Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió
-
Chương 9
3.
Ngày hôm sau đi học, Hồ Đào hơi do dự một lúc, cuối cùng quyết định không kể cho Trình Khả Hân nghe về chuyện Hứa Nhiên Nhiên.
“Có phải chuyện gì to tát đâu.” Cô tự nhủ.
Nhưng mà, nếu đó thật sự không phải là chuyện gì to tát, tại sao cô lại trằn trọc, thao thức suốt một đêm dài?
Khi đứng trước lời suy đoán của Trình Khả Hân: “Lâm Hướng Tự dạo này kỳ lạ quá”, Hồ Đào liền cười ha ha, chống chế: “Sắp lên lớp 12 rồi mà, nghe nói trường mình muốn chia lại lớp, xét theo kết quả thi cuối kỳ này đấy.”
“Đừng vậy chứ.” Trình Khả Hân nói, “Trường mình kỳ thị học sinh kém như tôi quá rồi.”
Hồ Đào bất đắc dĩ nhún vai.
“Này, Hồ Đào, kể cậu nghe một chuyện.” Trình Khả Hân ghé sát mặt vào bàn, ngoắc ngoắc tay với Hồ Đào, đợi Hồ Đào ghé người lại gần, cô ấy mới nhỏ giọng nói: “Ba mẹ tôi muốn đưa tôi đến Bắc Kinh học Mỹ thuật.”
“Hả?” Hồ Đào ngẩn người: “Quyết định rồi sao?”
“Ừ, thành tích của tôi quá kém, liều sống liều chết cũng chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua kỳ thi tốt nghiệp. Vốn dĩ tôi cũng thích những việc như thiết kế thời trang, ba mẹ tôi cho đi đào tạo một chút, về sau sẽ phát triển theo hướng này, còn có cả cơ hội xuất ngoại nữa.”
Hồ Đào ngẫm nghĩ, quả thật những lời Trình Khả Hân nói rất hợp lý, liền hỏi: “Vậy cậu có học lớp 12 nữa không?”
“Không học nữa, nghỉ hè tôi phải tới Bắc Kinh luôn rồi.” Trình Khả Hân thở dài, nhìn Hồ Đào cười ảo não: “Hồ Đào, cậu đừng coi thường tôi nhé. Tôi biết mà, những người có thành tích tốt như các cậu rất ghét loại học nghề như bọn tôi.”
“Nói cái gì đấy!” Hồ Đào dùng bút gõ nhẹ vào đầu cô ấy: “Tôi chẳng coi thường ai cả. Thật ra tôi rất ngưỡng mộ cậu, có thể tìm ra hướng đi cho mình, không như tôi, chỉ biết làm bài kiểm tra, không biết rằng tương lai muốn làm gì.”
“Tốt gì mà tốt! Nghĩ lại khi còn nhỏ, cả ngày tôi đều ngồi suy nghĩ xem sau này sẽ học Bắc Đại hay Thanh Hoa, đến bây giờ mới biết, hóa ra tôi đã mơ mộng hão huyền.”
Hồ Đào che miệng cười.
“Cậu biết Lâm Hướng Tự muốn thi đại học ở đâu không?”
Hồ Đào hơi do dự, nói: “Chắc là Thượng Hải?”
“Thượng Hải sao?” Trình Khả Hân giơ nắm đấm, bày ra dáng vẻ đầy quyết tâm, nói: “Tôi phải về nhà tra xem Thượng Hải có trường Mỹ thuật nào. Ba mẹ tôi muốn tôi học trường Mỹ thuật trung ương, làm sao tôi thi vào được chứ.”
“Đừng tự ti như thế, làm người phải có ước mơ.”
Ngay buổi chiều sau khi Hồ Đào và Trình Khả Hân nói về chủ đề này, lịch thi cuối kỳ liền được quyết định. Đồng thời thành tích của kỳ khảo sát hàng tháng cũng được công bố, chỉ có khoảng ba trăm học sinh có hy vọng đỗ vào trường đại học trọng điểm.
Nữ sinh đứng thứ ba trăm linh một bỗng nhiên òa khóc, mọi người đều lo lắng, ríu rít bàn tán, hầu hết đều không thể bình tĩnh học hành.
Hồ Đào lại một lần nữa lọt top 100, công sức mà Lâm Hướng Tự bỏ ra để dạy cô mỗi tuần không hề bị lãng phí. Thầy Tưởng đã khen ngợi cô trong tiết sinh hoạt lớp, sau đó còn đặc biệt gọi Hồ Đào đến văn phòng hỏi ý định của cô.
Hồ Đào nói: “Em muốn… học ở Thượng Hải.”
“Thượng Hải có nhiều trường,” thầy Tưởng nói: “Có điều đều lấy điểm rất cao, em phải thật chăm chỉ vào nhé.”
“Vâng ạ, em chưa đến Thượng Hải lần nào, muốn đi ngắm cảnh đêm ở đó.”
Thầy Tưởng gật đầu: “Người trẻ nên đến những thành phố lớn giao tranh mấy năm, mở rộng tầm mắt, có thể tiếp xúc và quen biết với nhiều kiểu người khác nhau.”
“Còn một năm nữa, cố lên!”
Đi ra khỏi văn phòng, lọt vào đôi mắt của cô là màu trời xanh thăm thẳm, trong veo và sạch sẽ, từng hàng cây ngô đồng cành lá tốt tươi, chồi non mởn mởn, mọi vậy đều tràn đầy sức sống.
Hồ Đào thoải mái vươn vai, quay lại chỗ ngồi, viết một hàng chữ lên giấy, dùng băng dính dán lên bàn.
“Phải đến nơi muốn đến nhất, không thể quay về vạch xuất phát khi đã đi được nửa đường.”
Khi cô viết xong, Trình Khả Hân thò đầu sang nhìn: “Cậu quyết tâm thật đấy!”
“Thế à?” Hồ Đào cười, vỗ vỗ vào bàn: “Đợi đến khi tôi tốt nghiệp, nhất định sẽ mang cái bàn này về giữ làm kỷ niệm.”
Hồ Đào không ngờ rằng việc làm của cô lại trở thành một “trào lưu” của lớp. Bạn học trong lớp sôi nổi bắt chước cô dán tờ giấy ghi động lực lên bàn. Lâm Hướng Tự thấy vậy liền muốn tham gia vào cuộc vui, sờ sờ cằm nói với Hồ Đào: “Chữ cậu đẹp hơn tôi, cậu viết hộ tôi đi.”
“Viết gì?” Hồ Đào hỏi.
“Ferrari màu đỏ.” Anh nói đầy trang trọng.
“Đó là ước mơ của cậu hả?”
“Không dám nhận không dám nhận,” Lâm Hướng Tự “ngại ngùng” xua tay, “Đây là ước mơ của tất cả đàn ông trên đời này.”
Hồ Đào bị anh làm cho nghẹn họng: “Nhà cậu không phải có chiếc Lamborghini sao? Nghe nói là chiếc Lamborghini duy nhất của thành phố mình.”
“Haiz, tuần trước trời mưa liên tục, mà ba tôi lại để quên nó trong bãi đậu xe một thời gian rất dài. Hôm trước ông ấy bỗng nhiên nhớ đến nó, lúc đạp chân ga thì động cơ đã “bãi công” hết rồi.”
“Ba cậu giỏi thật đấy.”
“Ừ.”
Lâm Hướng Tự nhắm mắt lại, nhớ đến cảnh người ba mập mạp tròn vo của mình ngồi trên ghế lái của chiếc xe thể thao buồn bã “khóc lóc”, rầu rĩ nhìn anh với vẻ mặt cầu cứu như đang nói: “Con trai, cứu ba đi.”
Nghĩ đến người cha “đại gia mới nổi” của mình, Lâm Hướng Tử nhịn không được mà thở dài, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Hồ Đào nhìn anh một lúc, sau đó lấy ra một mảnh giấy trắng trong ngăn bàn, nắn nót viết lên đó dòng chữ “Ferrari màu đỏ”, sai đó đưa băng dính trong suốt và kéo cho Lâm Hướng Tự: “Này.”
Lâm Hướng Tự cười hì hì cầm lấy: “Đại ân không thể cảm ơn bằng lời, chờ đến ngày tôi mua được chiếc xe này, nhất định sẽ chở cậu đi hóng gió đầu tiên!”
“Đừng làm tôi sợ, bao nhiêu người đang xếp hàng để được ngồi lên ghế phụ trên xe của Lâm đại soái ca kia kìa.”
“Nói cũng đúng.” Lâm Hướng Tự nghiêm túc gật gật đầu.
Hồ Đào tức nghẹn, giơ chân đá anh: “Tránh ra chỗ khác đi, chắn hết ánh sáng của tôi rồi.”
Nhưng đến khi Lâm Hướng Tự thật sự đi rồi, Hồ Đào lại cảm thấy hơi hối hận. Cô muốn hỏi anh về chuyện của Hứa Nhiên Nhiên nhưng lại không biết làm sao để mở lời.
Đến cuối tuần, Hồ Đào như thường lệ tới thư viện chờ Lâm Hướng Tự. Nhưng khi anh đến, lại không chỉ có một mình.
“Này này này, giới thiệu một chút,” Lâm Hướng Tự bất thình lình xuất hiện phía sau Hồ Đào, khiến cô giật mình nhảy dựng lên. Anh vỗ bả vai Hồ Đào, chỉ chỉ vào Hứa Nhiên Nhiên đang đứng phía sau mình: “Hứa Nhiên Nhiên lớp A7, người lần trước cho cậu mượn thẻ thư viện đó.
Sau đó Lâm Hướng Tự quay sang nhìn Hứa Nhiên Nhiên, đẩy đẩy Hồ Đào: “Đây là Hồ Đào lớp tôi, Hồ đại mỹ nhân, là bạn thân nhất của tôi đấy.”
Hứa Nhiên Nhiên cười: “Chào cậu, Hồ Đào, cậu ấy vẫn thường nhắc đến cậu.”
Hồ Đào xua tay: “Đừng nghe cậu ta nói lung tung, cảm ơn cậu vì lần trước đã cho tôi mượn thẻ thư viện nhé.”
“Tôi gặp bạn học Hứa Nhiên Nhiên trên đường đến đây, vừa hay có thể cùng nhau làm bài.” Lâm Hướng Đảo bày ra dáng vẻ học sinh ngoan, chỉ tiếc rằng trước ngực không đeo khăn quàng đỏ. “Bạn học Hứa Nhiên Nhiên học chuyên về Toán Olympic, hơn kiểu “nửa mùa” như tôi nhiều. Cậu có gì không hiểu có thể hỏi cậu ấy.”
Hồ Đào ngẩn ngơ mà ‘Ừ” một tiếng. Ba người cùng nhau vào thư viện, Hứa Nhiên Nhiên đi trước tìm chỗ ngồi.
Hồ Đảo nhịn không được châm chọc Lâm Hướng Tự: “Mới hai ngày trước còn bảo là chưa đến mức đấy.”
Lâm Hướng Tự bỗng nhiên dừng lại, kéo Hồ Đào đến mặt sau của kệ sách, suỵt một cái: “Cậu nói bé thôi, đánh cho bây giờ.”
Hồ Đào lè lưỡi, cố gắng bày ra vẻ mặt khoa trương để che giấu đi nỗi mất mát trong lòng.
Sau tìm được chỗ ngồi, Hồ Đào theo thói quen ngồi đối diện Lâm Hướng Tự. Khi Hứa Nhiên Nhiên chọn sách xong, Lâm Hướng Tự nhanh tay kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra cho cô ấy ngồi. Cô ấy giơ tay búi tóc lên, tùy ý cố định tóc bằng một cây bút chì. Hồ Đào trộm nhìn cô ấy, lại vừa lúc thấy khuỷu tay của Hứa Nhiên Nhiên là Lâm Hướng Tự vô tình chạm vào nhau, liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hai người họ cùng để trên bạn hai cuốn sách giống nhau, đó là tài liệu nội bộ của lớp Toán Olympic. Lâm Hướng Tự đang cùng Hứa Nhiên Nhiên thảo luận về một chủ đề, bởi vì thư viện cấm nói to nên hai người họ cách nhau rất gần.
Hồ Đào nhìn thấy anh thoải mái lấy cây bút trong tay của Hứa Nhiên Nhiên, sau đó viết viết cái gì đó lên tờ giấy. Sau khi anh viết xong, Hứa Nhiên Nhiên suy nghĩ một lát, rồi lấy lại cây bút, vẽ thêm vào nét lên sơ đồ.
Bọn họ ngồi cạnh nhau, tự nhiên ăn ý như vậy, quả thực là xứng lứa vừa đôi.
“Các cậu đang bài gì thế?” Hồ Đào lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Hướng Tự ngẩng đầu, khoanh vào đề mục trong sách đẩy đến trước mặt Hồ Đào.
“…Bất đẳng thức Cauchy?” Hồ Đào nhíu mày: “Là cái gì?”
Sau đó cô nhìn thấy Hứa Nhiên Nhiên lấy ra một quyển “Vi phân và tích phân” từ trong cặp sách đưa cho mình.”
“Không, không cần đâu.” Hồ Đào ngại ngùng xua xua tay: “Các cậu cứ tiếp tục đi.”
Hứa Nhiên Nhiên gật gật đầu, lấy lại cuốn sách, lại phát hiện bút máy của mình hết mực. Lâm Hướng Tự đưa cho cô ấy cây bút của mình, sau đó rất tự nhiên mà giúp cô ấy bơm mực.
Tay trái Hồ Đào đè mạnh lên cuốn sách bài tập, cúi đầu thật thấp, thật thấp, tay phải không ngừng viết. Nhưng chính cô cũng không biết bản thân đang viết cái gì.
Chuyện gì đang xảy ra chứ? Hồ Đào ngẩn ngơ nghĩ, chỉ mới không lâu trước đây, cô còn ảo tưởng rằng cô và anh là hai người bạn thân nhất, là hai người có thể ngầm hiểu ý nhau, có một sự ràng buộc vô hình mà không ai có thể phá vỡ.
Hóa ra, trên đời này thật sự có một người như vậy.
Người đó sẽ đột nhiên xuất hiện, dễ như trở bàn tay, chẳng cần tốn quá nhiều công sức cũng có được những điều cô mong ước cả đời.
Từ trước đến nay, số phận đều bất công như vậy.
Buổi tối về nhà, Hồ Đào suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn lấy di động ra, ngồi trên giường nhắn một tin cho Lâm Hướng Tự: “Sau này cuối tuần tôi không đến thư viện nữa đâu, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi suốt thời gian dài như vậy.”
Anh nhắn lại rất nhanh, màn hình điện thoại chợt lóe lên, Hồ Đào bấm mở tin nhắn, Lâm Hướng Tự hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì,” Hồ Đào chần chừ suy nghĩ, xóa đi xóa lại rất nhiều lần, “Tôi muốn tập trung ôn thi cuối kỳ.”
Anh trả lời rất nhanh: “Chúc may mắn.”
Đèn trong phòng đã tắt, ánh trăng rơi xuống từ một miền rất xa, mạ một lớp bạc mỏng manh lên cửa sổ. Hồ Đào ôm mặt, chưa kịp phản ứng gì thì nước mắt đã rơi xuống.
Giống như một con cua nhỏ, chậm chạm bò trên gương mặt của cô.
Đối với cô, anh vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức nếu anh coi cô giống như những người khác thì cô thà chẳng là gì.
4.
Ngày hôm sau, giờ ra chơi, Bạch Đông Viễn đang định đi ra ngoài thì bị Hồ Đào kéo lại.
“Gì đấy?” Bạch Đông Viễn, người cũng như tên, nam sinh trắng nõn nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt vô cảm.
Hồ Đào bĩu môi, chỉ vào đề bài: “Giảng cho tôi với.”
Bạch Đông Viễn nghi hoặc nhìn cô một cái, Trình Khả Hân thấy vậy liền ngay lập tức nhường chỗ, Bạch Đông Viễn ngồi xuống cần nhận xem kỹ bài làm của Hồ Đào.
“Đề này hả,” Bạch Đông Viễn bình thản nói: “Đáp án của giáo viên sai rồi, cậu mới đúng.”
“Hả? Cậu chắc không?”
Bạch Đông Viễn liếc mắt nhìn Hồ Đào, gật gật đầu.
Hồ Đào vội vàng tự sửa điểm của mình thành bảy điểm, sau đó lại lấy đề khác ra: “Bài này thì sao?”
Chỉ một lát sau, tiếng chuông vào lớp lại vang lên. Bạch Đông Viễn vẫn đang giảng đề cho Hồ Đào, tiết này là tiết tự học, lớp phó học tập sẽ lên bục giảng quản kỷ luật. Bạch Đông Viễn quay sang nói với Trình Khả Hân: “Hay là cậu đi trước đi, tiết này chúng ta đổi chỗ ngồi.”
Trình Khả Hân vừa nghe thấy vậy, mặt thoáng chốc trở nên đỏ bừng, nhìn lên chỗ ngồi của Bạch Đông Viễn, thấy Lâm Hướng Tự ngồi bên cạnh đang dùng com pa vẽ hình. Cô ấy nhìn Hồ Đào, lại thấy cô đang cúi đầu, chăm chú nghe Bạch Đông Viễn giảng bài. Trình Khả Hân cụp mắt, thầm tự cổ vũ bản thân, tùy tiện cầm hai cuốn sách, dè dặt bước đến chỗ ngồi của Bạch Đông Viễn.
Trình Khả Hân hít sâu ba lần, muốn mở lời chào hỏi Lâm Hướng Tự, lại phát hiện anh thậm chí còn không thèm để ý người ngồi cạnh mình là ai, mà chỉ chăm chú tính một bài bất đẳng thức. Trên sống mũi của anh vẫn là chiếc gọng kính màu vàng đồng, số độ có lẽ cũng không cao, chỉ cần đeo khi học bài. Anh vẫn đeo chiếc dây chuyền vàng đầy khoa trương đó, như ẩn như hiện sau cổ áo đồng phục trắng phau.
Trình Khả Hân lén lút nhìn trộm anh, thấy hàng lông mi rất dài của anh khẽ chớp, rồi lại khẽ chớp, thật giống như một cây quạt nhỏ.
Một lúc lâu sau, Lâm Hướng Tự mới ngẩng đầu, cùng Trình Khả Hân bốn mắt nhìn nhau.
“Bạn học,” rốt cuộc anh cùng mở lời, chỉ chỉ lên mặt bàn của Trình Khả Hân. “Sách để ngược rồi kìa.”
Trình Khả Hân chỉ hận không thể tìm được một cái khe để chui xuống đất.
Chỉ mấy ngày sau, không chỉ có Trình Nhưng Hân, mà cả Bạch Đông Viễn, thậm chí là tất cả mọi người trong lớp đều phát hiện ra một điều kỳ lạ.
“Hai cậu cãi nhau à?”
“Đâu có đâu.” Hồ Đào biết Bạch Đông Viễn đang nhắc đến ai.
Bạch Đông Viễn nhìn chằm chằm cô nửa phút, sau khi xác định cô không nói dối mới gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
“Này, Bạch Đông Viễn, cậu có người mình thích không?”
Ngày hôm sau đi học, Hồ Đào hơi do dự một lúc, cuối cùng quyết định không kể cho Trình Khả Hân nghe về chuyện Hứa Nhiên Nhiên.
“Có phải chuyện gì to tát đâu.” Cô tự nhủ.
Nhưng mà, nếu đó thật sự không phải là chuyện gì to tát, tại sao cô lại trằn trọc, thao thức suốt một đêm dài?
Khi đứng trước lời suy đoán của Trình Khả Hân: “Lâm Hướng Tự dạo này kỳ lạ quá”, Hồ Đào liền cười ha ha, chống chế: “Sắp lên lớp 12 rồi mà, nghe nói trường mình muốn chia lại lớp, xét theo kết quả thi cuối kỳ này đấy.”
“Đừng vậy chứ.” Trình Khả Hân nói, “Trường mình kỳ thị học sinh kém như tôi quá rồi.”
Hồ Đào bất đắc dĩ nhún vai.
“Này, Hồ Đào, kể cậu nghe một chuyện.” Trình Khả Hân ghé sát mặt vào bàn, ngoắc ngoắc tay với Hồ Đào, đợi Hồ Đào ghé người lại gần, cô ấy mới nhỏ giọng nói: “Ba mẹ tôi muốn đưa tôi đến Bắc Kinh học Mỹ thuật.”
“Hả?” Hồ Đào ngẩn người: “Quyết định rồi sao?”
“Ừ, thành tích của tôi quá kém, liều sống liều chết cũng chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua kỳ thi tốt nghiệp. Vốn dĩ tôi cũng thích những việc như thiết kế thời trang, ba mẹ tôi cho đi đào tạo một chút, về sau sẽ phát triển theo hướng này, còn có cả cơ hội xuất ngoại nữa.”
Hồ Đào ngẫm nghĩ, quả thật những lời Trình Khả Hân nói rất hợp lý, liền hỏi: “Vậy cậu có học lớp 12 nữa không?”
“Không học nữa, nghỉ hè tôi phải tới Bắc Kinh luôn rồi.” Trình Khả Hân thở dài, nhìn Hồ Đào cười ảo não: “Hồ Đào, cậu đừng coi thường tôi nhé. Tôi biết mà, những người có thành tích tốt như các cậu rất ghét loại học nghề như bọn tôi.”
“Nói cái gì đấy!” Hồ Đào dùng bút gõ nhẹ vào đầu cô ấy: “Tôi chẳng coi thường ai cả. Thật ra tôi rất ngưỡng mộ cậu, có thể tìm ra hướng đi cho mình, không như tôi, chỉ biết làm bài kiểm tra, không biết rằng tương lai muốn làm gì.”
“Tốt gì mà tốt! Nghĩ lại khi còn nhỏ, cả ngày tôi đều ngồi suy nghĩ xem sau này sẽ học Bắc Đại hay Thanh Hoa, đến bây giờ mới biết, hóa ra tôi đã mơ mộng hão huyền.”
Hồ Đào che miệng cười.
“Cậu biết Lâm Hướng Tự muốn thi đại học ở đâu không?”
Hồ Đào hơi do dự, nói: “Chắc là Thượng Hải?”
“Thượng Hải sao?” Trình Khả Hân giơ nắm đấm, bày ra dáng vẻ đầy quyết tâm, nói: “Tôi phải về nhà tra xem Thượng Hải có trường Mỹ thuật nào. Ba mẹ tôi muốn tôi học trường Mỹ thuật trung ương, làm sao tôi thi vào được chứ.”
“Đừng tự ti như thế, làm người phải có ước mơ.”
Ngay buổi chiều sau khi Hồ Đào và Trình Khả Hân nói về chủ đề này, lịch thi cuối kỳ liền được quyết định. Đồng thời thành tích của kỳ khảo sát hàng tháng cũng được công bố, chỉ có khoảng ba trăm học sinh có hy vọng đỗ vào trường đại học trọng điểm.
Nữ sinh đứng thứ ba trăm linh một bỗng nhiên òa khóc, mọi người đều lo lắng, ríu rít bàn tán, hầu hết đều không thể bình tĩnh học hành.
Hồ Đào lại một lần nữa lọt top 100, công sức mà Lâm Hướng Tự bỏ ra để dạy cô mỗi tuần không hề bị lãng phí. Thầy Tưởng đã khen ngợi cô trong tiết sinh hoạt lớp, sau đó còn đặc biệt gọi Hồ Đào đến văn phòng hỏi ý định của cô.
Hồ Đào nói: “Em muốn… học ở Thượng Hải.”
“Thượng Hải có nhiều trường,” thầy Tưởng nói: “Có điều đều lấy điểm rất cao, em phải thật chăm chỉ vào nhé.”
“Vâng ạ, em chưa đến Thượng Hải lần nào, muốn đi ngắm cảnh đêm ở đó.”
Thầy Tưởng gật đầu: “Người trẻ nên đến những thành phố lớn giao tranh mấy năm, mở rộng tầm mắt, có thể tiếp xúc và quen biết với nhiều kiểu người khác nhau.”
“Còn một năm nữa, cố lên!”
Đi ra khỏi văn phòng, lọt vào đôi mắt của cô là màu trời xanh thăm thẳm, trong veo và sạch sẽ, từng hàng cây ngô đồng cành lá tốt tươi, chồi non mởn mởn, mọi vậy đều tràn đầy sức sống.
Hồ Đào thoải mái vươn vai, quay lại chỗ ngồi, viết một hàng chữ lên giấy, dùng băng dính dán lên bàn.
“Phải đến nơi muốn đến nhất, không thể quay về vạch xuất phát khi đã đi được nửa đường.”
Khi cô viết xong, Trình Khả Hân thò đầu sang nhìn: “Cậu quyết tâm thật đấy!”
“Thế à?” Hồ Đào cười, vỗ vỗ vào bàn: “Đợi đến khi tôi tốt nghiệp, nhất định sẽ mang cái bàn này về giữ làm kỷ niệm.”
Hồ Đào không ngờ rằng việc làm của cô lại trở thành một “trào lưu” của lớp. Bạn học trong lớp sôi nổi bắt chước cô dán tờ giấy ghi động lực lên bàn. Lâm Hướng Tự thấy vậy liền muốn tham gia vào cuộc vui, sờ sờ cằm nói với Hồ Đào: “Chữ cậu đẹp hơn tôi, cậu viết hộ tôi đi.”
“Viết gì?” Hồ Đào hỏi.
“Ferrari màu đỏ.” Anh nói đầy trang trọng.
“Đó là ước mơ của cậu hả?”
“Không dám nhận không dám nhận,” Lâm Hướng Tự “ngại ngùng” xua tay, “Đây là ước mơ của tất cả đàn ông trên đời này.”
Hồ Đào bị anh làm cho nghẹn họng: “Nhà cậu không phải có chiếc Lamborghini sao? Nghe nói là chiếc Lamborghini duy nhất của thành phố mình.”
“Haiz, tuần trước trời mưa liên tục, mà ba tôi lại để quên nó trong bãi đậu xe một thời gian rất dài. Hôm trước ông ấy bỗng nhiên nhớ đến nó, lúc đạp chân ga thì động cơ đã “bãi công” hết rồi.”
“Ba cậu giỏi thật đấy.”
“Ừ.”
Lâm Hướng Tự nhắm mắt lại, nhớ đến cảnh người ba mập mạp tròn vo của mình ngồi trên ghế lái của chiếc xe thể thao buồn bã “khóc lóc”, rầu rĩ nhìn anh với vẻ mặt cầu cứu như đang nói: “Con trai, cứu ba đi.”
Nghĩ đến người cha “đại gia mới nổi” của mình, Lâm Hướng Tử nhịn không được mà thở dài, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Hồ Đào nhìn anh một lúc, sau đó lấy ra một mảnh giấy trắng trong ngăn bàn, nắn nót viết lên đó dòng chữ “Ferrari màu đỏ”, sai đó đưa băng dính trong suốt và kéo cho Lâm Hướng Tự: “Này.”
Lâm Hướng Tự cười hì hì cầm lấy: “Đại ân không thể cảm ơn bằng lời, chờ đến ngày tôi mua được chiếc xe này, nhất định sẽ chở cậu đi hóng gió đầu tiên!”
“Đừng làm tôi sợ, bao nhiêu người đang xếp hàng để được ngồi lên ghế phụ trên xe của Lâm đại soái ca kia kìa.”
“Nói cũng đúng.” Lâm Hướng Tự nghiêm túc gật gật đầu.
Hồ Đào tức nghẹn, giơ chân đá anh: “Tránh ra chỗ khác đi, chắn hết ánh sáng của tôi rồi.”
Nhưng đến khi Lâm Hướng Tự thật sự đi rồi, Hồ Đào lại cảm thấy hơi hối hận. Cô muốn hỏi anh về chuyện của Hứa Nhiên Nhiên nhưng lại không biết làm sao để mở lời.
Đến cuối tuần, Hồ Đào như thường lệ tới thư viện chờ Lâm Hướng Tự. Nhưng khi anh đến, lại không chỉ có một mình.
“Này này này, giới thiệu một chút,” Lâm Hướng Tự bất thình lình xuất hiện phía sau Hồ Đào, khiến cô giật mình nhảy dựng lên. Anh vỗ bả vai Hồ Đào, chỉ chỉ vào Hứa Nhiên Nhiên đang đứng phía sau mình: “Hứa Nhiên Nhiên lớp A7, người lần trước cho cậu mượn thẻ thư viện đó.
Sau đó Lâm Hướng Tự quay sang nhìn Hứa Nhiên Nhiên, đẩy đẩy Hồ Đào: “Đây là Hồ Đào lớp tôi, Hồ đại mỹ nhân, là bạn thân nhất của tôi đấy.”
Hứa Nhiên Nhiên cười: “Chào cậu, Hồ Đào, cậu ấy vẫn thường nhắc đến cậu.”
Hồ Đào xua tay: “Đừng nghe cậu ta nói lung tung, cảm ơn cậu vì lần trước đã cho tôi mượn thẻ thư viện nhé.”
“Tôi gặp bạn học Hứa Nhiên Nhiên trên đường đến đây, vừa hay có thể cùng nhau làm bài.” Lâm Hướng Đảo bày ra dáng vẻ học sinh ngoan, chỉ tiếc rằng trước ngực không đeo khăn quàng đỏ. “Bạn học Hứa Nhiên Nhiên học chuyên về Toán Olympic, hơn kiểu “nửa mùa” như tôi nhiều. Cậu có gì không hiểu có thể hỏi cậu ấy.”
Hồ Đào ngẩn ngơ mà ‘Ừ” một tiếng. Ba người cùng nhau vào thư viện, Hứa Nhiên Nhiên đi trước tìm chỗ ngồi.
Hồ Đảo nhịn không được châm chọc Lâm Hướng Tự: “Mới hai ngày trước còn bảo là chưa đến mức đấy.”
Lâm Hướng Tự bỗng nhiên dừng lại, kéo Hồ Đào đến mặt sau của kệ sách, suỵt một cái: “Cậu nói bé thôi, đánh cho bây giờ.”
Hồ Đào lè lưỡi, cố gắng bày ra vẻ mặt khoa trương để che giấu đi nỗi mất mát trong lòng.
Sau tìm được chỗ ngồi, Hồ Đào theo thói quen ngồi đối diện Lâm Hướng Tự. Khi Hứa Nhiên Nhiên chọn sách xong, Lâm Hướng Tự nhanh tay kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra cho cô ấy ngồi. Cô ấy giơ tay búi tóc lên, tùy ý cố định tóc bằng một cây bút chì. Hồ Đào trộm nhìn cô ấy, lại vừa lúc thấy khuỷu tay của Hứa Nhiên Nhiên là Lâm Hướng Tự vô tình chạm vào nhau, liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hai người họ cùng để trên bạn hai cuốn sách giống nhau, đó là tài liệu nội bộ của lớp Toán Olympic. Lâm Hướng Tự đang cùng Hứa Nhiên Nhiên thảo luận về một chủ đề, bởi vì thư viện cấm nói to nên hai người họ cách nhau rất gần.
Hồ Đào nhìn thấy anh thoải mái lấy cây bút trong tay của Hứa Nhiên Nhiên, sau đó viết viết cái gì đó lên tờ giấy. Sau khi anh viết xong, Hứa Nhiên Nhiên suy nghĩ một lát, rồi lấy lại cây bút, vẽ thêm vào nét lên sơ đồ.
Bọn họ ngồi cạnh nhau, tự nhiên ăn ý như vậy, quả thực là xứng lứa vừa đôi.
“Các cậu đang bài gì thế?” Hồ Đào lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Hướng Tự ngẩng đầu, khoanh vào đề mục trong sách đẩy đến trước mặt Hồ Đào.
“…Bất đẳng thức Cauchy?” Hồ Đào nhíu mày: “Là cái gì?”
Sau đó cô nhìn thấy Hứa Nhiên Nhiên lấy ra một quyển “Vi phân và tích phân” từ trong cặp sách đưa cho mình.”
“Không, không cần đâu.” Hồ Đào ngại ngùng xua xua tay: “Các cậu cứ tiếp tục đi.”
Hứa Nhiên Nhiên gật gật đầu, lấy lại cuốn sách, lại phát hiện bút máy của mình hết mực. Lâm Hướng Tự đưa cho cô ấy cây bút của mình, sau đó rất tự nhiên mà giúp cô ấy bơm mực.
Tay trái Hồ Đào đè mạnh lên cuốn sách bài tập, cúi đầu thật thấp, thật thấp, tay phải không ngừng viết. Nhưng chính cô cũng không biết bản thân đang viết cái gì.
Chuyện gì đang xảy ra chứ? Hồ Đào ngẩn ngơ nghĩ, chỉ mới không lâu trước đây, cô còn ảo tưởng rằng cô và anh là hai người bạn thân nhất, là hai người có thể ngầm hiểu ý nhau, có một sự ràng buộc vô hình mà không ai có thể phá vỡ.
Hóa ra, trên đời này thật sự có một người như vậy.
Người đó sẽ đột nhiên xuất hiện, dễ như trở bàn tay, chẳng cần tốn quá nhiều công sức cũng có được những điều cô mong ước cả đời.
Từ trước đến nay, số phận đều bất công như vậy.
Buổi tối về nhà, Hồ Đào suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn lấy di động ra, ngồi trên giường nhắn một tin cho Lâm Hướng Tự: “Sau này cuối tuần tôi không đến thư viện nữa đâu, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi suốt thời gian dài như vậy.”
Anh nhắn lại rất nhanh, màn hình điện thoại chợt lóe lên, Hồ Đào bấm mở tin nhắn, Lâm Hướng Tự hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì,” Hồ Đào chần chừ suy nghĩ, xóa đi xóa lại rất nhiều lần, “Tôi muốn tập trung ôn thi cuối kỳ.”
Anh trả lời rất nhanh: “Chúc may mắn.”
Đèn trong phòng đã tắt, ánh trăng rơi xuống từ một miền rất xa, mạ một lớp bạc mỏng manh lên cửa sổ. Hồ Đào ôm mặt, chưa kịp phản ứng gì thì nước mắt đã rơi xuống.
Giống như một con cua nhỏ, chậm chạm bò trên gương mặt của cô.
Đối với cô, anh vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức nếu anh coi cô giống như những người khác thì cô thà chẳng là gì.
4.
Ngày hôm sau, giờ ra chơi, Bạch Đông Viễn đang định đi ra ngoài thì bị Hồ Đào kéo lại.
“Gì đấy?” Bạch Đông Viễn, người cũng như tên, nam sinh trắng nõn nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt vô cảm.
Hồ Đào bĩu môi, chỉ vào đề bài: “Giảng cho tôi với.”
Bạch Đông Viễn nghi hoặc nhìn cô một cái, Trình Khả Hân thấy vậy liền ngay lập tức nhường chỗ, Bạch Đông Viễn ngồi xuống cần nhận xem kỹ bài làm của Hồ Đào.
“Đề này hả,” Bạch Đông Viễn bình thản nói: “Đáp án của giáo viên sai rồi, cậu mới đúng.”
“Hả? Cậu chắc không?”
Bạch Đông Viễn liếc mắt nhìn Hồ Đào, gật gật đầu.
Hồ Đào vội vàng tự sửa điểm của mình thành bảy điểm, sau đó lại lấy đề khác ra: “Bài này thì sao?”
Chỉ một lát sau, tiếng chuông vào lớp lại vang lên. Bạch Đông Viễn vẫn đang giảng đề cho Hồ Đào, tiết này là tiết tự học, lớp phó học tập sẽ lên bục giảng quản kỷ luật. Bạch Đông Viễn quay sang nói với Trình Khả Hân: “Hay là cậu đi trước đi, tiết này chúng ta đổi chỗ ngồi.”
Trình Khả Hân vừa nghe thấy vậy, mặt thoáng chốc trở nên đỏ bừng, nhìn lên chỗ ngồi của Bạch Đông Viễn, thấy Lâm Hướng Tự ngồi bên cạnh đang dùng com pa vẽ hình. Cô ấy nhìn Hồ Đào, lại thấy cô đang cúi đầu, chăm chú nghe Bạch Đông Viễn giảng bài. Trình Khả Hân cụp mắt, thầm tự cổ vũ bản thân, tùy tiện cầm hai cuốn sách, dè dặt bước đến chỗ ngồi của Bạch Đông Viễn.
Trình Khả Hân hít sâu ba lần, muốn mở lời chào hỏi Lâm Hướng Tự, lại phát hiện anh thậm chí còn không thèm để ý người ngồi cạnh mình là ai, mà chỉ chăm chú tính một bài bất đẳng thức. Trên sống mũi của anh vẫn là chiếc gọng kính màu vàng đồng, số độ có lẽ cũng không cao, chỉ cần đeo khi học bài. Anh vẫn đeo chiếc dây chuyền vàng đầy khoa trương đó, như ẩn như hiện sau cổ áo đồng phục trắng phau.
Trình Khả Hân lén lút nhìn trộm anh, thấy hàng lông mi rất dài của anh khẽ chớp, rồi lại khẽ chớp, thật giống như một cây quạt nhỏ.
Một lúc lâu sau, Lâm Hướng Tự mới ngẩng đầu, cùng Trình Khả Hân bốn mắt nhìn nhau.
“Bạn học,” rốt cuộc anh cùng mở lời, chỉ chỉ lên mặt bàn của Trình Khả Hân. “Sách để ngược rồi kìa.”
Trình Khả Hân chỉ hận không thể tìm được một cái khe để chui xuống đất.
Chỉ mấy ngày sau, không chỉ có Trình Nhưng Hân, mà cả Bạch Đông Viễn, thậm chí là tất cả mọi người trong lớp đều phát hiện ra một điều kỳ lạ.
“Hai cậu cãi nhau à?”
“Đâu có đâu.” Hồ Đào biết Bạch Đông Viễn đang nhắc đến ai.
Bạch Đông Viễn nhìn chằm chằm cô nửa phút, sau khi xác định cô không nói dối mới gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
“Này, Bạch Đông Viễn, cậu có người mình thích không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook