Ánh Sáng Trắng
-
Chương 80: Hai Thái tử phi
“Lời nàng vừa nói là thật sao?”
Thanh âm của nam tử khẽ khàng vang lên hàm chứa một tia run rẩy. Hắn không dám tin, không, hoặc có thể hắn sợ... sợ chính bản thân đã nghe nhầm.
Ở cạnh người con gái này lâu như vậy, Triệu Minh biết rằng nàng là người có lý tưởng của riêng mình, chỉ cần là điều nàng không muốn, cho dù có làm cách gì cũng không thể lay động được nàng.
Thế nên, đã rất nhiều lần, dù người con gái này đang ở ngay trước mắt Triệu Minh, hắn vẫn luôn có cảm giác nàng sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Cảm giác ấy... khiến một người vốn dễ dàng thích ứng với ngoại cảnh như Triệu Minh luôn trong suy nghĩ bất an, sợ hãi vô cùng.
Thiếu nữ gật đầu thật mạnh, nước mắt nóng hổi chảy xuống, lăn dài trên gò má tái nhợt. Nàng đem bàn tay ấm áp của mình áp lên bàn tay lạnh băng của hắn, mỉm cười lặp lại từng chữ:
“Kiếp này, ta nguyện cùng Thái tử ‘chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão'. Mãi mãi không xa rời.”
“Trần Hy Hy...”
Đáy mắt vốn tĩnh lặng của Triệu Minh cuối cùng cũng đỏ lên, lần đầu tiên, thiếu nữ nhìn thấy trong đôi mắt đen thăm thẳm ấy tràn đầy kinh ngạc, kích động, và hiện tại... là vui sướng.
Đột nhiên mùi hương thanh mát vờn quanh chóp mũi, Trần Hy Hy chưa kịp định thần thì cả người thoáng chốc đã rơi vào lồng ngực rộng lớn. Triệu Minh cúi đầu sát nàng, khẽ đưa tay lau đi giọt lệ nơi viền mi của thiếu nữ. Động tác của hắn, mãi mãi là dịu dàng, tựa như làn gió thu nhè nhẹ phớt qua lòng nàng.
Bỗng, trước mắt đột nhiên tối đi, đôi môi đỏ thẫm ấm áp của hắn đã hôn lên mắt nàng. Trong lòng Trần Hy Hy rung động, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hàng mi cong vút cũng khẽ khàng run lên, chầm chậm quét qua làn da mềm mịn của hắn.
Giờ nàng mới để ý, hình như Triệu Minh rất thích hôn mắt nàng thì phải... Nhớ lại lần đó ở hoàng cung, lúc ấy hắn cũng hôn phớt qua mí mắt nàng, mang đến cho nàng những rung động đầu tiên trong tình yêu. Khi ấy nàng còn trách hắn, hắn đã không thể cho nàng một cuộc sống mà nàng mong muốn, cớ sao lại khiến nàng động tâm?
Có lẽ lúc ấy, cả hắn và nàng cũng không ngờ rằng, sẽ có một ngày, đối phương thực sự động chân tình. Mục đích ban đầu của nàng chỉ là đáp ứng trở thành Thái tử phi, coi như là trả ân cứu mạng cho hắn, sau đó sẽ rời đi. Còn Triệu Minh, hắn cũng vì không muốn bó buộc dưới sự áp đặt của hoàng đế, lấy Dạ Liêu, cho nên mới tìm cách lập một nữ nhi quan tam phẩm như nàng làm Thái tử phi. Có lẽ...
Trần Hy Hy đột nhiên mỉm cười, cảm thấy những chuyện ấy giờ đây... đã không còn quan trọng nữa rồi.
Có rất nhiều thứ, không thể cứ dùng lý trí để suy xét. Mà tình cảm, lại càng không phải thứ có thể dùng lý trí suy xét đến cùng.
Nếu cứ hoài nghi với tình cảm của mình, chi bằng... Hãy thử một lần tin tưởng đi, hãy thử nghe theo tiếng gọi bồi hồi nơi trái tim, cho nàng, cũng là cho hắn cơ hội...
Phải không, Triệu Minh?
Con người này, quả thật xứng với danh “thiên tiên”, từ dung mạo, khí chất đến hành động đều toát lên sự thanh nhã, cao quý, thoát tục hơn người. Hắn rất dịu dàng, thực sự rất dịu dàng.
Không biết từ lúc nào, nàng đã thực sự mê luyến con người này. Nàng lưu luyến dịu dàng, lưu luyến tài hoa hơn người, lưu luyến cả cái tính trẻ con hay giận dỗi kia của hắn nữa.
Trần Hy Hy chưa từng trải qua tình ái, nhưng hiện tại, nàng biết rõ trái tim mình đang đập rộn ràng vì ai.
Triệu Minh khẽ rời môi khỏi mắt thiếu nữ, nhưng lại áp trán mình lên trán nàng, sống mũi cao thẳng của hắn cũng nhẹ nhàng cọ xát mũi nàng, từng cử chỉ đều tràn ngập yêu thương.
“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”
Trần Hy Hy, nàng có biết rằng, thời khắc nàng nói với bản cung câu này, bản cung cảm thấy vui mừng đến thế nào không? Không có gì hạnh phúc hơn khi người con gái hắn yêu nguyện ý nắm tay hắn trải qua một đời một kiếp nơi trần thế.
Cuối cùng, vận mệnh cũng không tàn nhẫn với hắn...
“Trần Hy Hy, bản cung chắc chắn sẽ không để nàng chịu thiệt!”
Lời nói dịu dàng mà chắc nịch vang lên bên tai. Hai mắt thiếu nữ khẽ mở to, dường như đương suy nghĩ hắn đang nhắc đến chuyện gì.
Triệu Minh mỉm cười, dung mạo khuynh thành sáng chói tựa ánh thái dương, ngón tay trắng nõn thon dài của hắn vuốt nhẹ chân mày của thiếu nữ, thong dong tiếp lời:
“Nàng vẫn sẽ là Thái tử phi của bản cung.”
Lời vừa dứt, Trần Hy Hy lập tức không che giấu kinh ngạc nhìn hắn:
“Như vậy làm sao mà được? Thái tử, đối tượng hòa thân chính là công chúa trân bảo của Hạ quốc đấy.”
Đại Nam quốc đang cần Hạ quốc che chở tạm thời, đương nhiên cũng phải thể hiện rõ tấm lòng của mình. Nếu lúc này nàng vẫn còn ngoan cố muốn đoạt lại vị trí Thái tử phi, vậy Hạ quốc công chúa sẽ có phân vị gì chứ?
Không được! Đó chính là sỉ nhục công chúa, sỉ nhục hoàng thất Hạ quốc. Không chừng chuyện này còn dẫn đến chiến tranh giữa hai nước.
Rồi đây, nàng sẽ thực sự trở thành yêu nữ họa quốc...
Triệu Minh thở dài một tiếng, ngón tay điểm nhẹ lên vầng trán nàng:
“Ngốc quá! Nàng không nhớ lúc trước chính phụ hoàng hạ thánh chỉ ban hôn cho chúng ta sao? Nếu bây giờ phế bỏ phân vị của nàng, chẳng phải chứng minh thiên tử lật lọng, như vậy làm sao có thể khiến thần dân an lòng? Hơn nữa, nàng còn có công lớn trong hai cuộc chiến bảo vệ Thiên triều, sớm đã thu được dân tâm và quân tâm rồi, Quân sư của ta ạ!”
Không hiểu sao nghe đến cụm từ “Quân sư của ta” mà trong lòng Trần Hy Hy nhảy dựng cả lên. Hắn đang chế giễu nàng sao, đứng trước hắn sao nàng dám nhận mình là Quân sư chứ!
“Nhưng còn công chúa Hạ quốc?” Trần Hy Hy cau mày nhìn hắn. Nàng đã nói, nàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn, không hề liên can đến vị trí Thái tử phi.
Thiên triều nguy cấp, nàng có thể nhường lại vị trí ấy cho Hạ quốc công chúa, thánh chỉ kia nàng sẽ kháng lại...
Nghĩ đến đây, Trần Hy Hy mới nhận ra rằng... kháng chỉ là tội chết đó!
Làm sao đây, đúng là “tiến thoái lưỡng nan”!
Triệu Minh giống như nhìn ra suy nghĩ của nàng, chỉ thấy hắn điềm nhiên đáp lại:
“Tất nhiên Hạ quốc công chúa cũng phải có phân vị nhất định. Bản cung nghĩ rồi, cả hai người đều sẽ là Thái tử phi.”
Hai Thái tử phi?
“Như vậy cũng được sao?” Trước giờ nàng chưa từng nghe đến việc này. Thái tử, chỉ có một chính thất là Thái tử phi, còn lại đều phải mang thân phận tiểu thiếp.
“Sao lại không được? Các triều đại trước kia không có chuyện này, chẳng lẽ không thể thay đổi sao? Trần Hy Hy, nàng phải nhớ, luật lệ là do nhân loại đặt, đã đặt được, cũng có thể sửa được.”
“Thái tử...”
Trần Hy Hy cảm động nhìn Triệu Minh, bỗng vòng tay ôm lấy hắn, khuôn mặt tựa trước lồng ngực rộng lớn. Nàng có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn truyền đến.
Thâm tâm một hồi xúc động, không phải vì vị trí Thái tử phi, mà bởi vì, người nam nhân này, hắn vẫn luôn nghĩ đến nàng, muốn dành thứ tốt nhất cho nàng.
Triệu Minh mỉm cười ôm lại nàng, Trần Hy Hy, nàng chỉ cần biết rằng, trong lòng bản cung, nàng vĩnh viễn là duy nhất, mãi mãi không thay đổi.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc như mây của thiếu nữ, lòng chợt nghĩ đến độc tính trong người còn chưa giải được, đáy mắt thấp thoáng nét ảm đạm.
Sẽ không đâu!
Hắn sẽ thắng được vận mệnh thôi.
Nhất định sẽ thắng được!
Ánh nắng đầu tháng xuyên qua áng mây trôi lững lờ, chậm rãi chiếu lên thân ảnh hai người ôm nhau trong đình viện. Bóng họ đổ xuống mặt hồ trong vắt, hòa hợp đến diệu kỳ. Gió nhẹ thổi qua, khẽ khàng xoa dịu nỗi lòng của người nam tử.
Dường như thiên nhiên đất trời cũng phải rung động trước tình cảm của họ. Chúng như muốn thốt lên rằng: Hai con người ấy, họ thuộc về nhau!
Thanh âm của nam tử khẽ khàng vang lên hàm chứa một tia run rẩy. Hắn không dám tin, không, hoặc có thể hắn sợ... sợ chính bản thân đã nghe nhầm.
Ở cạnh người con gái này lâu như vậy, Triệu Minh biết rằng nàng là người có lý tưởng của riêng mình, chỉ cần là điều nàng không muốn, cho dù có làm cách gì cũng không thể lay động được nàng.
Thế nên, đã rất nhiều lần, dù người con gái này đang ở ngay trước mắt Triệu Minh, hắn vẫn luôn có cảm giác nàng sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Cảm giác ấy... khiến một người vốn dễ dàng thích ứng với ngoại cảnh như Triệu Minh luôn trong suy nghĩ bất an, sợ hãi vô cùng.
Thiếu nữ gật đầu thật mạnh, nước mắt nóng hổi chảy xuống, lăn dài trên gò má tái nhợt. Nàng đem bàn tay ấm áp của mình áp lên bàn tay lạnh băng của hắn, mỉm cười lặp lại từng chữ:
“Kiếp này, ta nguyện cùng Thái tử ‘chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão'. Mãi mãi không xa rời.”
“Trần Hy Hy...”
Đáy mắt vốn tĩnh lặng của Triệu Minh cuối cùng cũng đỏ lên, lần đầu tiên, thiếu nữ nhìn thấy trong đôi mắt đen thăm thẳm ấy tràn đầy kinh ngạc, kích động, và hiện tại... là vui sướng.
Đột nhiên mùi hương thanh mát vờn quanh chóp mũi, Trần Hy Hy chưa kịp định thần thì cả người thoáng chốc đã rơi vào lồng ngực rộng lớn. Triệu Minh cúi đầu sát nàng, khẽ đưa tay lau đi giọt lệ nơi viền mi của thiếu nữ. Động tác của hắn, mãi mãi là dịu dàng, tựa như làn gió thu nhè nhẹ phớt qua lòng nàng.
Bỗng, trước mắt đột nhiên tối đi, đôi môi đỏ thẫm ấm áp của hắn đã hôn lên mắt nàng. Trong lòng Trần Hy Hy rung động, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hàng mi cong vút cũng khẽ khàng run lên, chầm chậm quét qua làn da mềm mịn của hắn.
Giờ nàng mới để ý, hình như Triệu Minh rất thích hôn mắt nàng thì phải... Nhớ lại lần đó ở hoàng cung, lúc ấy hắn cũng hôn phớt qua mí mắt nàng, mang đến cho nàng những rung động đầu tiên trong tình yêu. Khi ấy nàng còn trách hắn, hắn đã không thể cho nàng một cuộc sống mà nàng mong muốn, cớ sao lại khiến nàng động tâm?
Có lẽ lúc ấy, cả hắn và nàng cũng không ngờ rằng, sẽ có một ngày, đối phương thực sự động chân tình. Mục đích ban đầu của nàng chỉ là đáp ứng trở thành Thái tử phi, coi như là trả ân cứu mạng cho hắn, sau đó sẽ rời đi. Còn Triệu Minh, hắn cũng vì không muốn bó buộc dưới sự áp đặt của hoàng đế, lấy Dạ Liêu, cho nên mới tìm cách lập một nữ nhi quan tam phẩm như nàng làm Thái tử phi. Có lẽ...
Trần Hy Hy đột nhiên mỉm cười, cảm thấy những chuyện ấy giờ đây... đã không còn quan trọng nữa rồi.
Có rất nhiều thứ, không thể cứ dùng lý trí để suy xét. Mà tình cảm, lại càng không phải thứ có thể dùng lý trí suy xét đến cùng.
Nếu cứ hoài nghi với tình cảm của mình, chi bằng... Hãy thử một lần tin tưởng đi, hãy thử nghe theo tiếng gọi bồi hồi nơi trái tim, cho nàng, cũng là cho hắn cơ hội...
Phải không, Triệu Minh?
Con người này, quả thật xứng với danh “thiên tiên”, từ dung mạo, khí chất đến hành động đều toát lên sự thanh nhã, cao quý, thoát tục hơn người. Hắn rất dịu dàng, thực sự rất dịu dàng.
Không biết từ lúc nào, nàng đã thực sự mê luyến con người này. Nàng lưu luyến dịu dàng, lưu luyến tài hoa hơn người, lưu luyến cả cái tính trẻ con hay giận dỗi kia của hắn nữa.
Trần Hy Hy chưa từng trải qua tình ái, nhưng hiện tại, nàng biết rõ trái tim mình đang đập rộn ràng vì ai.
Triệu Minh khẽ rời môi khỏi mắt thiếu nữ, nhưng lại áp trán mình lên trán nàng, sống mũi cao thẳng của hắn cũng nhẹ nhàng cọ xát mũi nàng, từng cử chỉ đều tràn ngập yêu thương.
“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”
Trần Hy Hy, nàng có biết rằng, thời khắc nàng nói với bản cung câu này, bản cung cảm thấy vui mừng đến thế nào không? Không có gì hạnh phúc hơn khi người con gái hắn yêu nguyện ý nắm tay hắn trải qua một đời một kiếp nơi trần thế.
Cuối cùng, vận mệnh cũng không tàn nhẫn với hắn...
“Trần Hy Hy, bản cung chắc chắn sẽ không để nàng chịu thiệt!”
Lời nói dịu dàng mà chắc nịch vang lên bên tai. Hai mắt thiếu nữ khẽ mở to, dường như đương suy nghĩ hắn đang nhắc đến chuyện gì.
Triệu Minh mỉm cười, dung mạo khuynh thành sáng chói tựa ánh thái dương, ngón tay trắng nõn thon dài của hắn vuốt nhẹ chân mày của thiếu nữ, thong dong tiếp lời:
“Nàng vẫn sẽ là Thái tử phi của bản cung.”
Lời vừa dứt, Trần Hy Hy lập tức không che giấu kinh ngạc nhìn hắn:
“Như vậy làm sao mà được? Thái tử, đối tượng hòa thân chính là công chúa trân bảo của Hạ quốc đấy.”
Đại Nam quốc đang cần Hạ quốc che chở tạm thời, đương nhiên cũng phải thể hiện rõ tấm lòng của mình. Nếu lúc này nàng vẫn còn ngoan cố muốn đoạt lại vị trí Thái tử phi, vậy Hạ quốc công chúa sẽ có phân vị gì chứ?
Không được! Đó chính là sỉ nhục công chúa, sỉ nhục hoàng thất Hạ quốc. Không chừng chuyện này còn dẫn đến chiến tranh giữa hai nước.
Rồi đây, nàng sẽ thực sự trở thành yêu nữ họa quốc...
Triệu Minh thở dài một tiếng, ngón tay điểm nhẹ lên vầng trán nàng:
“Ngốc quá! Nàng không nhớ lúc trước chính phụ hoàng hạ thánh chỉ ban hôn cho chúng ta sao? Nếu bây giờ phế bỏ phân vị của nàng, chẳng phải chứng minh thiên tử lật lọng, như vậy làm sao có thể khiến thần dân an lòng? Hơn nữa, nàng còn có công lớn trong hai cuộc chiến bảo vệ Thiên triều, sớm đã thu được dân tâm và quân tâm rồi, Quân sư của ta ạ!”
Không hiểu sao nghe đến cụm từ “Quân sư của ta” mà trong lòng Trần Hy Hy nhảy dựng cả lên. Hắn đang chế giễu nàng sao, đứng trước hắn sao nàng dám nhận mình là Quân sư chứ!
“Nhưng còn công chúa Hạ quốc?” Trần Hy Hy cau mày nhìn hắn. Nàng đã nói, nàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn, không hề liên can đến vị trí Thái tử phi.
Thiên triều nguy cấp, nàng có thể nhường lại vị trí ấy cho Hạ quốc công chúa, thánh chỉ kia nàng sẽ kháng lại...
Nghĩ đến đây, Trần Hy Hy mới nhận ra rằng... kháng chỉ là tội chết đó!
Làm sao đây, đúng là “tiến thoái lưỡng nan”!
Triệu Minh giống như nhìn ra suy nghĩ của nàng, chỉ thấy hắn điềm nhiên đáp lại:
“Tất nhiên Hạ quốc công chúa cũng phải có phân vị nhất định. Bản cung nghĩ rồi, cả hai người đều sẽ là Thái tử phi.”
Hai Thái tử phi?
“Như vậy cũng được sao?” Trước giờ nàng chưa từng nghe đến việc này. Thái tử, chỉ có một chính thất là Thái tử phi, còn lại đều phải mang thân phận tiểu thiếp.
“Sao lại không được? Các triều đại trước kia không có chuyện này, chẳng lẽ không thể thay đổi sao? Trần Hy Hy, nàng phải nhớ, luật lệ là do nhân loại đặt, đã đặt được, cũng có thể sửa được.”
“Thái tử...”
Trần Hy Hy cảm động nhìn Triệu Minh, bỗng vòng tay ôm lấy hắn, khuôn mặt tựa trước lồng ngực rộng lớn. Nàng có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn truyền đến.
Thâm tâm một hồi xúc động, không phải vì vị trí Thái tử phi, mà bởi vì, người nam nhân này, hắn vẫn luôn nghĩ đến nàng, muốn dành thứ tốt nhất cho nàng.
Triệu Minh mỉm cười ôm lại nàng, Trần Hy Hy, nàng chỉ cần biết rằng, trong lòng bản cung, nàng vĩnh viễn là duy nhất, mãi mãi không thay đổi.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc như mây của thiếu nữ, lòng chợt nghĩ đến độc tính trong người còn chưa giải được, đáy mắt thấp thoáng nét ảm đạm.
Sẽ không đâu!
Hắn sẽ thắng được vận mệnh thôi.
Nhất định sẽ thắng được!
Ánh nắng đầu tháng xuyên qua áng mây trôi lững lờ, chậm rãi chiếu lên thân ảnh hai người ôm nhau trong đình viện. Bóng họ đổ xuống mặt hồ trong vắt, hòa hợp đến diệu kỳ. Gió nhẹ thổi qua, khẽ khàng xoa dịu nỗi lòng của người nam tử.
Dường như thiên nhiên đất trời cũng phải rung động trước tình cảm của họ. Chúng như muốn thốt lên rằng: Hai con người ấy, họ thuộc về nhau!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook