Đỗ Hâm Lôi biết Lâm Tuyết cũng không nói bừa, nếu thủ trưởng Lương chính miệng cam kết, vậy cũng được! Lập tức vẻ mặt thả lỏng rất nhiều, bắt đầu cười cười nói nói tán gẫu chút bát quái với Lâm Tuyết, bỏ qua những gánh nặng phiền toái kia.

Cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm thời gian nửa năm ngắn ngủi, coi như xui xẻo đi xa một chuyến. Dĩ nhiên, nếu cô biết mình đi chuyến này sẽ không quay lại, chỉ sợ vào giờ phút này sẽ không cười nổi nữa.

Từ trong tiệm cà phê ra ngoài, hai người lại hẹn nhau đi dạo phố. Tính tình Đỗ Hâm Lôi rất sôi động, trong ngày thường chịu gò bó ở quân đội, hiện giờ bởi vì chuẩn bị thi hành nhiệm vụ, quân đội cố ý cho cô mấy ngày nghỉ, cô giống như con chim được thả ra khỏi lồng tre, đi dạo hết các trung tâm thương mại lớn mua đồ.

Lâm Tuyết khảng khái quét xuống tất cả các món đồ cô ấy nhìn trúng, bản thân còn chọn lấy vài món lễ vật hoặc chơi thật khá hoặc quý trọng đưa cho cô ấy. Dù sao đôi tình nhân người ta cũng vì cô và Lương Tuấn Đào mới phải đi tam giác vàng, thích hợp bồi thường lại, yên ổn áy náy trong lòng.

Đỗ Hâm Lôi nhún nhường vài lần, thấy thái độ kiên quyết của Lâm Tuyết, liền mừng rỡ đón nhận, “Haizzz, xem ra làm thiếu phu nhân nhà giàu khí phách chính là không giống nhau! Đáng tiếc tớ lại gả cho Bắc Thành tên lính nghèo đó, hai người chỉ có thể dựa vào trợ cấp sống qua ngày, chưa từng trải nghiệm cái gì gọi là xa xỉ!” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Cậu đi chết đi!” Lâm Tuyết liếc cô ấy một cái, sẵng giọng: “Tớ và cậu thay đổi! Cậu thay tớ làm thiếu phu nhân thay tớ sinh con, tớ đi tam giác vàng thay cậu làm nghĩa vụ úy an phụ!”

“Ha ha… Không đổi!”



Thời gian bất tri bất giác trôi qua, đồ hai người mua quả thật chất thành núi, mắt thấy xe con bên cạnh chất không nổi, mới hài lòng kết thúc.

Đưa Đỗ Hâm Lôi trở lại đoàn Phi Ưng quân dã chiến, lại đưa cô ấy đến cửa phòng ngủ, Lâm Tuyết mới dừng xe.

Lúc xuống xe, Đỗ Hâm Lôi lấy ra hai bộ áo ngủ thứ duy nhất mình trả tièn, thần thần bí bí đưa cho Lâm Tuyết một bộ, nói: “Tớ thấy kiểu dáng này không tệ nên mua hai bộ, mặc vào tối nay quyến rũ thủ trưởng Lương, bảo đảm anh ấy hóa thân thành sói!”

Nghe Lâm Tuyết nói tới hai ngày nay giận dỗi với Lương Tuấn Đào, cô liền nhớ tới phương thức xử lý khiến cho vợ chồng bọn họ nhanh chóng tốt đẹp.

“Cậu đi chết đi!” Lâm Tuyết xua tay ý bảo không muốn.

“Mau cầm đi! Cậu đưa cho tớ nhiều quà tặng như vậy, tớ cũng nên trả lễ lại chứ sao! Tính toán, đương nhiên tớ kiếm được nhiều!” Đỗ Hâm Lôi cười hì hì nói đùa. di1enda4nle3qu21ydo0n

Lâm Tuyết không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, hỏi Đỗ Hâm Lôi có cần một tay xách đồ không, Đỗ Hâm Lôi liền kêu mấy nữ binh lính, phất phất tay với cô, “Ra ngoài đã lâu, mau trở về đi!”

— ——Puck.d.đ.l.q.đ—- —–

Đều nói khi tâm tình phụ nữ không tốt đi ra ngoài mua đồ có thể thả lỏng áp lực, có trợ giúp khôi phục tâm tình, Lâm Tuyết cảm thấy lời này rất có đạo lý.

Buồn bực đè nén nhiều ngày theo thẻ vàng thẻ game tiếp xúc nhiều lần, từ từ tiêu tan. Thua không ít đồng, Lâm Tuyết cảm thấy cân bằng rồi.

Người giúp việc giúp đỡ mang bọc lớn bọc nhỏ lên lầu, Lâm Tuyết bắt đầu lần lượt chia quà tặng. Có váy giày mới đưa cho Mộng Mộng, có cái tẩu thuốc bằng ngọc thạch đưa cho Lương Trọng Toàn, có áo sơ mi đưa cho Lương Thiên Dật, còn có mỹ phẩm dưỡng da đưa cho Lưu Mỹ Quân, ngay cả quản gia Trương và nữ giúp việc tiểu Hương đều có quà tặng, chỉ có Lương Tuấn Đào không có phần.

Chia xong quà tặng, Lâm Tuyết không có việc gì làm yên tĩnh chờ trời tối.

“Tối nay ăn mặc trang điểm thật tốt!” Lưu Mỹ Quân dặn dò bên tai Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết biết bà chính xác đã gọi điện thoại cho Lương Tuấn Đào rồi, vì vậy cảm thấy càng không thú vị. Cho dù tối nay Lương Tuấn Đào trở lại cũng không có ý tứ, cô đã suy tính có cần khóa trái cửa phòng ngủ hay không.

Chuẩn bị trước khi tắm, Lâm Tuyết lấy ra bộ áo ngủ mà Đỗ Hâm Lôi đưa cho cô, vừa mở ra nhìn, chỉ nghe “Bộp” một tiếng có một vật rơi xuống đất. Cúi người nhặt lên, thấy là một chiếc quần lót đàn ông đóng gói đẹp đẽ. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Không khỏi đồ mồ hôi, thì ra khi Đỗ Hâm Lôi này mua quần lót cho Triệu Bắc Thành cũng tiện thể mua một cái cho Lương Tuấn Đào.

Cô nàng này thật sự nhiệt tình quá, Lâm Tuyết tiện tay ném quần lót vào trong túi mua đồ, chỉ cầm áo ngủ mới kia đi phòng tắm.

Vọt vào tắm, Lâm Tuyết dùng khăn tắm lau khô thân thể, cầm bộ áo ngủ mới đó thay.

Sau khi mặc vào mới phát hiện được có cái gì không đúng, cô đi nhanh tới trước gương lớn trong phòng tắm soi, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

8

Trời ạ! Đây chính là áo ngủ tình thú trong truyền thuyết! Cực kỳ mỏng, chất liệu vải mỏng như cánh ve, nhất là “Trang trí” trước ngực càng thêm hấp dẫn trần trụi.

Cái này, vậy sao mặc đi ra ngoài? Phải nhanh chóng đổi lại! Chỉ có điều trong phòng tắm không chuẩn bị đồ ngủ khác, định cởi ra khoác khăn tắm ra ngoài thay, lại nghĩ đến bên ngoài không có ai, còn không bằng đi thẳng ra ngoài thay áo ngủ khác cho bớt việc.

Chuyện xấu mặt nối tiếp nhau, Lâm Tuyết hoàn toàn không ngờ sự việc đúng dịp như vậy. Khi cô đang hùng hùng hổ hổ chạy thẳng tới tủ quần áo, ngẩng đầu lại thấy Lương Tuấn Đào đang đứng đó. Họa vô đơn chí, trong tay anh lại đang cầm quần lót đàn ông Đỗ Hâm Lôi mua cho, hơn nữa đã mở hộp.

囧 trong 囧, khi ánh mắt Lâm Tuyết chạm đến chiếc quần lót kia thì gương mặt đã đỏ đến rướm máu, hận không thể trực tiếp ngất thẳng đi! Đây – là một chiếc quần lót tình thú của nam!

Vật liệu vải bằng lưới mảnh, dùng chỉ thêu con mãnh hổ ở vị trí quan trọng phía trước, kiêu ngạo mạnh mẽ mà nhe răng múa vuốt không mưu mà hợp với chủ nhân của nó. die nd da nl e q uu ydo n

Lương Tuấn Đào bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, mắt đẹp lóa sáng ngọn lửa thú tính hừng hực.

Giải thích sao? Dường như hoàn toàn dư thừa! Lâm Tuyết phục hồi tinh thần lại, ý thức đầu tiên chính là nhấc chân chạy.

Trời ạ! Quá mất mặt rồi, anh sẽ không cho rằng cô cố ý ăn mặc như vậy lấy lòng anh chứ!

Chạy đến phòng tắm, Lâm Tuyết vội vàng cởi áo ngủ xuống, còn không đợi cô lấy khăn tắm cột vào, chỉ thấy Lương Tuấn Đào đẩy cửa tiến vào.

Anh vừa đi vào bên trong vừa cởi quần áo, khi đi tới dưới vòi hoa sen, đã cởi dây lưng.

Đồ háo sắc này, cô biết anh cố ý! Nếu đặt vào trước kia Lâm Tuyết sẽ không hề kiểu cách như thế, nhưng bọn họ đã chiến tranh lạnh nhiều ngày như vậy, anh đột nhiên từ lạnh bay lên nóng, nóng đến quá nhanh khiến cho cô kiểu chưa nóng không tiếp nhận nổi.

Ánh mắt liếc thấy anh đang cởi quần dài, cô vội vàng cột khăn tắm lại chạy ra ngoài. Ra ra vào vào như vậy hơi chật vật, chọc cho người đàn ông sau lưng cười nhẹ không dứt.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Lâm Tuyết che gò má nóng lên đi tới trước tủ quần áo cầm bộ áo ngủ khác thay. Xoay người, lúc này cô mới phát hiện trên bàn chất đầy các loại túi mua đồ phong phú và hộp đóng gói, kích thước không hề thua kém đống “Núi nhỏ” mà cô và Đỗ Hâm Lôi đã mua.

Đây là ý gì? Lâm Tuyết nghĩ không ra dụng ý của anh, không nhịn được lòng hiếu kỳ đi tới trước bàn, thuận tay mở một cái họp, thì ra là huyết yến cực phẩm đặc biệt chuẩn bị vì phụ nữ có thai. Lại mở cái hộp khác, bánh quai chèo xốp giòn mười tám xoắn Thiên Tân, trong hộp sắt tinh xảo có mười cái bánh quai chèo, mỗi chiếc có khẩu vị khác nhau…

Phần lớn là đồ ăn, cho dù là cô gái kén chọn đi nữa cũng sẽ bị những đặc sản nổi danh từ các nơi trên thế giới này mê hoặc. Còn có hai chai lạnh khác, bên trong chứa nước trái cây.

Lâm Tuyết mở nắp ra hít hà, chắc là vị kiwi và việt quất.

“Đây là cocktail nước ép thập cẩm do Thiệu Hào tự tay điều chế, chua ngọt đậm đà, đặc biệt thích hợp với khẩu vị của phụ nữ có thai.” Không biết từ lúc nào, Lương Tuấn Đào đã tới sau lưng cô, vừa dùng khăn lau tóc vừa nói với cô.

Thiệu Hào là em trai của Thiệu Kiệt, tương truyền nhị công tử nhà họ Thiệu này có thời gian mấy năm ở trong quán bar thành phố làm người pha rượu, mặc kệ người nhà khuyên nhủ tận tình đều không có tác dụng. Bởi vì bạn gái anh ta là nữ tiếp khách trong quán bar, cho nên anh ta vẫn ở đó chờ cô ấy trở lại!

Kết quả bạn gái Thiệu Hào không trở lại, anh ta lại luyện được một tay pha rượu tuyệt kỹ. Không chỉ pha rượu, cũng có sở trường giống vậy với cocktail nước ép thập cẩm.

Lương Tuấn Đào tự mình tới rót cho cô một ly nước trái cây, bưng cho cô.

Lâm Tuyết biết anh đây là bồi thường chuyện vứt bỏ thùng nước trái cây, lạnh lùng liếc mắt, không nhận cũng không nói chuyện.

“Nào, ông xã cho em uống!” Lương Tuấn Đào tự mình nhấp một ngụm, lại ôm chầm lấy Lâm Tuyết, dán lên cánh môi cô.

Lưỡi cạy hàm răng của cô ra, đưa nước trái cây mang theo hơi thở mùi đàn hương vào trong miệng cô.

“Khụ!” Lâm Tuyết bị sặc, dùng sức đấm bờ vai anh, ý bảo anh buông ra.

“Như thế nào? Mùi vị không tệ đi!” Lương Tuấn Đào nào chịu buông cô ra, nhân tiện hôn cô. Nụ hôn của anh dịu dàng triền miên tràn đầy vẻ dỗ dành, hoàn toàn khác với vẻ bá đạo trước kia.

“Buông em ra!” Lâm Tuyết toàn một bụng tức giận, đâu chịu dễ dàng thuận theo như vậy.

“Vợ, đều là lỗi của anh!” Giống như trước kia, thủ trưởng Lương phạm sai lầm tích cực thừa nhận kiểm điểm sâu sắc, “Không nên không nói lời nào đã tự tiện vứt đồ người khác đưa cho em!”

Anh còn biết nhận sai rồi? Lâm Tuyết cắn chặt cánh môi, chỉ cảm thấy lỗ mũi chua xót, nước mắt đè ép trong hốc mắt.

Không được khóc, gần đây cô như thế nào? Động một chút là thích rơi nước mắt, thủ trưởng Lương ghét nhất phụ nữ thích khóc!

Cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt đi, cô lạnh lùng nói: “Em buồn nôn anh nhất điểm này, đánh một gậy cho thêm quả táo ngọt, ai thèm!”

“Không thèm?” Thủ trưởng Lương cười đến cực kỳ vô lại, anh kéo tay cô phủ lên chỗ nào đó, giọng xấu xa, “Tại sao mua quần lót khêu gợi như vậy cho anh?”

Lúc này Lâm Tuyết mới cảm giác mình để tay lên chỗ không đúng, định thần nhìn lại, thì ra là Lương háo sắc đã thay quần lót bốn phía trống không kia, trươc mặt chỉ có một con hổ thêu tay ren nổi, mà một bàn tay cô chính là đặt trên con hổ uy vũ hùng tráng kia

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương