Ánh Sáng Nơi U Tối
-
C18: Đột nhiên biến mất
Gần đến ba giờ sáng, Tịch Khương có gửi một ảnh vào WeChat trong nhóm bốn người Thương Mộ Nghiêm.
Trong ảnh, ba anh em nhà họ Tịch đứng trước camera mà ôm nhau. Theo thứ tự là Tịch Khương, Tịch Khải và Tịch Ngưng.
Tịch Khương vòng tay qua Tịch Khải mà ôm lấy eo cô, ánh mắt anh ta mơ màng, nhưng môi lại cong lên cười rất vui vẻ
Tịch Khải cũng vòng tay ôm lấy eo cô, cậu mặc một chiếc áo đỏ, má áp lên má Tịch Ngưng, đầu cậu hơi gục xuống, cánh tay hạ xuống ôm qua đùi cô mà nhắm chặt mắt.
Còn Tịch Ngưng, ánh mắt cô trong veo như bình thường, cô đứng ngược với anh em bọn họ, mỉm cười nhìn vào camera.
Thương Mộ Nghiêm lúc này vẫn còn chưa ngủ, chậm rãi nhìn vào tin nhắn phía dưới, nội dung.
Tịch Khương:[Đoán xem, ai là người uống bia nhiều nhất?]
Có lẽ Trịnh Uân đang online, tin nhắn gửi chưa đến hai phút đã có tin nhắn trả lời.
Trịnh Uân:[Em trai cậu đấy, say quắc cần câu rồi kia kìa]
Tịch Khương gửi ra một jpg chú mèo cười ra cả nước mắt.
Trịnh Uân không hiểu gửi ra dấu ba chấm to đùng.
Tịch Khương đáp:[Tịch Ngưng uống nhiều nhất, con bé giết tôi và Khải Khải]
Trịnh Uân:[Cậu lừa người!!!]
Tịch Khương:[Tôi chơi không lại con bé, nôn ra hết 2 lần. Giờ tôi đi ngủ đây, bye anh bạn]
Thương Mộ Nghiêm nhìn khung chat, sau đó lại thoát ra nhìn tin nhắn Tịch Ngưng vừa gửi đến cách đây không lâu.
[Anh Mộ Nghiêm, anh trai em tửu lượng thật kém]
[Anh Mộ Nghiêm, anh có thích món quà em tặng không?]
[Anh Mộ Nghiêm, anh ngủ rồi sao ạ?]
[Anh Mộ Nghiêm, hôm nay anh có vui vẻ không??]
Sau đó là một đoạn ghi âm được gửi qua, là giọng nói dễ nghe ngọt ngào của Tịch Ngưng:Anh Mộ Nghiêm, nếu sau này anh buồn có thể tìm em, tửu lượng em rất tốt, em cũng có tiền, anh muốn uống bao nhiêu em cũng sẽ thanh toán cho anh.
Kết thúc đoạn ghi âm, dây thần kinh của Thương Mộ Nghiêm căng chặt, tim đập loạn nhịp không rõ nguyên do, đây cũng là lần đầu tiên anh nghe vocie từ Tịch Ngưng. Giọng nói cô tuy trước đó mỗi ngày anh đều nghe, nhưng hôm nay không rõ vì lí do vì mà lại trở nên đặc biệt hơn.
Trong giọng nói có chút men say, lại như chú mèo con biết làm nũng, từ tim anh truyền ra một cảm xúc nóng nực bức người, lại ngứa ngáy tâm can.
Thương Mộ Nghiêm nhắm mắt kiểm soát cảm xúc.
Sau đó anh gõ bàn phím:[Em đang làm gì? Chưa ngủ sao?]
Một con ma men đang say như cô chắc là đã lăn đùng ra ngủ, nhưng chưa đến một phút sau. Khung chat của họ đã có tin nhắn mới.
Tịch Ngưng:[Em đang nghĩ về anh nè]
Thương Mộ Nghiêm:[Em uống bao nhiêu mà ăn nói lại bắt đầu hàm hồ rồi?]
Tịch Ngưng trong vài phút sau không gửi tới bất kì tin nhắn nào, thật lâu sau mới gửi qua một ảnh chú mèo buồn tủi.
Tịch Ngưng:[Anh chê em hàm hồ sao?]
Tịch Ngưng:[Đồ đáng ghét, sau này em không thèm tìm anh nữa]
Vừa liếc mắt qua tin nhắn cuối cùng, mày anh khẽ nhíu lại một cái.
Thương Mộ Nghiêm rất lâu sau cũng không nhận được tin nhắn nào từ cô, gõ màn hình:[Tôi chỉ đùa thôi, đừng lộn xộn]
Không có tin nhắn trả lời.
Ba mươi phút sau.
Lúc này Thương Mộ Nghiêm mới thật sự gấp gáp mà chú ý tới điện thoại.
Đến sáng hôm sau vẫn không thấy bất kì tin nhắn nào được gửi đến.
Cô đây là..giận thật sao?
Đợi đến đêm ba mươi giao thừa, Thương Mộ Nghiêm vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của cô.
Câu cuối cùng của khung chat họ là [Tôi chỉ đùa thôi, đừng lộn xộn]
Đáy lòng Thương Mộ Nghiêm xuất hiện tia cảm xúc lạ rất phức tạp, vô cùng khó chịu mà nhìn di động, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy, như bị trùng tà mà cứ cách vài giờ lại vào WeChat vài lần, đến thời khắc năm cũ bước sang năm mới. Thương Mộ Nghiêm đĩnh đạc đứng ngoài khuôn viên, một tay bỏ vào túi, tay khác cầm di động, tầm mắt chuyên chú nhìn vào màn hình đang phát ra ánh sáng màu xanh.
Đang muốn xem xem cô có chúc năm mới mình không.
Trong nhà là tiếng cười đùa của cha, mẹ kế và cả con trai họ, một nhà trong đó vui vẻ cười cười nói nói.
So với tiếng cười đùa đó, gương mặt anh từ từ chuyển sang sự u ám lạnh lùng, lồng ngực như có gì đó đang đè nặng, thoát ra khung chat với Tịch Ngưng.
Mùng hai Tết.
Tịch Khải đang ở trong phòng bếp ăn vài món đơn giản, lúc này Tịch Ngưng từ bên ngoài bước vào. Trên người là chiếc áo lông cực kì dày, cô vừa từ nước ngoài trở về, vào trong nhà, nhìn thấy Tịch Khải đang một mình ngồi trong phòng bếp thì chậm rãi bước vào trong mà không để ý tới người đang ngồi trong phòng khách.
Tịch Khải đem đồ ăn nhải ra ngoài, bình tĩnh hỏi:Như thế nào rồi?
Tịch Ngưng không vội đáp, đem áo khoác lông cởi ra, sau đó cô mới cười nhẹ:Có thể gọi là ổn.
Tịch Khải phì cười:Cảm giác cuối năm được mẹ ban cho hôn ước là trải nghiệm gì?
Ánh mắt cô sắc lẹm liếc nhìn Tịch Khải cảnh cáo, cậu cũng thức thời mà ngậm miệng mình lại.
Tịch Ngưng dừng chân kéo ghế ra, xoa gáy rồi ngồi xuống ghế.
Mệt mỏi mà thở dài một tiếng.
Ngay đêm hai mươi bảy, ngay lúc hơn ba giờ sáng Tịch Ngưng đang nhắn tin trêu đùa Thương Mộ Nghiêm thì liền nhận được cuộc gọi của mẹ Tịch.
Bà bảo, đã tìm được cho cô đối tượng để tìm hiểu.
Lý do bà tìm cho cô đối tượng khi còn quá sớm là vì mẹ Tịch sợ rằng cô học ở trường nữ sinh quá lâu sinh ra tình cảm với người cùng phái, cộng thêm đó là cô lại chuyển lại về trường nữ sinh tiếp tục học nên mẹ Tịch rất nghi ngờ cô yêu đương vụng trộm cùng nữ sinh cùng trường học.
Trước đó bà đã không ít lần dẫn cô đi gặp con trai của những doanh nhân mà bà đã hợp tác, không phải vì lợi ích công việc, thật sự là vì nghi ngờ giới tính cô.
Thậm chí khi cô đã cố giải thích, đã nhấn mạnh là cô không thích nữ sinh nhưng mẹ Tịch vẫn cứ thế, vẫn không tin tưởng cô sẽ không thích nữ sinh nào.
Nhiều lần giải thích như vậy cô gần như vô cảm, cô chỉ bỏ lại một câu trước khi về Trung Quốc
Là: Nếu mẹ còn ép cô làm điều mình không thích, con sẽ thật sự sẽ thích con gái!
Hai tháng sau cô không nghe thấy động tĩnh vì từ bà, khi gọi điện hỏi thăm cũng không thấy nhắc đến vấn đề này.
Nhưng ngay ngày hai mươi bảy, mẹ cô lại bất ngờ cho cô một món quà bất ngờ, cô vốn đã có chút men rượu trong người, nghe xong cuộc gọi thì đã thật sự tỉnh táo như người bình thường.
Tức tốc cô chạy đến Úc, nơi mẹ cô đang sinh sống.
Cuối cùng xử lý xong đã là đêm giao thừa, cô ở lại Úc đón tết cùng cha mẹ, sau đó ở lại ngày đầu tiên của Tết đến ngày mùng hai mới trở về Trung Quốc.
Tịch Ngưng có chút mệt mỏi, định lên phòng ngủ.
Tịch Khải chợt nói:Ăn mặc đàng hoàng một chút.
Tịch Khải nhìn trang phục cô đang mặc, khoé môi giật giật.
Áo đen ôm dáng ngắn, chân váy da đen, đôi chân mang một chiếc tất màu đen ôm lấy đôi chân dài miên man của cô, phía dưới là đôi boot cổ V cao tới đầu gối, còn cả một chiếc áo khoác lông màu đen.
Tịch Ngưng không thấy mình ăn mặc có điểm nào là bất thường, dừng bước lại hỏi, ánh mắt điềm tĩnh hỏi:Sao thế?
Tịch Khải cong môi, hất cằm vào phòng khách.
Gương mặt cô khó hiểu, ánh mắt sắc bén lười nhác nhìn sang.
Trong phòng khách, Tịch Khương, Phó Giao Hi, Trình Uân và…
Và…
Con ngươi cô mắt đầu cay cay, bắt đầu mở to ra, khoé môi cũng giật giật.
Và có cả…Thương Mộ Nghiêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook