Ánh Sao Rơi Vào Gió Cát
-
Chương 1-1: Tiết Tử (Phần đệm)
Buổi tối đầu tiên đội xe việt dã đi vào khu không người ở Khả Khả Tây Lí, bọn họ dựng lều dưới chân núi tuyết - một chỗ gần nơi đội tuần núi đóng quân.
Nơi đóng quân địa thế bằng phẳng khoáng đạt, khô ráo cản gió, lại gần sát nguồn nước.
Vào tháng năm mỗi năm, tàng linh dương bắt đầu di chuyển, nơi đóng quân này có đội viên tuần núi và người tình nguyện ở, bọn họ đều vì bảo vệ tàng linh dương, hoặc cũng vì trợ giúp những đội xe việt dã hay người cưỡi lừa đi qua Khả Khả Tây Lí.
Sau khi dựng xong lều bạt, nhân lúc trời còn chưa tối, Khúc Nhất Huyền lấy bản đồ trong túi ra xem, như thường lệ dùng bút đen vẽ lại lộ trình, ghi chú ngày tháng.
Sau đó chụp ảnh, lưu giữ.
Vậy là hoàn thành hành trình của cô và Giang Nguyên.
Bốn ngày trước, bọn họ xuất phát từ thành phố Nam Thần, bay thẳng đến Tây Ninh, sau khi xuống máy bay thì đi taxi rồi thuê được một chiếc Cruise.
Cách một ngày, họ tự xe xuất phát từ Tây Ninh, dọc theo Tháp Nhĩ Tự, hồ Thanh Hải, dừng chân ở Hắc Mã Hà Hương hội hợp cùng đội xe việt dã Tinh Huy.
Ngày bảy tháng sáu, dưới sự dẫn đầu của đội trưởng đoàn xe việt dã Tinh Huy - Bành Thâm, Khúc Nhất Huyền đi cùng họ cả một đường, xuôi theo đường vành đai đến Cách Nhĩ Mộc.
Sau một ngày nghỉ ngơi và hồi phục, sáng sớm ngày chín tháng sáu, đoàn xe từ xuất phát từ Cách Nhĩ Mộc, vượt qua Côn Lôn Sơn đi vào khu không người ở Khả Khả Tây Lí.
Trong hành trình mười ngày lần này, cho tới hôm nay vừa vặn quá nửa.
Cô cất bản đồ đi, tiện tay cất nắp bút bị cuốn vào tranh vào trong balo.
Vừa thu dọn ổn thỏa, lều vải bị xốc lên từ bên ngoài. Giang Nguyên chụp ảnh xong, xoa xoa tay đi vào trong lều, mới vừa đến gần Khúc Nhất Huyền liền nảy ý đồ xấu xa mà dán bàn tay lạnh như băng vào cổ cô.
Khúc Nhất Huyền cũng không tránh, nhăn mày "Aw" một tiếng, trừng mắt nhìn cô ấy.
Trong lều treo ngọn đèn chiếu sáng, hình thức phục cổ, giống như ngọn đèn của thập niên sáu mươi.
Giang Nguyên mặt mày tươi cười dưới ngọn đèn lộ ra xinh đẹp khác thường.
"Tớ chụp được kim đỉnh, chỉ là ánh sáng không tốt lắm..." Cô ấy buông lỏng tay, dùng tư thế hiến dâng vật quý lấy chiếc cameras đeo ở trên cô xuống đưa cho cô, đôi mắt lấp lánh chờ được khen.
Giang Nguyên nói kim đỉnh, là kim đỉnh trên núi tuyết. Khi trời sắp sáng, những tia nắng đầu ngày bao trùm toàn bộ núi tuyết khiến nó trở nên rực rỡ mĩ lệ.
Kim đỉnh lúc hoàng hôn... Tạm thời gọi nó kim đỉnh vậy! Cũng chỉ là những tia nắng chiều còn sót lại chiếu lên núi tuyết trong chốc lát mà thôi.
Khúc Nhất Huyền lật vài tấm hình, vỗ vỗ cái đuôi của thiếu nữ đang ngoắc ngoắc: "Tớ đặt đồng hồ báo thức, ngày mai trước khi mặt trời mọc sẽ đánh thức cậu, cho cậu xem cái gì gọi là kim đỉnh trên núi tuyết chân chính."
- -
Tháng sáu ở Khả Khả Tây Lí, ban đêm nhiệt độ sẽ đột ngột giảm xuống.
Khí oxi trên cao nguyên lãng đãng, không khí khô ráo lại lạnh lẽo, thần kinh phải căng thẳng suốt một ngày nên bây giờ chỉ riêng việc hít thở không thôi đã tiêu hao toàn bộ năng lực của Khúc Nhất Huyền.
Ý thức của cô chìm nổi mơ màng, nỗ lực kéo cô vào hố sâu của mộng cảnh.
Nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, đệm ngủ đã bắt đầu trở nên lạnh. Khúc Nhất Huyền đứng dậy mặc áo lông, lúc cô lại nằm xuống mơ hồ nghe bên ngoài lều rầm rĩ tiếng người. Trong đầu cô chỉ thấy những tiếng ong ong vì phản ứng cao nguyên, mơ hồ nghe thấy Bành Thâm căn dặn mọi người đi nghỉ sớm, buổi tối không được tự ý hoạt động một mình.
Buồn ngủ sắp chết rồi, còn đơn độc hoạt động được à...
Cô trở mình trên đệm, mặt mày giãn ra, ngủ thật say.
- -
Ngủ đến quá nửa đêm, có gió đụng vào lều vang lên tiếng lục đục, trong gió rầu rĩ vang lên linh đang. Khúc Nhất Huyền hình như thấy Giang Nguyên như đang ở trong sơn cốc, giọng nói truyền ra từ lớp sương mù, lượn lờ quanh quẩn.
"Nhất Huyền, tớ ra xe tìm chai nước."
Một thanh âm vang lên rồi ngừng lại, như giục cô đáp lại, không ngừng quanh quẩn bên tai Khúc Nhất Huyền.
Khúc Nhất Huyền đang rất buồn ngủ, trên mặt như bị dán một tảng băng, khí lạnh tứ phía như tìm được nơi chốn xông vào người cô, một tia ý thức xông lên gáy cô.
Cô lặng lẽ trợn mắt, nhưng không mở, tựa như mộng lại tựa như tỉnh chứng kiến Giang nguyên ngồi quỳ ở bên cạnh cô, cười tủm tỉm nói trời đã sáng, muốn đi ra ngoài xem kim đỉnh.
Thích ngủ là dấu hiệu của phản ứng cao nguyên, ý chí bền bỉ đến mấy cũng vô pháp ngăn cản. Như bị tiêm một liều gây tê, ý thức còn tỉnh, người đã mê man.
Đệm ngủ trải trên mặt đất một đêm, cũng sắp kết băng giống mặt đất rồi.
Khúc Nhất Huyền vô số lần "Trông thấy" mình giãy dụa tỉnh lại từ trong túi ngủ, động tác chậm chạp quàng khăn ấm lên cổ. Giang Nguyên chờ đến không nhịn được, vểnh môi oán giận động tác của cô quá chậm, sau đó xoay người liền kéo lều đi ra ngoài.
Cô rùng mình, dường như thực sự nghe được tiếng lều bị kéo ra, khí lạnh theo gió đêm tràn vào cơ hồ khiến hô hấp của cô cũng phải đông lại.
Tựa như mộng lại tựa như tỉnh, rốt cục cô cũng phát hiện những điều mình nhìn thấy chỉ là suy diễn.
Lí trí của cô cũng không thể đánh thức được thân thể trì độn mệt mỏi, cho nên sắp xếp trình tự thật tốt, để cho cô tỉnh dậy từ trong mệt nhọc, dự tính tự làm hết mọi chuyện, nhưng sự tê mỏi khiến cô tiếp tục mê man.
Cô cuộn tròn tay, ở trong mơ phảng phất xuyên qua cửa lều mơ rộng thấy được đồng cỏ hoang vu trong Khả Khả Tây Lí.
Nó không tối như ở trong lều, trên vòm trời treo dải ngân hà, ánh trăng hơi nhạt. Núi tuyết cách đó không xa, cô còn mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét rõ ràng của nó, giống như vẽ lên bóng đen.
Hô hấp ngưng thành mảnh băng vụn khiến khí lạnh lại nhào tới, lạnh đến mức cô phải run lên. Trong chớp mắt kia, Khúc Nhất Huyền tựa như có cảm giác, đột nhiên hoảng hốt không thể đè xuống được.
"Không an toàn, Giang Nguyên."
"Không an toàn... "
"Tớ có mang theo đèn pin" Giọng Giang Nguyên lượn lờ bên tại cô như mây khói, xuất hiện lúc nửa đêm khiến người ta rợn cả tóc gáy: "Xe dừng ở nơi trú quân, tớ tìm được chai nước sẽ quay lại."
"Tớ có mang theo đèn pin. "
"Xe dừng ở nơi trú quân."
"Tớ tìm được chai nước sẽ quay lại."
...
"Tớ có mang theo đèn pin... "
"Xe dừng ở nơi trú quân..."
"Tớ tìm được chai nước sẽ quay lại..."
Không được...
Không được!
Trong lòng Khúc Nhất Huyền hoảng sợ, đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Trước đó không hề có giảm xóc, trong nháy mắt đầu váng mắt hoa, trước mắt biến thành màu đen.
Cô nửa ngồi, nhớ đến đèn chiếu sáng trên đỉnh lều cô đưa tay bật hai cái công tắc.
Đèn không sáng.
Cô cuộn thân lên, run rẩy bật lại, lúc này đèn sáng rồi.
Khúc Nhất Huyền quay đầu nhìn bên cạnh.
Giang Nguyên không có ở đây.
Túi ngủ nhăn thành một đống, mặt trên còn một cái khóa chưa kéo hết, miệng túi mở lớn.
Tim cô đập "bình bịch bình bịch" kịch liệt thúc giục, không khí mỏng đến mức khi vào mũi thì không thể thở được, cô hé miệng, hổn hển thở sâu mấy cái. Ánh mắt rơi vào cửa lều vẫn chưa đóng, lập tức con ngươi mạnh mẽ co rút.
"Cái kẻ ngu ngốc này..."
Cô quàng khăn quàng cổ lên, định đi ra xem một chút.
Trên vách lều đột nhiên hiện lên một bóng người màu đen, như quỷ mỵ, vô thanh vô tức phiêu tán qua.
Khúc Nhất Huyền nắm khăn quàng cổ thật chặt, chóp mũi toát ra mồ hôi lạnh.
Cũng trong lúc đó, nơi trú quân sáng lên, tiếng động cơ vang ầm ầm.
Xe việt dã đã được cải biến, bánh xe chạm đất, tựa như dã thú cấp thiết gào thét. Đột nhiên một tiếng phanh xe vang lên, nghiền nát bụi bặm, cách xa mấy mét đều có thể nghe ra nó đang khẩn thiết, gấp gáp như thế nào.
Ngay sau đó xe nổ lớn, có đèn xe sáng rọi thoáng qua trước lều, hừng đông yên tĩnh bỗng nhiên bị xé rách.
Đã xảy ra chuyện!
Mọi người đều bị đánh thức, chiếc đèn trong lều sáng lên giống như ánh sao trong đêm tối.
Khúc Nhất Huyền không kịp xốc túi ngủ lên vội vã vén lều ra ngoài còn bị vấp té ở ngay cửa lều, chỉ thấy nơi đội tuần núi đóng quân xa mười thước kia, chiếc Cruise màu trắng dứt khoát lại không hề do dự đánh về phía đội viên tuần núi trực đêm.
Sau một kích không trúng, đầu xe vụng về vòng lại, quay đầu dọc theo vết bánh xe lúc tới chạy đi. Đèn xe việt dã như thú săn hoang dại, đang bị bóng đêm hắc ám của Khả Khả Tây Lí cắn nuốt, nó cũng không quay đầu lại đi thật xa.
Sau thời gian yên lặng ngắn ngủi,tiếng người hỗn loạn sôi trào không phân biệt rõ được ai với ai.
"Đụng người rồi? "
"Chuyện gì xảy ra vậy... "
"Mau đi xem một chút người nào bị đụng phải a, người không sao chứ? "
"Trời tối như vậy, bị quỷ nhập à? "
Có người "A" một tiếng, hoảng hồn: "Đừng nói nhảm. "
Khúc Nhất Huyền ngay cả giày cũng không kịp đeo, chân trần đuổi theo.
Đất dưới chân cứng ngắc lạnh lẽo, giống như giẫm trên băng. Hơn mười thước từ lều đến nơi đội tuần núi trú ngụ, thể lực của cô bị hao hết, thở mạnh như là chạy 800 mét, lúc dừng lại còn thở không thông, câu nói ngắt quãng: "Giang Nguyên đâu... "
Bành Thâm đuổi theo, vừa kéo áo khoác vừa vỗ bả vai Khúc Nhất Huyền, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trong doanh địa chỉ có duy nhất một ngọn đèn phát sáng, ngọn đèn chiếu thẳng lên mặt anh ta, đâm vào mắt cô nhức nhối, suýt nữa trào nước mắt.
Hoang mang cùng mờ mịt khiến cô ngây ra.
Khúc Nhất Huyền nghe không rõ đội tuần núi nói gì đó với Bành Thâm, chỉ bắt được vài từ "Không biết", "Giống như nổi điên", "Lái xe chạy", cô nhăn mày, môi mấp máy, muốn hỏi "Giang Nguyên đâu"?
Nhưng mà, trong một khắc kia, tất cả mọi chuyện cũng đã vượt khỏi phạm vi kiểm soát của cô. (một khắc = 15")
Cô bị khống chế, chỉ có thể lấy tin tức từ doanh địa.
Đội viên trực đêm của đội tuần núi cùng Bành Thâm lái xe đi tìm người.
Sau khi dùng điện thoại vệ tinh báo cảnh sát xong, Khúc Nhất Huyền ngồi trơ ở bên ngoài lều, không dám chợp mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm về nơi cuối cùng chiếc Cruise biến mất.
Đèn sau của xe như rơi vào đáy mắt, biến mất ở nơi hoang dã.
Cô nhớ lại tất cả những số điện thoại cứu viện có trong đầu, hồi ức còn có thể giúp cô lần tìm số điện thoại, gọi từng số một, nói rõ tình huống, thỉnh cầu cứu viện.
Không biết qua bao lâu, dải ngân hà trên đỉnh núi tuyết dần nhạt. Phía chân trời có phù quang* ẩn hiện, một tia nắng màu ráng bó thành từng bó nhỏ, vén lên ranh giới màn đêm và tờ mờ sáng.
*Phù quang: Ánh sáng phản quang
Trong lều tiếng chuông của đồng hồ báo thức vang lên, ánh mặt trời vàng chói trải dài trên đỉnh núi tuyết, đúc thành một tòa kim đỉnh.
Môi Khúc Nhất Huyền trắng bệch, dưới nhiệt độ thấp, ngón tay cứng đờ hầu như không nhúc nhích được. Cô chậm rãi dùng lòng bàn tay nhấn một dãy số, bấm số điện thoại của người cuối cùng.
Sau một hồi chuông dài, có người nghe.
Sau một tiếng "Két" giòn vang lên, giọng nói của người đàn ông trầm thấp nhưng trong trẻo lạnh lùng như tuyết ở đằng kia truyền đến, hình như một đêm không ngủ nên giọng hơi lười biếng, vô tình khiến lòng người tịch mịch: "Chào bạn, trạm bảo hộ Sách Nam Đạt Kiệt nghe. "
...
Cúp điện thoại, Khúc Nhất Huyền thở ra một hơi.
Mi mắt dưới sương sớm ngưng kết thành sương, cô nhắm hai mắt, lòng trầm xuống rơi vào vực sâu vô tận.
- -
Giang Nguyên mất tích.
Một đêm đó, cô lái một chiếc việt dã, mất phương hướng hồ đồ đi trong khu cấm.
Dưới địa hình rắc rối phức tạp của Khả Khả Tây Lí, đội viên tuần núi cùng Bành Thâm theo sát cô. Ngọn đèn xe đỏ thắm giống như là ánh mắt cuối cùng, khiến người ta kiềm nén thê lương đến hít thở không thông.
Cứu viện giằng co trọn một tháng, cô đi khắp mảnh đất Khả Khả Tây Lí, nhưng ngay cả bóng dáng của cô ấy cũng không phát hiện.
Đó là cách hành trình của cô và Giang Nguyên kết thúc.
Lộ trình trên bản đồ dừng lại ở dưới chân núi tuyết nơi mà đội tuần núi đóng quân, mà chiếc cameras kia-- dừng hình ảnh ở ánh tà dương của hoàng hôn dưới tuyết sơn đỉnh.
Tựa như bọn cô.
Một người lưu vong ở Tây Bắc hoang dã, một người vĩnh viễn lạc hướng ở phương xa.
Nơi đóng quân địa thế bằng phẳng khoáng đạt, khô ráo cản gió, lại gần sát nguồn nước.
Vào tháng năm mỗi năm, tàng linh dương bắt đầu di chuyển, nơi đóng quân này có đội viên tuần núi và người tình nguyện ở, bọn họ đều vì bảo vệ tàng linh dương, hoặc cũng vì trợ giúp những đội xe việt dã hay người cưỡi lừa đi qua Khả Khả Tây Lí.
Sau khi dựng xong lều bạt, nhân lúc trời còn chưa tối, Khúc Nhất Huyền lấy bản đồ trong túi ra xem, như thường lệ dùng bút đen vẽ lại lộ trình, ghi chú ngày tháng.
Sau đó chụp ảnh, lưu giữ.
Vậy là hoàn thành hành trình của cô và Giang Nguyên.
Bốn ngày trước, bọn họ xuất phát từ thành phố Nam Thần, bay thẳng đến Tây Ninh, sau khi xuống máy bay thì đi taxi rồi thuê được một chiếc Cruise.
Cách một ngày, họ tự xe xuất phát từ Tây Ninh, dọc theo Tháp Nhĩ Tự, hồ Thanh Hải, dừng chân ở Hắc Mã Hà Hương hội hợp cùng đội xe việt dã Tinh Huy.
Ngày bảy tháng sáu, dưới sự dẫn đầu của đội trưởng đoàn xe việt dã Tinh Huy - Bành Thâm, Khúc Nhất Huyền đi cùng họ cả một đường, xuôi theo đường vành đai đến Cách Nhĩ Mộc.
Sau một ngày nghỉ ngơi và hồi phục, sáng sớm ngày chín tháng sáu, đoàn xe từ xuất phát từ Cách Nhĩ Mộc, vượt qua Côn Lôn Sơn đi vào khu không người ở Khả Khả Tây Lí.
Trong hành trình mười ngày lần này, cho tới hôm nay vừa vặn quá nửa.
Cô cất bản đồ đi, tiện tay cất nắp bút bị cuốn vào tranh vào trong balo.
Vừa thu dọn ổn thỏa, lều vải bị xốc lên từ bên ngoài. Giang Nguyên chụp ảnh xong, xoa xoa tay đi vào trong lều, mới vừa đến gần Khúc Nhất Huyền liền nảy ý đồ xấu xa mà dán bàn tay lạnh như băng vào cổ cô.
Khúc Nhất Huyền cũng không tránh, nhăn mày "Aw" một tiếng, trừng mắt nhìn cô ấy.
Trong lều treo ngọn đèn chiếu sáng, hình thức phục cổ, giống như ngọn đèn của thập niên sáu mươi.
Giang Nguyên mặt mày tươi cười dưới ngọn đèn lộ ra xinh đẹp khác thường.
"Tớ chụp được kim đỉnh, chỉ là ánh sáng không tốt lắm..." Cô ấy buông lỏng tay, dùng tư thế hiến dâng vật quý lấy chiếc cameras đeo ở trên cô xuống đưa cho cô, đôi mắt lấp lánh chờ được khen.
Giang Nguyên nói kim đỉnh, là kim đỉnh trên núi tuyết. Khi trời sắp sáng, những tia nắng đầu ngày bao trùm toàn bộ núi tuyết khiến nó trở nên rực rỡ mĩ lệ.
Kim đỉnh lúc hoàng hôn... Tạm thời gọi nó kim đỉnh vậy! Cũng chỉ là những tia nắng chiều còn sót lại chiếu lên núi tuyết trong chốc lát mà thôi.
Khúc Nhất Huyền lật vài tấm hình, vỗ vỗ cái đuôi của thiếu nữ đang ngoắc ngoắc: "Tớ đặt đồng hồ báo thức, ngày mai trước khi mặt trời mọc sẽ đánh thức cậu, cho cậu xem cái gì gọi là kim đỉnh trên núi tuyết chân chính."
- -
Tháng sáu ở Khả Khả Tây Lí, ban đêm nhiệt độ sẽ đột ngột giảm xuống.
Khí oxi trên cao nguyên lãng đãng, không khí khô ráo lại lạnh lẽo, thần kinh phải căng thẳng suốt một ngày nên bây giờ chỉ riêng việc hít thở không thôi đã tiêu hao toàn bộ năng lực của Khúc Nhất Huyền.
Ý thức của cô chìm nổi mơ màng, nỗ lực kéo cô vào hố sâu của mộng cảnh.
Nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, đệm ngủ đã bắt đầu trở nên lạnh. Khúc Nhất Huyền đứng dậy mặc áo lông, lúc cô lại nằm xuống mơ hồ nghe bên ngoài lều rầm rĩ tiếng người. Trong đầu cô chỉ thấy những tiếng ong ong vì phản ứng cao nguyên, mơ hồ nghe thấy Bành Thâm căn dặn mọi người đi nghỉ sớm, buổi tối không được tự ý hoạt động một mình.
Buồn ngủ sắp chết rồi, còn đơn độc hoạt động được à...
Cô trở mình trên đệm, mặt mày giãn ra, ngủ thật say.
- -
Ngủ đến quá nửa đêm, có gió đụng vào lều vang lên tiếng lục đục, trong gió rầu rĩ vang lên linh đang. Khúc Nhất Huyền hình như thấy Giang Nguyên như đang ở trong sơn cốc, giọng nói truyền ra từ lớp sương mù, lượn lờ quanh quẩn.
"Nhất Huyền, tớ ra xe tìm chai nước."
Một thanh âm vang lên rồi ngừng lại, như giục cô đáp lại, không ngừng quanh quẩn bên tai Khúc Nhất Huyền.
Khúc Nhất Huyền đang rất buồn ngủ, trên mặt như bị dán một tảng băng, khí lạnh tứ phía như tìm được nơi chốn xông vào người cô, một tia ý thức xông lên gáy cô.
Cô lặng lẽ trợn mắt, nhưng không mở, tựa như mộng lại tựa như tỉnh chứng kiến Giang nguyên ngồi quỳ ở bên cạnh cô, cười tủm tỉm nói trời đã sáng, muốn đi ra ngoài xem kim đỉnh.
Thích ngủ là dấu hiệu của phản ứng cao nguyên, ý chí bền bỉ đến mấy cũng vô pháp ngăn cản. Như bị tiêm một liều gây tê, ý thức còn tỉnh, người đã mê man.
Đệm ngủ trải trên mặt đất một đêm, cũng sắp kết băng giống mặt đất rồi.
Khúc Nhất Huyền vô số lần "Trông thấy" mình giãy dụa tỉnh lại từ trong túi ngủ, động tác chậm chạp quàng khăn ấm lên cổ. Giang Nguyên chờ đến không nhịn được, vểnh môi oán giận động tác của cô quá chậm, sau đó xoay người liền kéo lều đi ra ngoài.
Cô rùng mình, dường như thực sự nghe được tiếng lều bị kéo ra, khí lạnh theo gió đêm tràn vào cơ hồ khiến hô hấp của cô cũng phải đông lại.
Tựa như mộng lại tựa như tỉnh, rốt cục cô cũng phát hiện những điều mình nhìn thấy chỉ là suy diễn.
Lí trí của cô cũng không thể đánh thức được thân thể trì độn mệt mỏi, cho nên sắp xếp trình tự thật tốt, để cho cô tỉnh dậy từ trong mệt nhọc, dự tính tự làm hết mọi chuyện, nhưng sự tê mỏi khiến cô tiếp tục mê man.
Cô cuộn tròn tay, ở trong mơ phảng phất xuyên qua cửa lều mơ rộng thấy được đồng cỏ hoang vu trong Khả Khả Tây Lí.
Nó không tối như ở trong lều, trên vòm trời treo dải ngân hà, ánh trăng hơi nhạt. Núi tuyết cách đó không xa, cô còn mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét rõ ràng của nó, giống như vẽ lên bóng đen.
Hô hấp ngưng thành mảnh băng vụn khiến khí lạnh lại nhào tới, lạnh đến mức cô phải run lên. Trong chớp mắt kia, Khúc Nhất Huyền tựa như có cảm giác, đột nhiên hoảng hốt không thể đè xuống được.
"Không an toàn, Giang Nguyên."
"Không an toàn... "
"Tớ có mang theo đèn pin" Giọng Giang Nguyên lượn lờ bên tại cô như mây khói, xuất hiện lúc nửa đêm khiến người ta rợn cả tóc gáy: "Xe dừng ở nơi trú quân, tớ tìm được chai nước sẽ quay lại."
"Tớ có mang theo đèn pin. "
"Xe dừng ở nơi trú quân."
"Tớ tìm được chai nước sẽ quay lại."
...
"Tớ có mang theo đèn pin... "
"Xe dừng ở nơi trú quân..."
"Tớ tìm được chai nước sẽ quay lại..."
Không được...
Không được!
Trong lòng Khúc Nhất Huyền hoảng sợ, đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Trước đó không hề có giảm xóc, trong nháy mắt đầu váng mắt hoa, trước mắt biến thành màu đen.
Cô nửa ngồi, nhớ đến đèn chiếu sáng trên đỉnh lều cô đưa tay bật hai cái công tắc.
Đèn không sáng.
Cô cuộn thân lên, run rẩy bật lại, lúc này đèn sáng rồi.
Khúc Nhất Huyền quay đầu nhìn bên cạnh.
Giang Nguyên không có ở đây.
Túi ngủ nhăn thành một đống, mặt trên còn một cái khóa chưa kéo hết, miệng túi mở lớn.
Tim cô đập "bình bịch bình bịch" kịch liệt thúc giục, không khí mỏng đến mức khi vào mũi thì không thể thở được, cô hé miệng, hổn hển thở sâu mấy cái. Ánh mắt rơi vào cửa lều vẫn chưa đóng, lập tức con ngươi mạnh mẽ co rút.
"Cái kẻ ngu ngốc này..."
Cô quàng khăn quàng cổ lên, định đi ra xem một chút.
Trên vách lều đột nhiên hiện lên một bóng người màu đen, như quỷ mỵ, vô thanh vô tức phiêu tán qua.
Khúc Nhất Huyền nắm khăn quàng cổ thật chặt, chóp mũi toát ra mồ hôi lạnh.
Cũng trong lúc đó, nơi trú quân sáng lên, tiếng động cơ vang ầm ầm.
Xe việt dã đã được cải biến, bánh xe chạm đất, tựa như dã thú cấp thiết gào thét. Đột nhiên một tiếng phanh xe vang lên, nghiền nát bụi bặm, cách xa mấy mét đều có thể nghe ra nó đang khẩn thiết, gấp gáp như thế nào.
Ngay sau đó xe nổ lớn, có đèn xe sáng rọi thoáng qua trước lều, hừng đông yên tĩnh bỗng nhiên bị xé rách.
Đã xảy ra chuyện!
Mọi người đều bị đánh thức, chiếc đèn trong lều sáng lên giống như ánh sao trong đêm tối.
Khúc Nhất Huyền không kịp xốc túi ngủ lên vội vã vén lều ra ngoài còn bị vấp té ở ngay cửa lều, chỉ thấy nơi đội tuần núi đóng quân xa mười thước kia, chiếc Cruise màu trắng dứt khoát lại không hề do dự đánh về phía đội viên tuần núi trực đêm.
Sau một kích không trúng, đầu xe vụng về vòng lại, quay đầu dọc theo vết bánh xe lúc tới chạy đi. Đèn xe việt dã như thú săn hoang dại, đang bị bóng đêm hắc ám của Khả Khả Tây Lí cắn nuốt, nó cũng không quay đầu lại đi thật xa.
Sau thời gian yên lặng ngắn ngủi,tiếng người hỗn loạn sôi trào không phân biệt rõ được ai với ai.
"Đụng người rồi? "
"Chuyện gì xảy ra vậy... "
"Mau đi xem một chút người nào bị đụng phải a, người không sao chứ? "
"Trời tối như vậy, bị quỷ nhập à? "
Có người "A" một tiếng, hoảng hồn: "Đừng nói nhảm. "
Khúc Nhất Huyền ngay cả giày cũng không kịp đeo, chân trần đuổi theo.
Đất dưới chân cứng ngắc lạnh lẽo, giống như giẫm trên băng. Hơn mười thước từ lều đến nơi đội tuần núi trú ngụ, thể lực của cô bị hao hết, thở mạnh như là chạy 800 mét, lúc dừng lại còn thở không thông, câu nói ngắt quãng: "Giang Nguyên đâu... "
Bành Thâm đuổi theo, vừa kéo áo khoác vừa vỗ bả vai Khúc Nhất Huyền, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trong doanh địa chỉ có duy nhất một ngọn đèn phát sáng, ngọn đèn chiếu thẳng lên mặt anh ta, đâm vào mắt cô nhức nhối, suýt nữa trào nước mắt.
Hoang mang cùng mờ mịt khiến cô ngây ra.
Khúc Nhất Huyền nghe không rõ đội tuần núi nói gì đó với Bành Thâm, chỉ bắt được vài từ "Không biết", "Giống như nổi điên", "Lái xe chạy", cô nhăn mày, môi mấp máy, muốn hỏi "Giang Nguyên đâu"?
Nhưng mà, trong một khắc kia, tất cả mọi chuyện cũng đã vượt khỏi phạm vi kiểm soát của cô. (một khắc = 15")
Cô bị khống chế, chỉ có thể lấy tin tức từ doanh địa.
Đội viên trực đêm của đội tuần núi cùng Bành Thâm lái xe đi tìm người.
Sau khi dùng điện thoại vệ tinh báo cảnh sát xong, Khúc Nhất Huyền ngồi trơ ở bên ngoài lều, không dám chợp mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm về nơi cuối cùng chiếc Cruise biến mất.
Đèn sau của xe như rơi vào đáy mắt, biến mất ở nơi hoang dã.
Cô nhớ lại tất cả những số điện thoại cứu viện có trong đầu, hồi ức còn có thể giúp cô lần tìm số điện thoại, gọi từng số một, nói rõ tình huống, thỉnh cầu cứu viện.
Không biết qua bao lâu, dải ngân hà trên đỉnh núi tuyết dần nhạt. Phía chân trời có phù quang* ẩn hiện, một tia nắng màu ráng bó thành từng bó nhỏ, vén lên ranh giới màn đêm và tờ mờ sáng.
*Phù quang: Ánh sáng phản quang
Trong lều tiếng chuông của đồng hồ báo thức vang lên, ánh mặt trời vàng chói trải dài trên đỉnh núi tuyết, đúc thành một tòa kim đỉnh.
Môi Khúc Nhất Huyền trắng bệch, dưới nhiệt độ thấp, ngón tay cứng đờ hầu như không nhúc nhích được. Cô chậm rãi dùng lòng bàn tay nhấn một dãy số, bấm số điện thoại của người cuối cùng.
Sau một hồi chuông dài, có người nghe.
Sau một tiếng "Két" giòn vang lên, giọng nói của người đàn ông trầm thấp nhưng trong trẻo lạnh lùng như tuyết ở đằng kia truyền đến, hình như một đêm không ngủ nên giọng hơi lười biếng, vô tình khiến lòng người tịch mịch: "Chào bạn, trạm bảo hộ Sách Nam Đạt Kiệt nghe. "
...
Cúp điện thoại, Khúc Nhất Huyền thở ra một hơi.
Mi mắt dưới sương sớm ngưng kết thành sương, cô nhắm hai mắt, lòng trầm xuống rơi vào vực sâu vô tận.
- -
Giang Nguyên mất tích.
Một đêm đó, cô lái một chiếc việt dã, mất phương hướng hồ đồ đi trong khu cấm.
Dưới địa hình rắc rối phức tạp của Khả Khả Tây Lí, đội viên tuần núi cùng Bành Thâm theo sát cô. Ngọn đèn xe đỏ thắm giống như là ánh mắt cuối cùng, khiến người ta kiềm nén thê lương đến hít thở không thông.
Cứu viện giằng co trọn một tháng, cô đi khắp mảnh đất Khả Khả Tây Lí, nhưng ngay cả bóng dáng của cô ấy cũng không phát hiện.
Đó là cách hành trình của cô và Giang Nguyên kết thúc.
Lộ trình trên bản đồ dừng lại ở dưới chân núi tuyết nơi mà đội tuần núi đóng quân, mà chiếc cameras kia-- dừng hình ảnh ở ánh tà dương của hoàng hôn dưới tuyết sơn đỉnh.
Tựa như bọn cô.
Một người lưu vong ở Tây Bắc hoang dã, một người vĩnh viễn lạc hướng ở phương xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook