Ánh Sao Sáng Chói
-
Chương 57
Tất cả đều kết thúc.
Đông Phương Nhiêu đến thành phố S mang theo một ít đồ dùng và vài bộ quần áo đơn giản, đây là toàn bộ gia sản của cô rồi. Vốn dĩ vật dụng của cô không nhiều, khi ở nhà Phương Diễn luôn bận rộn, căn bản không mua thêm gì.
Ba giờ sáng, muốn ngủ cũng đừng nghĩ nữa, lúc đi cũng không dám nhìn mặt anh thêm một lần, kéo lê vali ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách tiếng vang đổ vỡ từ phòng ngủ dội ra “Phanh” “Phanh”, cũng không biết bên trong thế nào. Đại khái Phương Diễn phát hỏa rồi, hỏa khí còn rất khủng bố, thế mà ở trước mặt người ngoài có thể giả bộ lịch thiệp cơ đấy.
Nhiều khi bá đạo khiến người ta căm hận muốn đánh, đôi lúc lại ôn nhu làm người ta mềm xương nhũn người. Anh luôn bình tĩnh, lạnh nhạt, nhưng hình tượng này gần đây rất ít xuất hiện trước mặt Đông Phương Nhiêu. Đối mặt với cô luôn hết sức chân thật, vui hay buồn, thích hay ghét, giận hay không giận, đều biểu hiện rất rõ để cô thấy được, hiểu được. Nội tâm và bề ngoài như hai cực trị đối lập, nội tâm độc tài ham muốn chiếm giữ, bề ngoài lại có vẻ lạnh nhạt, không quan tâm.
Nhưng những chuyện này về sau đều không liên quan đến cô nữa.
Đông Phương Nhiêu đến nơi đậu xe, đặt vali vào cóp, lái xe ra khỏi khu nhà, nhìn lại địa phương mình sinh hoạt ba bốn tháng nay, bắt đầu từ bây giờ, mọi chuyện đều chấm dứt.
Xe đi vào đường chính, hướng đến nhà Vũ ca.
Vừa lái xe vừa gọi Vũ ca, chắc hắn đang ngủ, chuông reo vài tiếng mới nhận, lúc bắt máy còn mơ mơ hồ hồ, tiếng nói không rõ ràng lắm.
“Vũ ca, em với Phương Diễn chia tay rồi.” Đông Phương Nhiêu nhẹ giọng nói. Nước mắt theo hai gò má chảy xuống, lau đi lại chảy xuống, mỗi lần nước mắt rơi là một lần lau, vừa lái xe vừa khóc thật không tốt, cũng may trên đường lúc này rất an tĩnh, qua mấy dặm mới gặp một hai chiếc xe, nếu không rất nguy hiểm.
Nói ra tâm tình có vẻ thoải mái hơn nhiều, Vũ ca nghe tin này lập tức cả kinh nhảy dựng lên, giọng nói liền trở nên bình thường không thể bình thường hơn, “Cái gì? ! Em với Phương Diễn chia tay? !” Lấy hiểu biết của Đông Phương Nhiêu đối với Vũ ca, có thể tưởng tượng ra bộ dạng Vũ ca bất ngờ là thế nào.
“Vâng, mới đây thôi.” Đông Phương Nhiêu lại lau nước mắt, nói thản giọng nhiên. Xe hơi không thể lái trực tiếp tới phi trường, chuyến đi này ba bốn tháng mới trở lại. Đã trễ thế này, đành phiền Vũ ca một chuyến, xe đặt ở chỗ hắn, nhờ hắn đưa cô đến phi trường: “Vũ ca, anh có thể mặc quần áo tử tế ở nhà chờ em một chút không? Em đến dưới nhà sẽ gọi lại.” Đến phi trường sớm còn có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi thêm một chút.
“Cái gì? ! Em muốn tới nhà anh? !” Đây là lần thứ hai trong ngày Vũ ca bị kinh sợ, “Giai Giai, em nói anh biết, em đang ở đâu?” vội hỏi.
“Mới từ nhà Phương Diễn ra, đang lái xe đến nhà anh.” Đông Phương Nhiêu đáp.
“Em.. .. . .” Vũ ca nói ra một chữ, cuối cùng cũng không biết nói gì mới tốt, chuyện giữa Phương Diễn và Đông Phương Nhiêu không phải là chuyện hắn có thể nhúng tay vào, mặc dù cảm thấy Đông Phương Nhiêu cùng Phương Diễn chia tay rất đáng tiếc, nhưng nói thật, ban đầu hai người ở chung một chỗ hắn cũng không coi trọng. Cho nên bây giờ nghe hai người chia tay cũng cảm thấy rất bình thường, nghĩ thông, Vũ ca lại nói, “Em thật là, đã trễ thế này không nên ra ngoài, trên đường lái xe cẩn thận một chút, anh chờ em.”
“ Vâng” Đông Phương Nhiêu đáp một tiếng, cúp điện thoại.
Lần này đến thành phố S, Vũ ca cũng đi cùng Đông Phương Nhiêu, hiện tại danh sách nghệ sĩ trên tay bị Vũ ca xóa sạch rồi, trước mắt chỉ còn lại cô, nhưng bởi vì Đông Phương Nhiêu nhanh chóng nổi tiếng, đài truyền hình rối rít quăng cành ô liu, nhà sản xuất, thương hiệu quảng cáo nhiều không kể xiết, chỉ những thứ này cũng đủ để Vũ ca quay cuồng. Đông Phương Nhiêu bên này hành trình dày đặt mỗi ngày, Vũ ca bên kia cũng không rãnh hơn bao nhiêu. Hơn nữa Đông Phương Nhiêu đang nổi đình nổi đám, Vũ ca mỗi lần thấy Đông Phương Nhiêu liền cười đến không khép miệng, hơi đâu phí thần phí lực lo cho người mới? Chỉ một mình Đông Phương Nhiêu đủ khiến hắn bận rộn.
Mặc dù Đông Phương Nhiêu đến khu nhà Vũ ca đã vài lần, nhưng chưa lần nào bước vào nhà, mỗi lần đều ở trong xe đợi hắn chạy lên nhà lấy đồ xuống.
Lái xe thêm năm phút là đến nơi, Vũ ca đã đứng chờ trước cửa tiểu khu.
Vũ ca đương nhiên nhận ra xe Đông Phương Nhiêu, xe dừng lại Vũ ca không cần cô thò đầu ra chào hỏi, tự động tự phát đi vòng qua ghế lái phụ. Chỉ đường Đông Phương Nhiêu đỗ xe đến bãi đậu, đổi qua xe Vũ ca.
“Vũ ca, anh đến thành phố S vài hôm rồi về trước một chuyến nhé.” Đông Phương Nhiêu tựa lưng vào ghế, nói. Cho tới nay Đông Phương Nhiêu đều không thích lái xe, được người ta chở thoải mái hơn tự mình lái. Hơn nữa vì men say, đầu vẫn còn choáng .
“Chi vậy?” Vũ ca hiển nhiên kinh ngạc, kế hoạch ban đầu hắn sẽ ở thành phố S khoảng một tháng mới về. Hắn vừa hỏi vừa đề ga, lui xe về phía sau, kỹ thuật thuần thục lái xe ra bãi đậu, quẹo cua, ra khỏi cửa lớn, gia nhập dòng đường.
“Vũ ca, giờ em không có nhà .” Đã biểu đạt rất rõ ràng, không có nhà ở rồi, phải vội vàng lo chuyện phòng ốc. Mới đầu định một hai tháng từ từ lo cũng được, nhưng kế hoạch bị phá sản giữa chừng. Đông Phương Nhiêu không có thời gian lo, làm người quản lý kiêm bảo mẫu của cô, Vũ ca nghĩa bất dung từ đành ôm thêm việc này.
“Còn nữa.. .. . .” Đông Phương Nhiêu nhắm mắt lại, mệt mỏi vô cùng, ánh sáng trắng từ đèn bên đường dạ vào trong xe thoạt nhìn sắc mặt Đông Phương Nhiêu càng thêm tái nhợt, “Tiện thể thông báo với truyền thông một tiếng“.
Nhà cửa chỉ là phụ, cái này mới đúng trọng điểm. Không lâu sau truyền thông sẽ biết tin tức, dù cô không nói, cố ý giấu diếm thì Phương Diễn cũng không để yên. Chỉ cần Phương Diễn dẫn theo một cô gái, hoặc như trước bị phóng viên chụp ảnh thân thiết với nữ nhân khác, chuyện sẽ bại lộ. Chẳng lẽ cô còn trông cậy sau khi chia tay, Phương Diễn đau lòng mất đi phương hướng, không dây dưa quan hệ nam nữ nữa? Lúc cô rời đi, Phương Diễn một câu cũng không nói, cũng không biết anh tính sao. Truyền thông hỏi thì nói thẳng đã chia tay? Hay lập tức đưa một cô gái khác ra ngoài thông báo thiên hạ?
Hành động của Phương Diễn từ trước đến giờ cô không đoán được, cũng không thèm đoán. Tóm lại, vô luận thế nào cũng không giấu được lâu. Nghĩ đi, lúc tin tức hai người hẹn hò bị phát tán oanh động thế nào, vậy lúc chia tay sẽ xung động ra sao, nhất định chỉ có hơn chứ không kém. Lúc mới yêu, rất nhiều người khinh khỉnh xem náo nhiệt, Phương Diễn là ai? Chỉ bằng một Hách Giai Giai có thể thu phục anh sao? Hách Giai Giai bây giờ nổi tiếng, nhưng nổi tiếng rồi sao, chỉ là người mới bước chân vào giới giải trí, còn dựa hơi Phương Diễn mới nhận được vai diễn từ đó mới có danh tiếng. Rất nhiều người chống mắt mà xem hai người có thể đi tới đâu.
Đông Phương Nhiêu và Phương Diễn chia tay, không có mấy người bất ngờ, nói vạn người chờ mong ngày này cũng không quá đáng, fan Đông Phương Nhiêu vì cô lo lắng, những người khác có người hờ hững, có người chăm chú cập nhật tin tức liên tục, thế giới to loại người gì cũng có, cũng không thiếu người tung lời ác ý, trên mạng không ít lời nhục mạ. Đông Phương Nhiêu gia nhập ngành giải trí được một năm, nhìn lại, không ít xì căng đan.
Lại sắp có một tin chờ bộc phát, khiến Đông Phương Nhiêu vô cùng lo lắng, suy tính đường lui cho mình. Ban đầu Phương Diễn thay cô chắn phía trước, một câu nói của anh đỡ được vô số mũi tên từ giới truyền thông phóng tới, hiện tại ai có thể giúp cô cản gió đây? Chỉ sợ anh ước gì thấy cô khó chịu. Không chừng lần này giới truyền thông lại moi chuyện cũ tổ tông mười tám đời của cô ra bới móc.
Nghĩ một chút cũng đau đầu, Đông Phương Nhiêu đưa tay di di huyệt Thái Dương, dùng sức xoa ấn.
Nghe Đông Phương Nhiêu nhắc, Vũ ca lập tức phản ứng kịp, “ Giai Giai à, em lần này chơi lớn quá rồi đấy.” Trong giọng nói không khỏi hoảng sợ.
Không thế này thì thế nào? Đông Phương Nhiêu cười khổ.
Là cô muốn chia tay sao? Là cô muốn rời khỏi anh sao? Chẳng lẽ cô không đau buồn, khổ sở sao?
Nhưng bây giờ không có biện pháp, cô nhát gan, chỉ biết trốn tránh, cô luôn trong trạng thái này mà ép buộc ở chung một chỗ với anh cũng không tốt . Không bằng tách ra, giải thoát cho nhau.
Vũ ca vốn còn muốn nói gì, thấy Đông Phương Nhiêu thất hồn lạc phách, bộ dạng mệt mỏi vô cực, cũng giấu trong miệng không nói ra. Không thể làm khác hơn là trầm mặc, tính toán ứng phó giới truyền thông thế nào khi chuyện bị lộ ra.
Đông Phương Nhiêu tựa lưng vào ghế, nhích nhích dựa dựa, ngủ thiếp đi.
Rồi bị Vũ ca đánh thức, mở mắt đã đến phi trường, thật ra thì Vũ ca không cần sớm như vậy đưa Đông Phương Nhiêu tới, phi cơ bảy giờ mới bay, giờ chưa được bốn giờ, mặt trời còn chưa sáng tỏ, nhưng đành chịu, ở địa phương này một năm rồi, người Đông Phương Nhiêu quen không có mấy, vẫn luôn bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng ít, không tìm Vũ ca giúp cũng không biết tìm ai?
Ở thế giới này quá cô độc, có lúc rất nhớ thế giới trước kia, tưởng niệm Lâm ca, tưởng niệm những người hâm hộ quan tâm cô, nhưng Đông Phương Nhiêu biết rõ không thể trở về được. Không thể nào quay về nữa. Chỉ có thể lấy thân phận Hách Giai Giai mà tồn tại ở thế giới này, kiếp trước nếm trải nhiều cay đắng, theo lẽ thường đời này nên đánh rơi những thứ bi thương mà sống vui vẻ hơn mới phải.
Hai người đến phòng khách quý ở sân bay nghỉ ngơi, Đông Phương Nhiêu nằm xuống ghế sa lon, vừa rồi trên xe nhắm mắt một hồi kết quả cơn buồn ngủ cũng tới, hiện tại mí mắt cũng không nâng nổi, thấy ghế sa lon chỉ muốn nằm ngủ.
Vũ ca không muốn quấy nhiễu cô, tối nay hắn ngủ sớm, bị Đông Phương Nhiêu đánh thức, cơn buồn ngủ cũng bay mất, lúc này rất tỉnh táo. Lục túi áo định lấy kẹo cao su lúc ra cửa thuận tay mang theo ra nhai. Vừa sờ, lại mò đụng điện thoại trước, chợt nghĩ tới một chuyện quan trọng chưa nói với cô, tối qua biết tin lập tức gọi cho cô mấy cuộc nhưng không bắt máy. Lúc này sờ tới điện thoại mới sựt nhớ.
Thấy Đông Phương Nhiêu lật người, chưa ngủ sâu liền hỏi: “Giai Giai, đã bao lâu rồi em không liên lạc với người nhà?”
Đông Phương Nhiêu đến thành phố S mang theo một ít đồ dùng và vài bộ quần áo đơn giản, đây là toàn bộ gia sản của cô rồi. Vốn dĩ vật dụng của cô không nhiều, khi ở nhà Phương Diễn luôn bận rộn, căn bản không mua thêm gì.
Ba giờ sáng, muốn ngủ cũng đừng nghĩ nữa, lúc đi cũng không dám nhìn mặt anh thêm một lần, kéo lê vali ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách tiếng vang đổ vỡ từ phòng ngủ dội ra “Phanh” “Phanh”, cũng không biết bên trong thế nào. Đại khái Phương Diễn phát hỏa rồi, hỏa khí còn rất khủng bố, thế mà ở trước mặt người ngoài có thể giả bộ lịch thiệp cơ đấy.
Nhiều khi bá đạo khiến người ta căm hận muốn đánh, đôi lúc lại ôn nhu làm người ta mềm xương nhũn người. Anh luôn bình tĩnh, lạnh nhạt, nhưng hình tượng này gần đây rất ít xuất hiện trước mặt Đông Phương Nhiêu. Đối mặt với cô luôn hết sức chân thật, vui hay buồn, thích hay ghét, giận hay không giận, đều biểu hiện rất rõ để cô thấy được, hiểu được. Nội tâm và bề ngoài như hai cực trị đối lập, nội tâm độc tài ham muốn chiếm giữ, bề ngoài lại có vẻ lạnh nhạt, không quan tâm.
Nhưng những chuyện này về sau đều không liên quan đến cô nữa.
Đông Phương Nhiêu đến nơi đậu xe, đặt vali vào cóp, lái xe ra khỏi khu nhà, nhìn lại địa phương mình sinh hoạt ba bốn tháng nay, bắt đầu từ bây giờ, mọi chuyện đều chấm dứt.
Xe đi vào đường chính, hướng đến nhà Vũ ca.
Vừa lái xe vừa gọi Vũ ca, chắc hắn đang ngủ, chuông reo vài tiếng mới nhận, lúc bắt máy còn mơ mơ hồ hồ, tiếng nói không rõ ràng lắm.
“Vũ ca, em với Phương Diễn chia tay rồi.” Đông Phương Nhiêu nhẹ giọng nói. Nước mắt theo hai gò má chảy xuống, lau đi lại chảy xuống, mỗi lần nước mắt rơi là một lần lau, vừa lái xe vừa khóc thật không tốt, cũng may trên đường lúc này rất an tĩnh, qua mấy dặm mới gặp một hai chiếc xe, nếu không rất nguy hiểm.
Nói ra tâm tình có vẻ thoải mái hơn nhiều, Vũ ca nghe tin này lập tức cả kinh nhảy dựng lên, giọng nói liền trở nên bình thường không thể bình thường hơn, “Cái gì? ! Em với Phương Diễn chia tay? !” Lấy hiểu biết của Đông Phương Nhiêu đối với Vũ ca, có thể tưởng tượng ra bộ dạng Vũ ca bất ngờ là thế nào.
“Vâng, mới đây thôi.” Đông Phương Nhiêu lại lau nước mắt, nói thản giọng nhiên. Xe hơi không thể lái trực tiếp tới phi trường, chuyến đi này ba bốn tháng mới trở lại. Đã trễ thế này, đành phiền Vũ ca một chuyến, xe đặt ở chỗ hắn, nhờ hắn đưa cô đến phi trường: “Vũ ca, anh có thể mặc quần áo tử tế ở nhà chờ em một chút không? Em đến dưới nhà sẽ gọi lại.” Đến phi trường sớm còn có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi thêm một chút.
“Cái gì? ! Em muốn tới nhà anh? !” Đây là lần thứ hai trong ngày Vũ ca bị kinh sợ, “Giai Giai, em nói anh biết, em đang ở đâu?” vội hỏi.
“Mới từ nhà Phương Diễn ra, đang lái xe đến nhà anh.” Đông Phương Nhiêu đáp.
“Em.. .. . .” Vũ ca nói ra một chữ, cuối cùng cũng không biết nói gì mới tốt, chuyện giữa Phương Diễn và Đông Phương Nhiêu không phải là chuyện hắn có thể nhúng tay vào, mặc dù cảm thấy Đông Phương Nhiêu cùng Phương Diễn chia tay rất đáng tiếc, nhưng nói thật, ban đầu hai người ở chung một chỗ hắn cũng không coi trọng. Cho nên bây giờ nghe hai người chia tay cũng cảm thấy rất bình thường, nghĩ thông, Vũ ca lại nói, “Em thật là, đã trễ thế này không nên ra ngoài, trên đường lái xe cẩn thận một chút, anh chờ em.”
“ Vâng” Đông Phương Nhiêu đáp một tiếng, cúp điện thoại.
Lần này đến thành phố S, Vũ ca cũng đi cùng Đông Phương Nhiêu, hiện tại danh sách nghệ sĩ trên tay bị Vũ ca xóa sạch rồi, trước mắt chỉ còn lại cô, nhưng bởi vì Đông Phương Nhiêu nhanh chóng nổi tiếng, đài truyền hình rối rít quăng cành ô liu, nhà sản xuất, thương hiệu quảng cáo nhiều không kể xiết, chỉ những thứ này cũng đủ để Vũ ca quay cuồng. Đông Phương Nhiêu bên này hành trình dày đặt mỗi ngày, Vũ ca bên kia cũng không rãnh hơn bao nhiêu. Hơn nữa Đông Phương Nhiêu đang nổi đình nổi đám, Vũ ca mỗi lần thấy Đông Phương Nhiêu liền cười đến không khép miệng, hơi đâu phí thần phí lực lo cho người mới? Chỉ một mình Đông Phương Nhiêu đủ khiến hắn bận rộn.
Mặc dù Đông Phương Nhiêu đến khu nhà Vũ ca đã vài lần, nhưng chưa lần nào bước vào nhà, mỗi lần đều ở trong xe đợi hắn chạy lên nhà lấy đồ xuống.
Lái xe thêm năm phút là đến nơi, Vũ ca đã đứng chờ trước cửa tiểu khu.
Vũ ca đương nhiên nhận ra xe Đông Phương Nhiêu, xe dừng lại Vũ ca không cần cô thò đầu ra chào hỏi, tự động tự phát đi vòng qua ghế lái phụ. Chỉ đường Đông Phương Nhiêu đỗ xe đến bãi đậu, đổi qua xe Vũ ca.
“Vũ ca, anh đến thành phố S vài hôm rồi về trước một chuyến nhé.” Đông Phương Nhiêu tựa lưng vào ghế, nói. Cho tới nay Đông Phương Nhiêu đều không thích lái xe, được người ta chở thoải mái hơn tự mình lái. Hơn nữa vì men say, đầu vẫn còn choáng .
“Chi vậy?” Vũ ca hiển nhiên kinh ngạc, kế hoạch ban đầu hắn sẽ ở thành phố S khoảng một tháng mới về. Hắn vừa hỏi vừa đề ga, lui xe về phía sau, kỹ thuật thuần thục lái xe ra bãi đậu, quẹo cua, ra khỏi cửa lớn, gia nhập dòng đường.
“Vũ ca, giờ em không có nhà .” Đã biểu đạt rất rõ ràng, không có nhà ở rồi, phải vội vàng lo chuyện phòng ốc. Mới đầu định một hai tháng từ từ lo cũng được, nhưng kế hoạch bị phá sản giữa chừng. Đông Phương Nhiêu không có thời gian lo, làm người quản lý kiêm bảo mẫu của cô, Vũ ca nghĩa bất dung từ đành ôm thêm việc này.
“Còn nữa.. .. . .” Đông Phương Nhiêu nhắm mắt lại, mệt mỏi vô cùng, ánh sáng trắng từ đèn bên đường dạ vào trong xe thoạt nhìn sắc mặt Đông Phương Nhiêu càng thêm tái nhợt, “Tiện thể thông báo với truyền thông một tiếng“.
Nhà cửa chỉ là phụ, cái này mới đúng trọng điểm. Không lâu sau truyền thông sẽ biết tin tức, dù cô không nói, cố ý giấu diếm thì Phương Diễn cũng không để yên. Chỉ cần Phương Diễn dẫn theo một cô gái, hoặc như trước bị phóng viên chụp ảnh thân thiết với nữ nhân khác, chuyện sẽ bại lộ. Chẳng lẽ cô còn trông cậy sau khi chia tay, Phương Diễn đau lòng mất đi phương hướng, không dây dưa quan hệ nam nữ nữa? Lúc cô rời đi, Phương Diễn một câu cũng không nói, cũng không biết anh tính sao. Truyền thông hỏi thì nói thẳng đã chia tay? Hay lập tức đưa một cô gái khác ra ngoài thông báo thiên hạ?
Hành động của Phương Diễn từ trước đến giờ cô không đoán được, cũng không thèm đoán. Tóm lại, vô luận thế nào cũng không giấu được lâu. Nghĩ đi, lúc tin tức hai người hẹn hò bị phát tán oanh động thế nào, vậy lúc chia tay sẽ xung động ra sao, nhất định chỉ có hơn chứ không kém. Lúc mới yêu, rất nhiều người khinh khỉnh xem náo nhiệt, Phương Diễn là ai? Chỉ bằng một Hách Giai Giai có thể thu phục anh sao? Hách Giai Giai bây giờ nổi tiếng, nhưng nổi tiếng rồi sao, chỉ là người mới bước chân vào giới giải trí, còn dựa hơi Phương Diễn mới nhận được vai diễn từ đó mới có danh tiếng. Rất nhiều người chống mắt mà xem hai người có thể đi tới đâu.
Đông Phương Nhiêu và Phương Diễn chia tay, không có mấy người bất ngờ, nói vạn người chờ mong ngày này cũng không quá đáng, fan Đông Phương Nhiêu vì cô lo lắng, những người khác có người hờ hững, có người chăm chú cập nhật tin tức liên tục, thế giới to loại người gì cũng có, cũng không thiếu người tung lời ác ý, trên mạng không ít lời nhục mạ. Đông Phương Nhiêu gia nhập ngành giải trí được một năm, nhìn lại, không ít xì căng đan.
Lại sắp có một tin chờ bộc phát, khiến Đông Phương Nhiêu vô cùng lo lắng, suy tính đường lui cho mình. Ban đầu Phương Diễn thay cô chắn phía trước, một câu nói của anh đỡ được vô số mũi tên từ giới truyền thông phóng tới, hiện tại ai có thể giúp cô cản gió đây? Chỉ sợ anh ước gì thấy cô khó chịu. Không chừng lần này giới truyền thông lại moi chuyện cũ tổ tông mười tám đời của cô ra bới móc.
Nghĩ một chút cũng đau đầu, Đông Phương Nhiêu đưa tay di di huyệt Thái Dương, dùng sức xoa ấn.
Nghe Đông Phương Nhiêu nhắc, Vũ ca lập tức phản ứng kịp, “ Giai Giai à, em lần này chơi lớn quá rồi đấy.” Trong giọng nói không khỏi hoảng sợ.
Không thế này thì thế nào? Đông Phương Nhiêu cười khổ.
Là cô muốn chia tay sao? Là cô muốn rời khỏi anh sao? Chẳng lẽ cô không đau buồn, khổ sở sao?
Nhưng bây giờ không có biện pháp, cô nhát gan, chỉ biết trốn tránh, cô luôn trong trạng thái này mà ép buộc ở chung một chỗ với anh cũng không tốt . Không bằng tách ra, giải thoát cho nhau.
Vũ ca vốn còn muốn nói gì, thấy Đông Phương Nhiêu thất hồn lạc phách, bộ dạng mệt mỏi vô cực, cũng giấu trong miệng không nói ra. Không thể làm khác hơn là trầm mặc, tính toán ứng phó giới truyền thông thế nào khi chuyện bị lộ ra.
Đông Phương Nhiêu tựa lưng vào ghế, nhích nhích dựa dựa, ngủ thiếp đi.
Rồi bị Vũ ca đánh thức, mở mắt đã đến phi trường, thật ra thì Vũ ca không cần sớm như vậy đưa Đông Phương Nhiêu tới, phi cơ bảy giờ mới bay, giờ chưa được bốn giờ, mặt trời còn chưa sáng tỏ, nhưng đành chịu, ở địa phương này một năm rồi, người Đông Phương Nhiêu quen không có mấy, vẫn luôn bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng ít, không tìm Vũ ca giúp cũng không biết tìm ai?
Ở thế giới này quá cô độc, có lúc rất nhớ thế giới trước kia, tưởng niệm Lâm ca, tưởng niệm những người hâm hộ quan tâm cô, nhưng Đông Phương Nhiêu biết rõ không thể trở về được. Không thể nào quay về nữa. Chỉ có thể lấy thân phận Hách Giai Giai mà tồn tại ở thế giới này, kiếp trước nếm trải nhiều cay đắng, theo lẽ thường đời này nên đánh rơi những thứ bi thương mà sống vui vẻ hơn mới phải.
Hai người đến phòng khách quý ở sân bay nghỉ ngơi, Đông Phương Nhiêu nằm xuống ghế sa lon, vừa rồi trên xe nhắm mắt một hồi kết quả cơn buồn ngủ cũng tới, hiện tại mí mắt cũng không nâng nổi, thấy ghế sa lon chỉ muốn nằm ngủ.
Vũ ca không muốn quấy nhiễu cô, tối nay hắn ngủ sớm, bị Đông Phương Nhiêu đánh thức, cơn buồn ngủ cũng bay mất, lúc này rất tỉnh táo. Lục túi áo định lấy kẹo cao su lúc ra cửa thuận tay mang theo ra nhai. Vừa sờ, lại mò đụng điện thoại trước, chợt nghĩ tới một chuyện quan trọng chưa nói với cô, tối qua biết tin lập tức gọi cho cô mấy cuộc nhưng không bắt máy. Lúc này sờ tới điện thoại mới sựt nhớ.
Thấy Đông Phương Nhiêu lật người, chưa ngủ sâu liền hỏi: “Giai Giai, đã bao lâu rồi em không liên lạc với người nhà?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook