Ánh Sáng Nơi U Tối
-
C104: Vị trí mới
Một tháng trước.
Tịch Ngưng đến Úc chỉ là để thông báo cho ba mẹ Tịch biết là mình đã trở về Mỹ, sau đó cũng không ở lại quá lâu là lại đặt vé trở về Mỹ.
Dinh thự của cô được xây lên tại một khu đất dành cho giới siêu giàu, phần đất với diện tích vô cùng rộng lớn.
Dinh thự của cô đã rộng trên hai nghìn mét vuông, có tám phòng ngủ và phòng tắm. Là một dinh thự bốn tầng được thiết kế với đầy đủ sự xa hoa lỗng lẫy.
Nhưng nhìn cô nhìn đến ngôi nhà xa hoa này.
Biểu cảm vẫn không thay đổi, cũng không có bất kì cảm xúc nào dư thừa.
Người làm đã được thông báo từ trước, khi cô xuống sân bay thì tài xế riêng đã lái chiếc xe đắc đỏ đến đón cô. Trên đường đi cô không nói câu nào.
Trở về người làm đều xếp hàng rồi cúi chào gọi cô một tiếng “Tiểu Gia Chủ”
Cô đã quen với mấy việc này, chỉ lãnh đạm “Ừ” một tiếng
Thấy có người cung kính bước lại gần, Tịch Ngưng quen thuộc cởi áo khoác ngoài ra, đưa cho họ.
Vừa bước vào đại sảng thì hơi lạnh đã tràn ra, trong dinh thự có mùi hương rất thơm, nhiệt độ bên ngoài là hai mươi chín độ, nhưng cô lại thấy khá nóng, nên khi vừa bước chân vào cửa chính rộng lớn thì liền thoải mái hơn không ít.
Ở đại sảng có một bộ bàn ghế bằng gỗ đắc tiền, những góc tường, những hoạ tiết đều toát ra mùi tiền giàu có.
Đến cả chiếc đèn chùm bằng pha lê cao cấp được treo trên đỉnh đầu ấy cũng là dùng bằng chất liệu không dễ tìm, bởi vì bên ngoài nó được phủ quanh một lớp kim cương chói loá.
Là kim cương thật, có màu xám. Mỗi khi cô nằm trên ghế gỗ phòng khách nhìn lên trên, dù có nhìn bao nhiêu lần thì vẫn vô cùng hút mắt và lấp lánh.
Bước lên cầu thang làm bằng đá cẩm thạch, thẳng đến lên lầu bốn.
Dinh thự có bốn tầng, tầng bốn là tầng dành riêng cho Tiểu Gia Chủ. Trên đó có tất cả bốn phòng, các phòng đều thông với nhau bằng một cách cửa khác ở bên trong. Gồm: phòng ngủ, phòng đàn, thư phòng đựng sách và phòng thay đồ.
Ở cuối hành lang đối diện với lối đi ở chính giữa có treo một bức tranh. Đó chính là Tịch Ngưng.
Gọi là Tiểu Gia Chủ nghe có vẻ quyền lực là thế, nhưng đó chỉ là lớp vỏ bọc được mẹ Tịch nguỵ trang.
Mỗi một hành động, cử chỉ, lời nói.
Mọi thứ của cô đều bị giám sát chặt chẽ bởi những người làm ở đây dưới tay mắt của mẹ Tịch.
Có một người được phân bố đi theo cô, đôi mắt cô ấy màu xanh lá, nhìn cô rồi cung kính cúi đầu, hỏi:’‘Tiểu Gia Chủ, cô có muốn tắm không? Chúng tôi sẽ chuẩn bị thảo dược ngâm vào trong nước để cô thấy dễ chịu hơn khi vừa trải qua chuyến bay dài.’’
Tịch Ngưng nhìn cô ấy, gật đầu:’‘Được thôi. À đúng rồi, chuẩn bị cho tôi một bàn đồ ăn đi. Tôi muốn ăn hải sản.’’
‘‘Cô có yêu cầu cụ thể nào về món ăn không ạ?’’
‘‘Tôi muốn ăn tôm và cua. Lấy cho tôi một ly rượu vang, cùng với đó là món cà ri, nhớ là cà ri hơi ngọt chút, tôi thích ngọt.’’
‘‘Vâng thưa Tiểu Gia Chủ. Tôi sẽ đi chuẩn bị.’’
Thái độ vẫn rất cung kính, không vì cô nhỏ tuổi mà có thái độ ra mặt, hệt như xem cô là chủ nhân thật sự của họ vậy.
Cô cũng hiểu, họ có thái độ như thế là vì mẹ cô. Bà ấy đối với cô là mười phần cưng chiều, nên khi đối diện với cô, họ vừa kính vừa nể cô.
Một phân cũng không dám bất kính.
Tịch Ngưng nhìn cô ta rời đi, ánh mắt liếc về cửa phòng.
Ấn lấy dấu vân tay, một tiếng “Tích” và một giọng nói bật ra “Chúc mừng đã trở về” vang ra từ hệ thống cửa.
Cô đẩy cửa, bước vào trong phòng.
Căn phòng ngủ là nơi rộng nhất, gần bốn trăm mét vuông, căn phòng được bày trí đơn giản nhưng giá trị lại không đơn giản.
Có một chiếc đèn chùm ở trung tâm căn phòng giống ở phòng khách, đương nhiên sẽ giống luôn với chi tiết kim cương kia.
Chiếc giường rộng hơn hai mét, màu sắc là màu trắng tinh khôi, đầu giường có vài màn hình cảm ứng gì đó, Tịch Ngưng bước tới, ấn vào một cái.
Bất ngờ rèm cửa đang đóng chặt được mở ra, một chiếc ban công rộng lớn cùng với phong cách bên ngoài cửa dinh thự hiện ra trước mắt cô, choáng cái căn phòng đã sáng hơn khi nãy rất nhiều
Cô ném di động lên giường, sau cùng là ngả lưng xuống.
Nhắm mắt rồi nằm ngủ.
Giống như trở về cuộc sống ban đầu, mọi thứ tưởng chừng đã có thể thoát được lại ồ ạt kéo tới.
Cô nghiêng đầu nhìn bức tranh được treo trên cao đối diện với chiếc giường.
Đó là một bức tranh được một hoạ sĩ nổi tiếng mà mẹ cô mời về. trong tranh cô mặc đồ lam cổ đứng phong cách cổ trang, dáng người nhỏ nhắn manh mai, gương mặt ngây thơ tuổi mười lăm vô cùng xuất chúng.
Chiếc áo ngắn màu xanh lá nhạt rộng dài đến ngang eo, phần tay dài, từ khuy áo cổ kéo xuống sang một bên ngực. Chiếc áo có chi tiết là những con bướm màu xanh cùng màu với màu áo.
Phía dưới là chiếc váy dài gần đến mắt cá chân, chất liệu vải là loại cao cấp, bên ngoài còn có một loại vải mỏng lưới cùng với màu với đồ cô mặc.
Trên cổ tay nhỏ nhắn tinh tế đeo một chiếc vòng ngọc bích, mái tóc đen dài dày bồng bềnh, trên đầu là hai chiếc nơ nhỏ, đôi mắt hút hồn cực kì trong veo đáng yêu, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
Nhìn mình của bây giờ và trước kia, lại là hai dáng vẻ khác biệt.
Bộ dáng khác xa với sự rạng rỡ tươi trẻ của hai năm trước.
Sau ngày Thương Mộ Nghiêm đọc bức thư cô gửi xong thì tự giam mình trong phòng một ngày trời.
Sau đó lại bước ra như không có chuyện gì dưới sự kinh ngạc của Cố Quyền.
Thương Mộ Nghiêm lạnh nhạt nhìn Cố Quyền, bộ dáng hờ hững như cũ, nhưng trong mắt có thêm sự lạnh lẽo của màn sương.
Anh sau đó trở lại Thành Châu, không trở lại Giang Lâm một lần nào nữa.
…
Chuyện gia tộc và chuyện trụ sở chính có liên quan đến nhau, những người con của ông nội Thương giữ một chút ít cổ phần trong tay, nên khi họp cổ đông quyết định bầu lại Tổng Giám Đốc Thương mới thì những người đó cũng được triệu tập có mặt tại phòng họp,
Những lão già trong công ty lại phân sự công minh, nhìn ra thực lực của anh vượt bậc hơn cha mình, bắt đầu thay đổi dự định ban đầu.
Họ cũng là người đã bỏ không ít tâm huyết vào Tập đoàn Tinh Châu. Nhìn nó càng ngày vững chắc cũng lấy làm tự hào.
Những lão cổ đông nhìn anh rồi đánh giá.
Thương Mộ Nghiêm bộ dáng trầm ổn trưởng thành, ngồi bên cạnh Chủ Tịch Thương ung dung yên tĩnh, khuôn mặt bình tĩnh không cảm xúc. Trong công việc có một thái độ nghiêm túc, dù là ai cũng sẽ muốn cho chàng trai này một cơ hội chứng tỏ năng lực, huống chi…bản lĩnh của anh lại còn lớn hơn cả Thương Tổng trước đây.
Nhưng những chú ruột lại xem anh như một cái gai cần nên loại trừ sớm, vị trí Tổng giám đốc Thẩm rơi vào tay anh chính là một tay hoạ, nhìn từ thủ đoạn và cách lãnh đạo của anh, họ liền biết anh là người có bản lĩnh không hề tầm thường, đầu óc hơn người, có sự mưu mô và thủ đoạn tàn nhẫn, là kiểu người không hề dễ động vào.
Nếu không làm sao mà anh có thể đè bẹp công ty của đối thủ mà có thể thuận lợi phát triển công ty ở chi nhánh nước ngoài được?
Họ quyết định bỏ phiếu cho cha Thương là vì biết Thương Đình Sâm là người không có đầu óc trong công việc và không có nhiều bản lĩnh. Không phải là con cáo già mà họ cần phải cẩn thận dè chừng sợ sẽ bị phản công vào lúc họ buông lỏng cảnh giác nhất,
so với con trai lại không đặc biệt kém cỏi hơn, đầu óc cũng không tính toán và đơn giản hơn anh rất nhiều.
Cán cân lại dừng lại chỉ số cân bằng, chỉ còn lại ông nội Thương, người quyết định chính và cũng là người giữ vị trí lớn nhất của Tập đoàn
Ông nội Thương nâng mắt lên, sắc bén mà nhìn Thương Đình Sâm.
Ông nội Thương và Thương Đình Sâm đã rất lâu rồi không nói chuyện, chính là mâu thuẫn từ việc đón người phụ nữ kia về nhà. Ông nội Thương là người phản đối gay gắt nhất, ông không chấp nhận bất kì người con dâu nào ngoài mẹ Thương Mộ Nghiêm bước vào gia tộc họ Thương của mình.
Thương Đình Sâm khi đó lại xem nhẹ lời ông nói, ông cũng xem như mình không có đứa con trai này.
Mấy đứa con trai ông có suy tính gì người làm cha như ông còn không rõ sao? Chẳng phải điều biết Thương Đình Sâm đầu óc đơn giản, dễ lợi dụng hơn anh nên mới chịu bỏ phiếu cho Thương Đình Sâm sao? Là sợ rằng cơ nghiệp nằm trong tay Thương Mộ Nghiêm, sẽ là hiểm hoạ đối với họ?
Sợ đến chính bản thân họ cũng không đấu lại anh đây sao?
Nên là, ông đưa ra quyết định, giọng nói uy nghiêm nói:’‘Tôi sẽ bỏ quyết cho Thương Mộ Nghiêm, lên làm Tổng Giám Đốc Thẩm tiếp theo.’’
Tịch Ngưng đến Úc chỉ là để thông báo cho ba mẹ Tịch biết là mình đã trở về Mỹ, sau đó cũng không ở lại quá lâu là lại đặt vé trở về Mỹ.
Dinh thự của cô được xây lên tại một khu đất dành cho giới siêu giàu, phần đất với diện tích vô cùng rộng lớn.
Dinh thự của cô đã rộng trên hai nghìn mét vuông, có tám phòng ngủ và phòng tắm. Là một dinh thự bốn tầng được thiết kế với đầy đủ sự xa hoa lỗng lẫy.
Nhưng nhìn cô nhìn đến ngôi nhà xa hoa này.
Biểu cảm vẫn không thay đổi, cũng không có bất kì cảm xúc nào dư thừa.
Người làm đã được thông báo từ trước, khi cô xuống sân bay thì tài xế riêng đã lái chiếc xe đắc đỏ đến đón cô. Trên đường đi cô không nói câu nào.
Trở về người làm đều xếp hàng rồi cúi chào gọi cô một tiếng “Tiểu Gia Chủ”
Cô đã quen với mấy việc này, chỉ lãnh đạm “Ừ” một tiếng
Thấy có người cung kính bước lại gần, Tịch Ngưng quen thuộc cởi áo khoác ngoài ra, đưa cho họ.
Vừa bước vào đại sảng thì hơi lạnh đã tràn ra, trong dinh thự có mùi hương rất thơm, nhiệt độ bên ngoài là hai mươi chín độ, nhưng cô lại thấy khá nóng, nên khi vừa bước chân vào cửa chính rộng lớn thì liền thoải mái hơn không ít.
Ở đại sảng có một bộ bàn ghế bằng gỗ đắc tiền, những góc tường, những hoạ tiết đều toát ra mùi tiền giàu có.
Đến cả chiếc đèn chùm bằng pha lê cao cấp được treo trên đỉnh đầu ấy cũng là dùng bằng chất liệu không dễ tìm, bởi vì bên ngoài nó được phủ quanh một lớp kim cương chói loá.
Là kim cương thật, có màu xám. Mỗi khi cô nằm trên ghế gỗ phòng khách nhìn lên trên, dù có nhìn bao nhiêu lần thì vẫn vô cùng hút mắt và lấp lánh.
Bước lên cầu thang làm bằng đá cẩm thạch, thẳng đến lên lầu bốn.
Dinh thự có bốn tầng, tầng bốn là tầng dành riêng cho Tiểu Gia Chủ. Trên đó có tất cả bốn phòng, các phòng đều thông với nhau bằng một cách cửa khác ở bên trong. Gồm: phòng ngủ, phòng đàn, thư phòng đựng sách và phòng thay đồ.
Ở cuối hành lang đối diện với lối đi ở chính giữa có treo một bức tranh. Đó chính là Tịch Ngưng.
Gọi là Tiểu Gia Chủ nghe có vẻ quyền lực là thế, nhưng đó chỉ là lớp vỏ bọc được mẹ Tịch nguỵ trang.
Mỗi một hành động, cử chỉ, lời nói.
Mọi thứ của cô đều bị giám sát chặt chẽ bởi những người làm ở đây dưới tay mắt của mẹ Tịch.
Có một người được phân bố đi theo cô, đôi mắt cô ấy màu xanh lá, nhìn cô rồi cung kính cúi đầu, hỏi:’‘Tiểu Gia Chủ, cô có muốn tắm không? Chúng tôi sẽ chuẩn bị thảo dược ngâm vào trong nước để cô thấy dễ chịu hơn khi vừa trải qua chuyến bay dài.’’
Tịch Ngưng nhìn cô ấy, gật đầu:’‘Được thôi. À đúng rồi, chuẩn bị cho tôi một bàn đồ ăn đi. Tôi muốn ăn hải sản.’’
‘‘Cô có yêu cầu cụ thể nào về món ăn không ạ?’’
‘‘Tôi muốn ăn tôm và cua. Lấy cho tôi một ly rượu vang, cùng với đó là món cà ri, nhớ là cà ri hơi ngọt chút, tôi thích ngọt.’’
‘‘Vâng thưa Tiểu Gia Chủ. Tôi sẽ đi chuẩn bị.’’
Thái độ vẫn rất cung kính, không vì cô nhỏ tuổi mà có thái độ ra mặt, hệt như xem cô là chủ nhân thật sự của họ vậy.
Cô cũng hiểu, họ có thái độ như thế là vì mẹ cô. Bà ấy đối với cô là mười phần cưng chiều, nên khi đối diện với cô, họ vừa kính vừa nể cô.
Một phân cũng không dám bất kính.
Tịch Ngưng nhìn cô ta rời đi, ánh mắt liếc về cửa phòng.
Ấn lấy dấu vân tay, một tiếng “Tích” và một giọng nói bật ra “Chúc mừng đã trở về” vang ra từ hệ thống cửa.
Cô đẩy cửa, bước vào trong phòng.
Căn phòng ngủ là nơi rộng nhất, gần bốn trăm mét vuông, căn phòng được bày trí đơn giản nhưng giá trị lại không đơn giản.
Có một chiếc đèn chùm ở trung tâm căn phòng giống ở phòng khách, đương nhiên sẽ giống luôn với chi tiết kim cương kia.
Chiếc giường rộng hơn hai mét, màu sắc là màu trắng tinh khôi, đầu giường có vài màn hình cảm ứng gì đó, Tịch Ngưng bước tới, ấn vào một cái.
Bất ngờ rèm cửa đang đóng chặt được mở ra, một chiếc ban công rộng lớn cùng với phong cách bên ngoài cửa dinh thự hiện ra trước mắt cô, choáng cái căn phòng đã sáng hơn khi nãy rất nhiều
Cô ném di động lên giường, sau cùng là ngả lưng xuống.
Nhắm mắt rồi nằm ngủ.
Giống như trở về cuộc sống ban đầu, mọi thứ tưởng chừng đã có thể thoát được lại ồ ạt kéo tới.
Cô nghiêng đầu nhìn bức tranh được treo trên cao đối diện với chiếc giường.
Đó là một bức tranh được một hoạ sĩ nổi tiếng mà mẹ cô mời về. trong tranh cô mặc đồ lam cổ đứng phong cách cổ trang, dáng người nhỏ nhắn manh mai, gương mặt ngây thơ tuổi mười lăm vô cùng xuất chúng.
Chiếc áo ngắn màu xanh lá nhạt rộng dài đến ngang eo, phần tay dài, từ khuy áo cổ kéo xuống sang một bên ngực. Chiếc áo có chi tiết là những con bướm màu xanh cùng màu với màu áo.
Phía dưới là chiếc váy dài gần đến mắt cá chân, chất liệu vải là loại cao cấp, bên ngoài còn có một loại vải mỏng lưới cùng với màu với đồ cô mặc.
Trên cổ tay nhỏ nhắn tinh tế đeo một chiếc vòng ngọc bích, mái tóc đen dài dày bồng bềnh, trên đầu là hai chiếc nơ nhỏ, đôi mắt hút hồn cực kì trong veo đáng yêu, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
Nhìn mình của bây giờ và trước kia, lại là hai dáng vẻ khác biệt.
Bộ dáng khác xa với sự rạng rỡ tươi trẻ của hai năm trước.
Sau ngày Thương Mộ Nghiêm đọc bức thư cô gửi xong thì tự giam mình trong phòng một ngày trời.
Sau đó lại bước ra như không có chuyện gì dưới sự kinh ngạc của Cố Quyền.
Thương Mộ Nghiêm lạnh nhạt nhìn Cố Quyền, bộ dáng hờ hững như cũ, nhưng trong mắt có thêm sự lạnh lẽo của màn sương.
Anh sau đó trở lại Thành Châu, không trở lại Giang Lâm một lần nào nữa.
…
Chuyện gia tộc và chuyện trụ sở chính có liên quan đến nhau, những người con của ông nội Thương giữ một chút ít cổ phần trong tay, nên khi họp cổ đông quyết định bầu lại Tổng Giám Đốc Thương mới thì những người đó cũng được triệu tập có mặt tại phòng họp,
Những lão già trong công ty lại phân sự công minh, nhìn ra thực lực của anh vượt bậc hơn cha mình, bắt đầu thay đổi dự định ban đầu.
Họ cũng là người đã bỏ không ít tâm huyết vào Tập đoàn Tinh Châu. Nhìn nó càng ngày vững chắc cũng lấy làm tự hào.
Những lão cổ đông nhìn anh rồi đánh giá.
Thương Mộ Nghiêm bộ dáng trầm ổn trưởng thành, ngồi bên cạnh Chủ Tịch Thương ung dung yên tĩnh, khuôn mặt bình tĩnh không cảm xúc. Trong công việc có một thái độ nghiêm túc, dù là ai cũng sẽ muốn cho chàng trai này một cơ hội chứng tỏ năng lực, huống chi…bản lĩnh của anh lại còn lớn hơn cả Thương Tổng trước đây.
Nhưng những chú ruột lại xem anh như một cái gai cần nên loại trừ sớm, vị trí Tổng giám đốc Thẩm rơi vào tay anh chính là một tay hoạ, nhìn từ thủ đoạn và cách lãnh đạo của anh, họ liền biết anh là người có bản lĩnh không hề tầm thường, đầu óc hơn người, có sự mưu mô và thủ đoạn tàn nhẫn, là kiểu người không hề dễ động vào.
Nếu không làm sao mà anh có thể đè bẹp công ty của đối thủ mà có thể thuận lợi phát triển công ty ở chi nhánh nước ngoài được?
Họ quyết định bỏ phiếu cho cha Thương là vì biết Thương Đình Sâm là người không có đầu óc trong công việc và không có nhiều bản lĩnh. Không phải là con cáo già mà họ cần phải cẩn thận dè chừng sợ sẽ bị phản công vào lúc họ buông lỏng cảnh giác nhất,
so với con trai lại không đặc biệt kém cỏi hơn, đầu óc cũng không tính toán và đơn giản hơn anh rất nhiều.
Cán cân lại dừng lại chỉ số cân bằng, chỉ còn lại ông nội Thương, người quyết định chính và cũng là người giữ vị trí lớn nhất của Tập đoàn
Ông nội Thương nâng mắt lên, sắc bén mà nhìn Thương Đình Sâm.
Ông nội Thương và Thương Đình Sâm đã rất lâu rồi không nói chuyện, chính là mâu thuẫn từ việc đón người phụ nữ kia về nhà. Ông nội Thương là người phản đối gay gắt nhất, ông không chấp nhận bất kì người con dâu nào ngoài mẹ Thương Mộ Nghiêm bước vào gia tộc họ Thương của mình.
Thương Đình Sâm khi đó lại xem nhẹ lời ông nói, ông cũng xem như mình không có đứa con trai này.
Mấy đứa con trai ông có suy tính gì người làm cha như ông còn không rõ sao? Chẳng phải điều biết Thương Đình Sâm đầu óc đơn giản, dễ lợi dụng hơn anh nên mới chịu bỏ phiếu cho Thương Đình Sâm sao? Là sợ rằng cơ nghiệp nằm trong tay Thương Mộ Nghiêm, sẽ là hiểm hoạ đối với họ?
Sợ đến chính bản thân họ cũng không đấu lại anh đây sao?
Nên là, ông đưa ra quyết định, giọng nói uy nghiêm nói:’‘Tôi sẽ bỏ quyết cho Thương Mộ Nghiêm, lên làm Tổng Giám Đốc Thẩm tiếp theo.’’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook