22.

Quản trị viên trên diễn đàn rất nhanh đã xóa hết những bài viết có liên quan tới việc này.

Xóa sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào.

Nhưng vẫn không thể cản được lời đồn đãi vớ vẩn lưu truyền trong trường.

Hơn nữa hành động như vậy ngược lại còn có vẻ giấu đầu lòi đuôi.

Tôi vẫn đi học như bình thường, tận lực khuyên bản thân không cần để ý.

Nhưng lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, tôi không thể không để ý tới những lời bàn tàn đó.

Cuộc sống bị đâm chọt sau lưng mỗi phút mỗi giây đều trôi qua rất gian nan.

Thời niên thiếu vốn là lúc tươi đẹp nhất của cuộc đời, thế mà tôi lại bị bắt hứng lấy từng chậu nước bẩn từng cái từng cái hắt xuống.

Rốt cuộc, vào chạng vạng ngày hôm đó, Vương Nhạc đã tìm tới tôi.

Gã cười rất sảng khoái, nói có thể thay tôi ra mặt làm chứng.

“Nhưng mà tao có một điều kiện.”

Năm ngón tay gã du tẩu trên cổ áo tôi một hồi lâu.

Giống như là loài bò sát đáng ghê tởm nào đó.

Gã nói: “Giao chính mày cho tao, tao sẽ giúp.”

Tôi liên tục lui về sau, chạy trối chết.

Gã không có đuổi theo.

Không cần phải chạy nữa.

Nhưng rõ ràng, tôi đã không thể trốn thoát khỏi quyền khống chế của gã.

Giống như con mèo đang trêu đùa con chuột vậy, cái loại cảm giác hưởng thụ khi con mồi đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, khoái cảm đó khiến gã cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết.

23.

Tôi không làm được điều gì hết, cũng không thể bảo vệ chính mình.

Nhưng tôi không cam lòng cũng như không muốn trơ mắt nhìn bản thân từng bước nhảy xuống vực sâu vô vọng.

Cho nên tôi, vội vàng cần tìm một chỗ dựa.

Từ trong thâm tâm, tôi không muốn kéo Sở Án xuống nước, vì thế tôi liền đánh chủ ý lên người Sở Tuân.

Cơ hội tới cũng vô cùng dễ dàng.

Nghỉ đông, đêm giao thừa, gia yến của nhà họ Sở, khách khứa tới không ít.

Tôi thấy Sở Tuân uống không ít rượu, chậm rãi khom người rời khỏi đây.

Đây là cơ hội ông trời dành cho tôi.

Tôi không hề thu hút, cho nên cũng không ai để ý tới tôi, lúc tôi rời đi cũng chẳng có một ai lên tiếng gọi tôi lại.

Tránh khỏi đám người, đi lên trên lầu, trộm mò vào phòng Sở Tuân.

Một mảnh đen nhánh.

Chỉ có một nửa ánh trăng sáng ở bên ngoài cửa sổ, tưới xuống một tầng hoa quang nhàn nhạt.

Nương theo ánh sáng mỏng manh đó, có thể nhìn thấy một thân ảnh thon dài, đang nửa dựa ở trên đầu giường.

Được ăn cả ngã về không.

Tôi thầm mắng bản thân đê tiện, nhưng tôi đã không còn cách nào khác.

Tôi đi qua đó, nửa ngồi xổm xuống trước người anh, duỗi tay kéo lấy ống tay áo anh, ôn nhu gọi: “Anh ơi.”

“Hửm?”


Anh đáp lại tôi, thanh âm có hơi khàn khàn nghẹn ngào.

Thật sự giống như hiến tế, tôi duỗi tay, túm chặt cổ áo, ngửa đầu hôn lên môi anh.

Mềm mại, nhưng lại thật lạnh lẽo.

Đối phương ngẩn ra trong chớp mắt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại tôi. Anh duỗi tay ôm lấy tôi, chủ động làm nụ hôn này sâu hơn.

Ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ vang.

Tôi ôm anh, liên tục lặp lại động tác hôn môi. Trong lòng lại nghĩ, pháo hoa kia nhất định là vô cùng sáng lạn, vô cùng xinh đẹp.

Đáng tiếc, tôi không có duyên nhìn thấy.

Giống như hết thảy những chuyện tốt đẹp nhìn thấy tôi đều sẽ đi đường vòng.

Thật lâu sau, đối phương dừng lại, buông lỏng tôi ra.

Suy tư một lát, tôi ngẩng đầu gọi một tiếng anh Sở Tuân.

Ngay sau đó, lại bị anh đột ngột đẩy ra.

“Em nhìn cho rõ, tôi là ai?”

Tôi sửng sốt nửa ngày, đột nhiên phản ứng lại, tôi hôn sai người rồi.

Trong một mảnh tối tăm, cảm nhận được Sở Án đang sờ soạng muốn bật đèn.

Tôi vội kéo hắn lại.

“Đừng mở đèn,” Giọng điệu tôi gần như là cầu xin, “Đừng mở đèn.”

“Được, không mở.”

Hắn ngồi trở lại chỗ cũ, giơ tay đè đè giữa mày: “Em đi ra ngoài đi.”

“Tôi…”

Tôi mở miệng ra, muốn giải thích với hắn cái gì đó.

Nhưng từ đầu tiên mới thốt ra, tôi lại bỗng dưng cảm thấy, không có gì đáng để nói cả, cũng không có cách giải thích.

Việc Vương Nhạc uy hiếp tôi, tôi không thể cũng kéo cả hắn vào.

24.

Mùng một năm mới, sáng sớm ra cửa.

Cảm xúc của Sở Án ngày hôm nay không tốt lắm, tôi không quá muốn đối mặt với hắn.

Trong lòng hơi rối, tôi thuận tay mua hai cái đèn lồng giấy đỏ thẫm ở trung tâm thương mại.

Lúc xách ra khỏi cửa lớn trung tâm thương mại, vừa nâng mắt, tôi liền thấy Vương Nhạc đứng đó chờ tôi.

Gã cười, một bước lại một bước đi tới gần tôi.

Giống như lệ quỷ.

Nhưng tôi không có chỗ trốn, đã không thể lui.

25.

Ngõ hẻm tối tăm.

Hơi thở gần kề.

Cổ áo đã nửa mở, đèn lồng màu đỏ bất lực nằm liệt ở một bên.

Tôi nhận mệnh nhắm mắt lại, tính toán dưới đáy lòng, bản thân còn có thể ở lại thế giới này được bao lâu.

Nụ hôn khi hạ xuống ở trên cổ tôi.

Khoảng cách của gã đã rất gần tôi.


Nhưng mà hiện tại.

Ẩn ở trong ống tay áo, là lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh đột nhiên đâm vào bụng gã.

Đáng tiếc, Vương Nhạc rốt cuộc cũng làm lưu manh nhiều năm như vậy rồi, phản ứng cũng rất nhanh.

Đao đâm được nửa tấc, thất bại rơi xuống đất.

“Leng keng” một tiếng, vang lên chói tai.

Tôi rốt cuộc cũng thở dài, bất chấp tất cả dựa về phía sau, nói với Vương Nhạc, “Được, muốn giết muốn chém, tùy anh.”

Tôi cũng chỉ là muốn sống những ngày tháng bình ổn mà thôi, đáng tiếc, trời luôn không toại nguyện người.

Nghĩ, dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất nữa, sợ cái gì chứ.

Sự giãy giụa cuối cùng tôi cũng đã làm rồi.

Nhưng như tôi đoán, quả nhiên là chẳng thể dùng được.

Vậy thôi, bỏ đi vậy.

Nhưng Vương Nhạc lại âm u đê tiện cười cười.

“Muốn chết…”

“Không dễ dàng như vậy.”

26.

“Người nhà họ Sở rất có tiền có đúng không?”

Một cái điện thoại được ném tới trước mặt tôi.

Vương Nhạc ngồi ở cái ghế trước mặt tôi, một tay vuốt ve cằm.

“Gọi điện thoại cho bọn họ, nói cô đang ở tầng 23 cao ốc Kim Sơn, bảo bọn họ phái một người mang tiền tới. Hôm nay ông đây muốn nhìn xem, cái nhà có thể cưu mang mày về này có thể trả bao nhiêu tiền cho mày.”

Đến rồi, xâm hại không thành lại đổi sang bắt cóc tống tiền.

Tôi nhặt điện thoại trên mặt đất lên: “Nếu tôi không gọi thì sao?”

Vương Nhạc cười một tiếng: “Thế thì mày cùng chết với tao đi.”

Chuyện tới nước này rồi, gã thế mà còn nghĩ cái từ “chết” này có thể uy hiếp được tôi hả.

Mở giao diện gọi điện thoại lên, tôi nhập số của Sở Tuân vào, cơ hồ là không chút do dự.

Nguyên nhân là Sở Tuân với tôi không liên hệ với nhau nhiều lắm, cũng không có tình cảm gì, anh lại trời sinh tương đối lý trí.

Khi biết được tôi bị bắt cóc, anh nhất định sẽ báo cảnh sát, sẽ không để cho bọn bắt cóc chiếm được tiền cũng như để con tin phải lo lắng.

Chuông điện thoại vang lên ba tiếng, đối diện có người nghe.

“Alo anh trai, là em, Thời Vũ.”

Bên kia im lặng trong chớp mắt.

“Tôi là Sở Án.”

“Anh tôi ra ngoài rồi, có việc thì nói tôi trước đi.”

Thế mà lại là hắn.

Nhưng thật ra không nghĩ tới, đời này tôi còn có cơ hội nghe lại được thanh âm của hắn.

Tạm dừng một lúc lâu, Vương Nhạc ở một bên đã nâng cằm, ý bảo tôi đáp lời.

Tôi nhẹ giọng nói với người bên kia điện thoại: “Tầng 23 tòa cao ốc Kim Sơn, cậu… có thể tới đó đón tôi được không? Một mình cậu.”

Người bên kia dừng một lát, đáp một tiếng: “Được.”


Dứt lời, tôi cúp máy.

Vương Nhạc cười khẽ nhìn tôi: “Có phải quên chuyện gì rồi không, em gái, tiền đâu?”

“Sở Án đáng giá hơn so với tôi,” Tôi nhìn gã, “Người Sở gia chưa chắc để ý tới tôi, nhưng sẽ không mặc kệ cậu ấy.”

“Nếu cậu ấy tới đây, đó chính là kim bài miễn tử tặng không cho an.”

Vương Nhạc cười nhạo một tiếng, duỗi tay cầm lấy điện thoại.

Nhưng lòng phòng bị của gã quá yếu rồi, đã quá xem nhẹ hận ý đang cuồn cuộn không ngừng trong lòng tôi.

Vừa rồi khi tôi gọi điện thoại, dây thừng trói tôi đã tạm thời được mở ra.

Nắm bắt thời cơ, một con dao được giấu ở nơi khác trên người bị tôi nắm chặt trong tay, đột nhiên dùng sức cắm vào thân thể gã, trên tay điên cuồng dùng lựuc, lưỡi dao đã hoàn toàn đâm vào trong da thịt, từ nông, tới sâu.

Lần này, lại không sai lệch nửa phân.

Động tác của Vương Nhạc cứng đờ giữa không trung, hai mắt trợn to, trên mặt là vẻ kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng được.

Sau đó, gã cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm tôi, chậm rãi ngã xuống vũng máu.

Máu đỏ tươi không ngừng trào ra, uốn lượn đầy đất.

Ước chừng là tới giữa trưa, khi Sở Án đẩy cửa vào phòng liền nhìn thấy tình cảnh đáng sợ như vậy.

Tóc tai tôi hỗn độn, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất. Bên cạnh là con dao nhuốm máu, cùng với Vương Nhạc đã không còn cử động nữa.

27.

Con dao kia không có tổn thương phần quan trọng của Vương Nhạc, hơn nữa gã được đưa đi cấp cứu kịp thời, cho nên nhặt lại được một mạng.

Mấy tháng sau, Vương Nhạc vì tội bắt cóc mà bị gô vào tù.

Tôi rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngày tới tòa án, ở khoảng cách rất xa, tôi nhìn thấy Sở Án đang chờ tôi.

Một thân áo gió màu đen, một tay nhét ở túi, thân thể hơi hơi dựa vào cửa xe ở phía sau.

Dãy ngô đồng cách đó không xa đang làm nền cho hắn.

Hắn chỉ đứng đó mà thôi, rõ ràng là không làm cái gì cả, vậy mà đã có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người qua đường ngoái lại vì hắn.

Tôi đi qua đó, thử thăm dò hỏi hắn: “Tới đón tôi sao?”

“Ừ.”

Hắn đứng dậy, gật gật đầu, “Lên xe đi.”

Rõ ràng nhìn qua là cố ý tới đón tôi.

Nhưng Sở Án vừa lên xe đã gối đầu lên lưng ghế, hai mắt nhắm lại, một câu cũng không nhiều lời với tôi.

Bầu không khí trong xe lạnh tới cực điểm.

Vì thế, sau khi xác nhận hắn không thật sự ngủ, tôi chủ động khơi lên đề tài.

“Ngày đó, cảm ơn cậu.”

Hắn mở mắt, thanh âm lười nhác, không chút để ý: “Ngày nào?”

Ngày nào…

Nếu thật sự muốn nói, tôi cảm ơn hắn không phải một ngày cụ thể nào cả.

Hẳn là lúc ở hẻm nhỏ, hắn thấy việc bất bình nên ra tay.

Hoặc là cú điện thoại trên sân thượng.

Còn có mấy năm trước, lần đầu tiên gặp mặt, cảm ơn hắn đã tặng cho tôi một cơ hội có thể trao cho người khác thiện ý của chính mình.

Có lẽ chuyện đó đối với hắn mà nói không có ý nghĩa gì to lớn.

Nhưng với tôi mà nói, việc đó ít nhất đã khiến tôi cảm thấy, tôi không hoàn toàn là kẻ ác, sự tồn tại của tôi không hoàn toàn là vô giá trị.

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cảm thấy có một chuyện không thể không nhắc tới.

Tôi quay đầu đi, nhìn sườn mặt tuấn tú của Sở Án, “Cậu còn nhớ tôi không?”

Sở Án nhíu mày, “Đầu óc em cháy hỏng rồi?”

“Ý tôi là trước kia,” Tôi giải thích, “Chắc là khoảng 8, 9 năm về trước, trước hoặc sau Tết âm lịch, ở trong con hẻm cạnh hàng cây ngô đồng…”

Lời này không biết đã chọc phải hắn ở chỗ nào.


Sở Án bỗng nhiên trầm mặt, ngẩng đầu, lạnh lùng nói với tài xế: “Dừng xe.”

Sau khi dừng xe, hắn đứng dậy đi xuống, sau đó “rầm” một tiếng đóng sầm cửa xe lại.

Tôi không rõ nguyên do, chạy theo hắn, đi tới bên cạnh hắn.

“Sao vậy?”

Hắn rũ mắt, nhìn chăm chú vũng nước nhỏ ven đường.

Tối hôm qua vừa mưa xong, có phiến lá rụng nổi trên mặt nước kia, lảo đảo lắc lư.

“Giờ nhắc lại chuyện trước kia, còn có ý nghĩa gì sao?”

Tôi vừa định trả lời, thật ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao cũng là chuyện từ xa lắc xa lơ rồi, hắn không nhớ thì cũng chẳng sao.

Nhưng lời nói còn chưa nói ra, liền nghe thấy Sở Án nói: “Chuyện đêm giao thừa, em sẽ không quên nhanh như vậy đúng không.”

“Một bên tính kế dụ dỗ anh trai tôi, quay đầu lại nhắc tới tình cũ với tôi, thật đúng là không chậm trễ cả hai bên mà.”

“Em coi tôi là cái gì?”

Ồ, tôi thiếu chút nữa đã quên mất chuyện đêm giao thừa tôi đã hôn hắn.

Hiện tại không còn nỗi lo sợ là Vương Nhạc nữa, thật ra tôi có thể nói thẳng cho Sở Án biết tình hình thực tế.

Hơi sắp xếp từ ngữ một chút, tôi tính nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Lại bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tôi.

Quay đầu nhìn lại, người tới là cha Sở.

Ông đã qua tuổi trai tráng, nhưng tinh thần vẫn sáng rỡ như cũ, thân thể thẳng tắp, mặc một thân chính trang cắt may gọn gàng.

Đi tới gần, gọi tôi bằng cả họ cả tên, nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.

Tuy ông luôn nghiêm túc, nhưng đây là lần đầu tiên ông nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu trịnh trọng đó.

Đối mặt với trưởng bối từng có ân với tôi, tôi đương nhiên không dám cãi lời.

Cho nên liền gật đầu đi theo ông.

Trước khi đi tới cuối con đường, tôi quay đầu lại nhìn Sở Án một cái.

Thiếu niên vẫn rũ xuống con ngươi, một mình đứng ở ven đường. Cây ngô đồng phía sau nở rộ, nhưng vì mang theo tàn vũ mà lại nhiều thêm vài phần cô tịch heo hút.

Có phiến lá lơ đãng trôi xuống, rơi xuống trên mặt đất, làm bọt nước bắn lên.

Biết rõ Sở Án sẽ không nhìn tôi, nhưng tôi vẫn nâng tay lên, từ xa xa vẫy vẫy với hắn.

Sau đó lại quay người đi nhanh thêm vài bước, đuổi theo bóng dáng của cha Sở.

Khi đó tôi chưa từng đoán được, đây là một đoạn thời gian rất dài rất dài, tôi gặp được Sở Án, cũng là lần cuối cùng gặp hắn.

28.

Cốt truyện đúng là theo một motip cũ rích.

Cha Sở tới tìm tôi, hy vọng tôi có thể cầm tiền rời đi, rời khỏi nhà họ Sở.

Hơn nữa còn có một điều kiện đi kèm, sau khi rời đi rồi, tuyệt đối không được có bất cứ liên hệ gì với hai đứa con trai của ông.

Ông ngồi nghiêm chỉnh ở trước mặt tôi, đem tấm thẻ đẩy tới chỗ tôi, hỏi: “ Phận làm cha mẹ, chúng ta có suy nghĩ như thế, cháu hẳn là sẽ thông cảm cho, đúng không?”

Tôi không hề do dự gật đầu, cầm tiền, nói đúng.

Thật sự là đúng.

Tuy rằng có lẽ chưa nói tới việc tôi có thông cảm được hay không, nhưng tôi hiểu việc ông ấy làm.

Sau khi tôi tới Sở gia, đúng là đã gây ra quá nhiều chuyện.

Từ lời đồn trên diễn đàn trường học đến chọc vào Vương Nhạc làm Sở Án phải vào viện cấp cứu, lại tới chuyện bắt cóc mới xảy ra gần đây.

Nếu đổi vị trí mà nói, tôi mà là cha Sở, tôi căn bản sẽ không nhịn tới tận bây giờ.

Giờ tôi cầm tiền rời đi, ông ấy xem như cũng không cô phụ lời hứa với bạn cũ, người nhà họ Sở cũng sẽ không cần bị quá khứ dơ bẩn của tôi liên lụy tới.

Đôi bên có lợi, mọi người đều vui, tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối.

Nhưng ít nhiều gì vẫn có chút tiếc nuối.

Hiểu lầm vẫn chưa thể giải thích rõ ràng với Sở Án.

Cũng không thể hỏi rõ ràng, đến tột cùng hắn có còn nhớ tôi hay không, chúng tôi đã từng gặp mặt, vào rất nhiều năm về trước rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương