Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?
-
Chương 6: Ghen
"Không khí trong lành thật! Sau này về già có khi tớ sẽ đến đây cũng nên nhỉ Băng Băng haha" - Nhã Âu cười cười đẩy khuỷ tay Băng Băng. Cô chỉ "Ừ" một tiếng rồi đi lên ngọn núi cách đó không xa, nơi mà tất cả mọi người đang dựng lều.
Loanh quanh một lúc Băng Băng mới phá hiện người cô muốn tìm cũng không thấy đâu!!! Hừ lúc sáng còn tỏ ra nham hiểm với mình cơ đấy!
"Cậu là em gái nuôi của anh Hạo đúng không? " - Nhã Âu nhìn lên trời đầy nắng ban mai buổi sáng hỏi cô
Băng Băng nhíu mày khó hiểu nhìn Nhã Âu:"Sao cậu biết?"
"Lần trước vô tình tớ nghe Băng Châu nói chuyện với Băng Tử, nhớ không lầm là ngày đầu tiên cậu đến trường rồi xảy ra chuyện với Băng Tử ấy, lúc đó tớ không biết cậu là ai chỉ biết tên thôi, lúc sau khi gặp cậu ở khuôn viên phía sau trường tớ mới biết cậu là em gái anh ấy. Xin lỗi vì không nói cho cậu biết sớm còn mặt dày làm quen cậu nữa hê hê " - Nhã Âu cười hối lỗi
"Không sao! Sớm muộn gì mọi người cũng biết, cậu chỉ biết trước thôi mà. " - cô vỗ vai Nhã Âu.
"Nhưng mà tại sao cậu với anh Hạo lại khác họ thế, không phải cậu là con của vợ trước chứ? Hay là nhận nuôi " - cái nhiều chuyện lộ ra rồi Âu Âu à
"Cái gì mà con vợ trước chứ, từ lúc mình còn nhỏ mình đã mất mẹ rồi. Mẹ của tớ gặp tai nạn và qua đời, tớ còn nghe ba nói ba ruột của tớ họ Trần nên đã lấy họ của mình như vậy."
"Ra vậy! Nhưng mình thấy cậu với anh ấy không đơn thuần là anh em đâu nhaaa... Nói thật được khoan hồng a " - Nhã Âu chọc lét Băng Băng
"Dù sao bọn mình cũng không chung dòng máu mà... Thế nên mình thích anh ấy, bằng mọi giá mình phải đeo bám đến khi nào anh ấy thích tớ mới thôi! " - mặt ngượng đỏ đỏ hồng hồng đáng yêu ghê.
"Biết ngay mà haahaa. Thật ra tớ cũng thích anh ấy a, nhưng là chuyện trước đây thôi, tình yêu mà một thời khắc nào đó con tim cũng sẽ rung chuyển hướng về người cho mình cảm giác an toàn nhất, bây giờ con tim tớ đang hướng đến một người, khổ nỗi anh ấy lại thích cậu! Nhưng tớ cũng không từ bỏ đâu, tớ bám dai anh ấy như cậu bám Vương Hạo vậy đến khi nào anh ta thích tớ mới thôi! Cùng nhau cố gắng nhé Băng tiểu thư ahaha. " - nói ra cũng tủi mà cũng gắng nhe răng cười, Nhã Âu không muốn Băng Băng khó xử, em ấy lỡ mồm.
"Thích tớ? Không phải chứ!" - Băng Băng giật mình thật đó trời, sét đánh ngang tai.
"Không có gì. Đi thôi, giúp mọi người dựng lều đi " - Nhã Ẫu quay người lại đi đến chỗ mọi người, Băng Băng lơ mơ theo sau nhưng trong lòng có gì đó khó hiểu, cũng khó xử thật mà.
"Bụp" hình như Băng Băng đụng vào ai đó, thân hình cao lớn cũng man không kém Vương Hạo đâu nha còn rất rắn chắc nữa, đô lắm chớ bộ!!! Cô ngước lên nhìn, à chàng trai nào đó rất đẹp trai, cũng ngang ngửa anh trai của cô có khi hơn ấy chứ, thờ thẫn nhìn ngắm vẻ đẹp trai của chàng xong cô mới sực nhớ là mình đụng người ta.
"Xin lỗi! " - 90 độ gập người trước trai đẹp =))
"Không sao " - Minh Khải bỗng dưng xoa đầu cô như kiểu hắn hay xoa đầu em gái hắn. Băng Băng khựng người, cái người này vừa làm gì thế? Mình là con mèo nhà hắn sao?
"Này! Đừng có đụng vào người tôi " - Băng Băng đứng lên hất tay Minh Khải ra.
"Cô đụng vào tôi trước? "
"Tôi đã xin lỗi anh rồi còn gì... anh còn chưa xin lỗi tôi đấy!"
"Ya ya! Cô nhỏ mọn thật. Nhưng cũng rất đáng yêu. " - đưa tay xoa xoa đầu cô lần hai, bạn nhỏ này chưa thấy thái sơn đổ máu chưa sợ a.
"Thần kinh! " - cô hất tay ra rồi bước qua người hắn ta, đụng nhẹ vào vai anh ấy ý mà
"Nhắc lại lần nữa xem." - Minh Khải quay người lại nắm cánh tay Băng Băng, khuôn mặt đen lại một nữa, nộ khí lang toả sắp đại nạn rồi a... Rất đáng sợ phải không Băng Băng? Anh Hạo nhà chị còn chưa dám nhìn chị như vậy mà.
- Nhưng mà đau tay quá, bà nội nhà nó thả lỏng chút không được sao? Dù sao Băng Băng chị đây cũng là phận nữ nhi mà -
"Bỏ ra " - Một giọng nói trầm chết người mà!!! Băng Băng ngước lên nhìn ánh mắt đầy lửa đang chiếu xuống cánh tay đang bị thằng cha nào nắm lấy ấy, hay ya Vương Hạo đang giận. ( Không, không đang ghen đó chế à, chế ngây thơ dễ sợ
Loanh quanh một lúc Băng Băng mới phá hiện người cô muốn tìm cũng không thấy đâu!!! Hừ lúc sáng còn tỏ ra nham hiểm với mình cơ đấy!
"Cậu là em gái nuôi của anh Hạo đúng không? " - Nhã Âu nhìn lên trời đầy nắng ban mai buổi sáng hỏi cô
Băng Băng nhíu mày khó hiểu nhìn Nhã Âu:"Sao cậu biết?"
"Lần trước vô tình tớ nghe Băng Châu nói chuyện với Băng Tử, nhớ không lầm là ngày đầu tiên cậu đến trường rồi xảy ra chuyện với Băng Tử ấy, lúc đó tớ không biết cậu là ai chỉ biết tên thôi, lúc sau khi gặp cậu ở khuôn viên phía sau trường tớ mới biết cậu là em gái anh ấy. Xin lỗi vì không nói cho cậu biết sớm còn mặt dày làm quen cậu nữa hê hê " - Nhã Âu cười hối lỗi
"Không sao! Sớm muộn gì mọi người cũng biết, cậu chỉ biết trước thôi mà. " - cô vỗ vai Nhã Âu.
"Nhưng mà tại sao cậu với anh Hạo lại khác họ thế, không phải cậu là con của vợ trước chứ? Hay là nhận nuôi " - cái nhiều chuyện lộ ra rồi Âu Âu à
"Cái gì mà con vợ trước chứ, từ lúc mình còn nhỏ mình đã mất mẹ rồi. Mẹ của tớ gặp tai nạn và qua đời, tớ còn nghe ba nói ba ruột của tớ họ Trần nên đã lấy họ của mình như vậy."
"Ra vậy! Nhưng mình thấy cậu với anh ấy không đơn thuần là anh em đâu nhaaa... Nói thật được khoan hồng a " - Nhã Âu chọc lét Băng Băng
"Dù sao bọn mình cũng không chung dòng máu mà... Thế nên mình thích anh ấy, bằng mọi giá mình phải đeo bám đến khi nào anh ấy thích tớ mới thôi! " - mặt ngượng đỏ đỏ hồng hồng đáng yêu ghê.
"Biết ngay mà haahaa. Thật ra tớ cũng thích anh ấy a, nhưng là chuyện trước đây thôi, tình yêu mà một thời khắc nào đó con tim cũng sẽ rung chuyển hướng về người cho mình cảm giác an toàn nhất, bây giờ con tim tớ đang hướng đến một người, khổ nỗi anh ấy lại thích cậu! Nhưng tớ cũng không từ bỏ đâu, tớ bám dai anh ấy như cậu bám Vương Hạo vậy đến khi nào anh ta thích tớ mới thôi! Cùng nhau cố gắng nhé Băng tiểu thư ahaha. " - nói ra cũng tủi mà cũng gắng nhe răng cười, Nhã Âu không muốn Băng Băng khó xử, em ấy lỡ mồm.
"Thích tớ? Không phải chứ!" - Băng Băng giật mình thật đó trời, sét đánh ngang tai.
"Không có gì. Đi thôi, giúp mọi người dựng lều đi " - Nhã Ẫu quay người lại đi đến chỗ mọi người, Băng Băng lơ mơ theo sau nhưng trong lòng có gì đó khó hiểu, cũng khó xử thật mà.
"Bụp" hình như Băng Băng đụng vào ai đó, thân hình cao lớn cũng man không kém Vương Hạo đâu nha còn rất rắn chắc nữa, đô lắm chớ bộ!!! Cô ngước lên nhìn, à chàng trai nào đó rất đẹp trai, cũng ngang ngửa anh trai của cô có khi hơn ấy chứ, thờ thẫn nhìn ngắm vẻ đẹp trai của chàng xong cô mới sực nhớ là mình đụng người ta.
"Xin lỗi! " - 90 độ gập người trước trai đẹp =))
"Không sao " - Minh Khải bỗng dưng xoa đầu cô như kiểu hắn hay xoa đầu em gái hắn. Băng Băng khựng người, cái người này vừa làm gì thế? Mình là con mèo nhà hắn sao?
"Này! Đừng có đụng vào người tôi " - Băng Băng đứng lên hất tay Minh Khải ra.
"Cô đụng vào tôi trước? "
"Tôi đã xin lỗi anh rồi còn gì... anh còn chưa xin lỗi tôi đấy!"
"Ya ya! Cô nhỏ mọn thật. Nhưng cũng rất đáng yêu. " - đưa tay xoa xoa đầu cô lần hai, bạn nhỏ này chưa thấy thái sơn đổ máu chưa sợ a.
"Thần kinh! " - cô hất tay ra rồi bước qua người hắn ta, đụng nhẹ vào vai anh ấy ý mà
"Nhắc lại lần nữa xem." - Minh Khải quay người lại nắm cánh tay Băng Băng, khuôn mặt đen lại một nữa, nộ khí lang toả sắp đại nạn rồi a... Rất đáng sợ phải không Băng Băng? Anh Hạo nhà chị còn chưa dám nhìn chị như vậy mà.
- Nhưng mà đau tay quá, bà nội nhà nó thả lỏng chút không được sao? Dù sao Băng Băng chị đây cũng là phận nữ nhi mà -
"Bỏ ra " - Một giọng nói trầm chết người mà!!! Băng Băng ngước lên nhìn ánh mắt đầy lửa đang chiếu xuống cánh tay đang bị thằng cha nào nắm lấy ấy, hay ya Vương Hạo đang giận. ( Không, không đang ghen đó chế à, chế ngây thơ dễ sợ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook