Ánh Sáng Của Nữ Phụ Trọng Sinh
-
28: Em Thật Đáng Yêu Ninh Ninh
Dinh Dinh Dinh….
Báo thức điểm 5h30 hàng ngày của cô kêu inh ỏi, đánh thức hai con người đang ôm chặt lấy nhau ngủ say giấc đó.
Khương Ninh đang trong cơn mê mang cùng mệt mỏi khua tay lung tung, trước khi chạm vào chiếc điện thoại thì nó đã dừng lại.
Không gian yên tĩnh đã trở lại, Khương Ninh lại chìm đắm vào giấc ngủ say.
Nhìn cô gái hôm qua từng nhiệt tình cùng anh lăn lộn suốt đêm, nhiệt tình quyến rũ anh giờ lại ngoan ngoãn nép vào người anh ngủ ngon lành.
Thừa Thiên Dật thỏa mãn, giờ cô đã thuộc về anh là người phụ nữ của anh.
Thừa Thiên Dật nở nụ cười hài lòng nhấc chăn lên đi ra ngoài.
Thừa Thiên Dật đi vào bếp dự định nấu một vài món cho cô lót dạ hôm qua đã hành cô một đêm sợ khi tỉnh lại cô sẽ đói.
Mười giờ hơn Khương Ninh tỉnh lại, cả người đau nhức, tứ chi như bị tách rời khỏi cơ thể.
Thừa Thiên Dật khốn kiếp, hôm qua hành cô cả đêm đến rạng sáng luôn cô xin tha thế nào cũng không bỏ qua.
Cô nói cô mệt và buồn ngủ thì hắn bảo cô cứ đi ngủ, cô tưởng hắn thật sự đã dừng lại nhưng không ngờ chưa kịp say giấc hắn lại bắt đầu.
Người đàn ông 27 năm ăn chay giờ được ăn thịt sao mà chịu dừng lại.
Nhưng anh đâu rồi, hôm qua hành cô như vậy mà anh vẫn còn sức dậy sớm sao, đáng ra người mết nhất phải là anh chứ nhỉ? ( tg: chị Ninh lần sau chắc chắn chị sẽ biết Thừa Thiên Dật liệu có mệt hay không thôi hehe)
Khương Ninh bước xuống giường chuẩn bị đi vào phòng tắm, chân vừa đặt xuống giường ngay lập tức mất trọng lực ngã nhào xuống sàn.
Cô tưởng rằng sẽ phải hôn sàn chào buổi sáng nhưng ngay lập tức cô được một bàn tay mạnh khỏe ôm lấy eo.
“ Xin lỗi Ninh Ninh, hôm qua do anh không tiết..” Câu nói chưa hết anh ngay lập tức bị Khương Ninh đánh một cái vào ngực khá là đau.
Cô lườm anh nói: “ anh còn dám nói”
Anh cười đến vui vẻ và rất hài lòng với kết quả của ngày hôm qua đem lại.
Đàn ông mà nếu có thể khiến người phụ nữ của mình không thể đi lại chính là niềm tự hào.
Anh giữ nguyên nụ cười bế cô đi vào phòng tắm.
Nay Thừa Thiên Dật đi làm chỉ còn mình Khương Ninh.
Khương Ninh cắn táo, mắt nhìn thẳng lên trần nhà còn suy nghĩ đã bay đi xa.
Cô nghĩ về truyện tối qua, cái tên Tạ tiểu thư này cứ quanh quẩn liên tục trong đầu cô, Khương Ninh chẳng thể nào nhớ mình đã từng đắc tội với vị Tả tiểu thư này lúc nào nữa.
Còn Thập Tử Nhất không biết hôm qua cô ấy có về an toàn không? Cô chạy thoát liệu họ có làm khó dễ cô ấy không, cả ngày hôm nay cô gọi điện cho Thập Tử Nhất mà không thấy nhận, để mai trong người thoải mãi hơn cô sẽ qua bên Thập Tử Nhất xem thử tình hình.
Khương Ninh không trách Thập Tử Nhất vì chuyện xảy ra vào tối qua, khi vừa vào cửa Thập Tử Nhất đã ra hiệu cho Khương Ninh là có nguy hiểm, đến lúc uống ly rượu cô ấy rót ánh mắt cô ấy đã nói cho Khương Ninh biết là ly rượu đó có vấn đề.
Kết hợp với dấu chân to có ít bùn đất bao quanh, những khách đi vào KINH ONE chủ yếu là người thuộc tầng lớp giàu có nên việc đi đến nơi có bùn là cực kì hạn chế, nếu có không thể không thay đi nếu đến nơi này.
Khương Ninh có cảm giác lúc đó như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm trước mọi nhất cử nhất động của các cô.
Qua một thời gian huấn luyện dài trực giác nhạy bén của cô nói cho cô biết nơi đây tràn đầy nguy hiểm.
“ Nghĩ gì mà nhập tâm vậy”
Một giọng nói mang theo sự cưng chiều sủng nịnh truyền qua thành công đánh lạc hướng sự chú ý của Khương Ninh.
Người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, bộ tây trang ôm chặt cơ thể cường tráng của anh.
Từ “ Cường tráng” vừa hiện trong đầu, một số kí ức rời rác lại tái hiện trong đầu cô, cơ thể trần trụi cường tráng đó hiện lên, quá hấp dẫn.
“ Em là gì mà nhìn anh đến chảy nước miếng vậy”
Đang ngẩn ngơ thì bóng dáng anh đã tiến lại gần cô, cúi xuống gần cách khuôn mặt cô hai mươi cm, quan sát cô.
Gương mặt anh chứa đựng sự vui vẻ cùng thỏa mãn.
Khương Ninh giật mình đưa tay lên lâu khóe miệng, chết tiết người đàng ông bại hoại này, cô lại bị lừa.
Khương Ninh thầm nguyền rủa bản thân về sự háo sắc của mình.
Cô lườm Thừa Thiên Dật một cái: “ Đồ lừa đảo, anh…anh mới chảy nước miếng ý” nói xong còn hừ hừ hậm hực biểu hiện như một đứa trẻ nữa.
Lúc này trong suy nghĩ của Thừa Thiên Dật hiện lên ba từ “ thật đáng yêu”
Trước đây một Khương Ninh lạnh lùng, một Khương Ninh mạnh mẽ cá tính hay một Khương Ninh vô lại bất cần đời thì anh đã thấy qua nhưng một Khương Ninh đáng yêu ngọt ngào như vậy thì là lần đầu anh thấy.
Nhịn không được anh cởi bỏ áo vets ném sang một bên ngồi xuống sofa rồi bế cô lên ngồi lên đùi mình, hai bàn tay nhịn không được nhéo nhéo hai má phúng phính của cô.
Thật thích, mền mại, sờ vào rất thoải mãi.
“ Anh làm gì vậy”
Không hiểu sự tình gì mà lại bị nhéo má nữa, cô cảm giác hai bên má mình sắp tê rồi đây.
Thừa Thiên Dật tiến lại gần tai cô nói nhỏ:
“ Em thật đáng yêu, Ninh Ninh.
Anh rất nhớ em”
" hả" Câu thổ lộ bất ngờ của anh khiến Khương Ninh không khỏi sửng sốt trong vài giây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook