Anh Sai Rồi! Xin Đừng Rời Xa Anh
-
Chương 9: Giải tỏa nỗi buồn
Chạy được một lúc thì nó đã thấm mệt, nó ngồi nghỉ ở chiếc ghế đá ven đường, nuốt xuống cổ họng một ngụm nước lạnh, nó định đứng lên chạy tiếp thì trước mặt nó là hắn và ả đang âu yếm nhau. Nó đứng đơ như tượng, không biết từ lúc nào hai hàng nước mắt đã chảy xuống.
Ả liếc nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ ra vẻ mình là người chiến thắng. Bỗng ả nũng nịu với hắn nói:" Anh à, cô ấy nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, em sợ. "
Hắn từ ánh mắt dịu dàng chuyển sang lạnh lùng nhìn nó nói:" Cút "
Nó đứng im, hai hàng nước mắt đã chảy thấm cả một vùng. Thấy nó vẫn đứng im, hắn gằn giọng nói:" Còn không mau cút "
Hai tai nó ù dần, trời cũng bắt đầu đổ mưa, hắn và ả đã lên xe đi mất hút, còn nó vẫn bơ vơ dưới cơn mưa lạnh giá. " Ông trời đúng thật là hiểu được cảm giác của nó ". Nó chạy, chạy nữa, chạy mãi, nó chạy đến khi chân không thể chạy nữa thì thôi.
Nó dừng chân ở bờ hồ, cứ mỗi lần nó buồn thì nó lại chạy tới đây ngồi khóc và hắn chính là người đến dỗ nó, an ủi nó. Nhưng giờ thì không, hắn không còn như xưa nữa rồi, thứ bây giờ nó cần nhất là một bờ vai của ai đó để cho nó dựa.
Trời đã tạnh mưa, gió vi vu man mát khẽ thổi vào người nó. Bỗng có một chàng trai đến ngồi cạnh nó và cất giọng nói:" Cậu mới chuyển đến đây hả, tôi chưa nhìn thấy cậu bao giờ "
" Tôi sống ở đây đã hơn 15 năm rồi. Cậu tên gì, tôi tên Nguyễn Ngọc Giang Nhi, 17 tuổi "
" Nếu vậy nhóc phải gọi anh bằng anh rồi, tôi tên Trần Duy Khánh, 18 tuổi "
Bỗng vai Duy Khánh cảm thấy nặng, hóa ra nó đang tựa đầu lên vai Duy Khánh, nó nói:" Một lúc thôi ".Duy Khánh để cho nó tựa vai mình,một lúc sau, Duy Khánh định gọi nó dậy thì thấy nó đã ngủ say rồi. Duy Khánh không nỡ đánh thức nó dậy đành đưa nó về nhà Duy Khánh ngủ.
Ả liếc nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ ra vẻ mình là người chiến thắng. Bỗng ả nũng nịu với hắn nói:" Anh à, cô ấy nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, em sợ. "
Hắn từ ánh mắt dịu dàng chuyển sang lạnh lùng nhìn nó nói:" Cút "
Nó đứng im, hai hàng nước mắt đã chảy thấm cả một vùng. Thấy nó vẫn đứng im, hắn gằn giọng nói:" Còn không mau cút "
Hai tai nó ù dần, trời cũng bắt đầu đổ mưa, hắn và ả đã lên xe đi mất hút, còn nó vẫn bơ vơ dưới cơn mưa lạnh giá. " Ông trời đúng thật là hiểu được cảm giác của nó ". Nó chạy, chạy nữa, chạy mãi, nó chạy đến khi chân không thể chạy nữa thì thôi.
Nó dừng chân ở bờ hồ, cứ mỗi lần nó buồn thì nó lại chạy tới đây ngồi khóc và hắn chính là người đến dỗ nó, an ủi nó. Nhưng giờ thì không, hắn không còn như xưa nữa rồi, thứ bây giờ nó cần nhất là một bờ vai của ai đó để cho nó dựa.
Trời đã tạnh mưa, gió vi vu man mát khẽ thổi vào người nó. Bỗng có một chàng trai đến ngồi cạnh nó và cất giọng nói:" Cậu mới chuyển đến đây hả, tôi chưa nhìn thấy cậu bao giờ "
" Tôi sống ở đây đã hơn 15 năm rồi. Cậu tên gì, tôi tên Nguyễn Ngọc Giang Nhi, 17 tuổi "
" Nếu vậy nhóc phải gọi anh bằng anh rồi, tôi tên Trần Duy Khánh, 18 tuổi "
Bỗng vai Duy Khánh cảm thấy nặng, hóa ra nó đang tựa đầu lên vai Duy Khánh, nó nói:" Một lúc thôi ".Duy Khánh để cho nó tựa vai mình,một lúc sau, Duy Khánh định gọi nó dậy thì thấy nó đã ngủ say rồi. Duy Khánh không nỡ đánh thức nó dậy đành đưa nó về nhà Duy Khánh ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook