Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em
-
Chương 138
“Xinh đẹp! Đẹp như tiểu thiên sứ!” Thạch Vũ thấy hai bức tranh kia vẽ rất tinh xảo, biết Thiên Dật là anh chồng của Lâm Tuyết (Tối hôm qua khi nói chuyện trời đất với Mộng Mộng đã biết thành viên gia đình này), liền khen, “Không ngờ anh chồng của cô đa tài đa nghệ như thế!”
Lâm Tuyết nghe anh nhắc tới anh chồng, biết lời này nói với cô, vội vàng tiến nhanh tới gần, mỉm cười nói: “Anh cả tôi là họa sĩ! Chỉ có điều hai năm trước xảy ra tai nạn xe cộ…”
Đây là một lần trao đổi rất vui sướng, cả quá trình Mộng Mộng đều rất ngoan, không tiếp tục khóc muốn tìm cha ôm. Bọn họ nói rất nhều đề tài, có tình huống bên chỗ Thạch Vũ, có chuyện bên chỗ Lâm Tuyết, vô câu vô thúc, thiên mã hành không *.
(*) vô câu vô thúc = tự do, không hạn chế; thiên mã hành không = hào phóng, không câu thúc
Bất tri bất giác, một giờ đã trôi qua, Lâm Tuyết nhìn thời gian đã không còn sớm, liền nhắc nhở: “Nên đi ngủ!”
Mộng Mộng gật đầu một cái, đứng lên hôn gương mặt trên màn hình của Thạch Vũ, khéo léo hiểu chuyện nói: “Cha ngủ ngon, tối mai chúng ta gặp lại!”
“Ngoan!” Thạch Vũ vui mừng vì con gái hiểu chuyện, lại càng yêu thương con bé hiểu chuyện, không khỏi một lần nữa đỏ vành mắt, nói, “Đi ngủ đi!”
Chào từ biệt với cha, Mộng Mộng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại lần nữa ngồi xuống, nói tiếp: “Cha, tối hôm qua con nằm mộng!”
“Ừmh? Mơ thấy cha sao?”
“Ừm! Chẳng qua con còn mơ thấy cha Tuấn Đào! Cha Tuấn Đào lại giành mẹ Lâm Tuyết với con! Cha Tuấn Đào nói là con là tiểu quỷ đáng ghét chiếm giường lớn của cha, nhất định cướp mẹ Lâm Tuyết từ trong lòng con đi, con liền tranh giành với cha Tuấn Đào, thế nào cũng không chịu buông tay, cuối cùng cha Tuấn Đào bị con đánh bại, mẹ Lâm Tuyết là của một mình con rồi!” Mộng Mộng giống như đang kể chuyện xưa, sinh động như thật.
Lâm Tuyết lại túng quẫn đến đỏ bừng cả mặt, trời ạ, chuyện tối ngày hôm qua Mộng Mộng cho rằng nằm mơ, nhưng nghe vào trong lỗ tai Thạch Vũ nhất định có thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, Thạch Vũ buồn cười, sợ Lâm Tuyết lúng túng cũng không nói toạc ra, chỉ dặn dò con gái: “Ngoan, con đã lớn rồi, lúc ngủ không nên cứ luôn chiếm cứ mẹ Lâm Tuyết… Học ngủ một mình ở giường nhỏ, nếu không cha Tuấn Đào sẽ đuổi con ra ngoài!”
“Không sao!” Mộng Mộng mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói, “Con muốn tìm mẹ Lâm Tuyết ôm ngủ!”
“Mộng Mộng, chúng ta nên đi!” Lâm Tuyết vẫy vẫy tay với Thạch Vũ, nói, “Anh không cần phải lo lắng, không có chuyện gì! Tôi out đây, anh cũng sớm đi ngủ đi!”
“Được.” Thạch Vũ yên lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, hồi lâu mới nói, “Ngủ ngon!”
Lâm Tuyết thấy anh không có ý tứ logout trước, không thể làm gì khác hơn là dưới ánh mắt soi mói nóng bỏng của anh tắt máy tính, chuẩn bị mang theo Mộng Mộng rời đi.
“Mẹ Lâm Tuyết, ở đây có truyện cổ tích sao? Mộng Mộng muốn xem truyện cổ tích!” Hôm nay Lương Thiên Dật tặng Mộng Mộng một quyển truyện cổ tích, cô bé mới biết rốt cuộc thế giới cổ tích có bao nhiêu sắc màu rực rỡ.
Nơi này là thư phòng của Lương Tuấn Đào, bên trong sách rực rỡ muôn màu, chỉ có điều đa số đều là sách quân sự, nào tìm ra được truyện cổ tích? Có thể tìm ra được truyện cổ tích mới kỳ quái đó!
Lâm Tuyết lật đi lật lại trong ngăn kéo bàn làm việc của anh, định tìm chút tạp chí báo ảnh… cho Mộng Mộng nhìn xem, không ngờ lật tới bản nhật ký kia.
Thấy bản nhật ký ố vàng, Lâm Tuyết ngẩn ngơ vài phút đồng hồ. Cô đưa tay rút ra, lật vài tờ, không sai, đây là bút tích của Mạc Sở Hàn.
Ban đầu tìm được nó ở Cẩm Thu Viên, không phải cô đã khiến Trần Kiến An nổ tung nó cùng Thu Cẩm Viên sao? Không ngờ Trần Kiến An lại giao nó cho Lương Tuấn Đào!
Lương Tuấn Đào lặng lẽ nhận, cũng không nói cho cô biết.
Nếu như là trước kia, Lâm Tuyết nhất định sẽ bỏ qua, ngay cả liếc mắt cũng không muốn nhìn. Nhưng bây giờ cô đột nhiên muốn biết trong quyển nhật ký này rốt cuộc viết những gì! Cô sợ nội dung bên trong khiến cho Lương Tuấn Đào hiểu lầm cô gì đó, mà cô cái gì cũng không biết!
“Mẹ Lâm Tuyết, mẹ tìm được truyện cổ tích rồi sao?” Mộng Mộng tò mò hỏi.
Lúc này Lâm Tuyết mới phát hiện mình ngẩn người về quyển nhật ký này trong thời gian quá dài, vội vàng ngẩng đầ lên, như không có việc gì nói: “Ở đây không có truyện cổ tích, ngày mai mẹ và con đi tiệm sách mua!”
Dụ dỗ Mộng Mộng ngủ thiếp đi, Lâm Tuyết lấy quyển nhật ký kia ra bắt đầu lật xem.
Chữ viết quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, tất cả quen thuộc, khiến cho cô không khỏi nhớ tới năm tháng màu xám tro kia và dĩ vãng làm lòng người tan nát.
Trong nhật ký Mạc Sở Hàn phát tiết cảm xúc bất bình phiền muộn của mình, anh cảm thấy người cả toàn thế giới đều có lỗi với mình, nhất là cô Lâm Tuyết, quả thật nên bầm thây vạn đoạn lăng trì xử tử.
Trong tròng mắt lạnh nhạt không lộ vẻ xúc động, chỉ có điều khóe miệng chứa mỉa mai lạnh lùng. Đã từng một lòng hướng về mà bỏ ra, nhưng anh ta lại hận cô đến tận xương tủy, hiện giờ tuy nản lòng thoái chí, nhưng anh ta lại nhớ mãi không quên cô, dây dưa quấy lấy không ngừng.
Hơn nửa nội dung trong nhật ký đều là tố cáo và thù hận của Mạc Sở Hàn đối với hai nhà Vân Lâm, giữa những hàng chữ lộ ra căm phẫn và tức giận nồng đậm, cắn răng nghiến lợi nguyền rủa toàn bộ người hai nhà này đều chết hết, đồng thời nảy sinh ý định ác độc, chờ anh trở về, nhất định phải làm cho hai nhà này chó gà không tha.
Nhưng mà, người hai nhà Vân Lâm đều sống tốt, ngay cả mẹ Vân chết đi cũng là bị Vân Thư Hoa thiết kế giả chết, cho nên quyển nhật ký này cũng không có vật chứng giá trị thực tế gì. Chỉ có điều, Lâm Tuyết chú ý đến một chi tiết, chính là Mạc Sở Hàn đề cập đến Vân Đóa, số chữ không nhiều lắm, nhưng có thể nhìn ra một chút chân tướng mơ hồ, hình như hai năm trước Vân Đóa gặp chuyện không may có liên quan đến anh ta.
“Nghe nói quan hệ giữa con nhỏ Vân và Lương đại thiếu không giống bình thường, hai người tốt đến như thêm mỡ vào trong mật? Ha ha, tao sẽ không để cho bọn họ có cơ hội tu thành chính quả, càng sẽ không để cho nhà họ Vân tìm được nhà họ Lương làm núi dựa, nhìn xem Lương đại thiếu có thèm một người phụ nữ bị luân phiên cưỡng hiếp hay không!”
Đoạn văn ngắn ngủi nhất, sau đó cũng không có nội dung xác nhận thực tế. Vẫn là một đống lớn khiển trách hai nhà Vân Lâm và vô cùng căm hận Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết nhíu mày nâng đôi mày thanh tú, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ ban đầu Vân Đóa bị người luân phiên cưỡng hiếp dữ dội sao? Chuyện này thật sự quá đáng sợ! Nếu Mạc Sở Hàn làm ra chuyện như vậy, thật sự khiến người ta giận sôi!
Lại lật nữa, có thể nhìn ra tâm lý Mạc Sở Hàn thay đổi, chữ viết đầy vẻ hận thù từ từ biến mất, thay vào đó là bàng hoàng và rối rắm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn ra oán niệm của anh ta với cô, chỉ có điều không mãnh liệt như lúc ban đầu.
Lật tới phần về Cẩm Thu Viên, giọng điệu của anh ta dần dần hân hoan vui sướng, không vướng mắc với quá khứ thù hận nữa, bày tỏ bằng lòng bắt đầu lần nữa với cô, muốn mang cô ra khỏi nước, còn tỏ vẻ áy náy và ý tứ bồi thường cho Thư Khả.
Lâm Tuyết hơi rung động, cô nhìn ra được chân tình của Mạc Sở Hàn với cô, khi đó hiểu lầm của bọn họ vẫn chưa được cởi bỏ, nhưng anh vẫn bằng lòng để thù hận xuống một lần nữa tiếp nhận cô, thật sự không dễ dàng đối với một người đàn ông cực đoan hơn nữa lại cố chấp với thù hận như anh. Nếu như không phải thật lòng yêu cô, anh sẽ không tính toán như vậy! dfienddn lieqiudoon
Một phần cuối cùng viết nói anh định mang cô đi nước Thái, còn nói để tránh cho sau này cô oán hận anh ngầm chiếm đoạt tài sản nhà mẹ đẻ của cô, quyết định muốn trả lại tất cả bất động sản và công ty thuộc về nhà họ Lâm.
Nhật ký đến đây dừng lại, bởi vì anh ngàn vạn lần không ngờ đêm đó xảy ra biến cố như vậy, Thu Cẩm Viên và giấc mộng của anh cùng tính toán đều trở thành tro bụi.
Đóng nhật ký lại, lông mi Lâm Tuyết hơi ướt át, tâm tình rất lâu không khôi phục. Vừa giống như người lên đường mệt mỏi cuối cùng tìm thấy được mục đích, không tiếp tục đi tới, ngược lại định dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Tâm tình rối rắm dần bình tĩnh, cô rốt cuộc không oán hận si tình của mình giao nhầm chỗ nữa, tình cảm của anh ta đối với cô không thua gì cô bỏ ra, chỉ có điều số mạng nhiều khi làm sai, khiến cho bọn họ cuối cùng mỗi người một ngả.
Không biết từ lúc nào, cô ngủ thiếp đi, ngay cả đèn cũng không tắt.
Lương Tuấn Đào vào phòng ngủ, đi tới trước giường săn sóc kéo chăn bị rớt một nửa lên cho cô, lại nhìn bản nhật ký cô đặt bên gối.
Bàn tay cứng lại trong mấy giây, anh vẫn cầm lên, ánh mắt phức tạp liếc nhìn, hiểu cô đã xem xong rồi.
Xem xong thì coi như xem xong! Dù sao hiện giờ cô đã gả cho anh, còn mang thai đứa bé của anh, chẳng lẽ còn định nối lại tình cũ với Mạc Sở Hàn? Vọng tưởng! Không đúng, là nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tiện tay bỏ qua nhật ký, anh đứng trước giường cởi quần áo.
Lâm Tuyết bị tiếng động đánh thức, thấy Lương Tuấn Đào trở lại, liếc nhìn anh một cái, cũng không nói lời nào.
Lên giường, theo thói quen Lương Tuấn Đào kéo cô qua.
“Hu oa…” Không nghi ngờ chút nào, Mộng Mộng như con gấu mèo nhỏ bám chặt Lâm Tuyết không chịu buông kiêu ngạo dùng tiếng khóc chống lại hành vi cường đạo của người đàn ông, “Tìm cha!”
“Mẹ nó!” Lương Tuấn Đào thật sự nổi giận, “Sao lại để cho nó ngủ trên giường của chúng ta!”
“Suỵt!” Lâm Tuyết vội nhắc nhở anh nhỏ giọng một chút, “Đừng đánh thức con bé, nếu không tối nay chúng ta cũng đừng nghĩ ngủ!”
Suy nghĩ một chút tiếng khóc của cô bé con này thật sự dọa người, Lương nhị thiếu không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, chỉ có điều cũng không hoàn toàn vui mừng, “Em chuẩn bị về sau mỗi khi trời tối đều ôm nó ngủ?”
Cái này chẳng phải về sau khi trời tối không thể chạm vào vợ mình rồi!
“Phải có quá trình thích ứng, tin tưởng một khoảng thời gian nữa con bé sẽ tốt lên, sẽ không cả đêm khóc tìm cha!”
“Vậy phải qua bao lâu!” Lương háo sắc thật sự hơi không nhịn nổi, anh lần nữa thử thăm dò muốn kéo con gấu mèo nhỏ trong ngực vợ mình ra ngoài.
Lâm Tuyết nghe anh nhắc tới anh chồng, biết lời này nói với cô, vội vàng tiến nhanh tới gần, mỉm cười nói: “Anh cả tôi là họa sĩ! Chỉ có điều hai năm trước xảy ra tai nạn xe cộ…”
Đây là một lần trao đổi rất vui sướng, cả quá trình Mộng Mộng đều rất ngoan, không tiếp tục khóc muốn tìm cha ôm. Bọn họ nói rất nhều đề tài, có tình huống bên chỗ Thạch Vũ, có chuyện bên chỗ Lâm Tuyết, vô câu vô thúc, thiên mã hành không *.
(*) vô câu vô thúc = tự do, không hạn chế; thiên mã hành không = hào phóng, không câu thúc
Bất tri bất giác, một giờ đã trôi qua, Lâm Tuyết nhìn thời gian đã không còn sớm, liền nhắc nhở: “Nên đi ngủ!”
Mộng Mộng gật đầu một cái, đứng lên hôn gương mặt trên màn hình của Thạch Vũ, khéo léo hiểu chuyện nói: “Cha ngủ ngon, tối mai chúng ta gặp lại!”
“Ngoan!” Thạch Vũ vui mừng vì con gái hiểu chuyện, lại càng yêu thương con bé hiểu chuyện, không khỏi một lần nữa đỏ vành mắt, nói, “Đi ngủ đi!”
Chào từ biệt với cha, Mộng Mộng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại lần nữa ngồi xuống, nói tiếp: “Cha, tối hôm qua con nằm mộng!”
“Ừmh? Mơ thấy cha sao?”
“Ừm! Chẳng qua con còn mơ thấy cha Tuấn Đào! Cha Tuấn Đào lại giành mẹ Lâm Tuyết với con! Cha Tuấn Đào nói là con là tiểu quỷ đáng ghét chiếm giường lớn của cha, nhất định cướp mẹ Lâm Tuyết từ trong lòng con đi, con liền tranh giành với cha Tuấn Đào, thế nào cũng không chịu buông tay, cuối cùng cha Tuấn Đào bị con đánh bại, mẹ Lâm Tuyết là của một mình con rồi!” Mộng Mộng giống như đang kể chuyện xưa, sinh động như thật.
Lâm Tuyết lại túng quẫn đến đỏ bừng cả mặt, trời ạ, chuyện tối ngày hôm qua Mộng Mộng cho rằng nằm mơ, nhưng nghe vào trong lỗ tai Thạch Vũ nhất định có thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, Thạch Vũ buồn cười, sợ Lâm Tuyết lúng túng cũng không nói toạc ra, chỉ dặn dò con gái: “Ngoan, con đã lớn rồi, lúc ngủ không nên cứ luôn chiếm cứ mẹ Lâm Tuyết… Học ngủ một mình ở giường nhỏ, nếu không cha Tuấn Đào sẽ đuổi con ra ngoài!”
“Không sao!” Mộng Mộng mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói, “Con muốn tìm mẹ Lâm Tuyết ôm ngủ!”
“Mộng Mộng, chúng ta nên đi!” Lâm Tuyết vẫy vẫy tay với Thạch Vũ, nói, “Anh không cần phải lo lắng, không có chuyện gì! Tôi out đây, anh cũng sớm đi ngủ đi!”
“Được.” Thạch Vũ yên lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, hồi lâu mới nói, “Ngủ ngon!”
Lâm Tuyết thấy anh không có ý tứ logout trước, không thể làm gì khác hơn là dưới ánh mắt soi mói nóng bỏng của anh tắt máy tính, chuẩn bị mang theo Mộng Mộng rời đi.
“Mẹ Lâm Tuyết, ở đây có truyện cổ tích sao? Mộng Mộng muốn xem truyện cổ tích!” Hôm nay Lương Thiên Dật tặng Mộng Mộng một quyển truyện cổ tích, cô bé mới biết rốt cuộc thế giới cổ tích có bao nhiêu sắc màu rực rỡ.
Nơi này là thư phòng của Lương Tuấn Đào, bên trong sách rực rỡ muôn màu, chỉ có điều đa số đều là sách quân sự, nào tìm ra được truyện cổ tích? Có thể tìm ra được truyện cổ tích mới kỳ quái đó!
Lâm Tuyết lật đi lật lại trong ngăn kéo bàn làm việc của anh, định tìm chút tạp chí báo ảnh… cho Mộng Mộng nhìn xem, không ngờ lật tới bản nhật ký kia.
Thấy bản nhật ký ố vàng, Lâm Tuyết ngẩn ngơ vài phút đồng hồ. Cô đưa tay rút ra, lật vài tờ, không sai, đây là bút tích của Mạc Sở Hàn.
Ban đầu tìm được nó ở Cẩm Thu Viên, không phải cô đã khiến Trần Kiến An nổ tung nó cùng Thu Cẩm Viên sao? Không ngờ Trần Kiến An lại giao nó cho Lương Tuấn Đào!
Lương Tuấn Đào lặng lẽ nhận, cũng không nói cho cô biết.
Nếu như là trước kia, Lâm Tuyết nhất định sẽ bỏ qua, ngay cả liếc mắt cũng không muốn nhìn. Nhưng bây giờ cô đột nhiên muốn biết trong quyển nhật ký này rốt cuộc viết những gì! Cô sợ nội dung bên trong khiến cho Lương Tuấn Đào hiểu lầm cô gì đó, mà cô cái gì cũng không biết!
“Mẹ Lâm Tuyết, mẹ tìm được truyện cổ tích rồi sao?” Mộng Mộng tò mò hỏi.
Lúc này Lâm Tuyết mới phát hiện mình ngẩn người về quyển nhật ký này trong thời gian quá dài, vội vàng ngẩng đầ lên, như không có việc gì nói: “Ở đây không có truyện cổ tích, ngày mai mẹ và con đi tiệm sách mua!”
Dụ dỗ Mộng Mộng ngủ thiếp đi, Lâm Tuyết lấy quyển nhật ký kia ra bắt đầu lật xem.
Chữ viết quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, tất cả quen thuộc, khiến cho cô không khỏi nhớ tới năm tháng màu xám tro kia và dĩ vãng làm lòng người tan nát.
Trong nhật ký Mạc Sở Hàn phát tiết cảm xúc bất bình phiền muộn của mình, anh cảm thấy người cả toàn thế giới đều có lỗi với mình, nhất là cô Lâm Tuyết, quả thật nên bầm thây vạn đoạn lăng trì xử tử.
Trong tròng mắt lạnh nhạt không lộ vẻ xúc động, chỉ có điều khóe miệng chứa mỉa mai lạnh lùng. Đã từng một lòng hướng về mà bỏ ra, nhưng anh ta lại hận cô đến tận xương tủy, hiện giờ tuy nản lòng thoái chí, nhưng anh ta lại nhớ mãi không quên cô, dây dưa quấy lấy không ngừng.
Hơn nửa nội dung trong nhật ký đều là tố cáo và thù hận của Mạc Sở Hàn đối với hai nhà Vân Lâm, giữa những hàng chữ lộ ra căm phẫn và tức giận nồng đậm, cắn răng nghiến lợi nguyền rủa toàn bộ người hai nhà này đều chết hết, đồng thời nảy sinh ý định ác độc, chờ anh trở về, nhất định phải làm cho hai nhà này chó gà không tha.
Nhưng mà, người hai nhà Vân Lâm đều sống tốt, ngay cả mẹ Vân chết đi cũng là bị Vân Thư Hoa thiết kế giả chết, cho nên quyển nhật ký này cũng không có vật chứng giá trị thực tế gì. Chỉ có điều, Lâm Tuyết chú ý đến một chi tiết, chính là Mạc Sở Hàn đề cập đến Vân Đóa, số chữ không nhiều lắm, nhưng có thể nhìn ra một chút chân tướng mơ hồ, hình như hai năm trước Vân Đóa gặp chuyện không may có liên quan đến anh ta.
“Nghe nói quan hệ giữa con nhỏ Vân và Lương đại thiếu không giống bình thường, hai người tốt đến như thêm mỡ vào trong mật? Ha ha, tao sẽ không để cho bọn họ có cơ hội tu thành chính quả, càng sẽ không để cho nhà họ Vân tìm được nhà họ Lương làm núi dựa, nhìn xem Lương đại thiếu có thèm một người phụ nữ bị luân phiên cưỡng hiếp hay không!”
Đoạn văn ngắn ngủi nhất, sau đó cũng không có nội dung xác nhận thực tế. Vẫn là một đống lớn khiển trách hai nhà Vân Lâm và vô cùng căm hận Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết nhíu mày nâng đôi mày thanh tú, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ ban đầu Vân Đóa bị người luân phiên cưỡng hiếp dữ dội sao? Chuyện này thật sự quá đáng sợ! Nếu Mạc Sở Hàn làm ra chuyện như vậy, thật sự khiến người ta giận sôi!
Lại lật nữa, có thể nhìn ra tâm lý Mạc Sở Hàn thay đổi, chữ viết đầy vẻ hận thù từ từ biến mất, thay vào đó là bàng hoàng và rối rắm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn ra oán niệm của anh ta với cô, chỉ có điều không mãnh liệt như lúc ban đầu.
Lật tới phần về Cẩm Thu Viên, giọng điệu của anh ta dần dần hân hoan vui sướng, không vướng mắc với quá khứ thù hận nữa, bày tỏ bằng lòng bắt đầu lần nữa với cô, muốn mang cô ra khỏi nước, còn tỏ vẻ áy náy và ý tứ bồi thường cho Thư Khả.
Lâm Tuyết hơi rung động, cô nhìn ra được chân tình của Mạc Sở Hàn với cô, khi đó hiểu lầm của bọn họ vẫn chưa được cởi bỏ, nhưng anh vẫn bằng lòng để thù hận xuống một lần nữa tiếp nhận cô, thật sự không dễ dàng đối với một người đàn ông cực đoan hơn nữa lại cố chấp với thù hận như anh. Nếu như không phải thật lòng yêu cô, anh sẽ không tính toán như vậy! dfienddn lieqiudoon
Một phần cuối cùng viết nói anh định mang cô đi nước Thái, còn nói để tránh cho sau này cô oán hận anh ngầm chiếm đoạt tài sản nhà mẹ đẻ của cô, quyết định muốn trả lại tất cả bất động sản và công ty thuộc về nhà họ Lâm.
Nhật ký đến đây dừng lại, bởi vì anh ngàn vạn lần không ngờ đêm đó xảy ra biến cố như vậy, Thu Cẩm Viên và giấc mộng của anh cùng tính toán đều trở thành tro bụi.
Đóng nhật ký lại, lông mi Lâm Tuyết hơi ướt át, tâm tình rất lâu không khôi phục. Vừa giống như người lên đường mệt mỏi cuối cùng tìm thấy được mục đích, không tiếp tục đi tới, ngược lại định dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Tâm tình rối rắm dần bình tĩnh, cô rốt cuộc không oán hận si tình của mình giao nhầm chỗ nữa, tình cảm của anh ta đối với cô không thua gì cô bỏ ra, chỉ có điều số mạng nhiều khi làm sai, khiến cho bọn họ cuối cùng mỗi người một ngả.
Không biết từ lúc nào, cô ngủ thiếp đi, ngay cả đèn cũng không tắt.
Lương Tuấn Đào vào phòng ngủ, đi tới trước giường săn sóc kéo chăn bị rớt một nửa lên cho cô, lại nhìn bản nhật ký cô đặt bên gối.
Bàn tay cứng lại trong mấy giây, anh vẫn cầm lên, ánh mắt phức tạp liếc nhìn, hiểu cô đã xem xong rồi.
Xem xong thì coi như xem xong! Dù sao hiện giờ cô đã gả cho anh, còn mang thai đứa bé của anh, chẳng lẽ còn định nối lại tình cũ với Mạc Sở Hàn? Vọng tưởng! Không đúng, là nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tiện tay bỏ qua nhật ký, anh đứng trước giường cởi quần áo.
Lâm Tuyết bị tiếng động đánh thức, thấy Lương Tuấn Đào trở lại, liếc nhìn anh một cái, cũng không nói lời nào.
Lên giường, theo thói quen Lương Tuấn Đào kéo cô qua.
“Hu oa…” Không nghi ngờ chút nào, Mộng Mộng như con gấu mèo nhỏ bám chặt Lâm Tuyết không chịu buông kiêu ngạo dùng tiếng khóc chống lại hành vi cường đạo của người đàn ông, “Tìm cha!”
“Mẹ nó!” Lương Tuấn Đào thật sự nổi giận, “Sao lại để cho nó ngủ trên giường của chúng ta!”
“Suỵt!” Lâm Tuyết vội nhắc nhở anh nhỏ giọng một chút, “Đừng đánh thức con bé, nếu không tối nay chúng ta cũng đừng nghĩ ngủ!”
Suy nghĩ một chút tiếng khóc của cô bé con này thật sự dọa người, Lương nhị thiếu không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, chỉ có điều cũng không hoàn toàn vui mừng, “Em chuẩn bị về sau mỗi khi trời tối đều ôm nó ngủ?”
Cái này chẳng phải về sau khi trời tối không thể chạm vào vợ mình rồi!
“Phải có quá trình thích ứng, tin tưởng một khoảng thời gian nữa con bé sẽ tốt lên, sẽ không cả đêm khóc tìm cha!”
“Vậy phải qua bao lâu!” Lương háo sắc thật sự hơi không nhịn nổi, anh lần nữa thử thăm dò muốn kéo con gấu mèo nhỏ trong ngực vợ mình ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook