Ánh Sao Sáng Chói
-
Chương 21
Bối cảnh chiều nay ở một bờ hồ. Buổi sáng kết thúc sớm, mọi người ăn cơm, nghỉ ngơi xong lên xe đi đến địa điểm có tên Minh hồ. Mặc dù sống ở đây đã mấy tháng, nhưng vì công việc quá nhiều nên Đông Phương Nhiêu đối với địa phương này vẫn vô cùng xa lạ. Ví như Minh hồ, mọi người vừa nghe liền biết ở đâu, Đông Phương Nhiêu lại như rơi vào trong sương mù.
Không ai mời Đông Phương Nhiêu lên xe cùng, Đông Phương Nhiêu cũng lười xin đi nhờ mắc công bị người ta lạnh nhạt, cô không có khuynh hướng tự làm khổ, hơn nữa cô tự lái xe đến studio, nếu không lái theo lúc quay xong còn phải trở về lấy, phiền phức.
Lên xe mở bản đồ ra, mọi người đều biết nên Đông Phương Nhiêu tưởng Minh hồ là nơi dễ thấy, kết quả tìm nửa ngày nhìn đến góc bên phải bản đồ có một vũng nước nho nhỏ giông giống cái hồ, phía trên viết : Minh hồ.
Chẳng lẽ Minh hồ không phải là phong cảnh nổi danh, mà chỉ là một vị trí địa lý nổi tiếng vắng vẻ?
Quá sức khảo nghiệm nhận thức phương hướng của Đông Phương Nhiêu rồi, lượn quanh bảy tám ngoặt, thỉnh thoảng còn phải dừng xe lại nhìn bản đồ, đi nhầm hai lần đường quay trở lại chỗ cũ tiếp tục chạy, kết quả hai giờ chiều phải tới studio, trễ nửa tiếng cô mới đến. Đông Phương Nhiêu xuống xe, thời gian lái xe sợ rằng đi bộ còn nhanh hơn. Nhưng Đông Phương Nhiêu tuyệt không thừa nhận là vì mình quá mù đường.
Mới đi tới, Ngô Hạ Ngự xa xa đã thấy Đông Phương Nhiêu, bỏ ống kính trên tay xuống, đổ ập đến mắng Đông Phương Nhiêu một hồi, cái gì tổ kịch đến hơn một canh giờ, cô làm gì hiện tại mới đến, cái gì tất cả mọi người chờ một mình cô, cô đùa giỡn kiểu gì, cái gì đại bài, một tân nhân, xem đi nơi này tất cả mọi người đều là tiền bối của cô, có mình cô có vị trí đại bài sao? Như thế như vậy, blabla.. .. . .
Ngô Hạ Ngự lời to tiếng lớn, làm một đạo diễn bản lãnh rống người nhất định phải có. Đông Phương Nhiêu lạnh mắt nhìn Ngô Hạ Ngự, nhìn thấy diễn viên cùng nhân viên đoàn phim chung quanh. Hoặc xem náo nhiệt, hoặc thờ ơ lạnh nhạt, hoặc nhìn có chút hả hê. Lửa giận trong lòng mênh mông muốn xông tới. Cứng rắn đè ép, đạo diễn nói gì tốt nhất không nên cùng hắn mạnh miệng, vốn là cùng đoàn phim quan hệ lạnh nhạt, nếu bây giờ biến thành băng cực, về sau quay phim càng khó khăn hơn, vốn là mình đến trễ, làm ảnh hưởng tiến độ cả đoàn phim bị mắng cũng phải .. .. . .
Hít sâu, không ngừng ở trong lòng thuyết phục bản thân. Bên này Ngô Hạ Ngự rốt cục dừng lại một chút, thấy Đông Phương Nhiêu mắt lạnh nhìn mình, bộ dáng ngạo mạn bất khuất giống như việc chẳng liên quan đến cô lửa giận trong lòng vừa bớt lại sôi trào, miệng mở ra tiếp tục mắng. Hắn chính là mượn cớ để mắng đấy. Hắn không ưa Đông Phương Nhiêu lúc nào cũng lạnh lùng giống như ai cũng không động được tâm của cô, dáng vẻ thật kiêu ngạo. Hắn là tổng đạo diễn tổ kịch, là người phụ trách cả studio, ai dám nói gì hắn? Dù Phương Diễn tới, hắn cũng mắng không ngừng!
Chung quanh người vây xem nhìn thỏa thích, ai cũng không ưa Đông Phương Nhiêu, ai cũng không thích cô, hứng thú lớn nhất mỗi ngày chính là nhìn Đông Phương Nhiêu bị Ngô Hạ Ngự mắng, vì vậy người xem náo nhiệt rất nhiều, một người đứng ra giảng hòa cũng không có.
“Đạo diễn, anh mắng xong chưa?” Hết năm phút đồng hồ, Ngô Hạ Ngự mới ngưng, Đông Phương Nhiêu lạnh lùng hỏi. Ngô Hạ Ngự vốn là mắng đã không sai biệt lắm, vừa nghe Đông Phương Nhiêu nói lại muốn không nhịn được, trừng mắt thấy Đông Phương Nhiêu cũng đang nhìn mình, ánh mắt kia.. .. .. tựa như băng cực, khiến người ta rét run cả người.
Ngô Hạ Ngự lập tức nói không ra lời, vốn là lấy chuyện đi trễ mắng không có gì không đúng, nhưng bình thường mắng hai ba câu là được rồi, năm sáu câu cũng ngại nhiều, dù sao thời điểm diễn viên bị trễ là chuyện như cơm bữa. Có lúc chờ suốt một ngày, diễn viên hơi có tiếng nói một câu vẫn còn ở nước ngoại, không tới còn không phải là cũng không tới, chẳng lẽ có thể bắt lại?
Đối với Đông Phương Nhiêu, một khắc trước hắn hung ác mắng cô như vậy hắn đều không cảm thấy có gì không phải, hắn bởi vì cô nên mắng, nhất định mắng, nữ nhân này quá ngạo mạn, quá không biết lễ, thật không có quan niệm thời gian, quá tâm cơ.
Nhưng bị Đông Phương Nhiêu nhìn, cái nhìn này, Ngô Hạ Ngự cảm thấy có chỗ nào sai rồi, đôi mắt trong trẻo kia có hơi nước lượn lờ, có ẩn nhẫn, không cam chịu, có phản kháng, còn có lạnh lùng chán ghét.
Ngô Hạ Ngự cả người chấn động, lời đến khóe miệng muốn nhảy ra lại không nói được. Quay sang một bên không nhìn đến nữa, hai con ngươi tựa sao sáng kia làm cho hắn tâm phiền ý loạn, không khỏi cảm thấy buồn bực, hướng phó đạo kêu người phía dưới chuẩn bị một chút có thể khai máy.
Đông Phương Nhiêu cực kỳ tức giận. Cảm thụ này đã thật lâu thật lâu chưa từng có. Kể từ khi Đông Phương Nhiêu thành danh, ai mà không cầm tiền xin Đông Phương Nhiêu đi quay phim, ở studio ai dám nói động đến cô, cô thời điểm quay phim nhận thức diễn xuất rất nghiêm túc, diễn xong cũng nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, thảo luận với mọi người. Đối với mọi người hiền hòa, đối nhân xử thế chu đáo.
Mà giờ đây? Đông Phương Nhiêu thật muốn cười to ba tiếng.
Lão Thiên ông ở đây trêu đùa Đông Phương Nhiêu cái gì? Đông Phương Nhiêu tôi tại sao rơi vào loại kết cục này?
Chuyển thế trọng sinh, ứng phó người khác, ở studio bị lấn ép.
Đây là Đông Phương Nhiêu tôi thiếu ông sao?
Hít sâu, đi tới khu dựng tạm thay đồ trang điểm, cảnh đầu tiên đã lên lịch trước là Đông Phương Nhiên.
Đổi y phục ra cửa, bên ngoài một mảnh bận rộn, quay phim chuẩn bị quay phim, chuẩn bị đạo cụ chuẩn bị, hóa trang thì hóa trang, mới vừa rồi người vây một chỗ đã tán loạn đến các góc.
Thật vinh hạnh không phải sao? Có thể để cho những người này bỏ lại việc trên tay đi nhìn mình.
Đông Phương Nhiêu tự giễu, hít sâu một hơi, bỏ xuống những tâm tình không cần thiết, có thể điên, có thể giận, nhưng tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến diễn xuất, đây là nguyên tắc Đông Phương Nhiêu vẫn kiên trì giữ gìn. Bằng không trước kia Đông Phương Nhiêu mười mấy tuổi mới xuất đạo đã bị đánh ngã, không biết bị bao nhiêu người giẫm ở dưới lòng bàn chân, khi nào còn có ngày đại phóng đăng quang ảnh hậu Đông Phương.
Màn một cũng như trước, NG nhiều lần mới qua, ở đoàn kịch này, Đông Phương Nhiêu đã thật lâu không có cảm thụ cảm giác diễn một lần liền đạt, người diễn cùng Lão thị sai lầm chồng chất, không thể trách cô.
Ngô Hạ Ngự lần này ngược lại tính khí tốt, NG cũng không rống, mặt buộc chết chặc, tất cả mọi người cho là hắn muốn nổi đóa, hắn quay đầu bảo lặp lại lần thứ nhất, người bên cạnh kinh ngạc.
Có một lần rốt cục không nhịn được, người diễn cùng Đông Phương Nhiêu phạm sai lầm thông thường, hắn rốt cục tức miệng mắng to. Trước đây thời điểm này, bất kể là Đông Phương Nhiêu lỗi hay là người diễn cùng lỗi, dĩ nhiên, số lần Đông Phương Nhiêu mắc lỗi đếm trên đầu ngón tay, có thể xem là không có. Nhưng bất kể lỗi của ai, cuối cùng người sai nhất định là Đông Phương Nhiêu, bị mắng cũng nhất định là Đông Phương Nhiêu, coi như là người bình thường, coi như không hiểu được ý người quay phim chỉ cần có mắt nhìn cũng biết người khác mắc lỗi, cuối cùng cũng là Đông Phương Nhiêu lỗi, Ngô Hạ Ngự đầu mâu tuyệt đối nhắm ngay Đông Phương Nhiêu.
Lần này ngoại lệ. Không biết có phải mới rồi chửi cô quá ác, rốt cục ý thức được mình không đúng? Đông Phương Nhiêu cười lạnh một tiếng, chọn chỗ vắng người lửng thửng đi tới. Ngô Hạ Ngự cũng biết lỗi, biết mình cũng có chỗ làm không đúng? Tuyệt đối không thể nào. Nếu quả thật là như vậy, Đông Phương Nhiêu dám lấy đầu xuống cho người ta làm cầu đá!
Năm cảnh quay kế tiếp nữa, đến xế chiều hôm nay mới có cảnh Đông Phương Nhiêu ra sân, Đông Phương Nhiêu đem băng ghế đến cạnh hồ. Minh hồ trên bản đồ nhìn chỉ có một chút xíu, tới đường vòng cung có thể cho người ta vòng đến điên, nhưng phong cảnh đúng là không tệ, đường mòn khúc chiết quanh co, bụi hoa giăng đầy, bên bờ liễu rủ, nếu như lúc này có thể nhấp chén trà càng có ý vị.
Nói là làm, Đông Phương Nhiêu đặt kịch bản trên băng ghế, tổ kịch chắc là có lá trà, nhưng Đông Phương Nhiêu cũng chưa có uống qua, những người đó đối với cô lạnh lẽo, nói chuyện mang gai, thỉnh thoảng còn có mấy phần xem thường, Đông Phương Nhiêu có điên mới tìm bọn họ đòi hỏi.
Trong xe Đông Phương Nhiêu chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, nước trái cây, bánh bích quy ..., quay phim có lúc quá thời gian ăn cơm, để phòng hờ bất kỳ tình huống nào xảy ra, cô còn có các loại thức uống như cà phê, quả trân, dĩ nhiên không thể không có lá trà. Cà phê là chuẩn bị cho những lần làm thêm giờ phải thức đêm, quả trân là buổi sáng uống, trà là một loại nên uống vào xế chiều.
Rất lâu trước đây, cuộc sống cùng thói quen Đông Phương Nhiêu cũng rất có quy luật, đáng tiếc tính chất công việc của cô không thể theo quy luật như vậy. Nhưng cô lại quá yêu thích công việc này nên không có biện pháp nào, chỉ có thể tận lực nhu hòa giữa hai thứ.
Từ trong xe lấy ra lá trà cùng chén trà, bóc một nhúm lá trà vào trong chén, để trà về chỗ cũ. Đông Phương Nhiêu cũng không có lập tức đi trở về vị trí mới vừa rồi để kịch bản. Tới nơi cung ứng nước nóng trước pha trà, rót đầy nước, rồi trở về.
Trong tay bưng một chén trà, nên đi từ từ cẩn thận một chút. Tay trái bưng trà, tay phải nhân tiện cầm một cái ghế nhỏ để đặt chén trà.
Đợi làm xong một loạt, tốn không ít thời gian. Tay phải đem cái ghế để xuống, ngước nhìn phía quay phim, cảnh tiếp theo ống kính cũng *****, tay trái vừa muốn để chén trà xuống, Đông Phương Nhiêu bị đụng.
“A, nóng quá!” Trà lập tức tràn ra, Đông Phương Nhiêu phản ứng mau lẹ tránh ra, đụng vào Đông Phương Nhiêu chính là cái người chưa từng có vận tốt như vậy, trên cánh tay bị tung tóe rất nhiều. Oan gia ngõ hẹp, không phải Lâm Hạnh Nhi còn ai?
“Cô chạy tới đây làm gì?” Đối với Lâm Hạnh Nhi, Đông Phương Nhiêu không hề cho sắc mặt tốt.
Nhìn sắc mặt Hách Giai Giai không đổi, Lâm Hạnh Nhi mắng, “Đường này cũng không phải của cô, chỉ cho một mình cô đi?” Giống như một con mèo bị dẫm đuôi, không thuận theo không buông tha nói: “Người ta bị phỏng mà cô còn có thể nói ngược như vậy, cô nhìn tay tôi này, đỏ ửng rồi!”
Đông Phương Nhiêu nhìn sang, trên cánh tay trắng nõn một mảnh ửng đỏ. Nhưng muốn Đông Phương Nhiêu nói xin lỗi, hoàn toàn không thể nào, Đông Phương Nhiêu chọn cái chỗ này ít người lại vắng vẻ, nếu như không phải Lâm Hạnh Nhi tự đụng vào cửa, sẽ phỏng đến cô? Nước trà bị đổ hơn phân nửa, một chén trà ngon cứ như vậy biến mất.
“Phỏng phải đi tìm phụ tá của cô mà bôi thuốc, ở trước mặt tôi quỷ rống quỷ kêu có thể tự lành sao?” Đông Phương Nhiêu lạnh lùng nói, không để ý tới Lâm Hạnh Nhi nữa, nữ nhân này bản lãnh bới móc là nhất đẳng, càng để ý đến cô cô càng có lực.
“Hách Giai Giai, cô có ý gì?” Lâm Hạnh Nhi dĩ nhiên không phải dễ trêu, bị phỏng chuyện lớn như vậy, cô có thể nhịn mới là lạ, cả giận nói.
“Tôi có thể có ý gì? Mọi người nên làm gì thì làm, xin cô đừng ở chỗ này lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi, cực kỳ chướng mắt.” Đông Phương Nhiêu quá ghét Lâm Hạnh Nhi rồi, lúc nói chuyện không chút khách khí. Đừng tưởng rằng Đông Phương Nhiêu không biết, những lời đồn đãi kia chính là từ miệng Lâm Hạnh Nhi truyền đi. Có một số việc, trong lòng mọi người biết rõ, vạch mặt cũng không dễ nhìn.
Không ai mời Đông Phương Nhiêu lên xe cùng, Đông Phương Nhiêu cũng lười xin đi nhờ mắc công bị người ta lạnh nhạt, cô không có khuynh hướng tự làm khổ, hơn nữa cô tự lái xe đến studio, nếu không lái theo lúc quay xong còn phải trở về lấy, phiền phức.
Lên xe mở bản đồ ra, mọi người đều biết nên Đông Phương Nhiêu tưởng Minh hồ là nơi dễ thấy, kết quả tìm nửa ngày nhìn đến góc bên phải bản đồ có một vũng nước nho nhỏ giông giống cái hồ, phía trên viết : Minh hồ.
Chẳng lẽ Minh hồ không phải là phong cảnh nổi danh, mà chỉ là một vị trí địa lý nổi tiếng vắng vẻ?
Quá sức khảo nghiệm nhận thức phương hướng của Đông Phương Nhiêu rồi, lượn quanh bảy tám ngoặt, thỉnh thoảng còn phải dừng xe lại nhìn bản đồ, đi nhầm hai lần đường quay trở lại chỗ cũ tiếp tục chạy, kết quả hai giờ chiều phải tới studio, trễ nửa tiếng cô mới đến. Đông Phương Nhiêu xuống xe, thời gian lái xe sợ rằng đi bộ còn nhanh hơn. Nhưng Đông Phương Nhiêu tuyệt không thừa nhận là vì mình quá mù đường.
Mới đi tới, Ngô Hạ Ngự xa xa đã thấy Đông Phương Nhiêu, bỏ ống kính trên tay xuống, đổ ập đến mắng Đông Phương Nhiêu một hồi, cái gì tổ kịch đến hơn một canh giờ, cô làm gì hiện tại mới đến, cái gì tất cả mọi người chờ một mình cô, cô đùa giỡn kiểu gì, cái gì đại bài, một tân nhân, xem đi nơi này tất cả mọi người đều là tiền bối của cô, có mình cô có vị trí đại bài sao? Như thế như vậy, blabla.. .. . .
Ngô Hạ Ngự lời to tiếng lớn, làm một đạo diễn bản lãnh rống người nhất định phải có. Đông Phương Nhiêu lạnh mắt nhìn Ngô Hạ Ngự, nhìn thấy diễn viên cùng nhân viên đoàn phim chung quanh. Hoặc xem náo nhiệt, hoặc thờ ơ lạnh nhạt, hoặc nhìn có chút hả hê. Lửa giận trong lòng mênh mông muốn xông tới. Cứng rắn đè ép, đạo diễn nói gì tốt nhất không nên cùng hắn mạnh miệng, vốn là cùng đoàn phim quan hệ lạnh nhạt, nếu bây giờ biến thành băng cực, về sau quay phim càng khó khăn hơn, vốn là mình đến trễ, làm ảnh hưởng tiến độ cả đoàn phim bị mắng cũng phải .. .. . .
Hít sâu, không ngừng ở trong lòng thuyết phục bản thân. Bên này Ngô Hạ Ngự rốt cục dừng lại một chút, thấy Đông Phương Nhiêu mắt lạnh nhìn mình, bộ dáng ngạo mạn bất khuất giống như việc chẳng liên quan đến cô lửa giận trong lòng vừa bớt lại sôi trào, miệng mở ra tiếp tục mắng. Hắn chính là mượn cớ để mắng đấy. Hắn không ưa Đông Phương Nhiêu lúc nào cũng lạnh lùng giống như ai cũng không động được tâm của cô, dáng vẻ thật kiêu ngạo. Hắn là tổng đạo diễn tổ kịch, là người phụ trách cả studio, ai dám nói gì hắn? Dù Phương Diễn tới, hắn cũng mắng không ngừng!
Chung quanh người vây xem nhìn thỏa thích, ai cũng không ưa Đông Phương Nhiêu, ai cũng không thích cô, hứng thú lớn nhất mỗi ngày chính là nhìn Đông Phương Nhiêu bị Ngô Hạ Ngự mắng, vì vậy người xem náo nhiệt rất nhiều, một người đứng ra giảng hòa cũng không có.
“Đạo diễn, anh mắng xong chưa?” Hết năm phút đồng hồ, Ngô Hạ Ngự mới ngưng, Đông Phương Nhiêu lạnh lùng hỏi. Ngô Hạ Ngự vốn là mắng đã không sai biệt lắm, vừa nghe Đông Phương Nhiêu nói lại muốn không nhịn được, trừng mắt thấy Đông Phương Nhiêu cũng đang nhìn mình, ánh mắt kia.. .. .. tựa như băng cực, khiến người ta rét run cả người.
Ngô Hạ Ngự lập tức nói không ra lời, vốn là lấy chuyện đi trễ mắng không có gì không đúng, nhưng bình thường mắng hai ba câu là được rồi, năm sáu câu cũng ngại nhiều, dù sao thời điểm diễn viên bị trễ là chuyện như cơm bữa. Có lúc chờ suốt một ngày, diễn viên hơi có tiếng nói một câu vẫn còn ở nước ngoại, không tới còn không phải là cũng không tới, chẳng lẽ có thể bắt lại?
Đối với Đông Phương Nhiêu, một khắc trước hắn hung ác mắng cô như vậy hắn đều không cảm thấy có gì không phải, hắn bởi vì cô nên mắng, nhất định mắng, nữ nhân này quá ngạo mạn, quá không biết lễ, thật không có quan niệm thời gian, quá tâm cơ.
Nhưng bị Đông Phương Nhiêu nhìn, cái nhìn này, Ngô Hạ Ngự cảm thấy có chỗ nào sai rồi, đôi mắt trong trẻo kia có hơi nước lượn lờ, có ẩn nhẫn, không cam chịu, có phản kháng, còn có lạnh lùng chán ghét.
Ngô Hạ Ngự cả người chấn động, lời đến khóe miệng muốn nhảy ra lại không nói được. Quay sang một bên không nhìn đến nữa, hai con ngươi tựa sao sáng kia làm cho hắn tâm phiền ý loạn, không khỏi cảm thấy buồn bực, hướng phó đạo kêu người phía dưới chuẩn bị một chút có thể khai máy.
Đông Phương Nhiêu cực kỳ tức giận. Cảm thụ này đã thật lâu thật lâu chưa từng có. Kể từ khi Đông Phương Nhiêu thành danh, ai mà không cầm tiền xin Đông Phương Nhiêu đi quay phim, ở studio ai dám nói động đến cô, cô thời điểm quay phim nhận thức diễn xuất rất nghiêm túc, diễn xong cũng nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, thảo luận với mọi người. Đối với mọi người hiền hòa, đối nhân xử thế chu đáo.
Mà giờ đây? Đông Phương Nhiêu thật muốn cười to ba tiếng.
Lão Thiên ông ở đây trêu đùa Đông Phương Nhiêu cái gì? Đông Phương Nhiêu tôi tại sao rơi vào loại kết cục này?
Chuyển thế trọng sinh, ứng phó người khác, ở studio bị lấn ép.
Đây là Đông Phương Nhiêu tôi thiếu ông sao?
Hít sâu, đi tới khu dựng tạm thay đồ trang điểm, cảnh đầu tiên đã lên lịch trước là Đông Phương Nhiên.
Đổi y phục ra cửa, bên ngoài một mảnh bận rộn, quay phim chuẩn bị quay phim, chuẩn bị đạo cụ chuẩn bị, hóa trang thì hóa trang, mới vừa rồi người vây một chỗ đã tán loạn đến các góc.
Thật vinh hạnh không phải sao? Có thể để cho những người này bỏ lại việc trên tay đi nhìn mình.
Đông Phương Nhiêu tự giễu, hít sâu một hơi, bỏ xuống những tâm tình không cần thiết, có thể điên, có thể giận, nhưng tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến diễn xuất, đây là nguyên tắc Đông Phương Nhiêu vẫn kiên trì giữ gìn. Bằng không trước kia Đông Phương Nhiêu mười mấy tuổi mới xuất đạo đã bị đánh ngã, không biết bị bao nhiêu người giẫm ở dưới lòng bàn chân, khi nào còn có ngày đại phóng đăng quang ảnh hậu Đông Phương.
Màn một cũng như trước, NG nhiều lần mới qua, ở đoàn kịch này, Đông Phương Nhiêu đã thật lâu không có cảm thụ cảm giác diễn một lần liền đạt, người diễn cùng Lão thị sai lầm chồng chất, không thể trách cô.
Ngô Hạ Ngự lần này ngược lại tính khí tốt, NG cũng không rống, mặt buộc chết chặc, tất cả mọi người cho là hắn muốn nổi đóa, hắn quay đầu bảo lặp lại lần thứ nhất, người bên cạnh kinh ngạc.
Có một lần rốt cục không nhịn được, người diễn cùng Đông Phương Nhiêu phạm sai lầm thông thường, hắn rốt cục tức miệng mắng to. Trước đây thời điểm này, bất kể là Đông Phương Nhiêu lỗi hay là người diễn cùng lỗi, dĩ nhiên, số lần Đông Phương Nhiêu mắc lỗi đếm trên đầu ngón tay, có thể xem là không có. Nhưng bất kể lỗi của ai, cuối cùng người sai nhất định là Đông Phương Nhiêu, bị mắng cũng nhất định là Đông Phương Nhiêu, coi như là người bình thường, coi như không hiểu được ý người quay phim chỉ cần có mắt nhìn cũng biết người khác mắc lỗi, cuối cùng cũng là Đông Phương Nhiêu lỗi, Ngô Hạ Ngự đầu mâu tuyệt đối nhắm ngay Đông Phương Nhiêu.
Lần này ngoại lệ. Không biết có phải mới rồi chửi cô quá ác, rốt cục ý thức được mình không đúng? Đông Phương Nhiêu cười lạnh một tiếng, chọn chỗ vắng người lửng thửng đi tới. Ngô Hạ Ngự cũng biết lỗi, biết mình cũng có chỗ làm không đúng? Tuyệt đối không thể nào. Nếu quả thật là như vậy, Đông Phương Nhiêu dám lấy đầu xuống cho người ta làm cầu đá!
Năm cảnh quay kế tiếp nữa, đến xế chiều hôm nay mới có cảnh Đông Phương Nhiêu ra sân, Đông Phương Nhiêu đem băng ghế đến cạnh hồ. Minh hồ trên bản đồ nhìn chỉ có một chút xíu, tới đường vòng cung có thể cho người ta vòng đến điên, nhưng phong cảnh đúng là không tệ, đường mòn khúc chiết quanh co, bụi hoa giăng đầy, bên bờ liễu rủ, nếu như lúc này có thể nhấp chén trà càng có ý vị.
Nói là làm, Đông Phương Nhiêu đặt kịch bản trên băng ghế, tổ kịch chắc là có lá trà, nhưng Đông Phương Nhiêu cũng chưa có uống qua, những người đó đối với cô lạnh lẽo, nói chuyện mang gai, thỉnh thoảng còn có mấy phần xem thường, Đông Phương Nhiêu có điên mới tìm bọn họ đòi hỏi.
Trong xe Đông Phương Nhiêu chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, nước trái cây, bánh bích quy ..., quay phim có lúc quá thời gian ăn cơm, để phòng hờ bất kỳ tình huống nào xảy ra, cô còn có các loại thức uống như cà phê, quả trân, dĩ nhiên không thể không có lá trà. Cà phê là chuẩn bị cho những lần làm thêm giờ phải thức đêm, quả trân là buổi sáng uống, trà là một loại nên uống vào xế chiều.
Rất lâu trước đây, cuộc sống cùng thói quen Đông Phương Nhiêu cũng rất có quy luật, đáng tiếc tính chất công việc của cô không thể theo quy luật như vậy. Nhưng cô lại quá yêu thích công việc này nên không có biện pháp nào, chỉ có thể tận lực nhu hòa giữa hai thứ.
Từ trong xe lấy ra lá trà cùng chén trà, bóc một nhúm lá trà vào trong chén, để trà về chỗ cũ. Đông Phương Nhiêu cũng không có lập tức đi trở về vị trí mới vừa rồi để kịch bản. Tới nơi cung ứng nước nóng trước pha trà, rót đầy nước, rồi trở về.
Trong tay bưng một chén trà, nên đi từ từ cẩn thận một chút. Tay trái bưng trà, tay phải nhân tiện cầm một cái ghế nhỏ để đặt chén trà.
Đợi làm xong một loạt, tốn không ít thời gian. Tay phải đem cái ghế để xuống, ngước nhìn phía quay phim, cảnh tiếp theo ống kính cũng *****, tay trái vừa muốn để chén trà xuống, Đông Phương Nhiêu bị đụng.
“A, nóng quá!” Trà lập tức tràn ra, Đông Phương Nhiêu phản ứng mau lẹ tránh ra, đụng vào Đông Phương Nhiêu chính là cái người chưa từng có vận tốt như vậy, trên cánh tay bị tung tóe rất nhiều. Oan gia ngõ hẹp, không phải Lâm Hạnh Nhi còn ai?
“Cô chạy tới đây làm gì?” Đối với Lâm Hạnh Nhi, Đông Phương Nhiêu không hề cho sắc mặt tốt.
Nhìn sắc mặt Hách Giai Giai không đổi, Lâm Hạnh Nhi mắng, “Đường này cũng không phải của cô, chỉ cho một mình cô đi?” Giống như một con mèo bị dẫm đuôi, không thuận theo không buông tha nói: “Người ta bị phỏng mà cô còn có thể nói ngược như vậy, cô nhìn tay tôi này, đỏ ửng rồi!”
Đông Phương Nhiêu nhìn sang, trên cánh tay trắng nõn một mảnh ửng đỏ. Nhưng muốn Đông Phương Nhiêu nói xin lỗi, hoàn toàn không thể nào, Đông Phương Nhiêu chọn cái chỗ này ít người lại vắng vẻ, nếu như không phải Lâm Hạnh Nhi tự đụng vào cửa, sẽ phỏng đến cô? Nước trà bị đổ hơn phân nửa, một chén trà ngon cứ như vậy biến mất.
“Phỏng phải đi tìm phụ tá của cô mà bôi thuốc, ở trước mặt tôi quỷ rống quỷ kêu có thể tự lành sao?” Đông Phương Nhiêu lạnh lùng nói, không để ý tới Lâm Hạnh Nhi nữa, nữ nhân này bản lãnh bới móc là nhất đẳng, càng để ý đến cô cô càng có lực.
“Hách Giai Giai, cô có ý gì?” Lâm Hạnh Nhi dĩ nhiên không phải dễ trêu, bị phỏng chuyện lớn như vậy, cô có thể nhịn mới là lạ, cả giận nói.
“Tôi có thể có ý gì? Mọi người nên làm gì thì làm, xin cô đừng ở chỗ này lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi, cực kỳ chướng mắt.” Đông Phương Nhiêu quá ghét Lâm Hạnh Nhi rồi, lúc nói chuyện không chút khách khí. Đừng tưởng rằng Đông Phương Nhiêu không biết, những lời đồn đãi kia chính là từ miệng Lâm Hạnh Nhi truyền đi. Có một số việc, trong lòng mọi người biết rõ, vạch mặt cũng không dễ nhìn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook