“Tách” một tiếng vang nhỏ, móc dây lưng cởi ra, động tác cởi quần áo của anh rất chậm chạp, giống như mơ hồ hấp dẫn cũng giống như do dự bồi hồi.

Hai chân thon dài thẳng tắp hơn bất kỳ người mẫu nam nào, đường cong bền chắc tràn đầy sức lực kinh người, ánh sáng lờ mờ, thân thể cao to màu đồng của anh hoàn mỹ đến không thể khiêu khích, giống như tác phẩm đỉnh cao của nhà điêu khắc.

Lâm Tuyết thẹn thùng nhìn thẳng vào thân thể mê người của anh, rồi rũ lông mi thon dài xuống, chờ đợi anh tới gần.

Vén chăn lên, Lương Tuấn Đào nằm vào, nhưng không chạm vào cô. Anh chỉ nằm xuống ngủ, trừ đó ra cũng không có ý đồ gì khác.

Liếc mắt len lén nhìn anh một cái, thấy một cánh tay anh vắt lên mắt, hơi thở thong thả, từ từ có âm thanh khò khò vang lên.

Anh –– thế nhưng lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Ngạc nhiên ngớ ra, đây chính là tình huống trước nay chưa từng có! Lâm Tuyết theo bản năng cảm thấy cảm xúc khác thường tràn ngập lòng, giống như một miếng bông vải chặn cô thở không thông.

Có lẽ anh mệt mỏi! Dù sao cô rơi vào trong tay tổ chức Hắc Nha một ngày một đêm, anh khẳng định chưa từng chợp mắt. Chỉ có điều… Cô lo lắng thầm nghĩ, khi ám sát Sá Đặc, anh cũng một ngày một đêm không chợp mắt, nhưng anh… Rất tinh thần, giống như cho dù cố gắng nhịn một ngày một đêm cũng không hề bị trở ngại gì.

Có phải anh phát giác ra điều gì không? Lâm Tuyết rất lo lắng. Cô cảm thấy Hoắc Gia Tường sẽ không cố ý tiết lộ thân phận của cô ra, nhưng vì cái gì cô rõ ràng cảm thấy Lương Tuấn Đào xa cách!

Cô mang thai lại bình an vô sự mà trốn về từ chỗ Hoắc Gia Tường! Cô thật sự thiếu anh một giải thích hợp lý. Anh chẳng lẽ cho rằng cô phản bội đầu hàng rồi!

Bàn tay thon mềm bất giác nắm chặt nhau, vặn vẹo, rất thấp thỏm. Cô phải gọi anh tỉnh lại, chủ động thẳng thắn chân tướng sự thật, nhưng mà… cô suy cho cùng thiếu hụt dũng khí. Cô định làm giống như đà điểu, giấu đầu của mình đi, tránh sự thật đáng sợ này, giống như cô chưa bao giờ biết, giống như trước kia!

Thân thể cường tráng mê người của anh gần trong gang tấc, hơi thở quen thuộc mê người càng thêm hấp dẫn cô định nhích tới gần… Cô vươn tay mấy lần, nhưng lại không có dũng khí sờ vào anh.

Nâng cao cánh tay, cô kéo dây đèn trên tường, bên trong phòng lập tức rơi vào bóng đêm yên tĩnh.

Vừa xoay người lại, cô đưa lưng về phía anh, co người lại giống như trước đây, ôm chặt cánh tay của mình. Hồi lâu, cô liền duy trì tư thế này mà ngủ thiếp đi.

Bóng đêm yên tĩnh, có hai tròng mắt càng thêm thâm trầm đen thui hơn bóng đêm chớp động ánh sáng lạnh lùng. Liếc nhìn nửa mặt của cô gái đưa lưng về phía anh, anh có suy nghĩ kích động muốn xoay thân thể mềm mại của cô lại, hung hăng đè cô ở phía dưới chà đạp.

Nhưng anh không làm gì cả, đứng dậy xuống giường, cũng không bật đen, đi thẳng tới ghế sô pha trước cửa sổ ngồi xuống, sờ tìm bật lửa, “Tách” đốt ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng của anh.

Tiện tay thông vô tuyến điện quân đội, giọng trầm thấp của anh vang lên trong đêm tối yên tĩnh lạnh lẽo: “Điều tra cho tôi Lâm Tuyết và Hoắc Gia Tường có liên hệ máu mủ hay không, còn nữa, lập tức khống chế Vân Thư Hoa lại, chờ tôi trở về xử lý!”

Cúp điện thoại, chỉ có tàn thuốc đang cháy lúc sáng lúc tối, giống như tâm sự anh nhìn không thấu.

— ——Puck.d.đ.l.q.đ—- —–

Họng súng đen lạnh lẽo nhắm ngay vào cô, “Chíu chíu!” Một tiếng súng vang, chân mày của cô nhiều thêm một lỗ máu, máu tươi chảy ào ào, máu đỏ thẫm quanh co chảy xuống, chiakhuôn mặt cô thành hai nửa quỷ dị!

Bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, phát hiện mặt trời đã lên cao.

Lau mồ hôi lạnh chảy ra, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn bảy giờ.

Tỉnh dậy coi như sớm, người đàn ông bên cạnh theo thường lệ đã không có ở đây, cô đã thành thói quen.

Giấc mộng mới vừa rồi chân thật đáng sợ, cô nghĩ tới mà lòng vẫn còn sợ hãi. Vì cái gì mà tưởng tượng khuôn mặt bị súng bắn chết của Doãn Lệ Nam thành mặt mình đây? Lắc đầu một cái, cô từ từ xuống giường.

Sau khi rửa mặt xong, cô rời khỏi phòng ngủ, đi ra bên ngoài.

Lính phục vụ đã bưng bữa ăn sáng lên, theo thường lệ chuyển cáo chỉ thị của thủ trưởng với cô: “Lúc đi lão đại căn dặn, nhất định phải để chị dâu ăn cơm thật ngon!”

“Ừmh.” Lâm Tuyết ngồi vào trước bàn ăn, cầm đũa lên, cảm thấy khẩu vị nghèo nàn. Bưng chén cháo không khỏi nhớ tới dáng vẻ thân mật đút cháo hôm qua của anh, mắt trong veo chán nản.Nghe nói Lương Tuấn Đào điều tới đây máy bay chiến đấu và máy bay ném bom, đây chỉ là nghe nói mà thôi. Đợi đến khi tới hiện trường nhìn thấy mười mấy chiếc máy bay xếp hàng trên bãi đất trống, Lâm Tuyết không khỏi hít sâu một hơi, thầm giật mình.

Quyền lợi của anh quá lớn, có thể hành động tùy ý. Không những có thể tùy ý triệu tập cả đoàn quân dã chiến, còn có thể tùy ý điều khiển không quân ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ.

Cũng bởi vì cô bị Hoắc Gia Tường bắt đi, anh mới điều đống máy bay này đến tuyến bố muốn oanh tạc san bằng ổ nhà họ Hoắc. Nếu cô không bình an trở về, có phải anh sẽ đại khai sát giới ở tam giác vàng không?

Liếc thấy bóng dáng cường tráng quen thuộc, bước chân đang khựng lại một lần nữa bước qua. Cô định nói với anh mấy câu, cho dù là một câu thôi cũng được!

Nạp Ngõa đang đứng trước mặt Lương Tuấn Đào, là tâm phúc của Tào Dịch Côn, anh đại biểu cho chủ nhân tỏ vẻ phản kháng mãnh liệt: “Anh Thất nói hành động lần này của anh quá rêu rao rồi! Dễ dàng đưa đến chèn ép và công kích của đám ông trùm thuốc phiện ở tam giác vàng, nhanh chóng điều những máy bay này về nước…”

“Đã điều tới, còn chưa sử dụng đã điều đi, chẳng phải sẽ lãng phí tài nguyên vô ích sao?” Lương Tuấn Đào nhếch môi cười lạnh. Hiện giờ anh muốn cho Tào Dịch Côn hiểu cái gì gọi là mời thần dễ tiễn thần khó!

Nạp Ngõa vừa nghe rất hồi hộp, vội vàng nói: “Anh Thất tự mình đến, khi anh nói chuyện với anh ấy tốt nhất đừng trực tiếp như vậy!”

Hử? Tào Dịch Côn tự thân đến, xem ra không nén được tức giận! Lương Tuấn Đào ngước mắt nhìn lại, không thấy Tào Dịch Côn, lại thấy Lâm Tuyết đi tới.

Cô mặc một chiếc váy màu trắng không tay, dáng người thon dài yểu điệu có vẻ lả lướt hấp dẫn dưới quần áo bao bọc, tràn đầy sức quyến rũ phái nữ.

Nụ cười hơi tiều tụy, ánh mắt dò xét về phía anh có vẻ tránh né và lo sợ nghi hoặc.

“Vợ!” Lương Tuấn Đào mím môi, ngoắc cô, “Tới đây!”

Thấy vẻ mặt anh thoải mái, không có chút khác thường nào, cô không khỏi hoài nghi có phải thần kinh tối hôm qua của mình quá nhạy cảm không. diee ndda fnleeq uysd doon

Không tự chủ được đi tới, dừng lại ở chỗ cách anh ba bước chân.

Lương Tuấn Đào không thể làm gì khác hơn là tiến nhanh tới mấy bước, ôm cô vào trong ngực.

Anh vẫn giống như trước kia, khi cô dừng bước thì không chút do dự cất bước tới đây. Lâm Tuyết hơi yên tâm, ngước mắt nhẹ giọng hỏi: “Anh ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi! Em thì sao? Có kén ăn không?” Anh thân mật mổ hôn lên chóp mũi cô.

Trước mặt mọi người, cô hơi ngượng ngùng, liền đẩy anh một cái nói: “Chú ý anh… Hình tượng lão đại!”

“Ha ha!” Anh cười lên, nói, “Anh đây là một hắc lão đại yêu người đẹp còn hơn giang sơn!”

Lâm Tuyết gần như âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự không có gì khác thường, hoàn toàn giống như trước kia!

“Đào!” Không biết Tào Dịch Côn tới lúc nào, rất không vui nhìn Lương Tuấn Đào dang tán tỉnh vợ, mắng chửi, “Khi rảnh rỗi lại liếc mắt đưa tình với phụ nữ, cậu con mẹ nó hiện tại lập tức chết lại đây cho tôi!”

“Sắp tới buổi trưa rồi, anh con mẹ nó tính khí lúc rời giường còn chưa tiêu!” Lương Tuấn Đào tức giận lườm anh ta, lại thấp giọng hơn nói với Lâm Tuyết, “Anh đi sang đó gặp anh ta, em ở đây chờ anh!”

Lâm Tuyết biết Tào Dịch Côn vì Lương Tuấn Đào không chịu lập tức điều máy bay đi nên tới đây khởi binh vấn tội, nên gật đầu một cái, rất nghe lời đứng tại chỗ.

Nhìn Lương Tuấn Đào đi nhanh về phía Tào Dịch Côn, không biết tại sao, trong đầu cô thế mà lại thoáng qua một ý niệm: Nếu như vào trước kia, Lương Tuấn Đào sẽ mang theo cô cùng tới chỗ Tào Dịch Côn đàm phán, nhưng bây giờ anh giống như cố ý tránh cô đi xử lý sự việc rồi.

Ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu, cô cảm thấy thần kinh của mình hơi nhạy cảm quá. Điều này cũng chính là thần hồn nát thần tính trong truyền thuyết, trong lòng mình có quỷ, mới nghi thần nghi quỷ đi!

Khi đứng ngẩn người ở đó, Thạch Vũ đã ôm Mộng Mộng đi tới.

“Dì Lâm Tuyết!” Mộng Mộng trượt khỏi cái ôm trong ngực cha, cất bước chân, vui sướng chạy tới chỗ Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết nhìn Mộng Mộng mặc váy hoa cô làm, đẹp giống như con bướm, liền cười một tiếng, ngồi xổm xuống ôm cô bé lên.

“Dì, hai ngày nay dì đi đâu vậy? Mộng Mộng rất nhớ dì!” Mộng Mộng thân mật cọ cọ cô, giống như con mèo con nũng nịu.

“Dì… Đi ra ngoài làm chút chuyện quan trọng, bây giờ không phải đã trở về rồi sao?” Một tay Lâm Tuyết ôm cô bé, một tay nhéo lỗ mũi Mộng Mộng. Đột nhiên phát hiện, Lương Tuấn Đào người kia chỉ thích bóp mũi của cô.

Sau đó Thạch Vũ đi tới, nhìn dáng vẻ thân thiết của Lâm Tuyết và Mộng Mộng, gương mặt tuấn tú cương nghị không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Khi nào trở về?”

Từ sau khi trải qua sự kiện hôn trộm đó, Lâm Tuyết có vẻ đề phòng Thạch Vũ, vẻ mặt lời nói căng thẳng hơn rất nhiều, “Còn chưa quyết định!”

Cô nghĩ vẫn nên thẳng thắn nói sự thật với Lương Tuấn Đào thì tốt hơn, nếu không cảm giác chuyện này giống như trái bom hẹn giờ đặt ngang giữa bọn họ, nói không chừng lúc nào đó sẽ nổ tung.

“Ừm.” Thạch Vũ tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, giống như vốn không xảy ra sự kiện hôn trộm đó, anh dùng ánh mắt trong trẻo nhìn cô chằm chằm, “Sao tôi lại nghe Tuấn Đào nói, hai ngày nữa cậu ta sẽ dẫn cô cùng trở về?”

Trọng điểm mà Lâm Tuyết nghe không giống như trọng điểm mà anh muốn truyền đạt, lập tức cảnh giác mở lớn hai mắt trong veo, đề phòng đầy mắt: “Anh, sao anh biết anh ấy tên Tuấn Đào?”

Thạch Vũ cười cười, nói: “Tôi nghe cô gọi cậu ấy là Tuấn Đào!”

Hóa ra là như vậy! Lâm Tuyết thở ra.

“Suy cho cùng tôi cứ cảm thấy…” Thạch Vũ nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô, từ từ nói tiếp: “Hai người không giống như người lẫn lộn trong hắc bang! Nhất là cô, dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái khí khái hào hùng, nói cô là nữ binh còn không sai biệt lắm!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương