Cách mấy ngày, tôi lại đi nhà chị, đặc biệt trò chuyện cùng anh rể một lát.

Lúc đó anh Khinh Dương gần bốn mươi tuổi, vẫn gần giống đàn ông lúc ba mươi tuổi. Tôi trò chuyện với anh ấy chuyện của Tiểu Dực.

Anh Khinh Dương nhấp một ngụm trà, “Anh cũng có cảm giác, Tiểu Dực không thân thiết lắm với anh.’’

“Chị, em cảm thấy chị nên cải thiện kiểu sống chung của chị và Tiểu Dực một chút.’’

“Em có đề nghị gì không?’



“Tạm thời không có.’’

“Chị sẽ suy nghĩ.’’         

“Chủ yếu thằng bé cảm thấy so sánh, ngày thường chị có thể hôn đi hôn lại với Sở Sở, nhưng nó là con trai có lúc không buông thả được. Anh à, thật ra em rất cảm ơn anh em còn có anh và chị em, giai đoạn trưởng thành của em các anh chị đã bỏ ra rất nhiều. Là em may mắn, có khi anh chị giống như cha mẹ em vậy.’’

“Nói xa rồi.’’

Tôi cười, “Anh dỗ dành Tiểu Dực đi.’’

Cuối tuần nào đó, nghe nói chị tôi dẫn Sở Sở tham gia họp mặt bạn học, Tiểu Dực có chút cảm mạo nên ở nhà. Ngày hôm đó nghe nói cha con bọn họ xảy ra một ít chuyện.

Tống Khinh Dương làm ba lúc hai mươi tám tuổi, hai đứa trẻ này giống như quà tặng của thiên sứ, sao anh lại không thương con trai chứ? Sáng sớm anh làm bữa sáng cho con trai.

“Thế nào?’’ Anh trông đợi hỏi. 

“Tạm được ạ.” Tiểu Dực chính là như vậy.

“Tài nấu nướng của ba chỉ tạm được?’’

Tiểu Dực cười, “Làm mấy chục phút, kém hơn bà nội.’’

“Buổi trưa muốn ăn cái gì, ba cho con thể hiện tài năng.’’ Tống Khinh Dương quyết định thừa dịp hôm nay sống chung cùng con trai thật tốt, cải thiện quan hệ cha con một chút.’’

“Muốn ăn gì đều được sao ạ?’’

Tống Khinh Dương gật đầu.

Tiểu Dực nhìn anh, “Vậy con muốn ăn hamburger.’’ Dừng một chút, “Không được cũng không sao.’’

“Đương nhiên được, có phải quá đơn giản hay không?’’

Cậu toét miệng cười lắc lắc đầu.

Bữa trưa lại thêm một chai coca, ngày thường trong nhà kiểm soát nghiêm ngặt những thứ này, thật là thỉnh thoảng mới có thể cho con uống một chút.

Tiểu Dực vui vẻ gặm hamburger Tống Khinh Dương làm, ăn xong rồi mặt đầy thỏa mãn. “Ba, hôm nay ba đối với con thật tốt.’’

“Bình thường ba không tốt với con sao?’’ Tống Khinh Dương nhìn cậu.

Tiểu Dực suy nghĩ, “Cũng tốt ạ.’’

Tống Khinh Dương xoa xoa tóc cậu, “Con là con của ba và mẹ, đều yêu con và em gái ba như nhau.’’

Tiểu Dực giơ tay lên đẩy đẩy anh, “Ồ, buồn nôn quá.’’

Tống Khinh Dương khẽ mỉm cười, “Lúc con mới vừa sinh ra nhỏ như vậy, ba ôm con không dám nhúc nhích, mềm mại, nhưng lại rất thần kỳ, cậu nhóc này chính là con trai ba.’’

Tiểu Dực rốt cuộc nhìn thẳng cha cậu.

Tống Khinh Dương thở dài, “Con và em gái là bảo bối của mọi người trong nhà. Ba mẹ còn có ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại cũng yêu con.’’

Cặp mắt Tiểu Dực dần dần đỏ lên.

Tống Khinh Dương sờ đầu gối cậu, “Lúc con v ừa mới học lớp 1 ngã nhào, da chân trầy một mảng lớn, qua thật lâu vết sẹo mới mờ đi. Lúc con lên lớp hai mới bắt đầu học chạy xe đạp – “

“Là ba dạy con.’’ Cậu ấp úng nói. “Ba đi với con một buổi chiều.’’

Tống Khinh Dương cười, “Ba và mẹ con cố gắng dành chút thời gian ở bên các con, chờ  các con trưởng thành thì mỗi người sẽ phải truy tìm con đường mình muốn đi.’’

“Con không muốn rời khỏi các người.’’

Tống Khinh Dương cười cười, “Ba và mẹ con mới là người bên nhau cả đời. Rồi con cũng sẽ gặp một cô gái."

Mặt Tiểu Dực đỏ lên.

Hai cha con đạp xe đi bờ hồ, Tống Khinh Dương đạp ở phía trước, cẩn thận thăm dò đường giúp con trai. Hai cha con chơi cả một ngày.

Buổi tới hôm đó Chử Duy Nhất không có về nhà, Tống Khinh Dương ngủ cùng Tiểu Dực.

Tống Dực mở raido, “Ba, lớp chúng con có mấy bạn học nữ thường xuyên đưa bút và tập cho con, còn viết giấy nhỏ cho con.’’

Tống Khinh Dương cười, bây giờ con nít trưởng thành thật là sớm. “Vậy con làm gì?’’

“Mỗi ngày tan học con đặt trên bục giảng của thầy (cô), xé giấy.’’

“Làm không tệ.’’

“Ai, đẹp trai chính là phiền toái.’’

Tống Khinh Dương cười, “Trước kia lúc ba đi học cũng thường nhận được.’’

“Vậy ạ?’’ Tống Dực rất hứng thú, “Bạn học ba tặng ba cái gì?’’

“Rất nhiều thứ, có cả đồ ăn nữa.’’

“Vậy me con biết không?’’

“Khi đó ba và mẹ con không chung lớp, hơn nữa mẹ cũng không quen biết ba. Sau đó ba nói với mẹ.”

“Ha ha ha. Bà nội nói là lúc ba lớn giống như cậu nhỏ thế này đã thích mẹ. Ba, sau đó ba làm sao theo đuổi mẹ con?’’

Tống Khinh Dương lắc lắc đầu, “Không còn sớm nữa, con nên ngủ đi.’’

Tống Dực kéo tay ba, kiên quyết không buông tay, “Nói một chút thôi mà.’’

“Tính toán tốt thời gian xuất hiện trước mặt mẹ con.’’

“Chỉ thế thôi ạ?’’

“Vậy quy công về vẻ ngoài đẹp trai của ba con.’’

Tống Dực trợn trắng mắt, “Con biết tại sao em gái con đỏm dáng như vậy rồi, đều là di truyền ba.’’

Tống Khinh Dương vỗ vỗ cái mông của cậu, “Ba hiểu mẹ con muốn cái gì.’’

Đêm dần khuya, hai cha con hiếm thấy cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng ngày hôm sau, Chử Duy Nhất dẫn con gái về, bệnh cảm của Tiểu Dực đã tốt hơn.

Cô hôn con trai một cái, “Có nhớ mẹ hay không?’’ Chử Duy Nhất rất thương con, có lúc Tống Khinh Dương cũng sẽ có chút ghen tị.

“Một chút xíu.’’

“Mẹ rất nhớ con. Trong túi xách có quà đấy, mình đi xem đi.’’

Tống Khinh Dương hôn trán cô một cái, “Vui quên về rồi sao?’’

Chử Duy Nhất le lưỡi, “Bên đó trời mưa, em liền ở sơn trang suối nước nóng một đêm. Mùa đông năm nay chúng ta có thể đi đến đó, rất thoải mái.’’ Cô nén giọng nói, “Quan hệ cha con các anh thế nào rồi?’’

“Em nói đi?’’ Tống Khinh Dương nhướn mày, “Cho tới bây giờ giữa anh và Tiểu Dực không có vấn đề.’’ Anh dừng lại, “Nhưng mà lúc biết Tiểu Dực khó chịu, anh rất đau lòng.’’

Chử Duy Nhất nắm tay anh, “Em biết. Tiểu Dực sẽ hiểu thôi.’’ Cô sâu kín thở dài, “Có lúc thật không hy vọng bọn chúng lớn nhanh như vậy. Chờ bọn chúng lớn lên rời khỏi chúng ta – “

“Ngày hôm qua cũng nói đề tài này với Tiểu Dực, thằng nhóc kia cũng muốn khóc rồi.’’

“Nhưng mà vẫn tốt, cho dù tương lai chúng ta không có ở đây, hai anh em bọn chúng cũng có một người bầu bạn.’’

“Đâu chỉ một? Em quên con trai Thanh Viễn rồi, sau này còn có con của Ninh Ninh, bọn chúng sẽ không cô đơn. Hơn nữa anh tin Tiểu Dực.’’

Chử Duy Nhất nhẹ nhàng ôm anh, “Ừm.’’

Hai đứa nhóc thấy được, không kiềm được làm mặt quỷ, “Lêu lêu.’’

Thời gian đầy ý nghĩa, hạnh phúc kéo dài.

Mấy năm sau, tôi thi đậu đại học lý tưởng, sau đó tôi đi học nghiên cứu ở Pháp, ở nơi đó tình cờ gặp được một cô gái Pháp xinh đẹp. Tôi vẫn luôn lấy chị và anh Khinh Dương làm mục tiêu, đang mong đợi gặp được một người có thể ở bên nhau cả đời, nhưng tôi không ngờ sẽ là một cô gái Pháp, nhiệt tình hiền lành. Tôi gửi hình cho chị, chị trả lời tôi, “Ninh Ninh, con của các em nhất định rất đẹp, con lai, chị chờ hết nổi rồi.’’

Có lúc chị tôi thật giống đứa trẻ không lớn.

Chúng tôi kết hôn ở Pháp, khi kết hôn, bạn bè thân thích đều chạy đến. Tôi và Tiểu Dực Sở Sở đã nhiều năm không gặp.

Bọn họ cũng trưởng thành, Tiểu Dực cao giống tôi, Sở Sở không cao bằng anh trai, dáng người đã cao 1m68, duyên dáng yêu kiều.

“Cậu nhỏ, chúc mừng cậu.’’

“Tiểu tử thúi, vẫn đẹp trai như vậy.’’

Cậu sờ sờ mũi, “Hôm nay cậu đẹp trai nhất.’’

Ôi, mấy năm không gặp, thằng nhóc này càng ngày càng biết nói chuyện.

“Sắc mặt ba cháu không tốt lắm, sao vậy?’’

Cậu cười, “ Bạn trai của Sở Sở là người thành phố B, bây giờ đã gặp cha mẹ hai bên, sắp xác định rồi. Nhưng ba cháu không muốn Sở Sở cách ông xa như vậy.’’

Tôi cũng cười, “Con gái nuôi nhiều năm như vậy, nâng trong lòng bàn tay, đột nhiên bị một người đàn ông xa lạ mang đi, trong lòng anh ấy không dễ chịu. Cậu ta như thế nào?’’

“Học sinh của trường chúng cháu, lúc Sở Sở đến tìm con, cậu ta đạp xe đụng vào Sở Sở, chỉ thế đã quen biết rồi.’’

“Ha ha, lát nữa cậu đi trò chuyện cùng ba con.’’

“Cậu nhỏ, đừng rắc muối ở trên vết thương, lúc này ông ấy đi ra ngoài giải sầu.’’

Tôi tâm địa xấu xa cười, “Không sao, ba con kiên cường lắm.’’

Một năm sau, vợ sinh một đứa con gái, giống như búp bê vậy. Tôi gửi ảnh qua cho chị, bên kia truyền đến giọng nói của anh Khinh Dương, “Ninh Ninh, cậu hãy chờ sau này khóc đi.’’

Tôi đau khổ cười một tiếng, con gái đột nhiên khóc, tôi nhanh chóng đi nhìn xem. Nói thật tôi đã có thể tưởng tượng ngày hôm đó sẽ như thế nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương