Nam Kiều, anh rất nhớ em.

Edit: Ngô Anh Thảo.

Sau khi Dịch Gia Ngôn rời đi, sinh hoạt thường ngày của Nam Kiều bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô nghiêm túc đọc sách, nghiêm túc học tập, nghiêm túc nghe giảng mỗi khi lên lớp, nghiêm túc chuẩn bị phỏng vấn bảo vệ nghiên cứu.

Nam Kiều không tiếp tục khăng khăng ở lại Bắc thành nữa. Nếu có thể đi xa, cô liền đi xa, dù sao Bắc thành cũng không còn người nào hay thứ gì có thể ràng buộc cô nữa.

Nam Kiều nộp đơn vào một Đại học ở Thượng Hải. Cô muốn xem thử thành thị ngũ quang thập sắc [1] dưới ngòi bút của Trương Ái Linh [2] kia có dáng vẻ như thế nào.

Bất loạn tại tâm,

Không khốn tại tình.

Không sợ tương lai,

Không niệm quá khứ.

Như thế,

Khoẻ mạnh.

Chỉ là, người giống như Dịch Gia Ngôn luôn ở cùng đám người danh tiếng. Bất luận đi tới chỗ nào, kiểu gì anh cũng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Báo chí, TV, tin tức, trong miệng của người khác,... Truyền thông rất đáng sợ, cô tới chỗ nào cũng có thể nghe về anh.

Nam Kiều đọc qua một bài phỏng vấn của anh trên tạp chí, biết được tin anh ở nước Pháp dự tiệc, hoặc là Phủ tổng thống mời anh đến thăm, hoặc là đi ăn tối cùng một minh tinh nổi tiếng của Pháp, hoặc là hợp tác làm một hạng mục với công ty quốc tế nào đó,... Toàn bộ sự kiện đều có một người phụ nữ xinh đẹp làm bạn bên cạnh anh, không có ngoại lệ.

Lư Nhã Vi.

Cô ấy luôn tươi cười đến ưu nhã, so với phụ nữ châu Âu cao gầy trắng nõn kia không có kém hơn.

Gặp nhiều, trái tim Nam Kiều dần chết.

Cô không thể không thừa nhận hai người họ rất xứng đôi, từng phương diện đều rất phù hợp với đối phương.

Dưới ánh đèn chiếu, hai người họ cùng nhau đi ra, nhìn nhau cười một tiếng cũng ăn ý mười phần.

Nhưng Nam Kiều cũng có thể coi như là an tâm. Nhìn thấy anh sống không tệ, cô không có lý do gì hối hận nữa. Thu dọn hành lý xong xuôi, cô xoá bỏ Bắc thành, bắt đầu hành trình đi tới Thượng Hải.

Trước khi đi, cô tụ tập một bữa với Thẩm Thiến và Cận Viễn. Sự tình xảy ra mấy tháng trước dường như khắc sâu vào lòng, ba người tuy không nhắc lại, nhưng cũng không thể tự nhiên như trước nữa.

Thẩm Thiến hỏi: "Nhất định phải đi sao?"

"Muốn đi."

"Tại sao cậu phải nhất định rời khỏi Bắc thành chứ? Nhà của cậu ở đây, tại sao lại chọn một nơi xa như vậy? Tại sao... cậu lại muốn một mình bôn ba [3] tới thành phố xa lạ như thế?"

Thẩm Thiến có chút vội vàng, nói: "Mình và A Cận đều ở đây, cậu không thể... ở lại sao?"

Ánh mắt dừng trên cái trán trơn bóng của Nam Kiều, Thẩm Thiến chán nản tựa lưng vào ghế ngồi, "Nam Kiều, cậu còn giận mình đúng không?"

"Muốn giận thì em giận tôi đi."

Cận Viễn từ đầu chí cuối không lên tiếng, lúc này chậm rãi mở miệng: "Nếu như em cảm thấy không tự nhiên khi gặp tôi, tôi có thể không xuất hiện trước mặt em nữa. Nam Kiều, em không cần phải tới một nơi xa như vậy."

Nam Kiều cười nói: "Hai người đang nói gì thế? Em là đi học nghiên cứu sinh, ở chỗ này lâu như vậy, cũng nên thay đổi, độc lập sinh sống thôi. Cái gì mà một mình bôn ba, nói cứ như thơ ý."

Nam Kiều từng đọc qua một đoạn văn thế này:

Một người ít nhất phải có giấc mơ, phải có một lý do để kiên cường. Nếu như tâm đã không đặt ở đây, vậy thì tới đâu cũng là lang thang.

Cho nên ở lại Bắc thành hay là đi Thượng Hải, có gì không giống nhau sao?

Tối hôm đó, Nam Kiều, Thẩm Thiến và Cận Viễn cùng nhau đi dạo ven bờ sông, một đoạn rất xa.

Hai bên bờ đê là dãy đèn đường phục cổ, tản mát loại ánh sáng ấm áp trong bóng đêm mênh mông. Trời lạnh như vậy, cò trắng lại như không cảm thấy lạnh, vẫn như cũ nhảy trên mặt sông, trong bóng tối nặng nề bước chân.

Bước đi như vậy, dần dà ba người cảm thấy ảo giác, giống như họ đang quay lại thời gian khi còn ở thị trấn Ngô.

Lúc đó, ba người đạp xe trên bờ đê, nói cười đùa giỡn, lớn tiếng hú hét.

Thẩm Thiến đề nghị: "Lại đây, lại đây, mỗi người chúng ta hét to ước mơ của mình, phải dùng hết sức đấy, lấy đó làm quyết tâm sau này!"

Dứt lời, Thẩm Thiến là người đầu tiên rống to:

"Tôi, Thẩm Thiến, sau này nhất định trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ giàu có! Mở công ty riêng của mình, tiền tiêu không hết, ngạo kiều [4] đến mức toàn bộ đàn ông trên thế giới phải thần phục dưới chân cho tôi chọn lựa!"

Hét xong, Thẩm Thiến quay đầu trừng mắt nhìn Nam Kiều và Cận Viễn đang ôm bụng cười, phẫn nộ quát: "Cười cái gì mà cười? Tới lượt hai người đó, nhanh cái chân lên!"

Cận Viễn buông tay lái ra, cũng lớn tiếng hét:

"Tôi, Cận Viễn, sau này nhất định trở thành một ca sĩ Rock n" Roll nổi tiếng! Bắt đầu có buổi diễn riêng của mình, sáng tác thật nhiều ca khúc thật hay, đến mức toàn thế giới đều muốn nghe."

Thẩm Thiến vỗ tay hoan hô, Nam Kiều không kìm được cũng cười, vỗ tay bôm bốp.

"Anh bây giờ cũng có triển vọng khiến người ta hâm mộ mà!" Cô nói.

Ánh mắt Cận Viễn sáng rực nhìn cô, chỉ cười không đáp.

Thẩm Thiến ồn ào: "Tốt lắm! Tới lượt cậu, Nam Kiều, nhanh lên, hét to vào."

Nam Kiều mờ mịt suy tư một chút, nhưng vẫn không nghĩ ra ước mơ của mình. Để không bị mất hứng, cô chỉ có thể la lớn:

"Tôi, Nam Kiều, hi vọng sau này có thể cùng bạn tốt nhất của mình ở cùng nhau! Bất luận xảy ra chuyện gì, từ đầu chí cuối đều không từ bỏ, vĩnh viễn vĩnh viễn là bạn tốt!"

Thẩm Thiến tức giận vỗ cái bốp vào gáy cô, "Cái quỷ gì thế? Nói cậu hét ra ước mơ, cậu đây là phá bĩnh hả?"

"Có thể ước mơ của mình là được ở bên cạnh người mình thích..." Nam Kiều yếu ớt phân bua.

"Làm người phải chí khí chứ? Chuyện cậu nói có thể dễ dàng thực hiện như trở bàn tay, căn bản không tính là ước mơ được!" Thẩm Thiến trợn trắng mắt.

Cận Viễn chỉ cười, một lời tiếp một lời, sau cùng nhẹ giọng nói: "Tôi thấy giấc mơ của Nam Kiều rất tốt mà, nhất định sẽ thực hiện được."

Nhiều năm sau đó, ba người cùng đi dạo bên bờ đê một lần nữa, địa điểm khác biệt, tâm tình lẫn phong cảnh cũng khác biệt.

Thẩm Thiến hỏi: "Hai người còn nhớ, trước kia chúng ta từng chơi một trò chơi không?"

Nam Kiều cười: "Là trò la hét ước mơ của mình ấy hả?"

"Đúng vậy."

"Đương nhiên còn nhớ."

"Vậy bây giờ... chúng ta lại chơi một lần nữa, có được không?" Thẩm Thiến nghiêng đầu nhìn qua hai người.

Nam Kiều gật đầu, "Được."

Cận Viễn cũng nhẹ gật đầu.

"Lần này, vẫn là mình trước đi." Thẩm Thiến vịn lan can vờ sông, hô to với bóng đêm nặng nề:

"Tôi, Thẩm Thiến, tôi hi vọng bất luận bao lâu, ba người chúng tôi từ đầu chí cuối vẫn là bạn tốt nhất. Tôi tổn thương hai người ấy nhiều như vậy, nói những lời đả thương hai người ấy như vậy,... Nhưng tôi hi vọng, trong lòng hai người ấy vẫn hiểu tôi là một cô gái không tim không phổi. Mặc kệ ngày mai ra sao, tôi hi vọng ba người chúng tôi vẫn có thể bên cạnh nhau một lần nữa!"

Lúc Thẩm Thiến xoay đầu lại, hốc mắt đỏ hoe.

Kiên cường như Thẩm Thiến hiếm khi có bộ dáng như thế này. Trong mắt Thẩm Thiến mang theo nhiệt lệ [5] mà nhìn Nam Kiều, giống như mong được cô thông cảm.

Cận Viễn tiến đến, cũng hô to với màn đêm:

"Tôi, Cận Viễn, cả một đời này sẽ là bạn tốt của Thẩm Thiến! Cả một đời..."

Hắn nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Nam Kiều, từng câu từng chữ nói: "Cả một đời đều ở bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu quý cô ấy."

Lời kia, tuy là nói với Thẩm Thiến, nhưng ánh mắt của Cận Viễn từ đầu chí cuối đều nhìn Nam Kiều.

Nam Kiều thu mắt, im lặng một lát mới lại gần lan can.

"Tôi, Nam Kiều, vĩnh viễn đều xem hai người là bạn tốt nhất của mình, mặc kệ ở đâu, mặc kệ thế nào." Cô siết chặt tay, dùng hết khí lực kêu to:

"Từ nay về sau, tôi sẽ cố gắng hết sức để đạt được mục tiêu của mình. Không nhu nhược, không sợ hãi, không lùi bước! Tôi sẽ trở thành một Nam Kiều dũng cảm, bởi vì bản thân, cũng vì người tôi yêu!"

Vô luận chuyện gì, vô luận người nào, mặc dù bỏ lỡ, để thành tiếc nuối cũng không thể ảnh hưởng đến tương lai của cô.

Hồi ức vẫn còn ở đó.

Dũng khí vẫn còn ở đó.

Nhiều năm về sau, khi ba người đã trưởng thành, lúc ôn lại chuyện cũ ngây thơ và bộ dáng già mồm này của mình, ba người không nhịn được bật cười ha ha,

Nhưng cười xong lại là đỏ hốc mắt.

Đẹp nhất chính là thời niên thiếu.

Chỉ là mãi mãi cũng không thể quay lại.

***

Tháng thứ nhất đến Thượng Hải, Nam Kiều bận tới sứt đầu mẻ trán.

Những người mới đến thành thị vì lạ lẫm mà chen chúc nhau, các cao ốc nối tiếp sát rạt, đến tìm đường cũng trở thành vấn đề khiến người ta đau đầu.

Nam Kiều vội vàng làm thủ tục nhập học, vội vàng lên kế hoạch với giáo sư hướng dẫn, vội vàng chuyển đồ vào phòng mới cùng các bạn cùng phòng, vội vàng ứng phó những lời hỏi thăm ân cần mỗi ngày của Hoàng Ngọc Lan.

Năm học bắt đầu, Nam Kiều đem một đống giáo trình chuyên ngành chất đầy trên kệ. Cô bận rộn tới mức đầu óc choáng váng, nhưng vẫn cảm thấy cuộc sống mới này rất phong phú.

Tuần thứ nhất sau khai giảng, Dịch Gia Ngôn gọi điện thoại tới, một tiếng "Nam Kiều" của anh vẫn khiến cô đỏ mắt.

Nam Kiều vừa nghẹn ngào, vừa buồn cười...

Lúc trước, khi còn ở nhà, mỗi tuần, lúc Dịch Gia Ngôn gọi về, cô luôn làm ra vẻ bận rộn, hiếm khi ở phòng khách nhận máy. Bây giờ, trong đêm, mỗi khi anh gọi điện báo tin, cô chỉ có thể tựa ngoài cửa, lắng nghe Dịch Trọng Dương và mẹ mình nói chuyện với anh.

Nam Kiều sợ, nhưng vẫn muốn nhìn.

Cô khát vọng muốn nghe được giọng của Dịch Gia Ngôn, nhưng lại sợ chính miệng anh nhắc tới Lư Nhã Vi.

Chẳng bằng không nghe.

Mỗi lần nghe thấy trong phòng khách truyền tới vài câu: "Nam Kiều ấy à? Con bé gần đây rất bận, nào là hoàn thành thủ tục nhập học, chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, bảo vệ đề tài nghiên cứu,... Rất nhiều chuyện nha."

Cô cũng sẽ vui mừng.

Bởi vì từ đầu chí cuối, Dịch Gia Ngôn vẫn nhớ đến cô, dù không phải bằng khát vọng hay loại tình cảm kia của cô.

Có một buổi tối, trong phòng ngủ, Nam Kiều mải tìm tòi cách mở đèn bàn vừa mới mua. Thật vất vả mới dạo phố một lần, vô tình thích cái đèn bàn liền không nhịn được mua về. Không ngờ mở ra một đống linh kiện, Nam Kiều còn phải tự mình lắp ráp, thật sự sầu chết cô rồi!

Bạn cùng phòng của cô - Chu Điềm Điềm ở một bên, hai người nhìn nhau, không có được ý kiến hay ho nào.

Nam Kiều đau đầu cầm một chi tiết lắp ráp, không biến nên gắn vào đâu, chợt nghe thấy di động trên bàn đổ chuông.

Cô đứng dậy cầm điện thoại xem xét, lập tức sững người.

Trên màn hình rõ ràng ba chữ: Dịch Gia Ngôn.

Nam Kiều cuống quít cầm điện thoại ra ngoài ban công, cũng quên mất ngoài trời rất lạnh. Cô vừa mới đẩy cửa ra, cả khuôn mặt bị không khí lạnh cóng táp vào, cả người không nhịn được rùng mình một cái.

Nhưng Nam Kiều không quan tâm nhiều tới vậy. Cô ngơ ngác đứng ngoài ban công, nhận máy: "... A lô?"

Giọng nói của anh từ một đất nước xa xôi truyền đến, vừa quen vừa lạ. Anh hỏi:

"Nam Kiều, gần đây em có khoẻ không?"

Ba tháng, cô chưa từng nói với anh lời nào.

Ba tháng, cô tự lừa chính mình không quan tâm anh, tự nhủ bản thân phải chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận tin vui của anh: kết hôn với Lư Nhã Vi.

Ba tháng, cô rất bình tĩnh, thản nhiên nghĩ rằng: dù sao cũng đã vậy rồi, thời gian sẽ xoa dịu tất cả, đến khi nửa năm sau gặp lại, có lẽ cô thật sự có thể coi anh là "anh trai Gia Ngôn".

Thế nhưng ba tháng dối lòng, giống như một tờ giấy mỏng manh, chỉ đâm một cái liền rách.

Nam Kiều cầm di động, cả người run rẩy đứng đó, một chữ cũng không nói ra nổi.

Là thời tiết quá lạnh, hay là tâm tình của cô đã lạnh?

Dịch Gia Ngôn dường như cũng nhận ra cô khó mở lời, nhẹ giọng nói:

"Trước đó em bận rộn, không tiếp lấy một cuộc điện thoại. Anh chỉ có thể biết được tình hình của em qua ba và dì Hoàng. Nam Kiều, anh rất muốn biết... em sống có tốt hay không."

Nam Kiều đỏ mắt, cố gắng nhịn lại dòng lệ nóng hổi chực tràn mi.

Cho đến khi, Dịch Gia Ngôn trầm giọng thở dài, ngữ điệu bất lực nói ra một câu:

"Còn có, anh rất nhớ em."

Nháy mắt, nước mắt liền không kìm nổi nữa.

Nam Kiều thật sự đúng là kiểu người không thể lý giải, mới gặp một chút chuyện như vậy liền khóc.

Cô liều mạng lau nước mắt, cố gắng trấn tĩnh lại, khống chế thanh âm của chính mình: "Anh trai Gia Ngôn, em cũng rất nhớ anh."

Nếu như chỉ có từ bỏ mới có thể gần anh, vậy thì em sẽ triệt để buông tay.

Ba tháng nhịn nhục, em không biết bản thân đang gắng gượng điều gì. Nhưng giờ khắc này, em mới phát hiện, ngày ngày dày vò, ngày ngày kìm nén bản thân không được gặp anh, không nói chuyện với anh,... Tất cả đều không bằng mọi chuyện như cũ, khi em chỉ là em gái Nam Kiều của anh.

Nghĩ như vậy, rốt cục Nam Kiều cũng tìm được lý do có thể thân cận cùng anh.

Cô nghe thấy ở đầu dây bên kia, Dịch Gia Ngôn cười khẽ, giống như trút được gánh nặng, "Như thế này rất tốt, Nam Kiều, em như thế này rất tốt."

Nước mắt trên mặt Nam Kiều tựa hồ không thể lau khô được.

Cô cười nói: "Như thế này là sao chứ? Chúng ta không phải vẫn luôn tốt đó sao?"

Tiếng cười trầm thấp của Dịch Gia Ngôn vang lên không ngừng, một tiếng lại một tiếng chạm lên đầu quả tim của cô.

Muốn loạn nhịp, nhưng không thể loạn nhịp.

Nam Kiều thở phào một hơi, không khí lạnh đông cứng lá phổi, tuy băng lãnh nhưng cô rất vui. Cô còn muốn hỏi tình hình gần đây của Dịch Gia Ngôn, lại chợt nghe thấy anh nói:

"Mở cửa cho anh, Nam Kiều."

Không kịp chuẩn bị, sáu chữ này đã xông vào màn nhĩ, Nam Kiều ngây người.

Cô kinh ngạc đứng đó, không tin tưởng hỏi: "Cái, cái gì?"

"Nam Kiều, anh nói, mở cửa cho anh." Dịch Gia Ngôn lặp lại một lần, "Anh ở bên ngoài."

_____

[1] Ngũ quang thập sắc: rực rỡ ánh đèn, đa sắc màu -> đại ý miêu tả cảnh nhộn nhịp của thành thị.

[2] Trương Ái Linh (张爱玲 - Eileen Chang): một nhà tiểu thuyết người Trung Quốc.

[3] Convert: lưu lạc thiên nhai | Edit: một mình bôn ba.

[4] Ngạo kiều: kiêu ngạo + kiều diễm.

[5] Nhiệt lệ: nước mắt nóng hổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương