Ánh Sao Chiều
-
Chương 9
Charlene gọi Coop cả chục lần đêm hôm ấy, và đúng sáng hôm sau cũng cả chục lần nữa. Nhưng lần này Paloma không giở trò lừa nên ông phải nghe.Cô ta biết ông sẽ giết mình nếu làm thế. Phải đến hai hôm sau ông mới chịu trả lời Charlene. Coop đang cố dứt bỏ cô gái này một cách nhẹ nhàng, nhưng Charlene lại cho việc ông không chịu với mình trong hai ngày chẳng phải là một hành động nhẹ nhàng.
- Có chuyện gì vậy? – Ông thảng nhiên hỏi khi cầm máy lên nghe – Mạnh giỏi không em?
- Em đang điên lên đây! – Giọng cô ta nghe như người điên loạn. Anh đang ở đâu đấy?
- Đang ở chỗ làm việc đây, đang thâu một quảng cáo. Câu nói dối của ông làm cô dịu đi đôi chút.
- Ít nhất thì anh cũng phải gọi cho em chứ? – Cô ta nói, vẻ khổ sở - Anh cũng định gọi – ông lại dối, - nhưng không có thì giờ. Vả lại anh nghĩ là hai chúng ta đều cần một khoảng trống nào đó. Chuyện này sẽ không đi đến đâu cả Charlene à. Anh nghĩ em biết điều đó chứ!
- Tại sao lại không đến đâu? Chúng ta đã cùng nhau sống rất tốt kia mà!
- Vâng, đúng vậy, - Coop khéo léo thừa nhận – Nhưng dù sao thì anh cũng quá già đối với em. Em cầu một người nào cỡ tuổi em – Coop không hề nghĩ đến việc Alex chỉ lớn hơn Charlene có một tuổi thôi.
- Nhưng trước đây anh đâu có để ý gì đến chuyện đó? Qua những tờ báo loại lá cả và những người quen biết ông, Charlene biết ông từng đi với nhiều cô gái còn trẻ tuổi hơn mình nữa. – Coop, đó chỉ là một cái cớ - Dĩ nhiên cô gái nói đúng, nhưng bao giờ Coop chịu thừa nhận điều đó.
Ông cố xoay sang một lối khác:
- Những liên hệ như thế này nghe cũng chẳng đúng tí nào. Cả hai đều biết ông từng đi với những diễn viên và những cô gái trẻ có triển vọng khác ở Hollywood trong những khoảng thời gian lâu dài. Ông chỉ không muốn tiếp tục liên hệ với Charlene. Ông cho cô ta thiếu lịch sự, ít nhất cũng trong lối ăn mặc, và có hơi quá xúc động. Hơn thế nữa, cô ta đã làm ông chán. Giờ thì ông muốn nhắm đến Alex, con người và tài sản của cô nữa. Tuy nó không phải là điểm thu hút chính đối với ông, nhưng chắc chắn cũng là một thứ đầy quyến rũ. Charlene không có được những thứ đó. Ông cũng biết rõ là nếu muốn hẹn hò với Alex, cần phải tránh dính vào những vụ lăng nhăng xấu xa. Xuất hiện trên những trang báo loại lá cải cùng với một cô đào đóng loại phim video khiêu dâm, nhất định sẽ không đưa đến mục tiêu mới của ông vào lúc này. Alex xuất hiện là điểm quan tâm chính của ông, Charlene đã thuộc về lịch sử, một chương sử ngắn ngủi, tầm thường. Ông từng có nhiều cô như thế và lúc nào cũng thấy chán họ rất nhanh. Một vài yếu tố hơi lạ mà cô ta có, như bà nội là người Nhật, từng sống ở Paris, lớn lên ở Brazil, làm cho cô gái có cái gì đó nổi bật. Ngoài ra ông còn khám phá ra cô gái rất nóng nảy và có chút mất thăng bằng. Cô ta không chịu hiểu những dấu hiệu ám chỉ xa xôi để biến đi trong một cung cách lịch sự mà lại cố bám như một con chó ngậm chặt trong mõm miếng xương. Ông rất ghét chuyện đó, mà thích những vụ kết thúc nhanh chóng, vui vẻ. Ông bực mình vì cô ta và cảm thấy mình như bị mắc bẫy, cảm thấy sợ hãi mỗi lần nói chuyện với cô ta.
Cuối cùng ông bảo cô gái:
- Charlene, anh sẽ gọi lại em trong vài hôm nữa. – Nghe thế cô gái lại tức giận thêm – Không, anh sẽ không gọi lại. Anh dối em.
- Anh không dối – Giọng ông như người bị xúc phạm mạnh.
- Có người gọi anh ở đầu dây kia. Anh sẽ gọi em lại.
- Anh là kẻ nói dối – Cô gái hét lên trong máy.
Coop lặng lẽ cúp máy, không thích lối xử sự ấy của cô gái chút nào, nhưng lại chẳng làm gì hơn được. Chỉ qua một đêm mà cô ta đã trở thành một vấn đề lớn. Thế nào rồi cô gái cũng bỏ cuộc, nhưng trong hiện tại, cô ta vẫn là thứ làm Coop bực bội và khó chịu.
Xế chiều hôm đó Coop gọi Alex, nhưng lúc ấy cô còn bận với hai vụ cấp cứu, mãi đến 9 giờ tối, khi lên giường ngủ cô mới gọi lại cho ông được, và bảo phải thức dậy 4 giờ sáng hôm sau. Thiết lập được một mối liên hệ với cô sẽ không phải là chuyện dễ, như Coop cho là rất đáng bỏ công.
Cuối cùng ông cũng liên lạc được với Alex chiều hôm sau. Cô bảo chỉ có thể nói chuyện được vài phút, rồi phải trực trong vài ngày kế, nhưng đồng ý đến dùng tối với ông vào Chủ nhật, và cũng báo trước là mình vẫn trong tình trạng ứng trực.
- Ứng trực là sao? Họ gọi đến tham khảo ý kiến của cô à? – Câu hỏi có chút ngây ngô vì chưa bao giờ ông hẹn với một phụ nữ bác sĩ, chỉ một lần với cô nữ y tá và một lần với nhân viên xoa bóp.
- Không phải. – Cô cười lớn, tiếng cười mà Coop rất yêu thích, cởi mở và thành thật. – Nghĩa là tôi phải đến bệnh viện khi máy nhắn tin gọi.
- Trong trường hợp đó thì tôi phải tịch thu máy nhắn tin gọi.
- Có những hôm những vụ như thế cũng hấp dẫn lắm. Ông vẫn muốn tôi đến dùng bữa tối, nếu tôi vẫn trong tình trạng ứng trực chứ?
- Chắc chắn rồi. Nếu cô phải rời bữa ăn, tôi sẽ làm đồ ăn theo cô vào một cái túi.
- Ông không chờ được đến hôm nào tôi nghỉ hẳn một ngày sao? Tuần tới tôi có được một ngày như thế, nếu ông thích.
- Không Alex, tôi muốn gặp cô. Tôi sẽ làm thứ gì đơn giản để cô có thể mang theo.
- Ông tính nấu ăn à? – Alex như có chút ngạc nhiên trước ý nghĩ đó, và Coop cũng thế. Ông chỉ có thể nước những lát bánh mì kẹp Cavia và nấu nước sôi uống trà.
- Tôi sẽ tìm cách. – Cuộc sống không có người nấu bếp cũng là một thách thức đối với Coop. Đến thứ bảy, ông gọi Wittgang Pack và ông này hứa sẽ gởi đến một bữa ăn đơn giản cho hai người hầu bàn. Thật hoàn hảo.
Alex đến lúc 5 giờ chiều Chủ nhật như đã hẹn tern chiếc Walkswagen, vì cô bảo cần nó trong trường hợp bị gọi gấp về làm việc. Chiếc xe cũ nổ bình bịch khi cô lái, nó trên lối vào trang viên, và Alex rất ngạc nhiên khi nhìn thấy dinh thự Cottage. Không như Charlene, cô đã từng nhìn thấy những ngôi nhà lớn như thế này, thật ra còn sống ở những nơi ấy nữa. Ngôi nhà bố mẹ Alex ở NewPort trông rất giống Cottage, nhưng lớn hơn. Cô không muốn nói ra với Coop, sợ làm thế không được lịch sự lắm. Cô bảo ngôi nhà và khu vườn rất xinh đẹp, và rất thích dùng hồ vơi. Coop có dặn cô mang theo đồ tắm, và Alex đã thả người xuống nước bơi nhẹ nhàng đến cuối hồ rồi bơi trở lại, trong khi Coop ngồi nhìn theo, thì Mark và Jimmy trong bộ đồ sooc cũng vào đến hồ sau mấy trận đấu quần vợt. Cả hai ngạc nhiên nhìn thấy Coop và một cô gái rất xinh ở đấy. Từ dưới mặt nước nhô lên, Alex cũng ngạc nhiên nhìn thấy hai người đang trò chuyện thân mật với Coop. Cô bơi dọc theo mép hồ, và Mark nhìn theo thầm khen ngợi. Cô gái trông rất xinh đẹp và hấp dẫn hơn nhiều so với cô đã pha cà phê cho anh hôm nọ.
- Alex, tôi muốn giới thiệu cô với mấy vị khách – Coop nồng nhiệt giới thiệu tên từng người.
Cô nhìn họ mỉm cười.
- Nơi này thật tuyệt vời. Các ông thật may mắn.
Hai người gật đầu đồng ý. Vài phút sau, hai người cùng xuống hồ bơi với cô. Coop ít khi bơi, dù lúc còn ở đại học ông từng là trưởng đoàn bơi lội của trường. Ông thích ngồi cạnh hồ bơi, lúc thì trọ chuyện với ai người, lúc thì với Alex, hay kể cho cả ba nghe những câu chuyện lạ thường về Hollywood.
Họ ngồi cạnh hồ đến 6 giờ chiều. Sau đó Coop đưa Alex vào trong để xem ngôi nhà, và để cô thay đồ khô ráo. Trong bầu không khí văn minh lịch sự của những phòng sách của Coop, Coop đề nghị Alex uống một ly sâm banh, nhưng cô từ chối, phòng trường hợp bị gọi vào trực ở bệnh viện lại, vì ứng trực có nghĩa là không được chạm đến rượu. Cho đến giờ máy nhắn tin của cô vẫn im bặt tiếng.
- Mấy người khách của ông rất tử tế - Alex nhận xét trong khi Coop ngồi nhấm nháp ly Cristal và người hầu bàn dọn món ăn lót dạ ra, rồi biến vào nhà bếp sửa soạn món chính. – Sao ông biết họ?
- Họ là bản của người phụ trách kế toán của tôi – Coop đáp không chút do dự. Câu trả lời chỉ có phân nửa sự thật, nhưng cũng giải thích được sự có mặt của họ ở khu trang viên này.
- Ông thật tốt bụng đã để họ ngụ ở đây. Hình như họ yêu thích nơi này – Mark bảo đêm đó anh ta làm món thịt nướng và ngỏ lời mời Coop và Alex đến chung vui, nhưng Coop đáp ông và Alex đã có sẵn một chương trình khác.
Mark tỏ vẻ rất chú ý đến Alex, nên đã đề cập đến cô gái với Jimmy trong khi Coop và Alex quay vào bên trong nhà.
- Cô ta trông thật xinh! – Anh nhận xét, nhưng Jimmy bảo anh ta không để ý. Đầu óc anh lúc nào cũng như trong một đám sương mù, nên chẳng hề quan tâm đến phụ nũ. Mark thì đã trở lại với cuộc sống hiện tại nhanh hơn, và càng lúc càng thấy giận Janet thêm. Giờ đây Mark thấy dường như các phụ nữ khác trông hấp dẫn hơn. Nỗi đau buồn của anh khác với Jimmy nhiều. – Tôi ngạc nhiên thấy Coop lại chú ý đến cô gái đó.
- Tại sao? – Jimmy tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh ta không chú ý nhiều đến dáng vẻ của Alex, nhưng thấy rõ là cô gái thông minh. Coop đã giới thiệu cô ta là bác sị, và có vẻ như cô ta cũng thích hợp với ông.
- Một bộ óc lớn, bộ ngực nhỏ. Không đúng với bản chất thông thường của ông ấy theo như những gì tôi được nhìn thấy.
Mark giải thích.
- Có thể bên trong con người ông ta còn có một thứ gì khác hơn là những gì chúng ta nghĩ. – Jimmy đưa ý kiến. Có một cái gì đó hơi quen thuộc ở người phụ nữ này. Anh không chắc liệu đó có phải là mẫu người mà anh vẫn thấy hồi còn ở Boston, hay là gặp cô lần nào rồi. Anh không kịp hỏi cô ta đi ngành nào trong y khoa, vì Coop đã độc chiếm cả buổi trò chuyện với những câu chuyện của ông ta. Nhưng cả hai đều thấy được tại sao phụ nữ lại yêu thích ông. Ông nói chuyện rất có duyên, dáng dấp đẹp lão, có một bộ óc nhạy bén và phản ứng nhanh.
Lúc ấy Coop và Alex đã ngồi vào bàn ăn, trong khi ở nhà bên này Mark bắt đầu làm món thịt nướng. Đây là lần đầu tiên anh làm món này ở khu nhà mới, lần trước hai người đã dùng nơi ở của Jimmy, và món bít tết Jimmy làm rất ngon. Mark đang làm món Hamburge với xà lách Caesar. Mọi việc diễn tiến tốt đẹp mãi đến khi anh đổ quá nhiều chất đốt lên than làm ngọn lửa bùng cháy cao, chẳng mấy chốc đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát.
-Chà, lâu quá tôi không làm món này! – Anh nói như xin lỗi, trong khi tạt nước làm dịu bớt ngọn lửa. Nhưng một phút sau thì có một tiếng nổ nhỏ.
Coop và Alex đang ngồi thưởng thức mấy món ăn của Wittgang làm, vịt Bắc Kinh, ba thứ cá lăn bột chiên, xà lách trộn và bánh mì trong phòng ăn lịch sự thì nghe tiếng nổ đó.
Alex lo lắng hỏi:
- Cái gì vậy?
- Có lẽ bọn IRA, - Coop chẳng lưu tâm mấy nên vẫn tiếp tục ăn, - Mấy vị khách của tôi chắc đang cho nổ khu phòng khách ấy.
Nhưng khi Alex nhìn ra cửa sổ, thấy những cụm khói từ các lùm cây bốc lên, rồi những ngọn lửa từ những bụi cây nhỏ bùng lên, cô vội kêu lên:
- Trời đất, Coop… mấy bụi cây đang cháy!
Ông định bảo cô đừng để ý, thì chợt nhìn ra thấy ngọn lửa.
- Để tôi đi lấy bình chữa lửa – Ông nói với vẻ thành thạo mà không biết mình có chúng hay không, hay nếu có thì cất ở đâu.
- Ông nên gọi số 911 – Nói xong, Alex móc ngay chiếc điện thoại di động từ xắc tay ra gọi số trên, trong khi Coop chạy ra ngoài quan sát hiện trường.
Mark đang đứng tại nơi nướng thịt bên ngoài khu phòng khách lúng túng cùng Jimmy dùng khăn ướt cố dập tắt ngọn lửa, nhưng không hiệu quả. Mãi đến khi các xe chữa cháy rầm rộ chạy vào cổng 10 phút sau đó, thì ngọn lửa đã biến thành một đám cháy lớn. Alex hoảng hốt, còn Coop thì lo lắng cho ngôi nhà. Nhưng không đầy ba phút sau các nhân viên chữa cháy đã dập tắt hẳn ngọn lửa. Chẳng có thiệt hại gì nghiêm trọng, trừ mấy dãy hàng rào cắt xén đẹp trước kia bị cháy rụi. Vừa lúc ấy những nhân viên chữa cháy nọ cũng nhận ra Coop, bu lại xin chữ ký và trao đổi những câu chuyện về kinh nghiệm chữa cháy, vì trước đây 30 năm Coop cũng từng là một nhân viên tình nguyện chữa cháy ở Malibu. Ông mời mỗi người một ly rượu nho nhưng họ từ chối, chỉ đứng nhìn ngắm và lắng nghe những câu chuyện của ông trong nửa tiếng đồng hồ. Trong khi Mark không ngớt xin lỗi về sự cố vừa rồi và Coop trấn an anh là chẳng có thiệt hại gì mấy, thì máy nhắn tin của Alex chợt lên tiếng. Cô dùng điện thoại di động gọi bệnh viện, rồi bước nhanh khỏi đám đông đang trò chuyện để nghe cho rõ hơn. Hai trong số những đứa trẻ sơ sinh của cô bị ngộp, một đứa đã chết. Vị bác sĩ trực đang rất bận rộn, cần sự trợ giúp của cô một bé sơ sinh khác bị trào dịch não đang trên đường đến bệnh viện. Alex đưa mắt nhìn đồng hồ tay, hứa sẽ về lại bệnh viện trong 15 phút hay sớm hơn nếu có thể, rồi bước trở lại với nhóm người đang trò chuyện.
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Coop không để ý đến máy nhắn tin của cô và câu chuyện của Alex trao đổi trong điện thoại di động vì bận trò chuyện với các nhân viên chữa cháy, nhưng Jimmy lại tò mò chú ý đến những câu hỏi của cô trong máy. Anh thấy cô gái quả là người có khả năng, nên lặng lẽ lên tiếng hỏi:
- Cô chuyên về ngành nào?
- Trẻ sơ sinh. Tôi là bác sĩ thường trực ở UCLA.
Anh vui vẻ nói:
- Chác phải thú vị lắm – Và chợt Alex chợt thấy Coop nhìn về phía mình, vội xin lỗi Jimmy bước lại phía ông.
- Đừng để mấy tay đốt nhà ấy làm cô hoảng sợ! – Coop cười nhìn về phía Mark. Thái độ rất tỉnh táo của Coop trong sự cố trên khiến Alex vô cùng ngạc nhiên và thán phục. Vào địa vị bố cô, chắc ông đã làm ầm lên rồi.
- Không đâu, - cô nhìn ông mỉm cười. – Chút lửa trại giữa bạn bè mà! Bệnh viện gọi. Tôi phải về.
- Vậy à? Sao tôi không nghe thấy gì cả.
- Ông đang bận nói chuyện. Tôi phải về đến đó trong 10 phút nữa. Rất tiếc – Cô đã báo trước cho Coop chuyện này, nhưng lúc nó xảy đến, cô vẫn thấy bối rối. Ngay vào lúc cô đang có những giây phút thật vui vẻ với ông.
- Cô hãy ăn vội vài miếng đã trước khi đi. Các món ăn trông ngon quá mà!
- Tôi biết, và rất thích ở lại, nhưng họ đang cần tôi, vì vừa có hai trường hợp cấp cứu, và một trường hợp nữa đang trên đường đến bệnh viện. Tôi phải đi ngay. Cô thấy Coop có vẻ thất vọng, cả cô cũng thế. Nhưng với Alex, thì đã quen với nó – Dầu sao tôi cũng đã có một buổi tối tuyệt vời. Tôi thích cái hồ bơi ấy quá.
Cô đã đến đây gần ba tiếng đồng hồ trong tình trạng ứng trực như thế là một kỷ lục từ trước đến giờ. Alex chào từ biệt Jimmy và Mark. Coop đưa cô ra xe trong khi những nhân viên chữa cháy đang thu dọn dụng cụ lên xe tải.
Alex hứa sẽ gọi cho ông sau, hai phút sau ông đã trở lại với nụ cười và vẻ rất thanh thản nhìn hai người khách trọ nói:
-A, vụ này kể cũng nhanh và cũng chẳng thiệt hại gì. – Cả hai giờ đã quen với việc ông gọi họ là “khách”, và dường như ông ta cũng thật sự tin họ là khách thật.
- Một phụ nữ dễ thương, - Mark lên tiếng khen ngợi Alex. Anh tiếc cô ta là bồ của Coop, hay có vẻ là bồ, khiến anh không thể tiến đến gần hơn, mặc dù cô ta hơi trẻ đối với anh. Nhưng còn trẻ hơn đối với Coop cũng như hầu hết những phụ nữ mà ông ta đã hẹn hò. Coop đáng tuổi ông nội của Alex.
Khi người cuối cùng của những nhân viên chữa cháy rời khỏi ngôi nhà, Coop lên tiếng bảo Jimmy và Mark:
- Các anh cùng dùng tối với tôi nhè. Wolfgang Pack mang đến một bữa khá tươm tất, mà tôi lại không thích ăn một mình.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Coop và những vị khách trọ của ông ta ngồi thưởng thức món ăn vịt Bắc kinh, các món cá lăn bột chiên, và món Pizza cá hồi cùng với những câu chuyện lý thú của ông ta và những ly rượu. Lúc rời bàn cả hai đều đã uống khá nhiều rượu và có cảm tưởng như mình vừa tìm được ở Coop một người bạn mới, hay một bạn già rất dễ chịu. Rượu nho rất đặc biệt, và các món ăn cũng rất ngon.
- Ông ta quả là con người tuyệt vời – Mark lên tiếng với Jimmy khi cả hai trở về khu phòng khách.
- Chắc chắn đó là một nhân vật đặc biệt – Jimmy đồng ý. Trong cái lâng lâng của hơi rượu, anh biết là sáng mai thế nào cũng bị nhức đầu kinh khủng, nhưng lúc này dường như chuyện này đối với anh cũng chẳng sao cả. Bữa tối vừa rồi thật vui vẻ, vui không ngờ được. Trò chuyện, cười đùa, ăn uống với một ngôi sao điện ảnh nổi danh, dường như là một điều không có thực đối với anh.
Hai người bạn chia tay nhau, Mark về khu phòng khách, Jimmy về ngôi nhà gần cổng, trong khi Coop thì ngồi ở phòng sách một mình nhấm nháp ly rượu mỉm cười. Ông đã có một buổi tối rất dễ chịu, mặc dù không đúng như dự tính lúc ban đầu. Ông tiếc là Alex phải rời đi sớm, nhưng hai người khách trọ cũng rất vui và không ngờ những người bầu bạn lý thú. Các nhân viên chữa cháy nọ cũng đã góp thêm một chút hương vị đặc biệt cho bữa tối.
Alex ngồi trong văn phòng ở bệnh viện, uống từng ngụm cà phê. Phải đến nửa đêm cô mới có thể gọi điện thoại cho Coop được, lúc ấy thì đã khuya quá. Cô cũng không được một buổi tối hoàn toàn như đã mong đợi. Đứa bé bị bệnh tràn dịch não đã đến và đang gặp nhiều khó khăn. Đứa bé đầu tròn bị ngộp hiện đã khá hơn nhiều, chỉ có đứa bé đã chết là làm cho mọi người đau lòng hơn cả. Cô tự hỏi không biết rồi mình có quen được tất cả những chuyện đó không, nhưng đó cũng là bản chất của công việc hiện tại. Và trong khi đặt người xuống chiếc giường nhỏ trong văn phòng, kiếm một giấc ngủ, Alex tự hỏi không biết sự việc rồi sẽ ra sao nếu mình dính líu sâu và nghiêm túc với Coop. Thật khó để biết được đằng sau cái vẻ quyến rũ ấy, cái nét dí dỏm thông minh ấy, và sau những câu chuyện ấy, con người thật của ông ta như thế nào, không biết tất cả những thứ ấy chỉ là cái mặt ngoài, hay có một con người thật ở bên trong ông ta. Thật khó nói, nhưng cô bị một sức lôi kéo muốn tìm cho được.
Cô vẫn cố nhắc mình nhớ là đi với ông có thể không phải là một ý đình khôn ngoan. Ông ta lớn tuổi hơn cô nhiều, lại là một ngôi sao điện ảnh từng dan díu không biết bao nhiêu phụ nữ trong nhiều năm nay. Nhưng rồi cô cũng chỉ nghĩ đến sức quyến rũ choáng ngợp của con người ấy. Sức lôi cuốn của ông ta dường như đã đè bẹp những điểm tiêu cực trong đầu óc cô. Quả cô bị mắc câu rồi. Và trong khi để mình trôi dần vào giấc ngủ, cô nghe những tiếng chuông cảnh báo vang lên trong dầu, nhưng đến lúc đó cô đã quyết định phớt lờ tất cả để xem sự việc sẽ đi đến đâu.
- Có chuyện gì vậy? – Ông thảng nhiên hỏi khi cầm máy lên nghe – Mạnh giỏi không em?
- Em đang điên lên đây! – Giọng cô ta nghe như người điên loạn. Anh đang ở đâu đấy?
- Đang ở chỗ làm việc đây, đang thâu một quảng cáo. Câu nói dối của ông làm cô dịu đi đôi chút.
- Ít nhất thì anh cũng phải gọi cho em chứ? – Cô ta nói, vẻ khổ sở - Anh cũng định gọi – ông lại dối, - nhưng không có thì giờ. Vả lại anh nghĩ là hai chúng ta đều cần một khoảng trống nào đó. Chuyện này sẽ không đi đến đâu cả Charlene à. Anh nghĩ em biết điều đó chứ!
- Tại sao lại không đến đâu? Chúng ta đã cùng nhau sống rất tốt kia mà!
- Vâng, đúng vậy, - Coop khéo léo thừa nhận – Nhưng dù sao thì anh cũng quá già đối với em. Em cầu một người nào cỡ tuổi em – Coop không hề nghĩ đến việc Alex chỉ lớn hơn Charlene có một tuổi thôi.
- Nhưng trước đây anh đâu có để ý gì đến chuyện đó? Qua những tờ báo loại lá cả và những người quen biết ông, Charlene biết ông từng đi với nhiều cô gái còn trẻ tuổi hơn mình nữa. – Coop, đó chỉ là một cái cớ - Dĩ nhiên cô gái nói đúng, nhưng bao giờ Coop chịu thừa nhận điều đó.
Ông cố xoay sang một lối khác:
- Những liên hệ như thế này nghe cũng chẳng đúng tí nào. Cả hai đều biết ông từng đi với những diễn viên và những cô gái trẻ có triển vọng khác ở Hollywood trong những khoảng thời gian lâu dài. Ông chỉ không muốn tiếp tục liên hệ với Charlene. Ông cho cô ta thiếu lịch sự, ít nhất cũng trong lối ăn mặc, và có hơi quá xúc động. Hơn thế nữa, cô ta đã làm ông chán. Giờ thì ông muốn nhắm đến Alex, con người và tài sản của cô nữa. Tuy nó không phải là điểm thu hút chính đối với ông, nhưng chắc chắn cũng là một thứ đầy quyến rũ. Charlene không có được những thứ đó. Ông cũng biết rõ là nếu muốn hẹn hò với Alex, cần phải tránh dính vào những vụ lăng nhăng xấu xa. Xuất hiện trên những trang báo loại lá cải cùng với một cô đào đóng loại phim video khiêu dâm, nhất định sẽ không đưa đến mục tiêu mới của ông vào lúc này. Alex xuất hiện là điểm quan tâm chính của ông, Charlene đã thuộc về lịch sử, một chương sử ngắn ngủi, tầm thường. Ông từng có nhiều cô như thế và lúc nào cũng thấy chán họ rất nhanh. Một vài yếu tố hơi lạ mà cô ta có, như bà nội là người Nhật, từng sống ở Paris, lớn lên ở Brazil, làm cho cô gái có cái gì đó nổi bật. Ngoài ra ông còn khám phá ra cô gái rất nóng nảy và có chút mất thăng bằng. Cô ta không chịu hiểu những dấu hiệu ám chỉ xa xôi để biến đi trong một cung cách lịch sự mà lại cố bám như một con chó ngậm chặt trong mõm miếng xương. Ông rất ghét chuyện đó, mà thích những vụ kết thúc nhanh chóng, vui vẻ. Ông bực mình vì cô ta và cảm thấy mình như bị mắc bẫy, cảm thấy sợ hãi mỗi lần nói chuyện với cô ta.
Cuối cùng ông bảo cô gái:
- Charlene, anh sẽ gọi lại em trong vài hôm nữa. – Nghe thế cô gái lại tức giận thêm – Không, anh sẽ không gọi lại. Anh dối em.
- Anh không dối – Giọng ông như người bị xúc phạm mạnh.
- Có người gọi anh ở đầu dây kia. Anh sẽ gọi em lại.
- Anh là kẻ nói dối – Cô gái hét lên trong máy.
Coop lặng lẽ cúp máy, không thích lối xử sự ấy của cô gái chút nào, nhưng lại chẳng làm gì hơn được. Chỉ qua một đêm mà cô ta đã trở thành một vấn đề lớn. Thế nào rồi cô gái cũng bỏ cuộc, nhưng trong hiện tại, cô ta vẫn là thứ làm Coop bực bội và khó chịu.
Xế chiều hôm đó Coop gọi Alex, nhưng lúc ấy cô còn bận với hai vụ cấp cứu, mãi đến 9 giờ tối, khi lên giường ngủ cô mới gọi lại cho ông được, và bảo phải thức dậy 4 giờ sáng hôm sau. Thiết lập được một mối liên hệ với cô sẽ không phải là chuyện dễ, như Coop cho là rất đáng bỏ công.
Cuối cùng ông cũng liên lạc được với Alex chiều hôm sau. Cô bảo chỉ có thể nói chuyện được vài phút, rồi phải trực trong vài ngày kế, nhưng đồng ý đến dùng tối với ông vào Chủ nhật, và cũng báo trước là mình vẫn trong tình trạng ứng trực.
- Ứng trực là sao? Họ gọi đến tham khảo ý kiến của cô à? – Câu hỏi có chút ngây ngô vì chưa bao giờ ông hẹn với một phụ nữ bác sĩ, chỉ một lần với cô nữ y tá và một lần với nhân viên xoa bóp.
- Không phải. – Cô cười lớn, tiếng cười mà Coop rất yêu thích, cởi mở và thành thật. – Nghĩa là tôi phải đến bệnh viện khi máy nhắn tin gọi.
- Trong trường hợp đó thì tôi phải tịch thu máy nhắn tin gọi.
- Có những hôm những vụ như thế cũng hấp dẫn lắm. Ông vẫn muốn tôi đến dùng bữa tối, nếu tôi vẫn trong tình trạng ứng trực chứ?
- Chắc chắn rồi. Nếu cô phải rời bữa ăn, tôi sẽ làm đồ ăn theo cô vào một cái túi.
- Ông không chờ được đến hôm nào tôi nghỉ hẳn một ngày sao? Tuần tới tôi có được một ngày như thế, nếu ông thích.
- Không Alex, tôi muốn gặp cô. Tôi sẽ làm thứ gì đơn giản để cô có thể mang theo.
- Ông tính nấu ăn à? – Alex như có chút ngạc nhiên trước ý nghĩ đó, và Coop cũng thế. Ông chỉ có thể nước những lát bánh mì kẹp Cavia và nấu nước sôi uống trà.
- Tôi sẽ tìm cách. – Cuộc sống không có người nấu bếp cũng là một thách thức đối với Coop. Đến thứ bảy, ông gọi Wittgang Pack và ông này hứa sẽ gởi đến một bữa ăn đơn giản cho hai người hầu bàn. Thật hoàn hảo.
Alex đến lúc 5 giờ chiều Chủ nhật như đã hẹn tern chiếc Walkswagen, vì cô bảo cần nó trong trường hợp bị gọi gấp về làm việc. Chiếc xe cũ nổ bình bịch khi cô lái, nó trên lối vào trang viên, và Alex rất ngạc nhiên khi nhìn thấy dinh thự Cottage. Không như Charlene, cô đã từng nhìn thấy những ngôi nhà lớn như thế này, thật ra còn sống ở những nơi ấy nữa. Ngôi nhà bố mẹ Alex ở NewPort trông rất giống Cottage, nhưng lớn hơn. Cô không muốn nói ra với Coop, sợ làm thế không được lịch sự lắm. Cô bảo ngôi nhà và khu vườn rất xinh đẹp, và rất thích dùng hồ vơi. Coop có dặn cô mang theo đồ tắm, và Alex đã thả người xuống nước bơi nhẹ nhàng đến cuối hồ rồi bơi trở lại, trong khi Coop ngồi nhìn theo, thì Mark và Jimmy trong bộ đồ sooc cũng vào đến hồ sau mấy trận đấu quần vợt. Cả hai ngạc nhiên nhìn thấy Coop và một cô gái rất xinh ở đấy. Từ dưới mặt nước nhô lên, Alex cũng ngạc nhiên nhìn thấy hai người đang trò chuyện thân mật với Coop. Cô bơi dọc theo mép hồ, và Mark nhìn theo thầm khen ngợi. Cô gái trông rất xinh đẹp và hấp dẫn hơn nhiều so với cô đã pha cà phê cho anh hôm nọ.
- Alex, tôi muốn giới thiệu cô với mấy vị khách – Coop nồng nhiệt giới thiệu tên từng người.
Cô nhìn họ mỉm cười.
- Nơi này thật tuyệt vời. Các ông thật may mắn.
Hai người gật đầu đồng ý. Vài phút sau, hai người cùng xuống hồ bơi với cô. Coop ít khi bơi, dù lúc còn ở đại học ông từng là trưởng đoàn bơi lội của trường. Ông thích ngồi cạnh hồ bơi, lúc thì trọ chuyện với ai người, lúc thì với Alex, hay kể cho cả ba nghe những câu chuyện lạ thường về Hollywood.
Họ ngồi cạnh hồ đến 6 giờ chiều. Sau đó Coop đưa Alex vào trong để xem ngôi nhà, và để cô thay đồ khô ráo. Trong bầu không khí văn minh lịch sự của những phòng sách của Coop, Coop đề nghị Alex uống một ly sâm banh, nhưng cô từ chối, phòng trường hợp bị gọi vào trực ở bệnh viện lại, vì ứng trực có nghĩa là không được chạm đến rượu. Cho đến giờ máy nhắn tin của cô vẫn im bặt tiếng.
- Mấy người khách của ông rất tử tế - Alex nhận xét trong khi Coop ngồi nhấm nháp ly Cristal và người hầu bàn dọn món ăn lót dạ ra, rồi biến vào nhà bếp sửa soạn món chính. – Sao ông biết họ?
- Họ là bản của người phụ trách kế toán của tôi – Coop đáp không chút do dự. Câu trả lời chỉ có phân nửa sự thật, nhưng cũng giải thích được sự có mặt của họ ở khu trang viên này.
- Ông thật tốt bụng đã để họ ngụ ở đây. Hình như họ yêu thích nơi này – Mark bảo đêm đó anh ta làm món thịt nướng và ngỏ lời mời Coop và Alex đến chung vui, nhưng Coop đáp ông và Alex đã có sẵn một chương trình khác.
Mark tỏ vẻ rất chú ý đến Alex, nên đã đề cập đến cô gái với Jimmy trong khi Coop và Alex quay vào bên trong nhà.
- Cô ta trông thật xinh! – Anh nhận xét, nhưng Jimmy bảo anh ta không để ý. Đầu óc anh lúc nào cũng như trong một đám sương mù, nên chẳng hề quan tâm đến phụ nũ. Mark thì đã trở lại với cuộc sống hiện tại nhanh hơn, và càng lúc càng thấy giận Janet thêm. Giờ đây Mark thấy dường như các phụ nữ khác trông hấp dẫn hơn. Nỗi đau buồn của anh khác với Jimmy nhiều. – Tôi ngạc nhiên thấy Coop lại chú ý đến cô gái đó.
- Tại sao? – Jimmy tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh ta không chú ý nhiều đến dáng vẻ của Alex, nhưng thấy rõ là cô gái thông minh. Coop đã giới thiệu cô ta là bác sị, và có vẻ như cô ta cũng thích hợp với ông.
- Một bộ óc lớn, bộ ngực nhỏ. Không đúng với bản chất thông thường của ông ấy theo như những gì tôi được nhìn thấy.
Mark giải thích.
- Có thể bên trong con người ông ta còn có một thứ gì khác hơn là những gì chúng ta nghĩ. – Jimmy đưa ý kiến. Có một cái gì đó hơi quen thuộc ở người phụ nữ này. Anh không chắc liệu đó có phải là mẫu người mà anh vẫn thấy hồi còn ở Boston, hay là gặp cô lần nào rồi. Anh không kịp hỏi cô ta đi ngành nào trong y khoa, vì Coop đã độc chiếm cả buổi trò chuyện với những câu chuyện của ông ta. Nhưng cả hai đều thấy được tại sao phụ nữ lại yêu thích ông. Ông nói chuyện rất có duyên, dáng dấp đẹp lão, có một bộ óc nhạy bén và phản ứng nhanh.
Lúc ấy Coop và Alex đã ngồi vào bàn ăn, trong khi ở nhà bên này Mark bắt đầu làm món thịt nướng. Đây là lần đầu tiên anh làm món này ở khu nhà mới, lần trước hai người đã dùng nơi ở của Jimmy, và món bít tết Jimmy làm rất ngon. Mark đang làm món Hamburge với xà lách Caesar. Mọi việc diễn tiến tốt đẹp mãi đến khi anh đổ quá nhiều chất đốt lên than làm ngọn lửa bùng cháy cao, chẳng mấy chốc đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát.
-Chà, lâu quá tôi không làm món này! – Anh nói như xin lỗi, trong khi tạt nước làm dịu bớt ngọn lửa. Nhưng một phút sau thì có một tiếng nổ nhỏ.
Coop và Alex đang ngồi thưởng thức mấy món ăn của Wittgang làm, vịt Bắc Kinh, ba thứ cá lăn bột chiên, xà lách trộn và bánh mì trong phòng ăn lịch sự thì nghe tiếng nổ đó.
Alex lo lắng hỏi:
- Cái gì vậy?
- Có lẽ bọn IRA, - Coop chẳng lưu tâm mấy nên vẫn tiếp tục ăn, - Mấy vị khách của tôi chắc đang cho nổ khu phòng khách ấy.
Nhưng khi Alex nhìn ra cửa sổ, thấy những cụm khói từ các lùm cây bốc lên, rồi những ngọn lửa từ những bụi cây nhỏ bùng lên, cô vội kêu lên:
- Trời đất, Coop… mấy bụi cây đang cháy!
Ông định bảo cô đừng để ý, thì chợt nhìn ra thấy ngọn lửa.
- Để tôi đi lấy bình chữa lửa – Ông nói với vẻ thành thạo mà không biết mình có chúng hay không, hay nếu có thì cất ở đâu.
- Ông nên gọi số 911 – Nói xong, Alex móc ngay chiếc điện thoại di động từ xắc tay ra gọi số trên, trong khi Coop chạy ra ngoài quan sát hiện trường.
Mark đang đứng tại nơi nướng thịt bên ngoài khu phòng khách lúng túng cùng Jimmy dùng khăn ướt cố dập tắt ngọn lửa, nhưng không hiệu quả. Mãi đến khi các xe chữa cháy rầm rộ chạy vào cổng 10 phút sau đó, thì ngọn lửa đã biến thành một đám cháy lớn. Alex hoảng hốt, còn Coop thì lo lắng cho ngôi nhà. Nhưng không đầy ba phút sau các nhân viên chữa cháy đã dập tắt hẳn ngọn lửa. Chẳng có thiệt hại gì nghiêm trọng, trừ mấy dãy hàng rào cắt xén đẹp trước kia bị cháy rụi. Vừa lúc ấy những nhân viên chữa cháy nọ cũng nhận ra Coop, bu lại xin chữ ký và trao đổi những câu chuyện về kinh nghiệm chữa cháy, vì trước đây 30 năm Coop cũng từng là một nhân viên tình nguyện chữa cháy ở Malibu. Ông mời mỗi người một ly rượu nho nhưng họ từ chối, chỉ đứng nhìn ngắm và lắng nghe những câu chuyện của ông trong nửa tiếng đồng hồ. Trong khi Mark không ngớt xin lỗi về sự cố vừa rồi và Coop trấn an anh là chẳng có thiệt hại gì mấy, thì máy nhắn tin của Alex chợt lên tiếng. Cô dùng điện thoại di động gọi bệnh viện, rồi bước nhanh khỏi đám đông đang trò chuyện để nghe cho rõ hơn. Hai trong số những đứa trẻ sơ sinh của cô bị ngộp, một đứa đã chết. Vị bác sĩ trực đang rất bận rộn, cần sự trợ giúp của cô một bé sơ sinh khác bị trào dịch não đang trên đường đến bệnh viện. Alex đưa mắt nhìn đồng hồ tay, hứa sẽ về lại bệnh viện trong 15 phút hay sớm hơn nếu có thể, rồi bước trở lại với nhóm người đang trò chuyện.
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Coop không để ý đến máy nhắn tin của cô và câu chuyện của Alex trao đổi trong điện thoại di động vì bận trò chuyện với các nhân viên chữa cháy, nhưng Jimmy lại tò mò chú ý đến những câu hỏi của cô trong máy. Anh thấy cô gái quả là người có khả năng, nên lặng lẽ lên tiếng hỏi:
- Cô chuyên về ngành nào?
- Trẻ sơ sinh. Tôi là bác sĩ thường trực ở UCLA.
Anh vui vẻ nói:
- Chác phải thú vị lắm – Và chợt Alex chợt thấy Coop nhìn về phía mình, vội xin lỗi Jimmy bước lại phía ông.
- Đừng để mấy tay đốt nhà ấy làm cô hoảng sợ! – Coop cười nhìn về phía Mark. Thái độ rất tỉnh táo của Coop trong sự cố trên khiến Alex vô cùng ngạc nhiên và thán phục. Vào địa vị bố cô, chắc ông đã làm ầm lên rồi.
- Không đâu, - cô nhìn ông mỉm cười. – Chút lửa trại giữa bạn bè mà! Bệnh viện gọi. Tôi phải về.
- Vậy à? Sao tôi không nghe thấy gì cả.
- Ông đang bận nói chuyện. Tôi phải về đến đó trong 10 phút nữa. Rất tiếc – Cô đã báo trước cho Coop chuyện này, nhưng lúc nó xảy đến, cô vẫn thấy bối rối. Ngay vào lúc cô đang có những giây phút thật vui vẻ với ông.
- Cô hãy ăn vội vài miếng đã trước khi đi. Các món ăn trông ngon quá mà!
- Tôi biết, và rất thích ở lại, nhưng họ đang cần tôi, vì vừa có hai trường hợp cấp cứu, và một trường hợp nữa đang trên đường đến bệnh viện. Tôi phải đi ngay. Cô thấy Coop có vẻ thất vọng, cả cô cũng thế. Nhưng với Alex, thì đã quen với nó – Dầu sao tôi cũng đã có một buổi tối tuyệt vời. Tôi thích cái hồ bơi ấy quá.
Cô đã đến đây gần ba tiếng đồng hồ trong tình trạng ứng trực như thế là một kỷ lục từ trước đến giờ. Alex chào từ biệt Jimmy và Mark. Coop đưa cô ra xe trong khi những nhân viên chữa cháy đang thu dọn dụng cụ lên xe tải.
Alex hứa sẽ gọi cho ông sau, hai phút sau ông đã trở lại với nụ cười và vẻ rất thanh thản nhìn hai người khách trọ nói:
-A, vụ này kể cũng nhanh và cũng chẳng thiệt hại gì. – Cả hai giờ đã quen với việc ông gọi họ là “khách”, và dường như ông ta cũng thật sự tin họ là khách thật.
- Một phụ nữ dễ thương, - Mark lên tiếng khen ngợi Alex. Anh tiếc cô ta là bồ của Coop, hay có vẻ là bồ, khiến anh không thể tiến đến gần hơn, mặc dù cô ta hơi trẻ đối với anh. Nhưng còn trẻ hơn đối với Coop cũng như hầu hết những phụ nữ mà ông ta đã hẹn hò. Coop đáng tuổi ông nội của Alex.
Khi người cuối cùng của những nhân viên chữa cháy rời khỏi ngôi nhà, Coop lên tiếng bảo Jimmy và Mark:
- Các anh cùng dùng tối với tôi nhè. Wolfgang Pack mang đến một bữa khá tươm tất, mà tôi lại không thích ăn một mình.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Coop và những vị khách trọ của ông ta ngồi thưởng thức món ăn vịt Bắc kinh, các món cá lăn bột chiên, và món Pizza cá hồi cùng với những câu chuyện lý thú của ông ta và những ly rượu. Lúc rời bàn cả hai đều đã uống khá nhiều rượu và có cảm tưởng như mình vừa tìm được ở Coop một người bạn mới, hay một bạn già rất dễ chịu. Rượu nho rất đặc biệt, và các món ăn cũng rất ngon.
- Ông ta quả là con người tuyệt vời – Mark lên tiếng với Jimmy khi cả hai trở về khu phòng khách.
- Chắc chắn đó là một nhân vật đặc biệt – Jimmy đồng ý. Trong cái lâng lâng của hơi rượu, anh biết là sáng mai thế nào cũng bị nhức đầu kinh khủng, nhưng lúc này dường như chuyện này đối với anh cũng chẳng sao cả. Bữa tối vừa rồi thật vui vẻ, vui không ngờ được. Trò chuyện, cười đùa, ăn uống với một ngôi sao điện ảnh nổi danh, dường như là một điều không có thực đối với anh.
Hai người bạn chia tay nhau, Mark về khu phòng khách, Jimmy về ngôi nhà gần cổng, trong khi Coop thì ngồi ở phòng sách một mình nhấm nháp ly rượu mỉm cười. Ông đã có một buổi tối rất dễ chịu, mặc dù không đúng như dự tính lúc ban đầu. Ông tiếc là Alex phải rời đi sớm, nhưng hai người khách trọ cũng rất vui và không ngờ những người bầu bạn lý thú. Các nhân viên chữa cháy nọ cũng đã góp thêm một chút hương vị đặc biệt cho bữa tối.
Alex ngồi trong văn phòng ở bệnh viện, uống từng ngụm cà phê. Phải đến nửa đêm cô mới có thể gọi điện thoại cho Coop được, lúc ấy thì đã khuya quá. Cô cũng không được một buổi tối hoàn toàn như đã mong đợi. Đứa bé bị bệnh tràn dịch não đã đến và đang gặp nhiều khó khăn. Đứa bé đầu tròn bị ngộp hiện đã khá hơn nhiều, chỉ có đứa bé đã chết là làm cho mọi người đau lòng hơn cả. Cô tự hỏi không biết rồi mình có quen được tất cả những chuyện đó không, nhưng đó cũng là bản chất của công việc hiện tại. Và trong khi đặt người xuống chiếc giường nhỏ trong văn phòng, kiếm một giấc ngủ, Alex tự hỏi không biết sự việc rồi sẽ ra sao nếu mình dính líu sâu và nghiêm túc với Coop. Thật khó để biết được đằng sau cái vẻ quyến rũ ấy, cái nét dí dỏm thông minh ấy, và sau những câu chuyện ấy, con người thật của ông ta như thế nào, không biết tất cả những thứ ấy chỉ là cái mặt ngoài, hay có một con người thật ở bên trong ông ta. Thật khó nói, nhưng cô bị một sức lôi kéo muốn tìm cho được.
Cô vẫn cố nhắc mình nhớ là đi với ông có thể không phải là một ý đình khôn ngoan. Ông ta lớn tuổi hơn cô nhiều, lại là một ngôi sao điện ảnh từng dan díu không biết bao nhiêu phụ nữ trong nhiều năm nay. Nhưng rồi cô cũng chỉ nghĩ đến sức quyến rũ choáng ngợp của con người ấy. Sức lôi cuốn của ông ta dường như đã đè bẹp những điểm tiêu cực trong đầu óc cô. Quả cô bị mắc câu rồi. Và trong khi để mình trôi dần vào giấc ngủ, cô nghe những tiếng chuông cảnh báo vang lên trong dầu, nhưng đến lúc đó cô đã quyết định phớt lờ tất cả để xem sự việc sẽ đi đến đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook