Ánh Sao Sáng Chói
-
Chương 76
Mang thai?
Nghĩ đến đây phản ứng đầu tiên là kinh sợ, kinh sợ qua đi mới có chút cảm giác vi diệu, có một sinh mạng đang lớn dần lên trong bụng mình, thật sự là một loại tư vị khó tả.
“Phương Diễn.. .. . .” Đông Phương Nhiêu tay che bụng, chậm rãi ngẩng đầu lên, “.. .. .. Không phải thật chứ?” Lắp bắp hỏi. Thật ra kỳ kinh nguyệt của cô cũng không mấy ổn định, mười ngày nửa tháng không đến đều là chuyện thường xảy ra, nhưng hai ba tháng còn chưa có, đây là lần đầu tiên. Mặc dù không có căn cứ lý luận chính xác . Có thai hay không phải đến bệnh viện kiểm tra mới có thể xác nhận.
Nghe Đông Phương Nhiêu vừa nói như thế, Phương Diễn tức giận liếc cô một cái, “Phía sau lịch trình gì cũng hủy bỏ hết, trở về chuẩn bị hôn lễ, lập tức kết hôn.” Sau đó nói.
Đây không thể nghi ngờ chính là ném một quả bom hạt nhân, nổ Đông Phương Nhiêu choáng váng đầu óc, mắt hoa cả lên .
“Kết.. .. .. Kết hôn?” Trong hoạch định của cô, chuyện kết hôn ít nhất phải xếp hàng sau năm ba mươi tuổi. Hiện tại mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, thời kỳ thanh xuân đẹp đẽ cũng là thời điểm đỉnh cao của sự nghiệp, kết hôn... Đông Phương Nhiêu không muốn quá sớm như vậy. Vì vậy Phương Diễn vừa nói, cô lập tức từ trong ngực anh nhảy lên, cái gì cũng không màng.
Kết hôn.. .. .. Không phải chứ?
Cô chưa từng nghĩ tới.
Nhìn động tác của cô, sắc mặt anh đã đen như mực, nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu nửa ngày không nói tiếng nào, khiến cô rất lúng túng, tay chân cũng không biết để đâu.
“Phương Diễn.. .. . .” Thật ra nếu như có thai..., Phương Diễn đề nghị kết hôn không thể nghi ngờ là đối với cô quá tốt, cô là nghệ sĩ, bất kể ngoại giới có biết Phương Diễn cùng cô đang kết giao hay không, tình cảm hai người có tốt hay không, nhưng nữ nghệ sĩ chưa kết hôn mà có con nói thế nào cũng không phải là chuyện quang minh chính đại đáng xưng tụng. Có Phương Diễn làm một cây đại thụ che chở bảo vệ, nguyện ý chịu trách nhiệm, cô còn cầu mong gì hơn?
“Sao hả? Em không muốn kết hôn?” Phương Diễn hừ lạnh , cố ý muốn dọa Đông Phương Nhiêu một chút.
Phương Diễn dĩ nhiên hiểu suy nghĩ của cô, cô không muốn kết hôn sớm, nhưng anh muốn, cô bướng bỉnh cố chấp anh đã sớm lĩnh giáo qua. Cô quá tự do, ngay cả lúc đang ôm chặt cô trong lòng cũng không xua đuổi hết lo lắng, sợ chỉ một khắc sau cô sẽ nượng tựa ở một bờ vai khác, không hề quay đầu lại nhìn anh nữa, loại cảm giác lo được lo mất này vậy mà xuất hiện trên người anh, sợ rằng nói ra sẽ có người cười sái quai hàm. Nhưng đành chịu, sự thật xác thực chính là như vậy.
Thế giới của cô rộng lớn, cô có thể không có anh mà trải qua cuộc sống rất đặc sắc rất thú vị, nhưng anh không thể không có cô. Khi biết Đông Phương Nhiêu có thể mang thai, Phương Diễn kích động cỡ nào chỉ sợ không người nào có thể tưởng tượng được, nhưng cô sao lại không cẩn thận như vậy, anh không nói chờ cô tự mình phát hiện, thần kinh cô đại biểu không nhìn đến thể trạng của mình, mỗi ngày đông bôn tây bào, đến khi anh muốn dẫn cô về gặp người nhà còn không suy tính kỹ lưỡng, lập tức trốn ra nước ngoài!
Phương Diễn vốn đã rất sốt ruột, hận không thể gõ tỉnh cái đầu dưa của nữ nhân trong ngực, kết quả nói tới đề tài kết hôn, Đông Phương Nhiêu lại còn tỏ ra thái độ bất đắc dĩ, dù sao Phương Diễn cũng đã nhận định cô, cũng nhất định sẽ không để cô thoát khỏi anh, khi nào kết hôn thì có quan hệ gì?
Phương Diễn sắc mặt rất xấu, mấy tháng này tới nay lần đầu tiên đối với Đông Phương Nhiêu mặt đen, cô gần đây được anh cưng nựng chìu chuộng, chợt thấy anh thế này, trong lòng có một chút bối rối, lắp bắp nói không nên lời.
Rõ ràng Phương Diễn không làm gì sai, mang thai không phải nên kết hôn sao? Còn do dự cái gì? Nếu Phương Diễn trở mặt không nhận trách nhiệm..., Đông Phương Nhiêu mới phải ôm bắp đùi Phương Diễn khóc lóc ấy chứ! Rõ ràng anh muốn cấp cho cô một danh phận, cô còn chần chừ cái gì?
Đông Phương Nhiêu vòng cánh tay ôm Phương Diễn, đầu tựa vào ngực anh.
“Phương Diễn.. .. . .” Đông Phương Nhiêu nũng nịu gọi.
Phương Diễn tức giận hừ một tiếng, không có đáp lời.
Đông Phương Nhiêu thấy anh không nói gì, cũng không nổi giận, lại nhẹ giọng nói “Chúng ta về kiểm tra trước có được không? Nếu quả thật mang thai, vậy kết hôn rất tốt.”
Thật ra trong lòng cô còn bàng hoàng lắm, anh sao có thể hiểu rõ?
Tại sao cô không muốn kết hôn sớm?
Nói cho cùng, cô là một người nghệ sĩ, mặc dù hiện nay có tiếng tăm, nhưng đặt trong mắt Phương gia giàu có, hoàn toàn không đáng giá. Trước đây cô đã hiểu, cho nên căn bản không ôm bất kỳ hy vọng nào bước vào cửa Phương gia. Hơn một năm trước cùng Phương Diễn ở chung một chỗ, cũng là nghĩ như vậy, nên lúc chia tay anh ngược lại thở phào nhẹ nhõm, không phải nghĩ ngợi, đối mặt với viễn cảnh đó.
Nhưng bây giờ thì khác, tái hợp với Phương Diễn lần này, Đông Phương Nhiêu muốn cùng anh lâu dài, hi vọng hai người có thể mãi mãi ở bên nhau đến già. Nhưng bây giờ cô ngoại trừ trẻ tuổi cùng danh tiếng ra còn có cái gì đáng giá để người khác coi trọng? Phương gia là hào môn, ngay cả những thứ cô có đối với những người danh môn thế gia cũng chỉ chuốt lấy ánh mắt xem thường,
Trong nhà có người qua lại với người trong giới nghệ sĩ, nếu vui đùa thì có thể, nhưng nói về cưới gả, miễn bàn.
Hoặc giả trong vòng mấy năm, cho cô chứng minh bản lĩnh của mình đến lúc đó cô không cần phải cúi người khom lưng mà đường đường chánh chánh bước vào cửa Phương gia, dưới thánh đường là những người luôn cho rằng cô trèo cao, còn cô sẽ rất hớn hở nắm tay Phương Diễn bước vào lễ đường thành hôn.
Nhưng bây giờ mang thai thì mọi việc xem như đã rồi.
Kết hôn.. .. . .
Nếu có thai tất nhiên phải kết hôn. Không nói Phương Diễn bên kia như thế nào, chính là Đông Phương Nhiêu cũng kiên quyết không bao giờ phá bỏ đứa bé. Về phần những chuyện khác, hay là ưỡn ngực dũng cảm tiến về phía trước.
Đông Phương Nhiêu đề nghị, Phương Diễn dĩ nhiên sẽ không phản đối.
Trên thực tế cho dù không có thai, Phương Diễn đã nhất quyết lần này phải trói Đông Phương Nhiêu vào cục dân chính đăng ký kết hôn!
Dĩ nhiên, chuyện này không thể nói với cô, chỉ là tính toán thầm lặng của một mình anh thôi.
Trở về nước Phương Diễn đặc biệt phụng bồi Đông Phương Nhiêu đến bệnh viện kiểm tra một chuyến, kết quả quả nhiên là mang thai.
Đông Phương Nhiêu may là đã làm tốt tư tưởng, đáp án được xác thực trong lòng cũng vui mừng, nhẹ tay sờ bụng, một tiểu sinh mệnh đang ở đây, cho tới nay cô chỉ có một mình, hiện tại rốt cục sắp có một sinh mạng huyết mạch tương liên xuất hiện, hơn nữa bây giờ còn nho nhỏ ở trong bụng của cô, tâm tình vui sướng tột độ mà những người chưa từng thể nghiệm không thể lĩnh hội hết.
“Sao hả?” Trên đường về nhà, lúc xe dừng đèn đỏ, Phương Diễn hôn một cái trên gương mặt Đông Phương Nhiêu. Sau khi ra khỏi bệnh viện cô vẫn chưa nói lời nào, vẫn ở trạng thái ngẩn ngơ, bây giờ vẫn còn như thế, hiển nhiên là bị kích thích quá độ.
“Phương Diễn.. .. . .” Đông Phương Nhiêu nghe Phương Diễn hỏi..., xoay đầu lại nhìn anh, “Trong bụng có một đứa bé, loại cảm giác này thật kỳ diệu.” Tay như cũ đặt ở bụng ma sát.
Phương Diễn bị lời nói của cô chọc cười, “Bằng không em muốn có cảm giác gì?” Đưa tay vuốt ve tóc cô, “Buổi tối đến Phương trạch ăn cơm tối nhé?”
Đông Phương Nhiêu gật đầu một cái, rất rõ ràng đi Phương trạch ăn cơm sẽ đối mặt với điều gì, nhưng hiện tại hiển nhiên đã không có bất kỳ lý do tránh né. Nên tới sẽ tới, nói không chừng sẽ không giống như Hồng Thủy Mãnh Thú, dù sao đều chỉ do cô suy đoán mà thôi.
Có lẽ bởi vì Phương Diễn trước đó đã làm công tác tư tưởng, mọi người đều biết Đông Phương Nhiêu đã mang thai, cha mẹ anh nhìn cô rất hòa nhã, nói chuyện rất nhiệt tình. Mẹ anh còn đàm luận bộ phim điện ảnh đầu tiên cô tham gia 《 manh đồng 》 nữa, còn nói lúc xem phim đã cảm thấy cô không giống những người khác trong làng giải trí, rất linh hoạt và có thần thái. Không ngờ hôm nay trở thành con dâu mình, tối nay, Đông Phương Nhiêu hầu hết trò chuyện với mẹ anh, càng nói càng cảm thấy cha mẹ Phương Diễn không hề giống với tưởng tượng trước đó của mình.
Bọn họ lại nói hơn một năm trước Đông Phương Nhiêu và Phương Diễn xác định quan hệ đã biết cô rồi, hơn nữa không phải qua báo chí mà do Phương Diễn chủ động nói tới trước, sau đó biết hai người chia tay, cũng không phải không nghĩ qua chuyện tìm cô gái tốt cho Phương Diễn, với địa vị của Phương gia, muốn hình thức nữ nhân nào mà không có? Nhưng mỗi lần nhắc đến đều bị Phương Diễn bác bỏ. Không nghĩ tới quanh đi quẩn lại trong lòng anh vẫn chỉ có mình cô.
Phương Diễn và Đông Phương Nhiêu tái hợp, hai ông bà còn rất mừng. Bất kể bên ngoài báo chí viết thế nào, nhưng thủy chung tin tưởng ánh mắt con mình. Huống chi khi tận mắt nhìn thấy Đông Phương Nhiêu ngoài đời, cũng nhận định không phải loại con gái không đứng đắn. Rất vừa lòng, hợp ý hai lão già này.
Không khỏi khiến Đông Phương Nhiêu thụ sủng nhược kinh.
Chỉ bằng Phương Diễn đã từng ác hình ác trạng, hoàn toàn không nghĩ tới cha mẹ anh là dạng người hòa thuận, thân thiện đến vậy.
Buổi tối lúc ngủ, Đông Phương Nhiêu thoải mái nằm trong lòng Phương Diễn, mấy buổi tối gần đây anh rất quy củ, nhiều nhất là hôn nhẹ chứ không làm chuyện vượt khuôn phép.
“Phương Diễn.. .. . .” Đông Phương Nhiêu có chút không ngủ được, lấy tay gãi gãi gáy anh.
Phương Diễn một phát bắt được tay cô, “Đừng lộn xộn!”
Trời mới biết anh nhịn có bao nhiêu khổ cực, kết quả nữ nhân này còn ý vị tới trêu chọc anh nữa chứ!
“Phương Diễn, chúng ta thật sự kết hôn sao?” Đông Phương Nhiêu còn có chút cảm giác không thật.
Phương Diễn lật người đè Đông Phương Nhiêu ở dưới, “Con cũng có rồi, em còn muốn thế nào?” Không nhịn nổi nữa, hôn cô , mội cái tay lặng lẽ sờ đến nơi mềm mại, xoa bóp, cảm giác rất êm ái, có thể do có thai nên hơi lớn hơn trước kia một chút rồi.
“Phương Diễn.. .. . .” Đông Phương Nhiêu bất an uốn éo uốn éo, “.. .. .. Nhẹ một chút.”
Thật ra thì chỉ cần chú ý không quá phận..., cái kia vẫn có thể. Đông Phương Nhiêu biết Phương Diễn gần đây chịu đựng rất khổ sở, cũng không nhẫn tâm để anh mỗi lần đều vọt tới phòng tắm giội nước lạnh.
“A.. .. . .” Cảm giác được vật thể cứng rắn của anh thẳng tiến vào bên trong mình, thân thể cô nhạy cảm khẽ run rẩy, không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Động tác đã rất chậm rãi êm dịu so với trước đây rồi, nhưng cảm giác so với trước kia chỉ khác một chút xíu, một cuộc yêu đi qua, Đông Phương Nhiêu vẫn không chịu nổi, đã thấy buồn ngủ.
Để mặc Phương Diễn lau chùi thân thể mình sạch sẽ, một lần nữa bị anh ôm vào ngực.
“Giai Giai.. .. . .” Phương Diễn nhẹ giọng kêu.
“Dạ?” Mơ mơ màng màng đáp lại.
“Xin hãy gả cho anh.” Thành kính hôn trán Đông Phương Nhiêu.
.. .. . .
“Dạ.” Thế nhưng lúc này đây nghe được câu này, hôn kỳ cũng đã định, cứ đinh ninh Phương Diễn sẽ không nói ra miệng.
Hốc mắt có một ít ướt át.
“Anh yêu em.” Phương Diễn hôn mặt Đông Phương Nhiêu một cái, nhẹ nói.
“Em cũng yêu anh.” Mở mắt, lọt vào trong đôi mắt tràn đầy ôn nhu, Đông Phương Nhiêu đưa tay ôm cổ Phương Diễn, hôn lên gương mặt anh, đáp lời.
.. .. . .
Nếu như không có anh, cái thế giới này chỉ có mình em đơn thân độc mã.
Yêu anh, và rất cám ơn anh.
Bao dung em, yêu em, cho em hạnh phúc.
【 toàn văn hết 】
Nghĩ đến đây phản ứng đầu tiên là kinh sợ, kinh sợ qua đi mới có chút cảm giác vi diệu, có một sinh mạng đang lớn dần lên trong bụng mình, thật sự là một loại tư vị khó tả.
“Phương Diễn.. .. . .” Đông Phương Nhiêu tay che bụng, chậm rãi ngẩng đầu lên, “.. .. .. Không phải thật chứ?” Lắp bắp hỏi. Thật ra kỳ kinh nguyệt của cô cũng không mấy ổn định, mười ngày nửa tháng không đến đều là chuyện thường xảy ra, nhưng hai ba tháng còn chưa có, đây là lần đầu tiên. Mặc dù không có căn cứ lý luận chính xác . Có thai hay không phải đến bệnh viện kiểm tra mới có thể xác nhận.
Nghe Đông Phương Nhiêu vừa nói như thế, Phương Diễn tức giận liếc cô một cái, “Phía sau lịch trình gì cũng hủy bỏ hết, trở về chuẩn bị hôn lễ, lập tức kết hôn.” Sau đó nói.
Đây không thể nghi ngờ chính là ném một quả bom hạt nhân, nổ Đông Phương Nhiêu choáng váng đầu óc, mắt hoa cả lên .
“Kết.. .. .. Kết hôn?” Trong hoạch định của cô, chuyện kết hôn ít nhất phải xếp hàng sau năm ba mươi tuổi. Hiện tại mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, thời kỳ thanh xuân đẹp đẽ cũng là thời điểm đỉnh cao của sự nghiệp, kết hôn... Đông Phương Nhiêu không muốn quá sớm như vậy. Vì vậy Phương Diễn vừa nói, cô lập tức từ trong ngực anh nhảy lên, cái gì cũng không màng.
Kết hôn.. .. .. Không phải chứ?
Cô chưa từng nghĩ tới.
Nhìn động tác của cô, sắc mặt anh đã đen như mực, nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu nửa ngày không nói tiếng nào, khiến cô rất lúng túng, tay chân cũng không biết để đâu.
“Phương Diễn.. .. . .” Thật ra nếu như có thai..., Phương Diễn đề nghị kết hôn không thể nghi ngờ là đối với cô quá tốt, cô là nghệ sĩ, bất kể ngoại giới có biết Phương Diễn cùng cô đang kết giao hay không, tình cảm hai người có tốt hay không, nhưng nữ nghệ sĩ chưa kết hôn mà có con nói thế nào cũng không phải là chuyện quang minh chính đại đáng xưng tụng. Có Phương Diễn làm một cây đại thụ che chở bảo vệ, nguyện ý chịu trách nhiệm, cô còn cầu mong gì hơn?
“Sao hả? Em không muốn kết hôn?” Phương Diễn hừ lạnh , cố ý muốn dọa Đông Phương Nhiêu một chút.
Phương Diễn dĩ nhiên hiểu suy nghĩ của cô, cô không muốn kết hôn sớm, nhưng anh muốn, cô bướng bỉnh cố chấp anh đã sớm lĩnh giáo qua. Cô quá tự do, ngay cả lúc đang ôm chặt cô trong lòng cũng không xua đuổi hết lo lắng, sợ chỉ một khắc sau cô sẽ nượng tựa ở một bờ vai khác, không hề quay đầu lại nhìn anh nữa, loại cảm giác lo được lo mất này vậy mà xuất hiện trên người anh, sợ rằng nói ra sẽ có người cười sái quai hàm. Nhưng đành chịu, sự thật xác thực chính là như vậy.
Thế giới của cô rộng lớn, cô có thể không có anh mà trải qua cuộc sống rất đặc sắc rất thú vị, nhưng anh không thể không có cô. Khi biết Đông Phương Nhiêu có thể mang thai, Phương Diễn kích động cỡ nào chỉ sợ không người nào có thể tưởng tượng được, nhưng cô sao lại không cẩn thận như vậy, anh không nói chờ cô tự mình phát hiện, thần kinh cô đại biểu không nhìn đến thể trạng của mình, mỗi ngày đông bôn tây bào, đến khi anh muốn dẫn cô về gặp người nhà còn không suy tính kỹ lưỡng, lập tức trốn ra nước ngoài!
Phương Diễn vốn đã rất sốt ruột, hận không thể gõ tỉnh cái đầu dưa của nữ nhân trong ngực, kết quả nói tới đề tài kết hôn, Đông Phương Nhiêu lại còn tỏ ra thái độ bất đắc dĩ, dù sao Phương Diễn cũng đã nhận định cô, cũng nhất định sẽ không để cô thoát khỏi anh, khi nào kết hôn thì có quan hệ gì?
Phương Diễn sắc mặt rất xấu, mấy tháng này tới nay lần đầu tiên đối với Đông Phương Nhiêu mặt đen, cô gần đây được anh cưng nựng chìu chuộng, chợt thấy anh thế này, trong lòng có một chút bối rối, lắp bắp nói không nên lời.
Rõ ràng Phương Diễn không làm gì sai, mang thai không phải nên kết hôn sao? Còn do dự cái gì? Nếu Phương Diễn trở mặt không nhận trách nhiệm..., Đông Phương Nhiêu mới phải ôm bắp đùi Phương Diễn khóc lóc ấy chứ! Rõ ràng anh muốn cấp cho cô một danh phận, cô còn chần chừ cái gì?
Đông Phương Nhiêu vòng cánh tay ôm Phương Diễn, đầu tựa vào ngực anh.
“Phương Diễn.. .. . .” Đông Phương Nhiêu nũng nịu gọi.
Phương Diễn tức giận hừ một tiếng, không có đáp lời.
Đông Phương Nhiêu thấy anh không nói gì, cũng không nổi giận, lại nhẹ giọng nói “Chúng ta về kiểm tra trước có được không? Nếu quả thật mang thai, vậy kết hôn rất tốt.”
Thật ra trong lòng cô còn bàng hoàng lắm, anh sao có thể hiểu rõ?
Tại sao cô không muốn kết hôn sớm?
Nói cho cùng, cô là một người nghệ sĩ, mặc dù hiện nay có tiếng tăm, nhưng đặt trong mắt Phương gia giàu có, hoàn toàn không đáng giá. Trước đây cô đã hiểu, cho nên căn bản không ôm bất kỳ hy vọng nào bước vào cửa Phương gia. Hơn một năm trước cùng Phương Diễn ở chung một chỗ, cũng là nghĩ như vậy, nên lúc chia tay anh ngược lại thở phào nhẹ nhõm, không phải nghĩ ngợi, đối mặt với viễn cảnh đó.
Nhưng bây giờ thì khác, tái hợp với Phương Diễn lần này, Đông Phương Nhiêu muốn cùng anh lâu dài, hi vọng hai người có thể mãi mãi ở bên nhau đến già. Nhưng bây giờ cô ngoại trừ trẻ tuổi cùng danh tiếng ra còn có cái gì đáng giá để người khác coi trọng? Phương gia là hào môn, ngay cả những thứ cô có đối với những người danh môn thế gia cũng chỉ chuốt lấy ánh mắt xem thường,
Trong nhà có người qua lại với người trong giới nghệ sĩ, nếu vui đùa thì có thể, nhưng nói về cưới gả, miễn bàn.
Hoặc giả trong vòng mấy năm, cho cô chứng minh bản lĩnh của mình đến lúc đó cô không cần phải cúi người khom lưng mà đường đường chánh chánh bước vào cửa Phương gia, dưới thánh đường là những người luôn cho rằng cô trèo cao, còn cô sẽ rất hớn hở nắm tay Phương Diễn bước vào lễ đường thành hôn.
Nhưng bây giờ mang thai thì mọi việc xem như đã rồi.
Kết hôn.. .. . .
Nếu có thai tất nhiên phải kết hôn. Không nói Phương Diễn bên kia như thế nào, chính là Đông Phương Nhiêu cũng kiên quyết không bao giờ phá bỏ đứa bé. Về phần những chuyện khác, hay là ưỡn ngực dũng cảm tiến về phía trước.
Đông Phương Nhiêu đề nghị, Phương Diễn dĩ nhiên sẽ không phản đối.
Trên thực tế cho dù không có thai, Phương Diễn đã nhất quyết lần này phải trói Đông Phương Nhiêu vào cục dân chính đăng ký kết hôn!
Dĩ nhiên, chuyện này không thể nói với cô, chỉ là tính toán thầm lặng của một mình anh thôi.
Trở về nước Phương Diễn đặc biệt phụng bồi Đông Phương Nhiêu đến bệnh viện kiểm tra một chuyến, kết quả quả nhiên là mang thai.
Đông Phương Nhiêu may là đã làm tốt tư tưởng, đáp án được xác thực trong lòng cũng vui mừng, nhẹ tay sờ bụng, một tiểu sinh mệnh đang ở đây, cho tới nay cô chỉ có một mình, hiện tại rốt cục sắp có một sinh mạng huyết mạch tương liên xuất hiện, hơn nữa bây giờ còn nho nhỏ ở trong bụng của cô, tâm tình vui sướng tột độ mà những người chưa từng thể nghiệm không thể lĩnh hội hết.
“Sao hả?” Trên đường về nhà, lúc xe dừng đèn đỏ, Phương Diễn hôn một cái trên gương mặt Đông Phương Nhiêu. Sau khi ra khỏi bệnh viện cô vẫn chưa nói lời nào, vẫn ở trạng thái ngẩn ngơ, bây giờ vẫn còn như thế, hiển nhiên là bị kích thích quá độ.
“Phương Diễn.. .. . .” Đông Phương Nhiêu nghe Phương Diễn hỏi..., xoay đầu lại nhìn anh, “Trong bụng có một đứa bé, loại cảm giác này thật kỳ diệu.” Tay như cũ đặt ở bụng ma sát.
Phương Diễn bị lời nói của cô chọc cười, “Bằng không em muốn có cảm giác gì?” Đưa tay vuốt ve tóc cô, “Buổi tối đến Phương trạch ăn cơm tối nhé?”
Đông Phương Nhiêu gật đầu một cái, rất rõ ràng đi Phương trạch ăn cơm sẽ đối mặt với điều gì, nhưng hiện tại hiển nhiên đã không có bất kỳ lý do tránh né. Nên tới sẽ tới, nói không chừng sẽ không giống như Hồng Thủy Mãnh Thú, dù sao đều chỉ do cô suy đoán mà thôi.
Có lẽ bởi vì Phương Diễn trước đó đã làm công tác tư tưởng, mọi người đều biết Đông Phương Nhiêu đã mang thai, cha mẹ anh nhìn cô rất hòa nhã, nói chuyện rất nhiệt tình. Mẹ anh còn đàm luận bộ phim điện ảnh đầu tiên cô tham gia 《 manh đồng 》 nữa, còn nói lúc xem phim đã cảm thấy cô không giống những người khác trong làng giải trí, rất linh hoạt và có thần thái. Không ngờ hôm nay trở thành con dâu mình, tối nay, Đông Phương Nhiêu hầu hết trò chuyện với mẹ anh, càng nói càng cảm thấy cha mẹ Phương Diễn không hề giống với tưởng tượng trước đó của mình.
Bọn họ lại nói hơn một năm trước Đông Phương Nhiêu và Phương Diễn xác định quan hệ đã biết cô rồi, hơn nữa không phải qua báo chí mà do Phương Diễn chủ động nói tới trước, sau đó biết hai người chia tay, cũng không phải không nghĩ qua chuyện tìm cô gái tốt cho Phương Diễn, với địa vị của Phương gia, muốn hình thức nữ nhân nào mà không có? Nhưng mỗi lần nhắc đến đều bị Phương Diễn bác bỏ. Không nghĩ tới quanh đi quẩn lại trong lòng anh vẫn chỉ có mình cô.
Phương Diễn và Đông Phương Nhiêu tái hợp, hai ông bà còn rất mừng. Bất kể bên ngoài báo chí viết thế nào, nhưng thủy chung tin tưởng ánh mắt con mình. Huống chi khi tận mắt nhìn thấy Đông Phương Nhiêu ngoài đời, cũng nhận định không phải loại con gái không đứng đắn. Rất vừa lòng, hợp ý hai lão già này.
Không khỏi khiến Đông Phương Nhiêu thụ sủng nhược kinh.
Chỉ bằng Phương Diễn đã từng ác hình ác trạng, hoàn toàn không nghĩ tới cha mẹ anh là dạng người hòa thuận, thân thiện đến vậy.
Buổi tối lúc ngủ, Đông Phương Nhiêu thoải mái nằm trong lòng Phương Diễn, mấy buổi tối gần đây anh rất quy củ, nhiều nhất là hôn nhẹ chứ không làm chuyện vượt khuôn phép.
“Phương Diễn.. .. . .” Đông Phương Nhiêu có chút không ngủ được, lấy tay gãi gãi gáy anh.
Phương Diễn một phát bắt được tay cô, “Đừng lộn xộn!”
Trời mới biết anh nhịn có bao nhiêu khổ cực, kết quả nữ nhân này còn ý vị tới trêu chọc anh nữa chứ!
“Phương Diễn, chúng ta thật sự kết hôn sao?” Đông Phương Nhiêu còn có chút cảm giác không thật.
Phương Diễn lật người đè Đông Phương Nhiêu ở dưới, “Con cũng có rồi, em còn muốn thế nào?” Không nhịn nổi nữa, hôn cô , mội cái tay lặng lẽ sờ đến nơi mềm mại, xoa bóp, cảm giác rất êm ái, có thể do có thai nên hơi lớn hơn trước kia một chút rồi.
“Phương Diễn.. .. . .” Đông Phương Nhiêu bất an uốn éo uốn éo, “.. .. .. Nhẹ một chút.”
Thật ra thì chỉ cần chú ý không quá phận..., cái kia vẫn có thể. Đông Phương Nhiêu biết Phương Diễn gần đây chịu đựng rất khổ sở, cũng không nhẫn tâm để anh mỗi lần đều vọt tới phòng tắm giội nước lạnh.
“A.. .. . .” Cảm giác được vật thể cứng rắn của anh thẳng tiến vào bên trong mình, thân thể cô nhạy cảm khẽ run rẩy, không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Động tác đã rất chậm rãi êm dịu so với trước đây rồi, nhưng cảm giác so với trước kia chỉ khác một chút xíu, một cuộc yêu đi qua, Đông Phương Nhiêu vẫn không chịu nổi, đã thấy buồn ngủ.
Để mặc Phương Diễn lau chùi thân thể mình sạch sẽ, một lần nữa bị anh ôm vào ngực.
“Giai Giai.. .. . .” Phương Diễn nhẹ giọng kêu.
“Dạ?” Mơ mơ màng màng đáp lại.
“Xin hãy gả cho anh.” Thành kính hôn trán Đông Phương Nhiêu.
.. .. . .
“Dạ.” Thế nhưng lúc này đây nghe được câu này, hôn kỳ cũng đã định, cứ đinh ninh Phương Diễn sẽ không nói ra miệng.
Hốc mắt có một ít ướt át.
“Anh yêu em.” Phương Diễn hôn mặt Đông Phương Nhiêu một cái, nhẹ nói.
“Em cũng yêu anh.” Mở mắt, lọt vào trong đôi mắt tràn đầy ôn nhu, Đông Phương Nhiêu đưa tay ôm cổ Phương Diễn, hôn lên gương mặt anh, đáp lời.
.. .. . .
Nếu như không có anh, cái thế giới này chỉ có mình em đơn thân độc mã.
Yêu anh, và rất cám ơn anh.
Bao dung em, yêu em, cho em hạnh phúc.
【 toàn văn hết 】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook