Ánh Sáng Nơi U Tối
-
C11: Người phụ nữ dưới danh nghĩa người nhà họ thương
Tịch Ngưng tỉnh lại là nửa tiếng sau, cô hơi trấn động trong lòng ngồi bật dậy, ánh mắt còn mê mang nhìn sang Thương Mộ Nghiêm, tiếng động lớn làm động tác lật sách trên tay Thương Mộ Nghiêm ngừng lại, ánh mắt anh thâm thuý nhìn cô:Lại làm sao?
Tịch Ngưng tỉnh ngủ, nghe giọng anh giống như là đang tức giận. Nhưng mà tức giận vì điều gì? Vì cô ngủ sao?
Cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng cứ ồ ạt kéo tới, Tịch Ngưng xoa xoa mũi, lắc lắc đầu, cố gắng bình tĩnh nói:Không có gì cả.
Nhìn lại bài viết của mình chỉ mới viết được vài trang, Tịch Ngưng đột nhiên cảm thấy lười học hẳn ra. Bình thường không chép bài đầy đủ, bây giờ bài học nhiều tới mức cô không đỡ nổi.
Điện thoại trên bàn bỗng tinh một cái.
Tịch Ngưng cầm di động lên, mở khoá di động rồi xem tin nhắn.
Em Trai Ngoan:[Hai, cơ thể cảm thấy thế nào rồi? Hai còn trên lớp không? Tối em đợi hai về]
Tịch Ngương:[Không cần đâu, chị đang ở ngoài trường]
Em Trai Ngoan:[Lại trốn học? Hai không sợ giáo viên gọi cho mẹ sao?]
Tịch Ngưng:[Tới đó rồi tính]
Tịch Ngưng tắt di động, cúi đầu tiếp tục viết bài vào tập, viết được một đoạn lại buồn chán chống cằm nhìn Thương Mộ Nghiêm mặt không đổi sắc vẫn bộ dạng nghiêm túc tập trung làm bài tập bên cạnh.
Tịch Ngưng tò mò hỏi:Một ngày hai mươi tư tiếng, ngoại trừ giờ ngủ ra thì còn lại anh đều học sao? Không có đi đâu chơi à?
Thương Mộ Nghiêm hờ hững đáp:Ừ
Học giỏi thế chắc rất được nhiều chị gái thích anh nhỉ?
Thương Mộ Nghiêm:Cũng bình thường.
Tịch Ngưng hứng thú hỏi:Trước đó có ai tặng quà cho anh chưa?
Thương Mộ Nghiêm ảm đạm nhìn cô:Rồi.
Thoáng chốc gương mặt cô ảo não tụt cảm xúc, giọng nhỏ tự lầm bầm:Vậy tính ra mình không phải người đầu tiên rồi.
Thương Mộ Nghiêm:…
Họ gặp nhau tính đến nay đã hai tháng, cô và anh vẫn duy trì mối quan hệ đó, Thương Mộ Nghiêm dù không chủ động bắt chuyện nhưng vẫn sẽ thản nhiên đáp lại câu hỏi của cô. Lâu lâu anh sẽ có lúc mua thêm sách kham khảo, khi đó sẽ được ông chủ đặt thêm không ít quà tặng kèm, Thương Mộ Nghiêm nhìn mấy món đồ đáng yêu được tặng kèm đó trong lòng lại chùng xuống, đều sẽ đem đến cho cô, tiến triển tình cảm không nhanh, nhưng cô không có cảm giác anh đang tránh né cô.
Qua đến tháng Mười hai, tuyết rơi xuống âm độ C, bây giờ lại trong gian gần với Tết, Tịch Ngưng vừa kết thúc những bài thi trước kì nghỉ Tết trong lòng vô cùng vui vẻ.
Hôm nay cô mặc áo len rất dày dặn ấm áp, trong tay còn xách một túi giấy, bên trong có một chiếc khăn choàng cổ màu xám được xếp ngay ngắn đặt bên trong.
Cuối tuần Đại Học A sẽ đóng cửa cho tới qua Tết, bây giờ đã có không ít sinh viên vừa trải qua kì thi xong mà đã sắp xếp đồ đặt kéo vali ra khỏi khuôn viên trường.
Hôm nay chỉ mới có thứ sáu, lại là tầm hai giờ chiều, lượng xe taxi đậu quanh lề đường trải dài đến hàng chục chiếc, Tịch Ngưng nhìn hai bên đường đã sớm không còn cho đậu vào, tắt xe bước xuống đi bộ.
Bước chân cô vững vàng, mang một đôi boot đen đi trên nền tuyết dày phía dưới, hai tay đút vào túi áo khoác lông cừu, mái tóc đỏ dưới trời tuyết như điểm trên đầu cô những bông tuyết trắng buốt, gương mặt cô trắng nõn, vì quá lạnh mà miệng thở ra một làn khói trắng từ hơi sương.
Tịch Ngưng kéo khăn choàng che đến mũi, để gương mặt không bị trời lạnh làm cho đỏ lên.
Thương Mộ Nghiêm đang đứng trước cửa Đại Học A, chưa hết kinh ngạc lại nhìn thấy đứng trước mặt anh là một người phụ nữ trung niên trong rất xinh đẹp, đánh giá từ trên xuống dưới, Tịch Ngưng vẫn nhìn ra khí chất trưởng thành cao quý hơn của người phụ nữ đó, đoán chắc đó là mẹ anh.
Nhưng mà..tại sao ánh mắt anh lại hiện lên vẻ lạnh lẽo xa cách vậy nhỉ?
Có lẽ là cảm nhận ánh mắt của ai đó, Thương Mộ Nghiêm nhàn nhạt nhìn lên, dáng người anh cao ráo mặc chiếc áo khoác màu đen, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm gắt gao nhìn cô.
Tịch Ngưng dậm chân tại chỗ, do dự không biết có nên đi tới trước mặt anh hay không. Thế là cô đứng tại chỗ, không tiến lên bên cạnh anh mà làm phiền anh cùng mẹ anh nói chuyện.
Người phụ nữ vẫn chưa nhận ra điểm khác lạ nào, chưa đến một phút sau gương mặt Tịch Ngưng đã chuyển thành sự hoang mang hoảng hốt, anh chẳng nói chẳng rằng bước từng bước tới chỗ cô, ánh mắt một giây cũng không rơi lên trên người phụ nữ đó.
Đến khi anh bước tới trước mặt cô, mẹ anh cũng hoang mang nhìn anh. Bước chân bà ấy cũng vội vàng đuổi theo.
Tiểu Nghiêm, con..
Thương Mộ Nghiêm không nghe thấy, nhìn cô giọng trầm thấp cất lên:Tôi chuẩn bị về lại nhà rồi, hôm sau đừng đến.
Tịch Ngưng gật đầu, đem túi giấy trong tay đưa cho anh:Vậy em tặng cái này cho anh.
Ánh mắt anh ảm đạm, nhìn vào túi giấy trong tay cô, trầm ổn hỏi:Em tự đan?
Tịch Ngưng nhìn anh:Em làm thì anh sẽ không nhận? Nhìn sắc mặt anh, cô bất mãn nói thêm:Anh đâu cần ghét em tới mức đó chứ?
Thương Mộ Nghiêm định nói, bên cạnh đã có tiếng của người khác xen vào:Ôi, con là bạn tiểu Nghiêm sao?
Sắc mặt anh từ từ đen lại, lời nói nuốt lại vào trong.
Tịch Ngưng nhìn mẹ anh, sau đó đáp:Vâng ạ, cháu là bạn anh ấy, chào bác gái ạ.
Ánh mắt anh khong chút gợn sóng, gương mặt càng trở nên lạnh lẽo.
Người phụ nữ đó gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng, trắng tới mức không nhìn ra tuổi thật, ánh mắt dịu dàng nhìn cô rồi gật đầu:Ừ, cháu ngoan quá. Bác là mẹ của Tiểu Nghiêm.
Tịch Ngưng cười nhẹ:Vâng..
Bà ta không phải mẹ tôi. Giọng nói anh mang theo chút mảnh băng vụn vang lên.
Tịch Ngưng ngẩn người chưa kịp phản ứng, mở to mắt nhìn anh rồi nhìn người phụ nữ bên cạnh anh, gương mặt của người phụ nữ đó bây giờ đã trắng tới mức khó coi, cứng đờ đứng bên cạnh Thương Mộ Nghiêm.
Khó thể tin nổi, bà ta khó khăn cất tiếng:Con..
Anh nói tiếp, cắt đứt lời bà ta đang nói, lời nói rất chậm rãi, lại như phải đè nén thứ gì đó trong lòng, gằn giọng nói rõ, giống như sẽ lo lắng cô hiểu lầm về thân phận của bà ta:Mẹ tôi đã mất rồi.
Ánh mắt anh đáng sợ như muốn giết người, lạnh tanh nhìn bà ta:Bà có thể tự tiện nhận là người nhà họ Thương nhưng đừng hòng nhận cái danh là mẹ tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook