“Hiện giờ tôi chỉ muốn nói với cô một câu –– cô cút cho tôi! Ngàn vạn lần đừng để cho tôi nhìn thấy cô, nếu không tôi thật sự sẽ nhét cô vào trong lồng chó cho chó ăn!” Mạc Sở Hàn quay lại nói với Hoắc Vân Phi, “Lập tức ném người phụ nữ này ra ngoài, tùy tiện cô ta đi đâu, tôi không muốn lại nhìn thấy cô ta!”

“Không, Sở Hàn, anh không thể đối xử với em như vậy! Em yêu anh mà! Em làm tất cả đều bởi vì yêu anh!” Thư Khả biết mình xong rồi, nhưng cô không cam lòng như thế! Cõi lòng tan nát khóc, “Hiện giờ em bị hủy mặt, rời khỏi anh em sẽ hai bàn tay trắng! Anh đừng tàn nhẫn như vậy với em, anh quên thời gian khổ sở nhất ở nước Thái, là em làm bạn bên cạnh anh…”

“Câm miệng!” Trước kia Mạc Sở Hàn cảm kích nhất là cô ta làm bạn, bây giờ mới biết, thì ra Lâm Tuyết cầu xin cô ta đi làm bạn với mình! Cô lấy tất cả tiền của mình giao cho Thư Khả, dặn dò cô ta chăm sóc Mạc Tử Hàn, ai có thể nghĩ đến Thư Khả lấy tất cả làm của riêng, hoàn toàn biến thành công lao của cô ta! Ước muốn duy nhất hiện giờ của anh chính là nói một câu với người phụ nữ này, “Cút!”

Thư Khả bị những người đàn ông cao lớn thô kệch kia kéo đi ra ngoài, cô biết mình xong rồi, mất đi sự che chở của Mạc Tử Hàn, nhan sắc mà cô dựa vào để kiếm sống đã trở nên xấu xí không làm được gì, chỉ có thể đói chết ở vùng đất dã man này! Mộng tình yêu đã vỡ tan, hiện giờ cô phải suy tính đến vấn đề thực tế: “Sở Hàn! Cho em một khoản tiền đi! Không phải anh đã nói, nếu anh và Lâm Tuyết nối lại tình xưa, anh sẽ dùng khoản tiền kếch xù tới bồi thường cho em sao?”

Ban đầu ở trong Thu Cẩm viên, tình cảm của Mạc Sở Hàn và Lâm Tuyết ấm lại (anh đơn phương, Lâm Tuyết thủy chung lạnh lẽo như băng như cũ), anh lộ ra ý tứ muốn dẫn Lâm Tuyết đến nước Thái với Thư Khả, hơn nữa mơ hồ tỏ vẻ, nếu thật sự có một ngày như vậy, anh sẽ không bạc đãi cô ta, sẽ đưa tất cả tài sản riêng ở trong nước cho Thư Khả làm khoản bồi thường. Đây chính là một con số rất lớn, nếu lúc ấy Thư Khả chịu nhận, cô chẳng khác nào ngồi hưởng thụ tổng tài sản gần trăm triệu của ba nhà Vân, Lâm, Mạc cộng lại!

Đáng tiếc lòng người không nên như rắn nuốt voi, Thư Khả định bỏ giang sơn và mỹ nam vào trong túi, không có đường lui trong dòng nước chảy xiết *, kết quả rơi vào tình cảnh công dã tràng, thật sự làm không đến, còn biến thành người quái dị!

(*) Nguyên gốc: 激流勇退 (kích lưu dũng thối), từ Hán ngữ, chỉ trong dòng nước xiết ngay lập tức lui bước

“Cô còn không biết xấu hổ mà đòi tiền tôi?” Mạc Sở Hàn đột nhiên cười điên cuồng, có lẽ phát hiện điểm ranh giới vô sỉ mới của Thư Khả! Không còn yêu thì tiền, cô gái này thực tế đến đáng sợ!

Anh sao lại có thể luôn tin tưởng mỗi một câu chuyện hoang đường của cô ta, tại sao chưa bao giờ hoài nghi cô ta? “Vân Phi, tôi nói cho cậu biết, cậu dám cho cô ta một phân tiền, về sao chúng ta đoạn tuyệt!”

Hoắc Vân Phi sờ sờ cái mũi của mình, bất cần đời mà nói: “Cậu quản tốt mình đi, tôi mới không cho cô ta tiền đâu! Nhìn dáng vẻ của cô ta, buồn ói đến mức cơm còn không ăn vô!” Nói xong lại gào lên một câu với thuộc hạ của mình, “Mấy người còn ngây ra đó làm gì? Nhanh chóng kéo người phụ nữ này đi! Nhớ vứt càng xa càng tốt!”

“Mạc Sở Hàn, tôi hận anh! Tôi hận anh!…” Cho dù Thư Khả gào thét như thế nào, cũng không có ai để ý đến cô ta. Rời khỏi sự che chở của Mạc Sở Hàn, cô ta vốn không còn cái gì cả.

Đợi đến khi giọng nói và bóng dáng của Thư Khả hoàn toàn biến mất, cũng không nghe thấy được giọng kêu gào tràn đầy căm hận thê lương của cô ta, rốt cuộc tất cả trở lại yên tĩnh.

Mạc Sở Hàn đi vài bước, chuyển tới trước mặt Lâm Tuyết, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Biết bao lâu, bọn họ đã không cẩn thận nhìn vào đối phương? Vào giờ phút này, anh cũng không muốn nói cái gì, chỉ muốn cẩn thận nhìn cô!

Lâm Tuyết không tránh đi, cô nhìn thẳng vào mắt Mạc Sở Hàn, nhưng trên khuôn mặt xinh xắn tươi đẹp không hề có vẻ mặt dư thừa. Cô bình tĩnh đến gần như lạnh lùng, hoàn toàn không có vẻ kích động gióng như Mạc Sở Hàn.

Hồi lâu, Mạc Sở Hàn đột nhiên bước lên trước một bước, lôi cô vào trong ngực anh, ôm chặt thật chặt lấy cô, lúc mở miệng giọng nói đã khàn khàn đến không hòa hợp: “Vì sao không nói cho anh? Vì sao giấu tất cả ở trong lòng của em? Em có biết không, vào lúc anh khổ sở bất lực nhất, anh không phải cần tiền của em mà cần em ở bên cạnh an ủi làm bạn!”

Vào lúc khổ sở nhất, cô không ở bên cạnh anh, thậm chí ngay cả điện thoại cũng ít gọi đến. Anh khi đó, gần như hỏng mất! Tự ái không cho phép anh dây dưa với cô, cô xa cách, anh lảng tránh, khiến hai người hiểu lầm càng lúc càng sâu, cuối cùng đi ngược lại.

Lâm Tuyết ngửa mặt cười, liếc nhìn người đàn ông đã từng yêu sâu đậm, giọng nhẹ đến gần như không thể nghe được: “Tại sao tôi phải nói cho anh? Chẳng lẽ anh không biết tôi là hạng người gì sao?”

Khi anh vô tình tổn thương cô, cô không hề oán trách cũng chưa hề giải thích, thật ra thì trong lòng nghẹn một hơi! Tại sao anh lại như vậy với cô? Hiểu lầm gì đó cũng là lấy cớ máu chó! Cô cho rằng chỉ cần yêu thật lòng, sẽ phải tin tưởng lẫn nhau, nếu chỉ một điểm này mà không làm được, như vậy tình cảm của bọn họ không cần thiết phải cứu vãn!

Câu trả lời của Mạc Sở Hàn lại khiến cho cô không khỏi chua xót trong lòng! Anh ôm cô thật chặt, trong tròng mắt tuấn tú lộ ra đau thương khắc sâu và bất đắc dĩ, một hồi lâu, khàn giọng hỏi: “Em không nói, làm sao anh biết?”

Anh là người không phải là thần, hơn nữa dưới tình huống chịu đựng đả kích lớn gần như hỏng mất như vậy, tất cả đều mang thái độ hoài nghi. Lúc đó cô xa lánh không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí với anh, để cho anh khố sở đến muốn tự sát! Cô vì sao lại bình tĩnh như vậy? Tại sao không chịu giải thích rõ ràng với anh? Dù biết anh hiểu lầm cô, nhưng cô đều không có ý tứ cứu vãn, càng không chủ động nói lời xin lỗi anh! Thậm chí, anh đau thương thầm nghĩ cho dù cô nói hai câu ngọt ngào cũng được, tối thiếu có thể khiến cho anh có chỗ trống để cứu vãn!

Cô không có, cô không nói cái gì cũng không chịu làm gì! Cứ lạnh lùng nhìn anh hãm sâu vào trong bùn như vậy, cứ tàn nhẫn nhìn anh đẩy cô càng lúc càng xa như vậy!

Lâm Tuyết mặc cho anh ôm chặt cô, cũng không có ý giãy giụa từ chối, nhưng cô cũng không hề có ý tứ đón ý nói hùa ôn chuyện cũ với anh. Cô chỉ dùng giọng nói lạnh nhạt nói cho anh biết: “Tôi chưa từng phản bội anh, cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với anh! Vẫn là anh tổn thương tôi, tất cả đều là lỗi của anh!”

“Đúng!” Mạc Sở Hàn vùi đầu vào hõm vai của cô, rơi lệ trong hương thơm của cô đã lâu không thấy, nức nở nói, “Tất cả đều là lỗi của anh!”

“…” Anh rốt cuộc chịu thừa nhận tất cả đều là sai lầm của anh! Tròng mắt lạnh lẽo của Lâm Tuyết thoáng qua vẻ u oán, cô dùng sức đẩy anh ra.

“Tiểu Tuyết!” Anh thật sự không bỏ được cô, nhưng vì sao thái độ của cô kiên quyết không cho phép anh chơi xấu như vậy. Lưu luyến buông thân thể mềm mại thơm ngát của cô ra, anh nhỏ giọng nói, “Anh sai rồi, em phạt anh như thế nào cũng được, đừng giận anh, có được không?”

“Hôm nay tôi đứng ra giải thích tất cả, chính là muốn để cho anh hiểu, Lâm Tuyết tôi không có bất cứ chỗ nào có lỗi với anh! Vì giúp anh, tôi thiếu chút nữa liên lụy đến hạnh phúc cả đời mình! Tôi không trông cậy vào anh mang ơn nghĩa với tôi, chỉ hy vọng anh không cần tiếp tục lấy oán trả ơn!” Lâm Tuyết nhắm hai mắt lại, có lẽ sợ lòng của cô không đủ nguội lạnh, có lẽ ánh mắt dịu dàng đau thương này của Mạc Sở Hàn quá mức mê người, dễ dàng khơi lên rất nhiều ký ức tốt đẹp mà cô đã niêm phong lại. Đều đã qua, cho dù đúng hay sai, giữa bọn họ đã sớm không có đường lui!

Khi mở mắt ra lại, tất cả rối rắm bồi hồi do dự đều biến mất, thay thế được chính là vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Cô khàn giọng nói: “Nếu biết tôi không hề có lỗi với anh, biết là anh oan uổng tôi, có phải từ nay về sau anh sẽ dừng tay rồi không? Không cần bức bách tôi từng bước một, mong giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho tôi, chúng ta từ này cầu về cầu đường về đường không liên quan với nhau nữa! Tôi không hề oán anh nữa, anh cũng không hề hận tôi nữa, có được không?”

Cô từng hạ quyết tâm muốn đưa Mạc Sở Hàn vào ngục giam, hiện giờ ý nghĩ này đã phai nhạt! Nếu như tất cả hiểu lầm đều đã cởi bỏ, ân oán giữa cô và Mạc Sở Hàn cũng được tính đến chấm dứt! Cứ như vậy đi! Cô cũng không muốn lại rối rắm, cũng hy vọng anh có thể hoàn toàn để xuống!

Đã từng giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, cuối cùng buông tay lẫn nhau *, không thích không hận là kết cục tốt nhất giữa bọn họ!

(*) Nguyên gốc: 相忘于江湖 (Tương vong vu giang hồ), là câu thành ngữ kinh điển xuất xứ từ “Trang tử”, vốn chỉ hai con cá bởi vì nước suối cạn, bị buộc tiếp khí cho nhau, lấy nước bọt thấm ướt đối phương giữ ướt át. Bọn chúng không khỏi hoài niệm ngày xưa trong giang hồ không hề quen biết lẫn nhau, cuộc sống tự do tự tại. Cũng thấy nhiều ở trong văn xuôi tình cảm, chỉ để tay xuống đối với tình cảm vô cùng cố chấp theo đuổi, buông tay lẫn nhau. (Theo baike)

Thân thể tráng kiện của Mạc Sở Hàn run lên, không ngờ Lâm Tuyết thế mà lại nói ra yêu cầu như thế! Cô nói gì? Đường về đường cầu về cầu! Có có thể làm được! Sao anh có thể làm được!

“Hơ!” Anh cười quái dị, tức giận nói: “Cho em ba phần màu sắc em thật sự mở được phường nhuộm rồi! Anh oan uổng em thì như thế nào? Lại nói cho dù như thế nào anh cũng chưa từng kết hôn với Thư Khả, cũng không để cô ta sinh đứa nhỏ cho anh! Còn em lại gả cho Phương Tuấn Đào, còn để cho anh ta đụng vào em!”

Dĩ nhiên, nếu lúc này anh biết Lâm Tuyết đã mang thai, đoán chừng sẽ thêm một điều chỉ trích.

“…” Cái con mẹ gì! Tất cả chân tướng rõ ràng, cô yêu cầu hoàn toàn đoạn tuyệt với anh, anh lại thẹn quá thành giận, không lựa lời mà nói chỉ trích cô không giữ thân vì anh! Đàn ông, đều ích kỷ bá đạo không nói lý như vậy sao?

Giận quá hóa cười, Lâm Tuyết dứt khoát xoay người, không muốn tiếp tục lãng phí môi lưỡi với người cực phẩm này nữa.

Thấy hai người lại một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, Hoắc Gia Tường kịp thời ra mặt hòa giải vì bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương