Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em
-
Chương 184
“Càng khiến cho tôi lạnh lòng chính là thái độ của mẹ chồng, bà ấy mặc kệ hành động của Lưu Dương, Căn bản chưa từng tích cực ngăn cản anh ta!” Mã Đồng Đồng làm rùm beng mọi chuyện lên chính là muốn nhìn thái độ của Lương Bội Văn một chút, không ngờ càng khiến cho cô thất vọng chính là mặc dù Lương Bội Văn rất tức giận với con trai tùy hứng và phản nghịch, nhưng không lựa chọn làm thủ đoạn cứng rắn. Giống như ngày đó mặc dù phản đối Lưu Dương cưới Mã Đồng Đồng, nhưng nếu như anh kiên trì, cũng không hết sức phản đối!
Đây là kết quả của dân chủ quá đáng sao?
“Bác rất tức giận, ngày đó ở trong nhà bác từng tỏ thái độ, cho dù bà và Lưu Dương ly hôn, bác cũng sẽ không đồng ý để cho tiểu tam phá hư tình cảm của hai người đó được gả vào cửa!” Ấn tượng về Lương Bội Văn của Lâm Tuyết luôn luôn rất tốt, theo bản năng nói chuyện giúp bà ấy.
“Quỷ mới tin!” Mã Đồng Đồng cười lạnh, “Chờ người phụ nữ kia sinh đứa bé, đoán chừng mẹ chồng tôi sẽ hết sức vui vẻ để Lưu Dương cưới cô ta vào cửa đấy!”
“Đồng Đồng, thật ra thì vấn đề giữa bà và Lưu Dương không liên quan gì tới mẹ chồng bà!” Lâm Tuyết hơi vô lực, cô nhìn vẻ mặt hoảng hốt dung nhan tiều tụy của Mã Đồng Đồng, một châm thấy máu chỉ ra, “Là Lưu Dương đứng núi này trông núi nọ, không liên quan tới mẹ chồng bà. Lúc trước anh ta kiên trì muốn kết hôn với bà, bác không phản đối, hiện giờ anh ta kiên trì muốn ở chung một chỗ với Bạch Tinh Tinh, bác cũng không phản đối. Nhưng bác có ranh giới cuối cùng của bác, bác từng nói sẽ không để cho Bạch Tinh Tinh vào cửa, thì tuyệt đối có thể làm được!”
“Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi nữa rồi!” Mã Đồng Đồng thoải mái cười một tiếng, âm u lạnh lẽo tuyệt vọng, “Tôi chuẩn bị ly hôn với Lưu Dương!”
“Bà nói với anh ta chưa?” Lâm Tuyết nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Mã Đồng Đồng, bổ sung thêm một câu, “Chính là chuyện ly dị!”
“Nói rồi!” Mã Đồng Đồng cắn cắn môi, nói, “Anh ta đồng ý!”
“…” Đây chính là kết cục của hôn nhân chóng vánh?
“Như vậy cũng tốt!” Mã Đồng Đồng ha ha mà cười, cô đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, nói tiếp, “Anh ta nói sẽ cho tôi một khoản tiền… Tôi không muốn!”
“Bà nên cầm.” Lâm Tuyết nhẹ giọng khuyên cô ấy, “Tất cả đều do sai lầm bắt cá hai tay của anh ta, khi ly hôn anh ta nên đền bù thích đáng cho bà.”
“Tôi không muốn!” Mã Đồng Đồng ngoan cố lắc đầu, trong giọng nói của cô nồng đậm căm hận, “Tôi không muốn để cho anh ta dùng tiền mua yên tâm! Tôi muốn khiến cho anh ta vĩnh viễn cảm thấy thiếu nợ tôi!”
“…” Được rồi, nếu cô ấy kiên trì, cô cũng không tiện khuyên nữa. Có lẽ mỗi người đều có kiên trì và ranh giới cuối cùng của mình, cho dù đúng sai, chỉ cần trong lòng thăng bằng là được rồi.
Trầm mặc một trận, Mã Đồng Đồng dời đề tài đúng lúc, hỏi, “Đặt tên cho cục cưng chưa?”
“Còn chưa có, chờ khi thằng bé tròn tháng, các bậc cha chú sẽ đặt tên cho thằng bé!” Lâm Tuyết mím môi rồi mới nói, trong mắt trong veo tràn đầy đều là hạnh phúc và vui vẻ nồng đậm.
“Lâm Tuyết, bà thật hạnh phúc!” Mã Đồng Đồng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Lâm Tuyết, không cẩn thận lại rơi một giọt nước mắt xuống, “Tôi cho rằng… Có thể cũng giống như bà, bây giờ mới biết… Thì ra hạnh phúc không thể sao chép!”
Cô cho rằng cô và Lưu Dương cũng có thể giống như Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, thì ra là cô sai lầm rồi! Không yêu chính là không yêu, cho dù miễn cưỡng như thế nào cũng làm không được! Ban đầu Lương Ngọc Đồng chính là một ví dụ bi thảm, cô vẫn không lấy nó làm cảnh cáo, lại tồn tại may mắn trong lòng, chỉ có thể nuốt quả đắng do chính mình gây ra.
“Đừng bi quan như vậy! Anh Lưu Dương có mắt không biết châu vàng, về sau sẽ có người đàn ông tốt hơn tới thay thế anh ấy yêu bà. Đồng Đồng, phải biết quý trọng bản thân mình.” Lâm Tuyết kéo tay cô ấy, nhẹ nhàng cười cười, “Cho dù bà bị tổn thương sâu bao nhiêu, nhất định phải giữ tính lương thiện tốt đẹp của bà, bởi vì chắc chắn sẽ có một người xuất hiện, khiến cho bà bỏ qua tất cả gây khó dễ cho cuộc sống của bà trước kia.”
Đây là cảm nhận của chính bản thân cô, cũng là kinh nghiệm cuộc sống quý báu. Đã bỏ ra thì không nên rối rắm, đã bỏ lỡ thì không nên lại đi cưỡng cầu, quý trọng thì nên quý trọng, nắm chặt vẫn nên nắm chặt.
Mã Đồng Đồng rốt cuộc ngẩng đầu lên, vẻ mặt của cô vẫn cô đơn thê lương, chỉ có điều nước mắt trong mắt đã cạn, “Tôi biết rõ mình nên làm như thế nào, bà yên tâm, lần này tôi sẽ không tiếp tục làm sai!”
Qua ngày ra tháng, Lâm Tuyết đi chỗ Hà Hiểu Man, nhìn thấy được cô bé đáng yêu xinh đẹp đó, ôm lên liền hôn liên tục không thôi, còn hỏi vấn đề đặt tên.
“Để ông nội lấy đi! Đúng rồi, con trai của bà vẫn không lấy tên, để ông nội lấy cho luôn!”
Tên của Hạo Hạo chính là do ông cụ Lãnh lấy cho, tất cả mọi người đều khen cái tên này rất tốt.
“Được! Tên của hai đứa bé này đều giao cho ông nội đi, tôi liền không phí tâm vì chuyện như vậy!” Lâm Tuyết cười tủm tỉm nói.
Hai người lại rảnh rỗi hàn huyên mấy câu, Hà Hiểu Man hâm mộ nói: “Bà đã ra tháng rồi, tôi vẫn còn tiếp tục chống đỡ ở đây!”
“Lãnh Bân đâu?” Đi vào không thấy Lãnh Bân, Lâm Tuyết hơi ngoài ý muốn, “Anh ta không xin nghỉ ở bên bà?” die nda nle equ ydo nn
Bà xã đại nhân ở cữ, cũng nên xin nghỉ chứ! Lương Tuấn Đào xin nghỉ một tháng đặc biệt làm bạn chăm sóc cô và đứa nhỏ.
“Gần đây quân đội tăng cường diễn tập thực chiến không quân, anh ấy là thiếu tướng không quân không đi không được! Chỉ có điều khi tôi vừa mới sinh đứa bé, anh ấy xin nghỉ một tuần theo tôi… Đúng rồi.” Hà Hiểu Man nói đến đây, đột nhiên nhớ tới điều gì, liền hạnh phúc nói, “Lần này tôi sinh con gái, anh ấy theo tôi vào phòng sinh rồi!”
Có tiến bộ! Xem ra Lãnh Bân người chồng này càng làm càng đạt tiêu chuẩn rồi!
— ——Puck.d.đ.l.q.đ—- —–
Tiệc đầy tháng đặt trong nhà, rất khiêm tốn mời mấy người cực kỳ thân thiết và mấy vị lão lãnh đạo có giao tình thân thiết, tổng cộng cũng mười mấy người, cũng không phô trương.
Đứa bé còn nhỏ, không thể quá phô trương. Bởi vì Lưu Mỹ Quân mời đại tiên (thầy bói) đoán mạng tính cho thằng bé một quẻ, nói tuổi của thằng bé không hợp với cha bé, nhất định phải cẩn thận một chút.
Truyền đạt một chút bí thuật phá giải, lại tặng cho mấy thứ bát quái chu sa, nhất là tên của đứa bé, đại tiên nói tốt nhất nên tìm một vị già dặn lão luyện đức cao vọng trọng lại quyền cao đức trọng đặt tên để có thể áp chế được.
Mặc dù là mê tín, nhưng người Trung Quốc có ai không mê tín? Nhất là vấn đề liên quan tới đứa bé, người người kính sợ thần linh ba phần.
Gần đây thân thể Lương Đống lại không được tốt, cho nên không tới tham gia tiệc đầy tháng của đứa bé. Chỉ có điều ngày hôm qua, Lương Tuấn Đào đã mang theo đứa bé tới viện dưỡng lão, cho ông cụ nhìn đứa bé một chút. Ông cụ chuẩn bị lễ trọng cho chắt trai mới ra đời, còn nói vấn đề tên của thằng bé đã bàn luận với Lãnh Lệnh Huy, vào tiệc đầy tháng hôm nay sẽ mang tên tốt tới.
Quả nhiên, trong bữa tiệc, Lãnh Lệnh Huy lấy ra tên tốt.
“Mặc Mặc, Lương Tử Mặc!” Lương Tuấn Đào đọc hai cái tên này, theo thứ tự là tên mụ và tên chính thức của đứa bé.
Lãnh Lệnh Huy cười ha hả, giải thích: “Thần long ra đời, yên lặng nằm đó nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ vì tương lai một bước lên trời!”
(*) Mặc Mặc: yên lặng, lặng lẽ, im lặng
Mọi người cẩn thận thưởng thức, cũng luôn miệng khen hay.
Lâm Tuyết tò mò hỏi: “Ông nội, đứa bé của Hiểu Man lấy tên xong chưa?”
“Cũng lấy xong rồi.” Nói tới chắt gái, nụ cười hiền hòa trong mắt Lãnh Lệnh Huy sâu hơn, gật đầu đáp lại, “Con bé là bảo bối người cả nhà yêu thích, nên gọi là Tâm Tâm, tên chính thức Lãnh Tâm!”
Bốp bốp! Tất cả mọi người đều vỗ tay, cảm thấy tên của hai đứa bé lấy được thật tốt. d1en d4nl 3q21y d0n
Lâm Tuyết lại có phê bình kín đáo với cái tên này, nửa đùa nửa thật nói: “Lãnh Tâm… Tên này đủ lạnh đủ đẹp đấy! Nếu quả thật có tính tình lạnh lùng, vậy Mặc Mặc của chúng ta đây chẳng phải thảm rồi!”
Tất cả mọi người mỉm cười, cũng không so đo.
Trong bữa tiệc, Lương Tuấn Đào nhận được điện thoại của Đoàn Dật Phong gọi tới, nói mấy câu, anh cười nói: “Chúc mừng! Chỉ có điều thật sự không có cách nào uống rượu mừng của ông, hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai tôi, hay là chờ đến khi hai người kết hôn đồng thời bổ sung!”
Cúp điện thoại, anh nhếch môi nói với Lâm Tuyết: “Hôm nay Đoàn Dật Phong đính hôn!”
“Có thật không?” Lâm Tuyết hơi ngoài ý muốn, người đàn ông độc thân nhiều năm vì Hà Hiểu Man đó, thế mà lại đính hôn! “Anh ta sao lại nghĩ thông suốt như vậy?”
“A, nói đến tất cả đều là công lao của em!” Nhìn vợ yêu, trong mắt sáng của Lương Tuấn Đào đều là thỏa mãn và thương yêu dịu dàng, “Là em khiến cho cậu ta cuối cùng dời mắt khỏi người Hà Hiểu Man, chú ý tới sự tồn tại của những người phụ nữ khác!”
Nói đến khiến cho cô cũng ngượng ngùng, giận lườm anh một cái, Lâm Tuyết dẩu môi nói: “Anh cho rằng người ta cũng giống như anh sao!” Đều coi cô như bảo bối sao?
Dĩ nhiên, cô không nói ra câu nói kế tiếp. Đây chính là bí mật mà chỉ cô biết, chỉ có chính cô biết tình cảm của Lương Tuấn Đào, cô được quan tâm nhường nào hạnh phúc nhường nào!
Năm tháng tĩnh lặng, như nước chảy không dấu vết.
Ra khỏi tháng, bất tri bất giác nửa tháng đã trôi qua. Mỗi ngày, Lâm Tuyết ở nhà chăm sóc Mặc Mặc, chờ khi Mộng Mộng tan học lại phụ đạo làm bài tập cho cô bé, cuộc sống bận rộn mà phong phú.
Cô đã rất tập trung tinh thần vào nhân vật của mình bây giờ! Cô là một người mẹ, là một người vợ, là một người con dâu, là một người phụ nữ! Duy chỉ có quên mất, cô còn là một nữ quân nhân sĩ quan!
Quân đội gửi quân lệnh tới, ngắn gọn khiến người ta nhìn thấy mà ghê – Thượng úy Lâm Tuyết, mời nhanh chóng trở về quân đội đợi lệnh!
Quân đội, ban chỉ huy quân sự, ngụy trang xanh lá… Những thứ đồ đã niêm phong kia trong nháy mắt xông lên đầu, khiến cho cô chợt nhớ ra thân phận của mình, cô đã từng… Hiện giờ vẫn là một nữ quân nhân sĩ quan!
Trở lại quân đội, đổi quân phục màu xanh lá cây, trước mắt Lâm Tuyết chỉ cảm thấy sáng lên. Thì ra cô nhớ nhung quân đội như vậy, trở về đây có cảm giác như cá trở lại biển khơi. Hoặc là nói, cô rất thích cảm giác làm việc, đó là một khẳng định và chứng thật giá trị của mình.
Chẳng lẽ cô là cô gái kiểu sự nghiệp sao? Không thể diễn nhân vật vợ hiền mẹ đảm, cô cũng muốn nỗ lực phấn đấu ra một khoảng trời đất của riêng mình ở quân đội hoặc trong kinh doanh hoặc ở bất cứ địa vị nào khác.
Tiếp nhận phù hiệu do lão thủ trưởng của bộ chỉ huy quân đội trao tặng, cô được khôi phục chức vị sĩ quan như trước, hủy bỏ tất cả điều tra!
Bối cảnh sau lưng của cô đủ để chứng minh cô lòng dạ son sắt, đã sinh con trai vì nhà họ Lương, cô là công thần, không có ai hoài nghi vấn đề lập trường của cô nữa.
“Đại tá Lương Tuấn Đào sư đoàn 706 là thủ lĩnh chỉ huy của hành động ở Lưỡi liềm vàng, đồng chí ấy là chồng của đồng chí đồng thời cũng là cấp trên trực tiếp của đồng chí. Hy vọng nhiệm vụ lần này, vợ chồng hai người có thể đồng tâm hiệp lực, một lần hành động là tiêu diệt tổ chức NT, hoàn toàn nhổ hết rễ của cây độc này!” Bùi Hồng Hiên kính cẩn làm quân lễ nghiêm trang với cô.
Lâm Tuyết lại bị chấn động, cô không thể tưởng tượng được bộ chỉ huy quân đội lại quyết định phái cô và Lương Tuấn Đào cùng đi Lưỡi liềm vàng. Có lẽ bởi vì chuyến đi tam giác vàng lần trước, vợ chồng bọn họ phối hợp ăn ý, nhiều lần lập chiến công, cho nên lần này muốn lại bắt đầu dùng hai người bọn họ.
Động cơ của ban chỉ huy quân sự không thành vấn đề, bọn họ quả thật có trách nhiệm và nghĩa vụ tận trung vì đất nước, chỉ có điều… Lâm Tuyết trầm mặc thật lâu, mới nói: “Con của tôi mới ra đời nửa tháng! Hiện giờ tôi không muốn…”
“Đồng chí Lâm Tuyết!” Bùi Hồng Hiên nghiêm túc nhìn cô, nói cho cô biết: “Cho dù là sĩ quan hay chiến sĩ, bọn họ có rất nhiều người đều đang trong trăng mật, thậm chí khi sinh đứa bé ra, vẫn phấn đấu ở tiền tuyến trước nhất! Đồng chí đã nghỉ ngơi lâu như vậy, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục sống an nhàn sung sướng?”
Đây là kết quả của dân chủ quá đáng sao?
“Bác rất tức giận, ngày đó ở trong nhà bác từng tỏ thái độ, cho dù bà và Lưu Dương ly hôn, bác cũng sẽ không đồng ý để cho tiểu tam phá hư tình cảm của hai người đó được gả vào cửa!” Ấn tượng về Lương Bội Văn của Lâm Tuyết luôn luôn rất tốt, theo bản năng nói chuyện giúp bà ấy.
“Quỷ mới tin!” Mã Đồng Đồng cười lạnh, “Chờ người phụ nữ kia sinh đứa bé, đoán chừng mẹ chồng tôi sẽ hết sức vui vẻ để Lưu Dương cưới cô ta vào cửa đấy!”
“Đồng Đồng, thật ra thì vấn đề giữa bà và Lưu Dương không liên quan gì tới mẹ chồng bà!” Lâm Tuyết hơi vô lực, cô nhìn vẻ mặt hoảng hốt dung nhan tiều tụy của Mã Đồng Đồng, một châm thấy máu chỉ ra, “Là Lưu Dương đứng núi này trông núi nọ, không liên quan tới mẹ chồng bà. Lúc trước anh ta kiên trì muốn kết hôn với bà, bác không phản đối, hiện giờ anh ta kiên trì muốn ở chung một chỗ với Bạch Tinh Tinh, bác cũng không phản đối. Nhưng bác có ranh giới cuối cùng của bác, bác từng nói sẽ không để cho Bạch Tinh Tinh vào cửa, thì tuyệt đối có thể làm được!”
“Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi nữa rồi!” Mã Đồng Đồng thoải mái cười một tiếng, âm u lạnh lẽo tuyệt vọng, “Tôi chuẩn bị ly hôn với Lưu Dương!”
“Bà nói với anh ta chưa?” Lâm Tuyết nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Mã Đồng Đồng, bổ sung thêm một câu, “Chính là chuyện ly dị!”
“Nói rồi!” Mã Đồng Đồng cắn cắn môi, nói, “Anh ta đồng ý!”
“…” Đây chính là kết cục của hôn nhân chóng vánh?
“Như vậy cũng tốt!” Mã Đồng Đồng ha ha mà cười, cô đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, nói tiếp, “Anh ta nói sẽ cho tôi một khoản tiền… Tôi không muốn!”
“Bà nên cầm.” Lâm Tuyết nhẹ giọng khuyên cô ấy, “Tất cả đều do sai lầm bắt cá hai tay của anh ta, khi ly hôn anh ta nên đền bù thích đáng cho bà.”
“Tôi không muốn!” Mã Đồng Đồng ngoan cố lắc đầu, trong giọng nói của cô nồng đậm căm hận, “Tôi không muốn để cho anh ta dùng tiền mua yên tâm! Tôi muốn khiến cho anh ta vĩnh viễn cảm thấy thiếu nợ tôi!”
“…” Được rồi, nếu cô ấy kiên trì, cô cũng không tiện khuyên nữa. Có lẽ mỗi người đều có kiên trì và ranh giới cuối cùng của mình, cho dù đúng sai, chỉ cần trong lòng thăng bằng là được rồi.
Trầm mặc một trận, Mã Đồng Đồng dời đề tài đúng lúc, hỏi, “Đặt tên cho cục cưng chưa?”
“Còn chưa có, chờ khi thằng bé tròn tháng, các bậc cha chú sẽ đặt tên cho thằng bé!” Lâm Tuyết mím môi rồi mới nói, trong mắt trong veo tràn đầy đều là hạnh phúc và vui vẻ nồng đậm.
“Lâm Tuyết, bà thật hạnh phúc!” Mã Đồng Đồng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Lâm Tuyết, không cẩn thận lại rơi một giọt nước mắt xuống, “Tôi cho rằng… Có thể cũng giống như bà, bây giờ mới biết… Thì ra hạnh phúc không thể sao chép!”
Cô cho rằng cô và Lưu Dương cũng có thể giống như Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, thì ra là cô sai lầm rồi! Không yêu chính là không yêu, cho dù miễn cưỡng như thế nào cũng làm không được! Ban đầu Lương Ngọc Đồng chính là một ví dụ bi thảm, cô vẫn không lấy nó làm cảnh cáo, lại tồn tại may mắn trong lòng, chỉ có thể nuốt quả đắng do chính mình gây ra.
“Đừng bi quan như vậy! Anh Lưu Dương có mắt không biết châu vàng, về sau sẽ có người đàn ông tốt hơn tới thay thế anh ấy yêu bà. Đồng Đồng, phải biết quý trọng bản thân mình.” Lâm Tuyết kéo tay cô ấy, nhẹ nhàng cười cười, “Cho dù bà bị tổn thương sâu bao nhiêu, nhất định phải giữ tính lương thiện tốt đẹp của bà, bởi vì chắc chắn sẽ có một người xuất hiện, khiến cho bà bỏ qua tất cả gây khó dễ cho cuộc sống của bà trước kia.”
Đây là cảm nhận của chính bản thân cô, cũng là kinh nghiệm cuộc sống quý báu. Đã bỏ ra thì không nên rối rắm, đã bỏ lỡ thì không nên lại đi cưỡng cầu, quý trọng thì nên quý trọng, nắm chặt vẫn nên nắm chặt.
Mã Đồng Đồng rốt cuộc ngẩng đầu lên, vẻ mặt của cô vẫn cô đơn thê lương, chỉ có điều nước mắt trong mắt đã cạn, “Tôi biết rõ mình nên làm như thế nào, bà yên tâm, lần này tôi sẽ không tiếp tục làm sai!”
Qua ngày ra tháng, Lâm Tuyết đi chỗ Hà Hiểu Man, nhìn thấy được cô bé đáng yêu xinh đẹp đó, ôm lên liền hôn liên tục không thôi, còn hỏi vấn đề đặt tên.
“Để ông nội lấy đi! Đúng rồi, con trai của bà vẫn không lấy tên, để ông nội lấy cho luôn!”
Tên của Hạo Hạo chính là do ông cụ Lãnh lấy cho, tất cả mọi người đều khen cái tên này rất tốt.
“Được! Tên của hai đứa bé này đều giao cho ông nội đi, tôi liền không phí tâm vì chuyện như vậy!” Lâm Tuyết cười tủm tỉm nói.
Hai người lại rảnh rỗi hàn huyên mấy câu, Hà Hiểu Man hâm mộ nói: “Bà đã ra tháng rồi, tôi vẫn còn tiếp tục chống đỡ ở đây!”
“Lãnh Bân đâu?” Đi vào không thấy Lãnh Bân, Lâm Tuyết hơi ngoài ý muốn, “Anh ta không xin nghỉ ở bên bà?” die nda nle equ ydo nn
Bà xã đại nhân ở cữ, cũng nên xin nghỉ chứ! Lương Tuấn Đào xin nghỉ một tháng đặc biệt làm bạn chăm sóc cô và đứa nhỏ.
“Gần đây quân đội tăng cường diễn tập thực chiến không quân, anh ấy là thiếu tướng không quân không đi không được! Chỉ có điều khi tôi vừa mới sinh đứa bé, anh ấy xin nghỉ một tuần theo tôi… Đúng rồi.” Hà Hiểu Man nói đến đây, đột nhiên nhớ tới điều gì, liền hạnh phúc nói, “Lần này tôi sinh con gái, anh ấy theo tôi vào phòng sinh rồi!”
Có tiến bộ! Xem ra Lãnh Bân người chồng này càng làm càng đạt tiêu chuẩn rồi!
— ——Puck.d.đ.l.q.đ—- —–
Tiệc đầy tháng đặt trong nhà, rất khiêm tốn mời mấy người cực kỳ thân thiết và mấy vị lão lãnh đạo có giao tình thân thiết, tổng cộng cũng mười mấy người, cũng không phô trương.
Đứa bé còn nhỏ, không thể quá phô trương. Bởi vì Lưu Mỹ Quân mời đại tiên (thầy bói) đoán mạng tính cho thằng bé một quẻ, nói tuổi của thằng bé không hợp với cha bé, nhất định phải cẩn thận một chút.
Truyền đạt một chút bí thuật phá giải, lại tặng cho mấy thứ bát quái chu sa, nhất là tên của đứa bé, đại tiên nói tốt nhất nên tìm một vị già dặn lão luyện đức cao vọng trọng lại quyền cao đức trọng đặt tên để có thể áp chế được.
Mặc dù là mê tín, nhưng người Trung Quốc có ai không mê tín? Nhất là vấn đề liên quan tới đứa bé, người người kính sợ thần linh ba phần.
Gần đây thân thể Lương Đống lại không được tốt, cho nên không tới tham gia tiệc đầy tháng của đứa bé. Chỉ có điều ngày hôm qua, Lương Tuấn Đào đã mang theo đứa bé tới viện dưỡng lão, cho ông cụ nhìn đứa bé một chút. Ông cụ chuẩn bị lễ trọng cho chắt trai mới ra đời, còn nói vấn đề tên của thằng bé đã bàn luận với Lãnh Lệnh Huy, vào tiệc đầy tháng hôm nay sẽ mang tên tốt tới.
Quả nhiên, trong bữa tiệc, Lãnh Lệnh Huy lấy ra tên tốt.
“Mặc Mặc, Lương Tử Mặc!” Lương Tuấn Đào đọc hai cái tên này, theo thứ tự là tên mụ và tên chính thức của đứa bé.
Lãnh Lệnh Huy cười ha hả, giải thích: “Thần long ra đời, yên lặng nằm đó nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ vì tương lai một bước lên trời!”
(*) Mặc Mặc: yên lặng, lặng lẽ, im lặng
Mọi người cẩn thận thưởng thức, cũng luôn miệng khen hay.
Lâm Tuyết tò mò hỏi: “Ông nội, đứa bé của Hiểu Man lấy tên xong chưa?”
“Cũng lấy xong rồi.” Nói tới chắt gái, nụ cười hiền hòa trong mắt Lãnh Lệnh Huy sâu hơn, gật đầu đáp lại, “Con bé là bảo bối người cả nhà yêu thích, nên gọi là Tâm Tâm, tên chính thức Lãnh Tâm!”
Bốp bốp! Tất cả mọi người đều vỗ tay, cảm thấy tên của hai đứa bé lấy được thật tốt. d1en d4nl 3q21y d0n
Lâm Tuyết lại có phê bình kín đáo với cái tên này, nửa đùa nửa thật nói: “Lãnh Tâm… Tên này đủ lạnh đủ đẹp đấy! Nếu quả thật có tính tình lạnh lùng, vậy Mặc Mặc của chúng ta đây chẳng phải thảm rồi!”
Tất cả mọi người mỉm cười, cũng không so đo.
Trong bữa tiệc, Lương Tuấn Đào nhận được điện thoại của Đoàn Dật Phong gọi tới, nói mấy câu, anh cười nói: “Chúc mừng! Chỉ có điều thật sự không có cách nào uống rượu mừng của ông, hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai tôi, hay là chờ đến khi hai người kết hôn đồng thời bổ sung!”
Cúp điện thoại, anh nhếch môi nói với Lâm Tuyết: “Hôm nay Đoàn Dật Phong đính hôn!”
“Có thật không?” Lâm Tuyết hơi ngoài ý muốn, người đàn ông độc thân nhiều năm vì Hà Hiểu Man đó, thế mà lại đính hôn! “Anh ta sao lại nghĩ thông suốt như vậy?”
“A, nói đến tất cả đều là công lao của em!” Nhìn vợ yêu, trong mắt sáng của Lương Tuấn Đào đều là thỏa mãn và thương yêu dịu dàng, “Là em khiến cho cậu ta cuối cùng dời mắt khỏi người Hà Hiểu Man, chú ý tới sự tồn tại của những người phụ nữ khác!”
Nói đến khiến cho cô cũng ngượng ngùng, giận lườm anh một cái, Lâm Tuyết dẩu môi nói: “Anh cho rằng người ta cũng giống như anh sao!” Đều coi cô như bảo bối sao?
Dĩ nhiên, cô không nói ra câu nói kế tiếp. Đây chính là bí mật mà chỉ cô biết, chỉ có chính cô biết tình cảm của Lương Tuấn Đào, cô được quan tâm nhường nào hạnh phúc nhường nào!
Năm tháng tĩnh lặng, như nước chảy không dấu vết.
Ra khỏi tháng, bất tri bất giác nửa tháng đã trôi qua. Mỗi ngày, Lâm Tuyết ở nhà chăm sóc Mặc Mặc, chờ khi Mộng Mộng tan học lại phụ đạo làm bài tập cho cô bé, cuộc sống bận rộn mà phong phú.
Cô đã rất tập trung tinh thần vào nhân vật của mình bây giờ! Cô là một người mẹ, là một người vợ, là một người con dâu, là một người phụ nữ! Duy chỉ có quên mất, cô còn là một nữ quân nhân sĩ quan!
Quân đội gửi quân lệnh tới, ngắn gọn khiến người ta nhìn thấy mà ghê – Thượng úy Lâm Tuyết, mời nhanh chóng trở về quân đội đợi lệnh!
Quân đội, ban chỉ huy quân sự, ngụy trang xanh lá… Những thứ đồ đã niêm phong kia trong nháy mắt xông lên đầu, khiến cho cô chợt nhớ ra thân phận của mình, cô đã từng… Hiện giờ vẫn là một nữ quân nhân sĩ quan!
Trở lại quân đội, đổi quân phục màu xanh lá cây, trước mắt Lâm Tuyết chỉ cảm thấy sáng lên. Thì ra cô nhớ nhung quân đội như vậy, trở về đây có cảm giác như cá trở lại biển khơi. Hoặc là nói, cô rất thích cảm giác làm việc, đó là một khẳng định và chứng thật giá trị của mình.
Chẳng lẽ cô là cô gái kiểu sự nghiệp sao? Không thể diễn nhân vật vợ hiền mẹ đảm, cô cũng muốn nỗ lực phấn đấu ra một khoảng trời đất của riêng mình ở quân đội hoặc trong kinh doanh hoặc ở bất cứ địa vị nào khác.
Tiếp nhận phù hiệu do lão thủ trưởng của bộ chỉ huy quân đội trao tặng, cô được khôi phục chức vị sĩ quan như trước, hủy bỏ tất cả điều tra!
Bối cảnh sau lưng của cô đủ để chứng minh cô lòng dạ son sắt, đã sinh con trai vì nhà họ Lương, cô là công thần, không có ai hoài nghi vấn đề lập trường của cô nữa.
“Đại tá Lương Tuấn Đào sư đoàn 706 là thủ lĩnh chỉ huy của hành động ở Lưỡi liềm vàng, đồng chí ấy là chồng của đồng chí đồng thời cũng là cấp trên trực tiếp của đồng chí. Hy vọng nhiệm vụ lần này, vợ chồng hai người có thể đồng tâm hiệp lực, một lần hành động là tiêu diệt tổ chức NT, hoàn toàn nhổ hết rễ của cây độc này!” Bùi Hồng Hiên kính cẩn làm quân lễ nghiêm trang với cô.
Lâm Tuyết lại bị chấn động, cô không thể tưởng tượng được bộ chỉ huy quân đội lại quyết định phái cô và Lương Tuấn Đào cùng đi Lưỡi liềm vàng. Có lẽ bởi vì chuyến đi tam giác vàng lần trước, vợ chồng bọn họ phối hợp ăn ý, nhiều lần lập chiến công, cho nên lần này muốn lại bắt đầu dùng hai người bọn họ.
Động cơ của ban chỉ huy quân sự không thành vấn đề, bọn họ quả thật có trách nhiệm và nghĩa vụ tận trung vì đất nước, chỉ có điều… Lâm Tuyết trầm mặc thật lâu, mới nói: “Con của tôi mới ra đời nửa tháng! Hiện giờ tôi không muốn…”
“Đồng chí Lâm Tuyết!” Bùi Hồng Hiên nghiêm túc nhìn cô, nói cho cô biết: “Cho dù là sĩ quan hay chiến sĩ, bọn họ có rất nhiều người đều đang trong trăng mật, thậm chí khi sinh đứa bé ra, vẫn phấn đấu ở tiền tuyến trước nhất! Đồng chí đã nghỉ ngơi lâu như vậy, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục sống an nhàn sung sướng?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook