“Bệnh thần kinh, làm sao tôi biết được trong đầu anh chứa thứ đặc biệt gì!” Lâm Tuyết tức giận.

“Hừ, anh cười em sao không thể chờ đợi như vậy, cánh kiên cường liền muốn bay!” Giọng điệu của anh rốt cuộc vẫn có vẻ hờn giận, khẽ cắn răng nói, “Có phải cảm thấy chuyện gì cũng không cần dựa vào anh có cảm giác rất sảng khoái không!”

“…” Đàn ông càn quấy lên đều không thể nói lý sao? Lâm Tuyết thật sự không nói được gì.

“Được! Dù sao người tình cũ của em cho em một khoản khổng lồ như vậy, cũng không thiếu chút tiền này của anh!” Lương Tuấn Đào rất thoải mái nói, “Anh lập tức gọi điện thoại cho ngân hàng ngừng chuyển tiền sinh hoạt phí.”

Dù sao mục đích đã đạt tới, tùy tiện anh nghĩ như thế nào thì nghĩ đi, cô cảm thấy mình không sai.

“Còn có chuyện khác?” Lương Tuấn Đào hỏi.

“Không có.” Lâm Tuyết lạnh lùng.

“Cúp.” Anh nói.

“Được.” Cô nói.

Vì vậy, anh cúp điện thoại thật.

Cầm ống nghe điện thoại, lỗ mũi chua xót, hốc mắt hơi cay, thiếu chút nữa giọt lệ đã rơi.

Gần đây không biết có phải chịu ảnh hưởng của mang thai không, tuyến lệ trở nên đặc biệt phát triển, giống như động một chút lại thích rơi lệ.

Tức giận ném ống nghe vào, cô tiện tay xé khăn giấy lau nước mắt nơi khóe mắt.

“Cạch!” Cửa phòng ngủ lại bị mở ra, một tay Lương Tuấn Đào cầm điện thoại di động, dáng vẻ xộc xệch đi tới.

“…” Cô không thể tin nhìn anh chằm chằm, thì ra anh đã quay về!

Bước chân chậm chạp tao nhã thong thả đến trước giường, anh tiện tay nhét điện thoại di động lên bàn thấp cách đó không xa, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm không khóa, chỉ chốc lát sau nghe được bên trong truyền ra tiếng đang tắm.

Lâm Tuyết khẽ nắm quyền, tim không bị khống chế thình thịch nhảy loạn. Không thể phủ nhận, trong tức giận có vẻ vui sướng như vậy, chỉ vì tối nay anh về sớm.

Liếc nhìn đồng hồ treo tường vẫn chưa tới chín giờ, thời gian này anh trở về vẫn coi là sớm.

Rất nhanh, Lương Tuấn Đào từ trong phòng tắm ra ngoài, không mặc áo ngủ, bên hông chỉ cột chiếc khăn tắm lớn, cầm khăn lông trong tay tùy ý lau tóc còn ướt.

Anh đi tới trước giường, mùi sữa tắm mát mẻ dễ ngửi chui vào trong mũi cô, thế mà lại khiến cho cô nảy sinh chút khô nóng.

Khi đi nước Pháp, bởi vì cô thích mùi vị cây hoa oải hương (Lavender), về sau khi tắm anh đều đổi thành sữa tắm hương hoa oải hương.

Lau khô tóc, anh tùy tiện vắt khăn lông lên chiếc ghế bằng gỗ thật khắc hoa, sau đó nằm lên giường.

Lâm Tuyết cầm cuốn tạp chí cúi đầu tùy ý lật, thật ra thì những con chữ kia chỉ lay động trước mặt cô, vốn không nhìn thấy dù chỉ một chữ.

“Vợ!” Anh dựa tới, anh vừa mới tắm xong ít đi vài phần khí phách khinh người nhiều thêm vài phần mát mẻ lười biếng.

Thật sự không nói gì, người này dựa vào trước không làm gì khác, trước đưa tay sờ cô.

Lạnh nhạt không tỏ vẻ gì đưa tay gạt từ chối anh thân thiết, cô xoay người sang, tiếp tục “Tập trung” xem tạp chí.

“A.” Lương lão nhị cũng không e ngại cô lạnh nhạt, một lần nữa da mặt dày dán tới, vừa sờ soạng cô vừa nói, “Vợ cảm thấy rất có hứng thú với ngực độn? Sao anh cảm thấy kích cỡ của em rất phù hợp với kích cỡ tiêu chuẩn, cảm xúc cũng rất tốt, không cần phải giày vò nữa!”

Nghe được anh chế nhạo, lúc này Lâm Tuyết mới phát hiện cô thế mà lại chằm chằm nhìn “Say sưa ngon lành” bản quảng cáo độn ngực thật lâu. Xấu hổ!

Ngượng ngùng bỏ tạp chí qua, cô một lần nữa gạt bàn tay không đứng đắn của anh ra, sẵng giọng: “Anh còn không biết xấu hổ chạm vào tôi?”

“Sao lại xấu hổ?” Thủ trưởng Lương rất không hiểu, “Em là vợ anh!” Một câu nói, thiên kinh địa nghĩa!

Cô cắn cánh môi, tròng mắt trong veo hàm chứa u oán, đáng yêu nheo mắt nhìn anh.

“Vợ.” Anh đưa cánh tay sắt ra ôm cô vào trong ngực, khẽ hôn lên gương mặt tinh tế của cô, cười xấu xa nói, “Đừng dùng ánh mắt vô tội như con chó nhỏ nhìn anh, anh sẽ muốn… Ăn thịt chó!”

“…” Thiếu chút nữa bị nước miếng làm sặc, cô tức giận đến chơi liều đấm lồng ngực anh.

Cười đùa giỡn, khăn tắm bên hông đã tuột xuống, thân thể to lớn đè lên cô.Từ chối tượng trưng mấy cái, cô liền thuận theo.

Không dám quá phóng túng, khi làm anh rất dịu dàng. Chỉ có điều vẫn không khách khí chút nào trồng mấy viên “Dây tây” trên cổ ngọc của cô.

“Anh còn làm!” Lâm Tuyết giận đến hung hăng nhéo anh, hờn giận lên tiếng cãi lại, “Hôm nay em lại mặc áo cổ cao!”

Cổ không tiêu hết, hết cách rồi, trời nóng mà cô chỉ đành phải mặc áo mỏng không tay cổ cao, không biết cho rằng cô ra vẻ trào lưu mới, biết khẳng định cười cô hàng đêm xuân.

“Em mặc áo cao cổ rất đẹp mắt!” Người nào đó không hề cảm nhận được không ổn đối với hành vi của mình, còn nói năng hùng hồn.

“…” Còn có thể nói gì với thứ háo sắc này?

Không thể không nói, tình ái hài hòa chính là thuốc bôi trơn trong tình cảm vợ chồng. Mặc dù có tranh chấp có bất mãn, sau khi sung sướng cá nước thân mật đầm đìa một trận xong, hai thân thể trẻ trung áp sát vào nhau, tất cả tranh chấp đều không có ý nghĩa gì nữa.

“Vợ.” Anh ngậm vành tai y hệt ngọc châu của cô, quyến rũ thì thầm.

“Ừ.” Cô khép rèm mi, không hề để ý lên tiếng.

“Hôm nay có liên lạc điện thoại với tên cặn bã Mạc Sở Hàn kia không?” Hỏi cô.

“…”

“Có nói thành thật giao phó, thẳng thắn được khoan hồng!” Thủ trưởng Lương lấy phong phạm lãnh đạo, nghiêm nghị thẩm vấn.

“Có.” Cô lật người, làm ổ trong vòng ngực rộng rãi to lớn của anh, đưa tay vuốt ve cơ bắp lồng ngực bền chắc vạm vỡ, “Em trả tài sản của hai nhà Mạc, Vân cho anh ta rồi!”

“Ừ!” Bàn tay to vẫn còn chưa xoa nắn cô đủ, anh gật đầu khen, “Làm tốt lắm!”

Đoán chừng anh cũng nghe được chút động tĩnh, nếu không tối nay sẽ không có thái độ như vậy đâu! Lâm Tuyết hơi hậm hực hỏi: “Có phải anh phái người theo dõi em không.”

“Không có.” Anh lên tiếng phủ nhận, lại ngay sau đó bổ sung thêm một câu, “Chỉ có điều chuyện em làm cũng không thể gạt được anh!”

Vậy chính là cho người theo dõi cô! Lâm Tuyết bấm anh một cái, cảnh cáo: “Em là vợ của anh, không phải phạm nhân!” Dừng một chút, cũng học giọng điệu của anh bổ sung thêm một câu, “Cũng không phải người dưới quyền anh!” Dù sao cũng bị tạm thời cách chức chờ điều tra rồi, dường như thủ trưởng Lương không quản được cô!

Mở ánh mắt sáng rực ra, anh thoáng nhíu mày, nhéo chóp mũi cô nói: “Còn không phải sợ em đồ không lương tâm này bị đàn ông thúi dụ đi sao!”

“Em nào có dễ dàng bị dụ đi như vậy?” Lâm Tuyết dở khóc dở cười, đấm người đàn ông còn nhỏ mọn hơn phụ nữ này, nói, “Anh đừng cả ngày nghi thần nghi quỷ!”

“Anh nói cho em biết Lâm Tuyết, trước khi trèo tường nhớ áng chừng lá gan của em!” Nói xong lại nghĩ tới lá gan của cô luôn mập, vội thêm một câu tỏ vẻ cảnh cáo, “Nếu bị anh bắt được giam em một năm, mỗi đêm phục vụ gia ít nhất mười lần!”

“Phì, anh nói hươu nói vượn đi!” Lâm Tuyết đánh anh một quyền, le lưỡi chế nhạo nói, “Mười lần? Anh được không?”

“Sao lại không được?” Lương lưu manh háo sắc một lần nữa lật người đè lên cô, đầy sự uy hiếp đe dọa chống đỡ cô. Trình độ đói khát của anh bây giờ, hận không thể cả đêm không ngủ không nghỉ. Vuốt bụng của cô, thở dài nói, “Chờ vật nhỏ này ra đời, nhìn xem anh có bổ sung toàn bộ mất mát trong khoảng thời gian này không! Làm khiến cho em muốn cầu xin tha thứ cũng không được!”

Nhìn vẻ nhẫn tâm cắn răng nghiến lợi này của anh, rõ ràng nén lấy một hơi! Lâm Tuyết lười phải so đo với anh, liền ôm eo khỏe của anh một lần nữa khép mắt lại.

Cảm giác cùng ôm nhau ngủ với anh thật tốt, lo âu buồn phiền những ngày này trở thành hư không, trong lòng đặc biệt thực tế.

Dần dần, hô hấp của cô trở nên khẽ đều đặn, hoàn toàn chìm vào mộng đẹp.

Ôm lấy cô, anh hết hôn tóc cô lại hôn giữa hai chân mày cô. Tranh chấp với cô trở nên buồn cười như vậy, thật ra thì cõi đời này còn có cái gì sung sướng hơn hạnh phúc hơn quan trọng hơn giờ phút này khi ôm cô vào trong ngực, nhìn cô điềm tĩnh ngủ chứ? dfienddn lieqiudoon

Đã có cô, đây là hạnh phúc mà cả quãng đời còn lại của Mạc Sở Hàn cũng không thể sánh bằng, anh cũng đừng quá tích cực!

Anh nên rõ ràng cô là người phụ nữ như thế nào, nên làm như thế nào cũng không cần anh tới dạy. Hôm nay nghe được người dưới báo Lâm Tuyết đã trả lại tài sản của hai nhà Vân, Mạc, trong lòng anh thật vui mừng, thì ra cô rất hiểu được mất.

Tối nay cố ý về sớm một chút với cô, chỉ có điều vừa vào cửa thì nhận được điện thoại của cô khiến cho anh hơi không vui. Cô lại muốn hủy bỏ chuyện anh tiếp tục cung cấp phí sinh hoạt cho người nhà họ Lâm, thì ra cô hiếu thắng như vậy. Vừa khâm phục cô lại không biết nên làm như thế nào, dĩ nhiên còn là tình yêu dịu dàng nồng đậm đến không thể tan được.

Yêu cô, sẽ nhẫn nhịn nhân nhượng cô; yêu cô, sẽ nghĩ cách dụ dỗ cô vui vẻ trêu chọc cô cười; yêu cô, liền bằng lòng bỏ ra thay đổi vì cô!

Anh không còn là Lương Tuấn Đào duy ngã độc tôn của quá khứ, anh biết vợ yêu của anh là cô gái có cá tính có chủ kiến, bởi vì yêu cô, anh bằng lòng tôn trọng tất cả quyết định của cô!

Những ngày này, Lương Thiên Dật vẫn bận rộn điều tra cặn kẽ tình huống có liên quan đến Vân Đóa vào hai năm trước, bởi vì anh đi đứng bất tiện, Lâm Tuyết liền thay anh chạy đi đồn cảnh sát dò thăm đủ loại tin tức.

Lương Thiên Dật luôn biết ơn Lâm Tuyết dốc sức hỗ trợ, thái độ đối với cô tốt hơn nhiều. Mặt khác, bởi vì Lâm Tuyết bận rộn điều tra vị trí Vân Đóa, nên quan tâm không tới việc học cho Mộng Mộng, Lương Thiên Dật liền xung phong nhận việc dạy Mộng Mộng học bài, làm phụ đạo bài tập cho cô bé.

Anh thuộc về người có tính chậm chạp (di truyền từ cha anh Lương Trọng Toàn), làm việc có kiên nhẫn, dạy Mộng Mộng lại đâu ra đấy, rất tỉ mỉ đến nơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương