Khuôn mặt cô biến sắc,trắng bệch dưới ánh đèn nhấp nháy. Đó là biểu hiện của việc cô sắp không chịu được thêm giây phút nào nữa

Hạo Minh như tỉnh cơn say. Tay anh run run buông lỏng rồi rơi thõng xuống. Người Vi Vân mềm nhũn ngất lịm dưới sàn. Hiếu Sinh rít lên:

-Mày điên rồi

Hiếu Sinh bế xốc cô ra ngoài đón taxi đến bệnh viện. Hiếu Sinh không ngừng cầu nguyện hi vọng cô không sao nếu không anh sẽ day dứt chết mất.

Hạo Minh vẫn còn sững sờ đứng trong quán bar,anh quả thật quá ngu xuẩn. Anh quỳ gối xuống sàn,nước mắt rơi,cay đắng.

Vi Vân được chuyển về phòng hồi sức,cũng là lúc Hạo Minh chạy đến trong tình trạng gà mờ. Hieus Sinh không nhịn được mà tương cho anh một quả vào mặt.

Tay đấm, miệng chửi:

-Mày có điên không,mày suýt giết chết cô ấy đấy.

Hạo Minh vò đầu bứt tai,:

-Lúc đấy tao không kìm chế được,,,

Hiếu Sinh gật đầu:

-Rồi,không cần giải thích nữa,mau vào nom cô ấy đi

Hạo Minh bước đi thì Hiếu Sinh gọi giật lại:

-Điện thoại của cô ấy tao để trong ngăn kéo của mày.

-Điện thoại nào ?

-Trong vụ tai nạn,có người đã nhặt được. Trong đấy có thông tin mày cần biết đấy.

-được rồi,cảm ơn mày

Hiếu Sinh đi khuất, anh bước vào trong phòng, khuôn mặt nhợt nhạt của cô làm anh đau lòng,anh thực sự hận bản thân mình. Chỉ cần một chút nữa thôi,không biết chuyện gì xảy ra.

Hạo Minh cầm lấy đôi tay nhỏ bé của cô,hôn nhẹ lên đó.

Thoáng trong lớp áo bệnh nhân,những vần đỏ trên cổ hiện lên đầy xót xa.

-Anh xin lỗi,từ nay anh không làm như thế nữa ,tha thứ cho anh nha

Vi Vân như mộng vào trong kí ức. Hình ảnh mờ nhạt của ba mẹ,rồi ông bà cứ xuất hiện trong đầu ,có cả hình ảnh một người con trai nữa.

Nhưng không xác định được, cô giật mình hét lên. Hạo Minh thấy cô tỉnh nhưng thấy cô hét lên, anh hoảng sợ giật mình:

-Vi Vân,

Vi Vân toát mồ hôi nhìn anh,hơi thở cô dịu lại, cô ôm chầm lấy anh,mà thủ thỉ:

-Đừng ốm nhá,không muốn Hạo Minh ốm đâu

Hạo Minh ôm lấy cô,siết chặt,anh gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương